ZingTruyen.Store

Dn Conan Ginran Nang Cuoi Ngua Trang Hoi Nam Xua

Sau khi tiễn Sonoko đi, Ran lên mạng kiểm tra thông tin đăng ký thi đấu.

Những người đoạt giải quốc gia như cô đều được mời tham gia, có thể bỏ qua cuộc tổng tuyển cử khu vực và trực tiếp tiến vào khu vực thi đấu.

Sau khi liên hệ với chủ tịch câu lạc bộ karate của trường, Ran điền thông tin và lên kế hoạch tập luyện cẩn thận.

Cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành những điều mình đã hứa, huống chi cô thực sự hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt này, đổ mồ hôi, thuần túy đơn giản .

Một số chủ tướng câu lạc bộ karate của trường cũng tham gia cuộc thi này, họ cùng nhau tập luyện sau giờ học hàng ngày.

Ran vừa mới bình phục chấn thương vai nên rất chú trọng điều chỉnh trong quá trình tập luyện, mọi người đều chăm sóc cô rất chu đáo.

Cô chỉ lo lắng về tiến độ luyện tập, theo tiến độ này, cô không chắc mình có thể đánh bại Claire hay không.

Cô đã tìm thấy rất nhiều video quay cảnh Claire tham gia các cuộc thi mở rộng ở Hoa Kỳ.

Mặc dù Claire mang hai dòng máu Nhật Mỹ nhưng cô ấy chỉ có ¼ là huyết thống người gốc Á.

Xương cốt của cô ấy mang đậm chất châu Âu hơn là Nhật Bản, sức mạnh và sức bền của cô ấy cũng vậy.

Tuy Ran không cho rằng cô toàn lực ứng phó vẫn yếu hơn, nhưng trong thi đấu trạng thái là rất quan trọng.

Claire hiện đang trong thời kỳ được gọi là đang phát triển, cô ấy là người tràn đầy năng lượng và tinh thần cao nhất.

Trái lại, trước đây Ran có chút lơi lỏng, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được cái gọi là "bình cảnh".

Để điều chỉnh tình trạng của mình càng sớm càng tốt, Ran đã tận dụng tối đa thời gian của mình.

Ngày hôm đó, sau bữa tối, cô đổi sang đạo phục, kéo tấm thảm dày ra, định mở một sân tập trong phòng trống của phòng khách.

Đây từng là nơi cô luyện bắn súng, trên tường còn treo tấm bia. Nói đến mục tiêu huấn luyện, Ran liếc nhìn Julian, người đang xem tin tức và gõ máy tính trên ghế sofa, hắn không hề quan tâm đến hành vi kỳ lạ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Phòng khách là không gian chung của mọi người, cô dựa vào việc hắn không so đo, gần như biến thành phòng sinh hoạt của riêng cô. Cô cân nhắc nghĩ mình nên hỏi chút ý kiến của Julian, nếu hắn nói không được liền tính tiếp.

Ran nhẹ giọng gọi một chút Julian, ánh mắt đối phương nhàn nhạt chuyển qua, tỏ ý đang nghe.

"Tôi đã đăng ký tham gia Cuộc thi Karate Thế giới. Tôi muốn mở một nơi ở nhà làm nơi luyện tập. Anh có đồng ý không?"

Julian nghe vậy trầm ngâm, Ran nhìn không ra ý tứ, trong lòng thấp thỏm cảm thấy bất an.

Một lát sau, Julian đặt máy tính lên bàn trà, đứng dậy xắn tay áo lên.

Hắn không trả lời Ran có làm được hay không, chỉ là thoải mái mà duỗi tay đem ghế sofa và bàn trà đến chỗ bên cạnh TV. Không gian thoáng đãng trong phòng khách bỗng trở nên rộng rãi hơn.

Quay đầu lại nhìn thấy Ran ôm cái đệm ngây người, Julian vẫy vẫy tay, ý bảo cô đem cái đệm trải lại đây.

"Không cần nơi lớn như vậy đâu, như vậy phiền toái quá."

Ran nhanh chóng từ chối. Chỉ cần có sự đồng ý của hắn là được rồi, nhưng hắn lại "phối hợp" khoa trương như vậy?

Không ngờ, hắn đã tự mình bước tới, một tay xách tấm thảm, vẻ mặt bình tĩnh.

"Hai người, không gian lớn một chút là tốt nhất."

"Hả?"

Sếp, bạn rất OOC!

Mặc dù gần đây thái độ của Julian đã dịu đi rất nhiều nhưng là còn không tốt bụng và hòa nhã như vậy.

Ran muốn huấn luyện, hắn liền chủ động đưa ra dạy học.

Lúc trước luyện xạ kích đều là cô đau khổ cầu xin, hắn mới miễn cưỡng đồng ý chỉ đạo vài câu. Lần này đột nhiên đãi ngộ cao như vậy, Ran có chút thụ sủng nhược kinh.

Cô nhận thấy Julian di chuyển rất nhanh, dường như đang có tâm trạng tốt.

Chẳng lẽ kỳ thật hắn nóng lòng muốn thử thật lâu rồi sao?

Lúc này Ran mới nhận ra sự thật. Julian đã có mặt ở hiện trường hai lần Ran xuất thân thủ. Nhưng có một lần Ran không hề biết. Hắn đối với thân thủ của cô thực cảm thấy hứng thú. Thông tin trước đó cho biết cô là người chiến thắng trong cuộc thi quốc gia. Hắn rất muốn lĩnh giáo một chút, thực lực của nhà vô địch Karate.

Sau khi trải đệm xong, Julian quay lại phòng ngủ để thay quần áo.

Chiếc áo sơ mi đang mặc chắc chắn không phù hợp để vận động, Ran nhân cơ hội tết tóc rồi xách lọ hoa lên bàn cùng chậu cây ở góc phòng vào ban công.

Không lâu sau, Julian thay quần áo bước ra. Đó là một bộ đồ thể thao màu đen bình thường. Chiếc quần không có gì đặc biệt, nhưng phần thân trên hơi chật vì dáng người rắn chắc của nam nhân.

Những đường nét cơ thể cân đối, đặc biệt là vòng eo thon gọn khiến Ran nhớ lại sai lầm mà cô đã mắc phải khi ôm hắn lần trước.

Sau đó, hai người chuyển sự chú ý sang vấn đề súng lục, cũng không có ai để ý tới.

Nhưng vào lúc này, sự bối rối lại ập đến với Ran.

Cô biết cơ bụng của người đàn ông này không chỉ đẹp khi nhìn mà cô còn có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên dưới khi cô ôm chúng.

Julian nhận thấy ánh mắt của Ran đang đảo quanh, mơ hồ có sự trốn tránh, trên mặt còn có một chút đỏ bừng kỳ lạ.

Hắn căn bản sẽ không đi phỏng đoán, trì độn Ran sẽ bởi vì dáng người của hắn mà đỏ mặt.

"Như thế nào?"

"Không, không, chỉ hơi nóng thôi."

Ran nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời. Cô nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào ngón chân, thầm nhẩm trong đầu sơ đồ bộ xương người để cố gắng bình tĩnh lại.

Julian đối với câu trả lời này không tỏ ý kiến, cầm chiếc điều khiển từ xa lên, vặn điều hòa xuống hai độ rồi ném nó sang một bên.

"Mặc đồ bảo hộ vào."

"!!!!"

Mặc dù hai người đang đối luyện, nhưng đều ăn ý mặc đồ bảo hộ.

Họ đều không hiểu rõ về lực xuống tay, ra đòn nặng nhẹ của đối phương. Mái tóc dài của Julian được buộc gọn gàng, hắn đội mũ bảo hiểm giơ tay đánh vào tay hai lần, gật đầu ra hiệu cho Ran có thể bắt đầu.

Ran cũng vứt bỏ những suy nghĩ xao lãng trong đầu tập trung vào đó.

Từ tư thế nhìn xem, Julian hẳn là đã luyện tập các kỹ năng chiến đấu hiện đại, dung hợp quyền anh và nhiều môn võ thuật khác nhau. Chẳng phân chia các trường phái mà tạo thành trường phái của riêng mình, không bám vào một khuôn mẫu chỉ lấy đánh bại kẻ thù là mục tiêu hang đầu.

Ran trở nên cảnh giác. Sự khác biệt lớn nhất giữa môn này và môn karate cô tập là từ tính thực tế. Cả hai người đều rất bình tĩnh và quan sát cẩn thận, tìm kiếm khuyết điểm của nhau.

Nhìn thấy cơ hội Ran nhanh chóng nghiêng người về phía trước, Julian gần như cùng lúc ra tay, hai người đứng yên, nhưng một khi đã di chuyển, họ không thể tách rời và bắt đầu chiến đấu.

Lúc đầu cả hai đều có chút thử ý tứ, ngươi tới ta lùi, còn tính là khách khí. Dần dần, tâm tư nổi lên máu hiếu thắng, ra tay càng lúc càng sắc bén, bên này nam nhân trong lòng tán thưởng Ran thân thủ mạnh mẽ, cũng không khinh thường mà ra lực đạo. Ran trong lòng lại âm thầm kêu khổ, Julian chiêu thức xảo quyệt ngoan độc, nhìn chằm chằm nhược điểm của đối thủ mà ra tay, thậm chí còn có bóng dáng của thái quyền.

Dần dần, sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ trở nên rõ ràng, Ran lúc đầu thường dốc hết sức lực để giành chiến thắng nhanh chóng. Lần này ở phía trước thử kéo dài quá lâu, trước mắt có điểm ăn không tiêu.

Chẳng trách hắn yêu cầu cô mặc đồ bảo hộ, Ran khó khăn lắm mới né được một đòn vào cổ, loại chiến đấu này của hắn gần như là loại lưu manh, tàn nhẫn nhưng cô chỉ có thể sử dụng những chiêu thức được chỉ định trong cuộc thi để hóa giải.

Nhìn chuẩn cơ hội tung một cú đá, Julian sau khi giải phóng một phần sức lực, hắn cong cánh tay tạo thành một miếng đệm khuỷu tay hình tam giác để đón đòn chân của Ran.

Không đợi Ran kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng ra đòn. Hắn đặt tay lên chân cô, khóa eo Ran, xoay người ném cô ra ngoài.

Cả hai đều không thực hiện bất kỳ bài tập khởi động nào, ngay từ đầu đã là những pha đấm đá quyết liệt, không biết hắn như thế nào, nhưng là Ran có chút ăn không tiêu, hơi thở dốc ngày càng không đều.

Julian căn bản không có ý thức thương hoa tiếc ngọc, Ran càng ngày càng mệt mỏi, hắn lại càng khó đối phó.

Khi hắn một lần nữa dùng những thủ đoạn rất độc ác để khống chế và khóa tay cô, Ran vốn đã lo lắng cô sẽ căng cơ nếu cứ tiếp tục như vậy nên cô nhanh chóng chớp lấy cơ hội, liều mạng kêu ngừng.

Julian ngồi dậy thả trói tay chân. Ran mệt quá không đứng dậy được giơ tay kéo đồ bảo hộ ra, trở mình nằm trên đệm, thở hổn hển.
 
Julian hạ mắt xuống, tầm mắt ở trên người cô dừng lại một lát, bỗng nhiên hắn đứng dậy cởi đồ bảo hộ, bước đến bàn cầm cốc nước lên mạnh mẽ uống ừng ực.

"Julian tiên sinh, vừa mới vận động xong đừng uống nước lạnh, không tốt cho tim phổi, trong bếp có nước ấm''

Ran chính mình đang nằm trên mặt đất không đứng dậy được, bên mặt nhìn thấy hắn thả cửa uống nước lạnh, lại nhịn không được mở miệng khuyên can, quả nhiên bị Julian hoàn toàn phớt lờ.

Nhìn thấy hắn nâng cổ, giọt nước theo yết hầu lăn tiến quần áo, Ran cũng có chút khát nước, cô từ từ ngồi dậy, bám vào tường, đưa tay cởi đồ bảo hộ trên đầu ra liền cảm thấy không còn sức lực, không thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ngồi dựa vào tường không chịu cử động.

Julian đặt cốc xuống, kéo khăn quanh cổ lau mồ hôi rồi ném chiếc khăn sạch cho Ran. Ran cầm lấy chiếc khăn bông mềm mại, lau vài lần rồi vùi mặt vào đó, không hiểu mình đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trên gò má vốn đã đỏ bừng vì tập luyện càng ngày càng sáng hơn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân.

"Anh như vậy là bắt nạt người, biết rõ tôi chỉ có thể dùng chiêu thức chính thống để đánh trả.''

"Chính thống." Julian cười nhạo, thực chướng mắt Ran cổ hủ khô khan. ''Võ đạo còn phân chủ lưu sao? Có thể chế địch chính là chính thống''

Thấy Ran không phục, hắn hiếm thấy kiên nhẫn, trực tiếp hỏi cô về nguồn gốc lịch sử của karate.

Câu hỏi này Ran đã thấy rất rõ ngay từ ngày đầu tiên học karate, dù không biết tại sao Julian lại hỏi nhưng cô vẫn nói về mọi thứ từ võ thuật Ryukyu cổ xưa đến võ thuật Nhật Bản, từ đường tay cho đến karate.

Julian không bình luận mà hỏi về những môn phái "chính thống" nhất Nhật Bản ở thời điểm hiện tại.

Ran bẻ ngón tay đếm kỹ Shotokan-ryu, Wado-ryu, Goju-ryu... Nói nói, Ran dần dần hiểu ý hắn, dần dần im tiếng trầm tư suy nghĩ.

Chỉ cần nhìn vào lịch sử của karate liền biết, không có cái gọi là karate 'chính thống'. Toàn bộ quá trình phát triển của karate chính là không ngừng dung hợp, kỹ thuật linh hoạt của Trung Quốc cổ đại, võ thuật Ryukyu cổ xưa quỷ quyệt hay thay đổi, và võ thuật cổ xưa của Nhật Bản khốc liệt tàn nhẫn.

Điều này đặc biệt đúng với các môn phái tiếng tăm vang dội nhất hiện nay, Wado-ryu là sự kết hợp giữa karate và judo, còn Goju-ryu chịu ảnh hưởng của quyền anh Trung Quốc.

Môn karate mà Ran học ở các phòng tập karate và trường học đều được giáo viên dạy nghiêm ngặt dựa trên những kiến thức chính thống nhất lúc bấy giờ nên cô lầm tưởng karate chỉ là những động tác này.

Cô đã gặp khó khăn trong việc đột phá trong một năm qua. Cô đã tự vẽ ra một bức tường phạm vi hoạt động. Ngày thường khi đối mặt với tội phạm, cô chưa bao giờ nghĩ tới các vấn đề chiêu thức, nên các động tác của cô luôn mạnh hơn những động tác trong phòng tập.

Julian chậm rì rì uống nước nhuận hầu, không có ra tiếng đánh gãy cô. Đối với thông tuệ ngộ tính, hắn không có hoài nghi năng lực tiếp thu của Ran.

Chờ đến khi Ran suy nghĩ cẩn thận thật kỹ, trên mặt tràn ngập khát vọng, lại mang lên đồ bảo hộ, gấp không chờ nổi, muốn thử một chút trong thực tiễn điều mình vừa giác ngộ.

"Tới, tới tới, chúng ta tái chiến!"
"..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store