ZingTruyen.Store

6

Phòng của Từ Uyên khác hoàn toàn so với những người thừa kế còn lại. Trong khi các người thừa kế đều phải ở chung một tòa lâu đài, chỉ có thể lựa chọn tầng và phòng phù hợp thì Từ Uyên lại được ở riêng trong một tòa lâu đài độc lập nằm ngay trung tâm Đường gia. Điều này có thể nói là một sự thiên vị vô cùng rõ ràng.

Khi Đường Hựu Tề mang hộp cơm đến, Từ Uyên vẫn đang ngủ.

Dù trời đã tối và không khí trở nên mát mẻ hơn nhưng so với cái nóng ban ngày thì vẫn chưa thể gọi là dễ chịu. Điều hòa đã bị tắt từ trước, Từ Uyên quấn chặt lấy chiếc chăn tơ tằm mỏng, ngủ một cách thoải mái mà cũng không hẳn là thoải mái.

Ban ngày đứng ngoài trời quá lâu khiến Từ Uyên có dấu hiệu bị cảm nắng. Sau khi Đường Mộ Phong rời đi, cậu liền cảm thấy choáng váng và ngủ thiếp đi một giấc dài đến tận bây giờ.

Người đàn ông trưởng thành và cứng nhắc kia không hề vô lễ xông thẳng vào phòng, mà chỉ khẽ uốn ngón tay gõ vài cái lên cửa. Vì vừa tham gia hội nghị, tóc tai của gã được chải chuốt gọn gàng nhưng có một sợi tóc trên trán rơi xuống, làm gã trông có phần bớt nghiêm nghị hơn so với thường ngày.

“Từ Uyên,” Đường Hựu Tề trầm giọng nói, “Mở cửa, ăn cơm.”

Ngữ khí của gã không tốt lắm, thậm chí còn mang theo một tia áp bách và bất mãn. Đường Hựu Tề chắc chắn rằng Từ Uyên bên trong đã tỉnh, và gã cũng không phải đang tự lẩm bẩm vô ích.

Gã đến đây không chỉ để đưa cơm, mà còn để tính sổ. Là con cả, Đường Hựu Tề gần như phải lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ trong Đường gia. Ban ngày gã không có ở nhà nên có thể mặc kệ Từ Uyên tùy hứng một chút nhưng đến tối mà còn không chịu ăn cơm, thậm chí còn đánh người, mắng chửi người thì đó là sai lầm của Từ Uyên.

Mà gã, với tư cách là người lớn nhất trong nhà, có trách nhiệm phải giáo dục Từ Uyên cho đàng hoàng.

Trả lời gã là tiếng thứ gì đó đập vào cửa mà vang lên mạnh mẽ, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Đường Hựu Tề không hề bị dọa sợ, cũng không có ý định lùi bước. Ánh mắt gã lạnh băng, giọng điệu không chút cảm xúc:

—— “Từ Uyên, nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ tự mình vào.”

Bên trong vẫn không có động tĩnh. Không một tiếng đáp lại, không một âm thanh nhỏ nào truyền ra.

Đường Hựu Tề nhẩm đếm trong đầu đến mười, sau đó dứt khoát vặn tay nắm cửa.

“Cạch”—then cửa bật mở.

Cánh cửa màu trắng hé ra một khe hở, rồi nhanh chóng mở toang.

Bên trong là một mảnh hỗn độn.

Trên tấm thảm mềm mại, đồ vật rơi lộn xộn: mấy món đồ chơi nhồi bông bị vứt bừa bãi, một chiếc ly pha lê nổ tung thành nhiều mảnh, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn mờ trong phòng.

Đường Hựu Tề mím môi chặt hơn, rõ ràng bất mãn với Từ Uyên đã lên đến đỉnh điểm. Gã bước vào phòng, tiện tay đặt hộp cơm lên bàn, động tác dứt khoát, không hề do dự.

Trong phòng có ánh đèn, nhưng rất mờ, vừa đủ để một người ngủ thoải mái mà không bị chói mắt. Từ Uyên dường như cũng biết Đường Hựu Tề đã vào phòng nhưng vẫn cuộn tròn trên giường, không có ý định nhúc nhích.

Giọng cậu khàn khàn vì còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mang theo chút lười biếng và cáu kỉnh:

—— “Đường Hựu Tề, anh có phải không nghe hiểu tiếng người không? Tôi nói tôi không ăn, không ăn! Anh ngay bây giờ, lập tức đi ra ngoài cho tôi!”

Đường Hựu Tề bước đến mép giường, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người đang cuộn tròn như con tằm nhỏ, ôm chặt một con gấu bông to quá khổ trong lòng.

—— “Ăn cơm.”

Hai chữ ngắn gọn, không dư thừa, nhưng lại lạnh lẽo như gió đông. Không có cao giọng, không có quát mắng nhưng từng âm tiết đều mang theo áp lực.

Đây có lẽ là lần cuối cùng gã dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với Từ Uyên.

Từ Uyên ghét nhất chính là kiểu cứng rắn và áp chế này của Đường Hựu Tề. Đường Hựu Tề lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng tự cho mình là người lớn nhất, thích quản thúc người khác bằng thái độ độc đoán đến phát bực.

Từ Uyên siết chặt gấu bông trong tay, cả người rúc sâu hơn vào trong chăn, không buồn đáp lại.

Từ Uyên chưa bao giờ nói rằng mình muốn Đường Hựu Tề làm "chó" của mình. Cậu không phải loại người cần ai đó cúi đầu phục tùng, cũng chẳng quan tâm ai là kẻ đem cơm đến. Cái cậu ghét là tính cách của Đường Hựu Tề—cứng nhắc, độc đoán, và luôn tự cho mình quyền kiểm soát người khác.

Chỉ cần là Đường Hựu Tề, cậu liền thấy phiền. Ngay cả việc người này đứng gần thêm một chút, cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Cậu hừ lạnh một tiếng, vẫn rúc trong chăn, không thèm nhúc nhích.

Đường Hựu Tề cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt vô cảm như băng nhưng trong lòng gã lại đang đếm ngược.

Nếu hai phút nữa Từ Uyên vẫn không chịu dậy, gã sẽ không ngại đích thân kéo người ra khỏi giường.

Từ Uyên cọ xát lâu mới bắt được một con gấu lớn, cánh tay của nó ló ra, mắt của con gấu nhìn Đường Hựu Tề, trừng mắt. Cậu có gương mặt trẻ con, lại còn bị tĩnh điện khi cọ xát, tóc dính trên má, trông còn nhỏ hơn bàn tay. Dù đang ngủ, cậu cũng không nằm yên mà lăn lộn khiến khuôn mặt đầy mồ hôi nhẹ.

Thiếu niên nằm trong tư thế như vậy, tựa vào thú bông, tay mảnh mai bắt lấy đồ vật mà không được. Cuối cùng, cậu tức giận thở dài, lông mi dài hơi rung lên một chút, rồi nói với giọng có chút bất mãn: “Anh phiền quá, tôi không cần anh lo, anh có thể đi được chưa?”

Trong phòng có một âm thanh nhẹ nhàng khác, đó là lắc tay của Từ Uyên đang treo trên mắt cá chân trắng ngần. Đường Hựu Tề đứng cao hơn, liếc mắt một cái là có thể thấy hết cảnh vật trên giường, mọi thứ đều rõ ràng trong mắt gã.

Khi Từ Uyên nói chuyện, gã lập tức ngẩn người.

Không chỉ vì Từ Uyên nói như đang làm nũng và có chút oán trách, mà còn vì hình ảnh ở chỗ mắt cá chân.

Mắt cá chân của Từ Uyên thật trắng và mịn màng, giống như làn da mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua, có lẽ còn có thể nhìn thấy chút nước ngọt. Vòng chân màu vàng kim luôn phát ra tiếng leng keng, như thể chủ nhân đang khoe khoang vẻ đẹp của nó, nhưng cũng giống như...

Đường Hựu Tề ngừng thở một chút, gã cảm thấy, giống như là Từ Uyên đang cố ý nhắc nhở người khác rằng cậu đã có chủ.

Một cảm giác không rõ ràng, tức giận đột nhiên tan biến không còn dấu vết.

Đường Hựu Tề không hiểu vì sao tối nay Từ Uyên lại trông đẹp đến như vậy, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy mềm lòng, không thể tức giận, chỉ muốn bảo vệ cậu.

Nam nhân ngồi xổm xuống, toàn bộ ánh mắt tập trung vào khuôn mặt của Từ Uyên, giọng nói nhẹ nhàng, cố gắng không để những lời nói của mình quá nghiêm khắc: “Dù cậu không muốn ăn cơm cũng không thể đổ lỗi cho người khác, họ chỉ đến để truyền lời, cũng không làm sai điều gì.”

Nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà đánh người, sau này tính cách còn ra sao? Hơn nữa, tính cách quá nóng nảy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần.

Ngay cả Đường gia cũng không thể tùy tiện đánh hay mắng người. Quy củ là quy củ, bất luận Từ Uyên sau này muốn ở bên ai, thì cũng nên học hành nghiêm túc hơn.

Nhìn vào khuôn mặt của Từ Uyên, Đường Hựu Tề theo bản năng lại quên mất rằng cậu đã là người trưởng thành, vô tình xem Từ Uyên như một cậu bé 17-18 tuổi, mỗi lời nói và hành động của gã đều giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ có tính cách xấu.

Từ Uyên nhăn mũi, không muốn nghĩ về Đường Hựu Tề nhưng cậu biết Đường Hựu Tề đang chờ câu trả lời từ mình. Nếu mình không nói gì, chắc chắn hắn sẽ tiếp tục chỉ giáo không ngừng.

Tuy nhiên, Từ Uyên cũng đang phân vân có nên giải thích hay không. Nếu không giải thích, có vẻ như mình thật sự rất tệ; mà nếu giải thích, lại có vẻ như đang hạ thấp Đường Hựu Tề, giống như một vài câu nói của mình lại trở thành lý do để phải giải thích.

Dù làm thế nào, Từ Uyên cũng cảm thấy mình sẽ gây ra phiền phức. Nếu Đường Hựu Tề là Đường Mộ Phong thì tốt biết mấy, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần đẩy người đi là xong.

Nghĩ đến đó, Từ Uyên thấy rằng Đường Mộ Phong vẫn dễ nhìn hơn.

Tưởng tượng như vậy, Đường Mộ Phong vẫn tốt hơn một chút.

Nam sinh đột nhiên đưa tay kéo Đường Hựu Tề lại gần, một khuôn mặt tinh xảo đang dần phóng đại trước mắt Đường Hựu Tề. Đôi mắt còn giấu một vẻ tinh nghịch chưa kịp thu lại, như thể đang muốn nói: "Đừng nhúc nhích, tôi sắp làm chuyện xấu rồi."

Khi Đường Hựu Tề còn đang thất thần vì thế, đột nhiên có cảm giác tai mình bị kéo. Gã giật mình tỉnh lại và nhận ra Từ Uyên đang nắm tai mình.

Tay Từ Uyên kẹp lấy lỗ tai của Đường Hựu Tề nhưng vì lực tay của cậu không lớn lại vừa mới tỉnh dậy nên không đủ mạnh để gây đau đớn. Thay vào đó, Đường Hựu Tề cảm thấy tai mình nóng lên, xương tai bị nhéo, vừa ngứa lại vừa tê.

Biểu cảm của Từ Uyên khi nhéo tai rất sống động, đến nỗi đôi lông mày của cậu cũng nhướng lên.

Cậu thấy Đường Hựu Tề không tránh khỏi tay mình, tự cho là mình đã chiếm ưu thế, nên lại gần mặt Đường Hựu Tề mà mắng: "Anh ngốc quá đi? Là tôi sai sao?"

"Chẳng lẽ các người không có một chút lễ phép nào sao? Lại trực tiếp xông vào phòng tôi gọi tôi, còn ép tôi đi, sao tôi không được đánh các ngươi?" Từ Uyên lầm bầm nói, càng nói càng tức giận, nắm tai Đường Hựu Tề vặn mạnh. Cảm giác đau của Đường Hựu Tề không phải quá mạnh, nhưng cũng khiến gã hơi khó chịu.

"Cuối cùng là ai không có lễ phép vậy? Đường Hựu Tề, tôi nói cho ngươi biết, nếu hôm nay anh đến chỉ để giúp hai người kia làm hòa, thì tôi từ nay sẽ không gặp lại ngươi nữa."

Từ Uyên nghĩ rằng, nếu Đường Hựu Tề lại giúp hai người kia nói chuyện thì cậu sẽ không bao giờ chọn Đường Hựu Tề, đồng thời sẽ khiến Đường Hựu Tề hoàn toàn mất đi cơ hội tranh giành vị trí gia chủ.

Tuy nhiên, những lời này khi Đường Hựu Tề nghe vào, rõ ràng không phải như vậy.

Gã cảm thấy những lời này giống như đang làm nũng với người yêu vậy, sao có thể dùng "Không bao giờ gặp lại" để uy hiếp người khác? Thật sự giống như một cô gái nhỏ giận dỗi, nắm lấy tai nói rằng nếu anh không chiều chuộng em, em sẽ chia tay với anh.

Cố tình, Từ Uyên còn đắc chí, cho rằng mình nói rất có uy hiếp lực, hoàn toàn không nhận ra mình đã bị hiểu sai ý. Trong khi đó, Đường Hựu Tề đã thành công nhếch môi cười, cố gắng kiềm chế bản thân nhưng tay lại lén lút nắm thành nắm đấm.

Từ Uyên không phải thường xuyên làm nũng trước mặt Đường Hựu Tề, thật ra, hai người ở bên nhau cũng không nhiều lắm.

Khi mới gặp Từ Uyên, Đường Hựu Tề đã nhận ra ngay Từ Uyên không phải là người dễ bảo. Vì vậy, gã cố tình giữ khoảng cách, và thường xuyên ra ngoài làm việc vào ban ngày, nên rất ít khi gặp Từ Uyên, càng ít khi ở cùng một chỗ.

Hơn nữa, Đường Hựu Tề cũng nhận ra Từ Uyên không thích mình, và Từ Uyên cố ý tránh né gã.

Từ Uyên đối với Đường Hựu Tề là người quái đản, xấu tính, và nuông chiều. Đường Hựu Tề dán nhãn như vậy cho Từ Uyên, vì gã không thích kiểu người như vậy, mà thích người hiểu chuyện hơn. Vì vậy, khi nhận thấy Từ Uyên không có cảm tình với mình, gã ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Thậm chí, Đường Hựu Tề còn nghĩ rằng Từ Uyên không đủ tàn nhẫn. Vết thương trên trán và miệng của hai người kia gần như không có máu, chỉ có chút tụ máu.

Đường Hựu Tề nghĩ, gã hoàn toàn có thể đối xử với Từ Uyên như một đứa em không hiểu chuyện, như vậy cũng không sai, vì dù Từ Uyên có ở bên ai đi chăng nữa, cậu vẫn luôn là "em dâu" của Đường Hựu Tề.

Có lẽ Từ Uyên chỉ ngốc nghếch mới có thể làm như vậy, nắm tai mình mà khoe khoang.

Đường Hựu Tề lại nhớ lại vào ban ngày, sau khi ăn cơm, Từ Uyên đã đuổi theo Đường Thiếu Ngu rời đi. Lúc đó gã tỏ ra thờ ơ, nhưng giờ nghĩ lại, lại cảm thấy hụt hẫng.

Đường Hựu Tề biết mình không nên có gì phải bận tâm, nhưng thực tế là, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, gã lại cảm thấy không hài lòng vì Từ Uyên đã đối xử với mình như vậy, khác biệt so với người khác.

Không chỉ là đuổi theo mình ra ngoài mà ngay cả khi nói vài câu với mình Từ Uyên cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Đường Hựu Tề không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bối rối, mặc dù bây giờ đã tỉnh táo lại gã vẫn đứng yên, để mặc Từ Uyên nắm tai mình.

Nếu là trước đây, Đường Hựu Tề chắc chắn sẽ nhận ra rằng Từ Uyên đang uy hiếp gã về thân phận người thừa kế nhưng hiện tại, gã thật sự không nhận ra điều đó.

Gã chỉ biết Từ Uyên đang nắm tai mình và khoe khoang, muốn mãi mãi không thấy gã.

Gac cúi đầu, để Từ Uyên giận dỗi, yết hầu khô khốc nói: "Tôi sẽ điều tra rõ ràng, xin lỗi, tôi không biết bọn họ... lại vô lễ như vậy."

Không chỉ là thiếu lễ phép, thực sự là cưỡi lên đầu chủ tử, ngay cả bản thân gã cũng phải gõ cửa để hỏi, vậy mà hai người kia dám trực tiếp xông vào.

Đường Hựu Tề nghĩ, nếu lúc đó Từ Uyên đang làm gì thì sao... Gã rõ ràng đã tin lời Từ Uyên nói, và bắt đầu cảm thấy có chút trách móc.

Thậm chí, Đường Hựu Tề còn cảm thấy Từ Uyên không đủ tàn nhẫn. Vết thương trên trán và miệng của hai người kia gần như không có máu, chỉ có chút bầm .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store