ZingTruyen.Store

[ĐM] [HOÀN] - SAU KHI GẢ CHO TƯỚNG QUÂN TÀN TẬT - MINH NGUYỆT KHANH TỬU

Ngoại Truyện 6 - Hoàn Toàn Văn

Moonadsunn1

"Vì sao?"

Hạ Tri Ngộ cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy của mình, đôi bốt trắng viền mây cẩn thận tiến về phía trước một bước.

Tiêu Triệt chậm rãi đứng dậy, vạt áo theo động tác của y buông xuống. Y bước lên một bậc thềm.

"Bởi vì An Định không yêu ngươi."

"Nhưng ta yêu ngươi."

Cuối cùng y cũng nói ra được.

Như trút được gánh nặng.

Tiêu Triệt tiến về phía hắn, cho đến khi không còn khoảng cách nào để tiến thêm nữa, y bắt đầu ép Hạ Tri Ngộ lùi về sau. Hắn bị ép lùi vào trong cửa phòng.

Hạ Tri Ngộ không chú ý bậc cửa dưới chân, đột nhiên vấp phải, cơ thể ngã ngửa ra sau.

Tiêu Triệt đưa tay ôm lấy eo hắn, kéo hắn trở về, gương mặt phóng đại gần trong gang tấc, hơi thở quấn quýt.

"Sư huynh, thật ra đêm đó ta có thể chém cửa ra."

Y đang nói đến ngày Hạ Tri Ngộ bị An Định nhốt trong tẩm cung của y. Y hoàn toàn có thể chém vỡ cửa cung.

Nhưng y đã không làm vậy, vì trong tiềm thức, y muốn giữ sư huynh lại.

Cánh cửa đột nhiên đóng lại với tiếng "két" khe khẽ.

Dưới ánh đèn dầu, đôi mắt đỏ rực của Tiêu Triệt phản chiếu ánh lửa bập bùng, cùng với bóng dáng Hạ Tri Ngộ trước mặt — người chỉ mặc một lớp áo lót trắng bên trong, khoác hờ lớp áo ngoài.

Ánh nến khiến gương mặt Hạ Tri Ngộ trở nên ôn nhu hơn nhiều, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không còn là vị tiểu tướng quân xông pha sa trường, mà thay vào đó là sự dịu dàng hiếm có.

"Ngươi say rồi."

Hạ Tri Ngộ nghiêng đầu sang một bên, định rót cho y một chén nước để tỉnh rượu.

Lời nói trong lúc say thường không thể tính là thật, nhưng đôi khi cũng là lời thật lòng nhất.

Thấy hắn định rời đi, Tiêu Triệt tự nhiên vươn tay ngăn hắn lại, siết chặt cổ tay hắn, kéo hắn về phía mình.

Tiêu Triệt tiến thêm một bước, ánh mắt khóa chặt hắn, cuối cùng đột ngột cúi đầu hôn lên môi hắn.

Đầu óc Hạ Tri Ngộ hoàn toàn trống rỗng, theo phản xạ định đẩy y ra.

Thế nhưng Tiêu Triệt đã nắm lấy tay hắn, ép hắn tựa vào vách tường, dùng một thái độ mạnh mẽ nhưng cũng đầy cẩn trọng mà hôn hắn, nụ hôn vụng về mà dịu dàng.

Cho đến khi Hạ Tri Ngộ dần dần không còn phản kháng, thậm chí còn thử đáp lại một chút.

Lông mi Tiêu Triệt khẽ run lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Y hoàn toàn không nỡ buông người này ra, y khao khát biết được liệu Hạ Tri Ngộ có tình nguyện hay không.

Trong phòng, ánh lửa nhảy múa không ngừng, ngọn nến cháy thành một sợi tim dài cháy xém, giọt sáp rơi xuống bàn rồi khô lại.

Tiêu Triệt cuối cùng cũng buông hắn ra.

Y sẽ không bao giờ để An Định và Hạ Tri Ngộ thành thân.

"Sư huynh, ngươi có một chút, dù chỉ là một chút thích ta không?"

Hạ Tri Ngộ bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn, dựa vào tường thở dốc hồi lâu.

"Không."

Ngay lúc tim Tiêu Triệt chùng xuống, còn định nói gì đó, hắn lại tiếp lời: "Là rất nhiều."

Là những lần hắn lặng lẽ nhìn Tiêu Triệt viết chữ, nhìn y luyện kiếm, nhìn y chăm chú nghe giảng trên học đường, là những xúc cảm không nên có nảy sinh trong hàng ngàn hàng vạn ngày đêm ở bên nhau.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết được Tiêu Triệt cũng có tâm tư như vậy, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

"Nhưng mà phụ hoàng và nghĩa phụ..."

Hắn không biết nên nói thế nào.

Thậm chí có chút e ngại, muốn tìm đường trốn chạy.

"Ta sẽ đi nói."

"Phụ hoàng là người sáng suốt, ngài sẽ hiểu thôi. Mỗi ngày ngươi ở bên cạnh An Định, phụ hoàng mới lầm tưởng rằng ngươi thích An Định, cho nên mới muốn hai người thành thân."

Chưa bao giờ Tiêu Triệt vui đến như vậy.

Không có gì khiến y hạnh phúc hơn việc người mà y giấu kín trong lòng cũng có cùng tâm tư như y.

"Sư huynh..."

Y tựa trán vào trán Hạ Tri Ngộ, nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng.

Gương mặt Hạ Tri Ngộ hơi ửng đỏ, hắn gần như không biết phải nhìn vào đâu.

"Cái đó... trời cũng không còn sớm nữa, ngươi nên về đi."

"Sư huynh..."

"Ta muốn ngủ lại chỗ ngươi."

Cái gì?!

Hạ Tri Ngộ như gặp đại địch, vội vàng đẩy y ra, lắp bắp nói: "Không... không thể, bây giờ không được, ta còn chưa chuẩn bị xong."

Sau đó bên tai hắn liền vang lên tiếng cười khẽ,

"Sư huynh, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nói chỉ là giống như trước đây chúng ta từng làm..."

Trùm chăn nói chuyện phiếm.

Hạ Tri Ngộ lần nữa vì những suy nghĩ bẩn thỉu của mình mà đỏ mặt, vội vàng chạy trốn.

"Ta... ta đi lấy thêm một tấm chăn cho ngươi."

"Ừm..."

Tiêu Tắc Tự từ Giang Nam trở về, thu hoạch không ít, nhất là mang theo rất nhiều vật phẩm vùng Giang Nam định làm quà bất ngờ cho ba tiểu bảo bối của mình.

Nhưng y không ngờ, vừa về tới cung, các con đã mang đến cho y một bất ngờ trước.

Đứa con trai ngoan của y quỳ trước mặt, thần sắc nghiêm trọng.

"Thỉnh phụ hoàng hủy bỏ hôn lễ của sư huynh và An Định."

"Tại sao?"

Tiêu Tắc Tự mặt đầy kinh ngạc, lần này y trở về chính là để lo chuyện này.

"Bởi vì người An Định thương không phải sư huynh..."

Tiêu Tắc Tự liếc nhìn sang An Định, người cũng đang quỳ bên cạnh. An Định lập tức bò bằng đầu gối đến cạnh chân y, ôm lấy chân y, bắt đầu làm nũng.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn lấy Cố Bùi làm phò mã."

Khụ khụ——

Một ngụm trà vừa vào miệng, Tiêu Tắc Tự bị dọa đến mức sặc ra.

Hạ Hàn Thanh nhẹ nhàng giúp y vuốt lưng.

"Ngươi nói gì?"

Tiêu Tắc Tự lại nhìn một lượt Cố Bùi đang say khướt quỳ gục bên chân mình. Y nhớ khi điểm Cố Bùi làm tân khoa trạng nguyên, người này từng ý khí phong phát, hồng bào điểm mặt, tóc mai cài hoa, bộ dáng vô cùng đắc ý.

"Chuyện này Tri Ngộ ngươi có biết không?"

Tiêu Tắc Tự nhìn Hạ Tri Ngộ, trong mắt còn mang theo vài phần áy náy. Sắp thành thân mà nữ phương lại muốn từ hôn, ít nhiều cũng cảm thấy khó xử.

Hạ Tri Ngộ gật đầu.

Hắn vén bạch bào, từ từ quỳ xuống cạnh Tiêu Tắc Tự, nói: "Thần nguyện ý từ hôn với công chúa."

Tiêu Tắc Tự cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Hai đứa này không phải từ nhỏ đã chơi chung với nhau sao? Thanh mai trúc mã mà lại không nhìn trúng nhau?

Nghĩ vậy, y liếc xéo Cố Bùi một cái, "Cố khanh, ngươi nghĩ thế nào? Tri Ngộ chính là phò mã do trẫm đích thân nuôi dạy."

Tên Cố Bùi này vai không thể gánh, tay không thể xách, dựa vào đâu mà so với Hạ Tri Ngộ!

Trước đây nhìn Cố Bùi thấy hợp nhãn bao nhiêu, bây giờ lại chướng mắt bấy nhiêu!

"Thần..."

Cố Bùi vẫn say khướt, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người gọi mình, bất giác loạng choạng ngã về phía trước, vừa hay dựa vào chân Tiêu Tắc Tự, líu ríu nói: "Thần cũng là trạng nguyên do ngài tự mình khâm điểm."

Lăn xuống địa ngục đi!

Tiêu Tắc Tự mà biết trước có ngày Cố Bùi sẽ cướp con gái y, y nhất định sẽ không bao giờ điểm người này làm trạng nguyên, còn phải đày đến nơi xa xôi hẻo lánh.

"Phụ hoàng~"

An Định lại bắt đầu làm nũng.

Nhưng Tiêu Tắc Tự càng thêm tức giận,

"Trẫm muốn chém đầu ngươi!"

Ngươi lấy tư cách gì mà cưới nữ nhi trẫm!!!

Cố Bùi còn chưa tỉnh rượu, thần trí mơ hồ, căn bản không biết mình nói gì, cuối cùng lại lẩm bẩm: "Vậy thần muốn được chôn ở phủ công chúa, mỗi tối hóa thành hồn ma, gặp gỡ công chúa."

Ngươi còn muốn diễn tình người duyên ma!!

Tiêu Tắc Tự giận dữ đá hắn một cước.

"Cha~"

An Định chuyển mục tiêu sang Hạ Hàn Thanh.

Hạ Hàn Thanh đành ghé tai Tiêu Tắc Tự nói nhỏ gì đó, chỉ thấy mắt y sáng rỡ, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.

"Tang Vô Quốc đã diệt, trẫm muốn phái người tới tiếp quản. Trẫm cho ngươi ba năm, nếu có thể lập được công lao, trẫm sẽ suy xét việc hôn sự, nếu không trẫm sẽ gả nàng cho người khác!"

"Thần tuân chỉ."

Cố Bùi bịch một tiếng dập đầu.

Cố Bùi còn chưa tỉnh rượu, người đã trên đường đến Tang Vô Quốc. Đợi đến khi hắn tỉnh rượu, cả người sợ đến ngây người.

Vén rèm, nhìn ra bên ngoài là một mảnh hoang vu.

Sói tru, gấu gầm, hắn nuốt nước bọt, chỉ là ba năm thôi mà! Cùng lắm thì... Tình người duyên ma!

Giải quyết xong chuyện của Cố Bùi và An Định, Tiêu Tắc Tự lại nhìn về phía Hạ Tri Ngộ bằng ánh mắt áy náy, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều.

"Lần này là lỗi của phụ hoàng, tính tình An Định như vậy, dù ngươi có cưới nó, sau này cũng không có ngày yên ổn. Chi bằng để nó đi gây họa nhà khác. Phụ hoàng sẽ chọn cho ngươi một cô nương tốt hơn, toàn kinh thành ngươi muốn chọn ai cũng được."

Hạ Tri Ngộ đỏ mặt, khẽ đáp một tiếng.

Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Nam tử... có được không?"

Tiêu Tắc Tự cố gắng kiềm chế tay mình không run, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ: "Được."

Sao phò mã tốt của y lại cong rồi?

"Khắp kinh thành đều có thể chọn sao?"

Hạ Tri Ngộ nhìn về phía người đang quỳ bên dưới là Tiêu Triệt, Tiêu Triệt nháy mắt một cái với hắn, cuối cùng hắn đỏ mặt thu hồi ánh mắt.

"Phải."

Tiêu Tắc Tự khích lệ.

Y thầm nghĩ chẳng lẽ Hạ Tri Ngộ đã để ý thiếu gia nhà ai rồi.

"Thần muốn cưới Thái tử."

Rầm——

Chén trà trên tay rơi xuống.

Tiêu Tắc Tự như không nghe rõ, nhướng mày hỏi lại: "Muốn cưới ai cơ?"

Hạ Hàn Thanh cũng không thể tin nổi nhìn Hạ Tri Ngộ, nghi ngờ không biết tai mình có nghe nhầm hay không.

Hạ Tri Ngộ vén áo, nhẹ nhàng quỳ xuống,

"Thần muốn cưới Thái tử."

Tiêu Tắc Tự đứng hình. Còn Tiêu Triệt đang quỳ bên cạnh thì khóe môi nhịn không được khẽ nhếch lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc, cất giọng: "Phụ hoàng, cha, nếu An Định muốn từ hôn với sư huynh, để bù đắp, nhi thần nguyện thay muội thành thân."

Không khí bỗng trở nên ngưng đọng——

Khó trách sáng nay Tiêu Triệt đã quỳ trước mặt y, y còn nghĩ là vì huynh muội tình thâm, hóa ra chuyện này lại có liên quan đến chính mình.

Tiêu Tắc Tự trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài: "Hàn Thanh, giờ ta đã hiểu tâm trạng của mẫu thân năm ấy, khi biết người mang thai không phải là ta mà lại là huynh."

Năm đó, Hạ lão phu nhân đã đứng nhầm phe.

Còn y và Hạ Hàn Thanh thì đứng sai luôn cả chỗ.

Họ luôn nghĩ Hạ Tri Ngộ và An Định là một đôi, ai ngờ hai đứa con trai ngấm ngầm cấu kết với nhau.

Hạ Hàn Thanh phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện này, liền hỏi: "Hai đứa... từ khi nào?"

"Hôm qua..."

Tiêu Triệt vội vàng sửa lời: "Không phải! Nhi thần từ nhỏ đã ái mộ sư huynh, cầu xin phụ hoàng và cha thành toàn."

Con rể giờ biến thành con dâu.

Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh cảm thấy cần phải bình tĩnh lại.

"Tổ mẫu đã biết chuyện này chưa?"

Chắc chắn nếu Hạ lão phu nhân biết được, sẽ không chịu nổi mà ngất thêm lần nữa.

"Chưa dám nói."

Tiêu Tắc Tự thở dài, nói: "Khi nào nói thì uyển chuyển một chút, tổ mẫu tuổi tác đã cao, không chịu được kinh sợ."

"Nhi thần tuân chỉ."

Khoan đã——

Phụ hoàng đây là đồng ý cho y và sư huynh rồi sao?

Tiêu Triệt nhìn bóng lưng phụ hoàng rời đi, vội vàng cất cao giọng: "Nhi thần tạ phụ hoàng và cha thành toàn!"

Tiêu Tắc Tự lại thở dài một hơi, không còn tâm tư quản chuyện bọn trẻ nữa.

"Hàn Thanh, năm sau chúng ta đi Thục Châu chơi đi."

"Nơi đó có rất nhiều gấu trúc."

"Thần sẽ bắt thêm vài con."

"Phải bắt thật nhiều."

"Được..."

Lời tác giả:

Phiên ngoại đã hoàn, a~ cầu xin năm sao~~

Kally: Cảm ơn phiên ngoại của bạn Long Bẻo Bẻo đã tặng free cho mình, cuối cùng tui cũng chốt được bộ này hjhj

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store