ZingTruyen.Store

[ĐM - Hoàn thành] Cưa đổ dân học y- Lưu Thượng Ân

Chương 71: Chúc mừng tốt nghiệp

cacaokemtrung

Editor: @cacaokemtrung on Wattpad

Sự thật chứng minh bị bệnh đúng là không nên cố chịu đựng, Lâm Duy Trinh uống thuốc hạ sốt vào tối hôm đó, sáng hôm sau nhiệt độ đã hạ xuống còn ba mươi bảy độ. Ba bữa một ngày, Hà Thanh phải tận mắt nhìn cậu ăn được kha khá mới yên tâm, sức đề kháng đã trở lại, buổi tối cũng không sốt nữa. Mấy ngày nay Lâm Duy Trinh không có tiết học ở trường, không làm lỡ chuyện lớn gì, nhưng sau khi nếm được lợi lộc của việc bị bệnh, cậu không cần ai dạy mà đã tinh thông khóa học vô liêm sỉ. Vốn dĩ cậu muốn gì Hà Thanh đều chiều theo, cộng thêm thân phận bệnh nhân thế này, gần như là muốn gì được nấy đến không có giới hạn nào. Một cái cuối tuần trôi qua, Hà Thanh bị hôn trộm hơn chục lần, vì Lâm Duy Trinh làm nũng mà thay đổi ý định hơn hai mươi lần, vì cậu nói "Bác sĩ Hà đối tốt với bệnh nhân chút đi mà" mà cố gắng học cách dỗ dành hơn ba mươi lần.

Sau khi Hà Thanh chắc chắn Lâm Duy Trinh thật sự không sao, anh mới vội vàng đến khoa luân chuyển tiếp theo của bệnh viện để báo danh, vừa ngồi lên chuyến tàu điện ngầm buổi sáng thì nhận được tin nhắn.

Lâm Duy Trinh gửi: "Nhớ anh quá à."

Hà Thanh bật cười, vì một câu nói này mà lại trò chuyện suốt cả quãng đường.

Bệnh viện là nơi làm việc quanh năm không nghỉ, kỳ nghỉ đông của sinh viên năm cuối cũng bị rút ngắn đến mức tối đa, chỉ còn lại mấy ngày từ đêm giao thừa đến mùng ba Tết để về thăm gia đình, chỉ có một số ít khoa không bận rộn mới kéo dài kỳ nghỉ cho sinh viên thực tập. Chuyện tốt như vậy không đến lượt Hà Thanh được hưởng, Cố Hiểu Yến xót con trai đi lại vất vả, cuối cùng bảo anh không về nhà cũng được, đợi việc nhà xong xuôi bà sẽ đưa Lương Lam cùng đến thành phố S thăm anh.

Lương Lam la lớn trong điện thoại "Anh mà không về là em không thương anh nữa đâu.", giọng oang oang đến độ bị Dương Hạo nghe thấy hết.

Đợi Hà Thanh cúp điện thoại, Dương Hạo bên cạnh tặc lưỡi cảm thán: "Ghen tị với ông ghê."

Hà Thanh nói: "Ghen tị cái gì, có đứa em gái dính người sao?"

Dương Hạo nói: "Ghen tị vì được những người quan trọng nhất thấu hiểu."

Hà Thanh suy nghĩ một chút, cười đáp: "Đúng thật là vậy."

Trong quán trọ cuộc đời của mỗi người cũng chỉ chứa được vài người ít ỏi, có điều ở đó, sau khi vượt qua núi cao biển rộng, ngẩng đầu lên có thể cùng người trong lòng ngắm nhìn một vầng trăng.

Đêm 30 Tết, Hà Thanh gọi điện thoại cho Lâm Duy Trinh, hai người chúc nhau "Năm mới vui vẻ" rồi lại bắt đầu tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hà Thanh hỏi Lâm Duy Trinh kế hoạch cho học kỳ tới, Lâm Duy Trinh nói không còn nhiều việc nữa, ở trường chỉ cần chuẩn bị bảo vệ luận văn cho tốt là được, cậu cũng vừa nhận được thông báo trúng tuyển thực tập ở Văn phòng Đối ngoại, qua mùng năm Tết sẽ về thành phố S bắt đầu công việc.

"Không ở nhà ăn Tết Nguyên Tiêu sao?" Hà Thanh hỏi: "Trong nhà không thiếu người à?"

"Không sao, em đã bàn với mọi người xong cả rồi." Lâm Duy Trinh cười đáp: "Trong nhà bây giờ lại có thêm một sinh viên đại học nữa, cũng đáng tin cậy lắm đó."

Trương Tử Hiên được khen là đáng tin cậy giờ đang giúp việc trong bếp. Năm ngoái cậu nhóc phát huy ổn định trong kỳ thi đại học, sau khi cân nhắc nhiều mặt, cậu nhóc chọn một trường đại học trong tỉnh gần nhà để học ngành Máy tính. Máy tính được coi là ngành chủ lực của trường này, nếu học hành tử tế thì sau này cũng không lo không có việc làm. Hứa Doanh đã bắt đầu đi làm trở lại, kết quả kiểm tra định kỳ ở bệnh viện đều khá lạc quan, không khí nặng nề của đêm giao thừa hai năm trước dường như đã trở thành một ký ức xa xôi, bữa cơm tất niên tối nay tràn ngập sự bình dị chân thật, cũng tràn ngập tình cảm dịu dàng chân thật.

Đông đi xuân đến, xuân qua hạ sang, đợi đến cuối tháng sáu, tiếng ve sầu lại râm ran khắp nơi, giờ đây người ta mới thật sự cảm nhận được bầu không khí của lễ tốt nghiệp.

Tháng năm đã kết thúc việc bảo vệ luận văn, sau đó lại có rất nhiều thủ tục rắc rối, thầy cô và sinh viên đều bận rộn. Người đi làm thì ký thỏa thuận ba bên, người học sau đại học thì gửi hồ sơ, người đi du học thì mỗi nước lại có những thủ tục khác nhau, huống hồ có rất nhiều người ở Khoa Ngoại ngữ đi du học.

Nói ra cũng thật trùng hợp, lễ tốt nghiệp của Lâm Duy Trinh và Hà Thanh được tổ chức cùng một ngày, ban đầu đã nói là sẽ làm khách trong lễ tốt nghiệp của nhau, nhưng rồi không sắp xếp được thời gian, thế nên hai người đành tự mình làm nhân vật chính trước.

Bốn người phòng 604 ngồi thành một hàng, chờ được gọi tên lên sân khấu nhận bằng.

"Mong các em đều ôm ấp hoài bão lớn lao của đất nước," Hiệu trưởng Đại học F đứng trên sân khấu, giọng nói đầy chân thành và hân hoan: "kế thừa tinh thần hữu nghị chính trực..."

Khương Phong nghe một lát mà bỗng muốn rơi nước mắt, quay đầu nhìn Hà Thanh bên cạnh vẫn điềm tĩnh như mọi khi, cậu ta thấy mình quá trẻ con, thấy kỳ cục trong lòng nên bèn bắt đầu pha trò: "Đúng, thầy nói đúng lắm, tóc và tuổi xuân của em đều cống hiến cho nước nhà cả rồi."

Kết quả là sau khi Khương Phong nhận bằng từ trên sân khấu đi xuống, bỗng thấy Triệu Lâm Lâm đang ôm một bó hoa chờ bên cạnh, mắt cười rạng rỡ nhìn cậu ta.

Sau một năm đi làm, dáng vẻ sinh viên của Triệu Lâm Lâm đã biến thành vẻ trưởng thành quyến rũ hơn, cô xin nghỉ phép từ công ty, còn trang điểm, mặc một bộ vest nữ, trông cực kỳ nổi bật trong đám sinh viên tốt nghiệp. Các bạn cùng khóa của Viện Y học đã bắt đầu ồn ào trêu, những người không quen thì khe khẽ bàn tán, những người quen đã lấy điện thoại ra nóng lòng chờ chụp ảnh.

Khương Phong đứng sững tại chỗ, bỗng nhiên không biết phải làm sao.

"Tóc và tuổi xuân là cống hiến cho đất nước," Lý Hiểu Tung vỗ vỗ vai trái cậu ta: "hay là cống hiến cho con gái nhà người ta vậy?"

Dương Hạo "chậc" một tiếng, vỗ vỗ vai phải Khương Phong: "Ông bạn kiếp trước giải cứu trái đấy đấy à."

Hà Thanh cười đi tới, gật đầu xem như chào Triệu Lâm Lâm, rồi vỗ vai Khương Phong không nói gì, anh cùng hai người bạn cùng phòng khác vừa vui vẻ nói chuyện vừa đi ra khỏi hội trường.

So với sự trang trọng của Viện Y học, lễ tốt nghiệp của Khoa Ngoại ngữ Đại học W có vẻ sôi nổi náo nhiệt hơn nhiều. Khoa Ngoại ngữ đã đặt trước hội trường lớn phía Tây, bảng ký tên ở cửa là những dòng chữ "Chúc mừng tốt nghiệp" với nhiều ngôn ngữ khác nhau, Lâm Duy Trinh nhận cây bút từ tay tình nguyện viên, thấy khu vực gần chữ "Félicitations" tiếng Pháp đã chật kín tên, bèn đổi sang một góc nhỏ khác để viết tên mình.

Kết quả là mấy cô gái đi sau cậu lập tức chớp vội thời cơ, lần lượt ký tên bên cạnh ba chữ "Lâm Duy Trinh". Trong số các tình nguyện viên có một bạn học tiếng Tây Ban Nha đang học thạc sĩ tại trường, cũng có quen biết Lâm Duy Trinh, nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười.

"Người đã không còn ở giang hồ," Cậu bạn trêu chọc: "mà giang hồ vẫn còn truyền thuyết về Lâm Duy Trinh."

Lâm Duy Trinh cũng cười rồi hàn huyên vài câu, sau đó mới vẫy tay chào rồi bước vào hội trường. Khoa chuẩn bị rất chu đáo, trên mỗi chỗ ngồi đều dán tên sinh viên tốt nghiệp, còn đặt nước khoáng và túi giấy đặc biệt có in logo. Trong túi giấy có một quyển vở và USB, là những món quà nhỏ tặng sinh viên tốt nghiệp, kèm với một phong thư không lớn cũng không nhỏ.

Cái này chắc sẽ rất xúc động đây, Lâm Duy Trinh thầm nghĩ.

Quả nhiên, sau bài phát biểu của lãnh đạo và vài tiết mục làm nóng bầu không khí, hội trường vang lên tiếng nhạc trữ tình nhẹ nhàng, đèn được tắt bớt đi, người dẫn chương trình nói: "Trong bốn năm qua chúng ta đã gặp được rất nhiều người quan trọng, vào khoảnh khắc đặc biệt này, họ có vài lời muốn gửi gắm đến các bạn được đặt trong phong thư này."

Lâm Duy Trinh cẩn thận mở phong thư, bên trong quả nhiên có mấy tờ giấy, hình như đến từ những người khác nhau.

Bức thư đầu tiên là của Lý Tu Viễn, đơn giản thẳng thắn, là mấy chữ viết bằng tiếng Tây Ban Nha "amigo para siempre" (mãi là bạn tốt).

Lâm Duy Trinh bị chọc cười, không ngờ một người tốt nghiệp trễ như mình mà còn được nhận đãi ngộ thế này. Lý Tu Viễn đang ở Bắc Kinh, có lẽ tờ giấy nhỏ này đã phải vượt biển vượt núi mới đến được phương Nam.

Bức thư thứ hai là của Chu Duyệt, chữ nhỏ li ti, như sợ viết không đủ.

"Lão Lâm, chúc mừng tốt nghiệp!"

"Ông là một người bạn mà tôi rất nể phục, kiên trì không ngừng nghỉ, kiên định với lý tưởng của mình, dũng cảm, ấm áp, những từ này tuy cũ rích cả rồi, nhưng thật sự rất hợp để khen ông. Ông phải tin vào những gì tôi khen đấy, ông chính là người như vậy, và rồi ông sẽ nhận được những sự ấm áp và tình yêu tương tự mà thôi. Tốt nghiệp là lời chia tay cũng là khởi đầu mới, sau này vẫn ở cùng một thành phố, vẫn có thể hẹn nhau đi ăn. Ông phải luôn xuất sắc và hạnh phúc nhé, đến Đại học A cũng phải hạ gục bọn họ trong một giây đó, cố lên!"

Lâm Duy Trinh đang mỉm cười đọc thư, bỗng nghe thấy tiếng thút thít vang lên, vừa quay đầu sang đã thấy cô gái bên cạnh bật khóc, hình như còn nhỏ giọng lẩm bẩm "Vậy mà mẹ mình lại viết thư cho mình."

Tay Lâm Duy Trinh chợt khựng lại, cậu tạm nhét tờ giấy thứ ba vào lại phong thư, trước tiên lấy ra một gói khăn giấy đưa cho bạn học bên cạnh, rồi mới cẩn thận mở thư.

Không ngờ bức thư thứ ba đến từ Hồ Nguyệt.

"Gabriel, félicitations!" (Duy Trinh, chúc mừng tốt nghiệp!)

"Quand j'ai entendu dire que l'école allait préparer une petite surprise pour les diplmés, j'ai d'abord pensé à vous. J'espère que la richesse de toute l'expérience passée est intégrée dans vous-même à votre retour sur le campus. C'est vous qui avez choisi le français, mais écoutez bien, le français vous a choisi. Restez, cher monsieur, sur ce chemin pour aller plus loin et je vous souhaite un futur pleinement splendide!"

(Khi biết tin học viện sẽ chuẩn bị một bất ngờ nhỏ cho sinh viên tốt nghiệp, cô đã nghĩ ngay đến em. Hy vọng sau khi trở lại trường, tất cả những kinh nghiệm em từng trải qua trong quá khứ đã được dung nhập thành tài sản quý giá của riêng em. Em và tiếng Pháp là sự lựa chọn song phương định mệnh trong đời, mong em sẽ đi xa hơn, vững vàng hơn, và rực rỡ hơn trên con đường này.)

Thì ra Hồ Nguyệt biết.

Duyên phận giữa học sinh và giáo viên nông sâu đến mức nào? Khó mà nói được. Người xưa có câu "một đời chỉ nhận một sư phụ" giờ đã không còn chính xác nữa, cùng một giảng viên đại học, có thể chỉ dạy hai ba tiết học trong chương trình đào tạo của một sinh viên. Đồng thời, một sinh viên sẽ gặp phải rất nhiều giảng viên trong đời, có lẽ chỉ đơn giản là mong người ấy đừng đánh rớt mình, khoảnh khắc có điểm là khoảnh khắc duyên phận kết thúc. Hết khóa này đến khóa khác, đến rồi đi, hợp rồi tan.

Nhưng sẽ luôn có người lưu lại một nét mực đậm màu, để rồi mười mấy năm sau khi hồi tưởng lại, học sinh vẫn sẽ cảm thấy biết ơn người thầy, người cô đó. Giáo viên cũng sẽ mãn nguyện vì đã gặp được một hạt giống tốt như vậy; vì đã từng bồi dưỡng, đồng hành cùng người học trò ấy qua một chặng đường; vì được nhìn thấy một ánh sao.

Và vì được truyền đi một ngọn lửa.

Lâm Duy Trinh thấy sống mũi cay cay, cố nén mãi nước mắt mới không trào ra.

Cánh tay bỗng nhiên bị chạm nhẹ, cậu quay đầu sang, thấy cô gái bên cạnh trả lại gói khăn giấy. Mắt cô gái hơi phớt đỏ, nhưng trông như đang nhịn cười.

Lâm Duy Trinh hơi xấu hổ, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã nghiêm túc nói: "Tôi chỉ dùng một tờ thôi."

Thế là toang, nhân vật phong vân của Đại học W, Lâm Duy Trinh trong truyền thuyết, đã không giữ được hình tượng trong lễ tốt nghiệp, gánh nặng thần tượng sụp đổ tan tành chỉ trong phút chốc.

Sau lễ tốt nghiệp, trường còn cho phép sinh viên tự do mượn và trả áo cử nhân từ cố vấn học tập, tuần này khắp khuôn viên trường đều là sinh viên tốt nghiệp chụp ảnh, từ các tòa nhà giảng đường, phòng học, sân vận động, phòng hoạt động, đến các bãi cỏ, sân bóng, toàn là hình bóng sinh viên tốt nghiệp để lại những kỷ niệm cuối cùng ở khắp mọi nơi.

Lượng người ra vào văn phòng giáo viên cũng tăng đột biến, đa số là sinh viên mặc áo cử nhân đến chụp ảnh lưu niệm, khiến các thầy cô ngày nào cũng phải tốn thêm chút sức để chỉnh trang.

Người tỏ tình cũng nhiều không đếm xuể, nghe nói tần suất hét gọi tên dưới ký túc xá nữ tăng lên đáng kể, có mấy cặp còn thành đôi thật. Chơi trội nhất là một nam sinh bày một vòng hoa hồng, kêu gọi đến bảy tám người bạn giúp đỡ hô hào. Đèn ký túc xá nữ sáng trưng, mọi người đều đứng trên ban công xem trò vui.

Khung cảnh náo nhiệt sôi nổi chỉ thuộc về tuổi trẻ.

Gần đây lịch trình của Lâm Duy Trinh rất kín, hoạt động mùa tốt nghiệp nhiều vô số kể, các câu lạc bộ liên quan đến âm nhạc hầu như đều tìm cậu để mời tham gia tiết mục. Đa phần Lâm Duy Trinh đều từ chối khéo, chủ yếu là do lịch thực tập ở Văn phòng Đối ngoại không thể sắp xếp được, không thể dành thời gian tập luyện cùng người khác, nhưng những người có quan hệ khá tốt thì cậu đều đồng ý đến xem biểu diễn, hoặc cùng ăn một bữa cơm.

"Không đi cái nào hết à?" Hà Thanh hỏi từ đầu dây bên kia.

Anh cứ vô thức nghĩ rằng Lâm Duy Trinh sẽ đến sự kiện nào đó hát một bài, thiếu đi chuyện này có hơi tiếc nuối.

"Đi một cái thôi." Lâm Duy Trinh nói: "Thứ bảy tuần này, ừm, coi như là một buổi ca nhạc tự phát đi, không ở đại sảnh, chỉ là bãi cỏ của trường, anh từng đến đó rồi, có một sân khấu nhỏ ở đó."

Lâm Duy Trinh lập tức hỏi thêm: "Anh có rảnh để đến không?"

"Có chứ." Hà Thanh cười đáp: "Không rảnh cũng phải rảnh."

—-------Hết chương 71—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp kết thúc rồi, nhưng có kế hoạch viết ngoại truyện về thời cấp ba!

Cacao: Đoạn dịch bức thư của cô Hồ Nguyệt gửi Lâm Duy Trinh là mình edit từ raw Trung tác giả dịch vậy, không sát nghĩa từng chữ so với bản tiếng Pháp ở trên ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store