ZingTruyen.Store

Dm Xuyen Nhanh Ta That La Phao Hoi Edit

Nhóm dịch: pigmezaier

Một đêm mộng đẹp, ngày thứ hai Trần Ngư không đến phòng thí nghiệm, ở nhà một ngày để viết luận văn cùng bản kế hoạch.

Lý tưởng của nguyên chủ là cả đời làm nhà nghiên cứu, mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm mà cậu yêu thích nhất, Trần Ngư đã thay đổi lý tưởng này một chút, cậu có thể làm nhà nghiên cứu nhưng không thể mãi mãi làm một nhà nghiên cứu được.

Kết cục cuối cùng của nguyên chủ có rất nhiều nguyên nhân, trong đó chính là cậu quá biết điều, lại quá nghèo khó, nghèo này không chỉ về vật chất mà còn cả tinh thần.

Cậu tự giam mình trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho dù bị đàn anh ở phòng thí nghiệm chèn ép, cậu cũng không nói ra. Không có bạn bè, không có sự nghiệp, không có người yêu, cái gì cũng không có, sinh hoạt đơn điệu khô khan lại vô vị, bởi vậy cậu không luyến tiếc mọi thứ mà liền tìm đến cái chết sau khi Yến bị Thừa Cửu rời bỏ.

Những người bình thường đều luyến tiếc những thứ đó, cậu một thứ cũng không có, có thể không tự sát sao?

Tuy rằng đây chỉ là thế giới nhiệm vụ giả lập nhưng Trần Ngư cũng không có ý định ủy khuất mình, nhiệm vụ của cậu là thay nguyên chủ sống một cuộc đời khác, khiến cho Yến Thừa Cửu hối hận, hối hận lại hối hận, quá trình này tốn ít nhất mười năm. Nếu không thể kiếm được tiền, với số tiền trợ cấp cho nhà nghiên cứu ít ỏi kia cậu ngay cả cơm cho Bột Mì cũng không nuôi nổi.

Đối với Trần Ngư kiếm tiền là một chuyện đơn giản, trước đây nuôi hài tử, vì để cho hài tử có cuộc sống tốt, cậu vô số lần từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, mỗi lần rời khỏi thế giới cậu đã trở thành người giàu có một phương.

Lúc này bên cạnh không có hài tử mà chỉ có con mèo, vậy thì nó càng đơn giản hơn.

Trần Ngư dự định nhập gia tùy tục. Bắt đầu ra tay từ công việc của mình. So với nền văn minh của thế giới Trần Ngư, nền văn minh thế giới này chậm hơn ba ngàn năm, ở đây công nghệ chữa bệnh hay công nghệ sinh học cực kỳ kém, cậu tùy tiện đưa ra một phát minh cũng có thể khiến toàn thế giới khiếp sợ.

Trần Ngư nghiên cứu trong ba tháng làm ra một phát minh không quá tân tiến, nhưng cũng có thể tạo ra một cột mốc lịch sử quan trọng trong công nghệ y sinh của thế giới này.

Phòng thí nghiệm nguyên chủ công tác trực thuộc viện nghiên cứu của trường học. Từ cốt truyện có thể biết được, Phó viện trưởng của sở nghiên cứu không phải là người tốt lành gì. Ông ta đã chiếm dụng kết quả nghiên cứu lại còn nhận tiền của Lữ Đông Lâm để chèn ép nguyên chủ, xúi giục các đồng nghiệp của mình vu khống nguyên chủ.

Trần Ngư cất luận văn đã in cùng bản kế hoạch đi, bàn làm việc của cậu đối diện với cửa sổ, ánh măt trời chiếu vào người. Cậu hơi nâng cầm lên rồi hé mắt ra.

Ngày mai cậu sẽ đến cục bản quyền quốc gia để đăng ký bản quyền của luận văn, về việc nên sử dụng luận văn này như thế nào để kiếm lời...

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại Trần Ngư vang lên.

Xem thông báo hiển thị người gọi trên điện thoại, Trần Ngư nhíu mày.

Điện thoại vang lên năm lần, bên kia mới nhấc máy, Lữ Đông Lâm thu hồi lại sự nóng nảy trong một giây hắn liền lo lắng nói: "Sầm Ninh, cậu nghe gì chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi."

Trần Ngư vốn định trực tiếp mang bản kế hoạch cùng luận văn đi tìm nhà đầu tư đáng tin cậy, dù sao bây giờ cậu vẫn còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn không cùng sở nghiên cứu ký hợp đồng, bản quyền luận văn đều là của cậu. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của Lữ Đông Lâm cậu đã thay đổi quyết định.

Cầm lấy luận văn cùng bản kế hoạch, Trần Ngư vừa nói, vừa đi ra khỏi phòng ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"

Trần Ngư giam mình trong phòng ngủ cả ngày, Diệp Ly nhìn thấy cậu không đi phòng thí nghiệm thì vô cùng vui vẻ, cảm thấy sẽ có thời gian cùng cậu ở chung, ai mà biết được từ sáng đến tối hắn chưa từng thấy Trần Ngư đi ra.

Ba bữa sáng trưa chiều, hắn đều ăn cơm hộp, Bột Mì cũng như vậy, bởi vì chủ nhân phải tập trung viết bài, nó không thể làm gì khác hơn là ba bữa ăn thức ăn cho mèo, ngay cả thức ăn của nó cũng là do Diệp Ly đổ vào.

Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, Diệp Ly cùng Bột Mì ngồi trên ghế sofa yên tĩnh xem tivi.

Trong tivi đang phát tin tức, Bột Mì xem không hiểu nhưng nó thích nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang chuyển động trên tivi, Diệp Ly cùng Bột Mì sống chung hai ngày một đêm, hiện tại cũng biết hết sở thích của nó.

Diệp Ly xem tivi, sau đó dùng dư quang nhìn Bột Mì vì sung sướng mà hơi vẫy đuôi.

Nhìn bộ lông mềm mại màu đen của Bột Mì, hắn bất động thanh sắc, chậm rãi ở phía sau lưng Bột Mì duỗi tay ra.

---------- lặng lẽ vào thôn, không bắn súng.

Khi sắp đụng vào tai nhọn của Bột Mì, Bột Mì nhanh chóng quay đầu trong nháy mắt, tim Diệp Ly nhảy đến cổ họng, hắn nhanh hơn cả Bột Mì đã thu tay lại, ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dáng nghiêm túc "Tao cái gì cũng không làm, tao không có đụng mày"

...

Khẩn trương một giây, Diệp Ly mới phát hiện mình hiểu nhầm rồi, Bột Mì không nhận ra được hắn muốn làm gì, nó chỉ là nghe được âm thanh Trần Ngư đi ra ngoài.

Khi Trần Ngư mở cửa liền nghe được Lữ Đông Lâm nói với cậu, Cố Tuyển Ly đã trở về.

Động tác của cậu dừng một chút, sau đó cậu dựa vào khuông cửa, vẻ mặt hờ hững, giọng điệu lại có chút căng thẳng, "Hắn... Hắn làm sao lại trở về?"

Nói xong câu đó, cậu đột nhiên ý thức chính mình đã nói sai, vội vã ão não nói, " Không phải, Đông Lâm, ý tôi không phải vậy, hắn quay lại lúc nào?"

Cố Tuyển Ly thật sự trở lại, Lữ Đông Lâm cũng không muốn hắn trở về, nhưng mà nghe thấy giọng nói sợ sệt luống cuống tay chân của Trần Ngư, hắn lại thấy vui vẻ.

Sợ hãi đi? Như vậy là được rồi.

"Tôi cũng không biết, hình như đã về một thời gian, ngày hôm qua nghe anh hắn nói, hắn đã trở về nước, anh hắn nói là...Thừa Cửu cũng ở đó"

Trần Ngư gảy ô vuông trên móc treo ở cửa phòng ngủ một chút, trầm mặc hai giây sau đó cậu mới cất giọng nói, "Anh ấy có nói gì không?"

Lữ Đông Lâm thở dài, nửa ngày sau, hắn khuyên nhủ: "Cậu đừng quá thương tâm."

Lúc này im lặng tốt hơn nói chuyện, Trần Ngư ghét người mưu mô lại có tầm mắt còn nhỏ hơn lỗ kim, rõ ràng xuất thân rất tốt cũng có năng lực nhưng lại quỳ xuống liếm chân tra nam chủ như một tên não tàn, vì tranh sủng mà quyến rũ không thừa thủ đoạn. Nói trắng ra, người như thế đầu óc nhất định đều là bị heo gặm qua.

Trần Ngư tức cười, cậu không nói tiếng nào mà trợn tròn mắt, đứng tư thế này cũng mệt mỏi nên đổi sang tư thế khác, đồng thời khổ sở mất mát mở miệng, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe được giọng nói mơ hồ run rẩy của cậu.

" Tôi hiểu rồi, cậu... Đừng nói nữa."

Trần Ngữ diễn kịch diễn đến hứng khởi, cậu chuẩn bị biểu diễn khóc nức nở, đột nhiên nhận thấy được có hai đôi mắt đang xem không biết bao lâu rồi.

...

A, đúng... Hai ngày trước cậu hình như lượm một nam nhân đem về...

Lo viết luận văn, cậu quên mất trong nhà có một vị khách không mời mà đến.

Trần Ngư cầm điện thoại, cả người cứng ngắt, cậu điên cuồng nhớ lại, vừa rồi đưa lưng về phía Diệp Ly, cho nên Diệp Ly không thấy vẻ mặt của cậu nhưng lại nghe thấy giọng nói của cậu a! Hai ngày nay cậu vẫn luôn phát điên với Diệp Ly, đột nhiên biến thành hình tượng yểu điệu, u sầu, thiểu năng, hắn sẽ nghĩ thế nào?

Bên kia Lữ Đông Lâm liền giả vờ giả vịt an ủi hai câu, kết quả không nghe tiếng Trần Ngư trả lời, hắn buồn bực, kêu một tiếng, "Cậu vẫn còn ở đó chứ?"

Trần Ngư bị gọi liền đem lực chú ý đặt lại trên điện thoại, cậu giấu đầu lòi đuôi nghiêng đầu đi, đem một tay rảnh duỗi ra, nắm lấy kết Trung Quốc (*) treo trên tường, ban đầu là cậu muốn che đi không khí ngột ngạt này nhưng cậu không khống chế được cường độ nên trực tiếp đem một phần dây bên trong kết Trung Quốc kéo ra.

(*): dây tơ hồng Trung Quốc.

Trần Ngư: "..."

Nhìn kết Trung Quốc bị hỏng, Trần Ngư sống không còn gì luyến tiếc, cậu thẫn thờ trả lời: " Tại tôi đang yên lặng suy nghĩ một chút, nên không nghe cậu nói gì, tôi vừa viết xong một phần luận văn, thứ hai tôi đến cho cậu xem một chút, sau đó tôi sẽ giao cho lão sư."

Lữ Đông Lâm sau đó đáp lại, Trần Ngư cúp điện thoại.

Diệp Ly nhìn cậu, "Bạn học sao?"

Trần Ngư: "Ừm."

Diệp Ly thu lại ánh mắt, chớp chớp mắt rồi lại nhìn qua "nhất châm kiến huyết" (*) nói: " Quan hệ hai người không tốt lắm."

(*): Chỉ châm một mũi là thấy máu. Có nghĩa như là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu, dễ hiểu hơn là lời nói trúng tâm sự

Trần Ngư: "...Ai cần anh lo."

Câu nói này vốn chửi người, nhưng Trần Ngư có vẻ không có tự tin liền đem câu nói ra giống như là làm nũng, Diệp Ly cười nhẹ, hắn đột nhiên cảm thấy Trần Ngư thật đáng yêu.

"Viết xong luận văn?"

Trần Ngư không dễ chịu động động cánh tay, "Ừm."

"Cậu và bạn trai... Thế nào rồi?"

"Vẫn như vậy."

Nhìn kỹ biểu cảm của Trần Ngư, phát hiện thời điểm nhắc đến nam nhân kia gương mặt cậy không thay đổi, thay đổi duy nhất vẫn là sự chán ghét. Diệp Ly suy tư trong chốc lát, hắn liền "nhất châm kiến huyết" nói: "Cậu có vẻ không thích bạn trai mình lắm."

Trần Ngư: "... Ai cần anh lo!"

Cậu nhặt Holmes (*) về nhà sao?

(*): Sherlock Holmes

Bị hỏi vài câu như thế, Trần Ngư ngay cả mình ra ngoài để làm gì cũng đều quên mất, cậu tiện tay ném hai phần văn kiện sau đó chạy vào phòng vệ sinh.

Ngồi trên nắp bồn cầu, Trần Ngư không định ra ngoài trong thời gian ngắn.

Hệ thống: "..."

Thực sự không hiểu nổi con người các ngươi, tại sao chột dạ đều chạy đến nhà vệ sinh?

Trần Ngư trốn trong nhà vệ sinh, Diệp Ly tính toán cậu sẽ không ra ngoài sớm, hai văn kiện bị vứt trên tay vịn sofa, một là luận văn, một là bản kế hoạch.

Diệp Ly nhìn một chút đột nhiên có chút tò mò.

Hắn muốn nhìn bản kế hoạch kia viết gì, vừa mới cầm lên, đột nhiên, một móng vuốt màu lông đen xì bá khí đặt trên tấm bìa.

Diệp Ly yên lặng ngẩng đầu, Bột Mì vẫn là một bộ dáng không cảm xúc, trầm mặc một lát hắn mới thử đem văn kiện bên trong kéo ra một chút.

Khi tài liệu di chuyển một chút, Bột Mì hơi híp mắt lại, đem mông trực tiếp ngồi lên.

Diệp Ly: "..."

Có lúc Diệp Ly cảm thấy thần kinh mình không bình thường, hắn bây giờ rất muốn cúi xuống cùng Bột Mì thương lượng một chút, để hắn xem một trang có được không?

-----------------------------------------------

Editor: Yêu cầu Diệp Ly - IQ chỉ còn hai số - hãy lo lấy lòng "Hoàng thượng" để con đường tán tỉnh vợ bớt gập ghềnh hơn.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại WATTAP: PIGMEZAIER

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store