ZingTruyen.Store

Dm Xong Tro Thanh Cuc Cung Cua Nhom Nhac Trong Chuong Trinh Tim Kiem Tai Nang

Là người mở màn cho chương trình và cũng là người đầu tiên nhận được điểm A, Đồng Quyện trở về chỗ ngồi và nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ mọi người.

"Đồng Quyện, chào cậu, bắt tay với tôi nhé."

"Đúng rồi, bắt tay một cái, truyền lại may mắn nào."

"Phải rồi, phải rồi, hay là tất cả chúng ta cùng bắt tay đi."

Đồng Quyện: ????

Chuyện này có ổn không?

Đồng Quyện đột nhiên cảm thấy bối rối không biết nên để tay ở đâu, anh hoảng hốt vẫy vẫy tay, "Chắc chắn các cậu đều sẽ được A, thật đấy, tin tôi đi."

Mặc dù vận may của anh luôn không mấy tốt, những lời anh nói cũng chưa bao giờ thành hiện thực nhưng anh..... vẫn muốn nói.

"Cố lên!" Cuối cùng Đồng Quyện nắm tay lại thành quả đấm nhỏ, tràn đầy năng lượng cổ vũ cho mọi người.

Nắm tay nhỏ nhắn màu hồng, đôi mắt to tròn của Đồng Quyện cũng vì biểu cảm rất chân thành mà sáng rực lên khiến các thực tập sinh xung quanh ngẩn người nhìn.

Nhân lúc họ còn ngây người, Đồng Quyện lập tức lẩn về chỗ ngồi của mình.

Chung Diệc đã đứng lên, chuẩn bị chào đón Đồng Quyện.

Đồng Quyện thấy Chung Diệc đứng dậy liền hỏi ân cần: "Cậu muốn đổi chỗ à?"

Bùi Tư Nhiên đẩy Chung Diệc ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Đồng Quyện, mái tóc vàng của cậu cũng theo đó mà run lên, "Không đổi đâu, anh ngồi đi."

Giọng nói của cậu trầm thấp, có chút hút hồn.

"Được." Đồng Quyện gật đầu, ngồi xuống cạnh Bùi Tư Nhiên một cách cẩn thận.

Người như Bùi Tư Nhiên nhìn có vẻ khó gần, trong lòng Đồng Quyện có chút sợ hãi, mỗi khi anh sợ hãi thì lại bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, nhưng càng nghĩ thì anh càng nhận ra có gì đó không đúng, bây giờ là thế kỷ 21 văn minh, cả anh và Bùi Tư Nhiên đều là đàn ông, sao anh phải sợ?

Nghĩ đến đó, Đồng Quyện lập tức ngồi thẳng lưng.

Bùi Tư Nhiên cảm thấy một mùi hương đào thoang thoảng như vừa mới xuất hiện trở lại, Lúc nãy cậu mới ngồi xuống thì ngửi thấy mùi đào nhẹ nhẹ, cậu còn tưởng là nhân viên ở phía sau dùng nước hoa. Không ngờ sau khi Đồng Quyện lên sân khấu, mùi đó không còn nữa nhưng giờ Đồng Quyện quay lại thì cậu lại ngửi thấy mùi ấy.

Hóa ra lại có người thích nước hoa mùi đào. Bùi Tư Nhiên âm thầm nghĩ trong lòng, không tồi, mùi này khá dễ chịu.

"Đồng Quyện, Đồng Quyện." Chung Diệc là một người hiếu động, đặc biệt là khi ngồi cạnh người mình thích như Đồng Quyện, miệng của cậu ta càng không thể ngừng lại, "Anh cảm thấy thế nào? Ánh sáng có làm chói mắt không? Micro thu âm có tốt không? Âm nhạc có độ trễ không?"

Đồng Quyện vừa nghe thấy tên mình liền quay sang, để nghe rõ lời của Chung Diệc, anh còn nghiêng người về phía đó một chút.

Khi anh nghiêng người qua, mùi đào lại càng đậm hơn, Bùi Tư Nhiên còn chưa kịp đỏ mặt thì Chung Diệc đã bắt đầu luyên thuyên bên tai cậu, cậu cố gắng kiềm chế không trợn mắt, giữ nguyên nụ cười hỏi: "Có cần tôi đổi chỗ cho hai người không?"

Chung Diệc: "Có được không?"

Tất nhiên là không được!

Bùi Tư Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Biểu diễn đã bắt đầu rồi, đừng thì thầm nữa."

"Ồ." Đồng Quyện lập tức quay lại, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào sân khấu phía trước.

Chung Diệc: Thật khó để mà không cảm thấy người này đang cố tình.

Bùi Tư Nhiên cũng chỉnh đốn lại tư thế, nhìn về phía trước: "Khá tuyệt."

Chung Diệc: .... Mới chỉ có ba nhịp mà sao cậu đã cảm thấy tuyệt rồi?

Trong ba mươi thực tập sinh, rất ít người đến đây một mình như Đồng Quyện, phần lớn đều là nhóm ba hoặc bốn người trong cùng một công ty, thậm chí không có nhóm nào có hơn năm người.

Dù sao đây là lần đầu tiên một chương trình tuyển chọn như này được tổ chức, thực tập sinh do các công ty cử đến nhìn có vẻ rất được chú trong nhưng lại không phải như thế. Tập đoàn Thành Nam dù rất giàu có nhưng tiền mà họ cấp cho chương trình không nhiều. Phần lớn số tiền đã được chi vào tiền thù lao của các huấn luyện viên và phí bản quyền ca khúc, số tiền còn lại phải cân đối cho các khu vực như căng tin, ký túc xá và phòng tập luyện, số tiền đầu tư vào thực tập sinh rất ít. Cũng may mà đám thực tập sinh như họ chưa đến mức phải bỏ tiền túi ra.

Việc đào tạo một minh tinh đòi hỏi rất nhiều tài nguyên nhưng liệu sau khi ra mắt minh tinh đó có thể kiếm lại số tiền đã bỏ ra hay không thì vẫn là một ẩn số. Vì vậy, trong chương trình lần này, các công ty nhỏ đã cử những thực tập sinh xuất sắc nhất, còn các công ty lớn thì cử những thực tập sinh tạm ổn, nhưng cũng chỉ là tạm ổn mà thôi.

Sau khi Đồng Quyện giành lấy điểm A đầu tiên của chương trình, những người phía sau lại không thể tiếp tục vận may đó. Những người đã tranh nhau muốn bắt tay với Đồng Quyện trước đó cuối cùng lại chỉ được vào nhóm B và C, thậm chí mới đây, đã có cả thực tập sinh vào nhóm D*.

(*bên raw là F nhưng chắc nhầm thôi)

Lúc này, những thực tập sinh chưa lên sân khấu mới nhận ra rằng việc Đồng Quyện dễ dàng nhận được điểm A không phải vì các huấn luyện viên không nghiêm khắc mà là vì anh có thực lực.

"Căng thật đấy nhỉ?" Chung Diệc lầm bầm.

Buổi biểu diễn của nhóm trước đã kết thúc, các thực tập sinh trở về chỗ ngồi, máy bốc thăm lại tiếp tục xoay tròn trên màn hình.

Bùi Tư Nhiên chỉnh lại tay áo của mình, "Tôi nghĩ sắp đến lượt chúng ta rồi."

"Không phải chứ?" Chung Diệc nhìn màn hình.

Ngay giây tiếp theo, một quả trứng chui ra từ cái máy xoay trứng kia, nhấn chuột, vỏ trứng vỡ ra, bốn chữ quen thuộc hiện lên: Giải Trí Ngư Phong.

"Cái miệng này của cậu được khai quang rồi đúng không?" Sơ Phương An lườm Bùi Tư Nhiên một cái đầy bất lực.

"Đi thôi." Bùi Tư Nhiên đứng dậy, chỉnh lại quần, quay người chuẩn bị xuống.

Đồng Quyện lại giơ nắm đấm nhỏ lên, nhỏ giọng cổ vũ ba người: "Cố lên!"

Trong ba người, Bùi Tư Nhiên là người nổi bật nhất với mái tóc vàng óng, cậu lại cao ráo, vẻ ngoài ưu tú và khí chất đặc biệt khi đứng trên sân khấu càng khiến người ta không thể rời mắt.

Sơ Phương An cao gần bằng Bùi Tư Nhiên nhưng gương mặt không ấn tượng như Bùi Tư Nhiên, mắt một mí, đôi môi mỏng, khí chất không tranh không giành, thanh nhàn như hoa cúc.

Chung Diệc thấp hơn hai người khoảng ba bốn cm, tai có mấy lỗ xỏ khuyên đeo đầy đồ trang sức, theo mỗi cử động, những món trang sức này lại va vào nhau, đôi khi còn vung trúng gương mặt phúng phính của cậu ta.

Khi ba người đứng cùng nhau, người ta có thể cảm nhận rõ sự khác biệt về tuổi tác, dù Sơ Phương An chỉ lớn hơn Bùi Tư Nhiên và Chung Diệc một tuổi nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Từng người chỉnh lại áo khoác đen trên người, cầm lấy micro, đứng vào vị trí như lúc luyện tập.

Đến tận bây giờ, các huấn luyện viên đã có chút mệt mỏi, hơn nửa giờ trôi qua mà vẫn chưa có màn biểu diễn nào khiến họ ngạc nhiên như của Đồng Quyện. Ban đầu họ tưởng Đồng Quyện mở đầu rất tốt nhưng không ngờ lại giống như một chiếc hộp bí mật. Chỉ có Đồng Quyện là món hàng hiếm còn những người khác đều là mẫu cơ bản.

Vì vậy, khi các huấn luyện viên nhìn ba người này, họ đã không còn nhiều kỳ vọng. Trên khuôn mặt điển trai của Du Nhậm cũng chỉ nở một nụ cười xã giao: "Nếu các bạn đã chuẩn bị xong, xin mời bắt đầu biểu diễn."

Âm nhạc vang lên, là một bài hát cổ điển nhưng đã được làm mới lại.

Người mở đầu là Bùi Tư Nhiên, giọng hát của cậu không hề hợp với vẻ ngoài, là giọng khàn khàn của người hút thuốc và uống rượu. Cậu không bắn một đoạn rap kịch liệt mà hòa theo tiết tấu chậm rãi mà mạnh mẽ của bài hát, dùng chất giọng trầm thấp cất lên những lời ca ngọt ngào giống như một viên socola nhân rượu.

Những huấn luyện viên vốn hơi mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại, Lăng Uyển uống một ngụm nước, nhìn Bùi Tư Nhiên với vẻ ngạc nhiên, "Đúng là một tài năng tốt."

Huấn luyện viên vũ đạo, Diệp Trường Tân, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc của Bùi Tư Nhiên, cố gắng nhớ lại ký ức của hơn hai mươi năm qua, "Sao tôi cảm thấy hình như đã gặp cậu ấy ở đâu rồi ý?"

"Anh bảo ai cơ?" Lăng Uyển tò mò hỏi.

"Cậu ấy, người có mái tóc vàng ấy, Bùi Tư Nhiên."

"Bùi Tư Nhiên..." Lăng Uyển cúi đầu lật sơ yếu lý lịch của Bùi Tư Nhiên, "Cậu ấy đã từng được đào tạo ở nước ngoài, có thể hai người thực sự biết nhau đấy."

"Nước ngoài?" Diệp Trường Tân cũng cúi xuống tìm trong hồ sơ của Bùi Tư Nhiên rồi lộ ra biểu cảm như đã hiểu ra, "Trách không được mà tôi lại thấy quen mắt, khi tôi huấn luyện ở nước ngoài, cậu ấy đã từng tham gia lớp học của tôi."

"Wow, quen nhau thật kìa." Lý Liên Na cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, "Vậy năng lực của cậu ấy có tiến bộ không?"

"Chắc là có rồi." Diệp Trường Tân nói, "Vẫn chưa đến phần nhảy, phải chờ xem đã."

Bùi Tư Nhiên lại không nhớ về lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người như Diệp Trường Tân. Lúc đó Diệp Trường Tân chưa có khí chất như bây giờ, còn dùng tên tiếng Anh, Bùi Tư Nhiên hoàn toàn không biết trong số những người thầy dạy cậu ngày đó có Diệp Trường Tân.

Tuy nhiên, dù có nhận ra đi chăng nữa thì lúc này Bùi Tư Nhiên cũng không còn quan tâm đến những điều đó nữa. Cậu đã quá lâu chưa đứng trên sân khấu, quá lâu chưa đứng trước máy quay, khi nghe thấy âm thanh của chính mình từ loa phát ra, toàn bộ cơ thể của cậu như bị máu cuồn cuộn sôi lên không thể kiềm chế được.

Khi Bùi Tư Nhiên được bốn tuổi, cậu đã tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên, mười hai tuổi trở thành thực tập sinh của công ty giải trí, mười ba tuổi một mình ra nước ngoài. Trải qua đủ các loại cuộc sống nhưng giờ đây cậu mới chợt nhận ra, chỉ khi đứng trên sân khấu, cậu mới cảm thấy mình thật sự sống, mới cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa.

Bùi Tư Nhiên như thể bị bật một công tắc, toàn thân từ 100% năng lượng chuyển thành 120%, mái tóc vàng óng của cậu phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả Chung Diệc và Sơ Phương An ở bên cạnh cũng nhân lúc di chuyển mà liên tục liếc nhìn cậu.

Người này bị sao vậy? Mới lên sân khấu đã khoe hết tài năng rồi à?

Ba phút trên sân khấu không quá dài cũng không quá ngắn, khi thực hiện động tác kết thúc, Bùi Tư Nhiên vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Trong trường quay lại vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt, Đồng Quyện vẫn còn chìm đắm trong màn biểu diễn của ba người, mãi cho đến khi bị tiếng vỗ tay gọi lại, anh mới lập tức giơ tay vỗ theo. Tuy nhiên, đầu óc của anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên khiến anh vỗ mạnh đến mức đau cả tay.

Tiếng 'bốp' nổi bật vang lên giữa những tràng vỗ tay, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại như bị kim châm, Đồng Quyện lập tức dừng lại, lắc lắc tay, cố gắng thu nhỏ lại bản thân, như thể không có gì xảy ra.

Mọi người xung quanh không để ý nhưng Bùi Tư Nhiên đứng trên sân khấu lại nhìn thấy rất rõ hành động nhỏ của Đồng Quyện. Dưới sân khấu, chỗ ngồi đã kín chỗ, chỉ có một chỗ trống ở vị trí của Đồng Quyện, anh lại ngồi một mình trông rất nổi bật, liếc mắt là thấy ngay.

Tay chân vụng về nhưng lại khá dễ thương.

"Phần biểu diễn của các bạn thật sự làm đầu óc của chúng tôi tỉnh táo lại, trong nháy mắt, chúng tôi đã không còn thấy buồn ngủ nữa." Du Nhậm mở lời trước, "Rất tốt, tôi rất thích."

"Tiểu Bùi, chào bạn." Diệp Trường Tân tiếp lời, "Có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi không?"

Bùi Tư Nhiên không kịp phản ứng: "Vâng?"

"Khi ở nước ngoài." Diệp Trường Tân nhắc lại, "Tôi đã từng dạy bạn."

"Thì ra là thầy Diệp." Bùi Tư Nhiên có chút ấn tượng nhưng cũng rất mơ hồ, tuy nhiên cậu vẫn nói tiếp thuận theo lời của Diệp Trường Tân, "Có lẽ số mệnh đã định rằng em phải làm học trò của thầy Diệp rồi."

Diệp Trường Tân mỉm cười, "Lần này tôi chắc chắn sẽ giúp bạn thành tài."

"Khi các bạn biểu diễn, chúng tôi đã trao đổi ý kiến với nhau rồi." Lý Liên Na nói, "Phần biểu diễn của các bạn vô cùng hoàn hảo, thực sự đó, từ mọi góc độ đều rất tuyệt."

"Sự phối hợp giữa các thành viên trong nhóm rất tốt, mang lại cho chúng tôi cảm giác, ừm, các bạn là một nhóm chứ không phải ba thực tập sinh riêng lẻ, tôi thấy điểm này rất đáng quý." Lăng Uyển nói, "Về phần rap của hai bạn, rất tuyệt, tôi nghĩ hoàn toàn có thể đạt trình độ A."

"Vì vậy, cuối cùng các huấn luyện viên đã quyết định xếp hạng của các bạn là, Bùi Tư Nhiên, Sơ Phương An, A."

"Chung Diệc, B."

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu vợ là A thì tất nhiên chồng cũng là phải A.

________________________________________________________________________________

Còn 59 chương.....

( *︾▽︾)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store