(ĐM/NP/Song) Giao Thoa Ngày Đêm.
Hoàn sinh hoá thần rồi cầu hoan.
Trên hành trình rèn luyện, nhóm người dựa theo bản đồ “Du hành ký” của thợ săn tiền thưởng, cứ thế một đường hái lượm săn bắt trong rừng rậm. Phạm Tuyên cố ý kéo Nhũ Nhật đi cuối nhóm, ngại ngùng nắm lấy tay y. Nhìn hai tay đan mười ngón với nhau, lại nhìn nụ cười vui vẻ của nam nhân, cuối cùng y cũng không tránh. “Đến rồi...” Một đệ tử kiếm tu dùng chuôi kiếm gạt lớp dây leo rũ từ cây xuống.
Đứng trên một gò đất cao nhìn xuống, một thung lũng chết liền chiếm chọn tầm nhìn cả nhóm. Nhà cửa đổ nát, cây cối khô héo, ngay cả cỏ cũng sơ xát thiếu dưỡng chất. Đệ tử kia nhìn tấm bản đồ ố vàng, ngón tay chỉ vào ký hiệu nhỏ bên trên. “Làng Yến Vũ... từng dư giả nhờ sản vật của rừng. Sau vài trận thú triều, giờ chỉ còn lại bãi thây ma sau mấy trăm năm.” Tiểu muội đạo gia trong nhóm nghe thế nhăn mũi. “Sao họ lại sống tít trong rừng sâu thế? Không sợ ma vật hay yêu thú sao?”
Tên đệ tử kiếm tu không khỏi cười cười. “Mấy trăm năm trước nơi đâu cũng toàn rừng rậm, nhân loại ở lâu dần mới khai hoang, dựng làng lập trấn như hiện tại.” Hắn cuộn bản đồ, cất vào túi càn khôn rồi hất cằm về phía thung lũng.
“Làng Yến Vũ chỉ là xui xẻo, không chống nổi những đợt thú triều. Chứ những nơi phồn hoa như kinh thành, thị trấn bây giờ, ngày xưa cũng từng như vậy đấy thôi”.
“Hiện tại, dù làng hay trấn hẻo lánh cũng khó tránh diệt vong nếu không thuê thợ săn, lính canh hay tu sĩ thanh trừ định kỳ. Bằng không, thảm cảnh như Yến Vũ sẽ còn tái diễn cho đến khi ma vật, yêu thú trong tam giới bị tuyệt diệt.” Các đạo sĩ đạo gia nghe mà không ngừng gật gù.Hệ thống tu luyện của họ hiếm người trường sinh, chuyện mấy trăm năm trước chỉ còn lưu trong thư các, đám thiếu niên bận tu hành như họ, mấy ai để tâm tìm hiểu truyện xưa?
Còn kiếm tu, trừ kẻ phế linh căn, ai cũng có cơ hội trường sinh bất lão. Biết đâu tiền bối họ từng sống, hoặc là chào đời trong thời đại ấy cũng nên.... Âm khí dày đặc khiến thú hoang lạc vào ảo giác, chết vì đói hoặc bị âm khí ăn mòn. Để lại hài cốt bị oán thổ bao phủ, hóa thành hắc ma cốt tàn ác.Loại nguyên liệu trung phẩm này muốn dùng phải siêu độ, thanh lọc oán niệm rồi nghiền thành bột, trộn cùng vài vật liệu khác mới có thể vẽ trận kết ấn.
Nếu không oán khí sẽ ăn mòn ý chí, khiến người dùng nổi tà tâm, sa đọa vào con đường tội lỗi. Nhóm người bước vào thung lũng u ám, đạo sĩ giăng bùa trừ tà, kiếm tu vận linh lực hộ thân tránh âm khí ăn mòn. Dù vậy họ vẫn là phàm nhân, nếu tiếp xúc lâu e chẳng khác gì lũ thú hoang, chết khô trong ảo cảnh. Nhũ Nhật xoa xoa cánh tay, dù có linh lực hộ thể vẫn không tránh khỏi cơn lạnh buốt truyền lên từ gan bàn chân.
Thấy vậy Phạm Tuyên bên cạnh không chút do dự, cởi ngoại trang thêu chú ngữ đạo gia bên trong, khoác lên vai y. “Còn ngươi thì sao?” Nhũ Nhật nhịn không được hỏi.
Không biết do chú thuật hay do áo còn vương hơi thở Phạm Tuyên, mà cơ thể y tựa như đang dần ấm lại.“Ta còn có bùa chú” hắn mỉm cười, tay xoa nhẹ đầu Nhũ Nhật “dù đều có năng lực huyền học, nhưng kiếm linh của ngươi không hiệu quả với tà vật.”“Ngoan, mặc vào đi kẻo lạnh.”Cả hai cùng tụt lại phía sau, giọng nói không lớn nên chẳng mấy ai chú ý. Đệ tử đạo gia chuyên tâm đào cốt, sau đó phong ấn bằng bùa. Đệ tử kiếm tu thấy không giúp được, chỉ đành đứng bên cảnh giới.
Dù không am hiểu đạo pháp trừ tà, nhưng kiếm tu như họ vẫn cảm ứng được với nguy hiểm bất ngờ.Nhũ Nhật tò mò nhìn Phạm Tuyên đào lên đốt xương đen bóng.
Thấy y hứng thú, Phạm Tuyên tay đeo găng, cầm đốt xương giảng cách đạo gia xử lý oan khí, bảo quản âm cốt cho y nghe. Đồng đạo của hắn đưa mắt nhìn sang, ánh nhìn kỳ quái. Trừ người nhà hoặc đạo lữ, đạo gia hiếm khi truyền bí quyết cho người ngoài. Huống hồ mấy nay cả hai quấn quýt, tâm tư ra sao ai cũng ngầm hiểu, chỉ là không nói mà thôi. Nhũ Nhật đang chăm chú lắng nghe thì ai đó gọi tên mình từ sau lưng, lúc gần lúc xa, thôi thúc y quay lại. Rốt cuộc không nhịn được, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì phía sau chỉ còn khoảng trống rỗng.
Nhũ Nhật định quay qua hỏi Phạm Tuyên bên cạnh, nhưng mọi người đã biến mất từ bao giờ. Giữa thung lũng chết, chỉ còn lại một mình Nhũ Nhật đứng lặng.
Y mím môi, không một dấu hiệu báo trước, ảo cảnh nói tới liền tới. Nhìn quanh, không biết những người khác hiện giờ ra sao, tuy nhiên muốn thoát khỏi ảo cảnh cũng không phải việc khó.
Chỉ là thứ này dệt nên từ oán khí và âm tà, mà kiếm tu khác hệ thống như y muốn phá giải, cũng phải hao tốn chút công phu. Đang mải suy tư thì giọng nói khi nãy lại vang lên, lần này là ngay trước mặt “... Mẫu thân?” Nữ tử đôi mươi đứng cách đó không xa, một thân lục y thanh thoát, dung nhan diễm lệ lại mỉm cười ôn hòa.
Quả thật đúng như lời Nhũ Hiên từng nói, Nhũ Nhật giống nàng đến bảy tám phần. “Nhật nhi...” Nữ tử che miệng cười nhẹ, giọng tựa gió xuân. “Thật khó khăn mới có thể gặp được con” Nhũ Nhật phức tạp nhìn nữ nhân trước mặt.
Nếu như Nhũ gia không lừa y, thì lẽ ra... nàng đã qua đời khi y còn chưa biết đi.
Khi ấy nhận thức mơ hồ, làm sao y có thể nhận thức dung mạo mẫu thân? Vậy nên... ảo cảnh này, là dựa vào trí nhớ của y, hay từ dòng thời gian của một con người mà dệt nên?
Nhũ Nhật trầm mặc, không muốn phản ứng với “nó”.
Nếu dây dưa càng nhiều, càng lún sâu lại càng khó thoát. Nhưng nữ nhân như ma chướng, dù không được đáp lại vẫn tự hỏi tự trả lời. “Rốt cuộc, vẫn không tránh được số phận...”
Giọng nữ yểu điệu không ngừng quẩn quanh bên tai.
“Con đã bước chân vào con đường huyền học, chưa mười bảy đã là kiếm tu kết đan trung giai.”“Nếu sau này chuyên tâm tu luyện, e chẳng mấy chốc độ kiếp thành tiên, đứng đầu tam giới... thậm chí cả vị diện này.”
Nàng mỉm cười. “Nhật nhi không muốn sao?” ....“Phương chân nhân, Nhũ Nhật đã ở trong hồ Sinh Cốt Liên hai ngày một đêm rồi. Hắn sẽ không sao chứ?” Tần Khải chém bay một con ma thú đột kích, lưỡi kiếm lóe sáng trong làn sương của bí cảnh. Xung quanh là xác thú nằm la liệt, chứng tỏ thú triều đã kéo dài không ít thời gian. Phương chân nhân bình tĩnh đánh ra một chưởng, con ma thú trước mặt tan xác, máu văng tung tóe nhưng không nhiễm nổi tà áo trắng tinh của hắn.“Sinh Cốt Liên chỉ là xúc tác giúp tu sĩ hoàn sinh” giọng hắn vì thức trắng mà trầm khàn.“Còn kết quả thế nào, phải xem Nhũ công tử có đủ ý chí vượt qua hay không. Thảo dược, linh thảo, bảo vật các ngươi thả vào hồ... hợp hay không hợp thể chất y, tất cả đều tùy thiên mệnh.” “Aaaaaa!!! Nhũ Nhật đáng ghét! Tên khốn ham ăn kia mau hoàn sinh lại cho ta!”
Một nữ nhân cầm song đoản đao nối xích sắt dài, công được gần xa, vừa chém ma thú thành từng khúc vừa nghiến răng gào thét.
“Ngũ sắc tiên đan của bổn tiểu thư không có tặng không đâu!” “Đừng lo lắng.”
Phương chân nhân cong ngón tay lại, búng luồng khí sắc bén bắn ra, xuyên thủng liên tiếp mấy con ma thú đang lao tới.
“Ta đã viết thư thỉnh tiên sư của ta đến tiếp ứng, miễn là chúng ta đủ kiên trì chống đỡ, thế cục vẫn có thể xoay chuyển”. Trong các tầng bí cảnh đôi khi có tiên thảo già cỗi hóa thành giếng trời, nước trong giếng đôi khi còn sót chút linh khí, nhưng chẳng mấy đáng kể.Muốn hoàn sinh cần đáp ứng vài điều kiện.Bảo vật tiên giới, linh thảo tiên dược, pháp trận Tụ Linh thượng phẩm, và tu vi ít nhất là kết đan Nguyên Anh sơ giai. Tần Khải nhíu mày, nhìn mặt nước đang cuồn cuộn toả linh khí.Nhũ Nhật cuối kỳ kết đan, sắp đột phá Nguyên Anh nên còn tạm miễn cưỡng. Pháp trận Phương Huyền có thể vẽ, nhưng bảo vật tiên giới thì phàm nhân khó có.
May thay, sư phụ Phương Huyền là Thượng tôn phái luyện khí, đạt cảnh giới Địa tiên, vì thế ân tình họ mang với hắn không hề nhỏ. ....Nhũ Nhật cúi nhìn bàn tay mình.Thân là nam nhân, ai chẳng từng mơ đến cường đại? Nhưng với y, mộng cũng chỉ là mộng mà thôi.
Y không có tham vọng lớn, chỉ cần đủ năng lực bảo vệ người mình muốn, rồi sống theo ý mình thế là đủ. Nhũ Nhật lắc đầu “không hứng thú, nếu ngươi dụ dỗ ta bằng cách tăng thêm thực lực, còn có thể khiến ta cân nhắc.”Y đưa tay.Một thanh kiếm linh có khế ước dài mảnh hiện ra trong tay Nhũ Nhật. “Còn việc thống trị hay đứng đầu tam giới...” Nhũ Nhật cười nhạt “ta không quan tâm”.
Nói đoạn y liền vung kiếm, hướng ảo cảnh mà bay tới.
Dù sao nơi đây không chỉ có mình y, Phạm Tuyên và những đồng bạn vẫn đang chờ bên ngoài. Ảo cảnh “nữ nhân” không né tránh, dù kiếm khí sắc bén đâm đến, “nó” chỉ cười duyên, tựa như tiên nữ phất tay.Nhũ Nhật đang lao đến bỗng khựng lại.
Dưới chân y từng nhánh, từng nhánh hoa bỉ ngạn trồi lên, nở rộ. Từ cây non, đến thân, rồi kết hoa.Lấy y làm trung tâm mà lan rộng, lan đến cả “nó”. Hoa bỉ ngạn đâm rễ xuyên qua làn da, mọc thành từng cụm đỏ sẫm như máu.Trông ghê tởm vô cùng.Y cũng không tránh khỏi, Nhũ Nhật hai tay ôm cổ, cảm giác da thịt bị chồi hoa xé rách đau đến thấu xương, vô cùng chân thật.
Bên tai vang lên giọng nói văng vẳng, như từ địa phủ vọng lên.
“Ngươi... rồi sẽ hối hận.” Cảm giác nghẹt thở càng lúc càng rõ, Nhũ Nhật khụy xuống, chật vật chớp mắt.
Trong mấy lần chớp nhoáng đó, tầm nhìn nhoè đi rồi vặn vẹo. Đến khi y mở mắt lần nữa, toàn thân đã chìm trong biển nước.?“...Y không phải đang nghẹt thở vì thực vật sao? Sao lại thành đuối nước thế này?” ....Quá trình hoàn sinh càng lâu, linh khí tụ ở gốc cây Hoàng Sinh Cốt Liên càng dày, vì thế thú triều kéo đến càng lúc càng nhiều.
Các tu sĩ khác trong tầng bí cảnh cũng lần lượt xuất hiện, bị linh lực không ngừng tỏa ra từ trận pháp hấp dẫn tìm đến.
Dù mục đích mỗi kẻ khác nhau, nhưng để không bị đoàn diệt trước thú triều, hơn trăm người xa lạ đành hợp tác chiến đấu. Nhóm Tần Khải và Phương Huyền chỉ có thể cắn răng chống đỡ, chờ ngày Thượng tôn hạ giá.Quả nhiên trời không tuyệt đường người, Lưu Nhân thượng tôn cũng là sư phụ của Phương Huyền, đã đến.Một thân thanh y thoát tục, tóc đen mượt dài như suối.
Dù đã đắc đạo, hắn vẫn mang dáng vẻ tuấn tú như ngọc. Hai sư đồ đứng cạnh nhau, trông chẳng khác gì huynh đệ thân thiết. “Sư tôn!” Phương Huyền thu kiếm, chắp tay hành lễ.Lưu Nhân phất tay áo, luồng tiên lực mạnh mẽ đánh lui vòng quay. Rồi hắn liếc hồ Hoàng Sinh Cốt Liên, giọng điệu lạnh nhạt.
“Vì một nhân tu xa lạ mà đến mức này, có đáng không?” Phương Huyền cúi đầu trầm mặc, có đáng không?
Nhũ Nhật là bằng hữu cùng hắn tầm bảo trong bí cảnh năm nay, lại để lại ấn tượng tốt. Giờ y gặp nạn, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Thấy thú triều dần được kiểm soát, Tần Khải liền tiến lên hành lễ. “Bẩm thượng tôn, người trong hồ là đệ tử trọng vọng của Dư An kiếm tông. Mang huyết thống quyền quý, nếu hắn hoàn sinh thành công, tất sẽ ghi nhớ đại ân của ngài.”Lưu Nhân liếc qua, ánh mắt đen nhánh không gợn sóng. “Bổn tôn còn hiếm lạ mấy thứ phàm trần đó sao?”
Hắn nâng tay, một luồng tiên lực vô hình siết chặt cổ ma thú đang lao đến, cách không mà vặn gãy cổ nó. Tần Khải vốn định nói thêm vài lời, thật sự hy vọng huynh đệ tốt hoàn sinh thuận lợi.
Nhưng chưa kịp mở miệng, mặt hồ Hoàng Sinh Cốt Liên bỗng bùng phát một cơn sóng linh lực khủng khiếp.
Các tu sĩ giật mình, nhiều người lập tức ngồi xuống đả toạ, mượn linh khí để phá tan rào cản trong cơ thể. Ma thú bốn phía đồng loạt rít gào.
Mắt chúng đỏ ngầu, nhìn giếng trời đang tuôn tràn từng đợt linh khí đặc quánh, nước dãi nhỏ giọt, hận không thể lao tới.Phương Huyền và Tần Khải sao có thể để chúng toại nguyện? Cả hai cùng các tu sĩ còn sức lập tức xông lên, vừa hộ pháp cho đồng bạn đả toạ, vừa căng mình bảo vệ mặt hồ. Lưu Nhân đứng sau, ánh nhìn như xuyên qua tầng sóng linh lực cuồn cuộn. Hắn nhíu mày, loại hoàn sinh này... linh khí lại có thể dày đến mức ấy sao? Cuộc chiến nghiêng hẳn về phía ma thú. Chúng tựa như phát điên, chẳng màng sống chết, bất chấp đột phá hàng phòng thủ của tu sĩ. Tiếng hét vang liên hồi, sự tuyệt vọng dần lan tràn trong lòng mọi người. Rồi... hồ Hoàng Sinh Cốt Liên bỗng bùng lên cột sáng vàng rực, chói đến mức mọi người đều phải nhắm mắt. Trong ánh sáng ấy, một bóng người mờ ảo dần hiện, lơ lửng giữa không.Mái tóc trắng bạc xoăn nhẹ như mây, dài đến tận gót chân. Cả thân thể phủ màu bạc ánh kim, sinh vật kia không rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt nhắm nghiền.
Rồi y mở mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử khiến người ta không phân biệt nổi. Đó là mặt trăng, hay là mặt trời? Sinh vật kia không một lời liền nâng tay, trên bầu trời sau lưng y, một trận đồ khổng lồ dần xoay chuyển. Ký tự vòng nguyệt, nhật xếp chồng lên nhau như vẽ mà thành.Mặt trăng chiếm lĩnh, nguyệt thực bắt đầu.Từng tia bạch quang từ trận đồ rơi xuống như mưa sao băng, xuyên thấu thân thể ma thú, khiến ma khí trong chúng cũng bị bụi sáng thanh lọc. Tần Khải há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nếu không lầm, sinh vật kia chẳng phải là Nhũ Nhật sao? Y không chỉ hoàn sinh thành công, mà còn hóa thần? Trận pháp vừa kết thúc, thân ảnh kia liền rơi xuống hồ Hoàng Sinh Cốt Liên.
Tiếng nước vỡ tung, kéo mọi người từ cơn ngây dại về thực tại.
Phương Huyền cùng Tần Khải liếc nhìn nhau, rồi đồng thời tiến về phía gốc tiên thảo. Trong làn nước ngà vàng linh dược, chỉ thấy tóc, toàn là tóc.
Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh trôi nổi, như mây như khói tựa thực lại tựa ảo.
Nếu không thấp thoáng thấy tay chân ẩn hiện giữa đám tóc kia, e rằng sẽ khiến người nhìn thấy rờn rợn khó chịu. “Nhũ Nhật? Này... ngươi ổn chứ?” Tần Khải lay vai y, định vớt người trong hồ lên. “Đợi đã.” Phương Huyền ở sau giơ tay cản lại, hắn cởi ngoại y của mình.
“Để đệ ấy mặc cái này... “ Có lẽ giờ phút này, trên người đối phương chẳng còn tấc vải nào đi.“Ơ... À ừm.” Tần Khải nhận lấy, định khoác áo cho Nhũ Nhật rồi mới kéo người lên. “... Không cần.” Nhũ Nhật bám vào miệng giếng, hai tay chống thân thể, chậm rãi trèo ra. Khi y trồi lên khỏi mặt nước, thân thể dần biến hóa.
Khăn Voan mỏng che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi môi hồng nhuận cười nhạt. Từ hư không, áo yếm và vạt lụa trễ vai dần hiện, nối liền với huy hiệu khắc ký tự nhật thực giữa ngực.Chân trần chạm đất, vầng trăng tròn nhỏ hiện ra ở gót chân. Sương trắng lan lên mắt cá chân tạo hoa văn thần bí, kéo dài rồi dừng ở đầu gối. Nhũ Nhật nhấc tà váy nhiều lớp* nhẹ như sương, thử bước vài bước loạng choạng.*Thụ mặc váy đuôi tôm nhé mọi người, không biết tả sao thôi chú thích cho mn tưởng tượng v*Tần Khải hoàng hồn trước cảnh hóa thần vừa rồi, vội đưa tay đỡ. Phương Huyền theo bản năng tiến lên, cũng muốn đỡ lại hại cả ba va vào nhau. “Đa... đa tạ. Loại giày kỳ quái này thật khó đứng vững.” Nhũ Nhật ngượng ngùng buông tay, may mà được đỡ, nếu không y đã ngã lăn quay rồi. Tần Khải nghiêm túc nhìn y từ đầu đến chân.
Dù đã che nửa gương mặt, chỉ nhìn môi và góc cằm thôi đã biết người này chính là mỹ nhân thần diễm vô song. “Ngươi hoàn sinh... đổi luôn cả thân hình à?” Tần Khải không nhịn được, tò mò đưa tay sờ chỗ này chạm chỗ kia.Phương Huyền thì không dám.
Hắn chỉ đứng một bên mà mắt chẳng rời Nhũ Nhật, y phục lạ, màu tóc lạ, tiên lực cũng lạ... Nhưng không thể phủ nhận rằng hình thể mới này, rất tinh xảo. Nhũ Nhật phủi rớt bàn tay đang đặt loạn trên người, không rõ biểu tình hỏi. “Chuyện gì thế? Sao lại có thú triều?”Nữ đệ tử đứng nãy giờ rốt cuộc không nhịn được, lao tới kể liền một mạch.
Chuyện họ cõng hắn hôn mê tìm cách hoàn sinh, vất vả trăm bề vượt thú triều thế nào, lại còn vì hắn mà hao tốn linh thảo và bảo vật bao nhiêu bla bla... Nhũ Nhật nghe mà ngẩn người, không ngờ chỉ trong vài ngày hôn mê mọi sự đã đổi thay như vậy. “Định hàn huyên trong tình trạng này đến khi nào?” giọng Lưu Nhân lạnh nhạt cất lên, thập phần mất kiên nhẫn .
“Ừm... vậy thì nghỉ ngơi dưỡng sức nhé?” Lo tiên tôn mất hứng, Phương Huyền vội nói, rồi quay sang hỏi Nhũ Nhật “Đệ... ổn chứ?” Nhũ Nhật có chút choáng, trong đầu y những tầng ảo cảnh chồng chéo vẫn chưa tan.Năm trước ở làng Yến Vũ, y từng gặp ảo cảnh tà linh do oán khí và ma khí sinh ra, nhờ Phạm Tuyên cùng các đạo sĩ hỗ trợ mà thoát nạn.
Lần này, ảo cảnh do hồ hoàng sinh cốt liên cùng u độc lam của ma xà hợp thành, biến hết thảy thành hình bóng mẫu thân.Nhũ Nhật cúi nhìn cánh tay, màu da trắng sứ và hoa văn ánh bạc lan đến tận khuỷu, vừa bí ẩn vừa kỳ quái.
Đây là quyền năng của kẻ đứng đầu tam giới sao? hay là một sức mạnh chưa từng được khai phá? Đang miên man, một cái khều nhẹ kéo y trở về thực tại. “Thứ lỗi...”
Nhũ Nhật day trán. “Ta vừa gặp ảo cảnh, nên có chút thất thần.”“Vậy thì nên nghỉ ngơi rồi ~” Linh Đan, nữ đệ tử lúc nãy vui vẻ chen vào. “Ngươi hôn mê mấy ngày liền đó, có muốn ăn gì không?”.Nhìn ai cũng tiêu điều mệt mỏi, Nhũ Nhật đành nuốt lời muốn thăm dò năng lực mới, gật gật đầu. Họ tản ra, người nghỉ ngơi thì nghỉ, kẻ trị thương thì trị.
Nhóm người chia khu, quét dọn sơ sài mới bắc bếp nhóm lửa. Ai nấy cũng kiệt quệ sau trận chiến, chỉ hâm lại ít món đã nấu từ trước, nướng vài cái bánh rồi ăn qua loa là được.Có lẽ còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng đã mấy hôm không nghỉ ngơi, dùng bữa xong lại lau dọn qua quýt, ai nấy điều chui vào túi ngủ của riêng mình. Việc canh gác thì không đáng lo.
Ma thú trong bí cảnh năm nay phần lớn đã bị tiêu diệt sau sự kiện vừa rồi, nếu cẩn trọng hơn thì dựng kết giới là được, nơi này không thiếu những cao thủ có thực lực thượng thừa.
Nhũ Nhật nằm trong túi ngủ, nhìn đốm lửa tàn dần lòng lại dấy lên hoài nghi. Không rõ hoá thần là phúc hay hoạ, sức mạnh này liệu có thật sự an toàn hay không.Bên cạnh, Tần Khải hé mắt nhìn huynh đệ tốt vẫn phủ khăn voan mà tặc lưỡi. Bình thường đã thanh tú nay hoá thần lại càng diễm lệ, dẫu không háo sắc... hắn vẫn khó tránh khỏi chút rung động trong lòng.Mệt mỏi đè nặng, ý thức dần mơ hồ, Tần Khải suy nghĩ vẩn vơ đến khi ngủ lúc nào chẳng hay. ... Giữa đêm, Tần Khải bỗng cảm giác có ai đó lại gần.
Còn chưa kịp phản ứng, người kia đã chen vào túi ngủ của hắn. “Hử?” Không nhận thấy sát ý, Tần Khải mơ màng ngáp dài, nhìn xuống tên hỗn đản quấy rầy nằm trong lòng mình. Hắn chỉ thấy một cái đầu phủ khăn voan mỏng, điểm xuyết hoa văn tinh tú bạch kim tinh mỹ. Còn chưa kịp hỏi thì cánh tay mềm mại kia đã luồn qua, ôm lấy thắt lưng hắn.
“Huynh đệ tốt...”
Nhũ Nhật nằm trong lòng Tần Khải, khăn đã vén từ lúc nào. Khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, đôi mắt trắng bạc sáng mờ như minh nguyệt. Ánh nhìn ấy khiến Tần Khải thoáng ngây ra, tim cũng đập hẫng một nhịp. “Hoàn sinh khiến thân thể ta biến hoá... khó chịu.” Nhũ Nhật thủ thỉ. “Nể tình mối giao hảo giữa chúng ta...” “Ừm... Giúp ta dập hoả một chút?”
Tần Khải vừa sửng sốt vừa xấu hổ kinh hô. “Nhũ... Nhũ Nhật?” Hắn vội che miệng, đảo mắt nhìn quanh, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Chỉ lúc ấy hắn mới dám thở phào, nhẹ gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình. “Ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không? Nhỡ mọi người thức giấc thì sao?”
Má Tần Khải đỏ bừng, hắn nhắm chặt mắt, cố xua đi những niệm tưởng dâm tà đang dâng lên trong đầu. Nghe vậy Nhũ Nhật khẽ bật cười, Tần Khải nhìn mà thoáng quên cả hít thở. Không hỗ là thần tiên, cười lên thật kinh diễm. “Vậy ra ngươi sợ bị nghe thấy, chứ không phải không muốn.”Y đảo tay nắm lại cổ tay hắn, kéo đặt lên ngực mình. “Yên tâm... Ta đã giăng kết giới bao phủ cả hai, nếu không có ai cố ý phá vỡ...” “Dù ngươi có hét khàn cả cổ... cũng chẳng ai hay.” Bỗng Nhũ Nhật lật người, đè Tần Khải dưới thân.“Hay tặng ngươi một bất ngờ nhé?.” Bỗng lòng bàn tay hắn dâng lên cảm giác mềm mại, thứ kia dường như đang phình lớn. Ban đầu chỉ nhỏ bằng xíu mại, sau lại như bánh bao, cuối cùng căng tròn đến mức bàn tay hắn không sao phủ hết. Tần Khải Nhìn chằm chằm quá trình biến hóa, hoảng hốt nghĩ thầm. “Sao… lại lớn thế này?”
Đứng trên một gò đất cao nhìn xuống, một thung lũng chết liền chiếm chọn tầm nhìn cả nhóm. Nhà cửa đổ nát, cây cối khô héo, ngay cả cỏ cũng sơ xát thiếu dưỡng chất. Đệ tử kia nhìn tấm bản đồ ố vàng, ngón tay chỉ vào ký hiệu nhỏ bên trên. “Làng Yến Vũ... từng dư giả nhờ sản vật của rừng. Sau vài trận thú triều, giờ chỉ còn lại bãi thây ma sau mấy trăm năm.” Tiểu muội đạo gia trong nhóm nghe thế nhăn mũi. “Sao họ lại sống tít trong rừng sâu thế? Không sợ ma vật hay yêu thú sao?”
Tên đệ tử kiếm tu không khỏi cười cười. “Mấy trăm năm trước nơi đâu cũng toàn rừng rậm, nhân loại ở lâu dần mới khai hoang, dựng làng lập trấn như hiện tại.” Hắn cuộn bản đồ, cất vào túi càn khôn rồi hất cằm về phía thung lũng.
“Làng Yến Vũ chỉ là xui xẻo, không chống nổi những đợt thú triều. Chứ những nơi phồn hoa như kinh thành, thị trấn bây giờ, ngày xưa cũng từng như vậy đấy thôi”.
“Hiện tại, dù làng hay trấn hẻo lánh cũng khó tránh diệt vong nếu không thuê thợ săn, lính canh hay tu sĩ thanh trừ định kỳ. Bằng không, thảm cảnh như Yến Vũ sẽ còn tái diễn cho đến khi ma vật, yêu thú trong tam giới bị tuyệt diệt.” Các đạo sĩ đạo gia nghe mà không ngừng gật gù.Hệ thống tu luyện của họ hiếm người trường sinh, chuyện mấy trăm năm trước chỉ còn lưu trong thư các, đám thiếu niên bận tu hành như họ, mấy ai để tâm tìm hiểu truyện xưa?
Còn kiếm tu, trừ kẻ phế linh căn, ai cũng có cơ hội trường sinh bất lão. Biết đâu tiền bối họ từng sống, hoặc là chào đời trong thời đại ấy cũng nên.... Âm khí dày đặc khiến thú hoang lạc vào ảo giác, chết vì đói hoặc bị âm khí ăn mòn. Để lại hài cốt bị oán thổ bao phủ, hóa thành hắc ma cốt tàn ác.Loại nguyên liệu trung phẩm này muốn dùng phải siêu độ, thanh lọc oán niệm rồi nghiền thành bột, trộn cùng vài vật liệu khác mới có thể vẽ trận kết ấn.
Nếu không oán khí sẽ ăn mòn ý chí, khiến người dùng nổi tà tâm, sa đọa vào con đường tội lỗi. Nhóm người bước vào thung lũng u ám, đạo sĩ giăng bùa trừ tà, kiếm tu vận linh lực hộ thân tránh âm khí ăn mòn. Dù vậy họ vẫn là phàm nhân, nếu tiếp xúc lâu e chẳng khác gì lũ thú hoang, chết khô trong ảo cảnh. Nhũ Nhật xoa xoa cánh tay, dù có linh lực hộ thể vẫn không tránh khỏi cơn lạnh buốt truyền lên từ gan bàn chân.
Thấy vậy Phạm Tuyên bên cạnh không chút do dự, cởi ngoại trang thêu chú ngữ đạo gia bên trong, khoác lên vai y. “Còn ngươi thì sao?” Nhũ Nhật nhịn không được hỏi.
Không biết do chú thuật hay do áo còn vương hơi thở Phạm Tuyên, mà cơ thể y tựa như đang dần ấm lại.“Ta còn có bùa chú” hắn mỉm cười, tay xoa nhẹ đầu Nhũ Nhật “dù đều có năng lực huyền học, nhưng kiếm linh của ngươi không hiệu quả với tà vật.”“Ngoan, mặc vào đi kẻo lạnh.”Cả hai cùng tụt lại phía sau, giọng nói không lớn nên chẳng mấy ai chú ý. Đệ tử đạo gia chuyên tâm đào cốt, sau đó phong ấn bằng bùa. Đệ tử kiếm tu thấy không giúp được, chỉ đành đứng bên cảnh giới.
Dù không am hiểu đạo pháp trừ tà, nhưng kiếm tu như họ vẫn cảm ứng được với nguy hiểm bất ngờ.Nhũ Nhật tò mò nhìn Phạm Tuyên đào lên đốt xương đen bóng.
Thấy y hứng thú, Phạm Tuyên tay đeo găng, cầm đốt xương giảng cách đạo gia xử lý oan khí, bảo quản âm cốt cho y nghe. Đồng đạo của hắn đưa mắt nhìn sang, ánh nhìn kỳ quái. Trừ người nhà hoặc đạo lữ, đạo gia hiếm khi truyền bí quyết cho người ngoài. Huống hồ mấy nay cả hai quấn quýt, tâm tư ra sao ai cũng ngầm hiểu, chỉ là không nói mà thôi. Nhũ Nhật đang chăm chú lắng nghe thì ai đó gọi tên mình từ sau lưng, lúc gần lúc xa, thôi thúc y quay lại. Rốt cuộc không nhịn được, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì phía sau chỉ còn khoảng trống rỗng.
Nhũ Nhật định quay qua hỏi Phạm Tuyên bên cạnh, nhưng mọi người đã biến mất từ bao giờ. Giữa thung lũng chết, chỉ còn lại một mình Nhũ Nhật đứng lặng.
Y mím môi, không một dấu hiệu báo trước, ảo cảnh nói tới liền tới. Nhìn quanh, không biết những người khác hiện giờ ra sao, tuy nhiên muốn thoát khỏi ảo cảnh cũng không phải việc khó.
Chỉ là thứ này dệt nên từ oán khí và âm tà, mà kiếm tu khác hệ thống như y muốn phá giải, cũng phải hao tốn chút công phu. Đang mải suy tư thì giọng nói khi nãy lại vang lên, lần này là ngay trước mặt “... Mẫu thân?” Nữ tử đôi mươi đứng cách đó không xa, một thân lục y thanh thoát, dung nhan diễm lệ lại mỉm cười ôn hòa.
Quả thật đúng như lời Nhũ Hiên từng nói, Nhũ Nhật giống nàng đến bảy tám phần. “Nhật nhi...” Nữ tử che miệng cười nhẹ, giọng tựa gió xuân. “Thật khó khăn mới có thể gặp được con” Nhũ Nhật phức tạp nhìn nữ nhân trước mặt.
Nếu như Nhũ gia không lừa y, thì lẽ ra... nàng đã qua đời khi y còn chưa biết đi.
Khi ấy nhận thức mơ hồ, làm sao y có thể nhận thức dung mạo mẫu thân? Vậy nên... ảo cảnh này, là dựa vào trí nhớ của y, hay từ dòng thời gian của một con người mà dệt nên?
Nhũ Nhật trầm mặc, không muốn phản ứng với “nó”.
Nếu dây dưa càng nhiều, càng lún sâu lại càng khó thoát. Nhưng nữ nhân như ma chướng, dù không được đáp lại vẫn tự hỏi tự trả lời. “Rốt cuộc, vẫn không tránh được số phận...”
Giọng nữ yểu điệu không ngừng quẩn quanh bên tai.
“Con đã bước chân vào con đường huyền học, chưa mười bảy đã là kiếm tu kết đan trung giai.”“Nếu sau này chuyên tâm tu luyện, e chẳng mấy chốc độ kiếp thành tiên, đứng đầu tam giới... thậm chí cả vị diện này.”
Nàng mỉm cười. “Nhật nhi không muốn sao?” ....“Phương chân nhân, Nhũ Nhật đã ở trong hồ Sinh Cốt Liên hai ngày một đêm rồi. Hắn sẽ không sao chứ?” Tần Khải chém bay một con ma thú đột kích, lưỡi kiếm lóe sáng trong làn sương của bí cảnh. Xung quanh là xác thú nằm la liệt, chứng tỏ thú triều đã kéo dài không ít thời gian. Phương chân nhân bình tĩnh đánh ra một chưởng, con ma thú trước mặt tan xác, máu văng tung tóe nhưng không nhiễm nổi tà áo trắng tinh của hắn.“Sinh Cốt Liên chỉ là xúc tác giúp tu sĩ hoàn sinh” giọng hắn vì thức trắng mà trầm khàn.“Còn kết quả thế nào, phải xem Nhũ công tử có đủ ý chí vượt qua hay không. Thảo dược, linh thảo, bảo vật các ngươi thả vào hồ... hợp hay không hợp thể chất y, tất cả đều tùy thiên mệnh.” “Aaaaaa!!! Nhũ Nhật đáng ghét! Tên khốn ham ăn kia mau hoàn sinh lại cho ta!”
Một nữ nhân cầm song đoản đao nối xích sắt dài, công được gần xa, vừa chém ma thú thành từng khúc vừa nghiến răng gào thét.
“Ngũ sắc tiên đan của bổn tiểu thư không có tặng không đâu!” “Đừng lo lắng.”
Phương chân nhân cong ngón tay lại, búng luồng khí sắc bén bắn ra, xuyên thủng liên tiếp mấy con ma thú đang lao tới.
“Ta đã viết thư thỉnh tiên sư của ta đến tiếp ứng, miễn là chúng ta đủ kiên trì chống đỡ, thế cục vẫn có thể xoay chuyển”. Trong các tầng bí cảnh đôi khi có tiên thảo già cỗi hóa thành giếng trời, nước trong giếng đôi khi còn sót chút linh khí, nhưng chẳng mấy đáng kể.Muốn hoàn sinh cần đáp ứng vài điều kiện.Bảo vật tiên giới, linh thảo tiên dược, pháp trận Tụ Linh thượng phẩm, và tu vi ít nhất là kết đan Nguyên Anh sơ giai. Tần Khải nhíu mày, nhìn mặt nước đang cuồn cuộn toả linh khí.Nhũ Nhật cuối kỳ kết đan, sắp đột phá Nguyên Anh nên còn tạm miễn cưỡng. Pháp trận Phương Huyền có thể vẽ, nhưng bảo vật tiên giới thì phàm nhân khó có.
May thay, sư phụ Phương Huyền là Thượng tôn phái luyện khí, đạt cảnh giới Địa tiên, vì thế ân tình họ mang với hắn không hề nhỏ. ....Nhũ Nhật cúi nhìn bàn tay mình.Thân là nam nhân, ai chẳng từng mơ đến cường đại? Nhưng với y, mộng cũng chỉ là mộng mà thôi.
Y không có tham vọng lớn, chỉ cần đủ năng lực bảo vệ người mình muốn, rồi sống theo ý mình thế là đủ. Nhũ Nhật lắc đầu “không hứng thú, nếu ngươi dụ dỗ ta bằng cách tăng thêm thực lực, còn có thể khiến ta cân nhắc.”Y đưa tay.Một thanh kiếm linh có khế ước dài mảnh hiện ra trong tay Nhũ Nhật. “Còn việc thống trị hay đứng đầu tam giới...” Nhũ Nhật cười nhạt “ta không quan tâm”.
Nói đoạn y liền vung kiếm, hướng ảo cảnh mà bay tới.
Dù sao nơi đây không chỉ có mình y, Phạm Tuyên và những đồng bạn vẫn đang chờ bên ngoài. Ảo cảnh “nữ nhân” không né tránh, dù kiếm khí sắc bén đâm đến, “nó” chỉ cười duyên, tựa như tiên nữ phất tay.Nhũ Nhật đang lao đến bỗng khựng lại.
Dưới chân y từng nhánh, từng nhánh hoa bỉ ngạn trồi lên, nở rộ. Từ cây non, đến thân, rồi kết hoa.Lấy y làm trung tâm mà lan rộng, lan đến cả “nó”. Hoa bỉ ngạn đâm rễ xuyên qua làn da, mọc thành từng cụm đỏ sẫm như máu.Trông ghê tởm vô cùng.Y cũng không tránh khỏi, Nhũ Nhật hai tay ôm cổ, cảm giác da thịt bị chồi hoa xé rách đau đến thấu xương, vô cùng chân thật.
Bên tai vang lên giọng nói văng vẳng, như từ địa phủ vọng lên.
“Ngươi... rồi sẽ hối hận.” Cảm giác nghẹt thở càng lúc càng rõ, Nhũ Nhật khụy xuống, chật vật chớp mắt.
Trong mấy lần chớp nhoáng đó, tầm nhìn nhoè đi rồi vặn vẹo. Đến khi y mở mắt lần nữa, toàn thân đã chìm trong biển nước.?“...Y không phải đang nghẹt thở vì thực vật sao? Sao lại thành đuối nước thế này?” ....Quá trình hoàn sinh càng lâu, linh khí tụ ở gốc cây Hoàng Sinh Cốt Liên càng dày, vì thế thú triều kéo đến càng lúc càng nhiều.
Các tu sĩ khác trong tầng bí cảnh cũng lần lượt xuất hiện, bị linh lực không ngừng tỏa ra từ trận pháp hấp dẫn tìm đến.
Dù mục đích mỗi kẻ khác nhau, nhưng để không bị đoàn diệt trước thú triều, hơn trăm người xa lạ đành hợp tác chiến đấu. Nhóm Tần Khải và Phương Huyền chỉ có thể cắn răng chống đỡ, chờ ngày Thượng tôn hạ giá.Quả nhiên trời không tuyệt đường người, Lưu Nhân thượng tôn cũng là sư phụ của Phương Huyền, đã đến.Một thân thanh y thoát tục, tóc đen mượt dài như suối.
Dù đã đắc đạo, hắn vẫn mang dáng vẻ tuấn tú như ngọc. Hai sư đồ đứng cạnh nhau, trông chẳng khác gì huynh đệ thân thiết. “Sư tôn!” Phương Huyền thu kiếm, chắp tay hành lễ.Lưu Nhân phất tay áo, luồng tiên lực mạnh mẽ đánh lui vòng quay. Rồi hắn liếc hồ Hoàng Sinh Cốt Liên, giọng điệu lạnh nhạt.
“Vì một nhân tu xa lạ mà đến mức này, có đáng không?” Phương Huyền cúi đầu trầm mặc, có đáng không?
Nhũ Nhật là bằng hữu cùng hắn tầm bảo trong bí cảnh năm nay, lại để lại ấn tượng tốt. Giờ y gặp nạn, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Thấy thú triều dần được kiểm soát, Tần Khải liền tiến lên hành lễ. “Bẩm thượng tôn, người trong hồ là đệ tử trọng vọng của Dư An kiếm tông. Mang huyết thống quyền quý, nếu hắn hoàn sinh thành công, tất sẽ ghi nhớ đại ân của ngài.”Lưu Nhân liếc qua, ánh mắt đen nhánh không gợn sóng. “Bổn tôn còn hiếm lạ mấy thứ phàm trần đó sao?”
Hắn nâng tay, một luồng tiên lực vô hình siết chặt cổ ma thú đang lao đến, cách không mà vặn gãy cổ nó. Tần Khải vốn định nói thêm vài lời, thật sự hy vọng huynh đệ tốt hoàn sinh thuận lợi.
Nhưng chưa kịp mở miệng, mặt hồ Hoàng Sinh Cốt Liên bỗng bùng phát một cơn sóng linh lực khủng khiếp.
Các tu sĩ giật mình, nhiều người lập tức ngồi xuống đả toạ, mượn linh khí để phá tan rào cản trong cơ thể. Ma thú bốn phía đồng loạt rít gào.
Mắt chúng đỏ ngầu, nhìn giếng trời đang tuôn tràn từng đợt linh khí đặc quánh, nước dãi nhỏ giọt, hận không thể lao tới.Phương Huyền và Tần Khải sao có thể để chúng toại nguyện? Cả hai cùng các tu sĩ còn sức lập tức xông lên, vừa hộ pháp cho đồng bạn đả toạ, vừa căng mình bảo vệ mặt hồ. Lưu Nhân đứng sau, ánh nhìn như xuyên qua tầng sóng linh lực cuồn cuộn. Hắn nhíu mày, loại hoàn sinh này... linh khí lại có thể dày đến mức ấy sao? Cuộc chiến nghiêng hẳn về phía ma thú. Chúng tựa như phát điên, chẳng màng sống chết, bất chấp đột phá hàng phòng thủ của tu sĩ. Tiếng hét vang liên hồi, sự tuyệt vọng dần lan tràn trong lòng mọi người. Rồi... hồ Hoàng Sinh Cốt Liên bỗng bùng lên cột sáng vàng rực, chói đến mức mọi người đều phải nhắm mắt. Trong ánh sáng ấy, một bóng người mờ ảo dần hiện, lơ lửng giữa không.Mái tóc trắng bạc xoăn nhẹ như mây, dài đến tận gót chân. Cả thân thể phủ màu bạc ánh kim, sinh vật kia không rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt nhắm nghiền.
Rồi y mở mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử khiến người ta không phân biệt nổi. Đó là mặt trăng, hay là mặt trời? Sinh vật kia không một lời liền nâng tay, trên bầu trời sau lưng y, một trận đồ khổng lồ dần xoay chuyển. Ký tự vòng nguyệt, nhật xếp chồng lên nhau như vẽ mà thành.Mặt trăng chiếm lĩnh, nguyệt thực bắt đầu.Từng tia bạch quang từ trận đồ rơi xuống như mưa sao băng, xuyên thấu thân thể ma thú, khiến ma khí trong chúng cũng bị bụi sáng thanh lọc. Tần Khải há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nếu không lầm, sinh vật kia chẳng phải là Nhũ Nhật sao? Y không chỉ hoàn sinh thành công, mà còn hóa thần? Trận pháp vừa kết thúc, thân ảnh kia liền rơi xuống hồ Hoàng Sinh Cốt Liên.
Tiếng nước vỡ tung, kéo mọi người từ cơn ngây dại về thực tại.
Phương Huyền cùng Tần Khải liếc nhìn nhau, rồi đồng thời tiến về phía gốc tiên thảo. Trong làn nước ngà vàng linh dược, chỉ thấy tóc, toàn là tóc.
Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh trôi nổi, như mây như khói tựa thực lại tựa ảo.
Nếu không thấp thoáng thấy tay chân ẩn hiện giữa đám tóc kia, e rằng sẽ khiến người nhìn thấy rờn rợn khó chịu. “Nhũ Nhật? Này... ngươi ổn chứ?” Tần Khải lay vai y, định vớt người trong hồ lên. “Đợi đã.” Phương Huyền ở sau giơ tay cản lại, hắn cởi ngoại y của mình.
“Để đệ ấy mặc cái này... “ Có lẽ giờ phút này, trên người đối phương chẳng còn tấc vải nào đi.“Ơ... À ừm.” Tần Khải nhận lấy, định khoác áo cho Nhũ Nhật rồi mới kéo người lên. “... Không cần.” Nhũ Nhật bám vào miệng giếng, hai tay chống thân thể, chậm rãi trèo ra. Khi y trồi lên khỏi mặt nước, thân thể dần biến hóa.
Khăn Voan mỏng che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi môi hồng nhuận cười nhạt. Từ hư không, áo yếm và vạt lụa trễ vai dần hiện, nối liền với huy hiệu khắc ký tự nhật thực giữa ngực.Chân trần chạm đất, vầng trăng tròn nhỏ hiện ra ở gót chân. Sương trắng lan lên mắt cá chân tạo hoa văn thần bí, kéo dài rồi dừng ở đầu gối. Nhũ Nhật nhấc tà váy nhiều lớp* nhẹ như sương, thử bước vài bước loạng choạng.*Thụ mặc váy đuôi tôm nhé mọi người, không biết tả sao thôi chú thích cho mn tưởng tượng v*Tần Khải hoàng hồn trước cảnh hóa thần vừa rồi, vội đưa tay đỡ. Phương Huyền theo bản năng tiến lên, cũng muốn đỡ lại hại cả ba va vào nhau. “Đa... đa tạ. Loại giày kỳ quái này thật khó đứng vững.” Nhũ Nhật ngượng ngùng buông tay, may mà được đỡ, nếu không y đã ngã lăn quay rồi. Tần Khải nghiêm túc nhìn y từ đầu đến chân.
Dù đã che nửa gương mặt, chỉ nhìn môi và góc cằm thôi đã biết người này chính là mỹ nhân thần diễm vô song. “Ngươi hoàn sinh... đổi luôn cả thân hình à?” Tần Khải không nhịn được, tò mò đưa tay sờ chỗ này chạm chỗ kia.Phương Huyền thì không dám.
Hắn chỉ đứng một bên mà mắt chẳng rời Nhũ Nhật, y phục lạ, màu tóc lạ, tiên lực cũng lạ... Nhưng không thể phủ nhận rằng hình thể mới này, rất tinh xảo. Nhũ Nhật phủi rớt bàn tay đang đặt loạn trên người, không rõ biểu tình hỏi. “Chuyện gì thế? Sao lại có thú triều?”Nữ đệ tử đứng nãy giờ rốt cuộc không nhịn được, lao tới kể liền một mạch.
Chuyện họ cõng hắn hôn mê tìm cách hoàn sinh, vất vả trăm bề vượt thú triều thế nào, lại còn vì hắn mà hao tốn linh thảo và bảo vật bao nhiêu bla bla... Nhũ Nhật nghe mà ngẩn người, không ngờ chỉ trong vài ngày hôn mê mọi sự đã đổi thay như vậy. “Định hàn huyên trong tình trạng này đến khi nào?” giọng Lưu Nhân lạnh nhạt cất lên, thập phần mất kiên nhẫn .
“Ừm... vậy thì nghỉ ngơi dưỡng sức nhé?” Lo tiên tôn mất hứng, Phương Huyền vội nói, rồi quay sang hỏi Nhũ Nhật “Đệ... ổn chứ?” Nhũ Nhật có chút choáng, trong đầu y những tầng ảo cảnh chồng chéo vẫn chưa tan.Năm trước ở làng Yến Vũ, y từng gặp ảo cảnh tà linh do oán khí và ma khí sinh ra, nhờ Phạm Tuyên cùng các đạo sĩ hỗ trợ mà thoát nạn.
Lần này, ảo cảnh do hồ hoàng sinh cốt liên cùng u độc lam của ma xà hợp thành, biến hết thảy thành hình bóng mẫu thân.Nhũ Nhật cúi nhìn cánh tay, màu da trắng sứ và hoa văn ánh bạc lan đến tận khuỷu, vừa bí ẩn vừa kỳ quái.
Đây là quyền năng của kẻ đứng đầu tam giới sao? hay là một sức mạnh chưa từng được khai phá? Đang miên man, một cái khều nhẹ kéo y trở về thực tại. “Thứ lỗi...”
Nhũ Nhật day trán. “Ta vừa gặp ảo cảnh, nên có chút thất thần.”“Vậy thì nên nghỉ ngơi rồi ~” Linh Đan, nữ đệ tử lúc nãy vui vẻ chen vào. “Ngươi hôn mê mấy ngày liền đó, có muốn ăn gì không?”.Nhìn ai cũng tiêu điều mệt mỏi, Nhũ Nhật đành nuốt lời muốn thăm dò năng lực mới, gật gật đầu. Họ tản ra, người nghỉ ngơi thì nghỉ, kẻ trị thương thì trị.
Nhóm người chia khu, quét dọn sơ sài mới bắc bếp nhóm lửa. Ai nấy cũng kiệt quệ sau trận chiến, chỉ hâm lại ít món đã nấu từ trước, nướng vài cái bánh rồi ăn qua loa là được.Có lẽ còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng đã mấy hôm không nghỉ ngơi, dùng bữa xong lại lau dọn qua quýt, ai nấy điều chui vào túi ngủ của riêng mình. Việc canh gác thì không đáng lo.
Ma thú trong bí cảnh năm nay phần lớn đã bị tiêu diệt sau sự kiện vừa rồi, nếu cẩn trọng hơn thì dựng kết giới là được, nơi này không thiếu những cao thủ có thực lực thượng thừa.
Nhũ Nhật nằm trong túi ngủ, nhìn đốm lửa tàn dần lòng lại dấy lên hoài nghi. Không rõ hoá thần là phúc hay hoạ, sức mạnh này liệu có thật sự an toàn hay không.Bên cạnh, Tần Khải hé mắt nhìn huynh đệ tốt vẫn phủ khăn voan mà tặc lưỡi. Bình thường đã thanh tú nay hoá thần lại càng diễm lệ, dẫu không háo sắc... hắn vẫn khó tránh khỏi chút rung động trong lòng.Mệt mỏi đè nặng, ý thức dần mơ hồ, Tần Khải suy nghĩ vẩn vơ đến khi ngủ lúc nào chẳng hay. ... Giữa đêm, Tần Khải bỗng cảm giác có ai đó lại gần.
Còn chưa kịp phản ứng, người kia đã chen vào túi ngủ của hắn. “Hử?” Không nhận thấy sát ý, Tần Khải mơ màng ngáp dài, nhìn xuống tên hỗn đản quấy rầy nằm trong lòng mình. Hắn chỉ thấy một cái đầu phủ khăn voan mỏng, điểm xuyết hoa văn tinh tú bạch kim tinh mỹ. Còn chưa kịp hỏi thì cánh tay mềm mại kia đã luồn qua, ôm lấy thắt lưng hắn.
“Huynh đệ tốt...”
Nhũ Nhật nằm trong lòng Tần Khải, khăn đã vén từ lúc nào. Khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, đôi mắt trắng bạc sáng mờ như minh nguyệt. Ánh nhìn ấy khiến Tần Khải thoáng ngây ra, tim cũng đập hẫng một nhịp. “Hoàn sinh khiến thân thể ta biến hoá... khó chịu.” Nhũ Nhật thủ thỉ. “Nể tình mối giao hảo giữa chúng ta...” “Ừm... Giúp ta dập hoả một chút?”
Tần Khải vừa sửng sốt vừa xấu hổ kinh hô. “Nhũ... Nhũ Nhật?” Hắn vội che miệng, đảo mắt nhìn quanh, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Chỉ lúc ấy hắn mới dám thở phào, nhẹ gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình. “Ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không? Nhỡ mọi người thức giấc thì sao?”
Má Tần Khải đỏ bừng, hắn nhắm chặt mắt, cố xua đi những niệm tưởng dâm tà đang dâng lên trong đầu. Nghe vậy Nhũ Nhật khẽ bật cười, Tần Khải nhìn mà thoáng quên cả hít thở. Không hỗ là thần tiên, cười lên thật kinh diễm. “Vậy ra ngươi sợ bị nghe thấy, chứ không phải không muốn.”Y đảo tay nắm lại cổ tay hắn, kéo đặt lên ngực mình. “Yên tâm... Ta đã giăng kết giới bao phủ cả hai, nếu không có ai cố ý phá vỡ...” “Dù ngươi có hét khàn cả cổ... cũng chẳng ai hay.” Bỗng Nhũ Nhật lật người, đè Tần Khải dưới thân.“Hay tặng ngươi một bất ngờ nhé?.” Bỗng lòng bàn tay hắn dâng lên cảm giác mềm mại, thứ kia dường như đang phình lớn. Ban đầu chỉ nhỏ bằng xíu mại, sau lại như bánh bao, cuối cùng căng tròn đến mức bàn tay hắn không sao phủ hết. Tần Khải Nhìn chằm chằm quá trình biến hóa, hoảng hốt nghĩ thầm. “Sao… lại lớn thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store