Dm Xuyen Nhanh Toi Cong Luoc Quy Vuong Trong Tro Choi Ac Mong
107. Anh không tò mò!Mua thuốc cho Ham xong, ba người liền thẳng tiến vào sâu trong sa mạc.Chiếc xe địa hình cao cấp do Lục Minh Trạch chuẩn bị có thân xe bóng loáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh kim loại sáng rực.Bên trong xe được trang bị hệ thống định vị hiện đại, điều hòa thổi ra luồng gió mát dễ chịu, xua tan cái oi nóng đặc trưng của sa mạc.Lam ngồi trên ghế da mềm mại, nhìn ra những đụn cát vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy cảm khái.Quãng đường mà thường ngày phải đi bộ vài hôm, giờ chưa đến nửa ngày đã vượt qua.Nghĩ đến đó, hốc mắt anh ta bất giác ươn ướt, trong lòng âm thầm kinh ngạc trước sức mạnh của khoa học kỹ thuật.Bộ lạc A Khắc Nhĩ sống tách biệt với thế giới bên ngoài suốt bao đời, tộc nhân chẳng hề hay biết đến những bước tiến vượt bậc của thế giới.Nếu dân làng cũng được hưởng những tiện nghi do công nghệ mang lại như thế này, có lẽ đã không có nhiều sinh mạng ra đi chỉ vì những căn bệnh đơn giản.Gần tối, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, ráng chiều phủ vàng sa mạc, cả bầu trời như đang bốc cháy.Cuối cùng, họ đến được căn lều gỗ nhỏ mà Lam từng dừng chân mỗi khi ra ngoài.Căn lều gỗ đã cũ nát vì bị gió cát bào mòn, đứng trơ trọi giữa vùng cát hoang vu."Chính là chỗ này. Năm đó tôi gặp được Giang Tú Nhã ở đây." Lam không đợi được mà nhảy khỏi xe, giọng đầy kích động.Cánh cửa lều gỗ "két" một tiếng mở ra, một thiếu niên có gương mặt rất giống Lam ló đầu ra, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Anh?"Thấy em trai, Lam lập tức nở nụ cười, vội bước đến đỡ cậu: "Ham, sao em lại ra đây?""Em nghĩ chắc hôm nay anh sẽ về, muốn gặp anh sớm một chút... khụ khụ..."Chưa nói hết câu, mặt Ham bỗng tái nhợt, ho sặc sụa.Tim Lam chợt thắt lại, vội vỗ nhẹ lưng em trai, nhanh chóng lấy thuốc và nước từ trong balô ra:"Thuốc đây, anh đã mua về rồi. Uống nhanh đi."Ham ngoan ngoãn uống thuốc xong, đưa mắt nhìn hai người đàn ông phía sau anh trai, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác:"Anh, họ là ai vậy?""À, để anh giới thiệu." Lam chỉ vào hai người, giọng có phần cung kính, "Đây là con trai của ân nhân chúng ta – cô Giang Tú Nhã, tên là Lăng Dạ. Còn người bên cạnh là chồng anh ấy, Lục Minh Trạch.""Cái gì, chồng?!"Ham tròn xoe mắt, vẻ mặt sửng sốt giống hệt phản ứng ngày trước của Lam.Lam hơi ngượng, gãi đầu cười cười: "Ừm... chuyện cụ thể thì anh cũng không rõ lắm, nhưng hai người họ tình cảm lắm.""Ồ." Ham gật gù, rồi cũng không hỏi gì thêm.Lam nhiệt tình kéo hai người về phía lều gỗ: "Bộ lạc A Khắc Nhĩ cách đây không xa. Buổi tối thường có bão cát hoặc sói hoang, mai đi tiếp sẽ an toàn hơn."Chiếc xe của Lục Minh Trạch có đầy đủ dụng cụ dã ngoại, tủ lạnh nhỏ chứa đầy đồ ăn đông lạnh và nước giải khát.Ba người bắt đầu phân công chuẩn bị bữa tối.Chẳng bao lâu sau, mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp sa mạc, một bữa tối thịnh soạn được dọn ra trước mắt họ.Lam và Ham nhìn những món ăn chưa từng thấy, cùng thiết bị nấu nướng tiện lợi giữa nơi hoang dã, chẳng khác gì hai đứa trẻ hiếu kỳ, mắt sáng rỡ đầy thích thú.Khi ăn, họ không ngớt trầm trồ, mỗi món ăn đều khiến họ kinh ngạc và ngưỡng mộ.Cơm nước xong xuôi, Lam mời mọi người vào lều nghỉ ngơi.Lục Minh Trạch nhìn vào trong lều – chật hẹp, ẩm thấp, không có giường, lại dễ có côn trùng và rắn độc – bèn từ chối khéo:"Không cần đâu, bọn anh ngủ trên xe là được rồi."Lăng Dạ cũng dịu giọng nói: "Hay là hai em cũng vào xe ngủ đi? Bật điều hòa lên sẽ ấm hơn đấy."Nghe vậy, Lam lộ vẻ vui mừng, định trèo lên xe thì bị em trai giữ lại.Ham mỉm cười nói: "Không sao đâu, để hai anh nghỉ ngơi trên xe đi. Bọn em quen ngủ lều rồi."Lam định rủ em trải nghiệm chiếc xe sang tiện nghi, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Ham bịt miệng lại."Không sao mà. Hai anh ngủ đi, em còn có chuyện muốn nói với anh." Ham kéo Lam vào lều, rồi đóng cửa lại."Em trai, họ không phải người xấu, sao lại từ chối lời mời của họ thế?" Lam thắc mắc, "Trong xe rất sạch sẽ và thoải mái mà, em không tò mò muốn thử một lần sao?"Ham nhìn anh, vẻ mặt như hận sắt không thành thép:"Anh à, chẳng phải anh nói hai người đó là... vợ chồng sao? Giữa đêm giữa hôm, hai anh em mình là người ngoài mà chen vào không gian riêng của họ thì đâu có hay."Lam bỗng ngộ ra, vỗ mạnh trán: "Đúng rồi, em nói đúng. Sao anh lại quên mất chuyện này chứ!"Nói rồi, anh ta chợt chạy ra bên cửa, dán mắt vào khe hở nhìn về phía chiếc xe đỗ bên ngoài. Nhưng cửa kính xe là loại chống nhìn trộm, không thể thấy được bên trong.Ham thấy anh trai rình mò thì kinh ngạc hỏi: "Anh làm gì thế?"Lam lúng túng đỏ mặt, lí nhí giải thích: "Anh không có ý rình trộm đâu... anh chỉ là... tò mò thôi. Hai người đàn ông thì... ở bên nhau kiểu gì ấy mà..."Ham nhướn mày: "Anh tò mò à? Em cũng tò mò đấy... hay là tụi mình cùng nghiên cứu thử xem?"Lam vội vàng xua tay, mặt càng đỏ hơn: "Không không... anh... anh không tò mò đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store