[ĐM] Sau khi bị đánh dấu, Alpha siêu khó dỗ - Địch Dữ.
Chương 15.
Dục vọng chiếm hữu của A đối với O là sự tương tác, thì chắc là của A đối với E cũng giống như vậy. O sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với A, nói cách khác A cũng sẽ bởi vì E mà nóng nảy, lo âu, hơn nữa còn vô cùng muốn bới lông tìm vết.Giang Vân Biên sau một hồi thuyết phục bản thân thì nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ: "Tôi hiểu rồi."Bác sĩ: "...?"Không biết vị bạn học này lúc im lặng đã suy nghĩ cẩn thận cái gì, bác sĩ chỉ dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, cảm xúc không được dao động quá lớn.Khi Giang Vân Biên đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Chu Điệt đang ngồi chờ trên ghế chơi di động, người nọ dường như có hơi mệt mỏi, nâng mắt lên nhìn cậu một hồi lâu.Giang Vân Biên bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên: "Cậu còn chưa đi nữa à.""Mẹ tôi muốn tôi mang cậu về." Chu Điệt đứng lên, đi đến trước mặt Giang Vân Biên thì cúi người: "Muốn ôm hay vẫn là khiêng?""Thế này đi, tôi đánh gãy chân cậu, sau đó cậu đi mua hai chiếc xe lăn, chúng ta cùng nhau đẩy đi đi."Cuối cùng Chu Điệt vẫn chịu đựng thái độ tối tăm trẻ con của người này, vác cậu lên xe taxi."Tôi phải về trường học, cậu còn như vậy nữa có tin là tôi thật sự đánh cậu không!" Khi Giang Vân Biên bị hắn mạnh mẽ cài dây an toàn thì xù lông lên."Cậu đồng ý với mẹ tôi giúp bà làm bánh trung thu." Chu Điệt lấy hai quả trứng trong túi quần ra: "Nguyên liệu nấu đều đã mua rồi."Giang Vân Biên thật sự cảm thấy Chu Điệt có vấn đề, song bị hắn cố ý nói như vậy, bản thân đúng thật là hình như hơi đuối lý.Chu Điệt cuối cùng vẫn cõng Giang Vân Biên lên lầu bảy, sau khi nói tất cả sự việc từ lớn đến nhỏ giẫm phải vỏ chuối té ngã như thế nào cho dì Ôn, kỳ nghỉ trung thu của Tiểu Giang què chân đã được sắp xếp ổn thỏa.Ôn Nguyệt nhất định phải chăm sóc cậu."Không cần phiền đâu dì, dì còn có khách khác nữa mà." Giang Vân Biên nhìn về phía Từ Chiêu Nhược.Từ Chiêu Nhược lập tức đứng thẳng người, đưa tay chạm tới trán chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo, tôi chỉ ở lại đây đêm nay thôi, ngày mai là đi liền, hơn nữa trước nay tôi đều ngủ chung với dì Ôn, bạn học Giang không cần để ý đến tôi đâu!"Giang Vân Biên cảm thấy Omega này nói chuyện hơi quá trớn.Ôn Nguyệt kêu Chu Điệt giúp cậu đứng dậy đi lên nghỉ ngơi, khi Giang Vân Biên lần thứ hai bước vào phòng Chu Điệt, mới thấy giường và trên sàn đều đã sắp xếp xong hết, dì Ôn muốn cậu ngủ lại qua đêm.Chu Điệt lấy quần áo cho cậu: "Cậu cao bao nhiêu?"Giang Vân Biên đỡ tường, không muốn trả lời."Không phát hiện trên người cậu còn dính trứng gà à?" Chu Điệt nói."181." Giang Vân Biên lạnh nhạt nói.Chu Điệt đưa cho cậu một bộ quần áo, còn có quần lót mới, cậu đến phòng tắm mới phát hiện khăn lông lần trước mình dùng qua còn treo ở trên tường.Sau gáy lại ngứa nữa rồi.Lúc Giang Vân Biên tắm sạch đi ra thì thấy Từ Chiêu Nhược và Ôn Nguyệt cũng ở trong phòng, ba người đang chơi cờ nhảy."Không được, không được, dì quá yếu." Ôn Nguyệt cười xua tay: "Dì đói rồi, đi xuống nấu mì đây, các con có muốn ăn không?"Từ Chiêu Nhược tích cực giơ tay: "Muốn ạ!"Chu Điệt và Giang Vân Biên cũng gật gật đầu.Sau khi người lớn đi rồi, tình cảnh bàn cờ nhảy bỗng nhiên trở nên bế tắc.Từ Chiêu Nhược nhìn Chu Điệt lấy một quyển sách tới xem, tức khắc không ôm tin tưởng gì đối với việc người này có thể mở đầu đề tài hay không, quay đầu lại nhìn về phía Giang Vân Biên: "Ừm, cậu có muốn thuốc ngăn mùi không?" Dứt lời, cô lấy lọ thuốc nhỏ mùi bơ mình luôn mang theo đưa ra.Giang Vân Biên nhìn cái chai kia lập tức nhớ tới mùi hương trên người Chu Điệt buổi tối ngày đó, quả nhiên là Từ Chiêu Nhược."Không tốt đâu." Cậu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.Đầu ngón tay đang lật sách của Chu Điệt khẽ khựng lại, nhướng mày nhàn nhạt nhìn người trước mặt.Lời này nghe sao có vẻ kỳ quái như vậy nhỉ?Từ Chiêu Nhược vừa định giải thích thì Chu Điệt đã đóng sách lại, quay đầu cười: "Chậc chậc, Chiêu Nhược, không tốt đâu."Từ Chiêu Nhược nổi hết cả da gà lên, đây là lần đầu tiên Chu Điệt kêu tên cô, sao lại sởn tóc gáy như vậy chứ.Sau gáy Giang Vân Biên bỗng nhiên như bị đâm một nhát, tâm tình muốn bới lông tìm vết lại bộc phát ra, tưởng tượng đến người trước mặt này còn đánh dấu mình là cậu muốn đá người.Chu Điệt giơ tay, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra thuốc ngăn mùi hương bạch trà, sau đó nhân lúc Giang Vân Biên không chú ý bèn nhanh chóng giữ chặt cổ tay cậu.*Bạch trà:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store