ZingTruyen.Store

Dm Hoan Nhat Ky Yeu Tham Cua Bac Si Tham

Chương 35: Có vững không? (13)

"Phí Lâm?" Một bóng người từ chỗ tối trên đường lái xe bước về phía chân tòa nhà, ánh sáng cam nhạt hắt lên làm rõ khuôn mặt của Thẩm Biệt.

Phí Lâm giật mình, chậm rãi bước về phía Thẩm Biệt, hỏi: "Trễ thế này rồi, sao anh vẫn còn ở đây?"

Đôi mắt Thẩm Biệt phủ một lớp mệt mỏi, ẩn sau vẻ mệt mỏi ấy dường như là một sự kiên quyết, không cho phép ai cự tuyệt.

"Tôi nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời." Thẩm Biệt giơ điện thoại lên.

Phí Lâm bỗng ngộ ra, "Tôi không xem điện thoại." Anh vội lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Thẩm Biệt, hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Thứ năm tuần sau, Asuka có một ca phẫu thuật phối hợp, cậu đi cùng tôi." Thẩm Biệt vừa nói vừa đi lên lầu trước, cảm thấy Phí Lâm cũng đi theo sau, mới tiếp tục: "Bệnh nhân nữ 48 tuổi, rò niệu đạo, dự định dùng ruột non hoặc thành âm đạo để tái tạo niệu đạo. Tôi nghĩ cậu sẽ thích ca này."

À... ra là vậy, Phí Lâm trước tiên nắm bắt được trọng điểm của ca phẫu thuật, cuối cùng mới hồi tưởng lại câu "Tôi nghĩ cậu sẽ thích", trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào mát lạnh, một cảm giác thật xa lạ.

Nhưng, cũng giống như phẫu thuật, anh quả thực rất thích.

Phí Lâm khẽ nói: "Cảm ơn, tôi thích." Rồi cúi đầu bước nhanh hơn, nhảy mấy bậc cầu thang, đuổi kịp Thẩm Biệt.

Hai người đi đến trước cửa, Phí Lâm rút chìa khóa chuẩn bị mở cửa, Thẩm Biệt đứng sau anh: "Vậy bây giờ thu dọn đồ đạc, đến chỗ tôi, sáng mai cùng nhau xuất phát."

"Hả..." Phí Lâm cứng đờ tại chỗ, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất, "Đến chỗ anh?"

Ca phẫu thuật vào thứ năm tuần sau, anh không ngờ lại đi gấp gáp như vậy. Thẩm Biệt thậm chí còn không báo trước với anh, hơn nữa, lại còn đến nhà Thẩm Biệt?

Hai người vẫn luôn trò chuyện, giọng không lớn, càng làm cho khu nhà cũ kỹ thêm tĩnh lặng. Bây giờ hai người đột ngột im bặt, sự tĩnh mịch như chết.

Phí Lâm mơ hồ cảm thấy Thẩm Biệt giống như biến thành một người khác.

Thẩm Biệt từ từ hạ người xuống trước mặt Phí Lâm đang ngây người, ngồi xổm xuống nhặt chiếc chìa khóa trên đất, khẽ ngẩng đầu lên.

Góc nhìn giống như ngày hôm đó, những sợi tóc đuôi buông lơi giống như ngày hôm đó, đôi mắt trong trẻo mà nặng trĩu cũng giống như ngày hôm đó.

Hai hình ảnh như ảo ảnh chồng lên nhau, một thứ tình cảm giống nhau nào đó đột ngột xông vào tim Phí Lâm.

Vị giáo sư thanh nhã nhặt chìa khóa đứng lên, một tay ấn lên cánh cửa sắt, một tay cầm chìa khóa vòng qua eo Phí Lâm, cắm vào ổ khóa.

Phí Lâm từ xương cùng cụt cứng đờ đến sau gáy, đối diện với Thẩm Biệt, cách nhau nửa gang tay, mỗi nhịp thở đều không có chỗ trốn, những âm thanh nhỏ nhất cũng lọt vào tai.

Tay Thẩm Biệt chống bên mặt Phí Lâm, nhốt Phí Lâm giữa mình và cánh cửa, dường như có thứ gì đó sắp tràn ra trong không khí.

Phí Lâm cảm thấy chóp mũi đang đổ mồ hôi, không khí ngưng trệ, một cơn khát cháy từ cổ họng lan ra, làm cho cả khoang miệng đều khô khốc, mà mùi hương nước khoáng nhạt trên người Thẩm Biệt là liều thuốc giải duy nhất.

Khát khô, khàn đặc, bỏng rát, tan vỡ.

"Cạch."

Ổ khóa mở ra, gió lùa qua. Thẩm Biệt đẩy cửa ra, khoảng cách giữa hai người đột ngột nới lỏng, Phí Lâm khẽ thở phào một hơi.

Thẩm Biệt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt đen thẫm lộ ra vài phần uy hiếp. Hắn hơi nghiêng đầu, ghé vào tai Phí Lâm: "Đến chỗ tôi."

Tim Phí Lâm run lên, vội vàng vào nhà. Trong không gian quen thuộc của mình mới hơi tự nhiên hơn, đưa tay quạt gió dưới cổ, hỏi: "Phẫu thuật thứ năm sao ngày mai đã phải đi?"

Thẩm Biệt nhìn xung quanh, phát hiện chiếc vali trên nóc tủ quần áo, hơi nhón chân đã lấy xuống, không trả lời câu hỏi của Phí Lâm, mà nói: "Phí Lâm, bây giờ là chín giờ tối, đến nhà tôi mất nửa tiếng, còn phải vệ sinh cá nhân, tám giờ sáng mai bay, muộn nhất năm giờ phải dậy rồi."

Sau khi trình bày xong lịch trình thời gian, Thẩm Biệt hỏi một câu: "Cậu có đi không?"

Phí Lâm và Thẩm Biệt không tính là sớm tối ở chung cũng coi như ngày nào cũng gặp. Người khác có thể không nghe ra có gì khác thường nhưng Phí Lâm lại nghe ra được Thẩm Biệt đang tức giận.

Ca phẫu thuật đó không thể không đi được, Phí Lâm nhanh chóng hồi thần, nhận lấy chiếc vali trong tay Thẩm Biệt, trả lời: "Đi."

Thẩm Biệt khẽ thở phào một hơi mà không ai nghe thấy.

Thời tiết Hokkaido tháng này cũng gần giống Đông Bắc, mười mấy độ. Thẩm Biệt bảo Phí Lâm thu dọn một ít đồ mùa xuân.

Nhà của Thẩm Biệt từ khi bắt đầu trang trí đã chỉ có ba chức năng, ngủ, học tập và làm việc, nên căn bản không nghĩ đến chuyện có phòng khách, nhìn căn hộ thông tầng rộng rãi ở trung tâm thành phố lại không chứa nổi người thứ ba.

Sau khi vào nhà, Thẩm Biệt nhận lấy vali của Phí Lâm, Phí Lâm như người mộng du: "Cảm ơn."

Đến khi Phí Lâm tắm xong từ phòng tắm bước ra, anh mới như tỉnh ngủ.

Phí Lâm mặc áo ngủ của Thẩm Biệt, bộ đồ dài tay cài khuy chất liệu lụa, mát lạnh, quần hơi dài một chút, kéo lê gót chân. Anh vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì bây giờ khác trước, anh lại đang ở nhà người khác...

Trong phòng khách không bật đèn, ánh đèn neon của thành phố xuyên qua cửa sổ kính lớn trong suốt, mang đến cho căn phòng một chút ánh sáng. Tầm nhìn ra sông, những gợn sóng lăn tăn màu xanh nhạt trên mặt sông.

Trong phòng ngủ truyền đến một vài tiếng động, anh quay đầu lại thấy Thẩm Biệt đang thay ga giường.

Thẩm Biệt ở trong phòng ngủ không đi dép, chân trần bước trên sàn gỗ màu nâu đậm, trên đất vương vãi một đống ga trải giường màu xám nhạt vừa mới xé ra, hắn đang kéo một chiếc ga trải giường màu trắng mới.

Phí Lâm nhìn trước ngó sau, phát hiện đúng là không có phòng thứ hai. Căn hộ thông tầng rộng 200 mét vuông đúng là chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.

Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, ông trời đúng là biết đùa với anh, đây là đang làm gì vậy? Thử thách nhân tính của anh? Hay là kiểm tra thú tính của anh?

Phí Lâm nghiến chặt răng hàm, hai má đau nhức, đi đến cửa phòng ngủ: "Thẩm Biệt, anh chỉ có một giường thôi à?"

Thẩm Biệt cúi người ép góc ga giường vào đệm, từ từ đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt khó phân biệt của Phí Lâm, trầm giọng: "Giường này hai mét rưỡi nhân hai mét rưỡi, nếu cậu không lật tung lên thì ngủ được."

"Vậy cũng được, anh ngủ quen là được." Phí Lâm đi vào, "Chăn đâu?"

Thẩm Biệt kéo tủ ra, tìm một chiếc chăn mỏng ném cho Phí Lâm, sau đó cũng đi vệ sinh cá nhân.

Chiếc giường này quả thực rất lớn, anh nằm lên chỉ chiếm một góc, thế là xoay người nhích vào giữa một chút.

Đồ đạc trong nhà đều đơn sắc, phòng của Thẩm Biệt cũng giống như khí chất của người này, thanh mát và đơn giản, không phải kiểu lạnh lẽo vô hồn mà là một kiểu trấn tĩnh giống như phenobarbital, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Phí Lâm nằm trên gối, khi giơ tay lên thì ống tay áo tuột xuống, ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay.

Mặc dù bây giờ trong lòng đang căng thẳng nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Ba ngày đủ để anh tiêu hóa sự hoảng loạn và cũng chính hôm nay, trải nghiệm cảm giác ghê tởm khi bị người khác coi là đối tượng để ảo tưởng.

Thẩm Biệt tốt như vậy, anh không thể để Thẩm Biệt ghê tởm mình được. Trước mặt Thẩm Biệt, Phí Lâm phải là một trai thẳng!

Những hành động mấy ngày trước của mình cũng quá đáng ngờ rồi.

Trước đây anh luôn rơi vào một hiểu lầm, đó là phải giữ khoảng cách với Thẩm Biệt để phủ nhận mối quan hệ. Nhưng làm như vậy lại chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này". Trai thẳng thật sự là như trước đây của mình ấy, không chỉ có thể không né tránh, mà còn có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Ha... nghĩ lại thì, trước đây mình như vậy là bạo lực lạnh rồi.

Vị giáo sư tốt bụng còn đưa mình đi công tác làm phẫu thuật, kiểu phẫu thuật tự thân sửa chữa này anh còn chưa được xem nữa, bậc thầy ở Asuka, chẳng lẽ là Aoyama Ryūjirō sao? Không lỗ, chuyến này không lỗ.

Nghĩ như vậy xong, Phí Lâm thậm chí còn cảm thấy trước đây ở ký túc xá, giọng điệu của mình với Thẩm Biệt quá hung dữ. Người ta tốt bụng đưa anh đi làm phẫu thuật, anh lại còn chất vấn! Phẫu thuật phối hợp thì không phải thảo luận trước mổ à! Không phải mở cuộc họp làm chút trao đổi học thuật à!

Phí Lâm ơi Phí Lâm! Suýt nữa thì lỡ việc rồi!

"Bốp" Phí Lâm vỗ hai cái vào mặt mình.

"Cậu sao vậy?" Thẩm Biệt cũng tắm xong đi vào phòng ngủ. Bộ đồ ngủ của hắn đều là cùng một kiểu khác màu, ghép với Phí Lâm trông giống như đồ đôi.

Nhưng mà đây là tâm tư cố ý của Thẩm Biệt, Phí Lâm hoàn toàn không nhận ra.

Phí Lâm gắng gượng đứng dậy, co hai chân lại, hai tay gác lên đầu gối, nheo mắt cười: "Anh Thẩm, anh có mệt không? Tôi mát xa cho anh."

"Hả?" Thẩm Biệt ngây người tại chỗ, nghi ngờ mình nghe nhầm, nghiêng đầu hỏi: "Cậu muốn xoa bóp cho tôi?"

"Anh đứng dưới lầu ký túc xá chờ tôi lâu như vậy, chân chắc mỏi nhừ rồi." Phí Lâm vỗ vỗ giường bên cạnh, "Tôi đấm bóp cho anh."

Thẩm Biệt tuy ngạc nhiên nhưng cũng không có lý do gì để từ chối, cố kìm nén trái tim đang đập loạn lên mà trèo lên giường, nằm sấp xuống bên cạnh Phí Lâm.

Giường hơi lún xuống, người vừa tắm xong mang theo hơi nước, trong hơi nước tràn ngập mùi gỗ, xông vào làm say lòng người.

Phí Lâm nhìn Thẩm Biệt cả người được gói kín chỉnh tề, có chút thất vọng lại có chút thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Thẩm Biệt cảm thấy bắp chân mình bị gõ nhẹ một cái nặng một cái. Nói thật thì không dễ chịu chút nào, không cẩn thận còn bị đánh vào cổ xương mác, đau nhói một lúc.

Nhưng... thôi vậy, hắn vốn là người hay suy nghĩ lung tung. Không biết lại nghĩ gì nữa, hình như cậu ấy đã trở lại bình thường rồi.

Thẩm Biệt vùi đầu xuống, chấp nhận sự giày vò.

Cơ thể vừa rảnh rỗi thì đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ. Chuyện lớn nhất hôm nay chính là việc Thái Khuê hẹn Phí Lâm ra ngoài.

Hỏi thẳng thắn quá có phải là quá vô duyên không? Thẩm Biệt cẩn thận thăm dò: "Hôm nay cậu đi ăn gì với Thái Khuê vậy?"

"Ờ, đồ Tây," Phí Lâm dừng lại một chút, "Không ăn được bao nhiêu, cậu ta cứ mải nói."

Thẩm Biệt: "Cậu ta nói gì?"

Phí Lâm: "Nói từ nhỏ đến lớn, nhưng tôi đã từ chối rõ ràng rồi, cậu ta sẽ không xuất hiện nữa đâu."

Thẩm Biệt: "Ồ..."

"Tôi có gì để nói chuyện với một thằng nhóc con chứ," Phí Lâm đấm xong chân, vỗ một cái vào eo Thẩm Biệt, "Hơn nữa, tôi cũng không thích con trai."

Câu này Phí Lâm nói ra không được tự nhiên cho lắm. Nếu lúc này Thẩm Biệt ngẩng đầu lên có thể thấy mặt anh đỏ bừng cả cổ.

Phí Lâm cảm thấy cơ bắp dưới lòng bàn tay mình cứng lại, người kia vùi đầu vào cánh tay, không có bất kỳ phản ứng nào.

Gượng gạo quá, câu đó có phải cũng là "lạy ông tôi ở bụi này" không, sao hắn không có phản ứng gì? Bây giờ hai người đều không nói gì, trong phòng im lặng như tờ.

Cuối cùng là Thẩm Biệt yếu ớt lên tiếng, giọng nói mơ hồ giải thích: "Hai ngày trước khi phẫu thuật có đại hội, còn có một vài buổi tiệc xã giao nữa, không biết sau này cậu còn làm khoa tiết niệu không, nhưng cơ hội hiếm có. Cậu có thể đi làm quen một vài người, khoa tôi đã sắp xếp xong rồi. Nếu đi sớm thì chúng ta có thể đi Otaru chơi hai ngày, cậu muốn đi không?"

Lúc đầu Phí Lâm nghe có chút mơ hồ, sau đó mới phản ứng lại là Thẩm Biệt đang giải thích thắc mắc của mình ở ký túc xá, thế là gật đầu: "Được chứ."

Thẩm Biệt thả lỏng lại, Phí Lâm cũng không biết tay mình đang ấn lung tung vào lưng Thẩm Biệt cái gì, trong khoảnh khắc có chút thần trí phiêu tán.

Nói thật thì Thẩm Biệt bị Phí Lâm xoa bóp rất khó chịu, cả về thể xác lẫn tinh thần, đều có một cảm giác không thoải mái gãi ngứa qua lớp giày.

Tay Phí Lâm đang dừng lại ở đốt sống cổ thứ bảy của Thẩm Biệt, đó là một chỗ lồi mà chỉ cần hơi cúi đầu là có thể chạm vào được.

Ngay lúc này, Thẩm Biệt không hề báo trước mà lật người lại.

Tay Phí Lâm lướt qua nửa vòng cổ Thẩm Biệt, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của hắn, tiếp đó, anh cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác rung nhẹ, mu bàn tay ngay sau đó bị một bàn tay khác bao phủ, mang theo một lực nóng rực.

"Phí Lâm, tôi thích cậu."

Phí Lâm gần như là vô ý đáp lời: "Tôi cũng thích anh mà."

"Hả?"

"Hả?"

— Hai đôi mắt kinh hoàng nhìn nhau.

Edit: Mienkhonghanh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store