Dm Xuyen Nhanh Bon Ho Cu Theo Duoi Toi Khong Buong
Tâm Hà Tịch Nhiên không phải chỉ tàn nhẫn một chút.Tô An không biết mình đã sai ở đâu, chỉ định im lặng không lên tiếng để tránh làm anh tức giận. Sau khi Hà Tịch Nhiên đưa cậu vào nhà, anh rót một ly nước lạnh rồi hỏi: "Sai ở đâu?""..." Tô An thực sự bối rối, "Em không có sai mà."Điều này nằm trong dự kiến của Hà Tịch Nhiên, anh đưa cho Tô An một ly nước.Giữa hè oi bức bực bội, má Tô An phơi nắng đỏ thêm vài phần, nhưng làn da vẫn không mất đi cảm giác trắng bóng. Cậu nhận lấy nước, chỉ uống mà không nói gì.So với nét ngây ngô hồi mới gặp, Tô An bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Khuôn mắt như được tưới tắm, xinh đẹp đến tỏa hương thơ, quyến rũ, thân hình thiếu niên thon dài, vẫn giữ được nét anh tuấn và cảm giác thanh xuân. Nhưng ngoài xuân ý lượn lờ quanh thân, cậu lại trầm mặc và ưu sầu hơn trước đây rất nhiều.Làm cho người khác chỉ nhìn là biết cậu có rất nhiều tâm sự, và sự thay đổi này ngoài khiến người khác đau lòng còn khiến lòng người sinh ra ác niệm, muốn làm cho lo lắng trong đầu cậu chỉ còn xoay quanh chuyện giường chiếu kiều diễm. Làm cho cậu không còn nghĩ được đến điều gì khác, chỉ nghĩ đến mình mà thôi.Ánh mắt của Hà Tịch Nhiên khiến Trình Tô An cảm thấy sợ hãi, tốc độ run rẩy của mí mắt cũng nhanh lên rất nhiều. Hà Tịch Nhiên chờ cậu uống hết nước, tính tình nhẫn nại hỏi: "Đói không?"Tô An nơm nớp lo sợ, cảm thấy trạng thái này của anh không đúng lắm, "Không đói.""Vậy thì đi tắm," Hà Tịch Nhiên xắn tay áo, mỗi bên xắn gọn gàng ba vòng, "Em vừa chạm vào mấy thứ bẩn thỉu.""?" Tô An mơ hồ.Cậu muốn nói rằng mình không chạm vào thứ gì bẩn, nhưng Hà Tịch Nhiên lại đi thẳng vào phòng tắm, Tô An vội nói: "Em tự tắm được!"Bây giờ mỗi lần nhìn thấy phòng tắm này cậu vừa yêu vừa sợ, không tự chủ lộ ra vẻ kinh hãi. Có thể tưởng tượng trải nghiệm lần đầu tiên ở đây của cậu là mất hồn cỡ nào.Hà Tịch Nhiên đã bắt đầu xả nước vào bồn tắm, "Lại đây."Tô An bị anh lột sạch đặt vào bồn tắm, Hà Tịch Nhiên cúi người lấy đồ, so với cậu, chiếc áo sơ mi và áo ghi-lê của anh vẫn chỉnh tề như cũ, giống như có thể đi họp bất cứ lúc nào."Hà Tịch Nhiên," đứa nhỏ trong bồn tắm run rẩy ôm lấy mình, "Chú đang làm gì vậy?""Em bẩn rồi," Hà Tịch Nhiên cuối cùng chọn được một loại sữa tắm rất thơm, từ trong nước kéo cánh tay của Tô An ra, nặn ra một đường kem màu cam trơn bóng dài, "Cần phải rửa sạch sẽ."Tô An: "???"Rốt cuộc là tôi bẩn chỗ nào?Dám nói tôi bẩn, được lắm ông chú, sổ ghi thù ghi cho chú một bút.Toàn thân Tô An được phủ đầy bọt, Hà Tịch Nhiên thong thả ung dung, tỉ mỉ không bỏ sót một góc nào, ngón tay vuốt ve, chà xát trơn trượt xuống dưới. Khi từng chỗ trên người Tô An được kỳ sạch sẽ, anh dùng động tác mềm nhẹ xả sạch bọt, thay nước mới, rồi làm lại lần nữa.Đôi bàn tay "giá trị ngàn vàng" của anh trắng nhợt ưu nhã không có một chút mất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại cùng một động tác. Da của Tô An dưới nước ấm và sự chà xát liên tục càng ngày càng đỏ, cuối cùng có chút đau rát nhè nhẹ.Tô An tránh né tay anh, "Đã tắm sạch rồi!"Hà Tịch Nhiên biểu cảm hết sức tập trung, giống như một công nhân sửa chữa máy móc trong nhà máy. Nếu không phải vì chỗ kia của anh đã phồng lên, Tô An thật sự nghĩ rằng mình đã không còn sức hấp dẫn trong mắt anh.Hà Tịch Nhiên lại thêm nước mới, thong thả tắm lần thứ tư cho Tô An, "Chưa."Trình Tô An nức nỏ: "Chú quá đáng lắm," giơ cánh tay dài mảnh mai trước mặt hắn, "Rõ ràng đã tắm sạch sẽ rồi mà."Hà Tịch Nhiên: "Vẫn còn bẩn."Lại không biết đã tắm qua bao nhiêu lần, khi Tô An được bế về phòng ngủ, da cậu đỏ đến mức như thấy được máu, hơi thở toát ra mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Hai tay cậu lỏng lẻo ôm lấy lưng Hà Tịch Nhiên, vài lần vì vô lực mà tuột xuống, lại được Hà Tịch Nhiên nâng lên đặt đúng vị trí.Tô An vô thức áp sát Hà Tịch Nhiên, hút lấy hơi lạnh từ người anh. Hà Tịch Nhiên ôm cậu ngồi xuống, tay vuốt ve lưng cậu trấn an, "Biết lỗi chưa?"Tô An nức nở một tiếng.Hà Tịch Nhiên chạm vào gáy cậu, chải vuốt mái tóc còn nhỏ nước, "Trình Tô An, một khi theo tôi thì đừng đụng chạm vào tên đàn ông nào khác."Tô An chợt nhớ đến lần đó ở cửa phòng nhạc tại trường, anh cũng dễ dàng cắt ngang việc chơi đàn piano, bảo Tô An đi theo mình. Quả nhiên là một dạ đến già, dục vọng chiếm hữu dần dần lộ rõ.Không khỏi rùng mình một cái, Tô An chui vào cổ Hà Tịch Nhiên "ư" một tiếng để đáp lại.Hà Tịch Nhiên: "Ừm?""Em không có chạm," Tô An tủi thân, "Em không có chạm vào ai hết.""Em có chạm," ngón tay dài của Hà Tịch Nhiên luồn qua mái tóc của Tô An, chạm đến trán cậu, thở dài, "Em vẫn chưa biết mình sai ở đâu."Tô An sửng sốt, sờ sờ trán, cậu hình như đã dựa vào lưng bạn học?Nụ hôn lạnh lẽo của Hà Tịch Nhiên rơi xuống tai Tô An, "Vén áo choàng tắm lên, chú muốn dạy dỗ em."Tô An: "..."Vậy vừa rồi sao còn mặc vào làm gì??***Tô An nằm trên giường suốt một ngày tận hưởng sinh hoạt như một thiếu gia, cơm nước dâng tận miệng, đi vệ sinh cũng có người ôm. Đến hôm sau khi cậu xuống giường liền thấy mười mấy người đứng trong phòng khách đến ứng tuyển làm gia sư.Hà Tịch Nhiên đang ngồi trên sofa, chân dài xếp chồng lên nhau. Tóc đen của anh dường như dài thêm một chút, đuôi tóc che khuất cổ, tóc mái phía trước uốn cong ưu nhã, giống như một quý ông cao gầy quyến rũ trong phim ảnh.Những gia sư trước mặt căng thẳng từng người một trình bày với anh. Hà Tịch Nhiên thi thoảng gật đầu, phần lớn thời gian đều tỏ ra bắt bẻ và lạnh nhạt, trực tiếp bác bỏ các ứng viên.Giống hệt như lần đầu tiên Tô An gặp anh.Khóe mắt Tô An giật giật, cố ý tạo ra tiếng bước chân nặng nề, giả bộ chưa tỉnh ngủ, hỏi: "Chú ơi bọn họ là ai vậy?"Mọi người trong phòng khách nhìn về phía cậu, Hà Tịch Nhiên vẫy tay, Tô An ngoan ngoãn bước đến bên cạnh, bị anh kéo vào lòng ôm.Vài gia sư thoáng ngẩn người, nhanh chóng ổn định lại biểu cảm trên khuôn mặt."Họ là giáo viên tôi tìm cho em," Hà Tịch Nhiên hôn lên đỉnh đầu Tô An, chậm rãi nói, "Sau này sẽ dạy học ngay tại nhà."Tô An ngây người, biết nếu phản kháng Hà Tịch Nhiên sẽ càng quá đáng, nên ngoan ngoãn nói: "Chú, cháu không muốn học ở nhà đâu."Hà Tịch Nhiên sao lại giống Thẩm Trường Tu nảy ra cái ý tưởng này? Bộ trai già khi yêu đương đều muốn nuôi người thành chim hoàng yến hả?Nhưng Hà Tịch Nhiên còn lạnh lùng hơn Thẩm Trường Tu, anh dường như không nghe thấy câu này của Tô An, chỉ tay chọn ba người, "Những người này lưu lại, bắt đầu dạy học từ hôm nay."Ba gia sư đều mang theo tài liệu cá nhân, nghe vậy liền đáp: "Vâng, thưa ngài Hà, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay."Tô An tròn mắt kinh ngạc, không khỏi kéo kéo tay áo Hà Tịch Nhiên, "Chú."Nôn nóng, "Em —"Hà Tịch Nhiên vỗ vỗ Tô An, bảo cậu đi ăn, "Em còn một giờ nghỉ ngơi."Tô An ngơ ngác một lúc, "Vậy trường học thì sao?""Đã xin nghỉ rồi," Hà Tịch Nhiên bước tới từ phía sau, "Trước kỳ thi đại học, em cứ ở đây là được."Tô An: "..." Miễn cưỡng nở nụ cười.Trong biệt thự có rất nhiều phòng, Hà Tịch Nhiên thậm chí gọi thêm vài người hầu. Bảng đen sạch sẽ, ánh nắng tươi sáng, cậu ngồi học ở sofa và bàn học, trái cây và sữa được để trong tầm với.Điều kiện tốt hơn ở trường rất nhiều, Tô An cúi đầu bấm ngón tay, dùng sự im lặng để đối phó với tương tác của giáo viên.Những gia sư mà Hà Tịch Nhiên mời cũng không đơn giản, thấy Tô An không để ý đến họ, vẫn có thể giữ nguyên sắc mặt mà tươi cười giảng tiếp.Buổi tối, gia sư thu dọn đồ đạc, đến phòng vẽ tìm Hà Tịch Nhiên, uyển chuyển nói: "Thưa ngài Hà, dường như bạn Trình rất bài xích việc học tại nhà."Hà Tịch Nhiên đang vẽ chân dung, ngón cái và ngón trỏ cầm bút từ phía dưới, xử lý cảm giác mông lung mỹ lệ nhất của lớp voan ren, "Nếu em ấy không thích thì đổi người khác."Gia sư ngẩn người, không hiểu ý nghĩa của câu nói này, "Xin lỗi, ý ngài là?"Hà Tịch Nhiên đặt bút chì xuống, rút một điếu thuốc đặt vào miệng, khói phun lên bức tranh, chiếc váy ren dài trong tranh chân dung bay bổng đầy tiên khí, "Ngày mai ạnh không cần đến nữa."Người hầu tiễn gia sư ra ngoài, hôm sau lại đổi sang ba gia sư khác. Tô An ngạc nhiên một chút, chậm rì rì ngồi vào vị trí của mình.Ba gia sư hôm nay cẩn thận và ân cần hơn ba người hôm qua, giảng bài thú vị cực kỳ. Tô An dựng tai lên, nhưng bằng ý chí mạnh mẽ của mình vẫn giả trang một bộ dáng "Tôi khó chịu, tôi tiêu cực, tôi không muốn nghe giảng".Liên tục mấy ngày, Tô An đều như vậy. Những ngày chỉ có thể hoạt động trong biệt thự khiến đôi mắt xinh đẹp của cậu ngày càng vô thần, sức sống của cơ thể dần biến mất. Khi cậu làm mẫu cho Hà Tịch Nhiên, anh cầm bút hồi lâu cũng không hạ được nét bút nào.Thẳng đến đêm nay, Hà Tịch Nhiên ném cho Tô An một chiếc váy ren dài, cho cậu lựa chọn, "Mặc nó vào, ngày mai đưa em đi vẽ ngoại cảnh."Tô An mắt sáng lên, "Được ra ngoài ạ?"Hà Tịch Nhiên: "Ừ."Tô An không có chút do dự nào, định cởi luôn áo ngắn tay trên người. Hà Tịch Nhiên nắm lấy tay cậu, thở dài, "Ngày mai thay.""Được," Tô An lập tức gật đầu, sau đó do dự một lúc, vòng tay ôm lấy cổ Hà Tịch Nhiên, dùng má cọ cọ anh, thấp giọng, "Chú, chú thật tốt."Hà Tịch Nhiên lại ừ một tiếng, ôm lấy eo cậu, gương mặt vô cảm mấy ngày nay không khỏi lộ ra một nụ cười nhỏ.***Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, Hà Tịch Nhiên ngồi ở ghế lái, Tô An mặc một chiếc váy ren viền hoa ngồi ở ghế phụ.Dụng cụ vẽ tranh của Hà Tịch Nhiên đặt ở cốp xe, duy nhất một bức phác thảo được đặt ở ghế sau. Tô An mở ra xem, ánh nắng vàng rực xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt người trong tranh, Tô An khẽ "A" một tiếng, "Cái này..."Người trong tranh là cậu, mặc một chiếc váy ren ngồi giữa bãi cỏ, dưới nền trời xanh mây trắng nở nụ cười rạng rỡ. Hình ảnh linh động vô cùng, thoạt nhìn như một cô gái, nhưng thân hình mềm mại, ngực phẳng, rõ ràng là một cậu bé.Tô An siết chặt mép váy, mặt lặng lẽ đỏ lên.Hà Tịch Nhiên liếc nhìn cậu, mắt hơi nheo lại, "Tô An."Tô An ngoan ngoãn tiến lên ôm anh rồi hôn lên môi anh, nhìn sắc mặt của người đàn ông, cẩn thận đưa lưỡi ra, run rẩy đưa vào miệng Hà Tịch Nhiên.Còn 30 giây đèn đỏ, Hà Tịch Nhiên ung dung để Tô An nắm quyền chủ động, nhưng đứa nhỏ không có kinh nghiệm không biết phải làm như thế nào, cứ liếm qua liếm lại như ăn kem, vội vàng qua loa.Tay Hà Tịch Nhiên nhẹ nhàng kéo váy lên, mí mắt Tô An giật một cái, lập tức đè tay anh lại, "Chú, đèn xanh rồi."Hà Tịch Nhiên tiếc nuối thu tay về, cuối cùng cắn một cái lên mạch máu trên cổ Tô An rồi mới nhấn ga tiếp tục đi.Khi xuống xe, Tô An cẩn thận đội lên chiếc mũ rộng vành che nắng, cúi đầu để Hà Tịch Nhiên nắm tay dắt vào công viên.Chiếc váy liền thân của cậu chấm đất, xung quanh mũ còn có một vòng tóc giả, trông như một cô gái cao gầy, cũng không khiến người khác quá chú ý.Tô An bồi Hà Tịch Nhiên vẽ phong cảnh ba tiếng. Đợi đến gần trưa mặt cậu đỏ ửng, nhỏ giọng: "Chú ơi em muốn đi vệ sinh."Hà Tịch Nhiên ngước mắt nhìn cậu, Tô An chạy tới ôm lấy anh, chủ động hôn một cái, tặng anh một nụ hôn ngọt ngào, "Chú, em đi nhanh về nhanh nha, chỉ mười phút thôi.""Tám phút," Hà Tịch Nhiên giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, "Nhưng em chỉ có sáu phút cả đi và về."Nói xong, anh đè cổ Tô An, hung hãn và mạnh mẽ hôn xuống đủ hai phút. Khi buông Tô An ra, tóc giả của cậu đã rối tung, ánh nước trong mắt long lanh mê người.Hà Tịch Nhiên khàn giọng: "Đi đi.""Vâng," Tô An e thẹn cười với anh, nhẹ giọng, "Tạm biệt chú nha."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store