ZingTruyen.Store

[ĐN Harry Potter] Bản Tình Ca Hắc Ám: Giai Điệu Linh Lan

Chương 3: Không còn là quái vật

louisshanz


Sau bữa tối thịnh soạn mà Tom chưa bao giờ dám mơ tới – với đùi gà nướng mật ong, súp kem nấm và bánh pudding – cậu được dẫn vào phòng làm việc của ngài Sylus.

Căn phòng rộng mênh mông với những kệ sách cao chạm trần, lò sưởi đang cháy tí tách tỏa ra hơi ấm dễ chịu, xua tan cái lạnh lẽo của màn đêm bên ngoài. Sylus ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung, ra hiệu cho Tom ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Tom" Sylus bắt đầu, giọng ông trầm ấm, không còn vẻ lạnh lùng như lúc ở cô nhi viện. "Con có bao giờ tự hỏi tại sao những điều kỳ lạ lại xảy ra quanh con khi con tức giận hay sợ hãi không?"

Tom cúi gầm mặt, hai tay xoắn vào nhau. Cậu nhớ lại những lần làm đồ vật bay lên, hay làm con thỏ của Billy tự treo ngược lên trần nhà. "Họ bảo con là quái vật... là đồ bị nguyền rủa."

"Không, Tom" Sylus ngắt lời, giọng kiên định. Ông nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cậu bé. "Con không phải quái vật. Con là một phù thủy."

Tom ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to hết cỡ. "Phù... phù thủy ạ?"

"Đúng vậy. Giống như ta" Sylus giơ tay lên, một ngọn lửa xanh lam tuyệt đẹp bùng lên từ lòng bàn tay ông, nhảy múa nhưng không hề gây bỏng. Nó biến thành hình một con phượng hoàng nhỏ xíu bay lượn quanh đầu Tom khiến cậu bé há hốc mồm kinh ngạc. "Chúng ta là những người đặc biệt, được ban tặng món quà mà người thường không có. Những gì con làm trước đây chỉ là sức mạnh bộc phát vì con chưa biết cách kiểm soát nó thôi."

Một tảng đá nặng trĩu trong lòng Tom như được nhấc bổng đi. Cậu không bị bệnh, không bị điên, cũng không phải quái vật. Cậu... đặc biệt. Cậu giống ngài Sylus.

Sylus dập tắt ngọn lửa, ánh mắt ông trở nên dịu dàng hơn, phảng phất một nỗi buồn xa xăm.

"Vợ ta mất sớm, để lại cho ta một cô con gái độc nhất. Con bé tên là Eiras, lớn hơn con một tuổi. Ta không muốn con bé lớn lên trong sự cô đơn ở toà lâu đài rộng lớn này. Ta đã đi khắp các trại trẻ, tìm kiếm một người xứng đáng, một đứa trẻ có dòng máu phù thủy mạnh mẽ để trở thành anh chị em của con bé."

Ông dừng lại một chút, đặt tay lên vai Tom.

"Và ta đã tìm thấy con. Từ khoảnh khắc này, con là một Scarlett. Con không còn là trẻ mồ côi nữa. Con có thể gọi ta là 'Cha', nếu con muốn."

Tom cảm thấy sống mũi cay xè. Một luồng hơi nóng trào lên từ lồng ngực, lan ra khắp cơ thể. Cậu mím chặt môi để không bật khóc. Hai tiếng "mồ côi" đã ám ảnh cậu suốt 6 năm qua, giờ đây đã được thay thế.

"Cha..." Tom lí nhí, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng đối với cậu, đó là âm thanh dũng cảm nhất cậu từng thốt ra.

Sylus mỉm cười hài lòng. Ông búng tay một cái. Bốp!

Một con gia tinh khác xuất hiện, nhỏ hơn Lucy một chút, đôi tai to rủ xuống và đôi mắt sáng rực.

"Đây là Dada" Sylus giới thiệu. "Nó là gia tinh riêng của con. Nó sẽ chăm sóc, phục vụ và bảo vệ con. Bất cứ khi nào con cần, chỉ cần gọi tên Dada."

"Dada xin chào cậu chủ Tom!" Con gia tinh cúi rạp người, cái mũi dài chạm đất. "Dada rất vui được phục vụ cậu chủ!"

Đêm đó, nằm trên chiếc giường êm ái, Tom không ngủ được. Cậu cứ lăn qua lăn lại, suy nghĩ về những lời cha Sylus nói.

Eiras Scarlett.

Chị gái của cậu. Chị ấy đang ở nhà bà ngoại bên Pháp và sẽ sớm trở về.

Trong lòng Tom dấy lên một cảm xúc hỗn độn. Cậu vừa háo hức, vừa sợ hãi. Cậu nhớ đến hai chị em nhà Dorry ở cô nhi viện. Dù nghèo đói và hay bị bắt nạt, nhưng hai chị em họ luôn nắm chặt tay nhau. Khi cô em ngã, cô chị luôn đỡ dậy. Khi có một mẩu bánh mì khô, họ luôn bẻ đôi chia nhau. Tom đã từng đứng từ xa nhìn họ với ánh mắt ghen tị cháy bỏng. Cậu cũng muốn có người để chia sẻ, để bảo vệ, để cùng chơi đùa.

Nhưng rồi nỗi sợ lại ập đến. Nhỡ chị ấy không thích mình thì sao? Nhỡ chị ấy giống Mary, chê mình bẩn thỉu và lầm lì? Nhỡ chị ấy bảo cha đuổi mình đi?

Tom rúc sâu vào trong chăn, tự nhủ với bản thân: Mình sẽ ngoan. Mình sẽ cố gắng học mọi thứ. Mình sẽ không để bị ghét bỏ.

Những ngày tiếp theo, khi Sylus bận rộn với công việc, Tom bắt đầu hành trình khám phá "lãnh địa" mới của mình. Dada luôn lẽo đẽo theo sau, sẵn sàng đưa nước hay bánh ngọt bất cứ khi nào cậu dừng lại.

Nơi Tom thích nhất chính là thư viện của dinh thự.

Cánh cửa gỗ sồi cao vút mở ra một thế giới tri thức khổng lồ. Những kệ sách cao đến mức Tom phải ngửa cổ mỏi nhừ mới thấy đỉnh, chật kín những cuốn sách bọc da cũ kỹ. Mùi giấy cũ, mùi mực in và mùi sáp nến tạo nên một hương vị mê hoặc.

Tom leo lên những chiếc thang trượt, ngón tay lướt qua gáy những quyển sách dày cộp. "Lịch sử Pháp thuật", "Độc dược căn bản", "Bùa chú hắc ám và cách phòng chống"...

Cậu bé 6 tuổi chưa biết nhiều chữ, nhất là những từ ngữ cổ ngữ phức tạp trong sách. Cậu mở ra, nhìn những hình vẽ chuyển động: những con rồng phun lửa, những phù thủy đang đấu đũa, những cái vạc sôi sùng sục. Dù không hiểu nội dung, nhưng ánh mắt Tom sáng rực lên sự tò mò và khao khát chiếm hữu tri thức.

Cậu ngồi bệt xuống sàn gỗ, xung quanh là chồng sách cao ngất ngưởng. Ở đây, trong sự tĩnh lặng của những trang sách, Tom cảm thấy bình yên. Cậu đang chuẩn bị, đang nạp đầy sự tò mò của mình, chờ đợi ngày người chị gái bí ẩn kia trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store