[ĐN Conan] |EDIT| Sau khi cả hai phe đen đỏ nhìn thấy làn bình luận
Chương 5
Một thời gian đã trôi qua kể từ vụ đánh bom trung tâm thương mại và vụ bắt cóc con tin.
Sự thay đổi lớn nhất trong đội điều tra Số 1 sau khi vụ án này kết thúc, dường như là Matsuda Jinpei, người ban đầu lạnh nhạt với cảnh sát Asuka người được đồn là vào bằng quan hệ - thường xuyên tìm Asuka Ritsu để nói chuyện.
Tuy nhiên, đó chỉ là những trao đổi rất bình thường, mang tính chất công việc. Trong mắt người ngoài, đó chỉ là việc Asuka Ritsu, người lần đầu tiên ra nhiệm vụ chung với cảnh sát Matsuda, có chút giao tiếp với đối phương, nên cũng không gây ra sự chú ý quá mức.
...... Chỉ có Matsuda Jinpei mới biết rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Tuy nhiên, mấy ngày nay cái "bình luận" kia đều không xuất hiện nữa, Matsuda Jinpei hồi tưởng lại, có chút suy tư về thời điểm xuất hiện của những làn bình luận này.
Chẳng lẽ nói chỉ khi xuất hiện một số chuyện hoặc vụ án quan trọng, mới có thể kích hoạt những làn đạn đó......?
Hắn đẩy kính râm, đôi mắt bị che lại không tự chủ lướt qua người thanh niên tóc bạch kim bên cạnh.
"Cảnh sát Asuka, đừng câu nệ như vậy chứ, uống một chén đi một chén đi!" Một đồng nghiệp của đội điều tra số 1 vô cùng hào sảng tự mình làm một ngụm lớn bia, giơ lon ý bảo nói, "Vừa vặn là để chúc mừng cảnh sát Asuka nhậm chức! Không uống một chút không thể nào nói nổi đi ——"
Asuka Ritsu và nhóm đồng sự đang ngồi liên hoan tại một quán nướng, mỹ danh là để chúc mừng đồng nghiệp mới nhậm chức, tổ chức một buổi team-building.
Bất quá, những buổi tụ họp nhỏ như thế này quả thực có thể kéo gần quan hệ giữa các đồng nghiệp, tuy rằng quan niệm tiền bối - hậu bối trong môi trường công sở Nhật Bản khá nghiêm trọng, nhưng ở những buổi tụ họp nhỏ như thế này thì sẽ không thể hiện rõ ràng.
"Ồ? Nhiệt tình như vậy sao ~" Asuka Ritsu chớp mắt, kéo dài giọng, "Tôi còn chưa từng uống rượu đâu ——"
"Thôi nào đừng lo lắng, chúng tôi đều ở đây mà, uống đi uống đi! Chưa từng uống rượu lần nào sao được!" Vị cảnh sát cầm lon cười ồn ào, "Cảnh sát Asuka không cần lo lắng nha."
Thực ra trong vài ngày qua, các thành viên của đội điều tra số 1 đều đã quen thuộc với vị cảnh sát Asuka này không ít.
Điều quan trọng nhất là người này cực kỳ dễ gần. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ hơi không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận rằng khi giao tiếp với người khác, cậu ấy thực sự rất biết cách tạo sự cân bằng.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy khi mỉm cười với người khác, bằng một tia sáng ngọt ngào lấp lánh trong đôi mắt vàng sẫm của cậu. Tuy lời nói của cậu ấy đôi khi có vài lời hơi khiếm nhã, nhưng ít ai dám nói điều gay gắt gì với cậu ấy.
Suy cho cùng, có khi cậu ấy đến Sở cảnh sát chỉ để giải trí nhất thời...không cần thiết, không cần thiết.
Cho nên mấy ngày nay, vị trí linh vật của Asuka Ritsu ở đội điều tra số 1 có thể nói là càng thêm củng cố, hơn nữa lần đầu tiên ra nhiệm vụ của đối phương, nhiệm vụ liền kết thúc suôn sẻ và thuận lợi như thế, càng làm tăng thêm địa vị của cái linh vật của cậu ấy.
"Hể? Asuka-chan thế mà còn chưa từng uống qua rượu sao?" Hagiwara Kenji, anh chàng hào hoa bị bạn thanh mai trúc mã kéo qua, nghe có vẻ rất kinh ngạc, cảm khái nói, "Asuka-chan nhìn qua rõ ràng là một bộ rất biết trêu chọc người khác, không ngờ lại ngoan như vậy a ~"
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị cảnh sát Asuka mà Matsuda thường xuyên nhắc đến mấy ngày nay.
Trước đây rất nhiều lần đi qua đội điều tra số 1 chơi, đối phương nếu không phải đi toilet, thì cũng đã quang minh chính đại trốn việc, mấy ngày xuống dưới thế mà một lần cũng chưa nhìn thấy mặt.
Thanh niên tóc bạch kim nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười như có như không, giọng nói cố ý đè thấp một chút, nghe có một luồng ý vị câu nhân khó tả, "Người này chính là cảnh sát Hagiwara đi?"
Ồ, thiên tài không mặc đồ chống bạo loạn.
"À, đúng vậy?" Anh chàng cảnh sát đẹp trai tóc dài nhạy bén nhận ra sự ngắt lời bất động thanh sắc của đối phương, tuy rằng có chút không rõ nguyên do, nhưng lại tự nhiên lại có một loại cảm giác chột dạ, hắn cười ha hả, "Tôi nổi tiếng đến vậy sao? Cảnh sát Asuka cũng biết đến sao?"
Matsuda Jinpei cảm thấy mình quả thực không dám nhìn bạn thanh mai trúc mã bên cạnh.
Đã bất động thanh sắc đổi lại xưng hô quá mức thân mật lúc trước.
Nhát rồi đi, tuyệt đối là nhát rồi đi!
Matsuda hiếm khi không thể lý giải suy nghĩ của bạn thanh mai trúc mã, có chút buồn bực.
Sao vậy, vừa mới xảy ra chuyện gì mà khí thế của cậu liền xẹp xuống?!
"Cậu và Matsuda là bạn thanh mai trúc mã, cái này không phải bí mật đi." Thanh niên tóc bạch kim nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tuy rằng những tin tức như thế này ở Sở cảnh sát Đô thị quả thực rất dễ tìm hiểu, nhưng mà....... Kỳ thật đây là kiếp trước, ở học viện cảnh sát, Kenji đã cười tủm tỉm đích thân nói với hắn.
Nụ cười lúc đó, là sự chân thành tha thiết hoàn toàn đối đãi với bạn bè.
Hiện tại...... Sao.
Hắn khẽ cười một tiếng, cầm lấy lon bia trước mặt, tản mạn mở ra, rót một ngụm lớn, cảm nhận được vị hơi chua chát lạnh lẽo lướt qua yết hầu, "Kính các vị."
Kính bạn cũ gặp lại.
Tính toán, sau khi Kenji chết ở kiếp trước, cộng thêm thời gian kiếp này...... Mười mấy năm.
Những ngày hè ngắn ngủi ở bên nhau, thế mà đến nay vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng cháy bỏng.
"Asuka thật hào sảng a!" Cảnh sát Sato tán thưởng mở miệng, tự mình cũng mạnh mẽ rót một ngụm lớn, dũng cảm phất tay, "Tiếp tục!"
Xem Takagi Wataru một bên sợ hãi, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại đỏ mặt không dám hé răng.
"Tiếp tục thôi." Asuka Ritsu xắn tay áo sơ mi lên, không chút để ý tháo kính mắt gọng bạc xuống, khuôn mặt xinh đẹp mà mang theo một tia kiên quyết cuối cùng không chút che giấu bày ra, hắn phất phất tay, lại gọi người phục vụ đến thêm vài đơn, "Mọi người đừng khách khí, tôi mời."
Cảnh sát Sato ngồi đối diện Asuka Ritsu trực tiếp tiếp nhận bạo kích nhan sắc đến từ thanh niên tóc bạch kim, hơn nữa uống chút rượu, không nhịn được mở miệng nói: "Asuka, cậu không cận thị, vì sao mỗi ngày còn mang cái kính mắt vậy?"
Tuy rằng đeo kính cũng rất đẹp, nhưng sau khi tháo kính xuống, vẻ đẹp không thể ngăn cản kia, giống như ánh dương ban mai xuyên qua mây đen vậy, càng làm người ta không thể quên.
"Ừm," trong lúc nói chuyện, một lon bia đã được uống xong, rượu chảy xuống từ khóe miệng do uống quá nhanh, từ cổ đến xương quai xanh, thấm vào áo sơ mi, khiến vài đồng nghiệp thẳng nam đều nhịn không được dời ánh mắt.
Dưới ánh đèn không quá sáng ngời của quán nướng, thanh niên tóc bạch kim từ từ mở lon bia khác, giọng điệu chậm rãi, mỗi chữ âm đều mang theo ý nhị khó tả, đuôi mắt mang theo một vệt hồng ý nhàn nhạt như tranh thủy mặc vựng nhiễm ra,
"Tôi đeo kính là vì phong ấn vẻ đẹp của tôi, sợ các vị mê mẩn tôi mất ~"
Nhóm cảnh sát có mặt: "......"
Thôi kệ, đã đoán được cậu ấy sẽ nói như vậy.
...... Nhưng mà lời nói cũng không có gì sai.
"Này, cậu không uống được thì đừng cố chấp a."
Matsuda Jinpei tháo kính râm xuống, nhìn vẻ ửng đỏ trên mặt thanh niên tóc bạch kim, liên tưởng đến việc người này vừa mới nói lần đầu tiên uống rượu, hiện tại lại uống mạnh như vậy, lon bia trống bên cạnh đã gần như ngang bằng với cảnh sát Sato có tửu lượng rất tốt, hắn nhíu mày.
"Cảnh sát Matsuda của chúng ta đây là đang lo lắng cho tôi sao?" Asuka Ritsu nghiêng đầu, một tia ý cười rất cạn xẹt qua trong mắt màu vàng kim tối.
"Ha, Jinpei-chan chính là như vậy, đừng để cái miệng lưỡi sắc bén cưa cậu ta lừa, trên thực tế trong lòng mềm lắm ha ha ha ha ha!"
Matsuda Jinpei: "......."
"Cậu coi tôi không tồn tại sao, Kenji."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, chúng tôi đều hiểu." Asuka Ritsu ý bảo những người có mặt, "Cảnh sát Matsuda là kiểu người nói một đằng làm một nẻo ~"
Các cảnh sát tiên sinh ít nhiều đều đã uống không ít rượu ở đây sôi nổi gật đầu, "Chúng tôi đều hiểu ——"
Trong phòng bao nhỏ của quán nướng, tám chín người tụ thành một đoàn, ánh đèn màu cam chiếu sáng lên một góc trời này, lon bia và xiên BBQ đầy ắp trên bàn, không khí quen thuộc mà tùy ý nhốn nháo ồn ào, phản chiếu những nụ cười thoải mái.
Thanh niên tóc bạch kim lại buông một lon rượu đã uống hết, đôi mắt nheo lại.
A, không cẩn thận uống hơi nhiều rồi.
...... Có lẽ là vì đã lâu lắm rồi mình mới được trải nghiệm cuộc sống như thế này.
Đây quả thực là lần đầu tiên cậu ấy uống rượu kể từ khi trọng sinh.
Hồi còn ở trong tổ chức, bộ não của cậu ấy được xem như là một báu vật, và vị tiên sinh kia đã nghiêm cấm rượu làm ô nhiễm nó.
Chậc.
Ngay khi Asuka Ritsu định mở lon rượu cuối cùng, một bóng người nhỏ bé trong bộ vest xanh đã thu hút sự chú ý của câu ấy.
Động tác của cậu cứng lại một khoảnh khắc.
Quả nhiên, ngay ở giây tiếp theo.
Làn bình luận không xuất hiện đồng thời vang lên trong mắt Matsuda cùng với tiếng thét chói tai bên ngoài.
【 a —— Tử Thần đến rồi ——!!! 】
"A —— Giết người ——!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store