Dn Conan Bittersweet Chardonnay
Tokyo, năm 1985.Mùa tốt nghiệp của Học viện Cảnh Sát, tiếng cười đùa lanh lảnh, những nụ cười rạng rỡ dưới những tán cây hoa đào. Bầu không khí vui vẻ là thế, nhưng lòng tôi trầm lặng đến lạ, tôi nhìn những người bạn thân nhất của tôi trong bộ đồ cảnh sát, chúng tôi giờ đây đã là người trưởng thành, với những hoài bão như những đôi cánh vươn xa và trách nhiệm nặng trĩu trên vai.Có lẽ là bởi những vướng mắc trong lòng, hôm nay tôi chẳng có hứng thú gây sự với Matsuda, hèn gì chúng tôi im ắng hơn mọi khi đến lạ. Chúng tôi vội vã cười, vội vã đùa giỡn, vội vã gửi tặng nhau những lời tạm biệt.Có lẽ tôi là người vội vã làm những chuyện ấy nhất. Hoặc là không chỉ mỗi tôi làm thế, phần lớn trong chúng tôi biết hôm nay là ngày của những cái "cuối cùng".Lần cuối cùng được làm học sinh, lần cuối cùng dọn dẹp ký túc xá, lần cuối cùng chọc ghẹo thầy Onizuka, lần cuối cùng chúng ta tập hợp đông đủ.Còn với tôi, có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt.Tôi lén nhìn Date, Matsuda, Hagiwara, và đặc biệt là Hiro rất nhiều lần. Tôi muốn ghi nhớ thật rõ thời điểm này, cái khoảng khắc mà chúng tôi khoác lên mình bộ đồng phục đẹp nhất, ở độ tuổi đẹp nhất, tại nơi có nhiều kỷ niệm của chúng tôi nhất."Chúng ta nên chụp hình chứ nhỉ?" Hiro nhẹ nhàng lên tiếng, chúng tôi gật gù rồi nhanh chóng xếp thành hàng.Chúng tôi là những thiếu niên rực rỡ nhất của thời đại ấy, tôi tin là thế. Chúng tôi là những kẻ tuyệt vời nhất, với những trái tim thuộc về chính nghĩa. Dù bất cứ nơi đâu, sáng hay tối, tôi tin rằng chúng tôi đều sẽ giữ mãi một niềm tin bất biến về tình yêu và hòa bình.Mùa hoa đào sẽ rời đi và rồi quay lại, nhưng tôi tin chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi.Chúng tôi nhờ một nữ sinh giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh nhóm.Dưới cái nắng rực rỡ, tôi biết đây là cách mà định mệnh nói lời tạm biệt với tôi, đây có lẽ là ánh sáng cuối cùng của tôi.Giống như lời thầy Onizuka đã dặn dò riêng tôi vào vài ngày trước, sau khi mọi thứ đã xong xuôi:"Bước vào con đường này là từ bỏ đi ánh sáng, khoác lên chiếc áo choàng đen, tay sẽ dính máu người, đạo đức sẽ lung lay, ý chí sẽ bị bào mòn. Trò Furuya, mong trò giữ gìn được những đức tính quý báu, đừng bao giờ quên mất mình là ai, đừng bao giờ để cái ô uế của bóng tôi nhiễm bẩn tâm hồn trò."Tôi tạm biệt Furuya Rei, để lại lời nhắn ngắn ngủn với bốn chữ "Nhiệm vụ bí mật." và khoác lên một thân phận mới, một danh tính mới sau lễ tốt nghiệp hôm ấy.Năm cánh hoa giờ đây sẽ chẳng còn trọn vẹn, nhưng tôi tin gió sẽ đưa chúng tôi tới đúng nơi mà chúng tôi phải đến.Tôi, sẽ làm mọi thứ để bảo vệ hòa bình..Tokyo, năm 1987.Trong căn nhà nhỏ 2 phòng trong căn chung cư nằm ở rìa trung tâm Tokyo, tiếng chuông điện thoại reo. Tôi tắt lò lửa, rời khỏi nhà bếp, đi về phía bàn ăn rồi bắt máy."Dạo này ổn chứ?"Cậu đang ở nơi an toàn chứ?Tôi nhanh chóng đáp lời: "An toàn."Giọng người đàn ông bên kia nhẹ đi một chút, anh ta bắt đầu truyền tin."Dựa trên manh mối trong giấy tờ mà bộ phận tình báo copy được, trong khoảng ngày hôm nay và ngày mai, cậu sẽ nhận được nhiệm vụ đầu tiên từ tổ chức."Tôi vô thức tay vuốt tóc, ánh mắt sắc bén hơn hẳn."Nhưng chúng ta không có thông tin gì về nhiệm vụ đó, khả năng cao là cậu sẽ được hướng dẫn bởi một "rượu" khác. Chúng ta không có thông tin cụ thể về người này, có lẽ Gin sẽ lựa chọn ngay phút cuối. Vậy nên, cậu cứ làm theo mệnh lệnh của kẻ đó.Đừng rút dây động rừng."Tôi hiểu những thứ mà tình báo viên muốn nói.Nếu kẻ đó bảo tôi phải giết người, thì tôi phải làm. Nhiệm vụ đầu tiên này chính là bài kiểm tra lòng trung thành, để kiểm tra xem những kẻ như tôi có đủ tố chất làm "chó săn" cho tổ chức hay không.Thất bại, tức là chết.Tôi đã vượt qua cửa tử ở vòng tuyển chọn một lần, đây có lẽ chính là cái cửa thứ hai."Được, tôi nhớ rồi. Cảm ơn anh." Tôi nhẹ giọng đáp."Giữ gìn sức khỏe, bình an trở về."Tút—Sau khi cúp máy được khoảng 5 phút, Tôi nhận được tin nhắn từ kẻ có mật danh là Vodka trên chiếc điện thoại được tổ chức phát."Chiều nay, 4 giờ chiều, quán café đối diện thư viện chính thành phố."Tôi kiểm tra lại giờ giấc, 4 giờ chiều, tức 2 tiếng nữa. Tôi gửi "Đã nhận thông tin." sau đó bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hẹn..5 phút nữa là đến giờ hẹn, mùi café vờn quanh mũi, tôi gọi một ly Americano nóng, tiện tay order một ly Latte cho vị khách của tôi.Khoảng 15 phút trước, Vodka gửi cho tôi một cái tên.Chardonnay.Chardonnay là vang trắng, nồng nàn và ngọt ngào. Tôi mạn phép đoán đây là một người phụ nữ.Rồi, tiếng chuông cửa lanh lảnh vang vọng khắp tiệm.Hừ, có lẽ cửa tiệm này là tài sản của tổ chức, vắng khách vào đúng khoảng thời điểm này thì thật là đáng ngờ.Cô ta bước vào quán café như thể nơi đó vốn thuộc về mình. Không tiếng giày, không hơi thở, chỉ có mùi hương nhẹ thoảng, thứ hương tinh tế như rượu vang để lâu năm, dịu nhưng đủ khiến người ta phải ngoái lại.Tôi ngẩng lên khỏi tách cà phê. Ánh sáng buổi sáng le lói qua cửa kính, bắt lấy những sợi tóc nâu nhạt của cô, ánh lên như sợi khói mỏng. Tôi đã gặp hàng trăm người trong tổ chức, những kẻ ngạo mạn, những kẻ máu lạnh, những kẻ sợ hãi chính cái bóng của mình.Nhưng cô ta không giống ai trong số đó. Nàng ta có dáng vẻ dịu dàng, đôi mắt mơ màng của những kẻ chẳng biết sự đời. Cùng với bộ đồng phục nữ sinh cấp ba, cái dáng vẻ ngây thơ với yếu đuối lại càng lộ rõ.Nhưng vỏ bọc ấy chỉ là lớp sương mù, trong ánh mắt phù mờ khói sương ấy cùng với nụ cười mỉm, tôi đã nhìn thấy cái lạnh lùng của kẻ từng phải chọn giữa đạo đức và mệnh lệnh."Anh là Amuro Tooru, phải không?" Giọng nàng ta trầm, mềm, y như ly vang trắng. Môi mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy ly Latte âm ấm trên bàn.Cô ta xoay người, nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên tiệm rồi ngồi xuống."Chào anh, đây là danh thiếp tại Nhật Bản của tôi." Bàn tay thon dài với vài vết chai đẩy chiếc thẻ về phía tôi.Vết chai ở đầu ngón trỏ, ở phần dưới của ngón út và cạnh ngoài của lòng bàn tay có hơi thô ráp.Cô ta hẳn là một tay bắn tỉa, vị trí của những vết chai này trùng khớp với những dấu vết trên tay hướng dẫn viên môn bắn tỉa tại Học viện Cảnh Sát.Tôi gật đầu, nhận lấy mảnh giấy, cô ta tiếp lời: "Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên, nên tôi bắt buộc phải gắn định vị và camera trên người anh. Thông tin cụ thể sẽ được gửi vào email của anh trong chiều nay, anh có hai ngày để chuẩn bị, những thông tin khác như địa điểm gặp mặt sẽ được quyết định sau.""Được." Tôi nhẹ giọng đáp.Cuộc gặp mặt thoáng qua, chỉ vài phút, nàng để lại danh thiếp, chữ in "Nakashima Kyouka" rồi rời đi. Hương rượu vang còn vương lại, và trong đầu tôi chỉ còn một cái tên duy nhất.Chardonnay..Gió đêm ngoại ô Tokyo se lạnh, thổi những mảng lá khô lạo xạo dưới chân. Tôi đứng dựa vào chiếc xe van cũ, đội mũ lưỡi trai sụp xuống che bớt đôi mắt. Trong tai tôi, âm thanh rè rè nhẹ phát lên—rồi giọng nói nói ấy truyền qua tai tôii:"Anh Amuro, vào vị trí đi. Ca trực của bảo vệ đổi trong sáu phút nữa."Đó là giọng của Chardonnay.Giọng cô ta luôn giữ một âm sắc khó đoán, lạnh lẽo và bình thản, nhưng đôi khi lại...mềm và ấm. Tôi chỉ mới tiếp xúc với cô ta vài lần, nhưng đủ để biết Chardonnay không phải kiểu người sẽ nói thừa một chữ.Tôi hít một hơi thật sâu, đeo găng tay rồi bước ra khỏi lùm cây. Trước mắt tôi là một tòa nhà ba tầng, kiến trúc bê tông vuông vức như một phòng thí nghiệm tư nhân. Không có logo. Không biển hiệu. Chỉ có đèn vàng vờn qua cửa kính mờ.Một nơi hoàn hảo để giấu những thứ "kém minh bạch.""Mục tiêu là con chip nằm trong phòng lưu trữ tầng hai," cô tiếp tục, giọng đều, không chút cảm xúc. "Ổ khóa kiểm tra bằng thẻ từ. Anh sẽ không có thẻ, nên phải lấy nó từ bảo vệ ở hành lang. Người đi ca đêm thích uống cà phê của phòng nghỉ tầng một. Hãy tận dụng.""Đã biết." Tôi thì thầm.Tại sao cô lại biết thói quen của nhân viên ở đây đến mức chi tiết như vậy? Từng đường đi, từng nhịp tuần tra... cô ta nắm rõ như thể đã sống ở đây vậy. Hoặc như thể... cô từng ở trong những nơi tương tự.Tôi lắc nhẹ đầu xua đi suy nghĩ. Tôi nhắc nhở bản thân mình đây là bài kiểm tra dưới danh nghĩa thành viên mới của Tổ chức—tôi không được phép phân tâm. Tương lai của tôi, những ngày tháng điều tra dưới lưỡi dao của những đàn anh đàn chị là rất quý giá, tôi không thể nào thất bại được.Tôi cúi mình, len qua hàng cây, bước đến gần bức tường phía bắc, nơi camera quay ngược góc chết."Dừng lại." Chardonnay nói.Tôi đứng im. Ba giây, rồi năm giây."Đi tiếp."Như dự cảm, đúng lúc ấy, chùm đèn từ xe bảo vệ quét ngang bãi đỗ, chỉ còn lại ánh sáng nhạt sau lưng . Nếu tôi bước sớm hơn vài giây, thì mọi thứ coi như đi tong."Cô đúng là..." Tôi lẩm bẩm."Đừng nói nhảm, tập trung đi. Tôi chỉ làm đúng việc."Tôi trèo qua bức tường, đáp nhẹ xuống đất. Sảnh tầng một chỉ còn một bảo vệ ngồi trực. Gã đàn ông gục đầu xuống bàn, cốc cà phê bốc hơi lờ mờ.Trong tai, Chardonnay nói bằng một tông giọng nhỏ hơn thường lệ:"Một viên thuốc ngủ liều thấp trong đó, khoảng năm phút nữa hắn sẽ tỉnh."Tôi siết nhẹ quai balo.Họ chuẩn bị đến mức nào còn không nói với mình? Họ can thiệp vào cả hệ thống từ trước? Hay chính tay cô ta...?Không, tôi dặn lòng không được phép đoán mò quá xa. Nhưng cảm giác bất an ấy cứ âm ỉ trong lòng, tôi giống như đứng trước một căn phòng kín mà không biết phía sau là gì.Tôi nhanh chóng luồn qua góc tường và tiến đến hành lang dẫn lên cầu thang tầng hai. Cúi người xuống, nhẹ nhàng lấy thẻ từ từ túi áo bảo vệ đang ngủ gục."Đi thẳng. Camera phía phải đang bị loop lại bảy giây. Anh có năm giây để thoát khỏi góc chết."Tôi chạy nhẹ qua, không thở mạnh, từng bước được đo đạc cẩn thận. Tim đập như tiếng đồng hồ đếm ngược.Tầng hai im ắng đến lạ. Cánh cửa phòng lưu trữ đứng ngay đầu hành lang.Thẻ từ quẹt một tiếng "beep".Cửa mở.Phòng lưu trữ nhỏ, chỉ rộng chừng mười mét vuông, ánh đèn neon trắng hắt xuống các ngăn tủ kim loại. Một chiếc case hình chữ nhật đặt trong hộp chống tĩnh điện—đó là mục tiêu.Anh mở hộp, trượt con chip vào túi bảo mật."Năm mươi lăm giây nữa sẽ có bảo vệ đi kiểm tra tầng hai." Chardonnay cảnh báo."Anh rời khỏi đó bằng cửa sau. Cầu thang thoát hiểm bên phải."Tôi quay người định đi thì chợt nghe tiếng cô nói thêm:"Và đừng quay lại hành lang chính. Có người đang lên."Tôi dừng lại nửa nhịp, hơi thở khựng lại.Cô ta... đang quan sát trực tiếp? Hay đã tính trước từng bước di chuyển của tất cả mọi người trong tòa nhà này?Cho dù là cách nào, nó cũng không bình thường.Tôi tiến đến cửa sau. Đây là khóa cơ, không phải thẻ từ, tôi thở phào. Nhưng vừa chạm tay vào, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang."Shh, dừng lại."Tôi đứng lại ngay, áp lưng vào tường, không hít sâu, không tạo chuyển động dư thừa.Bảo vệ bước vào hành lang phía trước. Tiếng giày cộp cộp vang lên mỗi lúc một gần.Tôi gần như không chớp mắt."Ba giây nữa, hắn quay lưng. Khi tôi đếm đến một, mở cửa và đi."Nhịp tim đập dồn trong lồng ngực."Ba."Bảo vệ kiểm tra cửa phòng lưu trữ."Hai."Gã ghi chép vào sổ."Một."Tiếng đóng cửa phòng lưu trữ vang lên cũng là lúc tôi mở cửa rời đi, hai thứ tiếng đè lên nhau, chẳng ai nghi ngờ hay để ý.Tôi bước nhanh xuống cầu thang thoát hiểm, đôi chân nhẹ như bông.Khi vừa đặt chân xuống bãi đất sau tòa nhà, tôi nghe rõ tiếng Chardonnay thở khẽ vào mic:"Tốt. Giờ men theo rừng tre phía đông, có xe đang chờ."Tôi chạy trong bóng tối, luồng gió phả ngược vào mặt. Khi thấy ánh đèn của chiếc xe đen đậu sâu trong con đường vắng, tôi mới dừng lại, dựa lưng vào cửa xe, thở ra một hơi dài.Trong tai nghe, Chardonnay lên tiếng, giọng nhạt như thường:"Nhiệm vụ hoàn thành. Anh cứ đưa túi bảo mật cho người lái xe, làm tốt lắm."Tôi ép môi thành một nụ cười nửa miệng.Con chip đã lấy được. Thông tin cho phía cảnh sát tôi cũng sẽ chuyển về được.Nhưng thứ khiến lòng tôi không yên... lại là cô ta.Sau khi biết được mật danh của cô gái này, tôi đã gấp rút xin được tài liệu điều tra từ kho lưu trữ của sở cảnh sát, cô ta là một kẻ bị ép vào tổ chức từ bé, sống như cái bóng suốt một thập kỷ.Quả thật là một "vũ khí" hạng nặng.Vì sao cô ta có thể đọc được mọi bước đi như thể tôi đang đứng ngay trước cô ấy?Tôi lẩm bẩm, không cho ai ngoài bản thân nghe thấy:"Chardonnay... cô rốt cuộc là thứ gì?"Trong tai nghe, như thể nghe được, cô nàng cười khẽ, chất giọng lại trở nên nhẹ nhàng và ấm như lần đầu gặp gỡ tại quán nước:"Thứ gì ư? Anh Amuro, đừng quan tâm làm gì."Một giây thinh lặng.Rồi, chất giọng nhẹ như sương mà sắc như lưỡi dao: "Trong tổ chức này, tò mò là cách nhanh nhất để tự biến mình thành một cái xác không tên.""Tôi tưởng những nhiệm vụ này phải là do chúng tôi tự lực cánh sinh, người hướng dẫn chỉ là quan sát và giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp?"Chardonnay khẽ cười, cô ta nhẹ giọng hỏi ngược lại tôi: "Anh Amuro có chuẩn bị kế hoạch trước sao?"Tôi đáp: "Đương nhiên là có."Chardonnay ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới giải thích:"Tôi không hề coi thường năng lực của anh, dù gì tôi cũng có biết nó như thế nào đâu mà coi thường? Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, tôi chính là người phải giết anh.Anh Amuro, tôi ghét phải giết người."Chúng tôi im lặng, tôi không trả lời cô ta. Cô ta thở ra một hơi dài, hẳn là đang hút thuốc."Vậy nhé, chúc anh có một buổi tối tốt lành.".20/11/25
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store