ZingTruyen.Store

Dm On Going Toi Xuyen Thanh Be Con O Vuong Quoc Tinh Linh Thanh Ton

Lần này Cây Mẹ rất sốt ruột.

Thậm chí còn chưa hiện ra hư ảnh, nàng đã trực tiếp hút Thư Lê vào rễ cây, thông qua không gian rễ cây, truyền tống đến cành cây phân nhánh của Wanaku.

Thư Lê giây trước còn đang chào hỏi, giây sau đã đổi chỗ rồi.

Đêm tối biến thành ban ngày, trăng bạc biến thành mặt trời gay gắt, cảm giác nóng bức ập đến.

Cậu chớp chớp mắt, buông tay đang chào hỏi xuống, nhanh chóng trốn dưới một chiếc lá màu xanh mực, ngồi xổm người, thu cánh lại, vươn ngón tay chọc chọc vào vỏ cây của cành cây phân nhánh Cây Mẹ.

Trước đây không phải đã nói với cậu là không vội sao? Lúc này lại ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã chuyển cậu đi rồi.

[Onomisis, đã xảy ra chuyện gì?] Thư Lê căng thẳng hỏi.

'Nguyên tố ánh sáng ta tích trữ sắp cạn kiệt.' Cây Mẹ nghiêm túc đáp lại: 'Hôm nay con cần thi triển phép Thanh Lọc cho ta nhiều lần hơn.'

[Ồ...] Thư Lê thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra chỉ có chuyện này, cậu còn tưởng rằng có vấn đề lớn nào đó xảy ra, đúng là giật mình một phen.

Lúc đầu khi thanh lọc cho Cây Mẹ, cậu đã từng hỏi, tại sao nhất định phải thanh lọc cho cành cây phân nhánh của Wanaku, thanh lọc trực tiếp thân cây chính không phải tiện lợi và an toàn hơn sao?

Cây Mẹ nói với cậu, thanh lọc thân cây chính chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Nói cách khác, cành cây phân nhánh thuộc về mầm bệnh. Nếu không kiềm chế, sức mạnh bóng tối sẽ khuếch tán vô hạn, liên tục phản công thân cây chính. Thân cây chính dù có thanh lọc thế nào, cũng không chống đỡ được sự xâm thực của sức mạnh bóng tối.

Chỉ có bóp nghẹt nguồn gốc, mới có thể chữa trị tận gốc một cách hiệu quả.

Cậu thi triển phép Thanh Lọc cho cành cây phân nhánh. Cây Mẹ tích trữ nguyên tố ánh sáng, phong tỏa miệng phun của sức mạnh bóng tối, rồi từ từ chải chuốt, từng chút một thanh lọc rễ cây.

Công trình này rất lớn, hiệu quả rất rõ rệt.

Sau năm năm nỗ lực, Cây Mẹ không chỉ khôi phục thần trí, còn khống chế được sự khuếch tán của sức mạnh bóng tối.

Bây giờ nàng vội vàng truyền tống mình đến đây như vậy, hẳn là nguyên tố ánh sáng sắp cạn kiệt, miệng phun đang lâm vào nguy kịch.

Thư Lê lấy ra pháp trượng cao cấp, mượn sự che chắn của lá cây, nhanh chóng thi triển phép Thanh Lọc không tiếng động.

Những quả cầu ánh sáng nhỏ đặc biệt được cô đặc, lần lượt bắn vào thân cây phân nhánh của Cây Mẹ.

Liên tục thi triển mười lăm lần phép Thanh Lọc, Cây Mẹ lên tiếng nói đủ rồi, đủ để nàng bịt kín miệng giếng phun.

Thư Lê đặt pháp trượng xuống.

[Con đi xem quả số hai.]

Trước tiên cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có tinh linh hắc ám nào đi qua, vỗ cánh, áp sát thân cây bay lên trên. Cậu bay đến một cành cây, tìm thấy quả số hai.

Quả số hai là cùng kỳ với quả số một.

Nhờ có tinh linh hắc ám Erfit làm vỏ bọc, cậu có thể tùy ý chọn quả để thanh lọc.

Thư Lê áp sát quả số hai, nhỏ giọng hỏi: "Quả nhỏ, có nhớ anh không? Xin lỗi vì khoảng thời gian này phải ra ngoài, không thể đến thanh lọc cho em, sẽ không trách anh chứ?"

Quả còn nhỏ, đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của cậu.

Thư Lê cũng không cần nó trả lời, thuần túy là để tương tác nhiều hơn với quả, thai giáo trước, bồi dưỡng tình cảm.

Hơn hai mươi ngày không thanh lọc, màu sắc biểu bì của quả đều đậm hơn.

Đây là hiện tượng bị sức mạnh bóng tối ăn mòn.

Cậu không chút do dự, giơ pháp trượng lên, thi triển phép Thanh Lọc cho quả số hai.

Sau bốn lần, màu sắc biểu bì của quả số hai nhạt đi, khôi phục màu xanh non.

Thư Lê thu pháp trượng lại, vuốt ve quả số hai, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

Tiếp theo, chính là chờ Erfit.

Cậu tìm một chiếc lá che chắn, khoanh chân ngồi xuống, luôn chú ý động tĩnh dưới gốc cây.

Thời gian xuất hiện của Erfit không hề thay đổi. Hắn đến dưới gốc cây, lấy sổ ghi chép ra, kiên nhẫn đếm quả.

Thư Lê đợi hắn đếm xong, ném cho hắn một đồng vàng.

Erfit nhìn thấy điểm sáng quen thuộc, vươn tay đón lấy, chuẩn xác không sai sót đón được đồng đồng vàng.

Tên tiểu yêu tinh gan dạ kia đến rồi!

Erfit nắm chặt đồng đồng vàng, trong đôi mắt đỏ như máu lóe lên một tia kích động. Hắn tung người nhảy lên, nhảy lên ngọn cành Cây Mẹ, di chuyển lên trên hơn hai mươi mét, tìm thấy vị trí của tiểu yêu tinh.

Dưới tán lá xanh mực, tiểu yêu tinh tóc vàng khoanh chân ngồi đó, trên khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười thân thiện, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy nhiệt tình với hắn.

"Buổi trưa tốt lành, Erfit."

"... Buổi trưa tốt lành." Erfit muốn nở nụ cười nhưng vì lâu ngày mặt mày cứng đờ, cơ mặt cứng ngắc, nên cười có hơi miễn cưỡng.

"Xin lỗi, em đến muộn mấy ngày." Thư Lê chủ động xin lỗi hắn.

"Không sao." Erfit nói.

Mấy ngày trước đáng lẽ đến giờ hẹn, không đợi được tiểu yêu tinh, lại đợi được hư ảnh của Cây Mẹ, thật sự khiến hắn kinh ngạc.

Từ khi cành Cây Mẹ được trồng trên mảnh đất này vạn năm trước, chưa từng có tinh linh hắc ám nào nhìn thấy hư ảnh của nàng.

Từ trước đến nay, tinh linh hắc ám mặc định cành Cây Mẹ chỉ là một cây sinh sản không có linh trí, không hề kính trọng nàng. Thậm chí một số tinh linh hắc ám còn ghét bỏ tốc độ kết quả của Cây Mẹ quá nhanh, gây áp lực cho họ.

Tài nguyên ở Wanaku khan hiếm, thêm một tinh linh hắc ám là thêm một đối thủ cạnh tranh.

Vì vậy, tinh linh hắc ám trưởng thành luôn tìm mọi cách hành hạ bé con, lấy danh nghĩa ưu thắng liệt bại, thực chất là biến tướng giảm bớt đối thủ cạnh tranh.

Erfit cực kỳ căm ghét hành vi như vậy.

Hắn cho rằng bất kỳ bé con nào cũng đều quý giá, là sự tiếp nối của chủng tộc, không nên bị đối xử tàn nhẫn.

Khi một tiểu yêu tinh đến từ Rừng Rậm Yêu Tinh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới biết được, cành Cây Mẹ và thân cây chính là một linh trí. Tinh linh hắc ám không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, là do nàng không muốn xuất hiện.

Ngày hôm đó, hư ảnh của Cây Mẹ đột nhiên xuất hiện, nói với hắn rằng tiểu yêu tinh có việc bận, không thể đến đúng giờ. Hắn ngây người nhìn bóng dáng xinh đẹp của Cây Mẹ, mắt không khỏi ướt át, trong lòng dâng lên một nỗi quyến luyến nồng đậm.

Cho dù tinh linh hắc ám vô tình đến đâu, sâu thẳm trong lòng vẫn khao khát tình yêu thương từ Cây Mẹ.

Thư Lê không biết tâm trạng phức tạp của tinh linh hắc ám. Thời gian gấp rút, cậu nhanh nhẹn lấy ra khỏi nhẫn trữ vật một túi vải lớn đựng đầy thảo dược.

Túi vải lớn lớn hơn cậu gấp mười mấy lần, đặt trên cành cây, chênh vênh sắp rơi. Erfit mắt nhanh tay lẹ, chộp lấy.

"Tất cả thảo dược anh cần đều ở bên trong, mau kiểm tra xem có thiếu gì không?" Thư Lê nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt đề phòng, chỉ lo gần đó có tinh linh hắc ám khác.

Erfit thu túi lớn vào túi trữ đồ, nói: "Không cần xem."

Thư Lê kinh ngạc, khuyên nhủ: "Nhỡ thiếu số lượng thì sao?"

Erfit nói: "Không sao."

Hắn nắm trong tay một túi trữ đồ đựng đầy đồng vàng, đặt trước mặt tiểu tinh linh: "Đây là tiền thanh toán cuối cùng, tổng cộng năm vạn đồng vàng."

Thư Lê trừng mắt nhìn túi trữ đồ trước mặt, kinh ngạc.

Bao nhiêu?

Năm vạn đồng vàng?

Cậu không nghe nhầm chứ?

Chỉ là tiện tay hái thảo dược trong Rừng Rậm Yêu Tinh, cộng thêm mua ở cửa hàng thảo dược trên phố buôn bán, tổng chi phí chưa đến ba nghìn, bán năm nghìn cậu còn thấy đắt.

Thư Lê xua tay: "Anh đưa nhiều quá rồi! Trừ năm trăm tiền đặt cọc trước đó, chỉ cần trả em bốn nghìn năm trăm đồng vàng."

Erfit im lặng nhìn tiểu yêu tinh ngây thơ.

Tài nguyên của Rừng Rậm Yêu Tinh phong phú, sản sinh nhiều thảo dược quý hiếm. Bên ngoài nghìn vàng khó cầu, mà tiểu yêu tinh sống lâu trong rừng, hoàn toàn không biết giá trị của thảo dược.

Một cây cỏ Ánh Ttrăng, ở nhà đấu giá của con người cao nhất có thể bán được một vạn đồng vàng.

Một túi lớn như vậy, hắn đưa năm vạn đồng vàng, đã chiếm hết tiện nghi rồi.

Không phải hắn muốn lừa tiểu yêu tinh, mà năm vạn đồng vàng này, là số tiền tiết kiệm ít ỏi của hắn.

Tinh linh hắc ám chính là nghèo như vậy.

Là một thầy bào chế thuốc, hắn cần mua sắm rất nhiều nguyên liệu để nghiên cứu, tiêu hao tiền bạc rất lớn. Bình thường kiếm được chút tiền, ngày hôm sau đã hết sạch.

Để mua thảo dược của tiểu yêu tinh, hắn đã tích góp hai mươi mấy ngày đồng vàng, lấy ra toàn bộ.

Kết quả tiểu yêu tinh chê quá nhiều, chỉ lấy 4500 đồng vàng.

Nếu hắn có lòng dạ xấu xa, tiểu yêu tinh sẽ bị hắn lừa thảm hại.

"Tính theo giá bên ngoài." Erfit nói.

Thư Lê thấy thái độ hắn kiên quyết, không thể làm gì khác ngoài việc cất túi trữ đồ vào nhẫn trữ vật, tươi cười nói: "Lần sau có cần gì, lại đặt hàng của em nha."

Dựa vào lao động của mình kiếm được một khoản tiền lớn, tâm trạng cực kỳ tốt.

Cậu cũng là một tiểu yêu tinh biết kiếm tiền rồi nha!

Erfit nhìn cả người tiểu yêu tinh tỏa ra vẻ vui mừng, ánh mắt không tự chủ được trở nên dịu dàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh những quả trên cây, hỏi: "Em chỉ có thể thanh lọc những quả mới sinh thôi sao?"

"Hả?" Thư Lê khó hiểu nhìn hắn: "Nếu không thì sao?"

Những quả mới sinh bị ô nhiễm bóng tối trong thời gian ngắn, tốc độ thanh lọc nhanh, trộm cũng tiện.

Những quả khác quá năm tuổi, bị bóng tối ăn mòn quá sâu, có thể thanh lọc hoàn toàn hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Vì vậy, sau khi thương lượng với Cây Mẹ, cậu nhắm vào những quả mới sinh trước.

Erfit cụp mắt, trầm giọng hỏi: "Có thể đáp ứng anh một điều kiện không?"

Thư Lê nghiêm nghị: "Điều kiện gì?"

Erfit nói: "Anh hy vọng tất cả bé con đều được sinh ra ở Vương Quốc Tinh Linh, được giáo dục và yêu thương tốt, cho nên... Xin đừng từ bỏ bất kỳ quả nào."

Thư Lê sững sờ.

Cậu nhìn thấy sự đau lòng trên khuôn mặt xanh xám của tinh linh hắc ám.

Thảo nào Cây Mẹ lại nhìn Erfit bằng con mắt khác.

Hắn thật sự yêu quý mỗi bé con tinh linh hắc ám, không đành lòng nhìn chúng bị tàn phá và tổn thương.

"Em... Thử xem!" Thư Lê nghiêm túc nói: "Em sẽ cố gắng hết sức để thanh lọc mỗi quả."

Tinh linh hắc ám không trân trọng bé con, tinh linh ánh sáng quý trọng chúng vô cùng. Nếu không bị giới hạn bởi điều kiện, cậu và Cây Mẹ hận không thể trộm hết tất cả quả.

Càng nhiều càng tốt!

Đến lúc đó, các tinh linh bận rộn vuốt ve bé con tinh linh, sẽ không ngày ngày nhìn chằm chằm bé con yêu tinh nữa.

Nói làm là làm, Thư Lê dưới sự chỉ dẫn của Erfit, chọn một quả già được cho là đã trưởng thành hơn bốn mươi năm. Cậu ở trước mặt Erfit, "vù vù vù" thi triển mười phép Thanh Lọc không tiếng động lên nó.

Quả già lâu năm quả nhiên bị bóng tối xâm thực nghiêm trọng, mười phép Thanh Lọc rơi xuống, lớp vỏ ngoài không hề có một chút thay đổi.

Thư Lê không hề nản lòng, quyết định lần sau sẽ cố gắng hơn nữa.

Cậu chào tạm biệt Erfit, chui vào thân Cây Mẹ, trở về đình viện tinh linh.

Nhìn tiểu yêu tinh biến mất, Erfit nhảy xuống cành cây, nhanh chân trở về phòng minh. Hắn tiến vào phòng điều chế thuốc, lấy ra một túi thảo dược lớn từ túi trữ đồ.

Mở niêm phong, lập tức ngửi thấy mùi hương thơm mát dễ chịu. Hắn kéo rộng miệng túi, từng cây thảo dược tươi non, hiện ra trước mắt.

Con ngươi của Erfit hơi co lại.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được thảo dược tươi mới như vậy. Có những cây thậm chí còn mang theo một lớp bùn ẩm ở rễ, lá cây chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái là ra nước xanh.

Thảo dược của Rừng Rậm Yêu Tinh, có thể gặp nhưng không thể cầu.

Vạn năm qua, vô số đội mạo hiểm và lính đánh thuê xông vào Rừng Rậm Yêu Tinh nguy hiểm trùng trùng, chính là để thu thập tài nguyên quý hiếm.

Ma thú, thảo dược, khoáng thạch, cây cối, quả... Đều là mục tiêu của bọn họ.

Nếu bắt được tiểu yêu tinh lẻ loi, vậy thì càng tốt hơn.

Con người và các chủng tộc khác đối với những thứ xuất phát từ Rừng Rậm Yêu Tinh đều tranh nhau như vịt. Đồ tốt vốn dĩ không đến lượt người nghèo.

Erfit đã đến phòng đấu giá vài lần, đều tay không trở về.

Quá đắt, hắn mua không nổi.

Hiện giờ, hắn nhận năm bé con tinh linh hắc ám làm đệ tử, áp lực rất lớn, phải nỗ lực kiếm tiền nuôi dưỡng nhóc con.

Túi thảo dược quý giá mà tiểu yêu tinh đưa tới này, đã giải quyết mối lo trước mắt của hắn.

Thư Lê từ trong thân Cây Mẹ chui ra, ngáp một cái thật lớn.

Sau khi liên tục thi triển hơn hai mươi lần phép Thanh Lọc cao cấp, tiêu hao không ít ma lực và thể lực, cậu dán mặt vào quả số một, nói lời chúc ngủ ngon với Cây Mẹ rồi loạng choạng bay về phòng mình.

Cây Mẹ thả ra hư ảnh, nhìn phòng của tiểu yêu tinh sáng lên, một lát sau lại tối đi.

"... Ferris, cậu nhóc luôn khiến chúng ta bất ngờ."

Cây Mẹ quay đầu, nhìn về phía Tinh Linh Vương không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cây.

"Cậu ấy đã thanh lọc trước quả được ấp ủ hơn bốn mươi năm."

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Cây Mẹ, lộ ra vẻ cảm khái.

"Vậy sao?" Tinh Linh Vương ngước nhìn quả mới trên cành, thì thầm: "Onomisis... Lần này sẽ khác biệt chứ?"

Cây Mẹ mỉm cười: "Tự tin lên, Ferris, cậu là con của ánh sáng do thần Ánh Sáng để lại ở nhân giới, là thanh kiếm lợi hại duy nhất phá tan bóng tối."

Tinh Linh Vương giơ hai tay lên, dưới ánh trăng chiếu rọi hiện lên vẻ trắng bệch trong suốt khác thường.

"Không bảo vệ được cậu bé, đứa con của ánh sáng cũng chỉ là hữu danh vô thực..."

"Ferris..."

Cây Mẹ lo lắng ngóng nhìn y.

Tinh Linh Vương buông tay xuống, lập tức thu lại cảm xúc bộc phát ra ngoài, khôi phục vẻ ưu nhã và thản nhiên thường ngày.

"Chúc ngủ ngon, Onomisis."

"Chúc ngủ ngon, Vương của tôi." Cây Mẹ nhìn bóng lưng cô độc của y, tiễn y rời đi.

...

Sau một đêm mệt mỏi, Thư Lê ngủ rất say, ngày hôm sau vẫn bị Saiya đánh thức.

Hôm nay phải đến cung điện Milady cầu phúc cho thần linh. Tất cả tinh linh và yêu tinh đều dậy thật sớm, làm công tác chuẩn bị trước khi xuất phát.

Nhóm tiểu yêu tinh và bé con không cần làm việc, chỉ cần mặc quần áo đẹp nhất, ăn no uống đủ, chờ xuất phát là được.

Thư Lê cố ý biến lớn hình thể, thành công được phân cho một con hươu trắng hiền lành làm thú cưỡi.

Con hươu trắng này cao hai mét, dài bốn mét. Hai chiếc sừng trên đầu giống như cây san hô quấn quýt giao nhau, trong suốt long lanh. Bốn chân khỏe mạnh, mỗi chân mọc ra một đôi cánh nhỏ.

Thư Lê vừa nhìn đã thích con hươu trắng này.

Tiến lên giao lưu với hươu trắng một phen, được cho phép, cậu tung người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên lưng hươu.

"Oa, lông của cậu mềm mại quá." Thư Lê vuốt ve bộ lông dài của hươu trắng một cách thích thú, hận không thể vùi vào cọ xát.

Hươu trắng "ưu ưu" kêu một tiếng, vui vẻ đáp lại.

Thư Lê thấy nó không phản đối, liền vùi mặt vào bộ lông mềm mại mịn màng, ra sức cọ xát một hồi.

"Sperion, hãy cho chúng tớ cùng ngồi hươu trắng với cậu nhé!" Dicio lao tới, vây quanh hươu trắng xoay vòng vòng.

"Lên đây." Thư Lê vung tay, gọi người bạn nhỏ.

Hươu trắng to lớn như vậy, tất cả tiểu yêu tinh cùng lên cũng không thành vấn đề.

"Oa! Tuyệt quá!"

Một đám tiểu yêu tinh bay tới, có đứa ngồi trên sừng hươu trắng, có đứa ngồi trên đầu hươu trắng, có đứa ngồi trên lưng hươu trắng, tất cả đều tìm được vị trí của mình.

"Sperion, chúng em thì sao? Chúng em thì sao?"

Tám bé con yêu tinh béo tròn nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh.

"Các em ngồi đây." Thư Lê chỉ vào chỗ trống phía trước mình.

"Tuyệt quá." Misina tiến sát lại Thư Lê, "chụt" một tiếng hôn lên má cậu. Cậu bé vui vẻ ngồi xuống, lập tức lún vào lớp lông dày mịn của hươu trắng.

Bảy bé con khác cũng bắt chước, "chụt, chụt" mấy tiếng, lần lượt ngồi xuống xung quanh Misina.

Thư Lê sờ sờ vết nước miếng trên mặt.

Đám bé con khóa này tính cách thật là cởi mở.

Tiểu yêu tinh và các bé con đều lên hươu trắng của cậu, khiến nhóm tinh linh và yêu tinh xung quanh vô cùng ngưỡng mộ.

Cứ tưởng có thể được chia cho một bé con chứ, không ngờ đều bị Sperion chiếm hết rồi.

Tinh Linh Vương cưỡi thú một sừng thánh khiết, đến bên cạnh hươu trắng, mời Thư Lê đồng hành cùng y.

"A, có được không ạ?" Thư Lê ngạc nhiên hỏi.

Thông thường, thú một sừng của Tinh Linh Vương luôn dẫn đầu. Các tinh linh và yêu tinh khác theo sau, trật tự hướng về hồ Saint Jaron nơi cung điện Milady tọa lạc mà xuất phát.

Lần này cậu cùng Tinh Linh Vương đồng hành, có làm loạn đội hình không?

"Được." Trong đôi mắt xanh lục của Tinh Linh Vương ánh lên một tia ý cười: "Đi chứ?"

"Vâng ạ!" Thư Lê động đậy hai chân, thúc giục hươu trắng, để nó song song cùng thú một sừng.

Tuy nhiên, hươu trắng không dám vượt qua thú một sừng, luôn tụt lại một bước.

Bàn tay của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ thú một sừng, thú một sừng vẫy vẫy đuôi, không cam không nguyện thu lại khí tức Vương giả.

Không còn sức uy hiếp, hươu trắng dần dần gan dạ hơn, song song tiến lên cùng thú một sừng.

Đoàn người hùng dũng, đi qua đồng bằng tràn đầy sức sống, thuận lợi đến hồ Saint Jaron.

Tinh Linh Vương giơ quyền trượng lên, ngâm xướng thần chú. Mặt hồ tách làm đôi, lộ ra con đường đá cự thạch dưới đáy hồ dẫn đến đảo Gester.

Những bé con yêu tinh lần đầu tiên đến đây, kinh ngạc cảm thán liên tục, hưng phấn đến mức múa tay múa chân.

Thư Lê và những tiểu yêu tinh khác mỗi năm vào ngày Hạ Chí đều phải đến đảo Gester một chuyến, nhìn thấy kỳ quan như vậy, đã thành thói quen rồi.

Vượt qua con đường cự thạch dài dằng dặc, đặt chân lên đảo Gester, Tinh Linh Vương giải trừ phong ấn, lộ ra dáng vẻ thật sự của hòn đảo.

Hôm nay không phải ngày Hạ Chí, không cần bố trí quảng trường và tế đàn, trực tiếp lên bậc thang, đến cung điện Milady trên đỉnh núi.

Thư Lê đi theo bên cạnh Tinh Linh Vương, bước từng bậc lên trên, càng đến gần cung điện Milady. Không khí càng nghiêm túc, những tiểu yêu tinh ngày thường ồn ào náo nhiệt đều im lặng. Những bé con yêu tinh ngây thơ càng ngoan ngoãn đến lạ thường, cố gắng vỗ cánh, bay theo sau Thư Lê.

Bất kể đến Thần Điện bao nhiêu lần, đều sẽ bị sáu cây cột đá khổng lồ sừng sững trước cửa làm cho chấn động.

Tinh Linh Vương ngâm xướng thần chú. Cánh cửa Thần Điện từ từ mở ra, di chuyển sang hai bên, lộ ra đại điện hoa lệ trống trải.

Lần nữa nhìn thấy tượng điêu khắc thần linh sống động như thật, Thư Lê chăm chú nhìn không rời mắt.

Tinh Linh Vương đi đến trước tượng thần Ánh Sáng. Y giơ hai tay lên, bắt chéo trước ngực, tao nhã hướng về tượng thần Ánh Sáng bày tỏ lễ tiết cao quý nhất.

"Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, con là tín đồ trung thành của ngài. Cảm tạ ngài ban cho tộc tinh linh một tương lai tươi sáng."

Trong điện đường trang nghiêm, đứng đầy các tinh linh và yêu tinh lít nha lít nhít, bọn họ cùng nhau hướng về thần Ánh Sáng hành lễ.

Đọc xong lời mở đầu cầu phúc, tiến vào giai đoạn cầu nguyện.

Thư Lê như thường lệ hướng về thần Ánh Sáng cầu nguyện.

[Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, con là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh, là tín đồ trung thành của ngài! Xin ngài phù hộ con nhanh chóng trưởng thành, học tốt bản lĩnh, trở thành dũng sĩ lợi hại nhất, đánh bại thần Bóng Tối, trở về thế giới ban đầu, đoàn tụ cùng gia đình. Con sẽ vĩnh viễn ca ngợi ngài, đi theo ngài!]

Mười năm rồi, mỗi lần đến ngày Hạ Chí đến đây cầu nguyện, cậu đều chỉ có một nguyện vọng này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, ràng buộc của cậu với thế giới dị giới càng lúc càng sâu, dần dần nảy sinh tình cảm không nỡ.

Khi cậu có một ngày có thể trở về thế giới ban đầu, thật sự có thể không vướng bận gì mà rời đi sao?

Liệu có nỡ xa những người bạn nhỏ ngày đêm bầu bạn, nỡ xa những yêu tinh và tinh linh đã dạy dỗ cậu, nỡ xa Tinh Linh Vương đã che chở, yêu thương và xem cậu như đệ tử?

Nhưng mà, để cậu mãi mãi ở lại đây, cũng không thực tế.

Cậu đã mười năm chưa gặp ba mẹ và các anh trai của mình rồi.

Mặc dù khi thiền định, cậu có thể nhìn rõ nụ cười và cử chỉ của họ, nhưng đó chung quy cũng chỉ là ký ức quá khứ.

Cậu không biết tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới như thế nào. Nếu có một ngày cậu trở về, người thân đã không còn, sẽ đau khổ tột cùng đến mức nào?

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, cậu lại ủ rũ, tâm trạng thấp thỏm, làm bất cứ việc gì cũng không có hứng thú.

Cho nên, cậu thường xuyên lảng tránh nó, phớt lờ nó, tự nhủ với mình phải lạc quan, phải tích cực tiến lên.

Không gian thời gian khác nhau, chỉ cần đủ mạnh, nhất định có thể trở về đúng thời điểm.

Thần Ánh Sáng ơi, xin hãy phù hộ cho con!

Thư Lê thành tâm cầu nguyện với thần Ánh Sáng.

Không biết có phải cậu suy nghĩ quá nhiều hay không, cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, ý thức tiến vào một cảnh giới huyền diệu.

Trong lúc mơ màng, cậu phát hiện mình đang đứng trong một cung điện đổ nát không chịu nổi.

Hả?

Thư Lê hoa mắt chóng mặt, chân đá phải một vật, phát ra âm thanh chói tai, giật mình.

Là một chiếc khiên biến dạng dính đầy máu.

Cậu dụi dụi mắt, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, hít một ngụm khí lạnh.

Khắp nơi là thi thể!

Phần lớn là thi thể của các tinh linh và yêu tinh!

Trời ạ!

Sao lại thế này?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở... chiến trường!

Đúng vậy, nơi này vừa trải qua một cuộc chiến tranh khủng khiếp, máu chảy thành sông. Trên mặt đất ngoài thi thể của tinh linh và yêu tinh, còn có thi thể của các chủng tộc khác.

Cậu nhìn thấy người có cánh gãy cánh, nhìn thấy người cá chia năm xẻ bảy, nhìn thấy tinh linh hắc ám chết không nhắm mắt, còn có đống xương khô và pháp sư vong linh, quái vật xấu xí, ma thú dữ tợn, và... Cự long bị đâm thành nhím.

Thư Lê kinh hãi bịt miệng, nước mắt sợ hãi và bi thương tuôn rơi, không thể ngăn lại.

Cậu dang cánh bay lên không trung, ngửi mùi tanh nồng nặc, ngơ ngác tìm kiếm.

Không còn... Một sinh vật sống nào sao?

Bầu trời âm u, thế giới tĩnh lặng đến đáng sợ, chết chóc.

Nếu không phải lá cờ tàn đang lay động nhẹ nhàng, cậu tưởng rằng toàn bộ cảnh tượng chỉ là một bức tranh bi thảm khổng lồ.

Mình rõ ràng đang cầu nguyện thần linh trong Thần Điện, sao lại tiến vào ảo cảnh?

Phải, cậu cho rằng nơi này là ảo cảnh.

Giống như nghe thơ ca tinh linh trước đây, đột nhiên kích hoạt công tắc ảo cảnh.

Chỉ là ảo cảnh lần này khác với ảo cảnh quá khứ, đáng sợ đến mức khiến cậu dựng tóc gáy.

Dạ dày Thư Lê cuộn trào, khó chịu đến mức muốn nôn mửa.

Cậu bay đến một nơi nào đó trong cung điện, phát hiện nơi đó không có nhiều thi thể, liền rơi xuống đất, đỡ lấy cột đá tàn vỡ, nôn khan vài tiếng.

Đáng tiếc, có lẽ cậu ở trạng thái linh hồn, không thể nôn ra thứ gì.

Mùi máu tanh ở đây nhạt hơn một chút, cậu hoàn hồn, quan sát xung quanh, nhìn thấy phía trước cột đá, có một bóng dáng quen thuộc đang dựa vào.

Mái tóc vàng của y rối bù. Chiếc áo choàng dài màu tím hoa lệ dính đầy máu tươi đỏ thẫm, áo choàng rách nát không chịu nổi. Y chật vật ngồi trên mặt đất, tay phải nắm một thanh kiếm có hình dáng kỳ lạ, lưỡi kiếm cắm trên mặt đất, chống đỡ cơ thể. Trong lòng y ôm một "người" cũng tóc vàng, "người" đó hai tay rũ xuống bất lực, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo choàng trắng.

Thư Lê kinh ngạc há to miệng, từng bước tiến lại gần họ. Khi sắp đến gần, đột nhiên, tinh linh tóc vàng dựa vào cột đá đột ngột rút kiếm, chĩa vào cậu.

"Ai?" Giọng nói lạnh lẽo, khiến tim Thư Lê run lên.

Cậu mở to mắt, không thể tin được nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Tinh Linh Vương. Tròng mắt vốn dĩ màu xanh lục bảo, lúc này đỏ đậm như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store