ZingTruyen.Store

Dmbk Hac Van Cau Xau Toi Mu


Khi khách đẩy cửa vào, Tô Vạn đang đảo ngược kính hiển vi. 

"Ông chủ đi chữa bệnh tâm thần rồi." Cậu cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi sẽ không nhận việc lớn!"

Khách nhân kia hơi sững sờ, hiển nhiên kinh ngạc không cách nào phân biệt được mình là loại việc lớn hay là chuyện nhỏ; Người tuổi trẻ trước mặt đang đổ mồ hôi hột trong cửa hàng không máy điều hoà vào mùa hè, ở cổ khoác một cái khăn mặt, miệng ngậm kem đá, lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn ban đầu của cậu ta ngay lập tức trở nên mới lạ, chuyển giọng nói: "A! Ngài đến khám mắt hay là mua kính a?"

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, trong hậu viện liền "Bang" một tiếng trầm đục, thanh âm không lớn, lại rất quái dị, khách nhân kia bị giật nảy mình, Tô Vạn lại cười hì hì nghiêng đầu nhìn hướng hậu viện, giải thích nói: "Đây thật ra là một chuyện vui, tại ngài không biết, từ lúc tôi thi đại học xong, cha tôi mỗi ngày đều...... Bắn mấy khẩu pháo ăn mừng."

Khách nhân: "......"

Tô Vạn: "Tới, tới, tới ngồi đi, ngài cần gì?"

Hắc Hạt Tử có thói quen đẩy chiếc kính râm không còn tồn tại trên sống mũi, lại nạp đạn một lần nữa.

Đầu kia Tô Vạn huýt sáo đẩy cửa ra, vẫy vẫy trong tay hóa đơn: "Nhìn này, nghiệp vụ! Thật sự có người tới địa phương cứt chim cũng không có này để mua mắt kính...... Anh bắn không chuẩn sao?"

Hắc Hạt Tử thần sắc hờ hững, không lên tiếng. Tô Vạn biết hắn đã mổ mắt, tầm nhìn rất rõ ràng, tuy vậy cầm súng lên lại cảm thấy cả người có chỗ nào đó không đúng, trời đất ở hậu viện như bị đảo lộn, trên tường là một dải lỗ đạn nhưng lại không biết đang ngắm vào thứ gì. Tô Vạn đảo mắt, xách theo một cái lon đặt trên đầu mình, nhanh như chớp chạy đến bên tường, hai bên ngón trỏ chỉ vào đỉnh đầu, ý bảo hắn ngắm bắn.

Hắc Hạt Tử cuối cùng cũng cười một tiếng, nâng họng súng lên, chậm rãi nói: "Đứng vững. "

Tô Vạn nín thở — mặc dù đối diện là người mình tín nhiệm nhất trên thế giới này, nhưng bị một khẩu súng đen chĩa vào người vẫn mang đến một cảm giác khiến adrenaline tăng vọt kỳ lạ —— Một giây trước khi Hắc Hạt Tử bóp cò, cậu hơi khuỵ gối, tiếp theo nhảy lên bồn hoa phía sau, động tác này ngưng tụ tất cả tinh hoa từ sự huấn luyện lúc trước, thân hình rất nhanh, lon nước trên đầu cơ hồ không nhúc nhích tí nào.

Đồng tử của Hắc Hạt Tử co rút kịch liệt, phản xạ có điều kiện nhấc cổ tay lên.

"Bang!"

"—— Em đã nói rồi, " Tô Vạn kéo dài thanh âm, "Tất cả đều là tác động tâm lý thôi, một ông chú thuần thục chuyện bắn súng hơn ăn cơm như anh, cho dù có đổi cái ống ngắm bão hoà màu cũng không khiến anh gặp khó khăn hơn đâu......"

Hắc Hạt Tử một lúc lâu không nói gì, sau một trận thở dốc kịch liệt, đột nhiên ném súng xuống đất, sải bước đi về phía Tô Vạn.

Tô Vạn lúc này mới nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, vội vàng giẫm lên tường một cái lật người lên nóc nhà, liều mạng mà chạy như điên.

Hai đại gia chơi cờ tướng ven đường bên ngoài nghe tiếng đồng thời nở nụ cười.

Một trong số họ dùng tay che kính trên mặt: "Đến lúc tước* đồ đệ rồi. " 

Người còn lại trêu: "Không dễ gì mới thu được một người vào nhà, thật sự nỡ tước* sao? "

Người trước đó nói: "Đúng thế, không ra hình thù gì cả, ta muốn tước*." Đây là nói về Tô Vạn.

Hắn cầm quân cờ lên, đặt ở trên bàn cờ, lại bật cười nói: "...... Con hổ giấy*."

Không biết là đang nói ai.

*Con hổ giấy (纸老虎) dùng để chỉ những thứ hoặc những người tỏ ra nguy hiểm nhưng lại không dám làm gì :)

*Tước (削) là thuật ngữ cờ tướng, còn có thể hiểu là đánh...



Tô Vạn mồ hôi ra như mưa, cả người hình chữ đại (大) mà nằm trên mặt đất, khoát khoát tay biểu thị cậu chịu thua.

Hắc Hạt Tử vẫn là bộ dáng ung dung như cũ, vẻ mặt giễu cợt, 'chậc' một tiếng, tới rồi cũng không thật sự động thủ, ngược lại ngồi xuống trên băng ghế bên cạnh bắt đầu lắp điều hòa ngày hôm qua mở ra sửa.

Tô Vạn sau một hồi hô hấp vẫn không bình phục, thở hổn hển hỏi: "Chiều nay...... Làm gì?"

Hắc Hạt Tử: "Đánh cậu."

Tô vạn: "Đánh...... Cả một buổi trưa...... Còn đánh?"

Hắc Hạt Tử hờ hững nói: "Cậu thiếu đòn."

Tô Vạn thật lâu sau mới từ trên mặt đất bò dậy, run rẩy đi đến chỗ tủ lạnh lấy kem que, chợt nghe Hắc Hạt Tử nói: "Đưa tuốc nơ vít qua đây."

Tô Vạn: "Ồ, ăn kem không?"

Tô Vạn cầm hai cây kem trong tay, tay phải kẹp một cái tuốc nơ vít màu mận giữa ngón út và ngón áp út, Hắc Hạt Tử hơi nghiêng đầu một chút, tay Tô Vạn trực tiếp đưa que kem đến miệng hắn, đồng thời nhận lấy cái tuốc nơ vít.

Tô Vạn cũng ngậm lấy que kem còn lại, bổ nhào đến từ phía sau Hắc Hạt Tử, cằm đặt trên bả vai hắn.

Hắc Hạt Tử mơ hồ nói: "Cả người mồ hôi còn dán vào!"

Tô Vạn cười ha ha một tiếng, ở sau lưng hắn dùng sức cọ cọ thêm vài cái, Hắc Hạt Tử nhịn không được cũng nở nụ cười, lại tự mình lắc đầu.

Tô Vạn: "Em cảm thấy hình như hôm qua không phải tháo từ khúc này ......"

Hắc Hạt Tử: "Cậu có sửa không?"

Tô Vạn lập tức im lặng, nhưng mà quả thật có mấy bộ phận lắp kiểu gì cũng không khớp vào lại, cuối cùng Hắc Hạt Tử cũng đành bỏ cuộc, ném cái nắp máy điều hoà qua một bên, tuyên bố: "Mua cái mới."

Tô Vạn hai mắt sáng lên: "Buổi chiều ra ngoài sao?"

Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút, cười nói: "Ngày mai nói sau... Chiều nay đưa cậu đi gặp vài người. "

Bầu trời thành phố Bắc Kinh lộ rõ bộ dáng mưa gió sắp kéo đến, không khí nhớp nháp và oi bức, hơi thở thì nóng rực. Sư đồ hai người đội mũ lưỡi trai giống nhau, lảo đảo đi vào ga tàu điện ngầm, Hắc Hạt Tử lại bị kiểm an ngăn lại để kiểm tra đặc biệt, vừa vặn bỏ lỡ một chuyến tàu điện ngầm ——

"Em nghĩ chủ yếu là do đôi mắt của anh trông không giống người Hán." Tô Vạn kết luận.

Nhà ga này hẻo lánh, cũng không có người nào, hai thầy đồ song song mà chiếm một băng ghế, Hắc Hạt Tử duỗi chân dài trên mặt đất, sau khi phẫu thuật nếu không phải trời nắng lớn hắn rất ít khi đeo cặp kính râm kia, hốc mắt trần cực sâu, màu tròng đen rất nhạt, thoạt nhìn có vẻ quyến rũ ngoại tộc khó tả.

Hắn nhếch khóe miệng, hờ hững cười.

Hai người đổi tàu hai lần, lúc xuống trạm gió liền thổi rất to, không mở mắt ra nổi, Tô Vạn lớn tiếng hỏi: "Đi —— Đâu ——"

Hắc Hạt Tử một tay nắm lấy bả vai cậu, trực tiếp ôm cậu xoay một vòng, đi theo hướng ngược lại.

Hắc Hạt Tử dẫn cậu chui vào trong hẻm nhỏ hơn mười phút, đến một căn nhà gỗ trang bị cửa cuốn, trước cửa có hai người cao lớn mặc âu phục giày da, đeo kính râm.

Má ơi, xã hội đen sao? Tô Vạn tự nhủ trong lòng, trời đầy mây còn đeo kính râm?

"Này!" Một trong số họ đưa tay cản lại, "Muốn gì?"

Hắc Hạt Tử: "Là ta."

Người đeo kính râm làm vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi là ai?"

Hắc Hạt Tử và Tô Vạn đồng thời trầm mặc, hai người nhìn nhau, hình như đã quen với tình huống này.

Một giây sau Hắc Hạt Tử đưa tay tháo kính râm của người đàn ông kia, đeo trên mặt mình.

Tô Vạn chứng kiến khuôn mặt của người đàn ông đeo kính râm nhanh chóng chuyển sang biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, liền nịnh nọt: "Tề gia! Hahaha, tôi không nhận ra được..."

Hắc Hạt Tử: "......"

Người này biết hắn họ Tề? Tô Vạn nhạy bén ý thức được những người này xưng hô với Hắc Hạt Tử rất không tầm thường, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã bị dắt vào phòng, đi xuống tầng hầm, Hắc Hạt Tử vừa xuống lầu vừa hỏi: "Lưu Vũ đã trở lại chưa? "

Người đeo kính râm nói khẽ: "Đại tỷ vừa nhìn camera giám sát, đột nhiên đi trang điểm......"

Hắc Hạt Tử hơi sững sờ, rồi bật cười một tiếng, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, ý bảo họ đừng nói nhảm, mọi người lập tức hiểu ra rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý, Tô Vạn không hiểu gì cả, nhìn Hắc Hạt Tử tháo kính râm xuống trả cho nguyên chủ, tất cả mọi người đều nghiêm mặt, bộ dáng ta không biết ngươi cũng không biết ta.

Lúc này sau cửa vang lên tiếng giày cao gót, cửa mở ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi cánh tay hoa sen, đeo trên tay một cái vòng phỉ thuý làm nổi lên làn da trắng như ngọc. Chủ nhân của cánh tay mặc một chiếc sườn xám màu đen, miệng cười duyên dáng ngồi trên chiếc ghế bành duy nhất trong phòng.

Oa! Mỹ nhân!

Tô Vạn nhìn không chớp mắt một hồi, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng rất kỳ quái.

Mỹ nhân nhẹ giọng hỏi: "Vị huynh đệ này đến cược gì thế?"

Hắc Hạt Tử trêu Tô Vạn với cử chỉ "Cậu lên đi."

Tô Vạn sững sờ, nghĩ thầm anh muốn làm cái gì? Muốn động thủ sao?

Trong phòng im lặng hoàn toàn, Tô Vạn do dự một hồi, Hắc Hạt Tử biết mình không thể tiếp tục giả vờ, đành phải lên tiếng, "Tiểu Vũ."

Khuôn mặt của mỹ nhân nhanh chóng suy sụp, một giây liền đổi sang giọng Đông Bắc: "Chú, sao lại là chú, uổng phí lão nương...... Uổng phí công sức của tôi."

Lưu Vũ chợt lấy di động ra muốn chụp ảnh, Hắc Hạt Tử nhanh tay lẹ mắt, đập tay đoạt lấy, Lưu Vũ đành phải nói: "Cứ chụp một tấm thôi! Sao nhỏ nhen vậy! Đốt cho cha tôi, ông nội tôi, đến chết cũng không biết anh trông như thế nào. " 

Cô nói như vậy, Hắc Hạt Tử liền dừng lại một chút, bất đắc dĩ buông tay mặc cho cô chụp, hắn vừa bày ra cái tư thế rách nát, trong lúc nhất thời những người khác trong phòng lần lượt rút điện thoại ra, ríu rít như gặp gỡ người nổi tiếng, không ngừng chụp hình.

Chụp xong, Lưu Vũ cất di động đi, hớn hở nói: "Nếu chụp chú không ra gì, tôi sẽ giảm 50% cho."

Tô Vạn cười vang lên.

Lưu Vũ nhìn hắn một cái, tùy tiện hỏi: "Đây là thỏ con mà chú nuôi trong lời đồn? "

Hắc Hạt Tử ngừng cười, có chút khựng lại.

Hắn cùng Tô Vạn gần như mở miệng cùng một lúc.

Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Cậu ta không phải con thỏ."

Tô Vạn: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là con thỏ anh ấy nuôi."

Hắc Hạt Tử: "......"

Lưu Vũ quả thực cười không dừng lại được, cuối cùng lau nước mắt nói: "Không tệ! Chị thích!"

Tô Vạn: "......Dì năm nay đã bao nhiêu a......"

Lưu Vũ: "Gọi ai là dì! Tôi mới hai mươi sáu! Ông nội bắt tôi gọi hắn là chú. Nhìn hắn như vậy tôi có thể không nghe theo sao!"

Tô Vạn bị cô nhéo lỗ tai, liên tục xin tha, Lưu Vũ mới buông tay ra, quay đầu thương lượng với Hắc Hạt Tử một chút —— Tô Vạn lúc này mới biết cô là người buôn vũ khí có tiếng ở Bắc Kinh, hơn nữa tựa hồ cũng đã gắn bó với Hắc Hạt Tử qua nhiều thế hệ —— Việc xác định giá cả rất bí mật. Hai người bắt tay nhau và kết thúc cuộc giao dịch trong im lặng. Lưu Vũ đứng dậy mở ra một cửa ngầm, Tô Vạn đưa đầu vào nhìn ——

"Trâu bò vậy!" Cậu nín thở thấp giọng nói, "Hiện tại buôn lậu súng ống đạn dược cũng mở siêu thị tự chọn rồi sao?"

"Cậu không được vào!" Lưu Vũ xù lông nói, "Cậu cho rằng ai đến đều vào được sao?"

Hắc Hạt Tử nói ngắn gọn: "Chờ đấy."

Hắn lách người đi vào trong, Lưu Vũ khép cửa lại, hắn cũng chỉ nghe đứt quãng được cô cùng Tô Vạn nói chuyện phiếm.

Lưu mưa: "..... Chị nói cho cậu biết làm con thỏ là đúng rồi. Làm đệ tử sẽ chết sớm, làm con thỏ có thể sống lâu hơn."

Hắc Hạt Tử: "......"

Tô Vạn: "Trước tôi còn có một lá chắn, tạm thời không cần lo lắng."

Lưu Vũ dừng lại, khẳng định: "Không thể nào! Hắn không phải là người như vậy. "

Hắc Hạt Tử nhịn không được cười lên, cất giọng nói: "Còn có một tên đồ đệ nữa."

Lưu Vũ: "......"

Tô Vạn cười hắc hắc, Lưu Vũ vươn tay búng lên trán của cậu, cười một tiếng, sau đó đột nhiên nói: "Tôi khi còn bé đã muốn gả cho hắn."

Tô Vạn: "......"

Lưu Vũ thở dài nói: "Khi còn nhỏ tôi không hiểu chuyện, cũng không biết thế hệ trước có khúc mắc gì. Cha bảo gả cho hắn thì cả đời phải ăn ớt xanh...."

Tô Vạn: "...... Chị ghét ăn ớt xanh?"

Lưu Vũ: "Cũng không hẳn. Chỉ là đột nhiên ý thức được so với việc không cần ăn ớt xanh, tôi nhận ra bản thân cũng không thích hắn đến thế."

Tô vạn: "...... Món như ớt xanh...... Ăn dần sẽ quen......"

Lưu Vũ: "...... Điểm đáng nói hôm nay là vẻ ngoài của hắn, cũng không quá hấp dẫn, cũng chỉ có vậy thôi."

Tô Vạn trong lòng tự nhủ vậy hồi nãy chị chạy đi trang điểm làm gì, lại học theo giọng của cô mà nhại: "Đúng vậy, chỉ có vậy thôi, không hấp dẫn!"

Hắc Hạt Tử: "......"

Cả hai nhanh chóng quen thân với nhau, chỉ vài phút sau thật sự bắt đầu xưng hô chị em thân thiết, nghe cuộc đối thoại không liền mạch của hai người, gân xanh trên trán Hắc Hạt Tử giật giật.

Tô Vạn: "Chị có súng lựu đạn không......" Lưu Vũ: "Đưa tay đây...... Số này, số này, chừng đấy."

Tô Vạn ngạc nhiên nói: "Rẻ vậy!"

Lưu Vũ: "Đơn vị là vạn đấy."

Tô Vạn: "Em biết mà."

Lưu Vũ: "......"

Ánh mắt cô nhìn Tô Vạn trong nháy mắt thay đổi, Tô Vạn nói: "Cho em..."

Hắc Hạt Tử rốt cuộc nghe không nổi nữa, xách ba lô lên, mở cửa ra, mặt không đổi sắc hỏi: "Cho cái gì?"

Tô Vạn nói thật nhanh: "Không có gì."

Lưu Vũ xùy một tiếng, khoát tay ra hiệu kêu bọn hắn đi nhanh lên, vừa xoay người lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xù lông nói: "Thiếu chút nữa thì quên mất! Ông chủ Ngô mà chú giới thiệu lần trước bây giờ sao rồi??? Tôi nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra đã bị hắn gạt như thế nào, lúc đấy như ăn phải thuốc lú mà giảm giá cho hắn! Tên chết tiệt, hắn là lừa đảo chuyên nghiệp sao?"

Hắc Hạt Tử lập tức vui vẻ, lười biếng hỏi: "Bị Ngô Tà lừa nhiều không?"

Lưu Vũ: "Mẹ kiếp! Hắn chính là Ngô Tà? Có tiền mà còn keo kiệt như vậy! Nếu không phải đồng bọn của hắn trông cũng ưa nhìn..."

Tô Vạn lập tức bắt đầu ba phải: "Hắn chính là sư huynh của em! Coi như tính giá cho người thân cũng tốt......"

Lưu Vũ chống nạnh, yên lặng suy nghĩ một hồi, hài lòng nói: "Được rồi. Giá cho người thân cũng coi như không lỗ. "

Cô nói tiếp: "Người tìm chú đều đến đây hỏi tôi, chú là đang nghỉ dưỡng sức rồi quay lại làm hay là đã rửa tay không làm nữa? Cho một lời chắc chắn, tôi còn dễ nói chuyện."

Hắc Hạt Tử suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Đồ đệ vẫn chưa thể dùng ... Nửa năm sau đi."

Lưu Vũ: "Hờ!...... Được rồi, không sao cả."

Đang nói thì cô lấy đồ trên người Hắc Hạt Tử ném cho Tô Vạn, vẻ mặt Tô Vạn hoang mang, Lưu Vũ liền dựng thẳng lông mày: "Sư phụ cầm đồ, đệ tử tay không sao? Không ai dạy cậu quy củ à? "

Tô Vạn trì độn trả lời: "Đúng đúng a ha ha ha......"

Cậu đưa tay ra đón lấy, suýt nữa thì khuỵu gối vì sức nặng trên tay, Hắc Hạt Tử buồn cười, vẫy tay với cậu, ý bảo đưa lại cho hắn, Tô Vạn lại không chịu, tự mình vung ba lô lên lưng, rên rỉ một tiếng dài, cố gắng chống lên, đột nhiên nhảy lên lưng Hắc Hạt Tử, sư phụ cậu cũng rất thuần thục bắt lấy cậu, Tô Vạn cười ha ha, dán trên lưng Hắc Hạt Tử, còn đeo ba lô rất lớn, giống như một cái vỏ ốc sên khổng lồ.

Lưu Vũ: "......"

Hắc Hạt Tử cười nói: "Đi thôi."

Hắn nhẹ nhàng linh hoạt cõng Tô Vạn, phảng phất như không có gì, hướng đi lên trên mặt đất.

Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa tí tách, gió se lạnh, mùi đất bốc lên ngào ngạt. Tô Vạn hít một hơi thật sâu và vui vẻ nói: "Không cần máy điều hoà rồi!"

Hắc Hạt Tử mỉm cười, người của Lưu Vũ từ đằng sau đưa một chiếc ô tới, Tô Vạn cầm che trên đầu, sư đồ hai người cùng nhau bước vào mưa.

Thanh âm của bọn hắn càng ngày càng xa, chỉ còn nghe được Tô Vạn nói: "... Bằng hữu, thương lượng một chút, không cần lúc nào cũng làm như ta có cái đầu nóng vậy..."

Hắc Hạt Tử giễu cợt: "Cậu chính là lúc nào cũng nóng nảy."

Lưu Vũ cẩn thận nghe một hồi, ngây ngốc cười nói: "Cẩu nam nam."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store