[ĐM] Ký Sự Tu Hành Ở Thư Viện Tiên Giới - Trì Linh
Chương 18
Edit by meomeocute
Từ giờ Thìn đến giờ Ngọ, các đệ tử làm bài thi Đạo kinh trong lớp học.
Kỷ Triều Vân chăm chỉ hiếu học, từ lâu đã thuộc làu tất cả Đạo kinh cấp Hoàng cần đọc, nên bài thi này đối với y hoàn toàn không có chút khó khăn nào. Sau khi kết thúc phần thi viết, mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi đến diễn kiếm bình để tiến hành khảo hạch bí cảnh.
Những khu vực vốn được phân ra để tu luyện kiếm pháp nay đã được thay thế bằng từng trận pháp truyền tống.
Thời gian khảo hạch chưa đến, trận pháp truyền tống vẫn chưa kích hoạt, nhưng trên diễn kiếm bình đã tụ tập không ít đệ tử chờ đợi.
"Hai câu luận cuối cùng ta chưa từng nghe qua!"
"Sớm biết vậy đã học thuộc cho đàng hoàng rồi, giờ ngay cả qua điểm cũng khó."
"Đệ đệ, các ngươi còn hơn ta, ít nhất ta đây đội sổ, cả bài thi ta làm đúng được có mấy câu."
...
Trong nhóm đệ tử là một màn than trời thấu đất, ngược lại, Diệp Trầm Tinh lại mặt mày hớn hở, hạ giọng nói: "Triều Vân, ngươi giỏi quá đi, đề thi viết lần này ngươi đoán trúng hơn một nửa, ta lần này chắc chắn không thành vấn đề!"
Kỷ Triều Vân mỉm cười: "Chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp gì mà trùng hợp, đây là thực lực." Diệp Trầm Tinh khoác vai Kỷ Triều Vân, cười nói, "Mai thi xong là được nghỉ, chúng ta xuống hạ giới chơi một ngày đi, thế nào?"
"Chuyện này..." Kỷ Triều Vân vừa định trả lời, bỗng nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phượng Kỳ đang sải bước từ phía trước đi tới, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên người bọn họ.
Diệp Trầm Tinh lập tức buông vai Kỷ Triều Vân ra, nhanh chóng nói: "Ta chợt nhớ sư huynh Trần cấp Huyền tìm ta có chuyện, ta đi trước!"
Bắc Nhiễm: "Đợi đã, ta cũng đi!"
"Đợi đã-" Chưa đợi Kỷ Triều Vân lên tiếng, hai người kia đã chạy biến, thoắt cái không còn thấy bóng dáng đâu.
Y cứng đờ quay đầu lại, Phượng Kỳ nhướng mày, trong mắt lóe lên ý cười thắng lợi.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Kỷ Triều Vân hỏi khi cả hai đã đi vào rừng tùng bên cạnh diễn kiếm bình.
Phượng Kỳ bước lên nửa bước, cúi đầu, hạ giọng nói: "Cuối cùng vẫn muốn cho ngươi một cơ hội, bí tịch ta đưa, thực sự không định xem sao? Thử luyện bí cảnh không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
"Không xem."
Phượng Kỳ "chậc" một tiếng: "Cứng đầu."
Mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt hắn không hề có vẻ bực bội.
Hắn cúi mắt nhìn người trước mặt, không nhịn được vươn tay nhéo má y một cái: "Muốn giúp ngươi mà ngươi cũng không chịu cho cơ hội, thật là... mặt ngươi sao lại nóng vậy?"
Kỷ Triều Vân nghiêng đầu tránh đi: "Đừng động tay động chân."
Thân nhiệt Kỷ Triều Vân vốn thấp hơn người bình thường, cho dù cơ thể có hơi ấm hơn bình thường thì so với người khác vẫn thấp hơn nhiều. Sự thay đổi nhiệt độ không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị Phượng Kỳ nhạy bén nhận ra.
Hắn khẽ vuốt ngón tay, cười nói: "Ta đứng gần ngươi quá, ngươi xấu hổ rồi?"
"Nhảm nhí..."
Phía xa, Khai Dương Tiên Quân phụ trách giám sát đã có mặt, báo hiệu khảo hạch sắp bắt đầu. Kỷ Triều Vân xoay người định đi.
"Chờ đã, ta vẫn chưa nói xong." Phượng Kỳ giơ tay đặt lên vai y, nhưng bị y né tránh. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, một tia sáng nhạt từ đầu ngón tay Phượng Kỳ lặng lẽ ẩn vào tóc Kỷ Triều Vân, nhưng do linh lực quá mức yếu ớt, y hoàn toàn không nhận ra.
Phượng Kỳ thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Trong bí cảnh có rất nhiều cạm bẫy, một khi rơi vào thì khó thoát thân, hơn nữa còn rất dễ bị thương, ngươi phải cẩn thận."
Kỷ Triều Vân thấy hắn thực sự có ý tốt, lúc này mới gật đầu: "Cảm ơn, ta biết rồi."
Y quay lại diễn kiếm bình, Khai Dương Tiên Quân tuyên bố khảo hạch bắt đầu, mọi người được chia theo đội ngũ, đồng loạt bước vào bí cảnh.
Khi y mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình được truyền tống đến một khu rừng đá.
Những cột đá, núi đá hiểm trở dựng đứng trước mắt. Ba người nhìn nhau một cái, cẩn thận bước vào trong.
Cái gọi là trận đá nhân, dĩ nhiên không đơn giản chỉ là đánh bại một tôn đá nhân.
Trong khu rừng đá này có vô số quái thạch, biến ảo khôn lường, cực kỳ dễ lạc đường, mà thực sự có bao nhiêu đá nhân đang ẩn mình trong đó thì chẳng ai biết.
Bên trong im ắng đến đáng sợ, Kỷ Triều Vân bỗng giẫm lên một phiến đá lỏng lẻo, lập tức cảm thấy bất an: "Cẩn thận!"
Y kéo hai người kia lùi nhanh lại, khoảnh khắc sau, khu vực y vừa giẫm lên đột nhiên sụp xuống sâu hun hút, đá vụn lăn lóc, sau đó lập tức bị cơ quan ám khí dưới hố nghiền nát thành bụi.
Diệp Trầm Tinh cúi đầu nhìn xuống hố sâu, nuốt nước bọt: "Cái... cái bí cảnh này sẽ không thực sự lấy mạng người chứ?"
Kỷ Triều Vân: "...Cẩn thận là hơn."
Quả nhiên như lời Phượng Kỳ nói, cạm bẫy trong rừng đá trùng trùng điệp điệp, ba người vừa né tránh vừa tìm kiếm đá nhân, tốc độ chậm đến đáng sợ.
Kỷ Triều Vân dừng bước, đưa tay chạm lên trán, cảm giác nóng rực khác thường khiến y khẽ cau mày.
Cùng lúc đó, một luồng hơi nóng khác, mơ hồ mà khó phát giác, đang dần lan tỏa từ trong cơ thể y.
Không thể nào trùng hợp đến vậy được.
"Triều Vân, ngươi sao thế, không khỏe à?" Diệp Trầm Tinh hỏi.
Kỷ Triều Vân lắc đầu: "Không có gì."
Y ngẩng lên nhìn quang màn lơ lửng trên cao, con số hiển thị trên đó vẫn là mười bảy.
Đây chính là số lượng đội ngũ đang tham gia vào trận đá nhân.
Nơi này không phải bí cảnh thực sự, chỉ khi phá trận đá nhân thành công mới được truyền tống đến khu vực khảo hạch chính thức. Trình tự phá trận cũng quyết định thứ tự tiến vào bí cảnh.
Bí cảnh có tổng cộng một ngàn năm trăm con yêu tà, mỗi con bị đánh bại sẽ tính một điểm, và chúng sẽ không tái sinh. Điều đó đồng nghĩa với việc, đội nào vào bí cảnh càng muộn thì tình thế sẽ càng bất lợi.
Nếu Kỷ Triều Vân có thành tích khảo hạch nằm trong năm người cuối cùng của cấp Hoàng, y sẽ bị trục xuất khỏi thư viện.
Hai đồng đội cũng nhận ra sự lo lắng của y. Bắc Nhiễm hỏi: "Kỷ đại ca, bây giờ làm sao đây?"
Kỷ Triều Vân trầm ngâm giây lát, đáp: "Các ngươi lên đỉnh đá, làm theo kế hoạch."
"Được."
Hai người gật đầu, lập tức nhảy lên hai đỉnh đá ở hai phía Đông và Tây. Kỷ Triều Vân lấy từ trong ngực ra mấy lá bùa, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, giơ tay vẩy ra, khiến bùa bay đến dán chặt vào vách đá ở trung tâm.
"Phá!"
Y lập tức lùi nhanh ra sau, gần như ngay tức khắc, mấy đỉnh đá phía trước y nổ tung.
Vừa lùi, y vừa liên tục vung tay ném bùa ra, trong chớp mắt đã san phẳng toàn bộ khu vực nhỏ này. Đá vụn bắn tung tóe, bụi mù cuồn cuộn, thấp thoáng có một thứ gì đó bất thường khẽ động.
"Triều Vân, thấy rồi, hướng Tây Bắc!"
Diệp Trầm Tinh cao giọng hô, ba người lập tức lao về hướng Tây Bắc. Khi khói bụi tan đi, cả ba đã vây chặt một cột đá.
Cột đá vốn như vật chết, nhưng bỗng nhiên vặn vẹo biến hóa, bề mặt lởm chởm của nó không ngừng sinh trưởng, vươn cao, cuối cùng hóa thành một tôn đá nhân khổng lồ.
Cùng lúc đó, con số trên quang màn cuối cùng cũng thay đổi.
Mười lăm.
Đã có hai đội phá trận thành công và tiến vào bí cảnh trước.
Kỷ Triều Vân chỉ lướt mắt qua con số đó, không để tâm.
Khảo hạch bí cảnh dành cho cả đệ tử cấp Huyền và cấp Hoàng, hơn một nửa trong số họ đã từng vào bí cảnh trước đây, tốc độ phá trận nhanh hơn bọn y cũng là điều đương nhiên.
Y quét mắt nhìn hai đồng đội bên cạnh, ba người khẽ gật đầu với nhau, sau đó đồng loạt giương kiếm lao về phía đá nhân.
Bên ngoài bí cảnh, trên diễn kiếm bình đã dần có nhiều đệ tử cao cấp tụ tập.
Mỗi khi đến ngày khảo hạch, thư viện sẽ cho nghỉ một ngày. Tuy nhiên, đa số đệ tử ngày thường chỉ lo thanh tu, đến lúc được nghỉ cũng không có nơi nào để đi, nên chỉ có thể đến đây xem náo nhiệt.
Trên diễn kiếm bình, mấy tấm kính quang hiện lơ lửng tạo thành một vòng cung, chiếu lại tình hình bên trong bí cảnh. Hiện tại mới chỉ có hai đội vào trong, đều là đệ tử cấp Hoàng.
Từ xa, Phượng Kỳ tựa người trên một cành cây, lặng lẽ nhìn những quang kính trên diễn kiếm bình, đôi mày hơi nhíu lại.
Không hiểu vì sao, hôm nay hắn cứ có cảm giác bất an, nhưng lại không rõ bất an đến từ đâu.
Không lẽ sẽ có chuyện xảy ra?
Phượng Kỳ buồn bực dựa vào cành cây nhắm mắt dưỡng thần, bỗng một giọng nói vang lên từ dưới gốc cây: "Ta đoán là Nhị điện hạ sẽ đến đây. Sao thế, không yên tâm à?"
Phượng Kỳ mở mắt, bực bội nói: "Tống Tri Phi, ngươi không đi theo Giang Thành giám khảo, chạy đến chỗ ta làm gì?"
Tống Tri Phi đáp: "Giang Thành hôm nay cáo bệnh, không tham gia giám khảo."
Hôm nay Phượng Kỳ vốn đã tâm sự nặng nề, quả thật không chú ý xem Giang Thành có mặt hay không. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Hắn không muốn nhìn thấy Kỷ Triều Vân thì có."
Tống Tri Phi mỉm cười không đáp, lại nói: "Ta khá thích tính cách của con tiểu long này, cũng khó trách điện hạ lại quan tâm y đến vậy. Chỉ tiếc là, có vẻ y vẫn chưa hiểu thấu ý của điện hạ."
"Ý sâu xa?" Ánh mắt Phượng Kỳ hơi động, hỏi: "Ngươi cho rằng ta có ý sâu xa gì?"
Tống Tri Phi cười nhạt: "Ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là điện hạ có nhận ra cảm xúc của chính mình hay không."
Hơi thở Phượng Kỳ khựng lại, trong lòng như có thứ gì đó nhẹ nhàng gõ xuống, làm những cảm xúc thầm kín và chưa từng bộc lộ bỗng nhiên bị phơi bày dưới ánh sáng.
Hắn không phản bác, cũng không biểu lộ điều gì khác thường.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm người dưới tàng cây thật lâu, rồi chậm rãi nói với ý tứ sâu xa: "Tống Tri Phi, ngươi quả không hổ danh là đệ tử phàm nhân đầu tiên phi thăng vào cấp Thiên của thư viện. Luận về tu vi thì chưa nói, nhưng xét về cách đối nhân xử thế, Giang Thành còn kém ngươi xa lắm."
"Đa tạ điện hạ khen ngợi." Tống Tri Phi nói, "Ta nói đến đây thôi, giờ phải quay về giám khảo khảo hạch."
Hắn xoay người định rời đi, chợt nghe thấy Phượng Kỳ nhẹ giọng mở miệng: "Nghe nói hết năm học này, Giang Thành sẽ trở về kế thừa vị trí đảo chủ. Nếu lúc đó ngươi không có chỗ nào để đi, hoan nghênh đến Đăng Vân Lâu."
Bước chân Tống Tri Phi hơi khựng lại, rồi lễ độ đáp: "Hiện tại ta ở Đốc Tra Điện mọi thứ đều tốt, nhưng vẫn cảm tạ hảo ý của điện hạ."
Phượng Kỳ hừ lạnh một tiếng đầy hàm ý, không nói gì thêm, ngửa đầu tựa vào thân cây.
Bên trong rừng đá, Kỷ Triều Vân và đồng đội vẫn đang giao chiến với đá nhân.
Đá nhân trong khảo hạch chính thức mạnh hơn gấp nhiều lần so với trước đây bọn họ từng gặp. Dù ba người phối hợp rất ăn ý, nhưng vẫn vô cùng chật vật đối phó. Khi linh lực dần hao tổn, cơn khó chịu trong cơ thể Kỷ Triều Vân càng rõ ràng, thậm chí phản ứng của y cũng chậm đi nhiều.
"Triều Vân, cẩn thận!"
Diệp Trầm Tinh hét lớn, Kỷ Triều Vân còn chưa kịp phản ứng, bỗng thấy một bóng người lao về phía mình.
Diệp Trầm Tinh chắn trước y, lưng hứng trọn một cú đấm của đá nhân. Hắn rên khẽ một tiếng, cả hai loạng choạng ngã về phía sau, lăn vào một đống đá vụn.
Má y bị một mảnh đá sắc nhọn rạch ra vệt máu, nhưng y không để tâm, vội vàng ném ra hai lá bùa cầm chân đá nhân, rồi đỡ Diệp Trầm Tinh dậy: "Ngươi sao rồi?"
Diệp Trầm Tinh mặt tái nhợt, lẩm bẩm chửi thầm một câu, hồi lâu sau mới lên tiếng: "... Cái thứ này ra tay cũng ác thật, may mà ta chịu đòn giỏi."
"Kỷ đại ca!"
Bắc Nhiễm ở đằng xa hét lên: "Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, làm sao đây?!"
Cả hai đồng loạt ngước nhìn quang màn trên cao, con số hiển thị đã giảm xuống tám.
Trong số đội ngũ tham gia khảo hạch lần này, có tám đội cấp Huyền, chín đội cấp Hoàng. Nghĩa là, ít nhất đã có một đội cấp Hoàng tiến vào bí cảnh.
"Nhất định còn cách khác..." Kỷ Triều Vân lẩm bẩm.
Lúc trước, Phượng Kỳ đã làm thế nào trong kỳ khảo hạch của hắn?
Tân sinh nhập học ba tháng đều phải tham gia khảo hạch. Phượng Kỳ nhập học trễ, khi đó chỉ còn chưa đầy một tháng là đến kỳ thi. Tiên Tôn vốn định để hắn tạm hoãn vài tháng, nhưng Phượng Kỳ lúc ấy lại kiêu ngạo, quyết tâm tham gia kỳ thi ngay và giành được hạng nhất trong vũ thí bí cảnh một cách dễ dàng.
Ban đầu, Kỷ Triều Vân tưởng hắn dựa vào tu vi cao để cường hành phá trận. Nhưng không lâu trước đây, Phượng Kỳ lại muốn nói cho y biết bí quyết vượt qua trận đá nhân này.
Chẳng lẽ thực sự còn có cách khác?
Ba người vẫn đang giằng co với đá nhân, trong khi đó con số trên quang màn tiếp tục giảm nhanh hơn: bảy, sáu, năm, bốn, ba...
Chỉ còn lại ba đội.
Cơn khó chịu trong cơ thể cộng với áp lực thời gian khiến đầu óc Kỷ Triều Vân càng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Y bình tĩnh quan sát xung quanh.
Suốt ba tháng qua, y đã nghiên cứu về đá nhân rất kỹ. Nếu thực sự còn một phương pháp khác, thì manh mối nhất định nằm trong rừng đá này.
Địa hình rừng đá gồ ghề hiểm trở, lối đi quanh co khó đoán, lại ẩn chứa vô số cạm bẫy...
"Bí cảnh có nhiều cạm bẫy. Một khi rơi vào đó sẽ rất khó thoát ra, hơn nữa còn dễ bị thương, ngươi phải cẩn thận."
Trong đầu Kỷ Triều Vân chợt vang lên lời Phượng Kỳ nói với y trước khi vào bí cảnh.
Cạm bẫy.
Như một tia sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, khiến mọi thứ đột nhiên sáng tỏ.
Y lập tức hô lớn: "Là cạm bẫy! Dụ nó vào bẫy, lợi dụng địa hình để kẹt nó lại, rồi kích hoạt cơ quan ám khí đối phó với nó!"
Một nén nhang sau, con số trên quang màn từ ba trực tiếp trở về không. Ba đội cuối cùng đồng loạt tiến vào bí cảnh.
Những hàng cây tùng cao ngút, tán lá rậm rạp che khuất cả bầu trời, không khí trong rừng ẩm thấp và lạnh lẽo.
Một luồng sáng lóe lên giữa rừng cây, Kỷ Triều Vân bước ra khỏi trận pháp truyền tống, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng. Xa xa, dòng nước róc rách chảy qua khu rừng, y chậm rãi tiến đến, quỳ một gối xuống bờ sông, vốc nước rửa mặt.
Nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay y đang khẽ run lên.
Kỷ Triều Vân lau sạch nước trên mặt, giơ tay mở ra một quang màn.
Trên đó là hai bảng điểm, ghi lại thành tích của cấp Huyền và cấp Hoàng. Hiện tại, người đứng đầu bảng cấp Hoàng đã có bảy điểm.
Trong khi đó, ba đội cuối cùng tiến vào bí cảnh, tổng cộng mười ba người, điểm số sau tên họ vẫn là con số không.
Y nhìn chằm chằm vào cái tên của mình ở cuối bảng, bật cười giễu cợt, rồi thu quang màn lại, đứng dậy đi vào rừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Điều các bạn mong đợi sắp đến rồi.
--
Tác giả:
Về chương trước, tôi muốn gửi lời xin lỗi.
Truyện này có tag ngọt, chắc chắn không phải là lừa đảo gắn thẻ bừa. Nhưng đột nhiên mở màn ngược mà không báo trước đúng là sơ suất của tôi. Lần sau nếu có tình tiết ngược, tôi sẽ cảnh báo trước một ngày để mọi người tránh. Trong phần tác giả nói của chương 16, tôi cũng sẽ thêm vào.
Cốt truyện đã được định sẵn, tôi sẽ viết theo kế hoạch ban đầu. Ngọt ngào chắc chắn sẽ có, tin tôi đi.
Tất cả độc giả đã để lại bình luận trong chương trước và chương này đều sẽ nhận hồng bao, phát liên tục đến trước khi chương mới cập nhật. Mong mọi người tha thứ cho tôi QAQ *cúi đầu*
Ỏ tác giả cute quaá đi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store