[ĐM] Ký Sự Tu Hành Ở Thư Viện Tiên Giới - Trì Linh
Chương 59
ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Cảm giác ấm nóng chạm vào khiến Kỷ Triều Vân run rẩy toàn thân, y hai tay chống vào ngực Phượng Kỳ, đẩy hắn ra một chút: "Ngươi rốt cuộc đang nói nhảm gì vậy?"
"Ta nói nhảm chỗ nào." Phượng Kỳ cười, thuận thế nắm lấy tay y, đặt lên môi hôn.
Kỷ Triều Vân theo bản năng giãy giụa một chút, nhưng đối phương sức lực lớn kinh người, không những không giãy ra được, ngược lại còn bị nắm chặt hơn.
Hắn cúi đầu, khẽ nói: "Có những lúc, ta thật hận không thể nhốt ngươi lại, chỉ để một mình ta nhìn, trong mắt ngươi cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình ta."
Khi Phượng Kỳ nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào khớp ngón tay Kỷ Triều Vân. Hắn nâng mười ngón tay Kỷ Triều Vân trong lòng bàn tay, từng ngón một hôn lên, động tác đầy trìu mến và lưu luyến.
"..." Kỷ Triều Vân nhắm mắt lại, khẽ hỏi, "Hôm nay ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Phượng Kỳ đối xử với y luôn luôn khắc chế, chưa bao giờ làm ra những hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Đến nước này, nếu y còn không nhìn ra Phượng Kỳ hôm nay có điều bất thường, chẳng phải đã quen biết hắn lâu như vậy là vô ích sao.
Phượng Kỳ lại chớp mắt: "Vì sao hỏi vậy? Ta không—"
Lời hắn còn chưa dứt, Kỷ Triều Vân đã âm thầm vận dụng vài phần tu vi, đoạt lại thế chủ động, áp Phượng Kỳ vào cột đá bên cạnh đình.
Tình thế lập tức đảo ngược, Phượng Kỳ dường như không ngờ y lại đột nhiên như vậy, thế mà ngẩn người tại chỗ, dễ dàng bị Kỷ Triều Vân giữ chặt cổ tay.
Kỷ Triều Vân một tay đè vai Phượng Kỳ, tay phải nắm cổ tay Phượng Kỳ, thăm dò vào linh mạch.
Linh lực trong cơ thể Phượng Kỳ vận chuyển xa không bình ổn như bình thường, như một ngọn núi lửa bị kìm nén lâu năm, cuối cùng đã tìm thấy cơ hội bộc lộ, lộ ra trạng thái nguy hiểm vốn có của nó.
Kỷ Triều Vân nâng cằm Phượng Kỳ lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng vàng lóe lên trong mắt đối phương.
Đó là biểu hiện của sự dao động tiên lực.
Mắt Kỷ Triều Vân khẽ run, lập tức hiểu ra.
Phượng Tiêu là con phượng hoàng đầu tiên trong trời đất này, sức mạnh của Thượng Cổ Thiên Thần giờ đây hoàn toàn phong ấn trong cơ thể Phượng Kỳ. Tu vi đó sâu không lường được, căn bản không phải ở lứa tuổi Phượng Kỳ có thể thao túng.
Chẳng trách hắn cần ở lại Hồng Mông Thư Viện thanh tu.
Thế nhưng lần hạ giới này, Phượng Kỳ vài lần gặp Ma tộc, âm sai dương thác kích thích lực lượng tiềm ẩn trong cơ thể. Thêm nữa hắn lại ngược sát Quân Quyết, sát tâm nổi lên, công sức tu thân dưỡng tính bao năm đổ sông đổ bể, cuối cùng đã bộc lộ tâm tính thật sự bị hắn che giấu dưới vẻ ngoài bình hòa bấy lâu.
"Ngươi như vậy không được, ta đưa ngươi về thư viện." Kỷ Triều Vân kéo tay Phượng Kỳ định đứng dậy, nhưng bị đối phương mạnh mẽ kéo lại.
Kỷ Triều Vân ngã vào lòng Phượng Kỳ, ngẩng đầu, đối diện với nụ cười trêu chọc của đối phương: "Ta không về."
Đúng lúc hoàng hôn chìm xuống, ánh chiều tà rải đầy hồ, Phượng Kỳ đối diện với ánh chiều tà, ánh sáng trong mắt hắn lại còn chói mắt hơn ánh mặt trời.
"Phượng Kỳ... ngươi nghe ta nói, tiên lực của ngươi bây giờ không ổn định, cho nên mới ý thức không rõ." Kỷ Triều Vân hầu như không dám đối diện với đôi mắt đó, nhanh chóng nói, "Ngươi phải cùng ta trở về, cứ thế này rất dễ tẩu hỏa nhập ma—"
Kỷ Triều Vân còn chưa nói xong, đột nhiên hai chân lơ lửng, bị Phượng Kỳ bế bổng lên: "Phượng Kỳ!"
"Ta đây." Phượng Kỳ thong thả cười, ôm y vững vàng, đi về phía sân viện, "Ai nói ta ý thức không rõ, ta bây giờ tỉnh táo lắm."
Hắn ôm Kỷ Triều Vân đi vào sân, một cước đạp tung cửa phòng, sải bước vào nhà ném người lên giường, nghiêng người đè lên.
Kim sắc lưu quang trong mắt Phượng Kỳ càng lúc càng sáng, thậm chí mơ hồ mang theo chút màu đỏ vàng, gần như che lấp đi đôi mắt đen sâu thẳm ban đầu, khiến hắn trông càng tuấn tú hơn bình thường.
Kỷ Triều Vân buộc mình rời mắt khỏi đôi mắt vàng kim kia.
Khi y vừa vào thư viện, cũng từng mất kiểm soát vì tiên lực không ổn định, hiểu rõ cảm giác này bản thân không thể khống chế, thậm chí có thể không nhận ra.
Mỗi người khi linh lực mất kiểm soát biểu hiện đều khác nhau, chỉ là không ngờ, biểu hiện của Phượng Kỳ... lại khó nói đến vậy.
Người này cả ngày trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì?
"Sư..." Đầu ngón tay Kỷ Triều Vân đột nhiên truyền đến cảm giác châm chích, Phượng Kỳ cắn một cái vào khớp ngón tay y, "Ngươi cắn ta?!"
"Ai bảo ngươi thất thần." Phượng Kỳ liếm liếm vùng da nhỏ bị hắn cắn đến đỏ ửng, khẽ hỏi, "Ngươi vừa nãy đang nghĩ gì?"
Kỷ Triều Vân tức giận nghiến răng: "Đang nghĩ cách cứu ngươi."
"Ta có thể dạy ngươi cách làm." Phượng Kỳ một tay chống bên cạnh Kỷ Triều Vân, ngón cái vuốt ve bên má Kỷ Triều Vân, "Ngươi hôn ta một cái."
Hai người nhìn nhau thật lâu, một lúc sau, Kỷ Triều Vân nắm lấy cổ tay Phượng Kỳ, trong ánh mắt đầy áp lực của đối phương miễn cưỡng cong môi cười: "Được thôi, ngươi nhắm mắt lại trước đi."
Phượng Kỳ nhướn mày, bán tín bán nghi nhắm mắt lại.
Mắt Kỷ Triều Vân cụp xuống, đầu ngón tay trượt xuống chỗ mạch đập ở cổ tay Phượng Kỳ, thúc đẩy một chút linh lực truyền vào cơ thể hắn.
Sau khi trọng sinh một lần nữa, Long Châu của Kỷ Triều Vân hoàn toàn hòa nhập vào linh mạch của Phượng Kỳ, cũng giống như thần lực còn sót lại trong cơ thể hắn, hợp thành tu vi của bản thân hắn. Hai loại lực lượng đó trong cơ thể hắn hòa làm một thể, ngay cả Phượng Kỳ cũng không thể nhận ra.
Nhưng dù sao đó cũng là linh đan từng là nguồn sức mạnh của Kỷ Triều Vân, là vật y bẩm sinh có được, có thể do y sai khiến.
Kỷ Triều Vân triệu hồi linh lực quen thuộc trong cơ thể đối phương, từ từ thao túng nó chảy qua tứ chi bách hài, từng chút một làm dịu đi tiên lực đang dao động bất an.
Nhưng đúng lúc này, cảm giác châm chích truyền đến từ môi đã đánh tan linh lực đang ngưng tụ của Kỷ Triều Vân.
Y mở mắt, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ vàng.
Phượng Kỳ dùng sức cắn môi y.
Kỷ Triều Vân thực ra không có nhiều ký ức về việc tiếp xúc thân mật với người này.
Phượng Tiêu mấy trăm năm trước niệm tình y còn nhỏ tuổi, đối xử với y luôn khắc chế giữ lễ. Phượng Kỳ bây giờ, ở chung với y càng cẩn trọng hơn, không dám vượt quá giới hạn.
Ngoài kỳ động tình bất ngờ đó ra, trong ký ức của y, tiếp xúc thân mật như thế này với người này, lại chính là nụ hôn vội vàng ở Đền thờ Long Vương hôm đó.
Nhưng nụ hôn này hoàn toàn khác trước.
Phượng Kỳ hầu như không tốn chút sức nào đã cạy mở môi răng Kỷ Triều Vân, mùi máu tanh nhàn nhạt hòa lẫn với hơi thở đặc trưng của đối phương xâm nhập vào khoang miệng Kỷ Triều Vân, rất nhanh khiến y hôn đến mức không thở nổi.
Y theo bản năng muốn đẩy người này ra, nhưng bị Phượng Kỳ nắm ngược cổ tay y, giơ lên, dễ dàng ấn hai tay y lên đỉnh đầu.
Kim liên trên cổ tay Phượng Kỳ rủ xuống, nhanh chóng kéo dài ra, khóa chặt lấy cổ tay Kỷ Triều Vân.
"..."
Kỷ Triều Vân thậm chí quên cả giãy giụa.
Người này thật sự muốn nhốt y lại sao?
Đây là một tư thế cực kỳ bị động và nguy hiểm, đầu Kỷ Triều Vân bị ép ngửa ra sau, giọng nói gấp gáp: "Phượng Kỳ—"
Động tác của Phượng Kỳ đột nhiên chậm lại.
Hắn không còn vội vã, nhẹ nhàng liếm láp đôi môi đang khẽ run rẩy không biết vì căng thẳng hay sợ hãi, trong mắt lưu chuyển ánh sáng lấp lánh, màu sắc rực rỡ mang theo ma lực khiến người ta chìm đắm.
Kỷ Triều Vân bị hắn hôn đến mơ màng, thậm chí ngẩng đầu lên, rụt rè và vụng về đáp lại.
"Có lúc ta còn không biết, rốt cuộc ngươi đang nhìn ta, hay đang nhìn một người khác thông qua ta."
Động tác của Kỷ Triều Vân khựng lại.
Đôi mắt đỏ vàng ấy nhìn chằm chằm vào y, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia u sầu: "Ta hận không thể trao tất cả những gì ta có cho ngươi, nhưng dù vậy, cũng không thể bù đắp được ba trăm năm tổn thương ta đã gây ra cho ngươi, cũng không thể đổi lại được trái tim ngươi đã đặt vào Phượng Tiêu."
Mọi cảm xúc hỗn loạn bừng bừng trong khoảnh khắc đó đều tắt ngấm, Kỷ Triều Vân ngơ ngác nhìn hắn, dường như nhất thời không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời hắn nói.
Bờ môi y vẫn còn sót lại chút cảm giác châm chích, đôi môi vốn không mấy sắc đỏ thường ngày bị hôn đến đỏ ửng, khẽ run rẩy: "Ngươi... luôn nghĩ như vậy sao?"
Vậy thì bấy nhiêu ngày qua, mọi sự biểu lộ thiện ý của Kỷ Triều Vân, mọi sự thân thiết và dựa dẫm không kìm được, trong mắt hắn lại là gì?
Ánh mắt Phượng Kỳ như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim Kỷ Triều Vân, đau đến mức y khó thở.
Những ngày qua, y quả thực đã không để ý đến cảm xúc của người này.
Có lẽ Phượng Kỳ giấu cảm xúc của mình quá tốt, hoặc có lẽ y đã quen được đối phương chăm sóc, cảm thấy mọi thứ đều là lẽ đương nhiên. Y chìm đắm trong cuộc trùng phùng với người này, nhưng lại quên mất, Phượng Kỳ căn bản không hề biết gì về điều đó.
Không hề biết gì, đối với hắn vốn dĩ là một sự bất công.
Nhưng y đã quên.
Y không nói ra được, cũng quên giải thích.
Nếu không phải tiên lực của Phượng Kỳ dao động, những lời chôn sâu trong lòng này, những cảm xúc tiêu cực bị y che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh này, không biết đến bao giờ mới có thể nói ra.
Y sao lại... làm tổn thương hắn như vậy?
Họng Kỷ Triều Vân khô khốc, hầu như không phát ra tiếng: "Phượng Kỳ, không phải vậy, ta..."
Y há miệng, vẫn không nói ra được gì.
"Không sao, nghe ta nói xong." Phượng Kỳ cúi đầu, hôn nhẹ lên cổ Kỷ Triều Vân, "Thật ra không nên đưa ngươi đến đây sớm như vậy, nhưng ta không kìm được."
"Ta nghĩ, ngươi đã lang thang quá lâu, hẳn sẽ muốn có một nơi trở về, một nơi thuộc về riêng ngươi."
"Ta hy vọng trong những ngày sắp tới, ngươi sẽ không phải trải qua bất kỳ khổ nạn nào nữa."
"Sau này đây sẽ là nhà của ngươi, bất kể khi nào, chỉ cần ngươi muốn trở về, đều có thể trở về."
"Nhưng ta còn hy vọng hơn... ngươi có thể chấp nhận ta, có thể để nơi này trở thành nhà của chúng ta, một ngôi nhà do ta mang đến cho ngươi."
Kỷ Triều Vân ngẩng đầu nhìn màn che phía trên, trong lòng tràn ngập một cảm xúc chua xót khó tả, khóe mắt lập tức đỏ hoe.
Chữ "nhà" này quá xa vời đối với y.
Từ ba trăm năm trước khi phản bội Linh Uyên Hải, chạy trốn khắp nơi, y đã không còn cái gọi là nhà nữa.
Thế nhưng bây giờ, hắn nói muốn cho y một ngôi nhà.
Nửa đời phiêu bạt đó bắt đầu từ khi gặp người này, quanh co một vòng, cuối cùng lại vì cuộc trùng phùng với hắn mà định đoạt.
Những lời này dường như đã cho Kỷ Triều Vân một dũng khí lớn lao, y hít sâu một hơi, khẽ nói: "Phượng Kỳ, trong mắt ta vẫn luôn chỉ có ngươi."
"Ta chưa bao giờ coi ngươi là bất kỳ ai khác, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng sẽ không... Ta biết rõ ta đang làm gì, ta cũng rất rõ... người ta yêu là ai."
Người nằm trên người y đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên.
Kỷ Triều Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ vàng ấy, lời nói khẽ khàng và trịnh trọng: "Là ngươi, không có ai khác, vẫn luôn là ngươi."
"Cho nên, bất kể ngươi đối với ta thế nào, ta cũng sẽ không giận, bởi vì đó là ngươi." Y phục của Kỷ Triều Vân hơi xộc xệch do hành động vừa rồi, y ngả xuống giữa giường mềm mại, khóe mắt hơi đỏ hoe, "Chỉ có ngươi, mới là nơi lòng ta hướng về."
Phượng Kỳ không trả lời.
Hai người im lặng nhìn nhau, hoàng hôn cuối cùng cũng chìm xuống, một cảm xúc khó tả lan tràn vô tận trong căn phòng dần chìm vào bóng tối.
Ánh sáng trong mắt Phượng Kỳ mờ đi, ánh mắt trở lại trong trẻo.
Hắn chớp mắt, ngón tay vuốt ve vết thương trên môi Kỷ Triều Vân, thần sắc dường như có chút bối rối: "Ngươi sao lại..."
Lời hắn còn chưa dứt, thân hình đột nhiên loạng choạng, ngã vật lên người Kỷ Triều Vân, mất đi ý thức.
"..."
"???"
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có hơi thở dần đều của Phượng Kỳ phả vào tai.
Kỷ Triều Vân nghẹn một hơi trong lồng ngực, mấy trăm năm tu dưỡng suýt chút nữa tan tành trong khoảnh khắc này, hận không thể một cước đá người kia xuống giường.
Sao lại đột nhiên bất tỉnh, ít nhất cũng phải cởi trói cho ta chứ!
Kim liên trên cổ tay Kỷ Triều Vân không thắt chặt, dường như sợ làm y đau, nhưng dù vậy, Kỷ Triều Vân vẫn không thể cởi ra được. Mặc dù Phượng Kỳ từng để kim liên nhận Kỷ Triều Vân làm chủ, nhưng hắn vẫn là chủ nhân chính thức của pháp khí này.
Lệnh của Phượng Kỳ, chỉ có hắn mới có thể cởi bỏ.
Kỷ Triều Vân thử một lúc, cuối cùng thở dài từ bỏ giãy giụa.
Y đá người đang nằm trên người sang một bên, thậm chí không thể tự mình chỉnh lại y phục, miễn cưỡng nằm xuống.
Phượng Kỳ ngủ rất sâu, giữa hàng lông mày hắn hiếm khi lộ ra một tia mệt mỏi, dường như nhiều ngày bị thẩm vấn, giam cầm, cùng với sự dao động tiên lực, cuối cùng đã đánh gục người tưởng chừng không có gì có thể lay chuyển này.
Kỷ Triều Vân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của đối phương, cuối cùng nhẹ nhàng kéo tay Phượng Kỳ ra, chui vào lòng hắn.
Y tìm một tư thế thoải mái trong lòng Phượng Kỳ, nằm nghiêng, hai tay bị trói đặt trước ngực, nắm chặt tay Phượng Kỳ.
"Ngày mai ta sẽ tính sổ với ngươi." Kỷ Triều Vân khẽ lầm bầm, nhanh chóng ngẩng đầu hôn lên má Phượng Kỳ, khẽ nói, "Ngủ ngon."
_____
Tác giả:
Song tu thật sự đang được sắp xếp rồi, các bé cũng đang trên đường đến rồi, song tu xong là có thai [Chẳng lẽ ta đã tiết lộ điều gì sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store