[ĐM]Hồng Bạch Song Hỉ (chưa beta)
Chương 25
Chương 25Chùa Bạch Thủy, phòng thiền."Ngân Hạnh trai chủ gửi vật này cho bần tăng.” Trụ trì lấy ra một chiếc hộp gỗ: “Giờ đã đến lúc trao vật cho người rồi.”Bốn bề yên tĩnh. Hai người quỳ trên đệm đan bằng trúc trắng.Mộc Cát Sinh ngẩng đầu nhìn dòng thư pháp treo trên tường, nét mực tung hoành phóng túng, là một bức cuồng thảo."Nét chữ này đậm khí phách của bậc anh tài, đại sư sưu tầm được sao?"Trụ trì mỉm cười điềm đạm: “Là bút tích của Ngân Hạnh trai chủ năm xưa, do chính người viết tặng."Mộc Cát Sinh giật mình: “Là chữ của sư phụ?”Trong ấn tượng của y, nét chữ của Ngân Hạnh trai chủ rõ ràng nghiêm chỉnh, thường viết theo lối Liễu Thể rất đẹp. Lối cuồng thảo phóng túng vô kỷ luật như này, thật khó tưởng tượng lại xuất phát từ đôi tay bệnh tật gầy yếu ấy.*Thư pháp chữ thảo | Thư Pháp Liễu Thể.
Tuốt xanh ánh biếc, viết vần Sở ca."Trụ trì từ tốn nói: “Câu này trích từ ‘thi quỷ’ của Lý Trường Cát. Ý thơ trang nghiêm nhưng ẩn sát khí, vốn chẳng hợp với thiền phòng chốn chùa chiền. Nhưng trước khi Ngân Hạnh trai chủ qua đời, đã nhờ bần tăng treo bức thư pháp này tại đây. Trong đó có hàm ý gì, e chỉ có Mộc công tử mới hiểu được.”"Tài hoa của sư phụ, Cát Sinh chưa học được phân nửa."Mộc Cát Sinh khẽ lắc đầu: “Đại sư có biết về cuộc đời của người không?”“Dòng Thiên Toán xưa nay vốn một thân một mình. Ngân Hạnh trai chủ lập thư trai trong chùa này cách đây hơn ba mươi năm. Về trước nữa, thì bần tăng cũng không rõ.”“Hơn ba mươi năm trước à…” Mộc Cát Sinh thở dài: “Người khi ấy trông cũng chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi.”“Không giấu đại sư, tôi hoàn toàn không biết gì về quá khứ của sư phụ. Thiên Toán Tử vốn không có tên trong sổ sinh tử, ngay cả Phong Đô cũng tra chẳng ra. Giờ nghĩ lại, kẻ làm đồ đệ như tôi thật bất hiếu."“Chuyện đã qua không thể trở lại, chuyện tương lai vẫn có thể bù đắp.”
trụ trì niệm một câu A Di Đà Phật, rồi nói: "Giờ hộp gỗ đã trao đúng người, coi như không phụ sự gửi gắm của Ngân Hạnh trai chủ.”"Chuyện hôm nay vẫn khiến tôi lo lắng, nhưng thấy được nét chữ của sư phụ, dường như mọi thứ đều đã nằm trong dự tính của người.”Mộc Cát Sinh khẽ cười: "Hiểu được như thế, lòng tôi cũng nhẹ đi đôi phần. Chỉ là chuyện tôi đến lấy tiền Sơn Quỷ, xin đại sư đừng nói cho các chư tử khác biết."“Công tử yên tâm. Bần tăng không nhận sự phó thác của bảy nhà, chỉ là của một mình Ngân Hạnh trai chủ mà thôi.”Mộc Cát Sinh chào tạm biệt trụ trì, rồi trở lại thư trai, bước vào hương đường.Vật trụ trì trao cho y là một chiếc hộp gỗ vô cùng bình thường, nó cũ kỹ, giản đơn, không hoa văn, còn chẳng có lấy một chốt khoá đồng. Trông cứ như một khối gỗ vuông nhẵn bóng.Mộc Cát Sinh mân mê chiếc hộp, đang tìm cách mở, thì bỗng nghe một tiếng "cạch", giữa nắp hộp hé ra một khe hở nhỏ.Mộc Cát Sinh mỉm cười: “Không hổ là tay nghề của Mặc gia.”Bên trong là bốn mươi chín đồng Sơn Quỷ hoa tiền, một phong thư, và một túi gấm.Mộc Cát Sinh mở thư ra, chỉ thấy một hàng chữ: “Người Phong Đô đến, lấy hoa tiền. Gặp biến cố lớn, mở túi gấm.”Y đơ người giây lát, rồi bật cười ha hả: “Sư phụ ơi sư phụ, việc gì trên đời này người đều tính trước được hết sao? Lại còn nói gặp biến cố lớn thì mở túi gấm, người tưởng mình là Gia Cát Lượng à? Hơn nữa, quân sư nhà người ta còn để cho Triệu Vân tận ba túi cơ*, người chỉ để lại cho con một cái, có cần keo kiệt thế không.”(*)Trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" lúc Lưu Bị sang Đông Ngô ở rể, chỉ dắt theo được mỗi Triệu Tử Long(Triệu Vân), Gia Cát Lượng có đưa cho Bị ba túi gấm, dặn hễ gặp chuyện khó thì mở.Mộc Cát Sinh nói xong liền dốc túi gấm, đổ cả nắm tiền ra, sau lại phát hiện dưới đáy hộp còn dán một tờ giấy nhỏ, vẫn là nét chữ của Ngân Hạnh trai chủ:“Con là Triệu Tử Long à, còn ở đó mà chê sư phụ keo kiệt."Mộc Cát Sinh: “……”Sư phụ đến cùng vẫn là sư phụ, hiểu rõ đệ tử nhà mình đến từng chân tơ kẽ tóc.Mộc Cát Sinh cứng họng, chẳng biết nói gì, chỉ đành nhặt lại hết số hoa tiền, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn hương án, cung kính bái phục dập đầu ba cái liền.
...Ngày hôm sau, Phong Đô nhận được thư của Mộc Cát Sinh.Ngày hai mươi tháng chín âm lịch, âm binh xuất quan.Sau đó suốt mấy tháng liền, Mộc Cát Sinh bận đến tối mặt tối mũi. Gà chưa gáy đã phải bò dậy làm việc, lúc về nhà ngã đầu xuống giường liền ngủ mê man. Quân lính được y huấn luyện bắt đầu có dấu hiệu tiến bộ, nhưng vẫn còn vô vàn chuyện khiến người ta đau đầu.Đớn nhất là việc trang bị trong nước thua xa so với nước ngoài.Phần lớn đều sử dụng súng trường Trung Chính, tầm bắn không bằng các loại súng khác hiện giờ.Mộc Cát Sinh đứng giữa bãi tập bắn, bức bối chửi đổng: "Triều Thanh khi xưa ký cái hiệp ước quốc tế chết dẫm gì không biết, quân đội còn bị cấm dùng đạn Dum-Dum*!”(*)Dum-Dum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này. Công ước quốc tế cấm sử dụng.Đạn Dum-Dum có sức sát thương cực lớn, đầu đạn khi vào cơ thể mới nổ, vì thế còn bị gọi là “đạn nở”.Nhưng quân đội trong nước nghèo rớt mồng tơi, ngoài súng hạng nhẹ và vài quả lựu đạn ra chẳng có trang bị gì đáng giá.Còn những thứ như súng tiểu liên, ống phóng đạn thì hoàn toàn không có, nói chi đến súng trường tự động. Lão binh kỳ cựu nghe tên toàn ngơ ngác.Mộc Cát Sinh tức muốn tăng xông, ba ngày hai bữa là phải ngửa đầu chửi mẹ vài tiếng.Sớm biết thế này, mặc cho ở nước ngoài khổ cực cỡ nào, y bất chấp dù có bán luôn cả Mộc Phủ cũng phải gom theo mấy lô vũ khí về nước. Tình hình trong nước chiến sự khắp nơi, giao thông bị phong tỏa, có tiền cũng chỉ đành ngửa mặt than trời.Mộc Tư Lệnh bao năm qua tuy nuôi con chẳng khác nào nuôi chó, nhưng đội quân ông để lại cho Mộc Cát Sinh đã là đơn vị có trang bị tốt nhất trong nước.Toàn quốc chỉ có hai mươi sáu khẩu pháo, chừng đó thôi đã tưởng tượng được các đội trên tuyến đầu còn khốn khổ đến mức nào.Cuối cùng, nhóm binh sĩ lão làng vò đầu bứt tóc nghĩ ra một cách.Súng trường kiểu Trung Chính bắn không xa, thì bù bằng sức sát thương. Họ mài đầu đạn trên đá cho bớt nhọn, tạo thành bề mặt tù thô ráp, đạn bắn trúng mục tiêu sẽ tạo nên vết thương lớn, gây thương tích nặng.Ra nước ngoài học được biết bao nhiêu công nghệ tân tiến, về nước lại chẳng bổ béo mặt nào, cuối cùng phải dùng phương pháp "thủ công" này.Mộc Cát Sinh nghĩ mà bực, bốn năm du học như đổ sông đổ bể, giá mà khoảng thời gian đó theo cha ra chiến trường, hoặc ít nhất tập tành buôn bán kiếm được một khoản vẫn hơn ngồi đây cắn răng chịu khổ.Lão tham mưu bên cạnh thì ngược lại hoàn toàn, ông nhìn y, cười híp mắt: “Thiếu gia lớn thật rồi.”“Thôi chú đừng chọc con nữa. Đợi cha con về, cưới vợ cho con, không lâu sau có khi con cũng làm cha người ta rồi, còn nhỏ nhắn gì.” Mộc Cát Sinh vừa nói vừa nuốt vội mấy miếng cơm nguội: "Hơn nữa thời thế loạn lạc như này, ai còn rỗi hơi mà làm thiếu gia chứ.”Lão tham mưu đặt sổ điện báo lên bàn, trước khi đi vẫn cười: “Thiếu gia nói phải.”Ông là cựu binh thân tín theo chân Mộc Tư Lệnh bao năm, là người trông Mộc Cát Sinh khôn lớn. Mộc Cát Sinh chẳng nói nữa, chỉ cúi đầu vả đại cho xong bát cơm nguội, nửa chừng bị nghẹn ná thở, y quay qua lật tung kệ tủ tìm bình nước nóng: “Mẹ kiếp, có thiếu gia nào khổ như tôi không?"Cuối cùng tìm được, nhưng trong bình trống rỗng.Y chán nản lê lết đi hứng nước nóng, tiện thể ghé qua phòng thông tin gọi điện.“A lô – Dì Triệu ơi, lão nhị có đó không?”Đúng lúc Tùng Vấn Đồng đang ở Quan Sơn Nguyệt, hắn nhận điện thoại: "Chuyện gì?”“Ngày mai mang cơm qua đây cho ông —”Đương nói dở câu, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, đường dây điện thoại liền bị ngắt, chỉ còn lại tiếng “tút tút” đơn điệu.Toàn bộ doanh trại chấn động.Mộc Cát Sinh vứt luôn bình nước, lao thẳng lên đài quan sát.Doanh trại đóng quân tựa núi, đứng ở đây có thể nhìn toàn khu thành. Tiếng nổ vừa rồi y nghe rất rõ, phát ra từ phía trong thành.Mộc Cát Sinh lao như bay lên tầng cao nhất, xa xa chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn bốc lên, gió lạnh gào rít, tầm nhìn mờ mịt.Y bảo lính cần vụ đi theo lấy cho mình một cái ống nhòm, rồi lấy ra mấy đồng tiền Sơn Quỷ, sắp xếp chúng dựa theo từng nơi bốc khói trong thành.Mộc Cát Sinh nhìn trận hình vừa được xếp ra, sắc mặt biến đổi."Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?" Y hỏi lính cần vụ bên cạnh.Lính cần vụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, nhanh nhảu đáp: "Ngày 29 tháng 10."Mà ngày 29 tháng 10 dương lịch chính là 29 tháng 9 âm lịch.Mộc Cát Sinh không nói thêm tiếng nào, lập tức quay đầu chạy, chỉ kịp ném lại một câu: “Cử một tiểu đội chuẩn bị vào cứu trợ, những người còn lại ở nguyên vị trí chờ lệnh. Chưa có lệnh của tôi, không ai được phép vào thành."Miệng nói không được manh động, nhưng y lại xung phong chạy vào thành trước. Mộc Cát Sinh chạy như điên đến thẳng nhà họ Ô, không thèm gõ cửa mà trực tiếp leo tường vào, vừa vặn đụng mặt Ô Tử Hư đang đi ra ngoài."Cậu đến đúng lúc lắm.” Ô Tử Hư tóm lấy cánh tay y: “Đường dây điện thoại bị cắt, tôi đang định ra ngoài thành tìm cậu.”Mộc Cát Sinh nhìn tẩu Cô Vọng trong tay đối phương, nghiêm giọng hỏi: “Vừa rồi trong thành có biến, là do Phong Đô phải không?”“Âm binh xuất quan.” Ô Tử Hư đáp gọn bốn chữ, giọng trầm xuống: "Thập điện Diêm Vương sắp không khống chế nổi nữa rồi. Bà lớn Thái Tuế và toàn bộ trưởng lão trong tộc đã đến đó. Tôi có chuyện phải nói rõ cho cậu biết, cậu nhớ kỹ...""Tôi vẫn luôn muốn hỏi." Mộc Cát Sinh ngắt lời: "Âm binh xuất quan, rốt cuộc là vượt cửa nào?"“Cửa Tây Thành.” Ô Tử Hư đáp: “Âm binh xuất quan, vạn quỷ tràn về. Âm binh bị trấn áp ở đất A Tỳ, tương sinh tương khắc với oán hồn lệ quỷ trong quan, tạo nên thế cân bằng.Nhưng khi nhân gian đại loạn, oán khí tăng vọt, cán cân ấy sẽ bị nghiêng hỏng, đất A Tỳ không còn giữ nổi âm binh nữa. Một khi âm binh phá được cổng Tây Quan, Phong Đô sẽ thành biển máu.”Mộc Cát Sinh nắm chặt cánh tay Ô Tử Hư: "Ông cũng định xuống đó à?”"Cậu là người nhà họ Mộc thì tôi là người của Âm Dương gia, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Ô Tử Hư cười nhạt: “Lão tứ, còn gì muốn hỏi nữa không?”"Ông chắc được bao nhiêu phần?"“Khó nói.”“…Vậy thì nhất định phải sống mà trở về.”“Tất nhiên.” Ô Tử Hư vỗ vai y, cười: "Nơi đây là cố hương, đi đâu cũng trở về. Dẫu có chi ly đôi ngả âm dương, tôi giá nào cũng phải về tìm các cậu.”Tiễn Ô Tử Hư đi rồi, Mộc Cát Sinh lấy tiền Sơn Quỷ ra gieo một quẻ, xác định chỗ nguy hiểm nhất trong thành, rồi chạy nhanh đến đó.Trước mắt y là một ngã ba, mặt đất sụp xuống tạo thành một hố sâu không đáy, từng đợt gió lạnh thốc lên. Vừa nhìn xuống y đã nhận ra ngay, đây chính là nơi lão ngũ đi lạc năm xưa, cũng là Âm Dương Thang, con đường nối giữa cõi người và cõi quỷ.Ngoài người của Âm Dương gia, không ai có thể mở được Âm Dương Thang.Năm đó, người tự tay mở ra nó chính là bà lớn Thái Tuế Ô Nghiệt. Giờ thang này lại tự động mở, chứng tỏ địa mạch đã hỏng, tình hình dưới Phong Đô nghiêm trọng hơn y tưởng rất nhiều.Giữa khuya, dân chúng bị tiếng nổ lớn đánh thức, hè nhau đổ ra đường vây quanh miệng hố, xôn xao bàn tán.Mộc Cát Sinh vung ra một đồng tiền Sơn Quỷ, trấn áp luồng âm khí xung quanh, rồi tiện tay lấy một chuỗi đèn lồng đỏ treo trên mái hiệu buôn bên cạnh, xếp thành một vòng quanh miệng hố.“Bà con yên lặng.”Mộc Cát Sinh cất giọng sang sảng: "Đường xá lâu năm chưa tu sửa, vừa rồi mới bị sụt lở, mọi người tuyệt đối đừng đến gần. Đêm tối đường trơn, bà con mau về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ có người đến xử lý.”Việc gấp trước mắt là phải giải tán đám đông. Thang Âm Dương mở rồi, chẳng biết sẽ có thứ gì chui lên, tình hình đang rối ren, nếu lại có thêm mấy thứ thần thần quỷ quỷ xuất hiện, e rằng cả thành sẽ nguy mất.""Cậu ơi..." Một bà lão chống gậy hỏi: "Giặc đánh đến rồi sao?"“Vừa nãy có phải là pháo bắn tới không?”“Không phải đang đánh nhau ở phía nam sao? Vậy mà nhanh thế đã tới đây rồi?”Mộc Cát Sinh ngẩn ra, vơ ngay lý do đó: “Dạo gần đây không được yên ổn, mọi người giải tán trước đi! Tụ tập lại một chỗ càng dễ biến thành bia ngắm. Quân đội trấn giữ thành sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người!"“Ai đấy?” Có người quay sang nhìn, thấy quân phục trên người Mộc Cát Sinh liền hỏi: “Lính à? Các anh giữ nổi thành sao?”Mộc Cát Sinh im lặng, trước mắt bao người lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành đáp: "Chị gái này, chị về nhà nghỉ ngơi trước. Ngày mai sẽ có thông báo toàn thành, nhất định sẽ cho chị một lời giải thích."“Giải thích cái gì? Từ tháng bảy đến giờ, đám lính lác các anh nói giải thích bao nhiêu lần rồi?!” Người đàn bà trừng mắt: “Có ngon thì ra chiến trường đánh giặc đi! Ở đây ra vẻ cái gì?”“Đúng đó! Từ lúc khai chiến tới nay có thắng được trận nào đâu! Một lũ lính vô dụng!”“Toàn bọn chỉ biết bắt nạt dân nhà, ra ngoài toàn co vòi!”“Hàng ngày bắt dân nộp lương nộp thuế, nước nhà bị đám sâu mọt như bọn này đục hỏng hết rồi!"Lòng người căm tức, như một hòn đá ném xuống mặt nước khuấy lên ngàn lớp sóng. Dạo này thời thế bất ổn, ai nấy đều thấp thỏm sợ hãi, chỉ lo lỡ một chút thôi là bỏ mạng giữa chiến tranh loạn lạc. Mộc Cát Sinh biết mình xui xẻo đụng trúng họng súng rồi, nên bất kể dân chúng có mắng mỏ thế nào y cũng chẳng để tâm, dù sao họ cũng chỉ là muốn tìm nơi trút giận thôi. Y mặt dày quen rồi, người ta có chửi tới đâu cũng kệ. Nhưng Thang Âm Dương đã mở, đám người này cứ đứng đây thì sớm muộn cũng rước họa, lỡ có ai chết bất đắc kỳ tử, chuyện xảy ra trước mắt, chẳng biết dân chúng còn đồn ra thành cái gì."Mọi người..." Có cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng: "Anh trai này là con của Mộc Tư Lệnh, anh ấy sẽ giúp chúng ta, mọi người bình tĩnh một chút…”"Ối giời ơi.” Người đàn bà bên cạnh túm tóc cô gái, giật mạnh: “Con nhỏ này, thấy trai đẹp liền hùa theo à? Mày có lương tâm không?"“Con trai Mộc Tư Lệnh sao? Là cái thằng chuyên phá làng phá xóm năm xưa chứ gì?"“Nó chẳng phải đã đi du học nước ngoài rồi à? Ngân Hạnh trai chủ chết nó còn chẳng thèm về, giờ đứng đây nói gì?!""Đã bất hiếu với thầy, còn sính ngoại phản quốc.”Mộc Cát Sinh chịu không nổi nữa, xắn tay áo, muốn chửi lộn chứ gì? Loại người như con mụ này là phải chửi mới yên, chẳng quan tâm người ta đồn y gây với đàn bà con gái nữa.Y hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì bất ngờ có người bắt lấy tay y, thấp giọng nói: “Đừng chửi, để tôi.”Mộc Cát Sinh bị nghẹn, quay đầu quát: “Sao anh biết tôi định chửi người ta?”Sài Thúc Tân nhướn mày nhìn y, bày ra vẻ mặt chẳng lẽ không phải sao?Không biết người kia tới từ khi nào, anh đứng chắn trước mặt y, cất giọng trầm ổn, rõ ràng: “Đêm đông lạnh lẽo, thuốc men trong thành lại khan hiếm, mọi người mau về nhà tránh gió, khéo lại cảm lạnh.”Nói rồi lễ phép nghiêng mình: “Chuyện hôm nay, quân lính trong thành tuyệt đối sẽ có biện pháp xử lý. Sáng mai nhất định sẽ có thông báo đến cho bà con.""Hồi nãy giải thích rồi đó.” Mộc Cát Sinh đứng cạnh lẩm bẩm: “Do đường cũ, bất ngờ sạt lở."Sài Thúc Tân quay đầu liếc y một cái. Mộc Cát Sinh lập tức làm động tác kéo khóa miệng.Sài Thúc Tân quanh năm khám bệnh bốc thuốc trong thành, danh tiếng cực kỳ tốt, anh vừa lên tiếng, mọi người cũng không tiện nói gì nữa, từ từ giải tán.Anh xoay lại hỏi Mộc Cát Sinh: “Cậu vào thành một mình à?”“Tôi có phái một đội cứu trợ đến, nhưng nơi này nguy hiểm quá, không cho họ tới ngay.” Mộc Cát Sinh nhìn xuống cái hố đen sâu hoắm: “Đây là Thang Âm Dương.”“Tôi nhớ.”“Bên dưới có thứ gì đó.” Mộc Cát Sinh nói: “Tôi tạm thời dùng tiền Sơn Quỷ để trấn lại rồi, nhưng không giữ được lâu. Phải có người xuống dưới đóng Thang Âm Dương lại.”“Anh đừng đi.”Mộc Cát Sinh thấy vẻ mặt Sài Thúc Tân liền đoán được anh định nói gì: "Anh ít khi xuống Phong Đô, không có kinh nghiệm. Lão nhị đâu? Gọi hắn tới.”“Quan Sơn Nguyệt sập mất nửa rồi, Mặc Tử đang cứu người bên đó.”“Quan Sơn Nguyệt cũng sập à?” Mộc Cát Sinh nhíu mày: “Được rồi, vậy tôi xuống. Anh ở trên trông chừng giúp tôi, đừng để ai lại gần.”Mộc Cát Sinh nói xong liền quay người nhảy xuống.Sài Thúc Tân với tay ngăn lại, nhưng chỉ bắt được vào khoảng không.[ Edit by TeiDii ]
.
Tuốt xanh ánh biếc, viết vần Sở ca."Trụ trì từ tốn nói: “Câu này trích từ ‘thi quỷ’ của Lý Trường Cát. Ý thơ trang nghiêm nhưng ẩn sát khí, vốn chẳng hợp với thiền phòng chốn chùa chiền. Nhưng trước khi Ngân Hạnh trai chủ qua đời, đã nhờ bần tăng treo bức thư pháp này tại đây. Trong đó có hàm ý gì, e chỉ có Mộc công tử mới hiểu được.”"Tài hoa của sư phụ, Cát Sinh chưa học được phân nửa."Mộc Cát Sinh khẽ lắc đầu: “Đại sư có biết về cuộc đời của người không?”“Dòng Thiên Toán xưa nay vốn một thân một mình. Ngân Hạnh trai chủ lập thư trai trong chùa này cách đây hơn ba mươi năm. Về trước nữa, thì bần tăng cũng không rõ.”“Hơn ba mươi năm trước à…” Mộc Cát Sinh thở dài: “Người khi ấy trông cũng chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi.”“Không giấu đại sư, tôi hoàn toàn không biết gì về quá khứ của sư phụ. Thiên Toán Tử vốn không có tên trong sổ sinh tử, ngay cả Phong Đô cũng tra chẳng ra. Giờ nghĩ lại, kẻ làm đồ đệ như tôi thật bất hiếu."“Chuyện đã qua không thể trở lại, chuyện tương lai vẫn có thể bù đắp.”
trụ trì niệm một câu A Di Đà Phật, rồi nói: "Giờ hộp gỗ đã trao đúng người, coi như không phụ sự gửi gắm của Ngân Hạnh trai chủ.”"Chuyện hôm nay vẫn khiến tôi lo lắng, nhưng thấy được nét chữ của sư phụ, dường như mọi thứ đều đã nằm trong dự tính của người.”Mộc Cát Sinh khẽ cười: "Hiểu được như thế, lòng tôi cũng nhẹ đi đôi phần. Chỉ là chuyện tôi đến lấy tiền Sơn Quỷ, xin đại sư đừng nói cho các chư tử khác biết."“Công tử yên tâm. Bần tăng không nhận sự phó thác của bảy nhà, chỉ là của một mình Ngân Hạnh trai chủ mà thôi.”Mộc Cát Sinh chào tạm biệt trụ trì, rồi trở lại thư trai, bước vào hương đường.Vật trụ trì trao cho y là một chiếc hộp gỗ vô cùng bình thường, nó cũ kỹ, giản đơn, không hoa văn, còn chẳng có lấy một chốt khoá đồng. Trông cứ như một khối gỗ vuông nhẵn bóng.Mộc Cát Sinh mân mê chiếc hộp, đang tìm cách mở, thì bỗng nghe một tiếng "cạch", giữa nắp hộp hé ra một khe hở nhỏ.Mộc Cát Sinh mỉm cười: “Không hổ là tay nghề của Mặc gia.”Bên trong là bốn mươi chín đồng Sơn Quỷ hoa tiền, một phong thư, và một túi gấm.Mộc Cát Sinh mở thư ra, chỉ thấy một hàng chữ: “Người Phong Đô đến, lấy hoa tiền. Gặp biến cố lớn, mở túi gấm.”Y đơ người giây lát, rồi bật cười ha hả: “Sư phụ ơi sư phụ, việc gì trên đời này người đều tính trước được hết sao? Lại còn nói gặp biến cố lớn thì mở túi gấm, người tưởng mình là Gia Cát Lượng à? Hơn nữa, quân sư nhà người ta còn để cho Triệu Vân tận ba túi cơ*, người chỉ để lại cho con một cái, có cần keo kiệt thế không.”(*)Trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" lúc Lưu Bị sang Đông Ngô ở rể, chỉ dắt theo được mỗi Triệu Tử Long(Triệu Vân), Gia Cát Lượng có đưa cho Bị ba túi gấm, dặn hễ gặp chuyện khó thì mở.Mộc Cát Sinh nói xong liền dốc túi gấm, đổ cả nắm tiền ra, sau lại phát hiện dưới đáy hộp còn dán một tờ giấy nhỏ, vẫn là nét chữ của Ngân Hạnh trai chủ:“Con là Triệu Tử Long à, còn ở đó mà chê sư phụ keo kiệt."Mộc Cát Sinh: “……”Sư phụ đến cùng vẫn là sư phụ, hiểu rõ đệ tử nhà mình đến từng chân tơ kẽ tóc.Mộc Cát Sinh cứng họng, chẳng biết nói gì, chỉ đành nhặt lại hết số hoa tiền, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn hương án, cung kính bái phục dập đầu ba cái liền.
...Ngày hôm sau, Phong Đô nhận được thư của Mộc Cát Sinh.Ngày hai mươi tháng chín âm lịch, âm binh xuất quan.Sau đó suốt mấy tháng liền, Mộc Cát Sinh bận đến tối mặt tối mũi. Gà chưa gáy đã phải bò dậy làm việc, lúc về nhà ngã đầu xuống giường liền ngủ mê man. Quân lính được y huấn luyện bắt đầu có dấu hiệu tiến bộ, nhưng vẫn còn vô vàn chuyện khiến người ta đau đầu.Đớn nhất là việc trang bị trong nước thua xa so với nước ngoài.Phần lớn đều sử dụng súng trường Trung Chính, tầm bắn không bằng các loại súng khác hiện giờ.Mộc Cát Sinh đứng giữa bãi tập bắn, bức bối chửi đổng: "Triều Thanh khi xưa ký cái hiệp ước quốc tế chết dẫm gì không biết, quân đội còn bị cấm dùng đạn Dum-Dum*!”(*)Dum-Dum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này. Công ước quốc tế cấm sử dụng.Đạn Dum-Dum có sức sát thương cực lớn, đầu đạn khi vào cơ thể mới nổ, vì thế còn bị gọi là “đạn nở”.Nhưng quân đội trong nước nghèo rớt mồng tơi, ngoài súng hạng nhẹ và vài quả lựu đạn ra chẳng có trang bị gì đáng giá.Còn những thứ như súng tiểu liên, ống phóng đạn thì hoàn toàn không có, nói chi đến súng trường tự động. Lão binh kỳ cựu nghe tên toàn ngơ ngác.Mộc Cát Sinh tức muốn tăng xông, ba ngày hai bữa là phải ngửa đầu chửi mẹ vài tiếng.Sớm biết thế này, mặc cho ở nước ngoài khổ cực cỡ nào, y bất chấp dù có bán luôn cả Mộc Phủ cũng phải gom theo mấy lô vũ khí về nước. Tình hình trong nước chiến sự khắp nơi, giao thông bị phong tỏa, có tiền cũng chỉ đành ngửa mặt than trời.Mộc Tư Lệnh bao năm qua tuy nuôi con chẳng khác nào nuôi chó, nhưng đội quân ông để lại cho Mộc Cát Sinh đã là đơn vị có trang bị tốt nhất trong nước.Toàn quốc chỉ có hai mươi sáu khẩu pháo, chừng đó thôi đã tưởng tượng được các đội trên tuyến đầu còn khốn khổ đến mức nào.Cuối cùng, nhóm binh sĩ lão làng vò đầu bứt tóc nghĩ ra một cách.Súng trường kiểu Trung Chính bắn không xa, thì bù bằng sức sát thương. Họ mài đầu đạn trên đá cho bớt nhọn, tạo thành bề mặt tù thô ráp, đạn bắn trúng mục tiêu sẽ tạo nên vết thương lớn, gây thương tích nặng.Ra nước ngoài học được biết bao nhiêu công nghệ tân tiến, về nước lại chẳng bổ béo mặt nào, cuối cùng phải dùng phương pháp "thủ công" này.Mộc Cát Sinh nghĩ mà bực, bốn năm du học như đổ sông đổ bể, giá mà khoảng thời gian đó theo cha ra chiến trường, hoặc ít nhất tập tành buôn bán kiếm được một khoản vẫn hơn ngồi đây cắn răng chịu khổ.Lão tham mưu bên cạnh thì ngược lại hoàn toàn, ông nhìn y, cười híp mắt: “Thiếu gia lớn thật rồi.”“Thôi chú đừng chọc con nữa. Đợi cha con về, cưới vợ cho con, không lâu sau có khi con cũng làm cha người ta rồi, còn nhỏ nhắn gì.” Mộc Cát Sinh vừa nói vừa nuốt vội mấy miếng cơm nguội: "Hơn nữa thời thế loạn lạc như này, ai còn rỗi hơi mà làm thiếu gia chứ.”Lão tham mưu đặt sổ điện báo lên bàn, trước khi đi vẫn cười: “Thiếu gia nói phải.”Ông là cựu binh thân tín theo chân Mộc Tư Lệnh bao năm, là người trông Mộc Cát Sinh khôn lớn. Mộc Cát Sinh chẳng nói nữa, chỉ cúi đầu vả đại cho xong bát cơm nguội, nửa chừng bị nghẹn ná thở, y quay qua lật tung kệ tủ tìm bình nước nóng: “Mẹ kiếp, có thiếu gia nào khổ như tôi không?"Cuối cùng tìm được, nhưng trong bình trống rỗng.Y chán nản lê lết đi hứng nước nóng, tiện thể ghé qua phòng thông tin gọi điện.“A lô – Dì Triệu ơi, lão nhị có đó không?”Đúng lúc Tùng Vấn Đồng đang ở Quan Sơn Nguyệt, hắn nhận điện thoại: "Chuyện gì?”“Ngày mai mang cơm qua đây cho ông —”Đương nói dở câu, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, đường dây điện thoại liền bị ngắt, chỉ còn lại tiếng “tút tút” đơn điệu.Toàn bộ doanh trại chấn động.Mộc Cát Sinh vứt luôn bình nước, lao thẳng lên đài quan sát.Doanh trại đóng quân tựa núi, đứng ở đây có thể nhìn toàn khu thành. Tiếng nổ vừa rồi y nghe rất rõ, phát ra từ phía trong thành.Mộc Cát Sinh lao như bay lên tầng cao nhất, xa xa chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn bốc lên, gió lạnh gào rít, tầm nhìn mờ mịt.Y bảo lính cần vụ đi theo lấy cho mình một cái ống nhòm, rồi lấy ra mấy đồng tiền Sơn Quỷ, sắp xếp chúng dựa theo từng nơi bốc khói trong thành.Mộc Cát Sinh nhìn trận hình vừa được xếp ra, sắc mặt biến đổi."Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?" Y hỏi lính cần vụ bên cạnh.Lính cần vụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, nhanh nhảu đáp: "Ngày 29 tháng 10."Mà ngày 29 tháng 10 dương lịch chính là 29 tháng 9 âm lịch.Mộc Cát Sinh không nói thêm tiếng nào, lập tức quay đầu chạy, chỉ kịp ném lại một câu: “Cử một tiểu đội chuẩn bị vào cứu trợ, những người còn lại ở nguyên vị trí chờ lệnh. Chưa có lệnh của tôi, không ai được phép vào thành."Miệng nói không được manh động, nhưng y lại xung phong chạy vào thành trước. Mộc Cát Sinh chạy như điên đến thẳng nhà họ Ô, không thèm gõ cửa mà trực tiếp leo tường vào, vừa vặn đụng mặt Ô Tử Hư đang đi ra ngoài."Cậu đến đúng lúc lắm.” Ô Tử Hư tóm lấy cánh tay y: “Đường dây điện thoại bị cắt, tôi đang định ra ngoài thành tìm cậu.”Mộc Cát Sinh nhìn tẩu Cô Vọng trong tay đối phương, nghiêm giọng hỏi: “Vừa rồi trong thành có biến, là do Phong Đô phải không?”“Âm binh xuất quan.” Ô Tử Hư đáp gọn bốn chữ, giọng trầm xuống: "Thập điện Diêm Vương sắp không khống chế nổi nữa rồi. Bà lớn Thái Tuế và toàn bộ trưởng lão trong tộc đã đến đó. Tôi có chuyện phải nói rõ cho cậu biết, cậu nhớ kỹ...""Tôi vẫn luôn muốn hỏi." Mộc Cát Sinh ngắt lời: "Âm binh xuất quan, rốt cuộc là vượt cửa nào?"“Cửa Tây Thành.” Ô Tử Hư đáp: “Âm binh xuất quan, vạn quỷ tràn về. Âm binh bị trấn áp ở đất A Tỳ, tương sinh tương khắc với oán hồn lệ quỷ trong quan, tạo nên thế cân bằng.Nhưng khi nhân gian đại loạn, oán khí tăng vọt, cán cân ấy sẽ bị nghiêng hỏng, đất A Tỳ không còn giữ nổi âm binh nữa. Một khi âm binh phá được cổng Tây Quan, Phong Đô sẽ thành biển máu.”Mộc Cát Sinh nắm chặt cánh tay Ô Tử Hư: "Ông cũng định xuống đó à?”"Cậu là người nhà họ Mộc thì tôi là người của Âm Dương gia, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Ô Tử Hư cười nhạt: “Lão tứ, còn gì muốn hỏi nữa không?”"Ông chắc được bao nhiêu phần?"“Khó nói.”“…Vậy thì nhất định phải sống mà trở về.”“Tất nhiên.” Ô Tử Hư vỗ vai y, cười: "Nơi đây là cố hương, đi đâu cũng trở về. Dẫu có chi ly đôi ngả âm dương, tôi giá nào cũng phải về tìm các cậu.”Tiễn Ô Tử Hư đi rồi, Mộc Cát Sinh lấy tiền Sơn Quỷ ra gieo một quẻ, xác định chỗ nguy hiểm nhất trong thành, rồi chạy nhanh đến đó.Trước mắt y là một ngã ba, mặt đất sụp xuống tạo thành một hố sâu không đáy, từng đợt gió lạnh thốc lên. Vừa nhìn xuống y đã nhận ra ngay, đây chính là nơi lão ngũ đi lạc năm xưa, cũng là Âm Dương Thang, con đường nối giữa cõi người và cõi quỷ.Ngoài người của Âm Dương gia, không ai có thể mở được Âm Dương Thang.Năm đó, người tự tay mở ra nó chính là bà lớn Thái Tuế Ô Nghiệt. Giờ thang này lại tự động mở, chứng tỏ địa mạch đã hỏng, tình hình dưới Phong Đô nghiêm trọng hơn y tưởng rất nhiều.Giữa khuya, dân chúng bị tiếng nổ lớn đánh thức, hè nhau đổ ra đường vây quanh miệng hố, xôn xao bàn tán.Mộc Cát Sinh vung ra một đồng tiền Sơn Quỷ, trấn áp luồng âm khí xung quanh, rồi tiện tay lấy một chuỗi đèn lồng đỏ treo trên mái hiệu buôn bên cạnh, xếp thành một vòng quanh miệng hố.“Bà con yên lặng.”Mộc Cát Sinh cất giọng sang sảng: "Đường xá lâu năm chưa tu sửa, vừa rồi mới bị sụt lở, mọi người tuyệt đối đừng đến gần. Đêm tối đường trơn, bà con mau về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ có người đến xử lý.”Việc gấp trước mắt là phải giải tán đám đông. Thang Âm Dương mở rồi, chẳng biết sẽ có thứ gì chui lên, tình hình đang rối ren, nếu lại có thêm mấy thứ thần thần quỷ quỷ xuất hiện, e rằng cả thành sẽ nguy mất.""Cậu ơi..." Một bà lão chống gậy hỏi: "Giặc đánh đến rồi sao?"“Vừa nãy có phải là pháo bắn tới không?”“Không phải đang đánh nhau ở phía nam sao? Vậy mà nhanh thế đã tới đây rồi?”Mộc Cát Sinh ngẩn ra, vơ ngay lý do đó: “Dạo gần đây không được yên ổn, mọi người giải tán trước đi! Tụ tập lại một chỗ càng dễ biến thành bia ngắm. Quân đội trấn giữ thành sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người!"“Ai đấy?” Có người quay sang nhìn, thấy quân phục trên người Mộc Cát Sinh liền hỏi: “Lính à? Các anh giữ nổi thành sao?”Mộc Cát Sinh im lặng, trước mắt bao người lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành đáp: "Chị gái này, chị về nhà nghỉ ngơi trước. Ngày mai sẽ có thông báo toàn thành, nhất định sẽ cho chị một lời giải thích."“Giải thích cái gì? Từ tháng bảy đến giờ, đám lính lác các anh nói giải thích bao nhiêu lần rồi?!” Người đàn bà trừng mắt: “Có ngon thì ra chiến trường đánh giặc đi! Ở đây ra vẻ cái gì?”“Đúng đó! Từ lúc khai chiến tới nay có thắng được trận nào đâu! Một lũ lính vô dụng!”“Toàn bọn chỉ biết bắt nạt dân nhà, ra ngoài toàn co vòi!”“Hàng ngày bắt dân nộp lương nộp thuế, nước nhà bị đám sâu mọt như bọn này đục hỏng hết rồi!"Lòng người căm tức, như một hòn đá ném xuống mặt nước khuấy lên ngàn lớp sóng. Dạo này thời thế bất ổn, ai nấy đều thấp thỏm sợ hãi, chỉ lo lỡ một chút thôi là bỏ mạng giữa chiến tranh loạn lạc. Mộc Cát Sinh biết mình xui xẻo đụng trúng họng súng rồi, nên bất kể dân chúng có mắng mỏ thế nào y cũng chẳng để tâm, dù sao họ cũng chỉ là muốn tìm nơi trút giận thôi. Y mặt dày quen rồi, người ta có chửi tới đâu cũng kệ. Nhưng Thang Âm Dương đã mở, đám người này cứ đứng đây thì sớm muộn cũng rước họa, lỡ có ai chết bất đắc kỳ tử, chuyện xảy ra trước mắt, chẳng biết dân chúng còn đồn ra thành cái gì."Mọi người..." Có cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng: "Anh trai này là con của Mộc Tư Lệnh, anh ấy sẽ giúp chúng ta, mọi người bình tĩnh một chút…”"Ối giời ơi.” Người đàn bà bên cạnh túm tóc cô gái, giật mạnh: “Con nhỏ này, thấy trai đẹp liền hùa theo à? Mày có lương tâm không?"“Con trai Mộc Tư Lệnh sao? Là cái thằng chuyên phá làng phá xóm năm xưa chứ gì?"“Nó chẳng phải đã đi du học nước ngoài rồi à? Ngân Hạnh trai chủ chết nó còn chẳng thèm về, giờ đứng đây nói gì?!""Đã bất hiếu với thầy, còn sính ngoại phản quốc.”Mộc Cát Sinh chịu không nổi nữa, xắn tay áo, muốn chửi lộn chứ gì? Loại người như con mụ này là phải chửi mới yên, chẳng quan tâm người ta đồn y gây với đàn bà con gái nữa.Y hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì bất ngờ có người bắt lấy tay y, thấp giọng nói: “Đừng chửi, để tôi.”Mộc Cát Sinh bị nghẹn, quay đầu quát: “Sao anh biết tôi định chửi người ta?”Sài Thúc Tân nhướn mày nhìn y, bày ra vẻ mặt chẳng lẽ không phải sao?Không biết người kia tới từ khi nào, anh đứng chắn trước mặt y, cất giọng trầm ổn, rõ ràng: “Đêm đông lạnh lẽo, thuốc men trong thành lại khan hiếm, mọi người mau về nhà tránh gió, khéo lại cảm lạnh.”Nói rồi lễ phép nghiêng mình: “Chuyện hôm nay, quân lính trong thành tuyệt đối sẽ có biện pháp xử lý. Sáng mai nhất định sẽ có thông báo đến cho bà con.""Hồi nãy giải thích rồi đó.” Mộc Cát Sinh đứng cạnh lẩm bẩm: “Do đường cũ, bất ngờ sạt lở."Sài Thúc Tân quay đầu liếc y một cái. Mộc Cát Sinh lập tức làm động tác kéo khóa miệng.Sài Thúc Tân quanh năm khám bệnh bốc thuốc trong thành, danh tiếng cực kỳ tốt, anh vừa lên tiếng, mọi người cũng không tiện nói gì nữa, từ từ giải tán.Anh xoay lại hỏi Mộc Cát Sinh: “Cậu vào thành một mình à?”“Tôi có phái một đội cứu trợ đến, nhưng nơi này nguy hiểm quá, không cho họ tới ngay.” Mộc Cát Sinh nhìn xuống cái hố đen sâu hoắm: “Đây là Thang Âm Dương.”“Tôi nhớ.”“Bên dưới có thứ gì đó.” Mộc Cát Sinh nói: “Tôi tạm thời dùng tiền Sơn Quỷ để trấn lại rồi, nhưng không giữ được lâu. Phải có người xuống dưới đóng Thang Âm Dương lại.”“Anh đừng đi.”Mộc Cát Sinh thấy vẻ mặt Sài Thúc Tân liền đoán được anh định nói gì: "Anh ít khi xuống Phong Đô, không có kinh nghiệm. Lão nhị đâu? Gọi hắn tới.”“Quan Sơn Nguyệt sập mất nửa rồi, Mặc Tử đang cứu người bên đó.”“Quan Sơn Nguyệt cũng sập à?” Mộc Cát Sinh nhíu mày: “Được rồi, vậy tôi xuống. Anh ở trên trông chừng giúp tôi, đừng để ai lại gần.”Mộc Cát Sinh nói xong liền quay người nhảy xuống.Sài Thúc Tân với tay ngăn lại, nhưng chỉ bắt được vào khoảng không.[ Edit by TeiDii ]
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store