[ĐN Conan] |EDIT| Sau khi cả hai phe đen đỏ nhìn thấy làn bình luận
Chương 55 - 56
Chương 55
Đối tượng bảo hộ.
Amuro Tooru bình tĩnh mà nghĩ: Hóa ra định vị chẳng qua chỉ là đối tượng bảo hộ mà thôi a...
Mà thôi cái đầu quỷ.
Amuro Tooru bình tĩnh mắng thầm một tiếng trong lòng, nhéo nhéo lòng bàn tay, trào lưu tư tưởng trong đầu kích động.
Hắn bao giờ nhìn thấy Gin nói ra loại lời này?
Còn đối tượng bảo hộ.
Hắn nhớ rõ lần trước, một nhà khoa học được xem là coi trọng trong tổ nghiên cứu khoa học yêu cầu hợp tác với tổ hành động vì một nhiệm vụ.
Nhà khoa học tự nhiên biết mức độ nguy hiểm của nội dung nhiệm vụ đối với một người làm công tác nghiên cứu khoa học tay trói gà không chặt, huống chi nhiệm vụ lần này yêu cầu nhà khoa học đích thân đi tới địa điểm nhiệm vụ, giải mã văn kiện máy tính.
Lúc ấy nhà khoa học liền thật cẩn thận đưa ra thỉnh cầu — Có thể phái một người tới bảo hộ hắn không.
Gin lúc ấy trực tiếp cười lạnh một tiếng, lên đạn súng lục: "Ngươi có đi hay không."
Nhà khoa học: "..."
Nhà khoa học đành phải mắt hàm lệ nóng viết xong di thư, mang một loại tâm thái chờ chết đi thực hiện nhiệm vụ lần đó.
— Bất quá không thể không nói, nếu Gin cũng tham gia nhiệm vụ lần đó, chẳng sợ không có người bên cạnh bảo hộ nhà khoa học, nhưng những kẻ địch kia căn bản không có biện pháp tiếp cận căn phòng nhà khoa học ở, cho nên cũng coi như là gián tiếp bảo hộ người ta.
Chỉ là nghe nói sau khi nhiệm vụ kết thúc, Gin— người vẫn phải phân ra một chút thời gian và tâm thần để bảo hộ nhà khoa học kia vì hoàn thành nhiệm vụ— phi thường lạnh lùng vô tình nói với nhà khoa học kia một tiếng "Phế vật".
Trước bất luận chuyện này có phải thật hay không, nhưng nếu muốn truyền ra chuyện như vậy, hơn nữa Amuro Tooru tự thân nhận thức đối với Gin, thái độ đối với nhà khoa học kia ở trên là thái độ bình thường.
Thái độ đối với vị Cảnh sát Asuka này mới là ngoài ý muốn.
Bất quá nếu là làm Asuka Ritsu biết ý tưởng của Amuro Tooru, phỏng chừng sẽ cười tủm tỉm đáp một câu:
— Nếu Gin dùng cái loại thái độ kia để đối xử với cậu, mới là ngoài ý muốn.
Cho nên Asuka Ritsu cười tủm tỉm đáp: "Hửm, chính là như vậy."
"Phi thường cảm tạ ngài Gin cung cấp bảo hộ bên người ~ Tin rằng chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ."
Gin nhướng mày: "Hiện tại không có bảo hộ bên người."
Chàng thanh niên tóc bạch kim mặt không đổi sắc: "Ối... Không cẩn thận nói thuận miệng."
Vermouth cười nói ngâm ngâm nhìn cảnh tượng trước mặt này, cảm thấy tất cả những gì mình làm đều là đáng giá.
Amuro Tooru & Scotch: ...
...?
Hiện tại không có bảo hộ bên người.
Có ý tứ gì, chẳng lẽ trước kia từng bảo hộ bên người sao?
Mà Akai Shuichi ở bên máy nghe trộm cảm thấy mình đã có thể bình tĩnh tiếp nhận nội dung nghe được.
Chẳng phải là Gin đột nhiên biến dị sao?
Không hoảng hốt, không hoảng hốt.
Akai Shuichi trông như bình tĩnh đi tới phòng bếp, cúi đầu nhìn nồi khoai tây hầm thịt bò nguyên bản tính làm.
... Xem ra chính mình vẫn là có chút không nhịn được, khoai tây hầm thịt bò biến thành khoai tây hầm thịt bò.
Không đúng.
Khoai tây hình như chính là khoai tây.
Akai Shuichi: ...
OK FINE.
---
Gin nheo nheo mắt, khí thế quanh thân là lười biếng hiếm có.
Sát thủ bất động thanh sắc ghi nhớ tất cả nội dung bảng bình luận lúc này hiện ra.
【 Ối ~ Là ai thẹn thùng ~ Tôi không nói ~ (Asuka-chan tai ửng đỏ.jpg) 】
【 Cười chết, Asuka ngươi không được a, miệng chỉ là chuyện nhỏ như vậy sao có thể tai đỏ chứ!!! 】
【 Tầng trên, chẳng lẽ không phải Gin không được sao, vợ chồng già sao còn làm người một chút chuyện nhỏ liền đỏ mặt (sờ cằm), Gin chẳng lẽ là một động vật ăn cỏ đi 】
Gin: ...
Đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng "động vật ăn cỏ" để hình dung hắn.
Top Killer liếm liếm môi dưới không rõ ràng.
Lại thú vị đây.
Asuka Ritsu nhìn lướt qua Gin, có chút bất đắc dĩ.
Gin sao lại cảm giác như đã thấy được một vài thứ khác.
Trong đầu hiện tại cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Để phòng ngừa đề tài chạy đến nơi quái lạ, Asuka Ritsu ra hiệu một chút Vermouth đang ngồi ở đó cười không ngừng một bên.
Vermouth tiếp nhận ánh mắt của Asuka Ritsu, mới có chút tiếc nuối vỗ vỗ tay, kéo đề tài trở lại: "Hey, đừng mất tập trung, hôm nay là thời gian Penhaligon chính thức gặp mặt với mọi người."
Những người khác: ?
Vừa rồi người mất tập trung nhất hình như chính là cô đi.
Phù thủy nghìn mặt tự nhiên sẽ không quản ý tưởng của những người khác, tự mình mở miệng: "Penhaligon, trước giới thiệu một chút chính mình đi."
"Lát nữa làm nhiệm vụ, cũng thuận tiện cho các cậu phối hợp."
Không khí vừa mới hơi nhẹ nhàng nháy mắt đông lạnh trở lại.
Amuro Tooru có chút châm biếm cười cười.
Khoảnh khắc vừa rồi, hắn thậm chí cảm thấy Tổ chức Áo đen mang theo những người này đi chơi.
Độ cong bên môi Bourbon nguy hiểm: "Nhiệm vụ gì? Trông có vẻ là một kẻ lớn a."
Akai Shuichi bên kia máy nghe trộm cũng thần sắc hơi hơi nghiêm túc.
"Bourbon, đừng cứ vội như vậy."
Vermouth khẽ che môi đỏ: "Trước để Penhaligon của chúng ta giới thiệu một chút chính mình."
Asuka Ritsu nhún vai, nhìn ghế sofa của mình bị hoàn toàn chiếm giữ, kính mắt viền bạc bị thong thả ung dung tháo xuống.
Đầu chàng thanh niên tóc bạch kim hơi hơi nghiêng một chút, đôi con ngươi màu vàng sẫm không giấu được ánh sáng sắc bén liền thẳng tắp chiếu vào đôi mắt của đoàn người.
"Chào các vị, tôi là Penhaligon, nhà cung ứng súng ống đạn dược của Tổ chức trước mắt, am hiểu rất nhiều thứ, thân phận bề ngoài trước mắt là cảnh sát Asuka Ritsu, cảnh sát của Phòng Điều tra Số Một Sở cảnh sát Đô thị."
Cậu khẽ cong cong môi: "Không thể không nói, làm cảnh sát thật ra rất vui vẻ."
Giống như lơ đãng, hắn nhẹ nhàng bâng quơ quét qua hai chai Whiskey trước mặt: "Hai người nói đúng không? Bourbon, Scotch ~"
Nội tâm Morofushi Hiromitsu hơi hơi co rút lại một chút, có một vệt chua xót cực nhanh lướt qua.
Rõ ràng lúc ban đầu gặp mặt, chàng thanh niên vừa mới cứu một đứa bé kia rất chói mắt.
Mặc dù... lúc ấy hắn ý thức được vị hậu bối này không biết vì nguyên nhân gì mà trốn việc , nhưng hắn vẫn như cũ vui mừng tinh thần phấn chấn bồng bột của thanh niên cảnh sát mới.
Nhưng mà hiện giờ...
Morofushi Hiromitsu than nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên chân chính lạnh lùng.
Hóa ra, ngay từ đầu đã không đáng tin.
Giọng nói Scotch bình tĩnh, đôi mắt mèo rõ ràng ôn nhu đến cực điểm lại có vẻ lạnh nhạt vô cùng: "Phải không? Không nhìn ra được, Penhaligon thế nhưng lại có hứng thú với chức nghiệp cảnh sát như vậy."
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ châm chọc: "Đây nhưng chính là vinh hạnh của cảnh sát."
Ngón tay Asuka Ritsu hơi cứng lại.
... Mặc dù biết, đây rõ ràng là kết quả mình muốn, nhưng thật sự nhìn thấy, thật sự nghe được khi, lại vẫn sẽ đau đớn.
Đáy mắt chàng thanh niên tóc bạch kim lướt qua một vệt đau đớn rất nhạt, ý cười ở khóe miệng lại không giảm, hắn nói đùa tựa nói: "Ai, nói không chừng, nói không chừng ta thật sự có ngày yêu cảnh sát liền không đành lòng động thủ đâu."
Scotch nhìn Asuka Ritsu, vô duyên vô cớ cảm thấy một trận tim đập nhanh.
Hắn ngưng thần, nhanh chóng lướt qua bảng bình luận vừa mới xuất hiện.
【 ha ha ha ha không hổ là Hiromitsu! Nói rất đúng đó, bất quá Asuka thật ra rất chán ghét cảnh sát (sờ cằm) 】
【 Ngươi đừng nói, dù sao lúc ban đầu đó... Tôi cảm thấy Asuka-chan hiện tại nhìn thấy Scotch nói cảnh sát như vậy, vẫn rất vui vẻ đó. 】
Morofushi Hiromitsu dừng một chút, không nhịn được cẩn thận đánh giá một phen chàng thanh niên tóc bạch kim trước mặt, trong mắt hiện lên sự mơ hồ không rõ ràng.
... Mặc dù Zero nói tính chính xác của bảng bình luận này hắn đã kiểm tra qua, nói đều là sự thật, nhưng hắn lại cảm thấy không phải như vậy.
— Dù sao hắn không biết, những bảng bình luận hắn nhìn thấy đều đã trải qua buff [Không ngờ đi tôi nói đều là lời nói mát] thêm thành.
Morofushi Hiromitsu mím môi, chung quy lựa chọn không mở miệng nữa.
Hắn ở giữa bảng bình luận và trực giác, vẫn là tin trực giác.
Trực giác nói cho hắn, không cần nói nữa.
Chàng thanh niên trước mặt, đang đau khổ.
Cho nên, duy độc Scotch bị loại trừ một cách vô duyên vô cớ, không biết giờ này khắc này, trong mắt Gin, Amuro Tooru, và Akai Shuichi, đã bắt đầu bò tới bò lui bảng bình luận.
【 ... Thật xin lỗi, có lẽ là tôi quá làm kiêu, nhưng người già như tội thật sự một chút ngược cũng không xem nổi, một chút cũng không được đâu!!! 】
【 À? Không phải, lại làm sao vậy, vừa mới đối thoại không phải rất bình thường sao, nhiều nhất châm chọc một chút...? 】
【 Đứa nhỏ ngốc tầng trên nha, vừa thấy chính là chưa từng xem bản sơ thảo đó 】
【 Nếu là thật sự tính xuống, lần này xem như là lần đầu tiên mặt lạnh đối với Asuka đi. 】
【 Thật sự, thời điểm bản sơ thảo, lúc ấy Asuka trên người đều dính một mảng lớn máu, trong tay cầm súng lục, cái loại sát khí không nhận người thân đều tỏa ra, phản ứng đầu tiên của Hiro khi nhìn thấy Asuka vẫn như cũ là — Asuka đi làm nội gián, rất vất vả đi, tìm thời gian làm một chút đồ ăn cho Asuka... 】
【 Lúc ấy Asuka cùng Matsuda thuộc về oan gia vui vẻ thường xuyên cãi nhau, nhưng cùng Hiromitsu, kia thật là Asuka một con đại lão hổ như vậy nháy mắt có thể ngoan thành bé mèo 】
Bầu không khí giữa sân không tự giác biến đổi vi diệu.
— Dù sao trước đó, chỉ có tuyển thủ Matsuda tiến độ nhất kỵ tuyệt trần (dẫn đầu), đã biết nội dung liên quan đến cái gọi là [Vòng Một].
Nhưng mà, nhưng mà.
Ba người đàn ông vừa mới nhìn thấy những bảng bình luận này.
— Một người cũng không biết.
Asuka Ritsu nhạy bén nhận ra cái gì, đối diện với Vermouth sau, nhìn thấy động tác lắc đầu nhẹ của đối phương, nhíu nhíu mày nhỏ đến không thể phát hiện, nhưng vẫn quyết định cắt ngang một chút: "Thôi, không nói nhiều như vậy, năng lực của tôi... Tóm lại làm nhiệm vụ các cậu sẽ biết."
"Không bằng trước tiên tới nói về nhiệm vụ đi." Asuka Ritsu híp híp mắt,
Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "— Làm cảnh sát cấp cao Yamamoto Tanaka, bỏ mình ngoài ý muốn."
"Ôi, thật sự không có biện pháp nói, ám sát bỏ mình cũng có thể."
Asuka Ritsu nói xong, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu.
Dù sao Yamamoto Tanaka, là một nhân vật mặc dù không nhiều người biết trong hệ thống công an, nhưng đã được coi là quan trọng.
Hắn đang chờ đợi câu hỏi tiếp theo của hai người này, về sự thăm dò đối với nhiệm vụ.
— Nhưng mà trường hợp cư nhiên trong lúc nhất thời an tĩnh xuống.
Chàng thanh niên tóc bạch kim cảm thấy có thứ gì phảng phất đang chậm rãi thoát ly tầm kiểm soát, hắn trấn tĩnh mà mở miệng, nụ cười luôn nổi trên mặt đều thu liễm không ít, giọng nói thả nhẹ: "Sao vậy, không có dị nghị?"
【 Cười chết, nếu là Hiro và Zero biết thân phận thật sự của Yamamoto Tanaka này, phỏng chừng ra tay tích cực hơn ai khác 】
【 Yamamoto: Đầu tiên, tôi không trêu chọc tất cả mọi người (trong Tổ chức/phe đỏ) 】
【 Nhưng Yamamoto là nội gián Tổ chức phái vào mười mấy năm trước đó hhhhh, có thể làm đến bước này phi thường không dễ dàng! 】
【 xd (cười nhạo), nhưng cái này cũng không bằng Asuka-chan đó, tôi cũng không biết Asuka-chan làm thế nào, cư nhiên làm BOSS tin rằng Yamamoto Tanaka này thật ra đã âm thầm phản bội, đang phục vụ cho cảnh sát 】
Amuro Tooru bình tĩnh nhìn Asuka Ritsu.
Đôi mắt màu tím xám đã khôi phục sự bình tĩnh giả dối bề ngoài, phảng phất kìm nén sự kinh hãi khoảnh khắc vừa rồi.
"Không có dị nghị." Công an Nhật Bản chậm rãi mở miệng, ánh mắt rất sâu, từng câu từng chữ mà nói ra, kiên định mà thong thả: "... Cậu tiếp tục nói."
Amuro Tooru chỉ cảm thấy có thứ gì trong đầu mình đang điên cuồng vận chuyển, những hình ảnh có âm sắc khác nhau ý đồ nhét vào trong đầu hắn.
Đồng tử Bourbon có khoảnh khắc tan rã, môi cũng hơi hơi trắng bệch.
Hắn đau đầu muốn nứt, ý đồ hấp thu những hình ảnh trong đầu.
---
Chương 56
Những mảnh hình ảnh hỗn loạn hoa mắt quay cuồng trước mắt.
Trong sự hoảng hốt, Furuya Rei phảng phất cảm giác ý thức của mình bị một luồng ấm áp bao bọc hướng về phía trước, trong lúc nhất thời lại không phân rõ mình ở hiện thực hay ở cảnh trong mơ.
Những mảnh vỡ kích động xung quanh dần dần ổn định, ý thức bị bao bọc dũng mãnh hướng tới nơi sâu thẳm của ánh sáng.
Ý thức thuộc về Furuya Rei được đặt nhẹ nhàng vào một mảnh hải dương sáng lạn, ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất, khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy mình đang đứng ở cổng trường cảnh sát quen thuộc.
Amuro Tooru có chút hoảng hốt.
Hắn rõ ràng vừa mới còn ở trong nhà Asuka Ritsu... cùng mấy thành viên của Tổ chức Áo đen, tiến hành thăm dò lẫn nhau và trao đổi tình báo căng thẳng.
Nhưng hiện tại, linh hồn nhẹ nhàng chợt bốc lên, gần như kinh ngạc nhìn qua nơi đã vô số lần hồi tưởng rồi lại thật cẩn thận hủy diệt trong bảy năm qua.
Quen thuộc đến làm người ta có xúc động muốn rơi lệ.
Amuro Tooru định thần, hít sâu một hơi, thể ý thức chậm rãi đi trước theo phong cảnh.
Hắn nhìn thấy bọn họ còn trẻ tuổi.
【 "Furuya! Matsuda! Vết thương trên mặt hai đứa là chuyện gì!?"
Huấn luyện viên Onizuka cười lạnh một tiếng, nhìn Matsuda Jinpei và Furuya Rei mang thương trên mặt trong đội ngũ.
Date Wataru ngượng ngùng cười một chút, lớp trưởng trông có vẻ chắc nịch hàm hậu này hoàn toàn không đỏ mặt mở miệng: "Cái đó... Đêm qua vì ngủ ngon bắt muỗi, hai cậu ấy bởi vì không có bật đèn, không cẩn thận đụng vào nhau."
Huấn luyện viên Onizuka cười lạnh một tiếng.
Mấy học sinh này lần này a...
Ngay lúc Date Wataru chuẩn bị chủ động chuyển đề tài và trước tiên chạy hai vòng, rời xa tầm mắt của Huấn luyện viên Onizuka thì, Huấn luyện viên Onizuka bỗng nhiên mở miệng: "Asuka Ritsu."
Chàng thanh niên tóc bạc kim híp híp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, trông có vẻ hơi tản mạn mà lãnh đạm: "Có."
Huấn luyện viên Onizuka nghe thái độ trong giọng nói Asuka Ritsu, nheo mắt: "Hai đứa nó tối hôm qua thật sự là đi đánh muỗi sao?"
Asuka Ritsu vừa mới tới không lâu, còn chưa đến mức hòa đồng với mấy tên nhóc hỗn xược này... Hơn nữa lại ở ngay bên cạnh mấy người này.
Hơn nữa lấy tính cách trước mắt của Asuka, đại để là khinh thường làm cái gì che đậy.
Quả nhiên.
Asuka Ritsu chỉ nhàn nhạt lướt qua người hai người, ngữ khí không chút gợn sóng: "Bọn họ đêm qua đánh nhau."
Da mặt Date Wataru căng lên: "Huấn luyện viên Onizuka thật xin lỗi! Thân là lớp trưởng, không thể ngăn cản đồng học trong lớp lén lút luận bàn đánh nhau! Tự phạt ba vòng!"
"Toàn thể thành viên lớp Onizuka nghe lệnh! Toàn thể quẹo phải cong, một hai — chạy!"
Một đám người của lớp Onizuka phản ứng nhanh chóng theo sau, một đại đội người theo ở phía sau, bề ngoài nhìn qua cũng còn xem như trật tự rõ ràng.
Huấn luyện viên Onizuka đứng tại chỗ, cứng rắn bật cười vì tức: "Đám tiểu tử thối này." Thông minh toàn bộ dùng ở loại chỗ này.
Huấn luyện viên Onizuka cũng lười quản nữa, chuẩn bị trước nhìn bọn họ chạy xong ba vòng.
Asuka Ritsu im lặng bước ra một bước ra khỏi đội ngũ.
Cậu nhưng không muốn chạy bộ.
Cậu cũng không chịu nổi ba vòng sân thể dục này.
"Ai ai ai, bạn Asuka!" Dưới ánh mắt ra hiệu của osananajimi nhà mình, Hagiwara Kenji phi thường tự nhiên kéo Asuka Ritsu lại: "Đừng đi a, còn phải chạy bộ đó."
Asuka Ritsu rất nhỏ nhíu nhíu mày, chú mục vào bàn tay đặt ở trên vai mình, há miệng thở dốc: "Tôi..."
"Ai nha, một hai một, chạy lên!" Hagiwara nhẹ nhàng túm một cái, Asuka Ritsu không biết vì sao sửng sốt một chút, lại cũng không giãy giụa, thuận theo chậm rãi chạy chậm lên.
Nhưng cho dù là chạy lên, tốc độ Asuka Ritsu cũng là chậm và bình ổn có thể thấy bằng mắt thường, phi thường kiên định vẫn duy trì tiết tấu của chính mình.
Hiromitsu cong cong đôi mắt ở bên cạnh, bước đi lại là bất động thanh sắc thả chậm: "Khó có được có thể cùng đồng học Asuka cùng nhau chạy bộ đó."
Trông có vẻ, đồng học Asuka trước đó quang minh chính đại trốn một số hoạt động lượng vận động quá lớn, vẫn là có nguyên nhân.
Matsuda Jinpei bất mãn "Chậc" một tiếng, đổi làm ngày thường thế nào cũng phải tranh cãi hai câu với người vừa mới bình tĩnh nói toạc ra chân tướng, lúc này lại chỉ là hừ nhẹ một tiếng, không nói nhiều lời.
... Bởi vì lúc chạy bộ, như bọn họ còn đỡ, tìm Asuka Ritsu thể chất này, nói chuyện lúc chạy bộ, sợ là chạy không được vài bước đã mệt chết rồi.
Bởi vì năm người ở phía trước chạy bộ vô duyên vô cớ thả chậm bước chân, đến nỗi đồng học phía sau cũng không hiểu ra sao, không dám tiến lên, bước chân liền cũng thả chậm xuống.
Asuka Ritsu mím môi, sắc mặt trước sau như một lạnh đạm, chỉ là có chút hơi hơi trắng bệch.
Hắn liếc nhìn năm người đang chạy chậm không nói lời nào ở bên cạnh và phía trước, lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
... Năm người này.
Vẫn chưa quá ngu ngốc.
Huấn luyện viên Onizuka nhìn từ xa đội ngũ trên sân thể dục, chậm hơn không ít so với ngày thường, chỉ là vẫn lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Mấy thằng nhóc này." Ưu điểm vẫn không ít.
Gió nhẹ ấm áp, ánh mặt trời ôn nhu.
Tiếng ve mùa hè lặng yên ghi lại mùa hè tốt đẹp này. 】
Amuro Tooru nhìn thấy nơi này, ý thức lại bị chợt đẩy ra trường cảnh sát.
Tất cả sự ngây thơ đơn thuần tốt đẹp dừng hình trong phút chốc.
Cảnh sắc xung quanh biến ảo, cuối cùng dừng lại ở một chỗ Amuro Tooru cũng rất quen thuộc.
Quán bar nhỏ trong căn cứ Tổ chức.
Bên trong cũng đều là nhân vật quen thuộc.
Amuro Tooru nhìn thấy chính mình, Scotch và Rye Whiskey đứng chung một chỗ.
Trên quầy bar quán bar ngồi một người.
Người nọ tóc dài màu bạch kim rời rạc, một thân áo gió màu đen lạnh thấu xương, làn da như tuyết, ánh mắt băng hàn.
Amuro Tooru thấy người kia, người mà giây trước hắn còn nhìn dưới hoa anh đào trường cảnh sát, giày da trên chân còn dính một tia máu tươi, giọng nói lạnh lẽo: "Các ngươi chính là thành viên danh hiệu mới nhận?"
Trong ảo ảnh không biết là thật hay giả, Amuro Tooru chỉ thấy người nọ chợt cười nhẹ một tiếng.
"Tới Tổ chức Áo đen a..."
Trong giọng nói mang theo sự than thở, cùng vài phần châm chọc nhẹ phi thường không rõ ràng: "Cũng thật có can đảm."
Bourbon trong ảo ảnh chỉ trầm mặc cúi đầu, ngón tay run nhè nhẹ.
Mà Amuro Tooru quan sát ở bên ngoài lại có thể rõ ràng nhìn thấy.
Ở một khoảnh khắc nào đó, trong đôi mắt màu vàng sẫm kia, lóe lên lửa giận và lo âu rực cháy.
Xoạt —
Khi Amuro Tooru còn muốn tiếp tục xem, hoàn cảnh xung quanh lại không cho hắn nửa phần cơ hội, hình ảnh tan vỡ lại lần nữa đập nát rồi tổ chức lại.
Amuro Tooru mở to mắt, đứng yên, nhìn quanh bốn phía.
Đồng tử màu tím xám trợn to trong nháy mắt.
— Hắn ở trên sân thượng.
Hai người trước mặt.
Là Scotch và Rye Whiskey.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store