ZingTruyen.Store

ĐM HOÀN - Nhật ký yêu thầm của bác sĩ Thẩm

Chương 14

mienkhonghanh

Chương 14

Thẩm Biệt còn chưa nói hết câu, Phí Lâm đã cầm tài liệu đi ra ngoài.

Hắn thất vọng thở ra một hơi, rồi ngả người ra sau ghế, trong lòng lẩm bẩm: Nói ít thì sai ít, nói nhiều thì sai nhiều...

Phí Lâm không để ý đến hắn như vậy, mặc kệ hắn tốt hay xấu.

Thông thường mà nói, hai người trưởng thành hơn ba mươi tuổi trước đó không có quan hệ gì, cũng không cần thiết phải vội vàng thể hiện thái độ "Tôi sẽ không làm điều gì xấu với anh" với đối phương ở nơi làm việc, hắn càng giải thích thì lại càng kỳ lạ.

Phí Lâm nhìn tờ đơn xin phép trong tay, cảm xúc rất nhanh đã bị cuốn trôi, đúng vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là những việc này.

Phí Lâm có thể đạt được thành tựu trong ngành ngoại khoa như ngày hôm nay, một phần là vì anh một lòng một dạ, trong lòng không chứa được việc gì khác, thả bò cũng chỉ có thể thả một con.

Người của phòng y vụ luôn cẩn thận, thích làm khó dễ thủ tục, bắt người ta chạy đi chạy lại, giống như đang trêu đùa cho vui. Nhưng lần này khi nhìn kỹ lại thấy người đến là Phí Lâm, rất nhanh đã ký duyệt.

Người ký là chủ nhiệm khoa, nhưng trong văn phòng đều lén nhìn bàn tay bị băng bó kia. Chuyện buổi sáng theo lý mà nói cũng thuộc phòng y vụ quản lý, nhưng họ đều giả vờ như không biết.

Điểm này rất lâu sau dưới sự gợi ý của Thẩm Biệt, Phí Lâm mới nhận ra, lúc đó là phòng y vụ đang trốn tránh trách nhiệm, cảm thán hoàn cảnh khó khăn một chút, nhưng đây là chuyện sau này.

Viện trưởng vốn đã chờ Phí Lâm đến để ông ta có thành tích, lại càng không có gì để nói, trực tiếp ký luôn nên cả quá trình làm thủ tục cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Phí Lâm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi trở lại văn phòng thì đã gần đến giờ tan làm. Anh ngạc nhiên phát hiện Thẩm Biệt vẫn chưa đi: "Hôm nay anh không có việc gì khác à?"

Thẩm Biệt đã có hai cuộc họp video, thái dương giật giật, tay vẫn không ngừng làm việc, bận, hắn bận chết đi được.

Nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra thản nhiên.

Thẩm Biệt không trực tiếp trả lời: "Nhân tiện hôm nay ở đây, nói luôn về chuyện phân công công việc của chúng ta."

Nói xong, Thẩm Biệt lấy ra tài liệu đã in.

"Những ca phẫu thuật có thể thực hiện với thiết bị hiện có, tôi chia theo từng đợt, lấy 3 tháng làm giới hạn, để tiện cho việc tổng kết theo quý, 3 năm tổng cộng sẽ thêm 12 ca phẫu thuật mới, làm 12 lần tổng kết." Thẩm Biệt cẩn thận quan sát biểu cảm của Phí Lâm, tiếp tục nói, "Nếu tiến độ của cậu nhanh hơn, có thể sớm hơn. Tóm lại, trong vòng ba năm hãy biến những thứ này thành hạng mục thường quy."

Phí Lâm không phủ nhận hay từ chối, chăm chú nhìn kế hoạch mới của Thẩm Biệt.

Thẩm Biệt: "Tôi hiểu rõ năng lực của cậu, nhưng tôi đến đây với tư cách hỗ trợ kỹ thuật, nên nếu có bất kỳ vấn đề gì về phẫu thuật, cứ trực tiếp tìm tôi."

Giọng điệu của Thẩm Biệt cứng rắn hơn một chút, để tránh bị lộ sơ hở vì quá uyển chuyển, mặc dù Phí Lâm căn bản không nhìn ra.

Không biết vì sao, sau một ngày dài tiếp xúc, phản xạ "cãi" của Phí Lâm với Thẩm Biệt đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ là do đã nhìn thấy tay hắn, có lẽ là đã hiểu rõ năng lực của hắn, cũng có thể là do phát hiện người này cũng khá dễ nói chuyện.

Dù sao thì người so sánh họ với nhau ban đầu là người khác, chứ không phải chính Thẩm Biệt.

Phí Lâm: "Không có ý kiến gì, vậy chuyện hành chính thì sao? Lãnh đạo."

"Chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực thôi," Thẩm Biệt không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, Phí Lâm rất thích gọi hắn là lãnh đạo, Thẩm Biệt đưa cho Phí Lâm một tập tài liệu khác, "Công việc hành chính đại khái có mấy mảng này, tôi đã sắp xếp xong rồi."

Viện nghiên cứu cũng có rất nhiều công việc hành chính. Thẩm Biệt không hề lạ lẫm với những việc này. Mặc dù thể chế bệnh viện và viện nghiên cứu có khác biệt nhưng hắn bắt nhịp rất nhanh.

"Tôi có thể làm những việc này, nhưng cậu xem cái này," tay Thẩm Biệt chỉ vào một mảng, "Nếu như việc phê duyệt này cũng giao cho tôi thì mỗi ngày làm việc tôi đều phải đến khoa."

Phí Lâm nghi hoặc nhìn hắn: "Anh không có thời gian đến sao?"

Thẩm Biệt không nói gì, nhìn chằm chằm Phí Lâm hồi lâu.

Ở hầu hết các khoa, chủ nhiệm đã là nóc nhà rồi, có những nơi thậm chí có thể nói là một tay che trời. Rõ ràng Phí Lâm luôn là bác sĩ tuyến đầu, chưa từng làm quản lý, không có cái cảm giác "một núi không thể có hai hổ".

Giáo sư khách mời, nghe hay thì là mời một nhân vật lớn đến trấn giữ khoa, khó nghe thì là khiến chủ nhiệm làm gì cũng thấy vướng víu tay chân.

Thay vào bất kỳ người nào trong bất kỳ khoa nào cũng không muốn một người như vậy đến văn phòng quá thường xuyên.

Cũng là vì ban đầu cảm thấy sự bài xích của Phí Lâm, sau khi do dự cân nhắc, Thẩm Biệt đã chủ động tìm ra hai lý do mà Phí Lâm không thể từ chối là "kiểm tra phòng bệnh thứ hai hàng tuần" và "học tập tại khoa thứ sáu", để giành lấy cơ hội gặp mặt hai lần một tuần.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng nhau hai phút, Phí Lâm định thỏa hiệp: "Vậy thì hạng mục này giao cho tôi..."

"Có thời gian."

Phí Lâm há hốc mồm: "Hả?"

Thẩm Biệt rút tài liệu ra, để lại cho Phí Lâm bóng lưng rộng lớn: "Tôi nói là tôi ngày nào cũng đến, những cái này cậu không cần quản nữa."

Tâm trạng Phí Lâm rất tốt, ở nơi mà mồm miệng có thể nhạt nhẽo ra chim này, cuộc sống cuối cùng cũng có chút mong chờ. Anh xoay một vòng dùng quán tính ném mình lên ghế mềm, hai chân dài gác lên bàn, vung tay mở ngăn kéo, lấy ra điếu thuốc lá nhạt mà Thẩm Biệt đã đưa cho anh vào buổi sáng.

"Anh không nói, tôi còn không biết thuốc lá này có loại nhạt." Phí Lâm thuần thục châm lửa, rít một hơi, cả ngày mệt mỏi tan biến, thật là thoải mái.

Thẩm Biệt liếc nhìn dáng vẻ không đứng đắn của Phí Lâm, nói: "Cậu... vẫn là nên hút ít thôi."

"Dây thần kinh mê tẩu dài như vậy," Phí Lâm thoải mái ngửa đầu, cánh tay tự nhiên buông xuống, khói từ đầu ngón tay nhẹ nhàng bốc lên, "Không có thuốc lá, nó sẽ cô đơn."

Thẩm Biệt chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy mặt này của Phí Lâm, ngoài phòng phẫu thuật, thậm chí là ngoài công việc, hoàn toàn thả lỏng.

Chiếc áo blouse trắng mới bị cởi ra hai chiếc cúc, bị tư thế này kéo lệch, mái tóc ngắn gần như dính vào da đầu, còn người thì lại uể oải chui vào chiếc ghế tựa nhỏ bé.

Một mùi thuốc lá nồng nặc và khí chất suy nhược như sắp chết đuối giao kết trên người chàng trai trẻ.

Trong đầu Thẩm Biệt đột nhiên hiện lên một bức tranh — bức "Ophelia" của John Everett Millais.

Ophelia trong nước.

Thẩm Biệt không khống chế được mà tưởng tượng, nếu đây không phải là văn phòng, mà là phòng tắm, còn Phí Lâm là một chàng trai trẻ đang nửa chết đuối trong bồn tắm. Cảm giác tội lỗi to lớn trào dâng, hắn vội vàng cắt đứt ảo tưởng, ngừng tra tấn bản thân.

"Chuyện phẫu thuật nội soi, tôi sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể," Thẩm Biệt bắt đầu tắt máy tính, "Tôi còn có việc, liên lạc sau nhé."

"Ê, anh..." Phí Lâm đột ngột mở mắt, bị sặc, ho khan vài tiếng, trơ mắt nhìn Thẩm Biệt xách cặp công văn bước nhanh ra ngoài, "Anh có việc cũng đột ngột quá..."

"Tôi còn định nói, bây giờ tôi vui rồi, muốn uống rượu."

Tối hôm đó, khi Phí Lâm cô đơn một mình và Phó Miên đã hẹn sư muội Chung Thiền của Phí Lâm, bị Lâm Chi Hạ và Huống Nam Hành mà Thẩm Biệt hẹn ra ngoài, một, hai, ba, bốn, năm, sáu người, đụng mặt nhau ở quán bar, khung cảnh nhất thời trở nên lúng túng mất kiểm soát.

Phó Miên vốn là sau khi thất tình thì ra ngoài uống say, người hiểu rõ mối tình của cô và Phí Lâm nhất chính là sư muội của Phí Lâm, Chung Thiền.

Đồng thời cô cũng rất rõ, Phí Lâm khi gặp chuyện gì vui vẻ thì sẽ cuồng uống rượu.

Vì vậy, khi cô nhìn thấy Phí Lâm một mình ngồi ở quầy bar, trước mặt bày năm chiếc cốc bia Đức cỡ lớn đầy ắp, cô liền "òa" một tiếng vùi đầu vào ngực Chung Thiền mà khóc.

Chung Thiền đầy vạch đen trên đầu vuốt lông cho Phó Miên, chuẩn bị quay đầu đổi chỗ thì Phí Lâm bị tiếng khóc thu hút mà quay đầu lại, sau đó hô to: "Lãnh đạo!"

Phía sau Thẩm Biệt là pháp y chủ nhiệm cục công an thành phố Lâm Chi Hạ và đội phó đội hình sự tổng đội Huống Nam Hành, ba người cùng nhau dừng chân.

Edit: Mienkhonghanh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store