ZingTruyen.Store

[ĐN DORAEMON] - (Hoàn) - SỐNG LẠI? TÍNH CÁI GÌ!

chap 19: Dự Tiệc (Đ)

Super-Love

15h, Ánh nắng ráng chiều đã bao trùm lên mọi ngóc ngách của tiểu khu Nerima phồn hoa bậc nhất nằm ở thủ đô Tokyo Nhật Bản. Và nó cũng không quên ghé lại thăm nhà của Nobita một thoáng.

Mẹ Nobi lúc này đang nấu ăn trong phòng bếp, nấu xong món ăn cuối cùng bà nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, thấy thời gian cũng không còn sớm nhưng Nobita và Dekisugi ở trên phòng vẫn chưa xuống thì liền đi lên.

Tới phòng Nobita mẹ Nobi dừng lại đưa tay gõ cửa. Một lúc sau cánh cửa mở ra, là Dekisugi, mẹ Nobi thấy anh mỉm cười nói, "Thì ra là Dekisugi, Nobita đâu rồi con?"

Dekisugi thấy mẹ Nobi thì mỉm cười nhích sang một bên nhường đường cho bà, "Dạ em ấy con đang ngủ, mama có muốn vào trong không ạ"

Mẹ Nobi lắc đầu, "Mẹ không vào đâu, mà con đã nói chuyện với nó chưa?"

Nobita nghe bà hỏi mỉm cười trả lời, "Buổi trưa con đã nói với Nobita và em ấy cũng đã đồng ý rồi"

Mẹ Nobi nghe vậy gật đầu mỉm cười, "Nếu vậy thì chúc mừng con, nếu Nobita đã quyết định như vậy thì mẹ cũng không có ý kiến gì, papa con cũng sẽ vậy. Thế nhưng nếu để chúng ta biết con uỷ khuất nó thì chúng ta sẽ không tha cho con đâu đấy"

Dekisugi trịnh trọng gật đầu, "Vâng, con sẽ nhớ kĩ"

Mẹ Nobi lúc này mới vừa lòng mỉm cười, "Vậy là được rồi. Mẹ đã nấu cơm rồi đó, con vào gọi Nobita dậy rồi xuống ăn cơm, cũng đã trễ rồi"

"Vâng ạ, khi nào em ấy thức thì bọn con sẽ xuống ngay" anh nói.

"Được rồi tuỳ hai đứa, vậy mẹ xuống trước" Mẹ Nobi nói xong liền xoay người đi.

Anh đứng ở cửa nhìn mẹ Nobi khuất bóng sau khúc ngoặc mới đóng cửa phòng, quay lại nhìn gương mặt còn đang say ngủ nằm trên giường nét mặt anh liền trở nên nhu hoà, sau đó liền bước tới nằm trở lại vị trí cũ.

Nobita sau khi anh rời giường thì đã thức nhưng vẫn không muốn dậy. Lúc này cảm nhận bên cạnh lại có người cậu mới chậm rãi mở mắt nghiên mặt qua nhìn anh mỉm cười.

Dekisugi thấy hành động của cậu thì mỉm cười đáp lên mắt cậu một nụ hôn, "Anh làm em tỉnh giấc sao?"

Nobita nghiên người rúc vào lòng Dekisugi cọ cọ, "Không, em thức từ sớm rồi" Chiều cao của Nobita năm nay đã vượt qua 1m75 , so với chiều cao trung bình của người Nhật thì không phải là thấp nhưng đem so với Dekisugi 1m82 thì lại thấp hơn hẳn, điều này làm cậu khó chịu không thôi, chỉ qua một năm mà Dekisugi từ 1m73 lên hẳn 1m82 trong khi cậu từ 1m7 chỉ lên được 1m75. Nhưng lúc này nhờ vậy mà cậu lại có thể nằm gọn trong lòng Dekisugi, cảm giác thật sự rất ấm áp a~, chỉ những người từng trải mới có thể hiểu được cảm giác của cậu bây giờ thôi.

Anh nhìn cậu co người rúc trong lòng mình không khỏi mỉm cười, sao anh không biết cậu lại có một mặt khả ái như thế cơ chứ, mặt hai người đối diện nhau, anh đưa mặt mình lại gần mặt cậu đặt bàn tay lên đôi má trắng mịn của cậu xoa xoa rồi cắn một ngụm sau đó mỉm cười hỏi cậu, "Em đói bụng chưa Nobita?"

Nobita bất mãn xoa chổ bị cắn trừng anh một cái, định càu nhàu thì một âm thanh từ chiếc bụng rỗng của cậu vang ra, nhờ sự yên tĩnh trong phòng này mà âm thanh nọ lại càng được khuếch trương gấp bội, lúc này cậu chỉ có thể oán hận cái bao tử của mình kêu không đúng lúc lại xấu hổ ho vài tiếng.

Dekisugi thấy vậy cười ra tiếng đưa tay xoa lên bụng cậu, "Em xem bụng em đã đòi biểu tình rồi kìa, mau dậy đi chúng ta xuống lầu ăn cơm"

Nobita thẹn quá hoá giận dùng sức nhéo bàn tay nghịch ngợm trên người mình làm Dekisugi nhất thời chịu đau nhíu mày bất đắc dĩ nhìn cậu.

Cậu lúc này mới cảm thấy hài lòng ngồi dậy vứt cho anh một ánh mắt 'đáng đời' rồi xuống giường mang dép đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong hai người đi xuống lầu. Mẹ Nobi lúc này từ trong phòng khách đi ra thấy hai người thì mỉm cười, "Hai đứa thức rồi đấy à? Mau đi ăn gì đi sáng giờ cứ ở miết trong phòng, đồ ăn mẹ đã làm hết rồi đó chỉ cần hâm nóng lại là ăn được thôi. À không cần chừa phần cho mẹ với ba, tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở ngoài, vậy nhé ta lên phòng đây"

Hai người một vâng dạ với bà rồi mỉm cười bước vào bếp. Trong bếp Dekisugi không cho cậu làm bất cứ việc gì để cậu ngồi vào bàn ăn còn mình thì bất đầu bận rộn từ việc hâm nóng từng món ăn đến khi dọn lên.

Nobita không có việc gì ngồi đó chống cằm mỉm cười nhìn anh làm, cảm giác này cũng không tồi chút nào.

Sau khi những món ăn đều đã được dọn lên Dekisugi liền ngồi xuống bên cạnh cậu. Trong suốt bữa ăn, vẫn như thường lệ là Nobita vẫn không động gì nhiều chỉ cần gắp thức ăn từ trong bát mình và bỏ vào miệng, còn việc gắp thức ăn thì là phận sự của Dekisugi, đối với công việc này Dekisugi đã coi nó là chuyện hiển nhiên và rất vui vẻ mà làm. Cứ như là có thần giao cách cảm vậy, chỉ cần Nobita muốn ăn món gì thì món đó sẽ lặp tức xuất hiện trong bát cậu, xác xuất đúng là 100% không sai vào đâu được, đã đạt được cấp độ này thì cũng có thể hiểu Dekisugi thường xuyên "tập luyện" như thế nào rồi.

Sau khi ăn xong cũng đã gần 17h, Nobita liền đuổi Dekisugi về nhà còn mình thì đi lên phòng tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi dự tiệc.

Khi cậu lên lầu trên thì mẹ Nobi cũng từ trong phòng bà bước ra, bà mỉm cười nói, "Con ăn xong rồi à? Vậy giờ đi thay đồ thôi, hôm nay con trai của mẹ sẽ là người nổi bậc nhất cho coi" nói rồi bà liền nắm tay kéo cậu vào phòng.

Để cậu ngồi trên giường còn bà thì đi tới tủ quần áo mở ra đem từng bộ từng bộ đồ ra thử cho cậu, cậu bất đắc dĩ như một con búp bê tuỳ ý mẹ Nobi xoay chuyển. Thử hết bộ này tới bộ khác, xong một lượt cuối cùng bà kết luận, "Đồ của con đã cũ hết rồi, ngày mai mẹ sẽ cho người may thêm vài bộ nữa" nói xong bà lại bận rộn chọn lựa bộ nào hợp nhất với cậu.

Nobita nghe vậy cười trừ nhìn đống đồ nằm trên giường, không đếm nhưng ước chừng số lượng không ít hơn hai chục bộ, những bộ đồ này hoàn toàn không có nhãn hiệu, tuy nhiên toàn bộ điều làm từ những chất liệu cao cấp được thợ may riêng của gia đình đo đếm cắt may kĩ càng đến từng đường kim mũi chỉ mà thành. Vậy nên khi mặc lên thì vừa người đến từng milimet.

"Được rồi chọn bộ này đi, bộ này hợp với con nhất đó" vừa nói mẹ Nobi vừa cầm một bộ vest màu xanh đen đưa cho cậu, "Mau đi tắm rữa thay đồ ra cho mẹ nhìn xem" nói rồi bà liền kéo cậu lên đẩy vào phòng tắm.

Khi Nobita kịp phản ứng thì cậu đã ở trong phòng tắm rồi, cậu bất đắc dĩ mỉm cười nhìn mình trong gương rồi mới bắt đầu tắm rửa.

Sau khi tắm xong cậu đi ra, mẹ Nobi ngồi trên giường thấy cậu bước ra cười nói, "Đúng là bộ đồ này rất hợp với con, chẳng mấy chốc đã thằnh một chàng thanh niên bảnh bao rồi"

"Cũng nhờ công lao của mẹ hết thôi" Nobita cũng cười nói tiếp.

Mẹ Nobi lúc này hơi rũ mi, "Không phải! Do con đã thật sự trưởng thành, mẹ cũng đã già rồi không biết sẽ sống cùng tụi con được bao lâu nữa"

Nobita thấy vậy vội mỉm cười nói, "Mẹ vẫn còn rất trẻ mà, mấy ngày trước khi đi shopping người ta vẫn nói con với mẹ giống chị em đó không phải sao"

Mẹ Nobi bị cậu chọc cười liền bỏ qua ý nghĩ vừa rồi bà mỉm cười mắng, "Cái thằng nhóc này, người ta cũng chỉ nói đùa thôi mà cứ tưởng thật. Được rồi mẹ chuẩn bị đến chổ ba con đây, đi chơi vui vẻ đó"

Nobita mỉm cười, "Vâng ạ, ba mẹ trăng mật vui vẻ"

Mẹ Nobi đi tới cửa nghe vậy quay lại mỉm cười mắng, gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng hơi phiếm hồng, "Trăng mật em gái con!"

Nobita cười càng dữ hơn, "Được đấy, nếu ba mẹ lại sinh cho có một em gái nữa thì tốt quá"

"Vậy khi nào con sinh cho mẹ một đứa cháu nội đi thì lúc đó mẹ sẽ sinh cho con một đứa em gái" mẹ Nobi nói rồi liền đóng cửa lại xoay người đi mất.

Nobita ở lại trong phòng có điều suy nghĩ, 'Sinh con sao?' nghĩ tới việc sẽ có một đứa bé ngày ngày gọi mình là baba cậu liền nhịn không được mà mỉm cười.

===chuyển cảnh===

Ước chừng 30 phút sau Dekisugi tới, anh đứng bên ngoài bấm chuông, Nobita bước ra thì thấy một chàng thanh niên vận vest đen, đầu tóc gọn gàng nụ cười tiêu chuẩn nhìn mình, phía sau là một chiếc Aston martin V12 zagato. Đây là chiếc ô tô được sản xuất năm trước và bán ra vào đầu năm nay với số lượng có hạn, tuy không thích đua xe cũng không quá đam mê xe thể thao nhưng Nobita lại rất thích dòng xe này, hơn nữa biết chỉ một thời gian sau giá xe sẽ đội lên rất cao còn có khả năng hết hàng nên cậu liền bỏ gần 1,1 triệu USD khoảng 118 triệu yên để tậu nó về. Không ngờ Dekisugi cũng thích nó.

Dekisugi thấy cậu bước ra liền thở dài, "Hôm nay Nobita của anh rất bảnh, tới nơi nhất định sẽ gom về một đống tình địch của anh về cho coi"

Nobita liếc xéo anh một cái, "Anh có thua gì em sao?"

Dekisugi lúc này mỉm cười "Được rồi,
Chúng ta đi thôi", Nobita mỉm cười gật đầu, sau đó Dekisugi mở cửa xe cho cậu ngồi vào ghế phó lái còn mình thì đi sang bên kia ngồi vào ghế lái. Lúc này chiếc xe bât đầu từ từ lăn bánh chậm rãi chạy trên đường trong tiểu khu.

Sau khi rời khỏi tiểu khu chiếc xe lặp tức tăng tốc lấy tốc độ như bay lao nhanh trên đường, cũng là một thành phần mê tốc độ, Nobita nhìn thấy cảnh vật xung quanh như chớp lướt qua mắt thật là một cảm giác sản khoái, cậu lại quay sang nhìn người đang lái xe cười vui vẻ.

--- o0o ---

Aston martin V12 zagato

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store