[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước
22. Phải tỉnh táo
Sáng hôm đó, khi những tia nắng ban mai yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp rèm cửa sổ dày cộp trong phòng giáo sư, rải những vệt sáng nhạt nhòa và lạnh lẽo trên sàn gỗ cũ kỹ.Harry vẫn thức dậy theo một thói quen kỷ luật đã ăn sâu vào tiềm thức từ nhiều năm tháng sống trong sự khắc nghiệt.Nhưng không giống như những buổi sáng bình thường, khi ánh nắng mang theo một chút hy vọng và sự khởi đầu mới mẻ, hôm nay, nó chỉ đơn thuần làm nổi bật thêm sự trống rỗng và nỗi cô đơn đang bao trùm lấy căn phòng nhỏ bé.Chiếc giường êm ái mà đêm qua cậu đã trằn trọc không ngủ, những giấc mơ chắp vá đầy ám ảnh không mang lại cho cậu chút nghỉ ngơi hay sự phục hồi nào.Phải tỉnh táo. Phải tỏ ra bình thường.Hai mệnh lệnh đó vang vọng trong đầu Harry như một lời nhắc nhở nghiêm khắc, một bức tường phòng thủ mong manh chống lại sự suy sụp đang rình rập.Anh cố gắng gạt bỏ đi sự mệt mỏi rã rời đang bám víu lấy từng thớ thịt, ép mình phải đối diện với một ngày mới đầy rẫy những thách thức và những cuộc chạm trán nguy hiểm.Harry đứng trước chiếc gương cũ kỹ đặt trên chiếc bàn trang điểm bụi bặm trong phòng giáo sư, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu nhợt nhạt và mệt mỏi của chính mình.Hai quầng thâm sẫm màu như những vết bầm tím dưới đôi mắt xanh lục mệt mỏi lộ rõ mồn một, dù anh đã cố gắng che giấu chúng bằng một chút phép thuật nhỏ nhặt, một nỗ lực vô vọng để che đi sự thiếu ngủ và căng thẳng kéo dài.Anh nhếch mép một cách cay đắng, một nỗ lực yếu ớt để điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt. Một nụ cười nhẹ nhàng và thân thiện, ánh mắt ấm áp và tràn đầy năng lượng – đó là hình ảnh mà Harry Potter, chàng Gryffindor kiên cường và vị giáo sư Độc Dược được học sinh yêu quý, phải cố gắng duy trì.Anh không thể để bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối và suy sụp đang gặm nhấm tâm hồn cậu, đặc biệt là khi cậu mang trên mình niềm tự hào và trách nhiệm của một Gryffindor.Lớp học Độc dược sáng hôm đó diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, một sự tĩnh lặng giả tạo giữa cơn bão tố đang gầm thét trong lòng Harry.Anh giảng bài về những đặc tính phức tạp và đôi khi nguy hiểm của lá Asphodel và rễ Wormwood, giọng nói vẫn đều đều và rõ ràng, thỉnh thoảng xen vào vài câu đùa nhẹ nhàng và thông minh khiến lũ học sinh cười khúc khích.Nhưng mỗi khi quay lưng lại với đám học trò, nụ cười gượng gạo trên môi anh lại tắt lịm như một ngọn nến bị gió thổi, nhường chỗ cho sự mệt mỏi và kiệt sức đang bào mòn từng tế bào trong cơ thể cậu."Giáo sư Evans trông hôm nay hơi nhợt nhạt." Một cô bé Ravenclaw thông minh ngồi ở dãy bàn cuối cùng thì thầm với bạn cùng lớp, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm nhìn về phía bục giảng, nơi Harry đang cố gắng duy trì vẻ bình thường."Ừ, hình như thầy gầy hơn trước nữa. Tớ thấy thầy không ăn nhiều trong bữa ăn. Tớ lo thầy không khỏe." Đứa kia đáp lại, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự quan tâm chân thành.Harry nghe thấy những lời bàn tán nhỏ nhẹ đó, nhưng anh giả vờ như không hề hay biết, tập trung vào việc sắp xếp những lọ độc dược trên bàn.Anh không thể để họ nhìn thấu lớp vỏ bọc mà anh đã dày công xây dựng, không thể để lộ ra sự mong manh và dễ vỡ bên trong. Càng không thể để Tom nhìn thấu sự suy yếu của mình, kẻ đang rình rập như một con sói đơn độc trong bóng tối.Giờ ăn trưa, Harry chọn một chiếc bàn nhỏ khuất trong góc dành cho các giáo sư trong Đại sảnh đường ồn ào và náo nhiệt. Đĩa thức ăn thịnh soạn trước mặt anh gần như vẫn còn nguyên vẹn, một minh chứng rõ ràng cho sự mất cảm giác ngon miệng kéo dài và sự ghê tởm thức ăn ngày càng gia tăng.Anh nhấm nháp vài miếng bánh mì khô khốc, cố gắng nuốt trôi dù cổ họng như nghẹn lại bởi một thứ vô hình. Chứng chán ăn của anh ngày càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi bị mắc kẹt ở quá khứ xa xôi và xa lạ này.Mùi thịt nướng béo ngậy, mùi bơ thơm lừng, mùi gia vị nồng đậm – tất cả những hương vị mà trước đây anh từng yêu thích và thưởng thức giờ đây lại trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, gợi lại những ký ức đau buồn và khiến dạ dày cậu quặn thắt khó chịu.Nhưng anh không thể để bất kỳ ai biết được điều này. Một giáo sư không thể ốm yếu và suy nhược. Một Gryffindor không thể gục ngã trước những khó khăn và thử thách."Giáo sư Evans! Thầy có định đi xem trận đấu Quidditch chiều nay không?"Một giọng nói vui vẻ và đầy nhiệt huyết bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ u ám và mệt mỏi của Harry.Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eliott, một cậu bé Hufflepuff mà mình khá thân thiện và quý mến – một Tấn thủ tài năng và nhiệt tình của đội nhà Hufflepuff, đang đứng ngay cạnh bàn với một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trên khuôn mặt tròn trịa. Đằng sau cậu ta là vài người bạn cùng nhà, tất cả đều trông háo hức và phấn khích trước trận đấu sắp diễn ra."Tất nhiên rồi." Harry cố gắng nở một nụ cười đáp lại, gạt bỏ đi sự uể oải và mệt mỏi đang bám víu lấy cơ thể."Hufflepuff đấu với Slytherin mà, làm sao thầy có thể bỏ lỡ một trận đấu hấp dẫn và kịch tính như vậy được chứ?""Tuyệt vời! Bọn em sẽ giành chiến thắng cho mà xem! Đội Slytherin không có cửa đâu! Tầm thủ nhà em sẽ bắt được Snitch trước tên Seeker kiêu ngạo của nhà Slytherin!" Eliott nói đầy tự tin và quyết tâm, nắm chặt tay Harry một cái rồi quay sang tranh luận sôi nổi với bạn bè về chiến thuật và những cầu thủ chủ chốt của cả hai đội.Harry gật đầu, cố gắng tỏ ra hào hứng và chia sẻ niềm vui với cậu bé Hufflepuff tốt bụng.Quidditch – môn thể thao kỳ diệu này là một trong số ít những thứ còn sót lại trong thế giới xa lạ và đầy rẫy những nguy hiểm này khiến anh cảm thấy một chút gì đó quen thuộc, gần gũi và gợi nhớ về những ngày tháng tươi đẹp đã qua.Nhưng ngay cả niềm đam mê cháy bỏng ấy cũng không thể hoàn toàn xua tan đi cảm giác trống rỗng và lạc lõng đang ngự trị sâu thẳm trong tâm hồn cậu.Chiều hôm đó, sân Quidditch rộng lớn nhộn nhịp với tiếng reo hò cổ vũ của hàng trăm học sinh từ khắp bốn nhà, những lá cờ màu sắc tung bay trong gió, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt và đầy phấn khích.Harry ngồi một mình trên khán đài dành cho giáo viên, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, để hương gió mặn mòi đặc trưng của vùng cao nguyên và tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh lấp đầy tâm trí đang mệt mỏi và căng thẳng của anh.Thả lỏng đi, Harry.Chỉ là một trận đấu Quidditch thôi. Không có gì nguy hiểm ở đây. Hãy tận hưởng nó.Anh nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng chiều ấm áp dịu nhẹ nhàng vuốt ve làn da. Lần đầu tiên sau nhiều ngày dài căng thẳng và lo lắng, anh cảm thấy dễ thở hơn một chút.Không cần phải lo lắng về Tom và những âm mưu xảo quyệt của hắn, không cần phải nghĩ về tương lai mờ mịt và những bí mật nguy hiểm đang đè nặng lên vai cậu.Chỉ có Quidditch, thứ ngôn ngữ chung đầy đam mê và hứng khởi của tất cả các phù thủy trẻ tuổi."Giáo sư Evans! Thầy nghĩ đội nào sẽ giành chiến thắng trong trận đấu hôm nay?" Một học sinh Slytherin ngồi cách đó không xa hỏi vọng lên, ánh mắt đầy vẻ thách thức và tự tin vào chiến thắng của đội nhà.Harry mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười chân thành hiếm hoi lóe lên trên khuôn mặt tái nhợt của cậu."Thầy chỉ hy vọng sẽ có một trận đấu công bằng và hấp dẫn, nơi cả hai đội đều thể hiện được hết khả năng và tinh thần thể thao của mình."Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh lại thì thầm một lời cầu nguyện thầm lặng, một hy vọng nhỏ nhoi giữa bóng tối đang bao trùm. Hy vọng mình có thể sống sót bình an đến cuối ngày hôm nay.Và rồi tiếng còi khai cuộc vang lên, chói tai xé tan bầu không khí tĩnh lặng trước trận đấu, báo hiệu sự bắt đầu của một cuộc tranh tài đầy kịch tính.Harry mở mắt, để mình hoàn toàn chìm đắm vào sự hỗn loạn đầy phấn khích và đam mê của trận đấu Quidditch, tạm thời quên đi mọi lo lắng và muộn phiền đang bủa vây tâm trí.Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa những vết nứt đang ngày càng lan rộng trong tâm hồn, Harry vẫn cố gắng tìm kiếm một chút niềm vui và sự xao lãng trong thế giới phép thuật đầy màu sắc và kỳ diệu này, một nỗ lực yếu ớt để bám víu lấy những gì còn sót lại của sự bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store