Dm Xuyen Nhanh Toi Cong Luoc Quy Vuong Trong Tro Choi Ac Mong
115. Huyết mạch Thần tộc.Đầu của Lưu Ly yếu ớt cúi xuống, vài lọn tóc rũ xuống che đi vẻ mặt của nàng.Nàng khẽ gật đầu thừa nhận.Ánh mắt Lục Minh Trạch lướt qua Lưu Ly, gương mặt lộ ra một tia bất lực."Giờ làm sao đây?" – giọng Lăng Dạ phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.Y nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhìn về phía Lục Minh Trạch chờ đợi một biện pháp."Ta không muốn phải mò mẫm từng chút một để tìm cửa vào." – Lục Minh Trạch khoanh tay trước ngực, suy nghĩ chốc lát rồi nói – "Dùng cách khác vậy."Nói xong, dưới ánh nhìn của mọi người, hắn từ từ chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm thần chú.Theo tiếng tụng niệm trầm thấp, đầu ngón tay hắn dần bốc lên một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ, ánh sáng càng lúc càng mạnh, chiếu rọi cả màn sương dày đặc xung quanh.Đột nhiên, Lục Minh Trạch khẽ quát một tiếng: "Tán!"Ngay lập tức, một luồng lực lượng vô hình như sóng lớn tràn ra, màn sương trước mặt bị xé toạc như có một bàn tay vô hình kéo phăng ra.Lăng Dạ đã quá quen với việc này, nét mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng hai anh em Lam và Ham ngồi ghế sau thì tròn mắt kinh ngạc, miệng há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng.Họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, trong bộ lạc của họ, đây chính là loại sức mạnh chỉ có thần mới có thể thi triển.Giọng của Lam run rẩy đầy kính sợ: "Anh... anh là thần sao?"Nghe vậy, sắc mặt Lưu Ly lập tức sa sầm, lửa giận bốc lên trong mắt như ngọn lửa thiêu đốt, nàng hét lớn:"Hắn không phải thần! Hắn rõ ràng là yêu tà!"Ánh mắt của Lam lập tức tràn đầy sợ hãi, vô thức lùi lại phía sau.Nhưng khi ánh nhìn của Lam rơi vào Lăng Dạ – người đang dịu dàng nhìn Lục Minh Trạch – thì nỗi sợ dần tan biến.Họ là người thân của ân nhân, dọc đường luôn nghĩ cho anh em Lam, không chỉ mua thuốc mà còn giúp đỡ đủ điều. Người như vậy, dù là yêu hay thần thì có gì khác biệt?Lục Minh Trạch bình thản nói: "Giờ thì, không cần tìm cửa vào nữa."Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy thứ mà họ đâm trúng lúc nãy hóa ra là một cánh cổng đá khổng lồ.Trên cổng đá khắc đầy những hình vẽ thần tộc tinh xảo — một bên là rồng khổng lồ oai phong, thân rồng uốn lượn, vảy rồng ánh lên ánh sáng huyền bí; bên còn lại là phượng hoàng rực rỡ, giương cánh như muốn bay lên, sống động như thật.Hai bên cổng là những cột đá khổng lồ, trông tương tự như ở khu di tích họ từng thấy, nhưng đồ sộ và uy nghiêm hơn nhiều.Bề mặt cột nhẵn bóng như mới, không có dấu tích phá hoại nào, như đang kể về vinh quang của quá khứ.Tất cả đều choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt, không ai nói nên lời.Lục Minh Trạch đẩy cửa xe bước xuống, thong thả dựa vào nắp capo xe địa hình, ánh nắng rọi lên người hắn, tôn lên vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.Hắn bắt đầu quan sát kỹ những dòng chữ thần tộc khắc trên cột đá, ánh mắt tập trung nghiêm túc.Lăng Dạ cũng bước xuống xe, đi đến bên cạnh hắn, tò mò hỏi: "Anh hiểu được sao?"Y nghĩ, nếu Lục Minh Trạch không đọc được, trên xe vẫn còn Lưu Ly. Dù không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng Lục Minh Trạch luôn có cách bắt nàng phải dịch.Lục Minh Trạch nở nụ cười tự tin, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo:"Dĩ nhiên là hiểu rồi. Bảo bối à, em vẫn chưa biết chồng em đây là học bá toàn năng sao?"Lăng Dạ không nhịn được trợn mắt, trêu lại: "Học bá cái gì? Có trường nào dạy ngôn ngữ thần tộc à?"Lục Minh Trạch cười dịu dàng, giọng nhẹ nhàng: "Không cần trường dạy, anh tự học."Lăng Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ không phải lúc tranh luận chuyện đó, việc cấp bách là phải mở được cánh cổng đá.Y nói: "Vậy anh đọc xem, dòng chữ trên cánh cổng ghi gì?"Lục Minh Trạch khẽ nhíu mày, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Trên đó viết: Muốn mở cánh cổng đá, phải dùng huyết mạch của thần tộc làm chìa khóa.""Huyết mạch thần tộc?" – Lăng Dạ hơi sững người, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lưu Ly đang ngồi trong xe.May mà bọn họ đã mang nàng theo. Nếu không, dù có tìm thấy cánh cổng vào Thần vực, họ cũng không thể mở được.Lục Minh Trạch đưa ngón tay gõ nhẹ vào kính chắn gió trước xe.Lam và Ham trong xe nghe tiếng liền quay lại. Lục Minh Trạch ra hiệu, bảo họ đưa Lưu Ly xuống.Hai người lập tức làm theo, mỗi người giữ một cánh tay Lưu Ly như áp giải phạm nhân, đưa nàng đến trước mặt Lăng Dạ và Lục Minh Trạch.Lục Minh Trạch nở nụ cười, chỉ vào dòng chữ trên cánh cổng đá:"Thấy không? Cần một ít máu của ngươi để mở cổng."Lưu Ly ngẩng đầu nhìn dòng chữ khắc trên cổng, trong mắt thoáng hiện một tia cảm xúc phức tạp.Nàng đọc hiểu những ký tự ấy, nhưng dù đã thử nhiều lần, vẫn không tài nào mở được cánh cổng đá.Từ sau khi Thần vực sụp đổ tại nơi này, nàng chưa từng bước chân vào nữa.Lúc nhỏ, cha nàng – một thần tộc – thường đưa nàng vào, nơi ấy chất chứa bao ký ức tươi đẹp.Nhưng kể từ khi cuộc chiến giữa thần tộc và loài người bùng nổ, thần tộc thất bại, Thần vực suy tàn, nàng cũng mất đi cơ hội trở về nhà.Trong mắt Lưu Ly long lanh nước, giọng nàng run rẩy: "Vô ích thôi.""Gì cơ?" – Lăng Dạ nghi hoặc hỏi.Lưu Ly ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia tuyệt vọng: "Ta không phải thần tộc thuần huyết. Ta thậm chí không có chút thần lực nào. Máu ta... không mở được cánh cổng Thần vực."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store