Chương 51
Cố Hạo Ngôn cả người đều ngây ra, "Đi rồi là có ý gì?"Bà nội Cố cười lạnh nói: "Chính là cuối cùng biết tự trọng, muốn chia tay với con đấy."Cố Hạo Ngôn nghe câu nói này, gần như muốn điên rồi, nói là nổi trận lôi đình cũng không quá, tại chỗ liền nổi cơn tam bành, nắm lấy chìa khóa xe liền muốn ra cửa. Bà nội Cố không ngờ anh phản ứng lớn đến thế, nói: "Cậu ta đều tự động đi rồi, con còn muốn làm gì? Hạo Ngôn, con muốn loại phụ nữ hay đàn ông nào mà không có? Tại sao cố tình muốn cậu ta? Rốt cuộc cậu ta đã bỏ bùa mê gì cho con?"Cố Hạo Ngôn nói: "Con chỉ muốn cậu ấy! Đời này con nhất định phải có cậu ấy! Con tìm không được cậu ấy về, con cũng không về nữa!" Anh nhìn bà nội Cố, nói: "Nếu bà cảm thấy con ở bên cậu ấy sẽ làm gia đình họ Cố hổ thẹn, thì sau này con không làm người nhà họ Cố nữa! Những lời này cũng xin bà chuyển lời cho ông nội, nhân sinh của con con tự làm chủ, không ai có thể bức bách con! Mấy ngày nay con chăm sóc ông ấy, chiều theo ông ấy, là vì con tôn kính ông ấy, không phải vì con muốn thỏa hiệp!" Anh nhíu mày, nói xong, đột nhiên ôm đứa con trai còn đang khóc thét lên, lại vội vàng lên lầu thu dọn một chút đồ đạc, chờ xuống lầu, hai người phụ nữ còn đang kinh ngạc. Mẹ Cố nhìn thấy khí thế của anh, ngẩn người, hỏi: "Con muốn đi đâu?"Cố Hạo Ngôn nói: "Con đi tìm cậu ấy!"Mẹ Cố nói: "Vậy con mang A Cẩu làm gì? Con để đứa bé lại, mẹ sẽ trông."Cố Hạo Ngôn nói: "Con mang con trai con cùng đi tìm cậu ấy, cậu ấy có thể không cần con, con không tin cậu ấy còn có thể không cần nó!" Anh nghiến chặt răng, không màng hai người phụ nữ ngăn cản, ôm con trai liền ra cửa.Đặt con trai vào ghế an toàn ngồi ngay ngắn, Cố Hạo Ngôn vừa lái xe vừa liên hệ bạn bè, anh may mắn anh còn nhớ rõ quê Mộ Dung Vũ ở đâu, tuy không có địa chỉ đặc biệt chính xác, nhưng ít ra có thể xác định đến huyện thành. Anh liên hệ bạn bè đặt vé máy bay cho anh, đi đến nơi đó không có chuyến bay thẳng, chỉ có thể mua được sân bay gần nhất, sau đó lại đổi xe.Cố Hạo Ngôn lái xe thẳng đến sân bay, tới nơi đó sau, Bạch Phong và Chu Tử Thần đã đang chờ, một người đặt vé sẵn cho anh, người kia chuẩn bị một ít sữa bột, tã, quần áo và những vật dụng cần thiết cho A Cẩu. Cố Hạo Ngôn vừa nãy vội vàng, thu thập đồ đạc không nhiều lắm, Bạch Phong mua một túi lớn, tạm thời là đủ dùng.Bạch Phong nhìn con trai còn treo nước mắt trên mặt, đau lòng lau nước mắt cho nó, hỏi: "Chuyện gì thế này? Mộ Dung đang yên đang lành sao lại đi rồi?"Cố Hạo Ngôn nói: "Chuyện của chúng tôi bị ông nội tôi phát hiện, cậu ấy có lẽ sợ làm tăng áp lực cho tôi, nên bỏ chạy." Lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, ai cho cậu ấy làm như thế! Chờ tôi tìm được cậu ấy, nhất định phải dạy dỗ cậu ấy một trận mới được!"Bạch Phong thấy bạn tốt tức giận đến mức muốn phát điên, không khỏi có chút đồng cảm. Chu Tử Thần nói: "Vậy cậu mang theo con trai đi làm gì? Đường xa như vậy, hay là cậu giao nó cho chúng tôi, chúng tôi giúp cậu trông vài ngày."Cố Hạo Ngôn lắc đầu: "Không được." Anh một đêm không ngủ, trên mặt lại không hề hiện ra vẻ mệt mỏi, còn có chút điên cuồng, anh nói: "Người như Mộ Dung Vũ, nhận định chuyện gì chín con trâu cũng kéo không về, tôi đi một mình cậu ấy khẳng định không chịu về cùng tôi."Hai người bạn tốt vẻ mặt đồng cảm, đưa anh lên máy bay. A Cẩu là lần đầu tiên đi máy bay, hơn nữa không ngủ ngon, luôn bĩu môi muốn khóc. Cố Hạo Ngôn kiên nhẫn dỗ nó, thì thầm: "Ngoan A Cẩu, con ngủ một giấc đi, chúng ta là đi tìm ông ngoại, chờ con tỉnh ngủ, là có thể nhìn thấy ông ngoại, ngoan A Cẩu, mau ngủ đi."Đứa trẻ không biết có nghe hiểu hay không, nó tuy một bộ muốn khóc, nhưng lại không làm ầm ĩ lắm, dưới tiếng vỗ về nhẹ nhàng của Cố Hạo Ngôn, thế nhưng thật sự ngậm nước mắt chầm chậm ngủ rồi.Cố Hạo Ngôn nhìn gương mặt ngủ say của con trai, bản thân lại không ngủ được, lòng như bị lửa nóng thiêu đốt, làm anh khó chịu đến cực điểm, lại tức giận đến cực điểm. Mấy giờ hành trình làm anh không nghĩ nhiều chuyện, chỉ là trằn trọc nghĩ tìm được Mộ Dung Vũ sau làm cậu ấy như thế nào, lần này anh nhất định phải làm Mộ Dung Vũ chịu không nổi, làm cậu ấy không dám rời xa mình nữa. Còn về phía gia đình, anh đã không còn bận tâm chút nào.Xuống máy bay sau liền lên xe khách lớn, hành trình hơn ba giờ, A Cẩu trên xe khách rất không thích ứng, dọc đường đi quấy khóc dữ dội, ngay cả sữa cũng không chịu uống, cả người khóc đến mặt đỏ bừng. Cố Hạo Ngôn chỉ có thể cố gắng ôm nó dỗ, cố gắng dỗ, dỗ đến sứt đầu mẻ trán, tới nửa sau cuối cùng an tĩnh một chút, nhưng vẫn còn thút thít. Nó quấy làm người ngồi bên cạnh đều sinh nghi, đặc biệt là ông cụ ngồi bên cạnh Cố Hạo Ngôn, vẫn luôn chăm chú nhìn bọn họ, lúc thì trên mặt hiện ra nghi ngờ, lúc thì lại do dự, chờ A Cẩu an tĩnh một chút sau, mới hỏi: "Đây là con trai cậu sao?"Giọng phổ thông của ông hơi cứng, Cố Hạo Ngôn sửng sốt một chút mới nghe hiểu được, gật đầu nói: "Là con trai tôi."Ông cụ nói: "Vừa nhìn cậu liền không hay chăm sóc trẻ con, dỗ nó còn không xong, mẹ nó đâu?"Cố Hạo Ngôn nói: "Khó sinh qua đời."Ông cụ lập tức đồng tình, nói: "Thì ra là như vậy, ai, đáng thương nha. Xem cậu là người nơi khác tới phải không? Là đi thăm người thân sao?"Cố Hạo Ngôn ban đầu định nói là phải, tròng mắt vừa chuyển, lại nói: "Không phải, là đi tìm người. Ông ơi, ông là người địa phương huyện XX sao?"Ông cụ nói: "Đúng vậy, cậu muốn tìm ai à?"Cố Hạo Ngôn vỗ vỗ lưng con trai, nói: "Chính là con trai tôi đây, luôn khóc quấy, đi rất nhiều bệnh viện lớn cũng không chữa khỏi, có người nói nó là trúng tà, sau đó nói cho tôi biết bên này có một người rất lợi hại, có thể trừ tà cho trẻ con, vẽ bùa bình an cũng rất linh, cho nên tôi liền mang theo con trai tới tìm. Bất quá người kia cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ nói cho tôi ở bên này, còn biết người lợi hại kia họ Mộ Dung, ông ơi, ông biết người này không?"Ông cụ kéo tay nhỏ của A Cẩu, nói: "Họ Mộ Dung? Kia hẳn là thôn Nguyệt Loan đi, huyện chúng tôi chỉ có nơi đó họ Mộ Dung, bất quá có hay không vị cao nhân kia, tôi liền không rõ, có một số nơi có người như vậy cũng không truyền ra ngoài."Cố Hạo Ngôn trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: "Vậy hẳn là không sai biệt lắm, xin hỏi cái thôn Nguyệt Loan kia đi như thế nào? Chờ chút tới bến xe, có xe trực tiếp qua đó không?"Ông cụ nói: "Có, bất quá phải ngày mai đi, nơi đó xa, núi lại cao, quá muộn liền không có xe. Bây giờ trời đã tối rồi, chờ chúng ta tới bến xe khẳng định liền không có xe đi hướng bên kia. Cậu nếu muốn đi, liền chờ đến ngày mai."Cố Hạo Ngôn nói: "Hẳn là có taxi có thể đi chứ?"Ông cụ cười, nói: "Nơi lạc hậu như chúng tôi, có taxi gì chứ, taxi cũng chỉ chạy loanh quanh huyện thành, không đi quá xa. Hơn nữa thôn Nguyệt Loan quá xa, quá cao, không phải người nơi đó bình thường đều sẽ không đi."Cố Hạo Ngôn thấy hỏi không ra gì, liền không có truy vấn nữa, ngược lại là ông cụ rất tò mò chuyện A Cẩu "trúng tà", hỏi thêm vài lần, cuối cùng nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn là quá phong kiến mê tín, tốt nhất vẫn là đi bệnh viện lớn kiểm tra thêm, đừng để đến lúc đó chậm trễ đứa bé."Cố Hạo Ngôn liên tục gật đầu, lại nói cảm ơn.Tới đích, trời đã tối đen, ngay cả bến xe người cũng lác đác không có mấy, Cố Hạo Ngôn tìm được một nhân viên công tác còn đang trực ban, hỏi thăm xe đi thôn Nguyệt Loan, quả nhiên như lời ông cụ kia nói, chuyến xe duy nhất mỗi ngày đã sớm chạy đi rồi.Cố Hạo Ngôn lại không nản lòng, ôm con trai đi ra bên ngoài, khó khăn tìm được một chiếc taxi dừng ở ven đường, gõ cửa xe, ánh mắt tài xế từ màn hình điện thoại dừng lại trên mặt anh, hỏi: "Muốn đi đâu?"Cố Hạo Ngôn nói: "Có đi thôn Nguyệt Loan không?"Tài xế quả thực cho rằng mình nghe lầm, nghi ngờ hỏi: "Cậu nói đi nơi nào?"Cố Hạo Ngôn lại lần nữa dùng giọng phổ thông rõ ràng từng chữ nói: "Thôn Nguyệt Loan, tôi muốn đi thôn Nguyệt Loan." Anh không đợi tài xế trả lời, lại nói: "Một chuyến một ngàn tệ, đi không?"Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, lần này cũng không ngoại lệ, tài xế rất nhanh nhẹn giúp anh đặt hành lý, lại giúp anh kéo cửa xe sau, còn dùng điện thoại mở hướng dẫn, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Trễ như vậy, ngài đến đó làm gì thế?"Cố Hạo Ngôn nói: "Tìm người."Tài xế nói: "Ồ, nơi đó không dễ đi đâu, nhưng phong cảnh khá tốt, không khí cũng trong lành, nhưng người bình thường đều không gọi nơi đó là thôn Nguyệt Loan, gọi là thôn Trường Thọ, người ở nơi đó đều sống lâu, trước đây còn có người tới phỏng vấn đấy, hỏi bí quyết trường thọ của người nơi đó gì gì đó, sau đó làm một loại nghiên cứu phát minh dược liệu gì đó, nói người nơi đó đều là ăn thứ đó mới sống lâu, thật ra đều là giả. Nơi đó chủ yếu là chất lượng nước tốt, bên chúng tôi rất nhiều người, chuyên môn lái xe mang theo mười cái tám cái thùng nước đi nơi đó lấy nước."Tài xế rất hay nói, một mình có thể luyên thuyên hơn nửa giờ, A Cẩu lại cư nhiên trong tiếng nói chuyện của hắn chầm chậm ngủ rồi, còn ngủ rất ngon, cho nên Cố Hạo Ngôn cũng không có ngắt lời hắn. Chờ hắn nói nghỉ lấy hơi, Cố Hạo Ngôn mới hỏi: "Vậy anh có biết nơi đó có một người tên Mộ Dung Vũ không? Hẳn là rất có danh tiếng."
Tài xế nghe thấy cái tên này nghẹn lại một chút, ho vài tiếng mới bình phục, mở to mắt nói: "Mộ Dung Vũ? Kia không phải... tên Đại tiên sinh sao?"Cố Hạo Ngôn nghe thấy cái xưng hô này đều ngẩn người, "Đại tiên sinh? Tại sao gọi cậu ấy là Đại tiên sinh?"Tài xế căng thẳng nói: "Tôi cũng không biết, dù sao người địa phương đều gọi như thế, tôi không phải người thôn này, chỉ là kéo khách nhiều nên nghe nói. Anh ta hình như rất lợi hại, còn có thể hỏi quỷ thần, đoán cát hung, nếu gặp chuyện gì tà môn, đi tìm anh ta tất nhiên có thể tai qua nạn khỏi, bất quá không phải người thôn này bình thường không thể đi tìm anh ta, thôn không cho tìm. Cậu không phải là muốn đi tìm anh ta đấy chứ?"Cố Hạo Ngôn không ngờ Mộ Dung Vũ lại có danh tiếng lớn như vậy, mơ hồ "Ừm" một tiếng. Tài xế nói: "Vậy tối đến vẫn là đến đúng lúc rồi, nếu là ban ngày không chừng sẽ bị người ngăn lại. Bất quá tôi chỉ đưa cậu đến gần đó, nghe nói nơi anh ta ở có thần linh gì đó, va chạm không hay."Cố Hạo Ngôn nói: "Đến gần đó là được." Lại nói: "Anh còn biết chuyện gì về anh ta không? Có thể kể cho tôi nghe một chút đi."Tài xế vốn dĩ đã thích nói chuyện, nghe vậy gần như đem những tin đồn thần quái mình biết được kể lại sinh động như thật, đều là những chuyện được thêm thắt màu sắc thần bí, cũng không biết tính chân thật có bao nhiêu, bất quá với sự hiểu biết của Cố Hạo Ngôn về Mộ Dung Vũ, đánh giá tính chân thật liền không được một nửa. Tài xế lại nói: "Nghe nói loại người như họ, đều là từ tổ tiên truyền xuống, hình như lén lút cung phụng không phải thần linh chân chính gì, mà là một con hồ tiên, nghe nói trước đây họ còn phải cống nạp cho hồ tiên đấy, cống phẩm cũng hiếm lạ lắm, chính là bản thân thân mình, cũng không hiểu là cho hồ tiên thải âm, hay là cho hồ tiên bổ dương."Cố Hạo Ngôn nghe đến đó có chút vô ngữ, nhưng không thể nghi ngờ việc bắt chuyện với tài xế có thể làm anh giảm bớt một chút sự nóng nảy trong lòng, cho nên thuận miệng nói: "Còn có loại chuyện này?"Tài xế thấy anh có hứng thú, càng hưng phấn, nói: "Đúng vậy, mọi người đều nói như thế, có hồ tiên phù hộ, cả thôn họ mới có thể phồn vinh hưng thịnh, người cũng phần lớn sống lâu, huyện chúng tôi có mấy chục người già trên trăm tuổi, 90% mấy đều sống ở thôn họ. Hơn nữa họ không chỉ sống lâu, hình như còn có thuật giữ nhan sắc, chính là người quanh năm ở tại nơi đó, bề ngoài phần lớn không hiện tuổi. Cứ nói cái Đại tiên sinh này, nghe nói đã là người 5-60 tuổi, nhìn còn như hai ba mươi không sai biệt lắm."
Tài xế nghe thấy cái tên này nghẹn lại một chút, ho vài tiếng mới bình phục, mở to mắt nói: "Mộ Dung Vũ? Kia không phải... tên Đại tiên sinh sao?"Cố Hạo Ngôn nghe thấy cái xưng hô này đều ngẩn người, "Đại tiên sinh? Tại sao gọi cậu ấy là Đại tiên sinh?"Tài xế căng thẳng nói: "Tôi cũng không biết, dù sao người địa phương đều gọi như thế, tôi không phải người thôn này, chỉ là kéo khách nhiều nên nghe nói. Anh ta hình như rất lợi hại, còn có thể hỏi quỷ thần, đoán cát hung, nếu gặp chuyện gì tà môn, đi tìm anh ta tất nhiên có thể tai qua nạn khỏi, bất quá không phải người thôn này bình thường không thể đi tìm anh ta, thôn không cho tìm. Cậu không phải là muốn đi tìm anh ta đấy chứ?"Cố Hạo Ngôn không ngờ Mộ Dung Vũ lại có danh tiếng lớn như vậy, mơ hồ "Ừm" một tiếng. Tài xế nói: "Vậy tối đến vẫn là đến đúng lúc rồi, nếu là ban ngày không chừng sẽ bị người ngăn lại. Bất quá tôi chỉ đưa cậu đến gần đó, nghe nói nơi anh ta ở có thần linh gì đó, va chạm không hay."Cố Hạo Ngôn nói: "Đến gần đó là được." Lại nói: "Anh còn biết chuyện gì về anh ta không? Có thể kể cho tôi nghe một chút đi."Tài xế vốn dĩ đã thích nói chuyện, nghe vậy gần như đem những tin đồn thần quái mình biết được kể lại sinh động như thật, đều là những chuyện được thêm thắt màu sắc thần bí, cũng không biết tính chân thật có bao nhiêu, bất quá với sự hiểu biết của Cố Hạo Ngôn về Mộ Dung Vũ, đánh giá tính chân thật liền không được một nửa. Tài xế lại nói: "Nghe nói loại người như họ, đều là từ tổ tiên truyền xuống, hình như lén lút cung phụng không phải thần linh chân chính gì, mà là một con hồ tiên, nghe nói trước đây họ còn phải cống nạp cho hồ tiên đấy, cống phẩm cũng hiếm lạ lắm, chính là bản thân thân mình, cũng không hiểu là cho hồ tiên thải âm, hay là cho hồ tiên bổ dương."Cố Hạo Ngôn nghe đến đó có chút vô ngữ, nhưng không thể nghi ngờ việc bắt chuyện với tài xế có thể làm anh giảm bớt một chút sự nóng nảy trong lòng, cho nên thuận miệng nói: "Còn có loại chuyện này?"Tài xế thấy anh có hứng thú, càng hưng phấn, nói: "Đúng vậy, mọi người đều nói như thế, có hồ tiên phù hộ, cả thôn họ mới có thể phồn vinh hưng thịnh, người cũng phần lớn sống lâu, huyện chúng tôi có mấy chục người già trên trăm tuổi, 90% mấy đều sống ở thôn họ. Hơn nữa họ không chỉ sống lâu, hình như còn có thuật giữ nhan sắc, chính là người quanh năm ở tại nơi đó, bề ngoài phần lớn không hiện tuổi. Cứ nói cái Đại tiên sinh này, nghe nói đã là người 5-60 tuổi, nhìn còn như hai ba mươi không sai biệt lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store