[ĐM] Nam Hộ Sĩ Sản Khoa Xuyên Vào Truyện Hào Môn Sinh Tử Văn
Chương 37.2: Có người mong chờ bọn trẻ chào đời
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Úc Nam cầm phiếu khám trở lại phòng siêu âm, vẫn đông nghịt người. Đúng lúc đến lượt, cậu đi vào, nằm lên giường, để đầu dò siêu âm trượt trên bụng.Trong phòng có hai bác sĩ, một người thực hiện siêu âm, một người ghi chép. Đầu dò mới quét được hai vòng, bác sĩ bất ngờ reo lên: "Ồ! Song thai!"Người ghi chép vứt luôn bàn phím, ghé lại xem: "Đâu đâu?""Đây một bé, đây một bé!""Há há! Một trên, một dưới, đúng kiểu giường tầng!""Thôi đừng hóng nữa, mau ghi vào, cả hai đều có nhịp tim."Bác sĩ siêu âm vừa nhìn màn hình vừa hỏi: "Cậu làm IVF hay tự nhiên?"Úc Nam ngơ ngác: "Hả?"Bác sĩ: "Cậu thụ tinh trong ống nghiệm hay là... tự nhiên?"Úc Nam chọn phương án dễ nghe hơn: "... Tự nhiên."Bác sĩ ghi chép thốt lên: "Woa! Đúng là thiên tuyển chi tử!"Úc Nam: "..."Bác sĩ siêu âm cũng gật gù: "Ừ, lâu lắm rồi tôi mới thấy một ca đàn ông mang song thai tự nhiên đấy.""Ừ nhỉ, đàn ông mang song thai tự nhiên, bệnh viện mình bao lâu rồi chưa gặp trường hợp nào?""Chắc cũng năm, sáu năm rồi."Úc Nam: "..." Ông trời thật biết trêu ngươi, hoá ra năng lực sinh sản của đàn ông cũng không hoàn thiện lắm đâu.Bác sĩ quay sang động viên: "Hai phôi thai của cậu hiện tại rất tốt, một bé trên, một bé dưới, không ảnh hưởng đến nhau. Tử cung của cậu cũng ổn, đủ chỗ cho cả hai phát triển."Úc Nam: "... Cảm ơn."Sau khi an ủi xong, hai bác sĩ lại tám chuyện."Nhắc đến song thai, nhớ bà mẹ đơn thân đợt trước không?""Ừ, bị nhà chồng ruồng bỏ, tự mình nhập viện ấy hả?""Đúng! Bây giờ thành hot mom trên mạng rồi, hai đứa con nuôi tốt lắm, tháng trước còn gửi cờ khen cho khoa mình nữa."Họ vừa ghi chép, vừa tám chuyện. Đến khi in kết quả mới chịu yên lặng."Kết quả không có vấn đề gì, in đi."Bác sĩ in kết quả siêu âm, đưa cho Úc Nam: "Xong rồi đấy."Úc Nam cầm lấy tờ giấy: "Cảm ơn ạ."Cậu bước ra ngoài, ngồi xuống ghế chờ, nhìn chằm chằm vào kết quả siêu âm.Song thai.Hai đứa bé, hai nhịp tim, khỏe mạnh.Đầu to, tay chân vẫn còn nhỏ xíu, nhưng đã có hình dáng của một con người.Đầu óc Úc Nam lúc này loạn thành một nùi, toàn là những mẩu suy nghĩ vụn vặt:Chu Á Lan nói, cô ấy sẽ yêu thương con mình thật tốt, chưa bao giờ trách mẹ vì đã sinh ra cô trên đời. Ngọc Ngọc nói, con bé chưa bao giờ oán hận ba vì đã để nó lại. Trương Bằng nói, anh ấy khó khăn lắm mới có người thân. Bác sĩ nói, có những bà mẹ đơn thân vẫn nuôi nấng con cái thật tốt...Úc Nam vốn dĩ biết rõ bản thân thuộc kiểu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", chưa đến bước đường cùng thì chưa chịu thừa nhận điều mình thực sự mong muốn.Bây giờ, đến tận lúc này, cậu không thể không thừa nhận: Cậu thực sự muốn giữ lại hai đứa nhỏ. Cậu khao khát có một gia đình, khao khát có một đứa bé, muốn yêu thương, muốn bảo vệ, muốn bù đắp cho bản thân mình ngày bé - một tuổi thơ mà cậu chưa từng có.Cậu có thể làm việc chăm chỉ, có hàng tá cách để kiếm tiền. Cậu có thể đi hát quán bar, nhận dịch thuật, ôn thi lấy chứng chỉ để quay lại nghề cũ. Cậu sẽ cố gắng hết sức, giống như Trương Bằng đối với Ngọc Ngọc, dốc hết tâm can, dốc hết sức lực để gìn giữ tình thân khó khăn lắm mới có được này.Thực ra, tất cả những do dự, tất cả những lần lưỡng lự, chẳng qua cũng chỉ vì cậu có hy vọng. Sợ mình không làm tốt, sợ con cái phải chịu khổ.Nhưng mà lạ thật, sao hai đứa nhóc còn chưa chào đời, mà cậu đã thấy có lỗi với chúng rồi?Úc Nam bước ra từ phòng siêu âm, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Cứu.Anh ta đứng cách đó không xa, đeo khẩu trang đen, khoác chiếc áo măng tô đen dài đến đầu gối, khiến dáng người càng thêm cao ráo nổi bật.Anh ta cứ thế đứng yên giữa đám đông, ánh mắt xuyên qua dòng người tấp nập, bình tĩnh nhìn về phía cậu.Người đi lại hối hả như một vòng xoáy, mà Sở Cứu lại đứng yên ở trung tâm.Úc Nam quên cả kinh ngạc, chỉ ngơ ngác nhìn anh.Có lẽ vì quen nhau trong một hoàn cảnh quá hoang đường, tiếp xúc cũng quá mức kỳ lạ, nên bây giờ nhìn lại, cứ có cảm giác như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.Úc Nam chậm rãi buông tay, kéo tờ kết quả siêu âm ra phía sau.Lần trước ở phòng khám của Trương Bằng, Sở Cứu đi đến, giật lấy tờ siêu âm trong tay cậu, vo tròn rồi ném thẳng vào thùng rác, lạnh lùng ra lệnh cho cậu đi phá thai.Lần này thì sao, cũng vậy à?Sở Cứu sải bước đến trước mặt cậu, cúi mắt, khẽ gọi tên cậu: "Úc Nam."Là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cậu, giọng nói có chút run run, như thể đang ra sức kiềm chế điều gì đó.Úc Nam vô thức siết chặt tờ siêu âm trong tay, ngẩng đầu nhìn anh. Không biết có phải mình nhìn lầm không, nhưng cậu dường như thấy trong ánh mắt lúc nào cũng lạnh nhạt hoặc châm chọc của Sở Cứu, lại có chút gì đó xao động, chút gì đó không nỡ.Úc Nam cúi mắt, nuốt nước bọt, giọng nhẹ bẫng: "Bác sĩ nói, hai đứa nó nằm giường tầng, rất khỏe mạnh. Còn nói bệnh viện này đã năm, sáu năm rồi chưa có ca đàn ông mang song thai, bảo là kỳ tích."Cậu không hiểu sao mình lại nói mấy lời này, lại càng không hiểu vì sao lại nói với Sở Cứu. Giống như đang tìm kiếm sự công nhận, cũng giống như đang tìm một câu trả lời.Yết hầu Sở Cứu khẽ chuyển động, bỗng nhiên bước lên, nắm lấy cổ tay cậu kéo đi: "Đi theo tôi."Úc Nam giật tay lại: "Không đi."Sở Cứu không buông: "Nếu em không muốn tôi bế em đi trước mặt bao nhiêu người, thì ngoan ngoãn đi theo tôi."Úc Nam không hiểu sao cái chiêu cũ rích này lại hiệu quả đến vậy.Cả hai đều cao ráo, nhan sắc nổi bật, chỉ cần đứng chung một chỗ đã đủ thu hút ánh nhìn. Bây giờ còn giằng co giữa nơi đông người, càng khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn.Úc Nam cắn răng thấp giọng: "Vậy anh buông tay ra, tôi sẽ đi theo."Sở Cứu không những không buông, mà còn trượt xuống nắm chặt lấy bàn tay cậu.Anh nắm rất chặt, siết đến mức tay cậu đau nhói. Sở Cứu cứ thế dắt cậu đi xuống bãi đỗ xe, mở cửa ghế phụ, một tay đỡ cửa xe, một tay nhét cậu vào trong, cúi người cài dây an toàn, rồi lập tức vòng sang ghế lái, đạp ga phóng đi.Giờ này đã qua giờ cao điểm, xe cộ trên đường cao tốc khá thưa thớt. Sở Cứu chạy nhanh, nhưng không vượt tốc độ. Hệ thống dẫn đường liên tục nhắc nhở: "Tốc độ hiện tại 119km/h, giới hạn 120km/h, xin chú ý không vượt tốc."Tất cả những động tác này, nhanh đến mức giống như một đoạn văn không lỗi nhưng không có dấu chấm câu, vội vàng, liền mạch, không có thời gian để suy nghĩ, càng không rõ mục đích.Úc Nam bực bội không chịu nổi, càng không muốn đoán xem Sở Cứu đang nghĩ gì. Nhưng cậu biết rõ, chuyện này đã đến lúc phải nói rõ ràng.Cậu lạnh giọng: "Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh. Tôi muốn xử lý thế nào là việc của tôi, anh cứ yên tâm, tôi không lấy đứa bé trong bụng ra để ép anh đâu. Cho dù trước đây tôi có ý gì với anh đi nữa, thì bây giờ cũng hết rồi. Anh không cần đuổi đến tận bệnh viện như thế này."Hàm Sở Cứu siết chặt, ánh mắt tối sầm lại. Chiếc xe lập tức lao vút về phía trước. Hệ thống định vị nhắc nhở: "Tốc độ hiện tại 150km/h, đã vượt quá giới hạn."Người vốn dĩ kiềm chế cả buổi, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.Úc Nam mím chặt môi, sợ mình nói thêm câu nào đó, lại kích động người ta biến xe thành tên lửa.Xe lao khỏi đường cao tốc, tiến vào vùng núi sâu, cuối cùng dừng lại trước cổng nghĩa trang.Úc Nam hóa đá.Cậu không thể ngờ rằng Sở Cứu không đưa cậu đi bệnh viện phá thai, mà lại kéo cậu đến nghĩa trang.Là muốn chôn sống cậu luôn à? Anh ta dù có tiền nhiều cỡ nào cũng không thể lách luật được chứ? Hay là đã đặt sẵn mộ cho hai đứa nhỏ, để thể hiện tinh thần nhân đạo đây?Úc Nam không nhịn được nữa, nổi nóng: "Anh kéo tôi đến đây làm gì? Chưa phá thai đã chọn mộ xong rồi hả? Anh có tiền như vậy, chi bằng chuyển thẳng vào tài khoản tôi đi!"Sở Cứu không nói lời nào, siết chặt tay cậu, kéo đi thẳng về phía trước.Úc Nam bị anh kéo đi, miệng mắng đến khô cả họng. Giữa nghĩa trang yên ắng, chỉ có mình cậu lải nhải không ngừng, còn Sở Cứu thì im như tượng, so với nghĩa trang còn yên tĩnh hơn.Mắng chán rồi, đi cũng mệt rồi, Úc Nam lẩm bẩm: "Anh đi chậm thôi, tôi mệt quá rồi nè."Sở Cứu giảm tốc độ, nhưng vẫn không chịu buông tay.Úc Nam thở dài, thôi kệ, ai mà thắng nổi lão già bướng bỉnh này chứ.Cuối cùng, Sở Cứu dắt cậu đến trước một bia mộ.Người đàn ông trong ảnh còn rất trẻ, tên là Sở Ngộ Hiền. Anh ta trông rất giống Sở Cứu, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn, không lạnh lùng như ai kia.Đúng như những gì Sở Cứu từng kể trong bữa tiệc sinh nhật, bia mộ sạch sẽ, gọn gàng, trên đó có đặt hoa tươi.Ông ấy chỉ sống vỏn vẹn 36 năm.Sở Cứu hít sâu, ổn định hơi thở rồi lên tiếng: "Đây là ba tôi. Ông ấy mất khi tôi 8 tuổi."Úc Nam cúi đầu chào bia mộ.Bỗng dưng, Sở Cứu nắm vai cậu, xoay người cậu lại để cả hai đối diện nhau.Nhìn thẳng vào mắt Úc Nam, anh chậm rãi nói: "Tôi đã hứa với ông ấy, cả đời này sẽ không nói dối trước mặt ông ấy."Úc Nam nhìn vào đôi mắt kia, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy giống như Sở Cứu sắp hứa hẹn một lời thề non hẹn biển nào đó.Sở Cứu nói tiếp: "Tôi mong em sẽ sinh con ra. Nếu em đồng ý, tôi sẽ chăm sóc em và con thật tốt. Nếu em không muốn giữ lại, tôi cũng không ép buộc em."Úc Nam đứng ngẩn ra, não hoàn toàn trống rỗng. Cái miệng thường ngày sắc bén bỗng dưng cứng đờ, không biết phải đáp thế nào mới hợp tình hợp lý.Sở Cứu tiếp lời: "Dù em quyết định thế nào, tôi cũng sẽ lo cho em chu đáo."Gió núi lạnh buốt, Úc Nam nhìn anh chằm chằm, cố gắng tìm một lời giải thích cho hành động của anh.Sở Cứu nói: "Nếu em sinh con, quyền nuôi dưỡng cứ để em quyết định. Nếu em không tin tôi, tôi sẽ thuê luật sư, cùng em ký cam kết. Tôi tạm thời chỉ nghĩ được tới đây, nếu em còn điều gì cần, cứ nói."Anh nói xong, đứng trước mặt cậu, hơi thở phả ra làn khói trắng mỏng manh.Úc Nam bình thường nghĩ thoáng, nhưng có những lúc lại hay bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ luẩn quẩn, tự giày vò bản thân mà chẳng biết làm sao thoát ra.Cậu bướng bỉnh hỏi vặn: "Nhưng mà lúc trước anh bảo tôi không xứng đáng sinh con cho anh, còn ép tôi bỏ nó. Bây giờ lại nói mấy lời này, rốt cuộc anh đang tính toán gì nữa đây? Ngay cả con nít mà anh cũng muốn đem ra làm nước cờ cho anh sao hả?"Ngực Sở Cứu nhói lên một cái.Anh vốn là người quen kiểm soát, giỏi tính toán. Anh biết cách lợi dụng người khác, nhưng lại ghét cay ghét đắng những kẻ tiếp cận mình với mục đích riêng. Trong một môi trường như vậy mà lớn lên, thế nhưng anh vẫn mong có một người thật lòng với mình.Anh tự nhủ không được rung động với Úc Nam, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không kiềm được mà đến gần.Anh bận lòng vì những suy tính của Úc Nam trong quá khứ, nhưng đồng thời cũng bị sự chân thành của cậu thu hút.Nhưng Úc Nam vẫn cứ là Úc Nam, trên đời này chỉ có một người như cậu mà thôi.Sở Cứu thu lại tất cả gai nhọn, dịu giọng nói lời xin lỗi: "Là tôi không tốt. Tôi đúng là khốn nạn, tôi sai rồi. Em muốn trừng phạt thế nào cũng được."Anh không chắc mình có yêu hai đứa trẻ hay không, cũng không biết cách yêu thương một đứa trẻ. Ký ức trước 8 tuổi của anh đã mờ nhạt, sau 8 tuổi thì lại chẳng có bao nhiêu sự ấm áp.Nhưng anh vẫn muốn giữ Úc Nam lại, muốn cuộc sống của cậu có liên kết với mình, chứ không phải chỉ cần tắt điện thoại đi là cậu biến mất không dấu vết.Sở Cứu tiếp tục: "Có người mong chờ bọn trẻ chào đời. Mẹ tôi nói, nếu hai đứa bé được sinh ra, bà ấy sẽ thành lập một quỹ từ thiện mang tên chúng, để giúp đỡ những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị bỏ rơi."Từ "bỏ rơi" nghe quá mức nhẹ nhàng, khiến sống mũi Úc Nam cay xè.Cậu biết, có một đứa trẻ từng bị bỏ lại khoa sản vào đêm Giao thừa, chỉ được quấn hờ một lớp chăn mỏng, và rồi... cuối cùng cũng có người dang tay ôm nó lên thật dịu dàng.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store