ZingTruyen.Store

Dm Sau Khi Tinh Ruou Cung Chu No Ket Hon Hoan

Từ nhỏ đến lớn Thiệu Nhân Hoa dạy dỗ hắn, nói với hắn hôm nay làm vậy là không đúng, hắn nên vĩnh viễn sặc sỡ loá mắt, vững chắc bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, tuần tự mà tiến, hắn không nên vi phạm làm trái sự sắp đặt của ông, hành động cử chỉ điên cuồng hắn làm ra hoàn toàn không xứng với thân phận.

Nhưng hắn lại không hiểu như vậy có gì không đúng. Hắn muốn gặp Lâm Nhĩ Gia, muốn thực hiện lời hứa với y, muốn đi ăn sinh nhật y, có cái gì không đúng.

Hắn chưa từng trải qua cảm xúc như vậy, cũng không có cách nào định nghĩa, nhưng hắn nguyện ý vì Lâm Nhĩ Gia, rời bỏ cái gọi là "làm sai".

Quán cơm tây Thái Tây Kỳ cách khu biệt thự nhà hắn rất xa, hầu như là ở bên thành phố khác, lái xe đi cũng phải mất hơn nửa tiếng, hắn liều mạng chạy, gió thổi toàn thân, chạy không biết bao lâu, cho đến khi toàn bộ quảng trường trong thành phố từ từ yên lặng, rốt cục đã chạy tới điểm cuối.

Hắn nhìn mặt đồng hồ, đã hơn mười một giờ, hắn cũng không dám xác định quả cam nhỏ kia vẫn sẽ đợi hắn hay không.

Nhưng khi hắn thở hồng hộc chạy vào phòng 213, nhìn thấy chén bát ngổn ngang, đứa nhỏ bên trong đang say bí tỉ nằm trên bàn lầm bầm khe khẽ, bỗng nhiên cảm nhận được, hành vi đại nghịch bất đạo của bản thân đêm nay nháy mắt đều có ý nghĩa.

"Lâm Nhĩ Gia. . . . . ." Hắn đi qua, ngồi bên cạnh quả cam nhỏ, nhẹ giọng gọi y. Thiệu Giang Tự bình thường rất ít chủ động gọi tên y.

Nghe được giọng nói của hắn, Lâm Nhĩ Gia động đậy, mở to mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Chất rượu làm tê liệt thần kinh y, y nhìn chằm chằm Thiệu Giang Tự, quan sát hơn nữa ngày, bỗng nhiên nâng tay chùi nước mắt, "Oa oa oa Thiệu Giang Tự. . . . . ."

Thời điểm y khóc giống như sinh nhật năm ngoái, giống một đứa nhỏ không ai cần, làm cho người ta đau lòng.

Thiệu Giang Tự tiến lại lau nước mắt cho y, động tác không thuần thục cho lắm, "Xin lỗi, anh đến muộn."

"Thiệu Giang Tự. . . . . ." Lâm Nhĩ Gia thút tha thút thít khóc, làm bản thân khó thở, nói chuyện đứt quãng, "Anh có phải thật sự chán ghét em không. . . . . . Em cũng không cố ý đáng ghét như vậy đâu. . . . . Trừ bỏ lúc quấy rối gây chuyện, em lúc nào cũng học bài chăm chỉ hết. . . . . . Anh, anh có thể hay không đừng ghét em. . . . . ."

Thiệu Giang Tự chưa bao giờ nói chuyện ngọt ngào nhẹ nhàng cùng người khác, hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của quả cam nhỏ, "Anh không chán ghét em."

"Vậy anh dẫn em đi đi. . . . . ." Lâm Nhĩ Gia nắm lấy góc áo hắn, lời nói ngắt quãng, "Không ai cần em, không ai cần em."

Thiệu Giang Tự cõng Lâm Nhĩ Gia từ trong nhà hàng đi ra, tiểu Omega im lặng nằm trên lưng hắn, hai tay yếu đuối vòng qua cổ hắn, say đến rối tinh rối mù.

Tin tức tố vị cam thanh thanh trong veo trên người Lâm Nhĩ Gia không kiêng nể tỏa ra, dẫn tới vài Alpha trong nhà ăn có chút xao động nhìn qua, rồi lại đều bị ánh mắt sắc bén của Thiệu Giang Tự dọa lui.

Thiệu Giang Tự đem Lâm Nhĩ Gia cõng đến ghế dài gần trạm xe bus rồi ngồi xuống. Tuyến xe đã đi từ lâu, nơi này không một bóng người, chỉ có gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái từng đợt thổi qua.

Lâm Nhĩ Gia tựa đầu vào vai Thiệu Giang Tự, nhắm mắt lại rầm rì. Thiệu Giang Tự lấy điện thoại từ trong túi áo y, gọi điện thoại cho Lâm Thành Hải, nói chính mình là bạn học của Lâm Nhĩ Gia, Lâm Nhĩ Gia uống say, kêu ông mau đến đón con mình.

Sau đó hắn lại gọi cho tài xế lái xe nhà mình một cuộc điện thoại, nói cho gã vị trí cụ thể, làm phiền gã đến đón mình. Trong nhà bên kia hiển nhiên đã phát hiện chuyện hắn nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn, đợi hắn trở về ắt sẽ tránh không khỏi một trận cuồng phong sấm chớp. Nhưng hắn không quan tâm, gặp được Lâm Nhĩ Gia, tất cả đều đáng giá.

Sau khi cúp điện thoại, hắn đem điện thoại Lâm Nhĩ Gia bỏ lại vào túi, rũ mắt nhìn tiểu quỷ say rượu ôn nhu đáng yêu trên vai, cảm thấy tâm trạng không tồi. Mười bảy năm nay, chưa từng có một người nào, làm hắn rung động như thế.

"Thiệu Giang Tự. . . . . ." Lâm Nhĩ Gia nhắm mắt, nhỏ giọng lầu bầu.

"Sao?" Thiếu niên thanh âm ấm áp đáp lại.

Lâm Nhĩ Gia chậc lưỡi, "Em thật sự thích anh. . . . . ."

Thiệu Giang Tự dừng một chút, "Anh cũng thích em."

"Gạt người." Lâm Nhĩ Gia bất mãn nhăn mặt nhíu mày, "Em không tin, anh là kẻ lừa đảo, nói chuyện không giữ lời hứa."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có người ngăn chặn cái miệng của y, hô hấp ấm áp hương gỗ nhai bác phút chốc tiến gần, ở trên môi y dịu dàng hôn một cái.

Lâm Nhĩ Gia vẫn như cũ không thể mở to mắt, nghĩ rằng chính mình rất giỏi mơ đẹp, cười hì hì nói: ". . . . . . Giống thật quá."

Giống như là hòa thượng phá giới, Thiệu Giang Tự đoan chính ngồi, không dám cử động, tim đập mạnh. Lần đầu tiên trong đời bởi vì khẩn trương rung động cùng nhiều điểm vui sướng mà mất đi tiết tấu bình tĩnh, càng ngày tim càng đập nhanh.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn cùng Lâm Nhĩ Gia, toàn thế giới chỉ có hắn biết. Đương nhiên, ánh trăng đêm đó, đèn đường lờ mờ, bảng hiệu trạm xe bus, gió đêm cũng đều biết, mà Lâm Nhĩ Gia say rượu lại không biết.

Ngày hôm sau, Lâm Nhĩ Gia say rượu đầu óc không tỉnh táo cả ngày, đầu đau như muốn nổ tung, nằm dài trên bàn khó chịu một buổi, cũng đã quên mất không đi hỏi là người anh em tốt nào có lòng tối qua gọi điện lão Lâm đến đưa y về nhà, làm y cũng không đến mức giống với thiếu niên lầm lỡ thất tình ngủ đầu đường xó chợ.

Đêm đó đối với Lâm Nhĩ Gia mà nói quả thật không dám nghĩ tới, bị cho leo cây, lạnh lẽo cô đơn hiu quạnh, rét buốt thê lương không ai thân thích, cho nên mãi đến sau này y cũng không muốn nhớ lại.

Nếu y có thể biết, buổi tối hôm nọ thiếu niên trong lòng y phá vỡ xiềng xích trói buộc liều lĩnh chạy qua hơn nửa thành phố găp y, thậm chí cướp đi nụ hôn đầu tiên của y, y của sáu năm sau có thể cũng sẽ không bất an như vậy.

Đáng tiếc trên đời không có nếu, chuyện đã xảy ra vĩnh viễn sẽ không lặp lại.

"Gia Gia, đang bận gì sao?"

Thiệu Giang Tự tắm rửa xong, đang lau tóc bước từ phòng tắm đi ra, thấy Lâm Nhĩ Gia đang ngồi ở trên giường nghiêm túc chơi điện thoại, hắn tiến lại hỏi một câu.

"Em đang lướt story, chưa nghĩ ra sẽ nói gì." Lâm Nhĩ Gia trả lời, ngẩng đầu nhìn hắn, "Em đang muốn hỏi anh. Em muốn đăng hình bánh kem với hoa hồng lưu lại làm kỷ niệm, anh có để bụng không? Nếu anh phiền, em sẽ để chế độ riêng tư."

"Anh không ngại." Thiệu Giang Tự nằm xuống kế bên Lâm Nhĩ Gia, tựa đầu lên gối, nghĩ nghĩ, thử thăm dò đem y kéo vào trong lòng, "Anh rất vui, vì em muốn nói cho mọi người là em đã có một Alpha rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store