[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan Mộc
Chương 15: Rốt cuộc đâu mới thực sự là ngươi?
Edit: RyalKinh thành không cấm đi lại ban đêm, buổi tối rất nhộn nhịp.Có những quầy ăn vặt bán mì vằn thắn hoặc bánh bao bốc khói nghi ngút, có ông lão bán kẹo đường thổi bị vây quanh bởi đám trẻ con, đứa nào đứa nấy mặt mũi đỏ bừng vì lạnh, có người bán kẹo hồ lô vừa đi vừa rao sang sảng.Đèn lồng được treo khắp phố, những chiếc thuyền thắp đèn sáng rực trôi lững lờ trên sông, tiếng đàn sáo văng vẳng, bóng các nàng vũ cơ yểu điệu như lấp ló giữa sương mờ.Quả thực còn phồn hoa hơn ban ngày nữa.Ba người ngồi trên xe ngựa, Mặc Thư vén rèm nhìn ngó khắp nơi, thi thoảng lại kêu lên đầy sợ hãi."Công tử ơi nhìn kìa, có người đang biểu diễn nuốt kiếm!".Cách đó không xa là một đoàn xiếc, có người cầm chiêng liên tục gõ, có người biểu diễn phun lửa hoặc dùng ngực đập vỡ tảng đá, tiếng vỗ tay và khen ngợi vang lên từ đám đông.Dung Ngọc chẳng có tâm trạng xem xiếc, cậu chỉ muốn thấy thú ăn sắt mà thôi.Cậu quay đầu nhìn Sở Đàn: "Còn bao xa nữa?".Nhận thấy vẻ gấp gáp trong đôi mắt lúc nào cũng thản nhiên của Dung Ngọc, đáy mắt Sở Đàn cũng hiện ý cười: "Ở ngay phố Dương Liễu góc này"."Ừm". Dung Ngọc ngồi thẳng dậy, mặt không đổi sắc, nhưng hai bàn tay đan vào nhau mơ hồ để lộ sự chờ mong.Đúng lúc ấy xe ngựa dừng, phu xe cao giọng bẩm báo: "Thưa công tử, phía trước đông người quá, xe ngựa không vào được!".Phía trước dù là tuyến phố chính nhưng càng lúc càng đông người, xe của Dung Ngọc lại to, nếu cứ cố chen vào thì chỉ sợ dân chúng sẽ bị thương, con ngựa bị hoảng, khiến chủ nhân trong xe cũng phải chịu liên lụy. Phu xe không dám tiến thêm một bước nào nữa.Ba người đành xuống xe. Mặc Thư choàng thêm cho Dung Ngọc một tấm áo thật dày, lớp lông cáo đỏ rực giúp cậu có thêm đôi phần sức sống, như thể nó cũng đang chung vui với ngày lễ hôm nay.Phu xe khiêng xe lăn xuống, Mặc Thư đi lấy chăn lông và lò sưởi tay, vừa định ôm Dung Ngọc dậy thì phát hiện Sở Đàn đã bế cậu lên rồi – lại còn bế như bế trẻ con, một tay đỡ mông, tay còn lại đệm hờ trên lưng cậu.Nó sửng sốt nhìn Dung Ngọc, quả nhiên thấy cậu sầm mặt xuống, đôi mắt hoa đào đầy sát khí đang lạnh lẽo trừng Sở Đàn.Sở Đàn coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân mình, hắn đặt cậu xuống xe lăn, rất đỗi tự nhiên mà cầm chiếc chăn lông trong tay Mặc Thư đắp kín đùi cậu.Hắn lại nhận chiếc lò sưởi tay, đang chuẩn bị đưa cho Dung Ngọc thì bị cậu hậm hực giật lấy không cho chạm vào, cũng nhận được một cái lườm đầy hung hăng.Sở Đàn chẳng thèm chớp mắt, cuối cùng còn chu đáo khép kín cổ áo choàng cho Dung Ngọc.Mặc Thư: "...". Mặt dày thật đấy.Ba người tiếp tục đi, hai bên đường nhộn nhịp không sao kể xiết. Bỗng có người hô to: "Mặt nạ, mặt nạ, bán mặt nạ đây!".Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn sang, tình cờ chạm mắt với ông chủ."Công tử mua mặt nạ đi, một đồng một cái, chúc cậu sẽ gặp được mối duyên thật tốt!". Ông chủ thấy họ ăn vận đẹp đẽ quý giá thì lập tức mỉm cười chèo kéo khách.Phía sau ông ta là vài chiếc kệ treo đủ kiểu mặt nạ, Dung Ngọc nhìn xung quanh, rất nhiều người khác cũng đang đeo mặt nạ.Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, cũng là lễ Tình nhân thời cổ. Mỗi năm chỉ có một ngày trai gái trẻ tuổi không cần giữ lễ mà thoải mái hẹn ước. Những ai chưa có ý trung nhân cũng ăn mặc đẹp để dạo phố, mong tìm được người tâm đầu ý hợp.Đeo mặt nạ cũng là một tập tục quan trọng trong Tết Nguyên tiêu, nhờ nó che đi gương mặt mà nữ có thể mặc đồ nam, nam cũng có thể mặc áo váy. Mọi người đều có thể sống đúng với bản thân mình, vui chơi thỏa thích không phải dè chừng ai khác.Thấy ông chủ nhiệt tình mời khách, Dung Ngọc chỉ bừa vào một mặt nạ hình hồ ly, Mặc Thư chọn một chiếc màu bạc đơn giản, chỉ còn lại Sở Đàn.Hắn nhìn Dung Ngọc: "Chẳng bằng công tử giúp ta chọn một chiếc?".Dung Ngọc đeo mặt nạ hồ ly, hoa văn đỏ trắng khiến cặp mắt hoa đào càng thêm diễm lệ, để lộ đôi môi và cái cằm xinh xắn. Chiếc áo choàng lông cáo đỏ rực rất hợp với chiếc mặt nạ lại càng tôn lên người mặc, dù cậu có đang ngồi xe lăn thì khí chất cao ngạo và biếng nhác vẫn hiện rất rõ.Nghe lời thỉnh cầu của Sở Đàn, Dung Ngọc nhìn hắn rồi lại nhìn những hàng kệ, cuối cùng chỉ vào chiếc mặt nạ thú hoang treo trên vị trí cao nhất.Chiếc mặt nạ đen tuyền rất giống sói, bên trên là những đường nét phức tạp, lại thêm cặp răng nanh hung dữ vô cùng.Sở Đàn cao lớn khôi ngô, nhưng vừa đeo chiếc mặt nạ ấy lên thì bao cô gái xung quanh đang lén lút nhìn ngắm đều sợ hãi né đi cả.Hắn cũng chẳng để tâm, chỉ khom lưng hỏi Dung Ngọc: "Công tử thấy đẹp không?". Mặt nạ che đi đôi mắt và nửa trái gương mặt hắn. Dung Ngọc nhìn những đường nét sắc bén bên má phải của Sở Đàn cùng cặp môi mỏng kia, không đáp mà chỉ hỏi lại: "Ngươi nói xem, cái mặt nạ ngươi đang đeo là sói hay là chó?".Sở Đàn sờ mặt nạ: "Công tử nghĩ sao?".Dung Ngọc nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của hắn: "Ta thấy rất giống chó".Sở Đàn cười mỉm, cúi xuống nói khẽ bên tai cậu: "Vậy ta sẽ là chó của người".Bốn phía xung quanh nhộn nhịp, âm thanh huyên náo, chỉ có bầu không khí giữa hai người yên tĩnh đến kì lạ – như thể cơn gió nhẹ đang thổi tới cũng phải dừng, hết thảy đều bị tua chậm lại.Cảm giác bị xâm phạm và áp bức lần nữa xuất hiện, Dung Ngọc bỗng chớp hàng mi, giơ tay túm áo Sở Đàn đẩy ra thật mạnh, nhìn hắn chằm chằm như không cam lòng ở thế yếu, yết hầu dao động.Một lúc lâu sau, cậu vỗ nhẹ lên cổ áo hắn, đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ khẽ cong: "Thế thì hãy làm một con chó thật ngoan đi".Ba người đi xuyên qua đám đông, nhanh chóng đặt chân vào con phố Dương Liễu. Chỉ cần thoáng liếc mắt, họ đã thấy cách đó không xa là một khoảng đất trống được bao người vây quanh, thi thoảng lại có tiếng cảm thán reo hò."Nhất định là nơi đó rồi ca nhi!". Mặc Thư đẩy xe lăn bước tới.Mọi người thấy họ có vẻ không giống dân chúng bình thường mà ăn mặc như công tử nhà quyền quý thì nhanh chóng tản ra.Trên khoảng đất trống là vô số loài động vật, đám khỉ nhảy nhót khắp nơi, lũ vẹt ngâm thơ, con chó biết lăn vòng sắt [1]... Có cả một con voi đang giơ vòi lên thật cao, phía trên là vũ công nhảy múa uyển chuyển.[1] Một trò chơi dân gian, móc thanh sắt vào một cái vòng mảnh thế này rồi khéo léo điều khiển để cái vòng lăn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store