ZingTruyen.Store

[ĐN Conan] |EDIT| Sau khi cả hai phe đen đỏ nhìn thấy làn bình luận

Chương 69 - 70

vanniee12

Chương 69

Đúng như Matsuda Jinpei dự đoán.

Lúc này Hagiwara Kenji đang đứng trong một trạng thái tỉnh táo nhưng mơ hồ và ngây thơ.

Lý trí nói cho hắn biết: À, hình như đây là sự kiện bom mấy năm trước suýt nữa giết chết mình? Ai chà, trí nhớ của mình thật tốt, nhớ rõ mồn một chẳng quên chút nào.

Mặt khác, logic của hắn lại đang kéo hắn lại: Mày quên mất giây trước mày còn đang làm việc ở Sở cảnh sát Đô thị sao?? Hơn nữa chiếc điện thoại cầm trên tay để nói chuyện với Jinpei - chan này, vừa nhìn là kiểu cũ mấy năm trước rồi, bây giờ khoa học công nghệ thay đổi từng ngày, điện thoại cảm ứng đầy rẫy khắp phố kia mà.

Hagiwara Kenji khó khăn duy trì biểu cảm trên mặt, vui vẻ tán gẫu với người cảnh sát trẻ bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ nguyên do, chúc mừng cho " kỳ tích thoát chết trong gang tấc " lần này.

Trí nhớ ưu tú đã giúp hắn nhanh chóng nhớ lại nội dung của dòng bình luận vừa hiện lên trước mắt: ""Asuka""**, ""Kéo trở về"". Và còn có... bức ảnh kia.

Hagiwara Kenji cố gắng lục lọi trong đầu hai lần. Quả thực đã tìm ra.

Ánh mắt hơi mông lung, Hagiwara Kenji lẩm bẩm: ""... Thì ra từ sớm như vậy, mình đã từng gặp rồi sao?""

Hagiwara Kenji từ nhỏ đã có sự chú ý đặc biệt đối với những người có ngoại hình đẹp, điểm này có liên hệ mật thiết với việc hắn lớn lên trở thành " người bạn của chị em phụ nữ " theo lời đồn.

Ký ức xa xăm bị bức ảnh kích hoạt.

Vào một ngày hơi ảm đạm kia, dưới cửa hàng tiện lợi, cậu bé tinh xảo như thiên thần lạc lối phàm trần, mái tóc màu bạch kim hơi dài ngoan ngoãn ôm sát mặt, ngay cả đồng tử cũng là màu kim cực kỳ hiếm gặp.

Cậu bé đứng đó một cách mơ hồ, mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen trông hơi người lớn, cúc áo cổ mở một chiếc, cậu bé nghiêng đầu nhìn Hagiwara Kenji và chị gái hắn nắm tay đi ra từ cửa hàng tiện lợi.

Sự bình tĩnh không một gợn sóng của cậu bé khi trả lời rằng mình không có cha mẹ, đã khiến Kenji lúc đó bỗng dưng lúng túng tay chân. 

Đầu hắn như bị nóng lên, không biết phải mở miệng an ủi cậu bé này thế nào, cũng không biết mình có thể làm gì. Trong sự hoảng loạn, hắn chỉ móc ra một viên kẹo mà chị gái vừa mua cho từ trong túi, khó khăn lục lại trong đầu các loại lời hay ý đẹp, dùng ngôn ngữ mà hắn cho là phù hợp nhất, cẩn thận an ủi cậu bé nhỏ.

Sau khi nghe xong, cậu bé chỉ ngẩn người, nhìn qua như do dự rất lâu, mới chậm rãi nhận lấy viên kẹo của tiểu Hagiwara.

Và bức ảnh lướt qua trong dòng bình luận vừa rồi, chính là khoảnh khắc hai bàn tay nhỏ chạm vào nhau đó. Kẹo và giấc mơ đẹp đều nằm trong lòng bàn tay.

Hagiwara Kenji ngơ ngác, lật đi lật lại ký ức đó một lần nữa. Hắn nhìn thấy đứa trẻ tóc vàng chậm rãi, lộ ra một nụ cười cực kỳ thuần khiết và kinh diễm, nhỏ giọng nói với hắn một tiếng: ""... Cảm ơn.""

""Cảnh sát Hagiwara? Hagiwara??"" Người cảnh sát trẻ Tsukizaki bên cạnh đang trò chuyện với Hagiwara Kenji ngồi một bên, nhận thấy đối phương không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào một điểm nào đó trong hư không, thất thần.

Cậu cảnh sát trẻ còn tưởng rằng cảnh sát Hagiwara vẫn đang chìm đắm trong sự mạo hiểm bom nổ rồi dừng lại vừa rồi, đầy đồng cảm gật đầu: ""Ai chà, quả bom vừa rồi cũng không biết là chuyện gì..."" 

Cậu cảnh sát trẻ nói đùa: ""Nói không chừng là vị thiên sứ làm việc tốt không để lại danh tính nào đã giúp chúng ta đó chứ.""

Hagiwara Kenji nghe lời này lại chợt hoàn hồn: ""Asuka...""

Tiểu cảnh sát mơ hồ: ""? Asuka gì cơ?"" 

Hắn nhìn ra ngoài. Không có chim chóc gì cả mà?

""Không có gì, Tsuki... cảnh sát Tsukizaki."" May mắn nhờ trí nhớ tốt của Hagiwara Kenji, nếu không hắn thật sự không kêu ra nổi tên của tiểu cảnh sát, Hagiwara Kenji đứng dậy, vỗ vỗ vai tiểu cảnh sát: ""... Tôi đi xuống trước đây.""

""Công việc bên tôi cũng xong gần hết rồi, tôi phải xuống nói chuyện tử tế với Jinpei - chan mới được... Hy vọng lát nữa Jinpei - chan vì chuyện áo chống đạn mà ra tay có thể nhẹ một chút.""

Hagiwara Kenji nháy mắt với tiểu cảnh sát, tiểu cảnh sát lập tức ngầm hiểu. Dù sao cảnh sát Hagiwara và cảnh sát Matsuda là " Song Tinh Chế Bom " không ai sánh kịp mà! Nghe nói còn là bạn thanh mai trúc mã, quan hệ chắc chắn rất tốt, lúc này chạy nhanh xuống là điều đương nhiên.

Hagiwara Kenji chạy như bay xuống dưới lầu.

""Jinpei - chan ——!!""

Đầu óc hắn hơi rối, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng thốt ra một câu: ""... Dòng bình luận à?""

Matsuda Jinpei ánh mắt đờ đẫn: ""À, đúng vậy, cậu lần đầu thấy à.""

Hagiwara Kenji hơi ngây ngốc, nhưng rất nhanh lại nắm bắt được trọng điểm: "? Chẳng lẽ cậu không phải lần đầu thấy sao??

"" Hắn hồi tưởng lại một chút, sau đó không nặng không nhẹ đấm một cú lên vai Matsuda Jinpei: ""Tên nhóc nhà cậu, thế mà lại giấu tôi.""

Matsuda Jinpei nhìn dáng vẻ tươi tỉnh như vậy của Hagiwara Kenji, gật đầu: ""Xem ra cậu tiếp nhận khá tốt.""

Hagiwara Kenji vò vò tóc: ""... Không, thực ra trong đầu tôi là một cuộn chỉ rối đây."" 

Hắn nhìn quanh bốn phía, kéo Matsuda Jinpei đến một góc một cách thần bí như kẻ trộm, cố gắng hạ giọng: ""—— Sao có thể tiếp nhận tốt được chứ?? Đây là cái quái gì, hồn phách trở về mấy năm trước à?? Còn có cái gì mà " dòng bình luận Internet " nữa?? Đây là tiết lộ trước cuộc đời sao???""

Matsuda Jinpei khó nói nên lời mà giật giật khóe miệng: ""... Kenji, sách báo ngoài giờ của cậu xem ra rất phong phú đó.""

Trêu chọc một câu, sau khi thả lỏng hơn một chút, Matsuda Jinpei tháo kính râm, nghiêm trọng nói: ""Tuy rằng tôi cũng không biết là thế nào.""

""Nhưng kết hợp với cái dòng bình luận kia... Asuka cũng ở chỗ này.""

Hagiwara Kenji lập tức hiểu ý: ""Cho nên bây giờ chúng ta phải đi tìm Asuka - chan sao?""

""Ừm,"" Matsuda Jinpei đáp, ""Thật ra trước đây tôi từng điều tra án của cậu, vì nó quá vô lý, tôi phát hiện bom khởi động lại là do có người thao tác từ xa.""

Hagiwara Kenji trầm ngâm: ""Đột nhiên dừng lại... Vậy là vì Asuka - chan đã tìm thấy kẻ đánh bom phác họa rồi.""

Matsuda Jinpei: ""Đúng vậy. Hơn nữa tính cách của kẻ đánh bom phác họa kia, nhất định sẽ quay lại hiện trường gây án để quan sát " kiệt tác " của hắn. Cho nên chắc chắn ở gần đây.""

Họ nhìn nhau, trong mắt mang sự kiên quyết như nhau.

—— Nếu ở ngay gần đây.

Vậy thì, nếu thật sự ra tay, khu vực trung tâm rất có thể sẽ có cư dân nhìn thấy. Sau đó họ sẽ báo cảnh sát. Cứ như vậy, sẽ có thể xác định vị trí nhanh hơn...

---

Mà bên kia.

Gin thở dài lặng lẽ, cầm chiếc ô vừa mua tùy tiện ở cửa hàng tiện lợi, nhìn người cách đó vài chục bước, chậm rãi bước tới.

Ngay khi Asuka Ritsu bóp cổ kẻ đánh bom phác họa, trông thấy sắp ra tay tàn nhẫn thì, một bóng đen từ chiếc ô bao trùm từ trên xuống dưới.

Vì xung đột giữa Asuka Ritsu và kẻ đánh bom phác họa, các cư dân xung quanh đã sớm tản đi. Chỉ có Gin đi ngược dòng người tới, chống một cây ô đen, che đi ánh sáng hơi mạnh cho hắn.

""Được rồi.""

Sát thủ lạnh lùng cố gắng làm giọng mình bớt lạnh lẽo và trầm uất đi, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Gin ngồi xuống, cẩn thận gỡ tay Asuka Ritsu khỏi cổ kẻ đánh bom phác họa. Asuka Ritsu cũng ngoan ngoãn buông tay.

Ngay khi kẻ đánh bom phác họa nhìn thấy Gin toàn thân đen kịt, vừa nhìn đã không giống người tốt, tưởng rằng đây là người đến cứu mình, vừa lộ ra ánh mắt sống sót sau tai nạn thì ————

""Cạch ——""

Một tiếng " cạch " không chút thương tình vang lên.

Gin một chân nhìn có vẻ tùy ý nhưng thực chất cực kỳ lão luyện và tàn nhẫn giẫm lên người kẻ đánh bom phác họa, trên mặt vẫn bình thản cầm ô che cho Asuka Ritsu, cụp mắt kiểm tra kỹ đôi tay cực kỳ xinh đẹp kia. Bởi vì vừa rồi vật lộn, có vài vết trầy xước.

Lực đạo trên chân lặng lẽ tăng thêm một chút, Gin lạnh như băng, bóng râm dưới ô vừa vặn bao trùm lấy hai người.

""Cậu đã giải quyết rất tốt rồi.""

Con sói cô độc đã đoán ra đại khái sự việc chậm rãi mở miệng.

Gin dùng ánh mắt vô cảm như nhìn người chết quét qua kẻ đang nằm dưới đất, hồi tưởng một chút xem khẩu Beretta của mình còn lại mấy viên đạn. 

Chậc, nếu tên này chết quá dễ dàng, đó chính là sơ suất của hắn.

Hắn ôm lấy thân thể đã tiêu hao quá nhiều trong ngày hôm nay, bỗng chốc mềm nhũn ra của Asuka Ritsu, đôi mắt lục đậm mang theo vẻ lạnh lùng mỏng manh, quét qua mấy người mặc đồng phục cảnh sát đang chạy tới cách đó không xa.

A. Mấy tên cảnh sát trẻ kia...

Việc tiếp theo sẽ giao cho hắn. Cana của hắn... khi mở mắt ra, sẽ có thể phát hiện, cậu ấy đã về nhà.

===============================

Chương 70

"Anh là ai?"

Không có gì bất ngờ, khi Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji cùng thêm mấy người cảnh sát tìm đến, họ gần như theo bản năng liền bộc lộ thái độ cảnh giác.

... Thật ra việc các cảnh sát không lập tức lấy còng tay ra còng người lại, đã là thể hiện sự tự chủ cực kỳ ưu tú của họ rồi.

Mũ phớt đen, áo gió đen, dáng súng lờ mờ ở thắt lưng sau... Ánh mắt hung ác, vừa nhìn đã không giống người tốt. Khí chất trên người, là sự nguy hiểm mà rất nhiều đệ tử tử thần cũng không thể sánh bằng.

Huống chi người này lúc này đang giẫm lên chân của kẻ đánh bom phác họa.

... Cái tên kẻ đánh bom phác họa kia, khi nhìn thấy các cảnh sát đến, khuôn mặt vốn hướng xuống đất dường như là cứng ngắc chuyển qua, đáy mắt thậm chí còn tràn ra ánh sáng chờ đợi. Chờ đợi cảnh sát ư?

Matsuda Jinpei chỉ liếc qua dáng vẻ thê thảm của kẻ đánh bom phác họa dưới chân người đàn ông tóc bạc lúc này, khóe miệng kéo lên một cái.

Cho nên nói, người đàn ông tóc bạc này, tuyệt đối là có vấn đề đi!!!

Matsuda Jinpei bay nhanh lượn qua một vòng trong đầu: ... Ừm, vô luận từ góc độ nào, Asuka hẳn là đều không quen biết người này.

Ánh mắt Hagiwara Kenji sắc bén quét qua quanh người Gin, bất động thanh sắc dừng lại một chút khi chạm đến người được đối phương ôm trong ngực. ... Asuka, mất ý thức à?

Chủ yếu là họ cũng không biết Asuka có nhận thức người này hay không... Chậc, khó phán đoán.

Matsuda Jinpei hít sâu một hơi, vẫn tính toán làm theo quy trình chuẩn: "Thưa anh, hy vọng anh có thể phối hợp chúng tôi điều tra.""

Gin đương nhiên là không thèm để ý gì cả. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn trực tiếp rời đi. ... Cana, lại vì người này và tên tóc dài bên cạnh kia mà đến đây.

Đôi mắt màu lục đậm nheo lại. Gin " hừ " lạnh một tiếng không nặng không nhẹ: "A" Mang theo sự chán ghét và khinh thường rất nhỏ toát ra.

Gin không lên tiếng, chỉ là giống như tuyên thệ chủ quyền, đổi từ ôm một tay sang ôm công chúa bằng hai tay. 

Mặc dù động tác không thể hiện quá nhiều sự dịu dàng, nhưng người đàn ông tóc bạc cao lớn và thanh niên tóc bạch kim tái nhợt trong ngực dựa vào nhau, một đen một trắng, mạc danh tạo thành một bầu không khí mà người khác không thể chen vào.

Matsuda Jinpei mạc danh có chút khó chịu, mặc dù trước mắt trông có vẻ rất đáng lo, nhưng hắn lại không muốn người đàn ông này ôm Asuka Ritsu với cái vẻ kiêu ngạo như thế.

Matsuda Jinpei lạnh mặt lại thì cũng rất dễ hù người, sắc mặt hắn trầm xuống: ""Thưa anh, xin đừng cản trở công vụ."" 

Matsuda Jinpei đứng cách Gin khoảng mười bước, khí chất cà lơ phất phơ quanh thân hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự trầm lắng khó hiểu: "Anh đang giẫm lên là nghi phạm liên quan đến một vụ án trọng đại, hy vọng anh có thể phối hợp chúng tôi.""

Hagiwara Kenji dù cho đầu óc còn chưa hoàn toàn chuyển hết, lúc này cũng tự nhiên biết phải giúp đỡ người bạn thanh mai trúc mã của mình, cũng cười tươi tắn hỗ trợ một bên. 

Nhưng mà những câu hỏi của Hagiwara Kenji về thân phận, tên tuổi của đối phương chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Gin.

Mấy người cảnh sát bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau, hỏi Matsuda Jinpei: ""Cảnh sát Matsuda, người đàn ông này... trông có vẻ nghi vấn cũng rất lớn."" 

Đối với câu hỏi cơ bản nhất cũng không thèm trả lời, hơn nữa khí chất quanh thân kia, là người tốt mới là quái quỷ.

Cảnh sát hỏi: ""Hay là để hắn cùng về Cục Cảnh sát Đô thị luôn ạ?"" Dù sao cũng đã là nhân viên liên quan đến vụ án.

【 Chết tiệt, vừa nãy tôi còn tưởng là máy bị lỗi, tốt quá rồi, trực tiếp nhảy đến chỗ kịch tính như vậy 】

【 Ô ô ô, vừa nãy thấy Asuka bóp cái tên đánh bom kia mà nước mắt tôi cứ trào ra ai hiểu được a... Ô ô ô bản đoàn phim làm lại cuối cùng cũng để người ta cứu Matsuda và Kenji của tôi QAQ 】

【 Nhưng mà, nhưng mà, như vậy cũng chứng minh phỏng đoán trước kia của chúng ta là thật, Asuka - chan thật sự có ký ức của " vòng một " a QAQ 】

【 !! A a! Bạn đừng nói nữa!! Tôi vất vả lắm mới cố gắng quên đi đó QAQ 】

【 Điều này chứng minh gì, chứng minh lão tặc công lực lại sâu hơn rồi, đã biết phát dao ngọt qwq 】

Matsuda Jinpei nhìn dòng bình luận lại một lần nữa xuất hiện, trên mặt không biến sắc. " Vòng một ", dòng bình luận trước cũng có nhắc tới. Chẳng qua dòng bình luận trước kia nói, cứu được hắn và Kenji cả rồi...

Matsuda Jinpei ngước cằm lên, hàm răng cắn chặt. 

Rõ ràng, hắn và Kenji của " vòng một " đều đã chết trong tay tên đánh bom phác họa này phải không?

Matsuda Jinpei năm đó ở trường cảnh sát, mặc dù nghịch ngợm, nhưng huấn luyện viên Onizuka cũng nhìn ra đầu óc tên nhóc này chuyển nhanh hơn bất kỳ ai. 

Từng manh mối được tổng hợp lại. Còn có lâu trước kia, ở Sở cảnh sát Đô thị, khi Asuka Ritsu nhìn thấy mấy tấm thẻ viết lời nói mang ý vị khó diễn tả...

Cái đồng hồ quả lắc tích tắc trong đầu kia, cái âm thanh máy móc lạnh lẽo gọi là 【 bước ngoặt trọng đại 】, đều có lời giải thích. 【 Bước ngoặt trọng đại 】 

—— chính là liên quan đến vụ án bom này, sự tử vong của hắn và Kenji a.

Matsuda Jinpei rủ mắt, trong đầu trống rỗng. Mỗi khi như vậy, nhìn thấy dòng bình luận trông như thật mà lại giả nhưng lại rải rác tiết lộ một chút tin tức, hắn đều sẽ tự hỏi. —— " Vòng một ", rốt cuộc là thế nào đây?

Cảm giác bất lực chưa từng có dâng lên trong lòng. 

Chỉ cần nghĩ thôi, nếu tất cả những điều này là thật, vậy thì chỉ có một người có ký ức về quá khứ, chính là một người bị thời gian bỏ lại phía sau, một mình lưu luyến canh giữ.

Rõ ràng dòng bình luận nói, Asuka từng là bạn tốt nhất của hắn, cũng là học viên trường cảnh sát, và cảm giác quen thuộc cùng thân thiết khó hiểu thường xuyên dâng lên trong lòng hắn cũng không thể là giả. 

Nhưng mà trong ký ức của Matsuda Jinpei, lần đầu tiên hắn gặp Asuka Ritsu, chỉ là ở Sở cảnh sát Đô thị, vào ngày hắn mới nhập Sở và bị gọi là " linh vật Khoa Điều tra số Một ". 

Còn về cái gọi là ký ức trường cảnh sát trong quá khứ, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Mà bên Hagiwara Kenji lại là sự bàng hoàng xen lẫn kinh ngạc. 

—— Cái gì, thế giới này hóa ra không phải Khoa học à? 

Loại dòng bình luận rõ ràng phi khoa học này lại có thể xuất hiện? 

Và thông tin của dòng bình luận là thật sao? 

Cái từ ngữ nghe rất giống game như " vòng một " cũng là có thật sao??

Tuy nhiên, sau khi sắp xếp và bình tĩnh lại một chút, những gì Matsuda Jinpei có thể suy luận ra, Hagiwara Kenji chỉ thiếu chút thông tin, nhưng cũng có thể tìm ra một vài manh mối nhỏ từ những dấu vết để lại. 

—— Ví dụ, hắn và Matsuda, vốn dĩ đã phải chết vì vụ án bom.

Và lúc này, vì Matsuda Jinpei đã thấy dòng bình luận sớm hơn Hagiwara Kenji rất lâu, nên những gì hắn suy luận ra đương nhiên nhiều hơn, tâm trạng cũng không hoàn toàn giống nhau. 

Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, liền nhìn thấy dòng bình luận lại một lần nữa không ngừng nhấp nháy.

【 Thảo nào, tình yêu của Gin lớn như vậy hhhhw, nhìn hắn ôm Asuka mà ta lập tức an tâm 】

【 Dù sao Gin dù trông rất hung dữ (thực tế cũng đúng là thế), nhưng hắn thật sự không có gì để chê với Asuka cả 】

【 Mối hôn nhân này ta đồng ý —— Asuka - chan cậu phải sống tốt nhé —— 】

【 Ai chà, nếu Asuka - chan năm đó không vào trường cảnh sát, mà luôn ở bên Gin, có lẽ mọi thứ đã khác rồi... 】

Matsuda Jinpei chợt cứng đờ. 

Hagiwara Kenji cũng thấy nhưng vì thiếu thông tin nên không thể suy luận ra quá nhiều, vì vậy chỉ âm thầm ghi nhớ nội dung dòng bình luận trong lòng, sau đó hướng về phía Gin nhướng cằm, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói:

""Nhưng mà anh bạn kia? Người đang trong lòng anh có phải là thân thể không khỏe không?"" 

Hagiwara Kenji cười tươi tắn: ""Nhân viên y tế bên này đã đến rồi, xe cứu thương cũng ở gần đây...""

Gin lạnh lùng liếc hai người một cái, bực bội " chậc " một tiếng. 

Hắn trước đây chưa từng trải qua chuyện phi khoa học như thế này. Mặc dù chắc chắn trục thời gian sẽ khiến họ quay trở về, nhưng không biết thời gian cụ thể là khi nào.

Gin híp mắt. 

Hắn và Cana trực tiếp đến đây bằng cơ thể vật lý, vì vậy thế giới này hẳn cũng có sự tồn tại của hai người bọn họ. 

Nếu bị phát hiện, hắn biết rõ tính cách khó chiều của mình, nên không thể đến các cơ sở y tế chính thống của tổ chức. 

Mà các cơ sở y tế thông thường, trước mắt hắn lại không có bất kỳ giấy tờ chứng minh thân phận nào, mặc dù có thể làm giả, nhưng cần có thời gian nhất định.

Nghĩ đến đây, tay Gin ôm Asuka Ritsu không tự chủ siết chặt lại. 

—— Hắn biết rõ cơ thể mong manh của người trong ngực.

Top Killer nhiều năm hành tẩu trong giang hồ, bản thân hắn sống nhờ vào máu tươi, nên khá quen thuộc với các biện pháp chữa trị cơ bản và kiến thức liên quan. Mặc dù từ kinh nghiệm hắn có thể phán đoán rằng Cana bị ngất là do quá sức mệt mỏi cộng thêm cảm xúc dao động quá lớn, và ảnh hưởng của không gian thuần trắng kia, nhưng hắn không có bất kỳ thứ gì để tẩm bổ cho cơ thể cậu ấy lúc này. 

Cana tên nhóc này mong manh đến chết được, hắn không dám lấy sức khỏe của cậu ấy ra đánh cược.

Hagiwara Kenji giỏi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt người, đã bắt được cảm xúc thoáng qua của Gin. 

Oh. 

Hagiwara Kenji sờ cằm. *

Xem ra tên nhóc trông như người xấu này, đối với Asuka hình như còn là tương đối để ý đó chứ.

Hagiwara Kenji bỗng nhiên nhớ lại những lời Asuka Ritsu hơi say đã nói trong vụ án quán thịt nướng trước đây. 

—— " Tôi có người yêu ." 

Mặc dù là đó quá khứ. Lúc đó họ chỉ cười ồn ào, không tin lắm. Bây giờ nghĩ lại 

—— Hagiwara Kenji nghiêm túc đánh giá Gin từ trên xuống dưới một lần. Nếu người này quả thực đã lớn lên cùng Asuka thì thời gian cũng khớp. 

Cái tên gọi " người yêu " không xác định giới tính kia, cũng khớp luôn. 

Hagiwara Kenji: À há.

Tương tự, Matsuda Jinpei, người đã biết qua dòng bình luận rằng Asuka có một người bạn trai được gọi là " Gin " từ cái ngày ở quán thịt nướng: À há.

Matsuda Jinpei miễn cưỡng buông thả định kiến với người trông như người xấu này một chút, quyết định nói chuyện một cách bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc, kẻ đánh bom phác họa đang nằm thê lương trên mặt đất, ngược lại trở thành sự tồn tại không quan trọng trong mắt mấy người ở đây.

Gin không quan tâm đến biểu cảm khá phong phú trên mặt Matsuda Jinpei, chỉ nhàn nhạt rủ mắt nhìn kẻ đánh bom phác họa dưới chân một cái, bất động thanh sắc dùng một lực nhỏ nhưng tinh tế giẫm mạnh xuống lần nữa: ""A —— a ——!!"" 

Kẻ đánh bom phác họa hiện tại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Chịu đựng ánh mắt cảnh giác của mấy người cảnh sát bên cạnh, Gin cười nhạo một tiếng, chậm rãi rút chân về, khóe miệng nhếch lên một cung châm chọc: "Cảnh sát..." 

Giọng nói của sát thủ lạnh lẽo, không mấy để tâm đá vào kẻ đánh bom phác họa trên mặt đất: ""Phạm nhân.""

Gin lùi lại một bước, ý bảo mấy người cảnh sát kia mang người trên mặt đất đi. 

""Nhưng mà phạm nhân không phải do tôi bắt."" Gin với sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại, cúi đầu: ""Là cậu ấy bắt đó ."" Bởi vì Cana rất để tâm đến sự kiện lần này, nên Gin mới chịu khó giải thích một chút.

Một cảnh sát bên cạnh mở miệng, cẩn thận hỏi: ""Vậy có thể làm phiền anh đi cùng chúng tôi làm một bản ghi chép không?"" 

Cảnh sát dừng lại một chút: ""Anh... người yêu?"" 

Cảnh sát mở miệng thử nói, thấy Gin thái độ cam chịu, thở phào một hơi: ""Xe cứu thương ở ngay gần đây, có thể nhân thời gian này giúp người yêu của anh kiểm tra một chút."" 

Thái độ không hiểu sao mà có phần cung kính.

Chủ yếu là khí chất của người đàn ông tóc bạc này quá mạnh, luôn có cảm giác nếu không nói chuyện tử tế, giây tiếp theo đối phương có thể móc ra một khẩu súng từ áo khoác đen ——

Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji nín thở chờ Gin trả lời.

Gin liếc người cảnh sát kia một cái, mạc danh có chút bực bội: ""Được."" 

Sát thủ nhàn nhạt nói: ""Tôi sẽ làm ghi chép ngay cạnh xe cứu thương.""

Gin mặc dù bề ngoài trông bình tĩnh không gợn sóng, nhưng cơ bắp cơ thể trước sau vẫn căng cứng, không hề thư giãn một khoảnh khắc nào. 

Giống như một con sư tử trên thảo nguyên trông có vẻ lười biếng ngủ gật, nhìn qua thì không để ý chơi đùa với con mồi, nhưng luôn sẵn sàng tạo ra một đòn chí mạng bất cứ lúc nào. 

Đặc biệt là bên cạnh chúa tể còn mang theo người yêu đang hôn mê của hắn, điều này khiến cảnh giác và tính công kích của hắn trực tiếp đạt đến mức tối đa.

Gin cảm thấy trọng lượng nặng trịch của khẩu Beretta trong áo gió, lạnh lùng nói: ""Đi ngay bây giờ."" 

Sức mạnh phi khoa học đã can thiệp vào khả năng kiểm soát của hắn. Không biết khi nào sẽ quay trở về, cũng không biết chân tướng hoàn chỉnh của sự việc. 

Chậc.

Một cảnh sát một bên nói gì đó vào tai nghe, không lâu sau, một chiếc xe cứu thương lắc lư chạy đến, nhanh chóng dừng lại trước mặt mấy người. 

Nhân viên y tế trên xe cứu thương lập tức nhảy xuống xe, chạy nhanh đến: ""Bệnh nhân ở...?""

Gin bước lên một bước mà không biến sắc, kẻ đánh bom phác họa lại bị đá về phía sau bằng gót chân: ""Ở đây.""

Gin hoàn toàn không để ý đến động tác của nhân viên y tế muốn giúp đỡ đặt Asuka Ritsu lên giường bệnh trong xe cứu thương, hành động nhanh chóng lại cường thế, im lặng đặt người ổn định trên giường bệnh.

Nhân viên y tế ngớ người ra, sau đó ánh mắt lặng lẽ chuyển sang kẻ đánh bom phác họa đang nằm dưới đất đầy chật vật, trông có vẻ rất đau khổ. 

Một nhân viên y tế do dự một chút, vừa định ngồi xuống để nâng kẻ đánh bom phác họa dưới đất lên, dù sao kẻ đánh bom phác họa trông cũng bị thương không nhẹ.

Gin vừa đặt Asuka Ritsu xong, bình thản nói với bác sĩ bên cạnh một câu " Làm phiền ". 

Mặc dù kết hợp với thần thái của hắn, luôn có một kiểu cảm giác " Nếu cậu ấy có chuyện gì thì ngươi hãy nghĩ xem ngươi có gặp chuyện gì không " như vua chúa thời xưa.

Gin quay đầu lại, liếc nhìn bác sĩ đang định ra tay: ""Không cần bận tâm hắn.""

Cảnh sát và Bác sĩ: ""?""

Gin đi đến chỗ đứng cách xe cứu thương vài bước: ""Không chết được.""

Bác sĩ: Người này trông rất hung dữ, không giống người tốt, mình có nên làm theo lời hắn không —— không được ánh mắt kia thật là đáng sợ, mình sợ rồi, người nằm dưới đất kia tự sinh tự diệt đi : D

Các cảnh sát: ? Người này sao kiêu ngạo thế, dám uy hiếp người ngay trước mặt họ —— thôi kệ, khí chất người này quá mạnh, có thể hiểu cho bác sĩ, họ vẫn nên nhanh chóng làm ghi chép trước đã, cảnh sát Hagiwara họ lần này có thể bình an trở về đều nhờ hai người này, yên tâm yên tâm ——

Vì vậy.

""Tên họ?""

""Miyamoto Matsuya."" Gin mặt không biểu tình.

""À, nghề nghiệp?""

""Bán rượu.""

Gin một bên tùy tiện ứng phó câu hỏi của cảnh sát bên này, một bên dành phần lớn sự chú ý cho Asuka Ritsu đang tiếp nhận kiểm tra cách đó không xa.

""... Thưa anh, xin anh hãy hợp tác một chút với công việc của chúng tôi ạ."" Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei lúc này đang chen lấn đến bên cạnh Asuka Ritsu, hai người thì thầm gì đó, nên người làm ghi chép hiện tại là một cảnh sát khác.

Sắc mặt Gin hơi cứng lại. 

Nói thế nào đây. Đây vẫn là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời, rất mới mẻ. 

Hợp tác với công việc của cảnh sát... Gin thờ ơ nghĩ, hắn không động thủ đã là tốt lắm rồi.

Mà người cảnh sát đang làm ghi chép bên này vẫn đang cố gắng hỏi ra một vài thông tin, bên kia Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đã bắt đầu nhỏ giọng trao đổi tình báo với nhau.

""... Vòng một...""

""' Gin '... Người yêu? Khớp rồi...""

""Ký ức... Trục thời gian, án bom...""

""Phi khoa học... Trường cảnh sát, bạn bè... Không nhớ...""

Tốc độ trao đổi thông tin của hai người rất nhanh và ngắn gọn, trong nháy mắt đã nhanh chóng nắm bắt được tình trạng đại khái. 

Hagiwara Kenji nhìn người lúc này đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt tiếp nhận kiểm tra, tâm trạng không hiểu sao có phần phức tạp.

Như là để làm cho không khí sống động hơn một chút, Hagiwara Kenji nói nửa đùa nửa thật: ""Ai chà, nếu mà Takagi họ mà biết đây là đang mời một vị Đại Phật chứ không phải thả một con linh vật đi, cũng không biết biểu cảm sẽ thế nào nữa.""

Matsuda Jinpei kéo khóe miệng: ""... Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, vụ án quán thịt nướng trước kia, người ta lợi dụng lúc say đang điên cuồng nhắc nhở manh mối... Cả vụ án quan chức lần trước, nghe thằng nhóc Conan lèm bèm, nói người này liếc mắt một cái liền nhìn ra kẻ sát nhân là ai... Chậc."" Ngữ khí Matsuda Jinpei tuyệt đối không thể nói là tốt.

Nghĩ lại nữa, lúc đó ở gara ngầm, Asuka Ritsu và người gọi cậu ấy là " Asuka - sensei " kia, tuyệt đối là loại người đã quen biết trước và có quan hệ không hề cạn. 

Tên Furuya kia ở bên cạnh, đại khái chính là tổ chức mà hắn đang nằm vùng. Tổ chức kia có thể là chính diện sao? Tất nhiên là không. Dù sao ngay cả tinh anh như Furuya cũng phải xuất động...

Nghĩ đến đây, Matsuda Jinpei không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Cái tên " Gin " kia, người đàn ông tóc bạc kia, cũng là người của tổ chức kia phải không? 

Vậy thì Asuka Ritsu, cũng là người của tổ chức kia sao? 

—— Vậy thì, theo trục thời gian, Asuka Ritsu nhận thức Gin họ trước, vậy thì Asuka Ritsu lấy thân phận gì để vào trường cảnh sát đây?

Matsuda Jinpei lần đầu tiên trong đời hận bản thân mình suy nghĩ nhanh đến vậy, thậm chí không cho hắn một chút thời gian đệm nào. 

Dù sao chuyện lần này liên lụy quá nhiều, lại thoát khỏi phạm trù khoa học, ngay cả Matsuda Jinpei, sau khi làm rõ mấu chốt và suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy mình nên bình tĩnh lại từ từ.

""Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể yếu kém trong thời gian dài, hơn nữa hẳn là quá sức mệt mỏi lại bị kích thích nhất định, nên dẫn đến hôn mê."" 

Bác sĩ bên cạnh cuối cùng cũng kiểm tra sơ qua xong, đẩy gọng kính: ""Truyền nước biển, ngủ một giấc là sẽ khỏe lại.""

""Vâng, cảm ơn anh."" Matsuda Jinpei theo bản năng trả lời. Hắn nhìn người trên giường, vò vò tóc, mái tóc xoăn bị hắn vò càng rối hơn. ... Cũng đành vậy. Cứ từng bước mà xem thôi.

Người trên giường nằm yên tĩnh, mái tóc bạch kim tản mát tùy ý, khuôn mặt thường ngày luôn mang nụ cười cợt nhả ở Sở cảnh sát Đô thị lúc này tái nhợt và yếu ớt, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng, trông không có chút sức sống nào.

Matsuda Jinpei bình tĩnh nhìn Asuka Ritsu một hồi lâu, chậm rãi thu lại ánh mắt. 

—— Vô luận thế nào. Hắn cũng sẽ làm rõ hoàn toàn sự việc trước, rồi mới đưa ra phán đoán và suy luận. 

Thân phận các kiểu... Thân phận của Furuya hiện tại cũng không phải là trong sạch sao? 

Chỉ cần dựa vào việc Asuka Ritsu nỗ lực muốn cứu hắn và Kenji khỏi tay kẻ đánh bom phác họa như vậy, Matsuda Jinpei rất khó tin rằng đối phương có ý xấu với mình.

Cho nên —— Ánh mắt Matsuda Jinpei mềm lại, nhẹ nhàng đưa tay, vén sợi tóc Asuka Ritsu phủ trên mặt sang sau tai. 

Không màng đến ánh mắt của Gin nháy mắt trở nên sắc lẹm, như muốn xuyên thấu lòng bàn tay Matsuda Jinpei, Matsuda Jinpei lặng lẽ nghĩ trong lòng. 

Vô luận thế nào. 

—— Đợi cậu tỉnh lại, tớ sẽ nghe cậu giải thích. Tôi sẽ... luôn tin cậu.

Dù sao. 

Matsuda Jinpei hồi tưởng lại nội dung dòng bình luận, cong khóe môi. 

—— Chúng ta từng là, bạn tốt nhất mà. Mặc dù trong ký ức của tôi hoàn toàn không có cậu. 

Nhưng sự tin tưởng, gần gũi tự động xuất hiện khi nhìn thấy cậu, đủ để chứng minh. —— Linh hồn tôi vẫn va chạm với cậu.

Matsuda Jinpei vừa mới nghĩ xong trong nội tâm, ngay sau đó ——

【 Tích tắc —— 】

【 Tích tắc —— 】

【 Tích —— tắc —— 】

Kim đồng hồ vô hình lại một lần nữa chuyển động, phát ra tiếng vang rõ ràng. Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji và Gin đều nghe thấy âm thanh này, sắc mặt khẽ biến. 

Giây tiếp theo ——

【 Đinh linh linh —— 】

Tiếng chuông vui vẻ chưa từng có vang lên. 

Gin chỉ kịp bước nhanh lên, bế người trên giường bệnh lên lần nữa, cảnh vật quanh thân liền bỗng nhiên thay đổi. Họ lại một lần nữa quay về không gian thuần trắng.

Vì vậy. 

Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đứng một bên, Gin ôm Asuka Ritsu, đứng đơn độc ở bên kia. 

Sát thủ mặt trầm xuống, nhưng không nói gì. 

—— Cái không gian thuần trắng này. Trước khi biết tình hình cụ thể, vẫn nên quan sát một chút thì hơn. 

Huống hồ hai tên nhóc kia. Cana, bạn bè ư? 

Vì họ mà liều mạng như vậy... sao.

Cho nên cảnh tượng lúc này biến thành ba người nhìn nhau, như đang chơi một trò chơi đánh giá ấu trĩ nào đó, ai nói trước thì người đó thua, hoặc như đang chơi một kiểu người gỗ mới nào đó. Không khí trong phòng nhất thời quỷ dị nhưng vững vàng.

Gin thì rất có kiên nhẫn. 

Top Killer thờ ơ nghĩ, dù sao đợi Cana tỉnh lại, hắn sẽ hỏi cậu ấy. Tóm lại lần này, Cana sẽ không lừa gạt hắn nữa.

Mà Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji, sau khi im lặng mười mấy phút, vẫn không nhịn được, nhìn nhau một cái, Hagiwara Kenji mở miệng trước: ""Ha ha, vậy thì vị này...."" 

Theo lý thuyết, không có dòng bình luận, họ không nên biết các danh xưng như " Gin"  Hagiwara Kenji tự nhiên sẽ không để lộ: ""Xin hỏi anh có biết không gian này là chuyện gì không?""

Lần này quanh thân không có sự lo lắng cũng không có các cảnh sát khác, Gin thậm chí còn lười không thèm giả vờ, hoặc nói là phiên bản sẵn sàng hợp tác một chút của hắn trước đó không lâu mới là điều hiếm có: ""Ngươi không cần biết.""

Hagiwara Kenji nhướn mày: ""Nói như vậy, anh biết đây là chuyện gì sao?""

Gin: "".""

Hagiwara Kenji: ""..."" Được thôi.

Hagiwara Kenji lộ ra nụ cười giả chuẩn mực: ""Không sao."" 

Hắn chậm rãi mở miệng: ""Đợi Asuka tỉnh lại, chúng tôi hỏi Asuka cũng được mà."" 

Hagiwara Kenji cười một cách hiền lành vô hại: ""Dù sao, Asuka sẽ biết.""

Gin: ""..."" 

Gin: ""A."" 

Nghĩ hay thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store