Dn Harry Potter Drop Buoc Ben Canh Nhau
Harry đăm chiêu:- Không đâu. Thầy Dumbledore là người vui tính. Tôi nghĩ đại khái thầy muốn tạo cho tôi một cơ hội. Tôi chắc thầy cũng biết ít nhiều mọi chuyện xảy ra trong lâu đài Hogwarts. Tôi suy luận là thầy có biết chuyện tụi mình định làm, nhưng thay vì cấm cản chúng ta, thầy chỉ dạy chúng ta vừa đủ để xoay sở. Chắc không phải tình cờ mà thầy để cho tôi khám phá ra tấm gương. Rất có thể thầy nghĩ tôi có quyền đương đầu với Voldemort nếu tôi đủ sức...Ron nói với vẻ tự hào:- Đúng, thầy Dumbledore hơi điên, không sao. Bây giờ nghe đây: ngày mai bồ phải lên dự bữa tiệc cuối năm học. Dĩ nhiên là nhà Slytherin giành được điểm cao nhứt rồi - bồ đã bỏ lỡ trận Quidditch cuối cùng, không có bồ, đội bóng nhà mình bị đội Ravenlaw nghiền nát. Nhưng dù sao thì đồ ăn vẫn ngon lành.Vừa lúc đó Bà Pomfrey xông vô:- Các con đã cà kê mất hết mười lăm phút rồi. RA NGAY!Sau một giấc ngủ say, Harry hầu như đã bình phục. Cậu nói với bà Pomfrey khi bà sắp xếp dùm mình mấy hộp kẹo.- Con muốn đi dự tiệc, con được phép đi không cô?- Giáo sư Dumbledore nói con được phép dự.Bà Pomfrey đáp với giọng bất đắc dĩ, như thể theo ý bà thì giáo sư Dumbledore đã không ý thức hết những bữa tiệc nguy hiểm như thế nào.- Con lại có thêm một người khách nữa.- Ôi, hay quá. Thưa cô, ai vậy?Harry vừa nói thì lão Hagrid rụt rè bước qua cánh cửa. Như thường lệ, hễ lão vô căn phòng nào thì phòng ấy đâm ra chật chội. Lão ngồi xuống cạnh Harry, nhìn cậu rồi oà ra khóc. Lão úp mặt vào hai bàn tay, thổn thức:- Chỉ tại... sai lầm... ngu ngốc... của bác! Bác đã nói cho con quỷ đó biết cách qua được Fluffy! Bác đã nói cho hắn biết! Đó là điều duy nhứt hắn không biết, mà bác lại nói cho hắn biết! Suýt nữa bác đã giết con. Chỉ vì một cái trứng rồng! Bác sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Đáng lẽ bác phải bị đuổi ra để sống như dân Muggle mới đáng!- Bác Hagrid!Harry hơi hoảng khi thấy lão Hagrid quá xúc động vì đau buồn và hối hận. Những giọt nước mắt khổng lồ rơi lộp độp xuống chòm râu vĩ đại của lão.- Bác Hagrid ơi, đằng nào thì ông ấy cũng tìm ra cách thôi. Voldemort mà. Cho dù bác không nói cho Quirrell biết thì Voldemort cũng tìm cách khác thôi.Lão Hagrid vẫn sụt sịt khóc:- Suýt nữa con chết mất. Và đừng nhắc đến cái tên đó.Harry gào lên:- VOLDEMORT!Lão Hagrid sợ hết hồn, nín cả khóc. Harry nói:- Con đã giáp mặt hắn và đã gọi hắn đúng tên hắn. Bác Hagrid, vui lên đi bác. Chúng ta đã ngăn chặn được hắn, đã tiêu hủy Hòn đá. Hắn không thể xài nó để nắm quyền lực. Bác xơi sôcôla Ếch nhái nha, con có cả đống...Lão Hagrid dùng mu bàn tay quẹt mũi, nói:- Chút nữa là quên. Bác cũng có quà cho con đây.Harry hồi hộp hỏi:- Bánh mì thịt chồn hả bác?Lão Hagrid cười khẽ:- Không. Cụ Dumbledore cho ta nghỉ ngày hôm qua để sửa soạn nó. Lẽ ra cụ chỉ cần đuổi phứt bác là xong, dĩ nhiên... nhưng mà, đây, có cái này cho con...Trông món quà của lão Hagrid giống một cuốn sáng bọc da xinh xắn. Harry tò mò mở ra. Quyển sáng đầy những tấm hình phù thủy. Ở mỗi trang đều có hình của ba má cậu, họ mỉm cười vẫy tay với Harry.- Bác gởi cú tới tất cả bạn học cũ của ba má con để xin hình... Bác biết con không có tấm hình nào hết... Con có thích không?Harry không thể nói nên lời, nhưng lão Hagrid hiểu.Tối hôm đó, Harry một mình đi xuống dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ nó lại để làm cái việc mà bà gọi là "kiểm tra sức khỏe lần cuối", thành ra khi nó tới nơi thì Đại Sảnh đường đã đầy người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin - màu xanh lá và màu bạc - để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con rắn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên.Bỗng có tiếng "suỵt" khi Harry bước vào, và rồi cùng một lúc, hết sức ồn ào. Harry chuồn đến một chỗ ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn mình.May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống.Cụ Dumbledore phấn khởi nói:- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu...- Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 312 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm.Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Harry có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng. Thiệt tình, Harry nhìn cảnh đó mà ứa gan.Cụ Dumbledore nói tiếp:- Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy.Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.- E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley...Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.- ... vì đã chơi ván cờ hay nhứt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm.Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác:- Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall.Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.- Thứ hai - điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm.Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Harry tin là cô bé đang oà khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò - chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.- Thứ ba - điểm cho Bernice Digorry! Vì trò có suy luận sáng luận sáng suốt trong những tình huống nguy nan của bạn mình, và trò đã thể hiện đúng tinh thần của một Hufflepuff, bảo vệ người bạn của mình trong nguy hiểm ngang tấc! Tôi thưởng nhà Hufflepuff 50 điểm.Bernice ngồi cạnh Tứ Đại Sát mừng như mở cờ, cô nàng cười tươi rói, và còn có ý định nhập hội Gryffindor dù khác nhà. May mắn, cả Bốn đều ngăn cản lại kịp thời. Thế nhưng Bernice bĩu môi, cô hy vọng năm tới sẽ phải giành Cúp nhà cho bằng được...- Thứ tư... Điểm cho trò Harry Potter... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm.Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm - bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Harry thêm một điểm nữa thì có phải hay không!Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:- Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm.Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy. Harry, đang hết sức hào hứng, thụi vào sườn Ron một cái để chỉ cho bạn nó thấy ma, đang hết sức hào hứng, thụi vào sườn Ron một cái để chỉ cho bạn nó thấy Malfoy. Nếu Malfoy có bị trúng Lời nguyền Trói thân bây giờ cũng không thể nào ngây ra như phỗng và trông hãi hùng như vậy.Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin. Cụ Dumbledore nói:- Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút.Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ - biểu tượng của nhà Slytherin - biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.Thầy bắt gặp ánh mắt của Harry và Harry biết ngay tình cảm của thầy đối với nó không hề thay đổi một xíu xiu nào hết. Nhưng chuyện đó không làm cho Harry lo lắng. Có vẻ như cuộc sống ở Hogwarts sẽ trở lại như bình thường vào niên học tới, như hồi nào tới giờ.Buổi tối ấy là buổi tối đẹp nhất trong đời Harry, đẹp hơn cả ngày nó thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc đánh bại con quỷ khổng lồ... Cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay.Rồi bỗng dưng tủ quần áo của tụi nó trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp, con cóc của Neville tự nhiên được tìm thấy đang núp giữa mấy cái bồn cầu. Mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè (Fred Weasley rầu rĩ nói: "Mình cứ luôn hi vọng là họ quên béng vụ này ngay và cả sau này chứ nhờ."). Lão Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ. Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle. Rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.Ron nói:- Hè này bồ phải đến nhà mình chơi nha. Cả ba người các bồ. Mình sẽ gởi cú cho luôn.Harry nói:- Cám ơn bạn. Vậy là có chuyện để tôi mong ngóng rồi!- Tôi rất mong chờ ở nhà Weasley, cảm ơn vì lời mời của bồ! Tạm biệt cả ba người, Harry, Ron và Hermione!Bernice cảm ơn lời mời của Ron, cô tạm biệt Tam Giác Vàng đi cùng Cedric quay trở về căn nhà Digorry ấm áp.Những học sinh khác chen lấn tụi nó khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa gọi:- Tạm biệt, Harry!- Hẹn gặp lại, Potter!Ron nhe răng cười với Harry:- Bồ vẫn nổi tiếng nha!Harry nói:- Ở đây chứ không phải ở chỗ mà tôi sắp về, tôi cam đoan với bồ đấy.Cả Harry, Ron và Hermione cùng bước qua cổng một lúc.- Kìa, ảnh kìa, má ơi, ảnh kìa, má nhìn kìa!Ấy là tiếng reo rối rít của Ginny, cô em gái út của Ron, nhưng cô bé không chỉ vào anh mình. Cô bé ré lên:- Harry Potter! Nhìn kìa, má! Con thấy...- Yên coi, Ginny, chỉ chỏ người ta như thế là bất lịch sự!Bà Weasley mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi:- Một niên học vất vả quá hở các con?Harry đáp:- Dạ, vất vả lắm. Con cám ơn bác đã tặng con cái áo ấm và hũ kẹo.- Ôi, có đáng gì đâu, cháu!- Mày xong chưa?Chính là giọng của dượng Vernon, vẫn gương mặt tim tím, vẫn hàng ria mép, vẫn giận dữ nhìn Harry xách cái lồng cú giữa một sân ga đầy nhóc người bình thường. Đứng đằng sau ông là dì Petunia và Dudley, thằng anh họ này vừa thấy mặt Harry là chết khiếp đi được.
Bà Weasley nói:- Ông bà đây chắc phải là gia đình của Harry?Dượng Vernon đáp:- Nói một cách nào đó thì đúng vậy. Mau lên, nhóc con, chúng ta không co cả ngày dài lần khân ở đây đâu!Ông bỏ đi. Harry ngoái lại để nói lời chia tay với Hermione và Ron:- Hẹn gặp lại các bạn khi hết hè nha!Hermione nhìn theo dượng Vernon ngờ vực, kinh ngạc vì có người lại khó chịu đến thế. Cô bé nói với Harry:- Chúc bạn... ơ... mùa hè vui vẻ.Harry nhe răng cười khiến cho các bạn nó ngạc nhiên hết sức.- Ừ, tôi sẽ nghỉ hè vui vẻ. Họ không biết là tôi không được phép làm phép thuật ở nhà. Mùa hè này tôi sẽ tha hồ vui vẻ với Dudley...
Bà Weasley nói:- Ông bà đây chắc phải là gia đình của Harry?Dượng Vernon đáp:- Nói một cách nào đó thì đúng vậy. Mau lên, nhóc con, chúng ta không co cả ngày dài lần khân ở đây đâu!Ông bỏ đi. Harry ngoái lại để nói lời chia tay với Hermione và Ron:- Hẹn gặp lại các bạn khi hết hè nha!Hermione nhìn theo dượng Vernon ngờ vực, kinh ngạc vì có người lại khó chịu đến thế. Cô bé nói với Harry:- Chúc bạn... ơ... mùa hè vui vẻ.Harry nhe răng cười khiến cho các bạn nó ngạc nhiên hết sức.- Ừ, tôi sẽ nghỉ hè vui vẻ. Họ không biết là tôi không được phép làm phép thuật ở nhà. Mùa hè này tôi sẽ tha hồ vui vẻ với Dudley...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store