ZingTruyen.Store

[ĐM26/ABO] Cận Tha Khả Kiến - A Lí Thỏ

2. Khu mười ba thôn Nham Vũ

kkhocmotminh

Tác giả: A Lí Thỏ 啊哩兔@Trường Bội
Dịch: k

___

"Cậu trai trẻ, này! Mau tỉnh lại đi!"

Nhứ Lâm cảm nhận được có thứ gì đó đang vỗ vào mặt mình, lực đánh đến mức có hơi đau.

Cậu chật vật mở mắt, thế nhưng trước mắt lại là những hình ảnh chồng chéo, cứ như có một lớp màng che phủ tầm nhìn, mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ.

Lúc mê man, cậu nghe thấy có tiếng ai đó kêu lên: "Ái chà, tỉnh rồi tỉnh rồi, mẹ nó à, cầm đồ đem qua đây."

"Đến đây đến đây."

Nhứ Lâm được đỡ ngồi dậy, một chút nước nóng hổi có mùi hăng hắc được đổ vào miệng cậu. Đầu lưỡi cậu nếm được vị cay, theo bản năng mà mím chặt môi lại, không chịu uống thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc ấy.

Một giọng phụ nữ dịu dàng khuyên nhủ: "Đây là trà gừng đường đỏ, uống vào rồi sẽ làm ấm người đấy."

Không phải là giọng nói trong ký ức của cậu.

Tinh thần của Nhứ Lâm vừa thả lỏng liền bị đút thêm không ít.

Uống được nửa bát, mắt của Nhứ Lâm quen dần với ánh sáng xung quanh, cậu dần dần trấn tĩnh lại.

Cậu đang ở trong một con thuyền tròng trành. Đây là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Bên tai là tiếng sóng biển và gió đêm, cậu vẫn còn đang ở trên biển.

Dưới người cậu là một chiếc giường gỗ cũ kĩ đơn sơ, bên cạnh giường có một cặp nam nữ khoảng 50 tuổi trông coi, làn da bị nắng chiếu đến đen sạm, mặc quần áo của ngư dân.

Người đàn ông hỏi: "Cậu thấy thế nào rồi, có đỡ hơn tí nào không?"

Cổ họng Nhứ Lâm đau rát, muốn nói chuyện, vừa mở miệng thì bị luồng khí lạnh hít vào làm ho sặc sụa không ngừng.

Người phụ nữ vỗ lưng giúp cậu: "Không phải vội, đừng vội nói chuyện, cứ từ từ đã."

Nhứ Lâm cúi đầu, bộ quần áo phục vụ trên người cậu đã được thay ra, biến thành một bộ quần áo kiểu người già có cảm giác rất cũ kĩ.

Người phụ nữ giải thích: "Quần áo của cậu đã ướt sũng hết rồi, cứ mặc trên người thì sẽ bị cảm mất, tôi giặt cho cậu rồi phơi ngoài kia. Đây là quần áo của chồng tôi, không đẹp bằng bộ kia của cậu, cậu mặc tạm trước đã."

Đầu Nhứ Lâm hơi đau, cậu ôm trán, sắp xếp lại tất cả những chuyện trước khi mình mất ý thức một lần.

Cậu nhớ rằng sau khi mình nhảy xuống biển, vì lực va chạm quá mạnh mà mơ hồ mất mấy giây, sau khi tỉnh táo lại thì liều mạng lao xuống đáy nước, bơi về phía biển sâu không thấy điểm kết thúc.

Cậu vẫn luôn lặn ở dưới đáy nước, dựa vào ý chí mà nín thở.

Không dễ dàng gì mới trốn được đến đây, cậu không thể lại bị bắt về cái lồng giam ghê tởm chỉ khiến cậu cảm thấy ngạt thở ấy.

Lúc đó cậu có thể nghe thấy thanh âm ồn ào từ mặt biển truyền xuống, tiếng cano ầm ầm bao quanh bốn phía, những luồng sáng từ đèn pin mạnh mẽ xuyên qua mặt nước chiếu xuống tận dưới đáy.

Nhứ Lâm bơi ra rất xa mới dám quay đầu nhìn lại, những Alpha trên canô từng người một cứ như sủi cảo mà nhảy xuống nước.

Dường như nếu không tìm thấy Nhứ Lâm thì tuyệt đối không chịu bỏ cuộc.

—— Kỷ Cẩn Huyền vẫn không chịu từ bỏ.

Nhứ Lâm nghiến răng tiếp tục bơi, không chịu nổi nữa mới tận dụng màn đêm che phủ để trộm ngoi lên mặt nước hít thở, sau đó lại nhanh chóng lặn xuống, giống như một chú cá linh hoạt cuối cùng cũng thoát khỏi bể kính, hướng về quê nhà trong ký ức của mình mà lao đi.

Không biết đã bơi được bao lâu, đã đánh mất khái niệm thời gian, xung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức thế giới dường như chỉ còn lại một mình cậu, những người khiến cậu chán ghét, căm hận, đau khổ đều biến mất, cậu chìm trong một biển mực đen kịt, động tác bơi trở nên máy móc nặng nề, bên cạnh cậu chỉ có tiếng thở kiệt sức nặng nhọc của chính mình cùng tiếng nước đục do tứ chi khuấy động nước biển phát ra.

Cậu căm hận cái cơ thể thể lực kém cỏi hiện tại. Phía sau cổ âm ỉ nhói đau nói với cậu, cậu hiện tại đã sớm không còn giống ngày trước nữa.

Nước biển đêm khuya rất lạnh, hơi nóng thở ra trong chốc lát ngưng đọng kết thành sương trắng, tứ chi của cậu cứng đờ, nhấc lên cũng khó khăn, nhưng cậu không chịu dừng lại. Cậu nghĩ, cho dù là chết thì cùng phải chết gần nhà mình một chút.

Đúng vào lúc cậu sắp không kiên trì được nữa, trên mặt biển trôi đến một khúc gỗ nổi không biết từ đâu xuất hiện, cậu ôm khúc gỗ nổi ấy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Sau đó, ... sau đó không hiểu sao lại ngất đi. 

Nhứ Lâm tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở miệng: "Là các người... đã cứu tôi sao?" giọng cậu khàn khàn, giống như có vô số lưỡi dao gắn trong họng.

"Đúng thế." Người đàn ông nói, "Chúng tôi ra biển đánh cá trở về thì thấy mỗi mình cậu đang trôi trên biển không động đậy, còn tưởng cậu chết rồi cơ. Cậu gặp chuyện gì vậy?"

Cậu liếm liếm môi, bật ra một lời nói dối: "... Tôi và bạn ra biển chơi, không cẩn thận mà rơi xuống nước, bọn họ không phát hiện tôi bị rơi."

"Ôi trời sao có thể sơ ý như vậy, đây là loại bạn bè gì cơ chứ."

"Đi đi." Người phụ nữ đẩy anh một cái, ra hiệu người đàn ông đừng ăn nói bừa bãi.

"Vậy bạn cậu có điện thoại không, tôi giúp cậu liên lạc bọn họ." Chị đề nghị, "Chúng tôi sống ở khu mười, hay là để bạn cậu đến bến tàu khu mười đến đón cậu?"

Khu mười.

Trong lòng Nhứ Lâm chấn động, nói: "Không cần đâu, chỗ đó cách nhà tôi rất gần, tôi có thể tự về."

"Nhà cậu ở đâu vậy?"

"Khu mười ba."

Cặp vợ chồng đều sửng sốt: "Khu mười ba, chẳng phải là..."

Nhứ Lâm vừa nhìn thấy biểu cảm của họ thì liền biết họ nghĩ gì, cười thừa nhận: "Đúng, đó là khu ổ chuột."

____

Bốn giờ sau, Nhứ Lâm đứng ở mũi thuyền, từ xa nhìn thấy bến tàu của khu mười.

Có không ít thuyền cá đậu ở ven bờ, ngư dân trên thuyền dỡ hàng, hút thuốc, cười nói mắng chửi, những con chó nhỏ màu vàng đất tụ lại thành đám nhảy nhót trên bờ, kiểu ngày tháng bình thường đến không thể bình thường hơn của người bình thường là giấc mộng đẹp mà Nhứ Lâm thương nhớ rất lâu, rất lâu.

Niềm vui sắp được về nhà khiến cậu quên sạch sành sanh mọi nỗi đau trên người.

Cậu hỏi người phụ nữ phía sau: "Xin hỏi có kìm không?"

"Có đó." Người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất gỡ lưới nghe vậy, đứng dậy lấy một cái kìm sắt từ hộp dụng cụ đưa cho cậu, hỏi, "Cậu cần cái này làm gì?"

Nhứ Lâm xắn ống quần lên, trên mắt cá chân trái của cậu đeo một vòng chân bằng vàng, vòng chân khít chặt dán sát vào xương mắt cá, là thứ nếu không có ngoại lực thì hoàn toàn không thể tháo ra.

May mà dạo này cậu gầy đi nhiều, vòng chân lỏng ra một chút, có khe hở, Nhứ Lâm đưa kìm vào khe hở đó, dùng sức một cái, vòng chân cách một tiếng gãy ra.

Cậu đưa vòng chân cho người phụ nữ.

"Trên người tôi cũng không có thứ gì có thể cảm ơn hai người, cái này tặng chị đi, nấu chảy ra cũng có thể đổi được không ít tiền, tính là quà cảm ơn của tôi."

Thật ra khi thay quần áo cho Nhứ Lâm người phụ nữ đã nhìn thấy chiếc vòng chân này, chế tác tinh xảo, trọng lượng rất nặng, mặt trong chiếc vòng còn khảm hơn mười viên đá quý màu đỏ thẫm, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, lúc đó chị còn tưởng Nhứ Lâm là con trai nhà giàu gặp nạn, vì vậy khi nghe Nhứ Lâm nói cậu là người sống ở khu mười ba mới không thể tin nổi như thế.

Người phụ nữ vội vàng từ chối: "Không không, như vậy sao được, đồ này cũng quá quý giá rồi!"

"Chị cầm lấy đi, cứ coi như là tôi mua bộ quần áo này." Nhứ Lâm kéo kéo chiếc áo kiểu người già mặc trên người.

Mặt người phụ nữ lộ vẻ lúng túng: "Đây là quần áo cũ rồi, không đáng tiền đâu."

"Vậy... đưa tôi 50 tệ đi."

"Năm mươi... 50 tệ?"

"Ừm, xem như tôi bán cho hai người." Nhứ Lâm cười đến mức hai mắt cong cong, nói, "Năm mươi, vừa đúng là tiền xe về nhà của tôi."

___

Sau khi thuyền cập bến, Nhứ Lâm không kìm được mà nhảy xuống thuyền, chạy về chỗ bán vé tàu ở khu mười.

Chạy đi chưa được bao xa, người phụ nữ vội vàng gọi cậu: "Này cậu ơi, quần áo của cậu!"

Chị cầm bộ quần áo đồng phục đã giặt sạch muốn đuổi theo cậu, Nhứ Lâm từ xa hô lên: "Tôi không cần nữa, phiền chị giúp tôi vứt nó đi."

Nói xong thì chạy đi không quay đầu lại.

Người phụ nữ thẫn thờ, không biết phải làm gì với bộ quần áo trong tay thì mới ổn. Chị không nhận ra đó là đồng phục của phục vụ tàu du lịch, sờ vào thì là vải tốt, chỉ biết rất đắt tiền, tùy tiện bảo chị vứt đi như vậy, nhất thời còn thấy có chút xót của.

Chị quay về khoang thuyền tìm chồng bàn bạc, người đàn ông đang dùng ánh sáng soi chiếc vòng vàng bị gãy một khúc trên tay.

Người phụ nữ rất bất an: "Chồng à, nhận thứ này thật sự không sao chứ?"

"Không sao, đồ hỏng rồi thì đáng mấy đồng, huống hồ thằng nhóc đó là người ở khu mười ba, khu mười ba toàn là người nghèo, có thế có thứ đồ đáng tiền gì chứ, cái này chắc là hàng nhái gì đó, không nhận thì thằng nhóc cũng cố chấp, nhận rồi thì cứ nhận đi."

"Ôi chao, cái hàng giả này đúng là làm không tệ mà, viên đá sao lại sáng thế này.. Tí nữa đi cửa hàng sửa lại, làm quà cho con gái mình, con bé nhất định thích mấy thứ đồ đẹp như vậy."

___

Người phụ nữ nghĩ đến thái độ chắc nịch vừa rồi của Nhứ Lâm khi bảo cô mang vòng tay này đi đổi tiền, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Tâm trạng chị bất an, đặt quần áo xuống lấy điện thoại ra tra, tra một vòng, tay liền run lên.

Người đàn ông thấy chị cầm điện thoại mà run không ngừng, thò đầu qua nhìn: "Sao vậy em?"

Vừa nhìn thấy cũng kinh hãi.

Chiếc vòng vàng trong tay họ, giống hệt chiếc vòng vàng nhiều năm trước từng được đấu giá với giá trên trời tại một buổi đấu giá ở thành phố trung tâm Đan thị.

Người đàn ông đếm những con số 0 sau giá giao dịch, tay hai vợ chồng cùng run lên.

"Cái, cái hàng giả này thì ra là bắt chước cái này à, cái làm với cái thật giống y chang..."

"......"

"......"

"Chẳng lẽ đây là hàng thật?" Người đàn ông hoảng đến mức suýt không cầm nổi thứ trong tay, "Thằng nhóc đó... thằng nhóc đó không phải là lấy trộm từ đâu ra chứ?"

"Cái vòng này vừa nhìn là biết đã đeo ở chân cậu ấy một thời gian rồi, ai lại muốn đeo một cái đồ ăn cắp không tháo ra được ở chân chứ?"

"Vậy thứ này... phải làm sao đây?"

Hai người lảo đảo chạy ra ngoài đuổi theo, Nhứ Lâm đã sớm mua xong vé tàu đi khu mười ba, lên chiếc thuyền trở về nhà.

Cậu tựa vào lan can ở mũi thuyền, dùng năm tệ còn lại mua một cây xúc xích nướng, đón gió biển mà ăn đến mức miệng đầy dầu.

Hai giờ đồng hồ sau, cậu cuối cùng cũng một lần nữa đặt chân lên mảnh đất khu mười ba.

Bến tàu khu mười ba rất nhỏ, trong những khe lớn nhỏ giữa các tảng đá ven biển chất đầy rác và bọt xốp lâu ngày chưa dọn, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng nặc cùng mùi ẩm mốc ướt át không tan đi được.

Sau sáu năm, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi.

Sở dĩ thôn Nham Vũ được gọi là thôn Nham Vũ là vì một năm bốn mùa mưa dầm không dứt, bầu trời luôn luôn xám xịt, sương mù bao phủ.

Ở đây thường thấy nhất chính là những con đường chật hẹp âm u, bên trong có thể bất cứ lúc nào nhảy ra mấy tên lưu manh cướp tiền, nhai kẹo cao su không biết còn vị hay không, tay xách chai bia hoặc gậy, ở bên cạnh thùng rác ruồi nhặng vây quanh gào thét đòi bạn đưa tiền ra.

Sau khi mưa xong, mặt đất lầy lội sẽ phủ đầy những vũng nước sâu nông khác nhau, những tòa nhà cư dân thấp nhỏ bên đường không cách âm, nhà này chửi mắng nhà kia đánh mạt chược đầu đường cuối ngõ đều nghe rõ rành rành.

Môi trường của khu mười ba đã ăn mòn tất cả mọi người ở đây, mọi người đều hít thở thứ không khí kém chất lượng, tỏa ra cùng một mùi bị côn trùng đục khoét, dùng một đôi mắt đục ngầu nhìn vào tương lai không có tiền đồ của chính , những chi thể mục ruỗng bị rượu mê hoặc cứng đờ mà nhảy múa, ngay lúc tìm kiếm sự sung sướng mà sống cẩu thả.

Từ nhỏ Nhứ Lâm đã sống trong hoàn cảnh như thế này, vô số lần muốn trốn thoát, nhưng quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm, trải qua biết bao chuyện, cậu phát hiện ra cuối cùng mình vẫn chỉ có thể tìm thấy nơi thuộc về mình ở chỗ này.

Mặt đường ở thôn Nham Vũ trơn trượt, Nhứ Lâm lần theo hướng đi trong ký ức mà tiến về phía trước.

Băng qua con hẻm hẹp, đi qua mấy cây cầu đá, cậu từ xa nhìn thấy đỉnh của một tòa nhà.

Khóe miệng Nhứ Lâm khẽ nhếch, từ đi bộ thành chạy chậm, chạy về phía tòa nhà đó.
Đó là một ngôi trường ba tầng.

Bây giờ đang là lúc lên lớp, bên trong vang lên tiếng đọc bài rõ ràng của học sinh.

Ở chốt bảo vệ trước cổng trường, có hai người đàn ông, một người ngồi xổm, một người đứng.

Người đang ngồi xổm thì rất mập, ngậm một điếu thuốc, còn người đứng thì toàn thân toàn là bắp thịt, như thể vô số con ong trong xương máu hắn đã thành tinh, đốt hắn thành một cái bánh bao cơ bắp.

Hai người họ không biết đang nói chuyện gì, haha cười lớn.

Nhứ Lâm bị tiếng cười của họ lây sang cũng bật cười.

Cậu đi tới, gọi: "Tiểu Phán, Thạch Đầu."

"Ai mà dám gọi thẳng tên của anh Phán đây ... anh Tiểu Lâm !!!"

Tiểu Phán và Thạch Đầu vốn còn đang khó chịu vì bị gọi bằng biệt danh hồi nhỏ, nhưng khi thấy người đến là Nhứ Lâm, điếu thuốc của Tiểu Phán rơi xuống đất, Thạch Đầu cũng sững sờ.

"Anh Tiểu Lâm?"

"Thật sự là anh à! Mẹ ơi em không nhìn nhầm chứ!!"

Hai gã to con như trời long đất lở chạy lại ôm chầm lấy Nhứ Lâm, Nhứ Lâm bị hai cái bánh bao này ép mạnh suýt nữa bị nén thành một đống thịt bằm, vùng vẫy chui ra được cái đầu trong khe hở để hít một hơi: "Hai đứa, nới ra chút đi, đè chết anh mất..."

Hai bánh bao vẫn không buông tay, Tiểu Phán mắt đỏ hoe, vừa cười vừa như sắp khóc: "Sao bây giờ anh mới về! Em nhớ anh muốn chết luôn rồi đó!"

"Sáu năm rồi, anh biết sáu năm dài bao lâu không, anh có biết thầy, biết bọn em nhớ nhiều mức nào không! Mấy năm nay anh không về nhà, sao anh lại vô tâm vậy hả!"

Nhứ Lâm nghe vậy, sống mũi cay xè, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là do anh không tốt.."

Tiểu Phán hít mũi, ngửa đầu nhìn Nhứ Lâm, bỗng nghẹn ngào nói: "Sao anh gầy thế này? Có phải không ăn uống đàng hoàng không?"

Nhứ Lâm chớp đôi mắt cay xè, hít sâu một hơi, lắc đầu: "Làm gì có."

Hai bánh bao cuối cùng cũng chịu buông cậu ra, Nhứ Lâm hỏi: "Thầy đâu rồi?"

Thạch Đầu dùng cánh tay lau mắt, nói: "À, thầy ở bên trong, em đi gọi thầy!"

Tiểu Phán và Nhứ Lâm đứng đợi ở cổng trường.

Nhứ Lâm ngắm thật kỹ toàn cảnh ngôi trường, nói: "Chỗ này xây đẹp thật."

Tiểu Phán nói: "Còn phải nói, thầy dồn hết tâm huyết vào chỗ này, sao mà không tốt được chứ? Hồi công nhân làm việc em trông suốt từ đầu đến cuối, ai mà dám ăn bớt vật liệu hay làm ẩu dưới mí mắt của anh Phán này cơ chứ!"

"Cậu và Thạch Đầu giờ đều làm việc ở đây à?"

Tiểu Phán nói: "Đúng vậy, bây giờ trong trường giáo viên không nhiều, thầy một mình kiêm nhiều việc, có lúc bận đến mức cơm cũng không kịp ăn. Hơn nữa còn có mấy tên khốn thấy thầy xây được trường học thì đỏ mắt ghen tức, cứ tìm cơ hội là muốn đến gây sự với thầy. Em với Thạch Đầu trông ở đây, một là để tiện chăm sóc thầy, hai là để đề phòng mấy người đó. Có hai bọn em ở đây, xem ai dám đến gây chuyện với thầy!"

Hai người họ đã không còn là hai đứa nhóc mũm mĩm, da ngăm đen chỉ biết lẽo đẽo theo sau cậu chơi đùa hồi nhỏ nữa.

"Hai cậu giỏi thật đấy." Nhứ Lâm khen.

Mặt Tiểu Phán đỏ lên: "Làm sao mà bọn em giỏi bằng anh Tiểu Lâm được. Nếu không nhờ mấy thứ anh gửi về sáu năm trước, trường này làm sao mà xây được chứ."

Tiểu Phán đưa cho Nhứ Lâm một điếu thuốc, Nhứ Lâm nhận lấy, ngậm vào miệng.

Tiểu Phán khum bàn tay quanh miệng cậu, châm lửa cho cậu. Ngọn lửa lóe lên một cái rồi tắt, nó thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, sáu năm nay anh làm gì vậy? Thầy nói là anh tìm được việc ở thành phố chính, công việc của anh bận lắm à? Giờ là nghỉ phép sao?"

"....." Nhứ Lâm im lặng hai giây, chậm rãi thở ra một làn khói trắng từ điếu thuốc rẻ tiền, khẽ nói: "Nghỉ việc rồi."

"Nghỉ việc rồi?" Tiểu Phán tin là thật, vui vẻ nói, "Vậy là sau này anh không đi nữa đúng không?!"

"Ừ," Nhứ Lâm nhắm mắt, búng tàn thuốc nói, "Sẽ không đi nữa."

"Nhứ Lâm!"

Một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên từ phía sau hai người họ.

Tiếng bước chân vội vã hỗn loạn càng lúc càng gần, Nhứ Lâm quay đầu lại, bị một người chạy đến ôm chặt lấy.

Cậu bị ôm mạnh đến mức lùi lại một bước, khi ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc trên người đối phương, Nhứ Lâm cũng không kìm được nữa, hốc mắt nóng lên, cậu không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần chớp một cái, nước mắt sẽ rơi xuống.

Cậu cũng đưa tay ôm lấy người trước mặt, gò má vùi vào hõm cổ của đối phương.

"Thầy ơi, con về rồi đây."

__

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store