Dm Reup Yeu O Hamo Can Sac Ivy
08. Bác sĩ VuLý trí của ‘bác sĩ Vu’ hoàn toàn biến mất.“Chào mừng ghé thăm Hamo –“Vu Nhược Tường dùng nụ cười dịu dàng trước sau như một của anh bắt chuyện với khách hàng rồi đưa thực đơn lên.“Tiệm của các anh có món gì ngon, anh giới thiệu cho chúng em một chút được không?”“Được.”Vu Nhược Tường mở thực đơn món ăn ra để đề cử.“Tiệm chúng tôi có hai món nổi bật là Blueberry Cheesecake và Hamo Brownie Cheesecake, ‘đặc sắc mỗi ngày’ hôm nay là trà hoa cúc ướp lạnh cũng rất được yêu thích. Ngoại trừ đồ ăn và đồ uống ngọt ra, hai em cũng có thể thưởng thức một chút mỳ Ý của chúng tôi, hai em xem hai em cần món gì.”Hai cô bé học sinh nhìn thực đơn tự thiết kế cũng kiến trúc sáng tạo trong tiệm, đối mặt với đủ loại đồ ngọt khiến người ta chảy nước miếng liền không hạ nổi quyết tâm, hai người chần chừ một lúc thật lâu rồi quyết định chọn Blueberry Cheesecake và Hamo Brownie Cheesecake mà Vu Nhược Tường đề nhị, lại gọi thêm hai ly đồ uống khác. Vu Nhược Tường cũng rất kiên nhẫn ghi hết biên lai cho hai cô.“Hai ly latte hương quả phỉ.”Báo đồ uống mà khách hàng gọi cho Tiểu Ưu rồi, anh kéo khóa cổ áo xuống một chút.“Tiểu Ưu, hạ nhiệt độ của điều hòa trong tiệm xuống một chút nữa, tôi thấy hơi oi bức.”“Vâng.”Tiểu Ưu lập tức hạ nhiệt độ của điều hòa trong tiệm xuống hai độ nữa, sau đó đi vào nhà bếp làm đồ uống.Vu Nhược Tường thì lấy đồ ngọt mới làm lúc sáng từ trong tủ lạnh ra, đặt lên khay rồi rưới thêm chút chocolate chuẩn bị mang ra cho khách.Trong tiệm còn có một bàn khách khác đang giục đồ ăn, Vu Nhược Tường lại đi vào nhà bếp giúp đỡ Tiểu Ưu. Tiểu Ưu đang làm một ly latte hương phỉ ngẩng đầu lên nhìn anh liền ngây người.“Nhìn gì vậy? Làm việc đi.”“Ông chủ…”Lúc này cô mới để ý rằng Vu Nhược Tường vừa kéo cổ áo xuống.“Hửm?”Khóe miệng Tiểu Ưu nhếch lên thành một nụ cười nhạt, cười đến mức anh cảm thấy lông tóc đều dựng đứng lên, cuối cùng cô nghiêng qua.“Ông chủ, đề nghị anh kéo cổ áo lên đi…”Tiểu Ưu chỉ chỉ vào bên gáy mình ám chỉ.Vu Nhược Tường sửng sốt một chút, cuối cùng khi ý thức được là cô muốn nói điều gì liền vội vàng ‘xoạt’ một cái kéo khóa cổ áo đến tận cùng.Nếu như để Hạ Trăn nhìn thấy dáng dấp xấu hổ này của anh, nhất định sẽ cười giễu anh: ông đây mới là người bị đè, em còn không xấu hổ thì anh ngượng ngùng cái rắm gì?Tiểu Ưu bưng hai ly latte hương phỉ đã làm xong ra ngoài, Vu Nhược Tường lại không yên lòng tiếp tục kéo kéo khóa áo lên phía trên.Anh không ngờ là hai dấu vết này lại rõ ràng đến thế, yêu nghiệt kia rõ ràng là cố ý.Động tác của Vu Nhược Tường cực kỳ lưu loát đưa đồ uống đã làm xong đến một bàn khác, sau đó cầm theo biên lai quay lại chỗ quầy bar. Tiểu Ưu ngồi bên cạnh cười hắc hắc, nhiều chuyện ghé sát lại nhỏ giọng hỏi anh:“Là Hạ Trăn? Hai người đã tốt đẹp rồi hả? Ai da, cậu ấy siêu đáng yêu ấy!”Vu Nhược Tường đã hoàn toàn quên mấy vấn đề lúc trước, thẳng thắn đặt ra nghi vấn về ba chữ ‘siêu đáng yêu’ kia.“Siêu đáng yêu?”“Không đáng yêu sao?”Tiểu Ưu chống cằm hỏi lại.“À, đáng yêu ấy à –?”Vu Nhược Tường nhỏ giọng đáp thầm: đúng là có một chút…Vừa mới nhắc đến cậu ấy, cậu ấy đã gọi đến giống như có ma xui quỷ khiến vậy. Vu Nhược Tường bị dọa giật mình, lập tức nhận điện thoại.“Đang ở tiệm à?”Vừa nghe giọng nói liền có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tươi cười của người ở đầu điện thoại bên kia.“Ừ.”“Việc làm ăn hôm nay vẫn khá chứ?”“Ừm, cũng tạm. Bây giờ hãy còn sớm, buổi chiều mới bận.”Vu Nhược Tường đổi tay cầm điện thoại, hỏi tiếp:“Em không phải làm việc à? Cẩn thận không bị quản lý trực ban bắt được đang gọi điện thoại đấy.”“Mặc kệ ông ta, em nhớ anh mà ~”Nghe thấy giọng nói lại có cảm giác như người đang ở ngay trước mắt, Vu Nhược Tường cố gắng giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh.“Vu Nhược Tường.”“Sao thế?”“… Xương sống và thắt lưng của em.”Lần này đã thực sự đỏ mặt, không biết nên đáp lại cậu thế nào mới tốt, anh đành ngượng ngùng hỏi một câu:“… Không sao chứ?” Người ở đầu bên kia lại không hề e dè chút nào.“Về nhà phải xoa bóp cho em đấy!”“À, ừ….”Yêu nghiệt ở phía bên kia điện thoại lại cười rộ lên, lát sau lại nói:“Quầy hàng có khách rồi, em cúp máy đây.”“Ừ.”Điện thoại đã ngắt rồi, nhưng cảnh tượng được vẽ ra trước mắt lại không gạt đi được. Nhớ đến dáng vẻ của cậu ấy tối hôm qua, quả thực là có thể khiến người khác phun trào máu mũi.Người kia giống hệt như một con mèo yêu, cậu ngồi khóa trên người anh rồi ôm lấy cổ anh cười khẽ.“Bác sĩ Vu muốn kiểm tra chỗ nào?”Thứ ở thân dưới vừa được làm sâu trong cổ họng cậu lúc này đã cứng rắn vô cùng, Vu Nhược Tường bị quyến rũ đến không kìm nổi, vươn tay lần ra phía sau cậu, một ngón tay lúc đầu đưa vào còn khó khăn, không bao lâu sau đã bị phía sau cuốn chặt lấy, tiếng thở dốc trầm thấp của cậu phun hết lên bên tai Vu Nhược Tường, cho đến lúc ba ngón tay có thể ra vào thuận lợi, bàn tay còn lại của anh vuốt ve chỗ mẫn cảm của cậu, tiếng dịch thể bên trong tràn ra phát ra tiếng ‘nhép nhép’ vô cùng dâm mỹ.“… Bác sĩ thật háo sắc, làm thế này… Ưm… Không được…”Hạ Trăn ôm chặt anh hôn sâu.Ý khiêu khích không ngừng trong lời nói khiến Vu Nhược Tường cũng sắp không nhịn được, vẻ mặt cậu ngược lại vẫn cực kỳ ung dung, ánh mắt di chuyển xuống thấp dần:“… Muốn tiến vào đâu?”Rồi vừa ghé bên tai Vu Nhược Tường thấp giọng hỏi, thân thể cậu vừa chậm rãi tiếp nhận dục vọng của anh. Từ từ tiến vào từng chút một có chút dằn vặt người khác, sau khi toàn bộ đã tiến vào thì cậu hơi giật eo, khoái cảm trong nháy mắt ào đến, gương mặt cậu còn hiện lên nụ cười ngây thơ.“Vào hết rồi này ~”Phần eo lên xuống lưu loát, đôi mắt vì khoái cảm mà hơi nheo lại cùng với làn da trắng nõn vì tình dục mà ửng hồng. Vu Nhược Tường nhìn cậu phun ra nuốt vào dục vọng của mình, cảnh tượng như vậy quả thực là đang khiến người ta mất đi lý trí. Anh nhổm dậy ôm lấy Hạ Trăn, mặt đối mặt mà đẩy lên. Tốc độ không thuộc về mình lại không thể khống chế, Hạ Trăn mất đi quyền chủ động liền có chút hoảng hốt, thở phì phó gặm cắn bên gáy Vu Nhược Tường.Cùng lúc tiến vào phía sau thì anh cũng không quên nắm lấy phía trước của Hạ Trăn kiên nhẫn an ủi, bất kể là cách làm hay tốc độ cũng không có chỗ nào khác người nhưng lại mang theo sự dịu dàng thành thật giống hệt như cá tính của anh, không hiểu sao như vậy lại mang đến cho Hạ Trăn khoái cảm cực lớn. Khoái cảm dồn dập vì được chăm sóc cả trước lẫn sau xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu ôm chặt lấy lưng Vu Nhược Tường lớn tiếng rên rỉ, sắp đến, cũng sắp đến rồi.Đằng sau co rút lại cực nhanh, Vu Nhược Tường đẩy mạnh thêm hai lần nữa, không kìm được bắn ở trong cơ thể Hạ Trăn. Cơ thể chấn động mạnh không ngừng khiến Hạ Trăn chìm vào trong cao trào thật lâu, cậu từ từ nhắm hai mắt lại rồi cũng bắn ra.Cao trào qua đi, Vu Nhược Tường có chút sững sờ. Bản thân anh vốn là một người an phận bảo thụ, mặc dù trước kia có từng làm tình với bạn trai nhưng cũng không cảm thấy dâm mỹ giống như hôm nay, chính mình cũng luôn luôn tiết chế, cho dù là tư thế vẫn chỉ dùng một kiểu truyền thống, vậy mà hôm nay trái lại làm đến nhiệt tình như lửa vô cùng nhuần nhuyễn như thế.Hạ Trặn dụi mái tóc đen mềm giống như lông mèo bên gáy Vu Nhược Tường thở dốc nghỉ ngơi.Anh dường như có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh bên gáy Hạ Trăn, lúc này không hề lẳng lơ mà ngược lại còn cực kỳ an tâm. Anh liền thuận miệng hỏi:“Hôm nay em dùng loại gì thế?”“Hửm?”Người trong lòng khựng lại một chút rồi mỉm cười dựa sát vào hôn anh:“Dịch sữa… KY dùng hết mất rồi. Anh không thích à?”Đầu Vu Nhược Tường ‘oành’ một tiếng nổ tung:“Anh không nói cái đó!”Đôi mắt đen láy sáng rực chớp chớp vô tội.“Vậy ý anh là gì?”“… Anh hỏi em hôm nay dùng nước hoa gì.”“À ~ anh hỏi cái này sao, là Light Blue của D&G đấy.”Hạ Trăn bày ra bộ dáng bừng tỉnh, nháy mắt lại không an phận cọ cọ lên người anh, liếm liếm vành tai anh:“Nếu như bác sĩ Vu thích… Sau này ngày nào em cũng dùng nó.”Vu Nhược Tường nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì ngọn lửa vừa dịu xuống dường như lại bốc lên. Mình cũng chỉ là tùy ý nhắc đến chuyện kiểm tra mà thôi, cậu ấy ngược lại cứ ‘bác sĩ Vu’ liên tục. Bởi vì đều là nam giới nên trong lòng cậu cũng hiểu rõ dùng từ ngữ nào là có thể khơi lên lửa dục của người kia nhất.Lại bị quyến rũ làm thêm hai lần, thậm chí lúc máu nóng bốc lên đầu còn dùng tư thế 69 làm cho nhau… Đây là việc trước nay chưa từng có.…Không được.Không được, không được, không được!Còn nghĩ nữa sẽ biến thành dã thú mất.“Ông chủ? Ông chủ!”Tiểu Ưu đứng bên cạnh chọt chọt Vu Nhược Tường.“… Anh đang tư xuân à? Bàn số sáu gọi hóa đơn kìa, em đang bận trong bếp nên không qua giúp được.”Anh lập tức bừng tỉnh.“A, tôi, tôi đi đưa hóa đơn!”Mặt đỏ bừng cầm hóa đơn chạy ra tính tiền cho bàn số sáu.“Chào bạn, tổng cộng là… sáu mươi chín nguyên.”Oh trời ơi!Đáy lòng Vu Nhược Tường giật nhẹ một cái, bên ngoài vẫn cố gắng mỉm cười:“Nhận của bạn một trăm, xin chờ một chút.”Tìm tiền lẻ thối lại rồi tiễn khác, Vu Nhược Tường vỗ trán ngồi phía trước quầy bar.Vì sao từ sau khi gặp gỡ cậu ấy, bản thân mình lại giống như mất đi lý trí vậy?09. Mức luyện tậpHỏi thế gian ai là số một, chính là tôi việc nhân đức không nhường ai.Biết rõ lúc tiệm đông thì hai người là anh và Tiểu Ưu trông coi sẽ mệt muốn chết, Hạ Trăn liền chủ động đề nghị lúc không có ca làm sẽ đến Hamo giúp đỡ.Lúc đầu Vu Nhược Tường sợ cậu chạy qua chạy lại hai bên quá mệt mỏi, nhưng thấy cậu khăng khăng mãi nên cũng đồng ý. Nhưng không ngờ là Hạ Trăn mới đến vài lần, trong tiệm đã bị cậu làm ầm ĩ đến rối tinh rối mù.Một lần trước lúc mang soup cho khách thì làm lật khay, soup đổ hết lên ống quần người ta, Vu Nhược Tường phải đứng ra xin lỗi, nói qua nói lại một hồi đương nhiên là phải miễn phí hóa đơn lần cho khách. Sau đó kêu cậu đến nhà bếp giúp đỡ thì lại sơ sẩy, cầm tương ớt lại nghĩ đó là nước sốt cà chua mà bỏ vào trong mỳ Ý.Bị cậu giày vò vài lần như thế, Vu Nhược Tường liền đau đầu:“Tổ tông à, em về nhà đi, cũng đừng đến tiệm nữa lại càng khiến anh thêm phiền!”Nhìn Hạ Trăn cắn cắn môi, anh lại sợ mình nói nặng lời quá khiến cậu bị tổn thương, vậy nên nói thêm một câu:“Hôm nay về nhà làm vịt nấu bia cho em được không? Em về trước đi, ngoan.”Hạ Trăn nghèn nghẹn ‘ừm’ một tiếng, nhấc cái túi đặt ở chỗ quầy bar lên rồi ngoan ngoãn đi về nhà. Tiểu Ưu đứng phía sau quầy bar thấy vậy liền cười.“Ôi, cậu ấy mới đến mà, khó tránh khỏi sơ suất một chút.”Chẳng qua mấy sơ suất kia đều hơi lớn mà thôi.Vu Nhược Tường có chút lúng túng nói:“Cậu ấy ấy à, lúc nào cũng tiêu tiền như nước, lại không có kiến thức thông thường, kêu cậu ấy về nhà nghỉ ngơi là được rồi.”…Chiều tối về đến nhà lại không thấy Hạ Trăn trong phòng khách, bình thường vào giờ này thì cậu ấy đều ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tạp chí mới đúng. Vu Nhược Tường vừa đi vào nhà bếp vừa gọi một tiếng vọng vào phòng trong, cậu liền đi ra khỏi căn phòng đóng chặt.“Anh về rồi.”“Ừ.”Anh không hề quay đầu lại mà chuẩn bị rửa rau.“Làm gì vậy, lại ngồi trong phòng không nói gì?”“Không làm gì cả.”Hạ Trăn đi ra, đi vào trong bếp rót một cốc nước uống rồi đứng cạnh cửa phòng bếp nhìn.Rửa rau, nấu ăn, Hạ Trăn đứng ở cửa nhà bếp ngây người nhìn anh làm mọi việc. Vu Nhược Tường cảm thấy kỳ lạ liền cười hỏi cậu:“Sao thế?”Cậu cũng không đáp.Khí trời đã dần dần nóng lên, đứng trước bếp lửa trong phòng bếp càng cảm thấy bực bội hơn, Vu Nhược Tường chăm chú nấu ăn nên cũng không để ý mồ hôi rịn ra trên trán rồi chảy xuống.Hạ Trăn chạy ra đóng hết các cánh cửa lại rồi bật điều hòa trong phòng khách. Thấy Vu Nhược Tường thêm đường bỏ muối vào trong nồi, Hạ Trăn thì thầm:“Muối và đường không phải đều giống nhau à… Sao lại có thể phân biệt được chứ.”Không ngờ lời này lại bị Vu Nhược Tường nghe được, anh mỉm cười.“Tuy rằng đều màu trắng, nhưng độ lớn của các hạt lại khác nhau mà. Không chỉ như vậy, em còn có thể ngửi mùi của chúng nữa.”Thực ra cho dù là người chậm hiểu như Vu Nhược Tường cũng cảm thấy kỳ quái vì sự khác thường của Hạ Trăn trong mấy ngày này. Ban ngày thì thần thần bí bí, bình thường cũng im lặng chui trong phòng không biết là đang làm cái gì, buổi tối cũng an phận đến mức thần kỳ, an phận đến mức ngay cả những lúc Vu Nhược Tường hiếm có một lần không an phận cũng phải an phận. Có một lần cuối cùng cũng mặt dày hỏi cậu, người kia chỉ cuộn chặt chăn đi ngủ, buồn bực đáp.“Không làm.”“Thật sự?”“…”Cậu giống như có chút đấu tranh, tiếp đó lại nói:“Không làm! Đã đặt ra chỉ tiêu rồi, vẫn chưa hoàn thành được… Nói không làm là không làm.”“Cái gì?”Vu Nhược Tường không nghe rõ mấy câu phía sau mà người đang rúc trong chăn này thì thầm, lại nghiêng người qua hỏi.“Không có gì, đi ngủ!”Vu Nhược Tường chậc lưỡi, nữ vương thay đổi rồi –Cuối cùng đến một ngày, Vu Nhược Tường nhịn không được quyết định tìm hiểu đến cùng. Anh tìm lý do, nói với Hạ Trăn là buổi tối anh có việc nên sẽ về muộn.Chưa đến tám giờ, lúc Vu Nhược Tường khẽ khàng mở cửa ra thì Hạ Trăn quả thực không có trong phòng khách. Vu Nhược Tường nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng liền thấy cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt. Lúc đến gần, đang định tính xem làm thế nào để lấy chìa khóa mở cửa mà gây ra ít tiếng động nhất thì trái lại kinh ngạc vui mừng phát hiện ra cửa phòng chỉ khép hờ, lúc mình không ở nhà quả nhiên em ấy không đề phòng gì cả.Vu Nhược Tường đẩy nhẹ cửa lại, dòm qua khe cửa nhìn lén vào bên trong –Chỉ thấy người trong phòng đang nâng một cái khay trong tay, phía trên đặt hai cái bát lớn đi qua đi lại trong phòng không ngừng, nhìn quanh một lượt lại phát hiện ra một đống sách nằm trên bàn vi tính, anh dứt khoát đẩy cửa ra.“Này Hạ Trăn –“Người trong phòng rõ ràng là bị một tiếng gọi đột ngột này dọa chết khiếp nên kêu ‘A –“ một tiếng, hai cái bát trên chiếc khay trong tay rơi xuống đất vỡ tan, nước trong bát chảy đầy đất.Anh tựa bên cánh cửa.“Rốt cuộc là em đang làm gì đây?”Chắc không phải là lần trước làm đổ soup trong tiệm nên vẫn nhớ đến tận giờ chứ?Hạ Trăn cố ý chuyển đề tài oán giận.“Anh muốn dọa chết em à?”Nói xong liền ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh bát vỡ. Vu Nhược Tường lại xách chổi lau đến lau dọn sàn nhà sạch sẽ, lúc này mới kéo Hạ Trăn ngồi xuống hỏi han cẩn thận:“Ngày đó nói em một câu ở Hamo mà em thật sự để ý như vậy?”Cậu bĩu môi, cả người trượt xuống sô pha.“Cũng không phải… Em chỉ là muốn đến tiệm của anh giúp đỡ một chút, không ngờ là bản thân mình lại chẳng biết gì cả… cho nên em mới từ từ học, dù sao thì cũng biết được một ít…”“Vậy thành quả thế nào?”Hạ Trăn ngồi thẳng lên.“Bây giờ có thể phân biệt được rồi, đồ sống đồ chín cũng nhận ra được luôn, cũng không làm vỡ bát nữa, không tính vừa rồi…”Vu Nhược Tường bật cười, nhìn dáng vẻ vụng về nhưng nghiêm túc của cậu liền cảm thấy đáy lòng ấm áp. Hạ Trăn ngước mắt lên, hiếm có được một lần nhún mình:“Nói như vậy, em có thể đến tiệm giúp anh được chưa?”“Chăm chỉ như thế, phải thưởng môi một cái. Nếu như em muốn thì cứ đi đi.”Yêu tinh cũng cười rộ lên.“Em không muốn thưởng, muốn môi.”Nghiêng đầu qua.“Hôn một cái.”Vu Nhược Tường bế cậu lên, chạm lên môi cậu một cái.“Hôn thêm cái nữa.”Thế là lại nghiêng đến chạm một cái.“Lại hôn thêm một cái.”“…”Đang muốn mở miệng nói sao cái miệng cậu cứ không ngơi không nghỉ như thế, cậu đã chủ động nhào lên hôn loạn một hồi. Cảm giác được Hạ Trăn đang gấp gáp kéo khóa quần của anh xuống, Vu Nhược Tường vội hỏi.“Không phải là ‘nói không làm thì không làm’ sao?”Yêu nghiệt mỉm cười ngẩng đầu lên, liếm liếm môi mỉm cười thuần khiết.“Sau khi hoàn thành chỉ tiêu rồi thì ‘muốn làm thế nào thì làm thế ấy’.”Vu Nhược Tường vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu.“Con nít sao lại háo sắc như vậy được?”Hạ Trăn hừ một tiếng giống như đang nói, đã sớm không còn là trẻ con rồi, huống chi – hỏi thế gian ai là người dâm đãng nhất, chính là cậu việc nhân đức không nhường ai cả.10. Hạng mục thông thườngNgày hôm qua là cuối tuần! Quên – không – làm!Tòa nhà thương mại này có một khu triển lãm nước hoa cực lớn, hơn mười quầy hàng hiệu bao gồm cả quầy hàng mà Hạ Trăn phụ trách đều tập trung ở tầng dưới cùng của tòa nhà. Vì thế tuần này Hạ Trăn bận túi bụi, so với trước kia chỉ đơn giản là chào hàng buôn bán thì không chỉ phải đứng tròn một ngày, còn phải tiến hành các hoạt động chào bán phối hợp khác nữa. Mỗi ngày về nhà đều nằm thẳng cẳng không muốn đứng dậy, chân đau eo cũng đau, may mắn là trong nhà còn có một Vu Nhược Tường có thể cung cấp một loạt phục vụ xoa bóp miễn phí cho cậu, dù sao cũng còn có chút an ủi.Bình thường Hạ Trăn thích nhất là ngày thứ Bảy, bởi vì ngày thứ Bảy sau khi ca làm của cậu chấm dứt thì có cả một ngày Chủ nhật để nghỉ ngơi đầy đủ, còn ý tứ nghỉ ngơi đầy đủ kia cũng bao gồm việc buổi tối thứ Bảy cậu có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn, có thể không bị hạn chế mà quyến rũ Vu Nhược Tường ưm ưm a a, bất kể ngày Chủ nhật Vu Nhược Tường còn phải đến tiệm hay không.Thứ Bảy tuần này chính là ngày cuối cùng của buổi triển lãm thương mại, buổi tối Hạ Trăn về nhà thì mệt đến mức đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ mất. Điều này khiến Vu Nhược Tường có chút, có chút không được quen lắm. Bởi vì từ mấy tháng nay, buổi tối thứ Bảy vẫn luôn có hạng mục thông thường là ‘vận động vui vẻ’. Bây giờ yêu tinh này đặt đầu nằm xuống là ngủ mất, quăng thẳng Vu Nhược Tường sang một bên, anh ngây người ngồi ở đầu giường không rõ làm mình nên làm cái gì, nghĩ một lúc lâu rồi xoay người nằm xuống – tắt đèn đi ngủ!Sáng sớm hôm sau, Vu Nhược Tường vẫn rời giường làm bữa sáng lúc sáng sớm như cũ. Bé heo lười biếng này có lẽ là rất mệt, ngủ đến lúc mặt trời lên cao vẫn còn rúc trên giường không nhúc nhích. Bữa sáng làm cho Hạ Trăn ở trên bàn đã nguội lạnh mà vẫn chưa được ăn, Vu Nhược Tường cũng sắp làm xong cơm trưa rồi.“Hạ Trăn.”Vu Nhược Tường cởi tạp dề đi vào phòng gọi cậu, thấy không có động tĩnh gì liền đẩy cậu một cái, lại gọi:“Ai, Hạ Trăn, dậy nào.”Người nằm trên giường rụt người lại, đổi tư thế rồi ngủ tiếp.“Sắp giữa trưa rồi, dậy ăn cơm, nhanh lên một chút.”Gọi đủ mười lăm phút cậu mới xoa xoa mắt lưu luyến không thôi mà rời khỏi chiếc giường rộng rãi thoải mái.“Đi đánh răng rửa mặt đi, cơm xong rồi.”“Ừm ~~”Vu Nhược Tường quay lại nhà bếp dọn món ăn lên bàn ăn, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét to ‘A’ vọng ra từ trong nhà vệ sinh, anh vội vội vàng vàng chạy vào xem.“Sao thế?!”Còn tưởng rằng là do cậu đánh đổ mấy lọ nước hoa bảo bối, nhưng chỉ thấy Hạ Trăn ngơ ngác đứng ngây ra trước gương, miệng còn ngậm bàn chải, đầu tóc rối bù.“Hôm qua là thứ Bảy!”Vu Nhược Tường ngây ra đáp:“… Đúng vậy.”Hạ Trặn quay đầu qua, nhấn mạnh từng chữ một:“Quên – làm – rồi!”Dáng vẻ rất ảo não.Nếu như hiện tại trong miệng Vu Nhược Tường có nước thì anh nhất định sẽ phun ra toàn bộ. Anh đỡ trán.“…”Thầm nghĩ xem rốt cuộc là đầu óc Hạ Trặn được cấu tạo nên từ thứ gì, nhưng miệng vẫn nói:“… Cái này, cái này cũng không phải chuyện gì không có là không được, có lẽ… Là do hôm qua em mệt mỏi quá đi…”Hạ Trăn căm giận liếc nhìn Vu Nhược Tường một cái, tiếp tục máy móc đánh răng, ánh mắt này giống như đang nói: Sao anh không chủ động nhắc nhở em?Qua bữa trưa, Vu Nhược Tường vẫn đến tiệm như bình thường. Hạ Trăn nhìn bóng lưng anh rời đi thầm nghĩ, chuyện gì cũng chậm chạp mất nửa nhịp, dáng vẻ lúc nào cũng ngây ngốc. Em còn chủ động hơn cả anh nữa, rốt cuộc anh làm 1 kiểu gì vậy hả?Buổi tối lúc Vu Nhược Tường về nhà thì Hạ Trăn đang tập trung tinh thần ngồi trước máy tính chơi game. Vu Nhược Tường thay quần áo ở nhà vào.“Chơi cái gì thế?”“Game thôi.”Hạ Trăn không hề ngẩng đầu lên.“Đồng nghiệp đề cử, chơi cũng được.”“Chơi từ buổi chiều đến tận giờ?”“Đúng vậy, luyện cấp cũng chậm lắm.”Vu Nhược Tường thấy dáng vẻ hăng hái của cậu, ừm một tiếng rồi ngồi trong phòng khách xem TV, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bàn phím gõ lạch cạch lạch cạch truyền ra từ trong phòng.Một tuần này Hạ Trăn mỗi ngày đều mệt hết cả hơi sức, buổi tối xoa bóp chân cho cậu là cậu sẽ thoải mái hầm hừ mấy tiếng rồi đi gặp Chu Công. Nghĩ như vậy, bốn năm ngày qua anh đều không chạm vào cậu.Bình thường tinh thần của cậu nhóc kia luôn sáng láng, giống như cả thiên hạ này đều là của cậu vậy, dáng vẻ luôn là cười nhe cả răng nanh, đuôi sói vung lên không có việc gì liền nhào lên người Vu Nhược Tường. Như vậy thì, dường như lần nào cũng đều là cậu chủ động, ít nhất là ở mặt này.Tốt xấu gì Vu Nhược Tường cũng là một người đàn ông bình thường, một tuần liền đương nhiên cũng có nhu cầu. Lúc này yêu tinh kia cực kỳ im lặng, vẻ mặt không ham không muốn, bản thân mình ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng liền có chút hoảng hốt.Ngồi lì trên sô pha một lúc, Vu Nhược Tường pha một tách trà nóng đi vào phòng.“Khát không, uống nước nhé?”“A, đặt đó đi.”Cũng không nhìn anh lấy một cái.Vu Nhược Tường ngồi xuống bên mép giường phía sau cậu.“Hạ Trăn này…”“Gì thế?”Tay vẫn gõ bàn phím lạch cạch, cực kỳ hăng say.Vu Nhược Tường cảm thấy ngột ngạt, chẳng lẽ muốn anh nói thẳng ra: Hạ Trăn, chúng ta làm tình đi! Lời nói trắng trợn như thế không giống cá tính của anh, chết sống cũng không mở miệng nói ra cái này được.“Không, không có gì.”Thật đúng là vô dụng.Vu Nhược Tường quay lại phòng khách, càng nghĩ càng cảm thấy không được. Em ấy là 1 hay mình là 1? Trên giường tốt xấu gì cũng nên nghe theo mình đi? Mình cũng không tin tên nhóc quanh năm động dục này lại có thể đột nhiên không còn ham muốn!Thế là lại quay vào trong phòng, nhìn đồng hồ trên tường, cũng quá mười một giờ rồi, anh dứt khoát đi qua ôm lấy cậu từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu cọ cọ.Hạ Trăn không hề động đậy, chỉ rụt hai vai.“Đừng mà, buồn…”Vu Nhược Tường hạ quyết tâm hôm nay phải làm cậu, vì vậy không hề từ bỏ ý định ghé sát lại hôn lên hai má cậu, không ngờ lại nghe thấy Hạ Trăn nói một câu:“Đừng quậy mà, em sắp thắng –!”Im lặng hỏi trời xanh. Là ai sáng sớm hôm nay bày ra dáng vẻ hối hận nói tối qua đã quên mất không làm vận động thường ngày!?Vu Nhược Tường lôi cái ghế qua ngồi cạnh cậu, dáng vẻ nghiêm túc.“Hạ Trăn.”“Ừm?”“Anh có việc phải nói với em, em dừng chút được không?”“Nói đi, em nghe đây.”Ánh mắt của nữ vương hoàn toàn tập trung vào màn hình, tuyệt đối không phân tâm.Ai da, một bên nhiệt tình một bên lại lạnh lùng. Vu Nhược Tường chống trán, trong lòng nghẹn đến mức hoàn toàn không có một tia sáng, cuối cùng đành nói một câu:“Hạ Trăn à, cái đó, khụ, cũng đã muộn lắm rồi, chúng ta liệu có nên đi ngủ rồi hay không?”Vừa nói ra khỏi miệng Vu Nhược Tường liền hối hận – sao mình lại giống như cô dâu nhỏ bị giày vò vậy? Không có tiền đồ!Không ngờ những lời này ngược lại khiến Hạ Trăn chú ý mười phần. Cậu quay đầu qua, vẻ mặt tràn đầy vẻ lạ lẫm, dáng dấp này giống như muốn cười lại cố nén. Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được bật cười ha ha, là cười thật to, ôm bụng mà cười. Vu Nhược Tường bị hành động này của cậu khiến cho mặt mày cứng ngắc không hiểu ra sao.Hạ Trăn còn chưa cười xong thì thân thể đã bắt đầu uốn éo, vừa cọ cọ vừa cởi quần áo của mình, cuối cùng chạm nhẹ lên mũi Vu Nhược Tường cười hỏi:“Anh mài nhẵn một buổi tối mới nghĩ ra chiêu này? Đúng là ngốc –“Lúc này anh mới hiểu được là cậu cố ý.“Em…!”Yêu nghiệt mỉm cười vô cùng xinh đẹp, hôn môi Vu Nhược Tường không buông, miệng còn ầm à nói:“Dáng vẻ ngốc nghếch này của anh đến bao giờ mới có thể sửa được chứ?”Vu Nhược Tường xoay người áp chế cậu, cũng không biết vì sao bản thân mình lại hăng hái như vậy, cúi đầu hiếm có được một lần liếm cắn đôi môi của Hạ Trăn. Hôn một hồi Hạ Trăn lại theo thói quen muốn nắm quyền chủ động, nhưng bị Vu Nhược Tường đặt ở dưới thân đè chặt.“Ngoan ngoãn nằm cho anh.”Yêu tinh cười đến mức mắt cũng híp lại, kích được anh ấy rồi? – Vậy cũng khá tốt đấy.Đưa tay ôm lấy cổ Vu Nhược Tường, cậu thì thầm trong tiếng thở dốc:“Nhớ kỹ bù lại phần hôm qua…”“Bớt nói nhảm.”Tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên, trò chơi nhàm chán trên máy tính chưa tắt cũng không ai bận tâm. Thứ game tẻ ngắt này qua buổi trưa cậu ngồi nghịch hơn một tiếng đã chán rồi.“Đây là cái thứ gì chứ?! Chẳng vui gì cả!”Trời biết buổi tối hôm nay Hạ Trăn chịu đựng mấy tiếng đồng hồ kia khổ cực biết bao nhiêu. May mắn là còn có hai phần hoạt động như bình thường có thể bù đắp lại.Đúng là một việc tốt đẹp.11. Sóng gió Thuận TrịKhông được không được, cậu không có đàn ông ham muốn, tôi lại có.Cửa trước của Hamo dán một tờ thông báo tuyển nhân viên, ngày đó có một người trẻ tuổi đứng lại nhìn nhìn rồi đi vào trong tiệm:“Tiệm mọi người đang nhận người sao?”Tiểu Ưu ngồi trên quầy bar liếc mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ ngoài rất trẻ tuổi – chính là một thiếu niên rất đẹp!“Đúng vậy, cậu đến xin việc à?”“Vâng.”Vu Nhược Tường ở phía sau nghe thấy tiếp liền đi ra khỏi phòng bếp.“Có người đến xin việc?”Thu xếp ổn thỏa thời gian làm việc và tiền lương cùng một loạt vấn đề khác rồi, thiếu niên liền chính thức trở thành một thành viên của Hamo.Lúc hỏi đến tên của thiếu niên, cậu đáp:“Tên em là Khang Tích.”Tiểu Ưu chớp chớp mắt:“A? Khang Hi à?”Dường như đã đoán trước được phản ứng của Tiểu Ưu, thiếu niên mỉm cười, dáng vẻ có chút ngại ngùng.“Không phải Khang Hi trong Hoàng đế Khang Hi, là chữ Tích bên cạnh chữ Kim.”“À, thì ra là Khang Tích à…”Sau khi Khang Tích đến tiệm thì Vu Nhược Tường và Tiểu Ưu đều nhàn hơn một chút, ít nhất thì lúc tiệm đông khách thì Tiểu Ưu có thể không hề e ngại mà giúp đỡ Vu Nhược Tường ở trong bếp, mà Khang Tích thì ở lại bên ngoài ghi hóa đơn cho khách, thanh toán và thu dọn.Giữa trưa ngày hôm nay, lúc đến bữa trưa thì khi Hạ Trăn đang chuẩn bị đi ăn cơm liền thấy Tiểu Vương ở quầy CK bên cạnh đang ngây người ra ngồi phát ngốc, cậu liền huýt sáo ngó sang.“Không đổi ca đi ăn cơm?”Cô gái tên Tiểu Vương liếc Hạ Trăn một cái rồi lắc đầu.Bởi vì hai quầy nước hoa CK và D&G đặt sát cạnh nhau, bình thường lúc không có khách thì Hạ Trăn thường nói chuyện với cô. Lúc thường miệng lưỡi của Tiểu Vương vô cùng nhanh nhạt, sao hôm nay lại im hơi lặng tiếng vậy?Hạ Trăn đi qua.“Đây làm sao?”Cô gái im lặng không trả lời, Hạ Trăn cười.“Đi thôi, anh đây mời cậu đi ăn cơm nhé?”“Cậu đi đi, tôi không muốn ăn uống gì hết.”Một cô gái khác đến thay ca cho cô đứng trong quầy mở miệng.“Đi đi, không muốn ăn uống thì cũng ăn lấy một chút. Cứ như vậy vì một tên đàn ông khốn kiếp không đáng đâu! Đi đi!”— Ai da, thì ra là cãi nhau với bạn trai.Hạ Trăn coi như là đánh hơi được manh mối.“Đi nào, một mình tôi đi ăn cơm cũng rất cô đơn, cậu coi như là đi cùng tôi! Đi, đi ăn sủi cảo chiên mà cậu thích!”Tiểu Vương rất không tình nguyện mà đi theo Hạ Trăn.“Chủ quán, cho hai suất sủi cảo chiên, hai suất bún xào, ừm, thêm hai bát canh vịt hầm nữa!”“Cậu gọi nhiều như vậy làm gì?”Hạ Trăn ấn cô ngồi im xuống ghế.“Đây gọi là hóa bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, lại hóa sự thèm ăn thành sức mạnh! Cậu ngồi xuống đi, tôi đi qua lấy đồ ăn.”Sủi cảo chiên, bún, canh vịt hầm, Hạ Trăn bưng từng phần một đặt lên bàn.“Nào nào, đừng khách sáo, ăn đi!”Cô gái cầm đũa thìa lên, múc một ngụm canh uống, thật nóng.Một bữa cơm còn chưa ăn xong, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ấm ức. Hạ Trăn thấy bộ dạng cô sắp bật khóc đến nơi rồi, trong lòng cũng không có cách nào nên đành tùy tiện nói:“Ôi, cãi nhau à, không sao không sao đâu, đánh nhau đầu giường sum họp cuối giường mà!”Cô gái nghẹn khuất.“Không phải cãi nhau… Đã chia tay rồi!”Ai, ra là chia tay. Tan lần này lại tìm lần khác thôi, đừng có bày ra dáng vẻ muốn sống muốn chết như thế, nhưng mấy lời này không thể nói ra khỏi miệng nên cậu chỉ đành lúng túng an ủi:“Cũ không đi mới không đến. Hiện tại gã không biết quý trọng cậu thì sau này khẳng định là sẽ hối hận đến xanh ruột!”Được Hạ Trăn an ủi chăm sóc như vậy, lại nhìn đến một bàn đầy đồ ăn, trong lòng cô gái bất chợt cảm thấy vừa ấm ức lại vừa ấm áp, cô nói với Hạ Trăn:“Hạ Trăn, cậu thật là tốt.”Hạ Trăn nghe vậy liền nhếch miệng cười – đúng vậy, anh đây vốn là người tốt mà!Hai mắt cô gái lại tiếp tục rưng rưng, cô nửa đùa nửa thật nói:“Không bằng… không bằng hai ta cố gắng vượt qua đi…”Vừa rồi còn mỉm cười, lúc này đã đông cứng lại, Hạ Trăn gần như muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, cậu liên tục xua tay:“Không được, không được! Cậu không có đàn ông ham muốn nhưng tôi lại có!”Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy sao mình có thể nói ra lời khiếm nhã không suy nghĩ đến vậy vào thời điểm như thế này cơ chứ.May mắn là cô gái bị dáng vẻ này của cậu chọc cho bật cười, rút khăn tay ra lau khóe mắt.“Thôi đi, tôi còn không vừa mắt cậu ấy.”Hạ Trăn vắt chân đắc ý, cậu chướng mắt tôi, đương nhiên sẽ có người để ý đến tôi.Mang theo tâm tình tốt đẹp cả một ngày này tung tăng chạy đến Hamo, chuẩn bị đợi Vu Nhược Tường xong việc cùng về, cậu đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiểu Ưu vừa thanh toán xong cho khách hàng liền cười tủm tỉm đi qua.“Người đâu rồi?”Tiểu Ưu đương nhiên cũng biết là cậu đang hỏi Vu Nhược Tường, hất hất cằm.“Đang bận rộn ở bên trong ấy.”Đứng ở cửa nhà bếp ngó ngó, hửm? Không ở đây sao? Hạ Trăn đi vào, quen đường tìm được phòng nghỉ ở đằng sau nhà bếp…Mắt chữ A miệng chữ O –Một thanh niên cởi trần đang đưa lưng về phía cậu đập vào trong tầm mắt, Vu Nhược Tường đứng ở bên cạnh cầm trong tay một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, đang muốn đưa cho người bên cạnh.Vu Nhược Tường dường như cũng hiểu được tình hình không ổn, đang muốn giải thích nhưng không thể không chú ý đến Khang Tích còn đang ở bên cạnh, đành vội vàng nói với Hạ Trăn:“Sắp xong ngay rồi đây, em đợi chút.”Hạ Trăn ngược lại cũng không vội đi, tuy rằng lửa giận trong lòng đang cháy càng lúc càng to nhưng cậu vẫn có chút nắm chắc mà nhìn Khang Tích mặc quần áo, mắt lạnh nhìn kỹ người kia từ trên xuống dưới.“Tiểu Ưu đang bận ở bên ngoài đấy, đi giúp cô ấy đi.”Khang Tích vâng một tiếng rồi rời khỏi phòng nghỉ.“Hạ Trăn…”Không đợi Vu Nhược Tường mở miệng giải thích, Hạ Trăn lập tức quay đầu lạnh giọng bỏ lại một câu:“Về nhà.”Đi thẳng một đường cũng không nói không rằng, cho đến lúc đến cửa nhà Hạ Trăn mới quay qua.“Chìa khóa.”Vu Nhược Tường vừa lục tìm chìa khóa vừa chen đến trước cửa muốn mở, ai ngờ Hạ Trăn lại khăng khăng chắn kín, giống như nữ vương xòe bàn tay ra, ngữ điệu cũng dâng cao lên quãng tám:“Chìa khóa!”Vu Nhược Tường vừa đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay cậu, Hạ Trăn lập tức xoay người mở cửa, không đợi Vu Nhược Tường nhấc chân đi vào thì cửa đã ‘cạch’ một tiếng đóng sầm lại trước mặt anh.Vu Nhược Tường choáng váng, vội vàng đập cửa kêu lên:“Hạ Trăn, Hạ Trăn! Em mở cửa ra, Hạ Trăn, chúng ta từ từ nói chuyện.”Trong lòng lại ngại làm phiền đến hàng xóm bên cạnh nên không có gọi quá lớn.Gọi hồi lâu mà bên trong không hề có động tĩnh, Vu Nhược Tường dứt khoát từ bỏ, rút điện thoại di động ra gọi điện vào trong nhà, nghe thấy chuông điện thoại trong cánh cửa kêu vang hai tiếng rồi bị ngắt đoạn, e là đã bị dứt khoát rút dây điện thoại ra rồi.Thật đúng là tổ tông.Vu Nhược Tường dở khóc dở cười đứng ngoài cửa, quả thực đã biến thành thần giữ cửa sống.Chờ đợi đau khổ bên ngoài rất lâu, cuối cùng cửa cũng mở ra, người bên trong vẻ mặt không chút thay đổi:“Vào đi, em có chuyện muốn hỏi anh.”Hai người ngồi xuống trên sô pha, bầu không khí trang nghiêm ngột ngạt quả thực là trăm năm khó thấy.Hạ Trăn xụ mặt:“Cậu ta là ai?”“Lúc trước trong tiệm không phải là luôn thiếu người làm sao…”Nữ vương ngắn gọn dứt khoát chặn ngang:“Không cần nói nhảm nhiều, hỏi thì anh nói, không cần vòng vo. Đó là ai?”“… Là người mới đến tiệm hôm nay.”“Anh coi người ta như thế nào? Xong chuyện còn biết phải thay quần áo cho người ta, thật đúng là chu đáo mà.”Ngữ điệu rất kỳ quái.“Anh, anh không phải là người như vậy!”“Ôi, không phải ư…”Hạ Trăn khoanh tay ngồi trên sô pha.“Nếu không thể thì anh cuống cái gì?”“Anh nào có cuống?! Anh không cuống!”“Quần áo là tự cậu ta cởi hay là anh cởi cho người ta?”“Tự cậu ấy cởi…”Nói xong mới cảm thấy mình lại nói vụng về, đáp sai mất rồi nên vội vàng bổ sung:“Không đúng không đúng, là đồng phục của cậu ấy bị bẩn lúc làm đồ uống ở trong nhà bếp, nên anh mới đến phòng nghỉ lấy cho cậu ấy một bộ mới…”Hạ Trăn liếc nhìn Vu Nhược Tường một cái.“Cậu ta tên gì?”“Khang Tích.”“Hứ.”Hừ một tiếng như có như không, sau khi im lặng ngửa ra phía sau lại nói thầm thêm một câu:“Khang Hi cái rắm, em còn là Thuận Trị đây.”“Hở?”Vu Nhược Tường bị một câu như vậy của Hạ Trăn làm cho mù tịt.“Ngày mai anh đến nói với cậu ta, nói bạn trai của anh tên là Thuận Trị — cũng chính là ông bố của cậu ta.”Thấy khóe miệng Hạ Trăn đang cố nén ý cười đùa cợt, trong lòng Vu Nhược Tường có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra kéo Hạ Trăn vào trong lòng.“Em quậy gì vậy, Khang Hi Thuận Trị cái gì chứ, đúng là khó nghe.”Hạ Trăn tựa vào lòng anh bật cười nhẹ hai tiếng.“Vu Nhược Tường.”“Ừ?”“Em nói với anh chuyện này này…”Vì vậy Hạ Trăn liền nói chuyện lúc mình ăn cơm với Tiểu Vương cho Vu Nhược Tường nghe, mục đích ban đầu vốn là muốn lấy việc mình ‘giữ thân như ngọc’ để dạy dỗ anh không được ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’, ai ngờ Vu Nhược Tường vừa nghe đến câu “Không được, không được! Cậu không có đàn ông ham muốn nhưng tôi lại có!” kia liền nhịn không được bật cười ha ha.Hạ Trăn lừ mắt xem thường ngồi xuống oán giận:“Ai cười quái gì? Đáng cười như vậy à!? Hay là anh cảm thấy em rất nực cười?”Ý cười của Vu Nhược Tường còn chưa dừng, lại ôm chặt lấy Hạ Trăn:“Không dám không dám, thần không dám, Hoàng thượng bớt giận.”Nghe ra anh ấy là cố ý cười cậu tự xưng ‘Thuận Trị’, cậu liền dứt khoát làm đến cùng tiếp lời Vu Nhược Tường:“Ừ, ái khanh bình thân. Ái khanh, hôm nay ở lại trong cung thị tẩm đi.”Vu Nhược Tường cắn nhẹ một cái lên chóp mũi Hạ Trăn.“Tiểu quỷ háo sắc.”12. Nhà có người thành thậtNgười gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, nằm mơ cũng sẽ cười.“Xin chào quý khách, cô thích loại nước hoa nào?”Nhìn cô gái trẻ tuổi đứng trước quầy hàng nhìn tới nhìn lui, Hạ Trăn nhiệt tình bắt đầu hỏi han.“Là để tặng người khác sao? Hay là mua cho bản thân?”“Ừm, là tặng người khác… Tặng cho bạn trai tôi.”Cô gái trẻ tuổi hơi đỏ mặt xấu hổ.Ai da, là tặng nước hoa cho bạn trai, đúng là lãng mạn! Sao không có ai tặng cho mình? 5555… Nước mắt tuôn trào.“Tặng cho bạn trai sao, cô gái cô đúng là tinh mắt đấy, chỗ chúng tôi có rất nhiều mùi hương kinh điển dành cho nam, tôi có thể cho cô ngửi thử một chút nữa.”Hạ Trặn lướt qua trên dưới quầy hàng lấy ra vài lọ nước hoa, đầu tiên lấy một lọ nước hoa màu lục nhạt, phun một ít lên giấy rồi đưa qua.“Đây là loại Masculine mùi hương thảo mộc cam quýt, hương thảo mộc và mùi cam quý khá đơn giản tươi mát.”“Ngoài ra, loại The One này cũng rất kinh điển, mùi hương lại thoang thoảng, thành phần chủ yếu là tùng tuyết và long tiên hương.”Sau khi đợi cô gái ngửi xong rồi liền đưa một mảnh giấy khác đến trước mũi cô.“Thế nào?”“Ừm, tôi muốn mùi thương thanh nhạt một chút, đừng quá nồng, còn loại kinh điển nào khác nữa không?”“Vậy cô có thể thử ngửi mùi hương của loại Light Blue, nhưng nếu so sánh thì loại Light Blue dành cho nữ vẫn bán tốt hơn.”Hạ Trăn cho cô ngửi một chút, sau khi cố gắng bỏ đi mùi của hai loại mùi hương trước liền đưa giấy ngửi thử đến.“Mùi hương của Light Blue khá nhạt, mang vẻ trung tính hơn những loại khác một chút.”Thực ra đây cũng là một trong những loại mà gay yêu nhất, càng là đam mê lớn nhất trong lòng mình nữa! Lần nào mình xức Light Blue thì người trong nhà kia đều thích ghé sát lại ngửi.Cô gái chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng chọn mua 50ml Masculine trong mấy loại mùi hương.“Masculine là loại nước hoa bán rất chạy ở chỗ chúng tôi, tin chắc rằng bạn trai cô cũng tuyệt đối sẽ thích nó.”Lại buôn bán thành công một lần nữa, Hạ Trăn thảnh thơi không lo lắng chút gì cả.Tiểu Vương ở sát bên cạnh tựa lên quầy hàng.“Nhìn cái miệng của cậu kìa, đúng là khéo ăn nói. Miệng lưỡi ngọt xớt, mông ngựa đúng là giỏi vỗ, người nào cũng bị cậu nịnh nọt lên tận trời. Cậu biết ăn nói như vậy, người yêu cậu chắc là càng giỏi ăn nói hơn cậu thì mới quản lý được cậu đúng không?”“Anh ta á? Anh ta là một người thành thật ~”Một cô gái khác bên quầy hàng CK cười rộ lên.“Này, có người nhìn thì thành thật nhưng thực ra không hề thành thật. Có kẻ nhìn như dối trá, thực ra chỉ là không biết ăn nói thế nào cho phải thôi.”Tiểu Vương liền tò mò.“Sao lại nói vậy?”“Từ từ, cho hai người mấy câu hỏi này.”…Buổi tối, hai người đều ngồi trên giường. Vu Nhược Tường không có việc gì làm nên xem TV giết thời gian, Hạ Trăn thì lật xem tạp chí thời trang.“Vu Nhược Tường.”“Ừ?”“Em có mấy câu này muốn hỏi anh…”“Cái gì vậy? Em hỏi đi.”“Anh yêu em đúng không?”“…”Vu Nhược Tường nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt đứng đắn, xem ra thật sự là rất nghiêm túc.“Em đang hỏi anh đấy!”“… Cái này, cái này mà còn phải hỏi nữa sao?”— Trên mặt Hạ Trăn xuất hiện ba vạch đen, trong ba đáp án sai A B C thì anh ấy đã trúng một cái.“Không được, câu trả lời này không được, đổi câu khác.”“…”“Vu Nhược Tường, anh yêu em đúng không?”“… Yêu em mà.”— Mẹ nó, đáp án sai A B C thì trúng hai trong ba rồi, không hỏi cái này nữa! Đổi câu khác!“Vu Nhược Tường, em vẫn còn một câu hỏi.”“À, ừ…”Vu Nhược Tường dứt khoát đặt điều khiển từ xa trong tay xuống, phỏng đoán xem hôm nay Hạ Trăn lại bị làm sao nữa.“Em với bạn trai của anh trước đây, ai tốt hơn?”“Cái gì?!”Sao hôm nay lại hỏi toàn những câu kỳ lạ vậy…“Anh nói đi.”“Chuyện này sao có thể so… Mỗi người đều có một điểm riêng biệt, không thể đánh đồng với nhau được.”Thấy sắc mặt Hạ Trăn sầm xuống, anh vội vã đổi giọng.“A không phải, ý của anh là em đương nhiên tốt hơn, nếu không sao bây giờ anh lại ở cùng với em chứ.”— Con mẹ nó! Ba đáp án sai A B C anh trúng liền hai cái cho ông đây xem! Vu Nhược Tường, sao anh lại không biết ăn nói như thế chứ?Tuy rằng đưa ra đáp án sai, nghe vào không cảm thấy thoải mái, nhưng ít ra cũng cho thấy người đàn ông của cậu không có suy nghĩ khác, nói cách khác, anh ấy sẽ không lừa dối cậu. Ừm, cũng không phải là không có chuyện tốt.Người thành thật này liệu có phải là thực sự thành thật hay không? Còn một chiêu cuối cùng nữa, đồng nghiệp nói: kiểm tra một lần là hiệu nghiệm, kiểm tra trăm lần luôn chính xác.“Vu Nhược Tường!”“A?”“Em vẫn còn một việc nữa muốn hỏi anh.”Hạ Trăn ném quyển tạp chí trong tay sang một bên.“Được.”“Anh chỉ cần trả lời em thật nhanh là được, câu hỏi này anh không được phép suy nghĩ.”“Được.”“Anh lén đi lăng nhăng sau lưng em đúng không?”Lời vừa mới nói ra, Hạ Trăn lập tức vỗ tay ‘bốp’ một cái trước mắt Vu Nhược Tường.“… Cái gì?”Vu Nhược Tường bị một cái vỗ tay bất ngờ làm cho sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng:“Cái gì!? Lăng nhăng? Không có!”“Anh đã ngây ra một hồi! Anh có suy nghĩ.”“Anh không hiểu vì sao em lại đột ngột vỗ tay như vậy đấy chứ!”Vu Nhược Tường vô tội thanh minh, ngồi thẳng dậy.“Em có thể hỏi anh lại một lần.”“Anh đã biết câu hỏi của em rồi thì sao em có thể hỏi lại anh lần nữa? Anh coi ông đây là đồ ngu chắc, anh xem anh xem, anh căng thẳng rồi đúng không, anh đang luống cuống đúng không.”“Anh không hề!”“Vu Nhược Tường, anh nhìn thẳng vào mắt em rồi nói cho em biết anh có đi lăng nhăng hay không.”“Anh – không – hề — lăng – nhăng!”Thực sự nhìn thẳng vào mắt cậu nói ra từng chữ một.“Em không tin!”“…”Vu Nhược Tường chẳng biết làm sao cả.“Lại có chuyện gì nữa đây? Là ai nói gì với em? Có phải là người bạn nào của em…”“Bạn của em? Chẳng lẽ là người bạn nào của em hay sao!? Ai?”“Không phải! Không có ai!”Vu Nhược Tường cũng sắp bị cậu làm cho suy nhược thần kinh rồi.“Nếu anh đã quyết định ở cùng với em thì em nên tin tưởng anh.”Hạ Trăn làm ra dáng vẻ chán nản ôm mặt, im lặng không lên tiếng.Vu Nhược Tường cố gắng nhẫn nại an ủi:“Hạ Trăn… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”Lúc này Hạ Trăn chôn mặt trong lòng bàn tay đã gần như bật cười dài thành tiếng rồi nhưng vẫn cố nén, giả bộ đau lòng kêu lên:“Em đã sắp khóc rồi mà anh còn không bận tâm đến em! Anh còn không muốn chạm vào em!”“Anh, anh đương nhiên là muốn chạm vào em rồi…”Vu Nhược Tường vươn người qua muốn ôm cậu nhưng lại bị Hạ Trăn đẩy ra.“Không được chạm vào em! Lại còn cần phải em nói thì anh mới chạm vào em. Được rồi, đừng nói nữa, anh nhắm mắt lại.”Hạ Trăn rút ra mấy tấm hình đã chuẩn bị tốt đặt ở dưới gối ra, ngồi khóa lên trước người Vu Nhược Tường.“Bao giờ em cho phép anh mới được mở mắt!”“… Được.”Hạ Trăn chuẩn bị ảnh một thanh niên xinh đẹp thân trên trần trụi đặt đến trước mắt Vu Nhược Tường.“Được rồi, mở mắt ra.”Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hình một người đàn ông cởi trần gần như dí sát vào mũi mình, Vu Nhược Tường liền bị dọa.“A! Em làm gì thế!?”“Vu Nhược Tường anh cứng rồi!”“Cái, cái gì? Anh không hề!”Hạ Trăn vươn tay kéo chăn ra.“Anh cứng rồi đúng không!?”“Anh không hề cứng!”Vu Nhược Tường vươn tay ôm cậu.“Hôm nay em rốt cuộc là bị làm sao thế? Nói cho anh nghe.”Hạ Trăn tựa vào lòng anh cố nén cười:“Anh thực sự không hề lăng nhăng?”“Đương nhiên là không!”“Thực sự?”“Thật! Anh chỉ yêu một mình em!”“… Vu Nhược Tường, là em lén lăng nhăng sau lưng anh.”“Cái gì?!”Lập tức buông Hạ Trăn ra, vẻ mặt anh hoàn toàn lộ vẻ chấn động kinh ngạc.“… Em nói gì?”Trong lòng nữ vương cực kỳ mỹ man, quả đúng là ‘Nhà có người thành thật’.Cậu thật ra còn có chút khâm phục Vu Nhược Tường nữa.Mấy câu trắc nghiệm lúc trước là muốn kiểm tra xem người ta có trả lời lưu loát hay không, câu hỏi đơn giản hỏi một đáp một anh ấy lại trả lời sai hai lần liền. Sau đó lúc đối diện với sự kiện ‘Lén đi lăng nhăng’ là muốn nhìn xem anh có phải người thành thật hay không, một đoạn đối thoại dài như thế lại nói ra từng câu không hề kém đáp án tiêu chuẩn là mấy – thật đúng là giống một kẻ giả vờ làm người thành thực.Thấy Hạ Trăn mỉm cười, Vu Nhược Tường sốt ruột đến độ lại hỏi:“Em nói gì đi chứ –““Đồ ngốc…”Hạ Trăn xoay qua hôn anh.“Em cũng yêu anh.”Em thích sự thành thật của anh.“Hôm nay anh muốn làm thế nào?”Có thể làm theo tư thế anh muốn, mấy lần cũng được…Hạ Trăn vừa đưa tay lần xuống bộ phận quan trọng của Vu Nhược Tường bên dưới vừa ghé sát vào lỗ tai anh hỏi:“Anh muốn tiến vào từ phía sau? Hay là…?” Một lát sau, lại nghe thấy tiếng yêu nghiệt vang lên bên tai:“Ai da, Vu Nhược Tường anh cứng rồi… Lần này là thật sự nha…”…Kích tình qua đi, Vu Nhược Tường kéo Hạ Trăn từ trong chăn ra, túm sau gáy cậu giống như kéo một con mèo lười ra vậy.“Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?”“… Ưm, thật mệt.”“Hạ Trăn!”Mèo lười giống hệt một con bạch tuộc dính chặt vào.“Ôm một cái, chỉ ôm một lát thôi…”“…”Cuối cùng vẫn không có cách nào để xử cậu, Vu Nhược Tường tắt đèn rồi cũng xoay người nằm xuống ngủ.Hạ Trăn vui vẻ đến mức khóe miệng vẫn còn cong lên, quả thực là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái – nằm mơ cũng sẽ mỉm cười mà ~13. Khá tương đươngCon người còn chia ra ba bảy loại, đều có chỗ khác nhau, công thụ cũng không ngoại lệ.“Này, ông chủ, anh có biết trung khuyển có nghĩa là gì không?”Khi Vu Nhược Tường nghe được câu hỏi này của Khang Tích thì lập tức quay đầu lại, giật mình hỏi:“… Hở?”Anh sửng sốt một lát rồi lập tức sầm mặt:“… Nghe được từ chỗ Tiểu Ưu hả?”“Vâng. Em hỏi chị ấy trung khuyển là gì, chị ấy liền nói anh chính là trung khuyển.”“…”Dựa theo cách nói của cô ấy thì chính là: ‘Cái gọi là con người còn chia ra ba bảy loại, mỗi người có một điểm riêng biệt, công thụ cũng không ngoại lệ’.Vu Nhược Tường liền thuận miệng hỏi:“Vậy Hạ Trăn thuộc loại nào?”“Hạ Trăn á…”Tiểu Ưu đứng dưới ánh mặt trời nheo mắt lại.Tối nay Hạ Trăn đi cùng Tiểu A và mấy người bạn ra ngoài chơi, Vu Nhược Tường ở nhà một mình liền mở máy tính lên, tìm được trang web mà Tiểu Ưu đề cử, ai ngờ được vừa đi vào một chút đã nhìn thấy mấy bức ảnh và video đồng chí khiến người ta muốn phun máu mũi.Cái gì đây?!Cuối cùng tìm trong thanh mục lục bên phải thấy được diễn đàn giao lưu, kích vào mới nhìn thấy bài post thảo luận mà Tiểu Ưu nhắc đến: Bàn luận về thụ quân.Trong bài post ấy liệt kê rất nhiều loại tiểu thụ, Vu Nhược Tường kéo thanh cuộn trang lên, thanh cuộn giống như kéo đến vô tận, mãi không thấy điểm cuối đâu. Anh tìm kiếm đặc điểm của Hạ Trăn giữa vô vàn loại miêu tả, liền gặp được một loại khá tương đương.Dụ.Chủ động quyến rũ công đến OOXX với mình, ngay cả tiếng thở dốc cũng mang theo khá nhiều sự quyến rũ, dâm đãng mà chủ động.Vu Nhược Tường vừa nhìn thấy định nghĩa này liền thực sự vỗ bàn khen ngợi, nói quá đúng!Nhớ lại ngày hôm qua, Hạ Trăn lúc ăn cơm tối cũng không chịu yên, đang ngồi ở đối diện Vu Nhược Tường lại bất chợt vươn chân ở dưới gầm bàn khều khều đùi anh lúc có lúc không.“Hạ Trăn… Đừng nghịch!”Anh chỉ có thể bưng bát cơm thấp giọng kêu cậu.Cái tên kia lại hoàn toàn không hối lỗi sửa đổi, còn táo tợn hơn vươn ngón chân về phía trước, tiếp tục vươn về phía trước, cũng sắp tiến sát đến vùng then chốt. Vu Nhược Tường nhìn cái mặt tươi cười ra vẻ vô hại này của cậu, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: Háo… sắc…Anh ho một tiếng, đôi mày nhíu lại.Hạ Trăn buông đũa, mỉm cười rạng rỡ như hoa nở với anh,“Này, anh đang nghĩ cái gì thế, vẻ mắt sướng đến như vậy…?”Mặt Vu Nhược Tường đỏ bừng, anh gắt một câu:“Anh sướng chỗ nào?”Lần này là trúng luôn vào suy nghĩ của yêu tinh kia rồi, cậu cười đến mức mắt cũng cong cong, kéo Vu Nhược Tường vào phòng ngủ.“Vậy đi nào, ông đây cho anh sướng.”Lôi kéo anh ngã nhào xuống giường, Hạ Trăn ngẩng đầu lên liếm môi anh.Bữa ăn còn chưa giải quyết xong, tình dục đã tăng vọt. Cởi quần Vu Nhược Tường ra cúi đầu xuống bắt đầu hầu hạ, làm được một nửa cậu còn ngẩng đầu lên liếm môi, cười nhẹ một tiếng:“Kẹp anh đến không giới hạn luôn…”Vu Nhược Tường lúc đầu còn chưa nghe rõ, sau đó khi hiểu được ý tứ của Hạ Trăn thì lập tức đỏ mặt.Thì ra chữ đầu tiên đọc lên mới là đúng. Có ‘ám hiệu’ này rồi, Hạ Trăn cũng không nói nhiều thêm nữa, đầu cúi xuống nhanh chóng dùng miệng làm tiếp……Không được tự nhiên.Rõ ràng là thích nhưng lại không chịu thừa nhận, nói không đúng với lòng mình, lòng tự trọng rất mạnh, có lúc khó tránh khỏi độc miệng nhưng tấm lòng lại rất tốt.Hình như hoàn toàn không có chút nào là không được tự nhiên.Người như cậu ấy, lúc muốn là muốn, khi không muốn thì cũng vẫn muốn, nếu như nói độc miệng thì có lẽ là còn có một chút.Ví dụ như có một lần, Hạ Trăn đến tiệm chơi lại đúng lúc Tiểu Ưu đang không được vui lắm. Mọi người đang ngồi tụm lại một chỗ muốn an ủi, nhóc kia lại tùy tiện nói một câu:“Nào nào, cô gái có chuyện gì không vui thì nói ra để mọi người vui vẻ một chút.”Tiểu Ưu thiếu chút nữa bị cậu chọc tức đến bùng nổ.Lại ví dụ một lần khác, có một lần gây sự không được vui vẻ gì với Vu Nhược Tường. Thực ra trong lòng cậu đã sớm không còn giận rồi, nhưng lúc nằm trên giường thân thiết được một nửa, lúc cậu cúi đầu nhìn thấy phân thân đã cứng lên của Vu Nhược Tường liền oán hận vỗ vỗ.“Nói cho anh biết! Hai chúng ta đang cãi nhau đấy, cái đồ hư hỏng này của anh ít vểnh lên đi!”…Nữ vương, nóng nảy.Tính tình nóng nảy, hành vi táo bạo, cá tính nữ vương, khí thế cực mạnh, thường thích chèn ép ăn công gắt gao.Nóng nảy thô lỗ cộng thêm nữ vương sao?Vu Nhược Tường đọc ví dụ được đưa ra trong bài post: “Tôi con mẹ nó mỗi đêm đều bị anh hành đến dạng này thì sớm muộn gì cũng bị anh giết chết, sau này anh có còn muốn lên giường tôi nữa hay không? Anh cút ra phòng khách nằm lên sô pha của anh đi, không có lệnh của tôi thì không cho phép quay về phòng! Nếu anh dám quay về cẩn thận tôi thiến rồi phế anh luôn! Quay ra sau, bước đi!”Khí thế nữ vương mười phần.May mắn là… Hạ Trăn còn chưa đạt đến cảnh giới này.Vu Nhược Tường lau mồ hôi trên trán, nếu như ngày nào đó Hạ Trăn biến thành như vậy, có lẽ những ngày lành cũng anh cũng đã đến hồi kết thúc. Tình hình hiện tại xem ra tất cả vẫn còn khiến người ta vừa lòng, tính nữ vương của Hạ Trăn cùng lắm cũng chỉ là áp Vu Nhược Tường rồi tàn bạo nói:“Nói nhảm ít thôi, anh ngoan ngoãn động đi!… Mẹ nó hôm nay anh không ăn cơm à!?”…Còn gì nữa? Đáng yêu? Ừm, đại khái là cũng có.Đầu óc cậu trước nay luôn thiếu chín chắn, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc là chuyện thường. Tiểu Ưu và Khang Tích từ sau khi quen cậu thì đều thích nói chuyện với cậu, bởi vì so với Hạ Trăn thì Vu Nhược Tường quả thực giống như một khúc gỗ luôn im lặng. Tiểu Ưu cũng thường khen cậu rất đáng yêu.Mà ngoại trừ câu ‘Kẹp anh đến không giới hạn luôn…’ kia, Hạ Trăn còn thường xuyên treo một câu khác ở bên miệng:“Không được đùa giỡn vô trách nhiệm, tôi là người đàn ông đã có gia đình rồi. Hừm hừm ~”…“Em về rồi đây!”A – cậu ấy về rồi! Vu Nhược Tường vội vàng tắt máy chạy ra.“Về rồi hở?”Hạ Trăn đứng ở huyền quan cởi giày.“Ai nha mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.”Toàn thân đầy mùi rượu.“Đi uống rượu?”“Tiểu A có tâm sự, nói là cãi nhau với người yêu rồi đòi chia tay, kêu bọn em đi uống rượu với cậu ta.”“Ừm, sau đó thì sao?”“Nói một lúc lâu còn không phải là chính cậu ta làm mình làm mẩy sao, còn chưa uống được mấy chén thì người yêu cậu ta đã đến đón cậu ta về. Người ta đối xử với cậu ta khá tốt, cậu ta lại giống như họng súng đã lên đạn vậy, anh nói xem có phải là cậu ta rảnh quá nên kiếm chuyện không?”— Lại bắt đầu độc miệng, được rồi, anh biết là em không được tự nhiên.Hạ Trăn lau lau mái tóc ướt đẫm đi ra khỏi nhà tắm.“Ai – tắm rửa xong thật là thoải mái mà.”Vu Nhược Tường mỉm cười, nhân lúc phòng tắm còn chưa tan hết hơi ấm cũng chạy vào tắm luôn. Không ngờ đến lúc đi ra, anh liền thấy Hạ Trăn ngồi trước máy tính nhìn anh cười quỷ dị.“Cái loại này, phải hai người cùng xem mới có tình thú chứ…”Vu Nhược Tường nhất thời không hiểu lời Hạ Trăn nói, đi đến trước máy tính mới thấy trang chủ mà Hạ Trăn vừa bật lên, trên trang chủ đều là mấy hình ảnh và video cực lớn đầy khiêu khích.“A! Cái này, không phải… Anh không xem mấy thứ này…”Xong rồi, không biết phải nói như thế này.Ôi mình đúng là đồ ngốc, quên mất rằng những trang từng xem qua đều được cài đặt sẽ nhảy ra trang chủ vào lần khởi động sau.“Thế nào… Anh có học được chiêu nào không?”Hạ Trăn mỉm cười bắt đầu dính lên người anh.“Cho anh cơ hội biểu hiện đây.”— Cậu ấy dụ. Cậu ấy dụ, cậu ấy dụ, cậu ấy dụ.…Khá tương đương là, cậu ấy dường như tập hợp rất nhiều đặc tính lên người mình. Thụ như thế này, rốt cuộc là loại nào chứ?Ngày hôm sau, Tiểu Ưu trịnh trọng gật đầu, đưa ra đáp án chỉ có hai chữ: Yêu nghiệt.14. Cảnh trong mơVu Nhược Tường… Đừng trách em không cho anh cơ hội…“Hạ Trăn! Đồ chết tiệt nhà em lăn ra một chút!”“Làm gì hả, anh đang quát em đấy à? Anh giỏi lắm, đã học được cách quát em rồi sao?”Hai người nằm trên một cái giường kéo đẩy nhau kịch liệt.“Vu Nhược Tường! Anh dám cướp chăn của em!”Đêm giữa mùa đông, Hạ Trăn túm chặt lấy một góc chăn mà giãy dụa. Người kia trái lại rất nghiêm chỉnh quấn chặt người trong hơn nửa cái chăn.“Vu Nhược Tường, anh buông ra! Nhanh lên, đưa chăn đây! Ít nhất cũng phải một nửa! Có nghe thấy không hả?”Hạ Trăn sống chết ném vô số ánh mắt xem thường cho người kia, đều bị người đàn ông nằm quay lưng về phía cậu mặc kệ không thèm nhìn.“Mẹ nó – Anh có nghe thấy em nói gì không đấy?! Em đếm từ một đến ba! Một –“Người đang quấn chặt chăn rõ ràng là đã sắp chìm vào trong giấc mơ đẹp đẽ ngọt ngào.“Hai –!”Con lợn chết này, hôm nay anh dám tạo phản với ông đây sao?“… Em sắp đếm đến ba!”Vẫn không nhúc nhích.Vu Nhược Tường… Đừng có trách em không cho anh cơ hội…“Ba –!”Thò chân vào vung chân lên, tay nắm chăn đá thẳng Vu Nhược Tường xuống giường. Hừ hừ, xem anh còn dám cướp chăn với em không, cho anh lạnh chết.…Nửa đêm đang ngủ ngon giấc thì lại bất chợt bị Hạ Trăn đá một cái rơi xuống giường, Vu Nhược Tường kêu ‘A’ một tiếng, còn chưa kịp cảm thấy đau thì người đã nằm trên mặt đất, xoa xoa cục u vừa nổi lên trên đầu, nhìn người đang ngủ say trên giường hình như nói mớ gì đó, còn ngây ngô cười hắc hắc hai tiếng.Đây là tình huống gì chứ… Trời lạnh như vậy, đang ngủ được nửa giấc lại còn bị đá xuống giường.Vu Nhược Tường vò vò mái tóc rối loạn rồi lại bò lên giường, đưa tay ra kéo chăn nhưng lại bị Hạ Trăn túm chặt cứng. Vu Nhược Tường tốn sức thật lớn mới thành công cướp được non nửa cái chăn từ trong tay Hạ Trăn, nhìn ra bên ngoài thì trời đã tang tảng sáng, ai, cố gắng ngủ thêm chút đi.Ngủ đại khái thêm khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa, Vu Nhược Tường lại tỉnh giấc, lần này không phải bị đá mà là bị cóng, dù sao cũng không ngủ được nên dứt khoát dậy luôn.Đợi đến khi ngài Hạ Trăn rời giường thì Vu Nhược Tường đã quét dọn xong phòng khách, cũng đã làm xong bữa sáng.“Ưm, chào buổi sáng.”Hạ Trăn cào cào tóc, vẻ mặt ngái ngủ đi vào WC, dường như không hề nhớ chút gì về việc đêm qua cả.“Này, tối hôm qua em ngủ mơ đúng không?”Vu Nhược Tường đứng tựa ở cửa hỏi.Hạ Trăn máy móc cầm bàn chải trong tay chải trên chải dưới, miệng đầy bọt:“Nằm mơ? Mơ cái gì? Không có.”Quả thực là hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.“Thật sự không có? Em thử nhớ lại xem?”Một ánh mắt xem thường lập tức vung qua:“Không nhớ mà…”Phun một ngụm bọt trong miệng ra, cậu cầm khăn mặt lên lau lau:“Là em mộng du làm gì hả? Cường bạo anh đúng không?”Vu Nhược Tường lập tức đen mặt, xoay người rời đi:“… Không có gì, em cứ tiếp tục.”Lúc đến tiệm thì Tiểu Ưu và Khang Tích đều đã có mặt, vừa nhìn thấy Vu Nhược Tường, Tiểu Ưu đã ngạc nhiên kêu lên:“Oa, ông chủ! Viền mắt của anh hôm nay thâm đen thật đó.”“Buổi tối không ngủ ngon rồi.”Khang Tích vừa lau mặt bàn kính vừa lạnh nhạt phỏng đoán.“Đúng, thánh thượng minh giám…”Tiểu Ưu nâng cằm giả bộ thâm trầm – có đôi lúc nói đùa thì cô gọi cậu ta là Thánh thượng, bởi vì tên của Khang Tích –“Ông chủ, cuộc sống về đêm quá mức tốt đẹp cũng không phải là chuyện tốt, không thể miệt mài quá độ nhé, chậc chậc…”“… Không phải, hôm qua lúc tôi ngủ thì không cẩn thận lăn xuống dưới giường, cho nên cả đêm mới ngủ không ngon.”Cũng không cần phải nói ra anh là bị Hạ Trăn đá một cái rơi khỏi giường, rất mất mặt.Cái tên bạo lực đá mình xuống giường kia, đến buổi chiều sau khi thay ca còn nghênh ngang đến tiệm chơi đùa.“Hạ Trăn cậu đến rồi.”Tiểu Ưu cười tủm tỉm.“Hạ Trăn anh đến rồi.”Khang Tích cũng cười tủm tỉm theo.“… Em đến rồi…”Vu Nhược Tường mang theo vành mắt đen không có chút sức lực.“Hắc hắc, tôi đến kiểm tra công nhân làm việc đây. Các đồng chí khổ cực rồi!”Móng vuốt của mèo nhỏ vung lên, còn thể hiện ra được một chút dáng dấp nữa.Hạ Trăn đặt mông ngồi xuống trước quầy bar, nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào liền vội vàng chạy đến chào hỏi rất ra dáng:“Chào mừng ghé thăm Hamo!”Mời khách vô cùng thân thiết.“Cậu đi một mình sao?”“Trước khi đến đã đặt chỗ trước rồi, Trâu Tử Bùi, phiền anh xem giúp một chút.”Cậu bé trước mặt trông rất gọn dàng, đeo một chiếc kính đen, dáng vẻ ngoan ngoãn.“Trâu Tử Bùi –“Hạ Trăn cầm tập hóa đơn lên xem.“Có đây! Xin đi theo tôi.”Đưa cậu ta đến bàn, Hạ Trăn xoay người đi lấy thực đơn cho cậu ta, thấy Vu Nhược Tường đi ra từ nhà bếp mỉm cười chào hỏi một cậu bé ở phía xa xa, Hạ Trăn giơ thực đơn lên vỗ vỗ lên gáy Vu Nhược Tường, không có ý tốt.“Anh nhìn người ta chằm chằm làm cái rắm gì vậy.”Vu Nhược Tường lập tức có hơi xấu hổ, thấp giọng nói:“Em quậy cái gì, làm việc đi.”Hạ Trăn nhún nhảy rời đi. Nhìn dáng vẻ bừng bừng hưng phấn của cậu như thế, Vu Nhược Tường liền nhịn không được nhớ tới ‘ác mộng’ đêm hôm qua.Đến tối, Vu Nhược Tường đằng hắng mấy tiếng rồi liên tiếng trước.“Hạ Trăn này…”“Gì vậy?”“Đêm qua em ngủ mớ.”“Ồ, thật à.”Không quan tâm, tiếp tục lục tung các thứ lên tìm đồ, có lẽ là tìm một chai nước hoa nào đó.“Đêm qua em ngủ mớ rồi sau đó đá anh xuống giường.”“Ừm.”Tiếp tục tìm.Lúc cậu tìm nước hoa thì luôn dành hết toàn bộ tâm trí cho việc đó, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, nói chuyện gì với cậu cũng chỉ là gió thoảng bên tai, nhiều nhất là vào tai trái rồi ra tai phải.“Hạ Trăn, em đang tìm lọ nào?”“Paco Rabanne đó, sao lại không thấy đâu rồi!?”“…”Anh vỗ trán.“Lọ này không để ở trong phòng, ở trong nhà vệ sinh ấy, hàng thứ ba giá bên trái.”Hạ Trăn ngồi xổm trước ngăn tủ quay đầu lại cười hắc hắc.“Vẫn là nhờ trí nhớ tốt của anh!”Lật đật chạy qua hôn một cái lên mặt Vu Nhược Tường, lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Chờ cậu tìm được đồ rồi, sau khi an tâm thì Vu Nhược Tường mới mở miệng lần nữa.“Hạ Trăn, vừa rồi anh nói gì em có nghe rõ không?”“Gì vậy gì vậy?”Cậu cười toe toét leo lên giường.“… Tối qua em ngủ mớ, đá anh xuống.”“Đá xuống? Xuống đâu vậy?”Vẻ mặt ngây thơ vô tội.“Sàn nhà…”“A…”Có sao có sao, hoàn toàn không nhớ rõ.“…”Biết ngay là cậu ấy không nhớ mà. Thôi đi thôi đi.Hạ Trăn bắt đầu cố gắng quấn lên.“Thực sự sao, vậy em sai rồi… Ngã có đau lắm không, em xoa xoa cho anh nhé ~”Bên tai anh chợt vang lên lời nói của Tiểu Ưu: ‘Không thể miệt mài quá độ… ~’, mặt Vu Nhược Tường liền đỏ bừng lên, lập tức đè Hạ Trăn bên cạnh xuống.“… Em ngoan ngoãn một chút, đi ngủ đi.”Nếu như Hạ Trăn có thể có chút ấn tượng với giấc mơ này, có lẽ chính cậu sẽ cười to chế giễu giấc mơ hoang đường đó mất. Bởi vì Vu Nhược Tường vốn không thể trở nên như vậy, chuyện tạo phản giống thế vốn đã được định trước là không có duyên với loại trung khuyển này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store