ZingTruyen.Store

Dm Sau Khi Tinh Ruou Cung Chu No Ket Hon Hoan

Âm thanh trong trẻo của thiếu niên tràn đầy năng lượng và rực rỡ, học sinh bốn phía vốn đang ồn ào náo nhiệt chợt im bặt hết. Dãy lầu phía sau, các học sinh khóa dưới đang học bỗng xôn xao đứng dậy, nháo nhào ló đầu ra ngoài xem náo nhiệt, lại bị giáo viên cưỡng chế gọi về, hết lần này đến lần khác như đang *chơi đập chuột.

Thân ảnh đang muốn bước vào *khu phòng học lớp 12 nghe thấy tiếng bước chân một hồi, sau đó quay lại, mặt đối diện y.

(高三教学楼 : Classroom Buildingtui search thì nó ra nguyên toà nhà như z nè.)

Mùa hè gió thổi rối loạn tóc mái của Lâm Nhĩ Gia, y tại hoa viên trường trước sau như một không sợ trời không sợ đất giữ vững hình tượng *đại ca, giờ phút này y liều mạng hô: "—— Em thích anh! Cùng em yêu đương đi!"

(校霸:đề cập đến một loại người tương đối mạnh mẽ trong nhóm trường thường xuyên gây chuyện, giống trùm trường zị đoá 🥹)

Tiếp theo, y nhìn thấy Thiệu Giang Tự mặt không chút thay đổi bước về phía mình, vội vàng tắt loa ném bừa xuống bên chân, đem thư tình, chocolate và cả hoa hồng tỉ mỉ chuẩn bị tốt từ trước toàn bộ hết thảy đưa đến trước mặt đối phương giống như đang lấy lòng.

Thiệu Giang Tự tiếp nhận thư tình của y, chỉ thấy hắn im lặng mấy giây, bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi không thích cậu, lần sau đừng tốn thời gian nữa, cậu đang khiến tôi mất mặt đấy."

Nụ cười trên mặt Lâm Nhĩ Gia hoàn toàn đông cứng, y nhìn Thiệu Giang Tự không chút do dự đem thư tình của y ném vào đài phun nước.

Nhưng tính cách Lâm Nhĩ Gia không thể xê dịch, y ra vẻ dường như không có việc gì bày ra bộ dáng tiểu lưu manh, vui tươi hớn hở nói: "Thư tình của em là giấy plastic nhựa dẻo đó, dày đặc không thấm nước ha ha ha, anh hủy không được đâu."

Thiệu Giang Tự vẫn bình tĩnh nhìn y, "Vô vị."

Chocolate luôn nắm trong tay rất nhanh bị Lâm Nhĩ Gia hồi hộp nắm chặt đến tan chảy , y muốn giữ lại Thiệu Giang Tự, vội vàng đem hoa và chocolate lần lượt từng món đưa đến, như trước cười hì hì , "Anh muốn hoa không? Chocolate anh nếm thử, chút?"

"Không cần." Thiệu Giang Tự lạnh lùng cự tuyệt, xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lâm Nhĩ Gia lấy chocolate giấu vào túi áo, nhặt lên cái loa, mở công tắc, dùng sức vỗ vỗ, hướng về phía bóng dáng kia la lớn: "Cái đồ thiếu hiểu biết! Bố không theo đuổi anh nữa! Cút xéo không tiễn! . . . . . . Cố gắng thi đại học! Tốt nghiệp vui vẻ!"

Y quát đến mức hốc mắt nóng lên, mũi cũng bắt đầu cay cay, nhưng người bên ngoài xem ra vẫn như trước không quan tâm y nói gì, ngoại hình đáng ghét... có chút phong lưu. Bóng dáng kia rời đi cũng không lưu luyến, người cho y chút dịu dàng và hy vọng, thậm chí không thèm quay đầu liếc mắt nhìn y một cái. Cuối cùng thì y cũng chỉ là một cây làm chẳng nên non.

Y mang theo loa, câu khóe miệng nở lên nụ cười, gỡ lớp giấy gói trên bông hồng vẫn còn dính sương sớm—— đó là đóa hoa hồng đẹp nhất y ghé vào cửa hàng hoa cẩn thận chọn lựa một lúc lâu, y từ giữa thân cây bẻ gãy, xé nát cánh hoa, nâng cao tay tiến gần đến đài phun nước đằng sau.

Gai hoa hồng hung hăng đâm vào tay y, chocolate vừa nãy bị mồ hôi tay làm chảy khiến y đau đớn , nghe thấy chủ nhiệm ở sau lưng la hét, vọt về phía y.

Y từ trên đài phun nước nhảy xuống, buổi trưa mặt trời cực nóng nướng y đến mức không mở mắt ra được, nhưng còn hơn mất mặt, y cảm giác ngực đau quá, con nai nhỏ bướng bỉnh hai năm trong lồng ngực hình như đã mệt mỏi rồi.

Một khắc đó, Tiểu Lâm Nhĩ Gia rốt cục tỉnh táo lại, thì ra sau khi mẹ mất, trên thế giới này, thật sự không còn ai thương y.

———

Tỏ tình thất bại trước toàn trường là cơn ác mộng theo Lâm Nhĩ Gia từ năm cấp 3. Y lại một lần nữa bừng tỉnh dậy, một thân đầy mồ hôi, có thể là lúc bị mặt trời nướng trong mơ nên mồ hôi mới chảy nhiều như vậy.

Y trong bóng đêm mò mẫm tìm dép lê, ra khỏi phòng lọ mọ tìm nhà bếp để uống nước, đi đến nửa đường liền hối hận —— y nên mang theo di động chiếu sáng cho rõ, hiện tại có chút *quáng gà.

(Quáng gà là biểu hiện nghiêm trọng của việc không thể nhìn hoặc nhìn mờ ở những nơi tối vào ban đêm hoặc ban ngày, giảm độ nhạy cảm với ánh sáng yếu và thời gian thích ứng với bóng tối kéo dài. Phần lớn là do thiếu VA, cũng có trường hợp quáng gà bẩm sinh. Triệu chứng chính là nhìn gần như bình thường vào ban ngày, nhưng nhìn mờ khi ánh sáng mờ đi vào lúc hoàng hôn. Bởi vì một số loài chim như chim sẻ bẩm sinh đã mắc bệnh quáng gà nên còn được gọi là "quáng gà", "tước mục" và "tước mục nhãn".)

Cứ như vậy, y đứng giữa phòng khách, đối mặt với bố cục căn nhà không quá quen thuộc khó khăn bước đi, ngay cả làm sao trở về cũng đã mất phương hướng.

Y thống khổ đỡ trán. Ông trời ơi, con sẽ không phải đứng ở đây suốt đêm chứ? Nghĩ đến mức đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi đi?

Tại thời điểm y ở trong bóng đêm khua chiên múa trống suy tính bước tiếp theo, phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, sau đó đèn trrong phòng khách cũng được mở. Y mất cả buổi mới có thể thích ứng được ánh sáng trong phòng, sau đó y một mảng quang minh nhìn thấy Thiệu Giang Tự đang mặc đồ ngủ.

Chẳng qua lúc này đây, Thiệu Giang Tự trong mơ hoàn toàn trái ngược với Thiệu Giang Tự đời thực, Thiệu Giang Tự đời thực tiến từng bước đến phía y, nâng tay sờ cái trán đầy mồ hôi của y, "Gặp ác mộng ?"

Lâm Nhĩ Gia nhìn người trước mặt cùng người trong mộng khuôn mặt giống nhau, gật gật đầu.

"Có muốn uống nước không?" Thiệu Giang Tự nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Nhĩ Gia lại gật gật đầu, nhỏ giọng nói: Rất khát."

Thiệu Giang Tự nói: "Ra sô pha ngồi một lát đi, tôi đi lấy nước."

Lâm Nhĩ Gia lại không nhúc nhích, y nhìn người trước mặt, đột nhiên hỏi một câu: "Tại sao nhất dịnh phải ném đi?"

Thiệu Giang Tự mày nhíu lại, khó hiểu nói: "Ném cái gì?"

"Không có gì." Lâm Nhĩ Gia thu hồi ánh mắt, lắc đầu, chậm rãi đến bên sô pha, chậm rãi ngồi xuống.

Qua nhiều năm như vậy cũng vẫn là không nghĩ thông suốt, không thích có thể nói không thích, hà cớ gì phải khiến niềm yêu thích của y trở nên hèn mọn rẻ mạt như vậy, tôn nghiêm của y không phải đã mất sạch rồi sao. Haiz, điều này làm cho y mỗi khi nghĩ đến, đều hoảng hốt cảm thấy được chính mình năm đó thực ra không phải hạng người tốt đẹp gì.

Thiệu Giang Tự bưng một ly nước ấm đến, đưa tới tay y, nói: "Chìa khóa trong nhà ngày mai tôi đưa cậu một cái, khóa vân tay cậu cũng có thể dùng. Lát nữa tôi để một cái đèn ngủ nhỏ ở phòng cậu, cửa cũng lắp một cái."

Lâm Nhĩ Gia cầm ly nước trong tay uống, "Được."

"Nếu cảm thấy cơ thể không thoải mái, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi. Ban ngày cũng có thể đến công ty tìm tôi."

"Được."

Cuối cùng Thiệu Giang Tự thập phần có trách nhiệm đưa y về lại phòng, nhìn thấy y nằm xuống ngủ, giúp y lắp xong đèn ngủ, sau đó quay về phòng của mình.

Bốn phía rốt cục an tĩnh lại, Lâm Nhĩ Gia nâng tay mở đèn ngủ hình trái cam nhỏ, ánh sáng màu da cam khiến y trong lòng ít nhiều cũng cảm nhận được chút an ủi, dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm nay cuối cùng cũng không bị mấy giấc mơ phá nhiễu nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Giang Tự đúng hẹn đen chìa khóa trong nhà giao cho y, lại đem y đi xác nhận mã vân tay, sau cùng bảo tài xế đưa y đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store