Dn Conan Ginran Nang Cuoi Ngua Trang Hoi Nam Xua
Vermouth cầm một khẩu súng lục tinh xảo đặt nó trước trán của Judy. Chốt an toàn đã được mở, những ngón tay thon dài được sơn màu rực rỡ của cô hơi bóp nhẹ cò súng."Được rồi! Stop!"Cánh tay trái cùng cẳng chân của Akai Shuichi đều bị thương, Conan đồng dạng bộ dạng chật vật không kém ôm lấy bả vai, hai người chăm chú nhìn chằm chằm động tác của cô.Vermouth giữa mày không có dấu hiệu hài lòng vì Akai Shuichi bị thương.Người đàn ông rõ ràng đã "chết" này đột nhiên xuất hiện, mặc dù cả Gin và hắn đều bị thương nhưng là thương thế cái nào nặng cái nào nhẹ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Hơn nữa, cái tên Vodka này thực sự không nói nên lời, đỡ Gin rời đi mặc kệ sự sống chết của cô, nếu không phải cô phản ứng nhạy bén, vai trò của người dưới họng súng sẽ bị đảo ngược.Cô đá vào cẳng chân của Judy, ra hiệu cho cô ta đi cùng, Conan cũng theo sát tiến lên một bước."Tiểu tử, đừng có ý nghĩ quanh co, nếu không ta nhất định sẽ mang theo một cái đệm lưng."Vermouth ánh mắt nhìn về phía hắn là hắn đọc không hiểu rất phức tạp, kỳ thực đêm nay có rất nhiều chuyện vượt quá hắn dự đoán. Đầu tiên là cả FBI và hắn đều không ngờ được người phụ nữ tóc đỏ lại điên cuồng đến vậy. Chi viện cho Gin, dứt khoát trực tiếp ở trại trẻ mồ côi đặt bom, kiềm chế rất nhiều đặc vụ.James chỉ có thể phái Judy cùng Akai Shuichi tiếp tục truy lùng Gin. Kế hoạch ban đầu là cùng công an liên thủ, hai người này là đủ, lại bởi vì Arumo tiên sinh đột ngột dừng tay, cùng với Vodka, Kir gia nhập, họ ngay lập tức bị đẩy vào thế bị động.Conan không thể ngồi yên xem mọi người xảy ra chuyện, tính toán an trí tốt Haibara liền âm thầm hiệp trợ. Thế nhưng không ngờ Gin- cảnh giác đã nhận ra dấu vết của Haibara. Gin đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Miyano Shiho khi còn nhỏ tuyệt đối không thể bại lộ cho nên hắn chỉ có thể yểm hộ Haibara, bại lộ ở trước mặt Gin.Ngay cả khi là một học sinh tiểu học bình thường đi ngang qua nhìn thấy họ, Gin cũng sẽ không để họ đi chứ đừng nói đến một "thám tử thiếu niên" đã sớm bị hắn lưu ý. Thời điểm khi Gin giẫm lên ngực hắn, hắn tưởng chính mình chết chắc rồi. Hắn liều mạng giãy giụa, cơ thể của một đứa trẻ bị sức mạnh tuyệt đối của người đàn ông áp chế. Dần dần hít thở không thông, trong đầu hiện lên giọng nói dịu dàng và dáng điệu nụ cười của một người.Không cam lòng! Không cam lòng!Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này, chết ở trên tay tên đã tạo nên cơn ác mộng cho hắn.Cô ấy vẫn đang đợi hắn a!
"Ran..."Không ngờ, Gin đột nhiên thả lỏng sức lực. Ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào cổ áo của hắn, như thể có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn ta, ngay sau đó trên mặt hắn ta hiện lên một vẻ kỳ dị bất đắc dĩ biểu tình."Tiểu quỷ, ngươi-"Tiếng súng vang lên, cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh khó khăn của Conan, Akai Shuichi dù bị lộ cũng không thể làm gì nên chỉ có thể giương súng tiến về phía Gin. Hai người sau đó trao đổi hỏa lực trong thời gian ngắn, có thắng có thua.Mọi người đều cho rằng Gin quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Akai Shuichi mới bị Akai đoạt đi tiên cơ nổ súng khiến hắn bị thương nặng.Chỉ có Conan mới có một ý nghĩ nực cười trong đầu. Gin vừa rồi là cố ý buông tha hắn.Bởi vì, khi tiếng súng đầu tiên vang lên, người đàn ông lãnh khốc khủng bố này đã nhấc chân đá hắn vào bụi cây, quay người lại đối mặt trực diện với Akai Shuichi. Thời điểm khi Vodka yểm hộ hắn ta che lại bụng lên xe, Conan- người đang tránh trong bụi cây, cơ hồ khẳng định, ánh mắt Gin như có như không quét qua đây.Nếu không biết mình là Kudo Shinichi, nếu không biết mối quan hệ của mình với FBI - chẳng lẽ người đàn ông này lại cố tình buông tha một cậu bé có hiểu biết?Tại sao? Có Âm mưu gì vậy?Không còn thời gian để suy nghĩ kỹ càng, tình thế trước mắt càng trở nên căng thẳng hơn.Vermouth bắt Judy làm con tin rồi cướp xe của họ. Ngay trước khi đóng cửa xe, cô ta bất ngờ quay lại hướng Conan lưu lại một câu ý vị không rõ."Take care of her —— đây là ta đối với ngươi lời khuyên."Conan trong lòng căng thẳng, mới vừa rồi bị đá đến ngực, hắn hoảng hốt mà cúi đầu nhìn lại.Chiếc cổ áo bị rách để lộ một tấm bùa bảo vệ có màu sắc và hoa văn độc đáo.
---------Ngày hôm sau, Ran bừng tỉnh thời điểm còn không đến 5 giờ. Đồng hồ treo tường trên tường phát ra tiếng "tách, cạch", ngoài cửa sổ vẫn là một mảng đen nhánh. Cô xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, vẫn có chút bối rối, nhìn xuống thấy mình đang quấn chăn ngủ trên ghế sô pha.Nếu không phải trên bàn bừa bộn chai lọ băng gạc, cô gần như tưởng rằng mình đang mơ một giấc mơ kinh hoàng.Cửa phòng Julian không có đóng, đêm qua cô sợ xảy ra chuyện không nghe thấy nên sau khi tắm rửa xong cô ôm gối và chăn bông ra phòng khách ngủ. Căn phòng của hắn lúc này vẫn im lặng, Ran giơ tay bật chiếc đèn bàn nhỏ, xỏ dép vào rồi lặng lẽ bước tới kiểm tra.Ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách phản chiếu đầu giường của Julian. Tóc hắn rối bù xõa ra trên gối, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Thân thể cường tráng của nam nhân được quấn đầy băng, ga trải giường trượt đến thắt lưng, may mắn thay tối qua cô đã bật điều hòa nên lúc này trong phòng không lạnh.Với một tiếng thở dài khe khẽ, Ran bước vào giúp hắn đắp chăn. Julian từ trước đến nay rất cảnh giác. Nếu như trước đây hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng hôm nay hắn lại ngủ rất say. Ran gom lại mái tóc buông xoã của hắn, đôi lông mày lạnh lùng thường ngày của hắn khó có được mà giãn ra, hàng mi dày che khuất đôi mắt hung dữ, mái tóc vàng bạch kim làm tôn lên đường nét khuôn mặt sâu thẳm, khiến hắn trông thật đẹp trai vô hại.Ran đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, hơi ấm nhưng không quá nóng khi vết thương đang hồi phục sẽ ổn thôi."Haizz..."Sau khi thở dài lần nữa, Ran đứng thẳng dậy, cuộn tóc lại, cân nhắc nên làm bữa sáng cho hắn rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi cô rời đi, đôi mắt nhắm nghiền của nam nhân bỗng nhiên mở ra, thờ ơ nhìn lên trần nhà, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.Sau khi Ran rửa mặt xong, cô đi ra siêu thị nhỏ ở tầng dưới mua một số nguyên liệu nấu ăn phù hợp với thể trạng hiện tại của Julian.Mãi đến gần mười giờ Julian mới ôm trán đứng dậy. Khi Ran nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy bỏ đồ trên tay xuống, bưng ly nước đường chạy tới. "Anh không sao chứ?"
" Hừ!"Hắn còn có thể khinh thường hừ nhẹ đó chính là cũng không tệ lắm.Nhìn thấy nam nhân thô lỗ Julian gần như lấy lại được sức lực, Ran thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, cho dù chảy nhiều máu như vậy mà vẫn không chết, chỉ có thể nói rằng sức sống của Julian quá ngoan cường.Nếu loại người này không phải là nhân vật chính trong loạt phim bom tấn thì nhất định phải là nhân vật phản diện."Julian tiên sinh, anh bị thương như thế nào?"Cô kiểm tra tất cả các tin tức xung quanh đêm qua, không có báo cáo nào về vụ án lớn nào ở Tokyo. Chỉ có tin tức của Kid buổi tối hôm trước là tin tức lớn nhất.Julian rõ ràng là mới bị thương, nếu bị thương như vậy thì không thể chạy đi chạy lại bằng máy bay, cho nên nếu xảy ra xung đột lớn, nhất định phạm vi sẽ ở trong Tokyo.Điều này khiến cô trằn trọc suốt đêm, một bên lo lắng hắn sẽ bị hắc bang truy lùng đuổi giết, một bên lại sợ hãi vi phạm pháp luật làm bị thương.Động tác uống nước của Julian dừng lại, không dấu vết mà nhìn lướt qua Ran." Cô hỏi cái này làm gì?"Nhìn xem, nhìn xem! Này đương nhiên đúng lý hợp tình ngữ khí.Nhìn thấy thái độ phong đạm vân khinh của nam nhân, hắn lại một lần nữa cầm cốc lên, thậm chí còn ưu nhã thổi thổi nước đường không nóng, Ran gần như tức giận bật cười.Nam nhân này hôm nay sáng sớm đã ra khỏi giường, kéo ga trải giường bẩn ra. Thời điểm khi Ran phát hiện, hắn cư nhiên còn chuổn bị lau mình.Miếng băng vải trên bụng không ngoài ý muốn xuất huyết ửng đỏ, mặt Ran cũng không ngoài ý muốn đen sầm lại.Bôi thuốc, cầm máu và thay băng lại là một cuộc đấu tranh khác.Cô vừa khiếp sợ vừa tức giận trước hành vi lãng phí mạng sống của hắn, cho nên trước mắt ngữ khí tự nhiên là nhịn không được thiếu đánh nói."Làm gì? Lỡ như cảnh sát bắn súng thì sao?"Khóe miệng nam nhân ý cười mở rộng , ánh mắt mờ mịt phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lộ ra vài phần bệnh trạng nguy hiểm."Nếu là cảnh sát, cô sẽ làm sao?""Tôi sẽ... Dù sao thì tôi cũng là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật."Julian nhìn băng bó bụng một cách gọn gàng khéo léo, quét đến trên mặt cô gái đang ra vẻ cường ngạnh, môi mỏng phát ra một tiếng cười trào phúng cười nhạo, không hề đánh giá cao đối với vị công dân tốt bao che phần tử nguy hiểm này. "Ý anh là, anh coi thường tôi?""Không phải cảnh sát."Ran, lúc này đang tức giận, nghe hắn nói như vậy, lén thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải cảnh sát, bằng không cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào.Bất quá thấy hắn đã bị thương như vậy còn bắt bẻ, thật vất vả khâu lại miệng vết thương, vết thương cuối cùng cũng chưa kịp lành lại mà lại vỡ ra. Ran tính tình dù có tốt đến mấy cũng không khỏi trở nên khắc nghiệt lên."Vậy tại sao anh không dám đi bệnh viện! Đồng lõa của anh đâu?"Cái từ đồng lõa này tương đương chói tai, rất có khí chất của một băng đảng cấp thấp phạm tội, cao cấp hắc bang lão đại khẳng định không thích... Đúng như dự đoán, nam nhân cau mày sắc mặt tương đương không ngờ."Ta không tin bọn họ.""Nội đấu liền càng đáng sợ hơn, anh có thể bảo đảm chúng ta lương dân sẽ không bị liên lụy sao?" "Hừ, vô vị nhọc lòng"Ha hả, vẫn là chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi nói lại lời này độ tin cậy sẽ lớn hơn. Ran trong lòng chọc chọc dỗi đến một trận sảng khoái, tiếp nhận cái cốc trên tay hắn, đưa cho Julian món cháo huyết heo, khiến sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí khó coi.Nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu của hắn đang cố gắng nuốt món cháo vô vị, Ran trong đầu đã sắp xếp các món ăn bổ huyết theo cách tưởng tượng."Thật khó ăn."Julian cực kỳ lãnh đạm mà đánh giá, Ran giả vờ không nghe thấy, chỉ săn sóc đưa một ly nước khác. Hắn nhấp vài ngụm uống hết, ý đồ cố gắng rửa sạch mùi vị kinh khủng còn lưu lại trong miệng. Tiếp nhận chén đũa cùng cái cốc, Ran tinh tế đắp chăn cho hắn, trong lòng gần như thương hại. Nếu Julian tiên sinh biết được thực đơn trong đầu cô, hắn nhất định sẽ trân trọng bát cháo tiết lợn này.
"Ran..."Không ngờ, Gin đột nhiên thả lỏng sức lực. Ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào cổ áo của hắn, như thể có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn ta, ngay sau đó trên mặt hắn ta hiện lên một vẻ kỳ dị bất đắc dĩ biểu tình."Tiểu quỷ, ngươi-"Tiếng súng vang lên, cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh khó khăn của Conan, Akai Shuichi dù bị lộ cũng không thể làm gì nên chỉ có thể giương súng tiến về phía Gin. Hai người sau đó trao đổi hỏa lực trong thời gian ngắn, có thắng có thua.Mọi người đều cho rằng Gin quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Akai Shuichi mới bị Akai đoạt đi tiên cơ nổ súng khiến hắn bị thương nặng.Chỉ có Conan mới có một ý nghĩ nực cười trong đầu. Gin vừa rồi là cố ý buông tha hắn.Bởi vì, khi tiếng súng đầu tiên vang lên, người đàn ông lãnh khốc khủng bố này đã nhấc chân đá hắn vào bụi cây, quay người lại đối mặt trực diện với Akai Shuichi. Thời điểm khi Vodka yểm hộ hắn ta che lại bụng lên xe, Conan- người đang tránh trong bụi cây, cơ hồ khẳng định, ánh mắt Gin như có như không quét qua đây.Nếu không biết mình là Kudo Shinichi, nếu không biết mối quan hệ của mình với FBI - chẳng lẽ người đàn ông này lại cố tình buông tha một cậu bé có hiểu biết?Tại sao? Có Âm mưu gì vậy?Không còn thời gian để suy nghĩ kỹ càng, tình thế trước mắt càng trở nên căng thẳng hơn.Vermouth bắt Judy làm con tin rồi cướp xe của họ. Ngay trước khi đóng cửa xe, cô ta bất ngờ quay lại hướng Conan lưu lại một câu ý vị không rõ."Take care of her —— đây là ta đối với ngươi lời khuyên."Conan trong lòng căng thẳng, mới vừa rồi bị đá đến ngực, hắn hoảng hốt mà cúi đầu nhìn lại.Chiếc cổ áo bị rách để lộ một tấm bùa bảo vệ có màu sắc và hoa văn độc đáo.
---------Ngày hôm sau, Ran bừng tỉnh thời điểm còn không đến 5 giờ. Đồng hồ treo tường trên tường phát ra tiếng "tách, cạch", ngoài cửa sổ vẫn là một mảng đen nhánh. Cô xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, vẫn có chút bối rối, nhìn xuống thấy mình đang quấn chăn ngủ trên ghế sô pha.Nếu không phải trên bàn bừa bộn chai lọ băng gạc, cô gần như tưởng rằng mình đang mơ một giấc mơ kinh hoàng.Cửa phòng Julian không có đóng, đêm qua cô sợ xảy ra chuyện không nghe thấy nên sau khi tắm rửa xong cô ôm gối và chăn bông ra phòng khách ngủ. Căn phòng của hắn lúc này vẫn im lặng, Ran giơ tay bật chiếc đèn bàn nhỏ, xỏ dép vào rồi lặng lẽ bước tới kiểm tra.Ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách phản chiếu đầu giường của Julian. Tóc hắn rối bù xõa ra trên gối, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Thân thể cường tráng của nam nhân được quấn đầy băng, ga trải giường trượt đến thắt lưng, may mắn thay tối qua cô đã bật điều hòa nên lúc này trong phòng không lạnh.Với một tiếng thở dài khe khẽ, Ran bước vào giúp hắn đắp chăn. Julian từ trước đến nay rất cảnh giác. Nếu như trước đây hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng hôm nay hắn lại ngủ rất say. Ran gom lại mái tóc buông xoã của hắn, đôi lông mày lạnh lùng thường ngày của hắn khó có được mà giãn ra, hàng mi dày che khuất đôi mắt hung dữ, mái tóc vàng bạch kim làm tôn lên đường nét khuôn mặt sâu thẳm, khiến hắn trông thật đẹp trai vô hại.Ran đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, hơi ấm nhưng không quá nóng khi vết thương đang hồi phục sẽ ổn thôi."Haizz..."Sau khi thở dài lần nữa, Ran đứng thẳng dậy, cuộn tóc lại, cân nhắc nên làm bữa sáng cho hắn rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi cô rời đi, đôi mắt nhắm nghiền của nam nhân bỗng nhiên mở ra, thờ ơ nhìn lên trần nhà, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.Sau khi Ran rửa mặt xong, cô đi ra siêu thị nhỏ ở tầng dưới mua một số nguyên liệu nấu ăn phù hợp với thể trạng hiện tại của Julian.Mãi đến gần mười giờ Julian mới ôm trán đứng dậy. Khi Ran nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy bỏ đồ trên tay xuống, bưng ly nước đường chạy tới. "Anh không sao chứ?"
" Hừ!"Hắn còn có thể khinh thường hừ nhẹ đó chính là cũng không tệ lắm.Nhìn thấy nam nhân thô lỗ Julian gần như lấy lại được sức lực, Ran thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, cho dù chảy nhiều máu như vậy mà vẫn không chết, chỉ có thể nói rằng sức sống của Julian quá ngoan cường.Nếu loại người này không phải là nhân vật chính trong loạt phim bom tấn thì nhất định phải là nhân vật phản diện."Julian tiên sinh, anh bị thương như thế nào?"Cô kiểm tra tất cả các tin tức xung quanh đêm qua, không có báo cáo nào về vụ án lớn nào ở Tokyo. Chỉ có tin tức của Kid buổi tối hôm trước là tin tức lớn nhất.Julian rõ ràng là mới bị thương, nếu bị thương như vậy thì không thể chạy đi chạy lại bằng máy bay, cho nên nếu xảy ra xung đột lớn, nhất định phạm vi sẽ ở trong Tokyo.Điều này khiến cô trằn trọc suốt đêm, một bên lo lắng hắn sẽ bị hắc bang truy lùng đuổi giết, một bên lại sợ hãi vi phạm pháp luật làm bị thương.Động tác uống nước của Julian dừng lại, không dấu vết mà nhìn lướt qua Ran." Cô hỏi cái này làm gì?"Nhìn xem, nhìn xem! Này đương nhiên đúng lý hợp tình ngữ khí.Nhìn thấy thái độ phong đạm vân khinh của nam nhân, hắn lại một lần nữa cầm cốc lên, thậm chí còn ưu nhã thổi thổi nước đường không nóng, Ran gần như tức giận bật cười.Nam nhân này hôm nay sáng sớm đã ra khỏi giường, kéo ga trải giường bẩn ra. Thời điểm khi Ran phát hiện, hắn cư nhiên còn chuổn bị lau mình.Miếng băng vải trên bụng không ngoài ý muốn xuất huyết ửng đỏ, mặt Ran cũng không ngoài ý muốn đen sầm lại.Bôi thuốc, cầm máu và thay băng lại là một cuộc đấu tranh khác.Cô vừa khiếp sợ vừa tức giận trước hành vi lãng phí mạng sống của hắn, cho nên trước mắt ngữ khí tự nhiên là nhịn không được thiếu đánh nói."Làm gì? Lỡ như cảnh sát bắn súng thì sao?"Khóe miệng nam nhân ý cười mở rộng , ánh mắt mờ mịt phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lộ ra vài phần bệnh trạng nguy hiểm."Nếu là cảnh sát, cô sẽ làm sao?""Tôi sẽ... Dù sao thì tôi cũng là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật."Julian nhìn băng bó bụng một cách gọn gàng khéo léo, quét đến trên mặt cô gái đang ra vẻ cường ngạnh, môi mỏng phát ra một tiếng cười trào phúng cười nhạo, không hề đánh giá cao đối với vị công dân tốt bao che phần tử nguy hiểm này. "Ý anh là, anh coi thường tôi?""Không phải cảnh sát."Ran, lúc này đang tức giận, nghe hắn nói như vậy, lén thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải cảnh sát, bằng không cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào.Bất quá thấy hắn đã bị thương như vậy còn bắt bẻ, thật vất vả khâu lại miệng vết thương, vết thương cuối cùng cũng chưa kịp lành lại mà lại vỡ ra. Ran tính tình dù có tốt đến mấy cũng không khỏi trở nên khắc nghiệt lên."Vậy tại sao anh không dám đi bệnh viện! Đồng lõa của anh đâu?"Cái từ đồng lõa này tương đương chói tai, rất có khí chất của một băng đảng cấp thấp phạm tội, cao cấp hắc bang lão đại khẳng định không thích... Đúng như dự đoán, nam nhân cau mày sắc mặt tương đương không ngờ."Ta không tin bọn họ.""Nội đấu liền càng đáng sợ hơn, anh có thể bảo đảm chúng ta lương dân sẽ không bị liên lụy sao?" "Hừ, vô vị nhọc lòng"Ha hả, vẫn là chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi nói lại lời này độ tin cậy sẽ lớn hơn. Ran trong lòng chọc chọc dỗi đến một trận sảng khoái, tiếp nhận cái cốc trên tay hắn, đưa cho Julian món cháo huyết heo, khiến sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí khó coi.Nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu của hắn đang cố gắng nuốt món cháo vô vị, Ran trong đầu đã sắp xếp các món ăn bổ huyết theo cách tưởng tượng."Thật khó ăn."Julian cực kỳ lãnh đạm mà đánh giá, Ran giả vờ không nghe thấy, chỉ săn sóc đưa một ly nước khác. Hắn nhấp vài ngụm uống hết, ý đồ cố gắng rửa sạch mùi vị kinh khủng còn lưu lại trong miệng. Tiếp nhận chén đũa cùng cái cốc, Ran tinh tế đắp chăn cho hắn, trong lòng gần như thương hại. Nếu Julian tiên sinh biết được thực đơn trong đầu cô, hắn nhất định sẽ trân trọng bát cháo tiết lợn này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store