(ĐM) kỷ cambri trở lại - Thủy Thiên Thừa
[NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT] 5
Năm bảy tuổi, Trang Nghiêu đã biết bí mật thân phận của mình, phẫn nộ rời khỏi viện khoa học quốc gia. Nó chọn sẽ định cư ở Quý Dương, bởi vì lúc ấy đúng lúc có một dự án nghiên cứu khoáng sản được tiến hành ở núi Tức Phong khiến nó cảm thấy hứng thú.Sau khi rời khỏi Bắc Kinh, nó mang đi một lượng kinh phí nghiên cứu đáng kể và một vài thiết bị nghiên cứu, "ba" nó không hề ngăn cản, lại "bật đèn xanh" khi lượng mua của nó vi phạm tài liệu thí nghiệm. Nó không tin người đàn ông đó áy náy chút gì với mình, chuyện này cùng lắm là vì để cho bộ não quý giá của nó có thể phát huy tác dụng sớm hơn, nhiều hơn mà thôi.Sau khi đi đến thành phố xa lạ này, nó mất một năm tạo ra cơ sở thí nghiệm của mình. Nó cảm thấy phần lớn thời gian của mình đều đã có việc để làm, chỉ là thỉnh thoảng... thỉnh thoảng nó cũng thấy nhớ những ngày cùng nghiên cứu với những "đồng nghiệp" đáng tuổi cha chú mình.Cơ sở thí nghiệm của nó rất lớn, chiếm trọn một biệt thự rộng hơn hai trăm mẫu. Bình thường, trừ phi bắt buộc thì Trang Nghiêu không tiếp xúc với bất cứ ai, cũng rất ít khi ra ngoài. Kiến thức là bạn bè của nó, nó cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả....Có một mùa hè, vào một ngày nào đó vô cùng nóng bức, khi Trang Nghiêu đang làm việc trong phòng thí nghiệm đã bật điều hòa, nhìn ra ánh dương rực rỡ lóa mắt ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy hơi muốn ăn kem. Nó vốn có thể gọi điện kêu người làm đưa đến đây, nhưng nó lại muốn tự mình ra ngoài mua, bởi vì nó nhận ra đã lâu rồi mình không phơi nắng, như vậy bất lợi cho xương phát triển.Nó cởi quần áo thí nghiệm, cầm ví và chìa khóa theo, đi ra ngoài.Bên ngoài quả nhiên nóng đến sắp nướng cháy được người, Trang Nghiêu đi dọc theo con phố mới không được bao xa mà đã đầm đìa mồ hôi.Khi dạo qua một tiệm thú kiểng, nó đột nhiên bị hấp dẫn bởi một tấm áp phích dán ngoài cửa.Đó là ảnh chụp của một con mèo, con mèo đó trông có vẻ mới được ba, bốn tháng tuổi, hầu hết là màu trắng, trên mặt có phần lông màu xám đổ theo hình chữ V, mũi hồng hồng, miệng nhỏ xinh xắn, điểm thu hút nhất là nó có một đôi mắt to tròn trong sáng như pha lê tím, trông đáng yêu đến lạ. Trang Nghiêu không tìm hiểu quá nhiều về mèo, không biết đây là giống mèo gì. Nó chỉ cảm thấy con mèo này trông thật đẹp, đủ để hấp dẫn bất cứ người nào dừng chân. Nó nhìn vài giây rồi đẩy cửa bước vào tiệm.Chủ tiệm cười hỏi: "Cậu bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?"Trang Nghiêu chỉ vào tấm áp phích: "Đó là mèo của tiệm này phải không?""Đúng vậy, nó là con mèo Ragdoll thuần tốt nhất tiệm của cô quyết định dùng để lai giống.""Nó ở đâu?"Chủ tiệm dẫn Trang Nghiêu vào trong: "Kìa, đang ngủ bên đó đó."Trang Nghiêu đi tới, con mèo vốn đang cuộn mình thành một cục lông ngon lành ngủ trên chiếc sopha nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Nghiêu.Một người một mèo cứ như vậy đối diện nhau, trong khoảnh khắc đó, như có cái gì đó gõ nhẹ vào tim Trang Nghiêu, đôi mắt pha lê tím hoàn toàn hấp dẫn nó. Nó ngẩng đầu nhìn chủ tiệm, nói chắc chắn: "Bán cho tôi."Chủ tiệm ngẩn ra, cười: "Cậu bạn nhỏ, giống mèo này đắt lắm, hơn nữa con này tiệm không định bán, bây giờ cháu có thể đặt trước con của nó."Trang Nghiêu lấy di động ra, gõ một vài chữ: "Tôi trả từng này, bán cho tôi."Chủ tiệm vừa nhìn thấy con số, mắt mở trừng trừng, lúng túng: "Cậu bạn nhỏ, cháu đừng nghịch nữa, ba mẹ cháu đâu?""Đưa tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản." Trang Nghiêu trừng mắt: "Ngay bây giờ."Chủ tiệm bị khí thế của nó làm cho rung động, cho đến lúc cô giao ra tài khoản ngân hàng mà còn chưa phục hồi, tại sao mình phải tin lời một đứa bé tám tuổi cơ chứ.Trang Nghiêu nhanh chóng chuyển tiền sang, khi chủ tiệm nhìn thấy nội dung tin nhắn, kinh ngạc đến không khép miệng lại được.Trang Nghiêu đi tới bế con mèo lên, khi nó ôm vào lòng chú mèo lông xù thơm tho mềm mại, cơ thể nó bỗng cứng lại. Hình như nó chưa từng sờ thứ gì mềm mại lại ấm áp như thế, tuy rằng con mèo rất nhẹ nhưng nó lại ôm rất nghiêm túc, sợ làm té nó. Bộ lông mềm của mèo con chạm vào da nó, khiến nó cảm thấy trái tim cũng hóa mềm.Mèo con không hề sợ người lạ, ngẩng đầu liếm cằm Trang Nghiêu, sau đó dụi dụi vô cùng thân thiết. Khóe miệng Trang Nghiêu nhếch lên một nụ cười nhẹ, ôm mèo định đi.AdvertisementChủ tiệm đuổi theo: "Này, cậu bạn nhỏ, nó còn phải tiêm vài mũi dự phòng nữa, cháu nhớ định kỳ mang nó về đây nha!"Trang Nghiêu nói: "Tôi biết rồi." Nó viết vào giấy một địa chỉ: "Mang mọi thứ cô nghĩ là nó cần đến địa chỉ này." Nói xong bỏ đi, không quay đầu lại....Trước sau không đến năm phút đồng hồ, khi Trang Nghiêu quay lại đứng dưới ánh mặt trời, nhận ra mình đã mua một con mèo, không khỏi có chút buồn cười.Thời tiết nóng bức mà ôm ấp một con mèo dày lông rất không phù hợp, con mèo kêu lên khe khẽ, âm thanh mềm mại như có thể chảy nước vậy.Trang Nghiêu ôm nó vào siêu thị, mua vài que kem. Nó xé bao bì, cắn một miếng, cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Nó đưa que kem đến miệng mèo con, mèo con thè cái lưỡi non hồng ra dè dặt liếm một cái, hình như bị lạnh, vội thụt lưỡi về.Trang Nghiêu bật cười.Mèo con liếm mũi, lại vươn lưỡi liếm kem, lúc này có vẻ đã nếm được vị ngọt, khoái trá ăn một chút.Một người một mèo, cứ như vậy vừa ăn kem, vừa quay về nhà....Trang Nghiêu đặt con mèo xuống bàn trà trong phòng khách, khoanh tay nhìn nó. Con mèo im lặng ngồi trên bàn trà, cũng nhìn Trang Nghiêu."Chủ tiệm nói mày là mèo Ragdoll (Bố Ngẫu), vậy mày tên A Bố đi."A Bố nghiêng đầu, thè lưỡi, cái đuôi ở phía sau vỗ lạch cạch vào bàn trà, vui mừng kêu meo một tiếng.Trang Nghiêu vươn tay, thử thăm dò: "A Bố, lại đây."A Bố nhổm dậy, nhảy vào lòng nó.Trang Nghiêu mừng rỡ: "Ha ha, không hổ là mèo của tao, thông minh lắm!"A Bố vô cùng thân thiết cọ vào cổ, vào má nó. Trông họ hoàn toàn không giống như chủ và thú cưng mới quen biết không quá nửa tiếng mà như đôi bạn đã thân mật nhiều năm vậy....Trang Nghiêu cảm thấy, bắt đầu từ ngày nó đưa A Bố về nhà, cơ sở thí nghiệm của nó đã có một chút mùi "nhà".A Bố lớn lên từng ngày từng ngày, cơ sở thí nghiệm chính là tòa thành nhỏ của nó. Trang Nghiêu đặc biệt tạo ra cho nó rất nhiều phương tiện giải trí trên cao, cả một mặt tường trở thành võ đài cho nó thi triển, A Bố có thể tùy ý vui đùa trong không gian rộng lớn này. Nhưng bất luận chơi đùa thế nào, nó cũng sẽ không quên chuyện làm bạn với Trang Nghiêu. Có khi A Bố ngồi một bên nhìn Trang Nghiêu làm việc, khi thì nhảy lên gối Trang Nghiêu để... ngủ.A Bố càng ngày càng hiểu chuyện, mỗi tối vào đúng 11 giờ, nó sẽ kêu Trang Nghiêu đi nghỉ, ngủ tại một nơi bàn tay Trang Nghiêu có thể chạm đến, sáng hôm sau 7 giờ lại gọi nó rời giường.Họ là người thân, là bạn bè của nhau, chỉ cần có nhau, bất luận thế giới thay đổi ra sao, họ cũng sẽ không cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store