[ĐM-End] Nhật ký chăm bé zombie cấp 1 trong tận thế
Chương 51: Căn cứ Hắc Tích Sơn
Vua Zombie vừa rời đi, đám zombie còn lại lập tức rơi vào hỗn loạn.
Nhưng Hoa Ăn Thịt và Cà Rốt đã đuổi theo, đội thực vật cũng nhanh chóng bám sát phía sau, bỏ mặc đám zombie ở đó.
Chỉ có đội loài người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn tất cả.
Hai con zombie cấp cao thấy vậy gào lớn, thúc ép zombie tản ra.
Vua Zombie đã không còn ở đó, chúng có thể tiếp quản đoàn zombie. Trước tình hình bất lợi, việc cấp thiết là lập tức rút lui, bảo toàn lực lượng còn lại.
Đám zombie nhận được mệnh lệnh nhanh chóng tản ra khắp bốn phía như thủy triều rút.
Sau đó, hai con zombie cấp cao cũng rời đi cùng nhau, đuổi theo hướng Vua Zombie.
Chúng đã ở cạnh Vua Zombie một thời gian dài, xem như được ưu tiên bồi dưỡng, trí tuệ cũng cao hơn các zombie cùng cấp. Không chỉ biết giữ lại lực lượng khi cần mà còn theo bản năng trung thành với Vua Zombie.
Vì vậy, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, cả zombie lẫn thực vật biến dị đều rút khỏi khu vực.
Quả Hạch là kẻ ở lại cuối cùng, nó thở ra nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn vết thương trên bụng, cảm thấy không quá nghiêm trọng, cũng lăn "lộc cộc" đi.
Những người dị năng còn lại gần như bị bỏ quên, ai nấy đưa mắt nhìn nhau.
Một thành viên lên tiếng hỏi Kỳ Việt: "Chúng ta có nên rút không?"
Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu muốn rút thì nên đi ngay bây giờ.
Nếu không khi zombie và thực vật dị biến phân định thắng bại, e là người tiếp theo bị nhắm tới sẽ là họ.
Kỳ Việt nhìn về phía xa, lưỡng lự.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, sự xuất hiện của thực vật biến dị, cả việc đội ngũ bị cuốn vào cuộc chiến.
Nhưng hôm qua họ đã chọn ở lại vì nhiệm vụ, đến giờ vẫn chưa có chút tiến triển nào. Hơn nữa... chắc chắn Vua Zombie không chỉ đơn giản là rút lui.
"Đi theo xem sao," Kỳ Việt nói, "Xem rốt cuộc là chuyện gì."
Anh ta phân công vài người quay về chỗ đậu xe cải tiến, lái xe tới gần, chuẩn bị sẵn sàng cả hai phương án.
Các đội viên lập tức hành động, còn Kỳ Việt dẫn theo số còn lại cẩn trọng đuổi theo hướng mà Vua Zombie và các thực vật biến dị đã đi.
Bên kia, Thiên Hồi đang đứng trước tòa nhà thấp.
Khi từng mảng tường bị xé toạc được dời đi, một không gian sâu hơn giống như một tầng hầm ngầm lộ ra.
Một mùi hôi thối nồng nặc ùa ra ngoài, như mùi nước bẩn đọng lại lâu ngày, hoặc thịt thối ủ quá lâu.
Nấm nhỏ trốn trong túi áo vì quá tò mò nên thò đầu ra ngoài, vạch cánh hoa của Hoa Hướng Dương để nhìn vào trong.
Cây Sen Đá cũng đi theo nó, căng thẳng và sợ hãi bám chặt lấy Nấm Nhỏ.
Cây Xấu Hổ bám trên mu bàn tay Thiên Hồi khẽ động, cẩn thận ngửi mùi trong không khí.
Không đúng... hình như phía dưới vẫn còn một con zombie, nhưng hơi thở của nó rất đặc biệt, khác hoàn toàn những con khác, trước đó bị Cây Xấu Hổ xếp vào dạng "con người".
Khi không gian phía dưới hoàn toàn lộ ra trước mắt, Thiên Hồi hít vào một hơi thật sâu, vô cùng chấn động.
[Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành! Nhận được điểm cốt truyện hiện tại.]
[Tháng 10, năm thứ sáu tận thế, một căn cứ ở phía Nam bị zombie tấn công và thất thủ. Gần hai mươi người bình thường chưa thành niên trong căn cứ bị bắt sống. Vua Zombie 03 đã bí mật giam giữ họ, nuôi dưỡng bằng thịt của zombie cấp cao (mã số 2489/đặc biệt). Sau sáu tháng, mười một người bình thường trong số đó đã tiến hóa dị năng thành công, bị chuyển hóa thành zombie cấp cao có sức chiến đấu cực mạnh, sau đó hỗ trợ Vua Zombie 03 tham gia bốn cuộc tập kích lớn, gây thiệt hại nặng nề cho phe loài người.]
[Nhận được kết cục ban đầu của zombie cấp cao (2489)]
[Trong một trận chiến giữa phe loài người và zombie, zombie cấp cao 2489 bị bắt sống và phát hiện năng lực đặc biệt. Sau đó mất tích, có tin đồn bị một căn cứ mang đi, bí mật dùng để tăng tỉ lệ tiến hóa dị năng cho người thường, nhưng không có bằng chứng xác thực.]
Trong tầng hầm bị cắt cụt phần đỉnh, có hơn chục con người đang co rúm lại.
Trông hãy còn rất trẻ, phần lớn khoảng mười hai, mười ba đến mười sáu, mười bảy tuổi, đứa nhỏ nhất ước chừng mới sáu bảy tuổi, quần áo rách rưới.
Bỗng được thấy lại ánh sáng khiến tất cả đều co mình ở góc tường run rẩy, nét mặt hoang mang và sợ hãi.
Tầng hầm chật hẹp, nhưng có để cửa sổ, nền đất lót đệm mỏng, một bên tường xếp vài bao vải, rơi vãi ít gạo sống và bột mì.
Có vẻ vì đây là "dự án đào tạo" đặc biệt của Vua Zombie nên gian phòng giam này đã được dọn dẹp kỹ, chỉ là mùi vẫn rất khó ngửi.
Ở góc tường còn có một con zombie, da thịt cánh tay phải bị xé nát, chỉ còn lại đoạn xương đen kịt. Nó đang cố chui vào lỗ tường bên cạnh để bỏ trốn.
Mới bò được nửa người, thân thể đột nhiên cứng đờ, bị kéo mạnh ra ngoài, đập xuống đất gãy xương cổ, tắt thở ngay tại chỗ.
Sắc mặt Nam Đình Cận u ám. Dù hắn không biết cốt truyện Thiên Hồi vừa nhìn thấy nhưng cũng đoán được sơ sơ.
Hô hấp Thiên Hồi run rẩy: "Tiểu Cận ơi..."
Cậu thoát khỏi sự bàng hoàng, định đưa đám trẻ con ra ngoài trước.
Hoa Hướng Dương và cậu tâm ý tương thông, cánh hoa phát sáng lan tỏa ra ngoài, bao phủ lấy tầng hầm.
Thế nhưng chưa kịp hành động thì mấy lưỡi gió sắc bén đã chém tới từ phía xa.
Cây Xấu Hổ ngửi thấy mùi nguy hiểm, kịp rung lá cảnh báo. Một mảnh tường gãy bên hông lập tức dựng lên, chắn toàn bộ đòn tấn công.
Một bóng đen quen thuộc nhanh chóng hạ xuống đất, Vua Zombie 03 đã xuất hiện.
Nó gầm lên, miệng kéo giãn đến mức quái dị, đôi mắt đỏ tưởng như vỡ tung. Lý trí đã bị cơn giận dữ nuốt trọn, nó lao thẳng về phía Thiên Hồi và Nam Đình Cận.
Nhưng trước đó nó đã bị đội thực vật tấn công suốt một thời gian dài, sức chiến đấu tiêu hao, thân thể bị thương, không còn ở trạng thái đỉnh cao như lần trước.
Vua Zombie nhảy lên không trung thì bị mảnh tường đang lơ lửng đập ngược lại. Vừa đứng vững, xung quanh đã có thêm vô số mảnh vỡ và đống đổ nát đổ tới, giam chặt cơ thể nó.
Nó vùng vẫy không ngừng, từng mảnh đống đổ nát bị phá vỡ rơi xuống, nhưng ngay lập tức lại có mảnh mới lấp vào.
Nam Đình Cận liếc mắt nhìn quanh, một thanh thép dài mảnh trồi lên từ dưới đất, đâm mạnh vào khe hở của đống phế tích đang trói chặt Vua Zombie.
Thấy Vua Zombie tạm thời không thể động đậy, Thiên Hồi chạy vào mép tầng hầm.
Cậu cúi người ngồi xuống, đặt Hoa Hướng Dương bên cạnh, nhẹ giọng nói với đám trẻ loài người bên trong: "Đừng sợ, anh sẽ cứu các em ra ngay."
Tầng hầm cao hơn hai mét, Thiên Hồi duỗi tay phải, Dây Leo ở cổ tay trượt dọc theo bức tường, biến thành một sợi dây.
Nhành dây rung nhẹ, ra hiệu cho tụi nhỏ nắm lấy.
Ánh sáng từ Hoa Hướng Dương có tác dụng xoa dịu, nhưng bọn trẻ vẫn vô cùng sợ hãi.
Vả lại Thiên Hồi lại có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, khiến chúng co rúm lại không dám động đậy, chẳng ai phản ứng gì.
Mãi đến khi ánh sáng ngày một nhiều hơn, từng thực vật nhỏ tò mò lần lượt chui ra khỏi các túi áo khoác của Thiên Hồi.
Nấm Nhỏ và Cây Sen Đá ngồi song song ở bên mép ngực áo, rón rén thò đầu ra ngó nghiêng bên ngoài.
Túi áo phía dưới bên trái có một Bắp Cải Nhỏ và một Táo, liên tục ngó qua ngó lại, túi bên phải là một Trái Đào và một Hoa Bìm Bìm.
Dây kéo của chiếc ba lô đặt bên cạnh cũng bị kéo mở, Cherry to không nhịn được nhảy ra ngoài, làm cái ba lô xẹp lép.
Nó gan dạ hơn một chút, cũng đến bên tường nhìn xuống dưới: "U?"
Thấy mấy thực vật biết cử động, vài đứa trẻ trong tầng hầm lộ vẻ tò mò.
Có lẽ trước khi bị giam giữ, chúng vẫn sống trong căn cứ, chưa từng ra ngoài, lại càng chưa bao giờ thấy thực vật biến dị.
Hoa Hướng Dương vẫn không ngừng phát sáng, truyền đi từng luồng sóng thân thiện.
Thiên Hồi kiên nhẫn chờ đợi, nhẹ nhàng lặp lại: "Đừng sợ..."
Cuối cùng, đứa lớn nhất trong đám trẻ cử động.
Cô bé đứng dậy, từ từ đi đến sát tường, lấy hết can đảm đưa tay về phía nhánh dây leo.
Dây Leo lập tức quấn chặt vai và eo cô bé, kéo một cái đưa lên mặt đất an toàn.
Mở đầu thành công, những bé còn lại cũng dần tiến lên.
Chúng đều rất gầy yếu, với Dây Leo thì hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể kéo hai ba bé cùng lúc.
Khi còn đang kéo được một nửa số trẻ con lên, hai con zombie cấp cao đã đuổi đến.
Thấy Vua Zombie bị thương và bị vây, chúng theo bản năng muốn trợ giúp, nhưng cũng bị dị năng của Nam Đình Cận đẩy văng, đập mạnh vào đống đổ nát phía sau.
Vua Zombie nghe thấy tiếng động, bỗng bộc phát sức mạnh chấn động mở một khoảng trống, cố thoát ra trong chốc lát, định khiến Nam Đình Cận không thể tập trung.
Nó gầm gừ trong cổ họng, ra lệnh cho hai con zombie cấp cao đi giết Thiên Hồi.
Hai con zombie nhận lệnh, lập tức bò dậy lao về phía cậu.
Thiên Hồi đang đỡ một đứa nhỏ vừa kéo lên, theo phản xạ che chắn phía sau.
Nhưng chưa kịp để Nam Đình Cận ra tay, hàng chục gai cà rốt từ trên trời rơi xuống, tạo thành một bức tường chắn ngăn zombie lại.
Hoa Ăn Thịt khổng lồ theo sát sau, ngoạm lấy nửa người của một con zombie, quật mạnh nó văng ra xa.
Các thực vật biến dị còn lại cũng lần lượt kéo đến, tạo thành vòng tròn bảo vệ quanh Thiên Hồi.
Dây Leo đưa đứa trẻ cuối cùng lên mặt đất, tụi nhỏ vẫn còn hoang mang và sợ hãi, tụ lại một chỗ không dám chạy lung tung.
Đậu Hà Lan lớn cũng chạy đến, vừa chạy vừa "u u" lớn tiếng, nhanh chóng lao vào lòng Thiên Hồi.
Thấy là nó, Thiên Hồi mừng rỡ vô cùng: "Đậu Đậu ơi!"
Đậu Hà Lan lớn chạy tới, nhào vào lòng cậu.
[Đã kết duyên với thực vật biến dị cấp đặc biệt "Đậu Hà Lan lớn"!]
[Độ trung thành của "Đậu Hà Lan lớn" tăng cao, đã đạt 100%!]
Thiên Hồi ôm ghì lấy nó, thấy trên người nó vẫn còn vết thương vừa mới lành thì không khỏi xót xa: "Sao cậu cũng ở đây..."
Cậu chưa rõ nguyên do, cứ tưởng là đội loài người đánh nhau với zombie, đậu Hà Lan vô tình bị cuốn vào.
Đậu Hà Lan lớn tủi thân "u u", vòng tay ôm lấy tay Thiên Hồi, dụi lấy dụi để.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy đầu mình bị chạm nhẹ, ngẩng lên nhìn thì thấy là Nấm Nhỏ.
Nấm Nhỏ vui vẻ vẫy tay: "Ù!"
Đậu Hà Lan cũng phấn khích, rúc lại dụi đầu vào nó.
Bên ngoài, hai con zombie cấp cao nhanh chóng bị tiêu diệt, chỉ còn Vua Zombie bị trói chặt.
Nó rất cứng đầu, cơ thể bị thép do Nam Đình Cận điều khiển đâm thủng đầy thương tích nhưng vẫn còn sức vùng vẫy.
Cà Rốt "u" một tiếng, Nam Đình Cận như hiểu ý nó, dời khối đá trên đầu Vua Zombie ra, lộ ra một khoảng trống.
Mấy thực vật biến dị đứng không xa liên tục ném hàng loạt đòn tấn công tầm xa, phát ra vô số âm thanh bùng nổ.
Cà Rốt còn dư chút sức sau đòn dồn năng lượng trước đó, dốc hết sức, phân giải gai cà rốt mang theo điện từ đến cực hạn, lần lượt rơi thẳng từ đỉnh đầu Vua Zombie xuống.
Vua Zombie gào thét trong đau đớn, sức vùng vẫy càng lúc càng yếu.
Nhưng các thực vật không hề lơi lỏng, đòn tấn công vẫn tiếp tục.
Cho đến khi kéo dài một lúc lâu, đống đá trói Vua Zombie bắt đầu rung mạnh, rồi đột nhiên nổ tung.
Thân thể và tứ chi tan tành thành từng mảnh, kèm theo một làn sóng lưỡi gió cuối cùng lao ra tứ phía.
Đó là đòn phản kích cuối cùng trước khi chết của Vua Zombie, thực vật lập tức né tránh, Quả Hạch khổng lồ kịp thời lăn tới, lấy thân mình chặn lại.
Chốc lát sau, khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Quả Hạch thật sự không chịu nổi nữa, thu nhỏ lại nhảy vào lòng Thiên Hồi, chen chúc với Đậu Hà Lan, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiên Hồi ngẩng đầu nhìn quanh.
Có vẻ... kết thúc rồi?
Cơ thể của Vua Zombie số 03 nổ tung thành nhiều mảnh, đầu lăn lóc không xa, đôi mắt đỏ vẫn mở to.
Từ xa vang lên vài tiếng gào thảm thiết của zombie, chẳng hay có phải vì cảm nhận được cái chết của nó.
Vậy thì giết một Vua Zombie sẽ được thưởng bao nhiêu số dư nhỉ...
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Thiên Hồi đã nhận được thông báo từ hệ thống.
[Chúc mừng bạn đã giết thành công Vua Zombie (số 03)! Phần thưởng đã được chuyển vào tài khoản!]
Thiên Hồi mở ra xem, số dư tăng hẳn một trăm ngàn.
[Kết thúc xung đột phe lần thứ mười, chúc mừng phe ta giành chiến thắng! Thưởng thêm 500 điểm uy tín~]
[Dường như bạn đã làm một việc phi thường, gây chấn động lớn đến cả phe zombie và phe loài người, phần thưởng: 500 điểm uy tín, 500 điểm phe~]
Lại có thêm hai thông báo hiện lên, tổng cộng là 1000 điểm uy tín và 500 điểm phe.
Thiên Hồi ôm Đậu Hà Lan và Quả Hạch trong lòng đứng dậy, dường như cảm thấy điều gì đó, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì chạm mắt với Kỳ Việt.
Kỳ Việt cũng trông thấy Thiên Hồi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Anh ta và đội viên của mình đang đứng bên đống đổ nát không xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Vua Zombie bị giết.
Cũng nhìn thấy Thiên Hồi được tất cả thực vật biến dị bao quanh bảo vệ ở trung tâm.
- Một thiếu niên có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, mang đặc điểm của zombie hóa.
Mái tóc của Thiên Hồi đã đổi màu, mắt cũng không còn bị băng vải che kín, Kỳ Việt lập tức nhận ra cậu.
Thế mà cậu lại... không phải con người? Lại còn có thể điều khiển nhiều thực vật biến dị đến vậy?
Kỳ Việt sốc trong lòng, tạm thời không thể hiểu nổi những gì mình đang thấy.
Anh ta ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn về phía sau lưng Thiên Hồi.
Ở đó vẫn còn một nhóm trẻ em con người, tuổi đều không lớn.
Đội của Kỳ Việt đến muộn hơn một chút, cũng vì cẩn thận nên chưa đến gần, nhưng họ đã thấy cảnh bọn trẻ được kéo lên từ dưới đất.
Kết hợp với hàng loạt sự việc kỳ lạ xảy ra gần đây, cùng hành vi khác thường của đàn zombie...
Kỳ Việt trầm ngâm giây lát, dặn các đội viên ở đây đợi lệnh, rồi một mình tiến lên trước.
Mấy thực vật biến dị lập tức trừng mắt nhìn, hệt như giây tiếp theo sẽ tấn công.
Kỳ Việt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lại tiến thêm vài bước rồi dừng lại ở khoảng cách hai ba mét.
Thiên Hồi hơi căng thẳng, cảnh giác nhìn Kỳ Việt.
Trước kia cậu bịt mắt nên không nhận ra, nhưng vẫn nhớ logo căn cứ trên áo của đối phương.
Hình như đã gặp ở đâu rồi, tên gì ấy nhỉ...
Cà Rốt nhảy lên vai cậu, "u u" hai tiếng, rồi lén chỉ về phía Sầu Riêng.
Thiên Hồi lập tức nhớ ra, họ trộm Sầu Riêng đi từ những người này...
Cậu càng thêm cảnh giác, kéo Nam Đình Cận đến phía sau mình, rõ ràng mang ý bảo vệ.
So ra thì Nam Đình Cận vẫn bình tĩnh hờ hững, không hề coi đám Kỳ Việt là mối đe dọa.
Kỳ Việt hít sâu mấy hơi, bình tĩnh nói: "Thủ lĩnh Nam, và cậu này nữa... Xin chào, chúng tôi là nhóm được cử từ căn cứ khác tới đây để điều tra vụ mất tích vật tư. Không ngờ lại gặp bầy zombie ở đây..."
Anh ta giữ thái độ thân thiện, chủ động nói rõ mục đích.
"Ban đầu chúng tôi định rút lui ngay," Kỳ Việt nói tiếp, lại nhìn về phía sau Thiên Hồi, "Nhưng những đứa trẻ này... liệu có thể giao lại cho chúng tôi được không? Nếu có bất kỳ điều kiện gì, xin cứ nói."
Dù thế nào, mười mấy đứa trẻ này vẫn nên được đưa về căn cứ do con người quản lý.
Kỳ Việt muốn thử thương lượng với Thiên Hồi. Sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi, anh ta có trực giác rằng Thiên Hồi và nhóm thực vật biến dị kia không hề hung ác đáng sợ như lời đồn.
Nếu Thiên Hồi đồng ý, họ có thể trao đổi vật tư hoặc vật phẩm khác để cảm ơn.
Kỳ Việt hiểu nếu không có sự giúp đỡ của thực vật biến dị, dù họ có phát hiện ra đám trẻ bị giấu dưới đất thì cũng chưa chắc đã kịp cứu ngay.
Nhưng việc này cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy, chẳng những không đưa được đám trẻ đi mà còn có thể khiến cả đội mất mạng tại đây.
Kỳ Việt thấp thỏm trong lòng, đang chờ đáp án của Thiên Hồi thì trong tai nghe vang lên giọng đội viên báo rằng xe cải tiến đã chạy đến gần đây.
Thiên Hồi còn hơi do dự, quay đầu hỏi nhỏ Nam Đình Cận: "Có thể giao bọn trẻ cho họ không anh?"
Cậu biết rằng để tụi trẻ được con người tiếp nhận là tốt nhất, nhưng lại không rõ Kỳ Việt và đồng đội đáng tin cậy đến đâu.
Nam Đình Cận lướt mắt qua người Kỳ Việt, đáp: "Được."
Lúc này Thiên Hồi mới yên tâm, gật đầu: "Được."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Kỳ Việt thở phào, lập tức ra lệnh cho vài đội viên lại gần.
Anh ta không kìm được lại nhìn Nam Đình Cận, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.
Dù đã biết từ trước quan hệ giữa Nam Đình Cận và Thiên Hồi không bình thường, nhưng đó là trước kia.
Còn giờ Thiên Hồi đã lộ rõ đặc điểm zombie, lại còn đứng cạnh Nam Đình Cận, càng khiến người ta cảm thấy bí ẩn khó dò.
Vả lại trừ mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, Thiên Hồi chẳng khác gì người thường.
Vì sao lại vậy? Kỳ Việt vô cùng tò mò, nhưng cũng biết điều, không hỏi nhiều, cũng không dám nhìn lâu.
Khi mấy đội viên tới gần, Bắp Cải và Ớt dẫn tất cả bọn trẻ giao lại cho họ.
Nhờ có ánh sáng an ủi liên tục từ Hoa Hướng Dương, tâm trạng lũ trẻ đã ổn định kha khá. Lại nhìn thấy nhóm người dị năng con người thì biết mình được cứu, nên đều rất nghe lời.
Thấy việc bàn giao thuận lợi như vậy, để thể hiện sự thân thiện, Kỳ Việt chủ động nói thêm: "Nếu có bất cứ yêu cầu gì, xin cứ nói. Chỉ cần chúng tôi có thể đáp ứng..."
Thiên Hồi lộ vẻ do dự: "Để tôi nghĩ chút... anh đợi một lát."
Cậu quay đầu, thì thầm gì đó với vài thực vật biến dị bên cạnh. Hoa Ăn Thịt vẫn giữ hình dạng khổng lồ đứng gác một bên, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Kỳ Việt.
Chẳng lâu sau, Thiên Hồi ngẩng đầu, nói với Kỳ Việt: "Mấy anh ở đằng sau kia, gọi hết lại đây đi."
Tuy Kỳ Việt hơi thắc mắc nhưng vẫn làm theo.
Giờ anh ta không còn lo thực vật biến dị muốn tấn công, nếu chúng có ý đó thật thì chẳng cần đợi đến giờ.
Vậy nên theo yêu cầu của Thiên Hồi, toàn bộ đội viên đều bước lên, bao gồm cả những người vừa lái xe quay lại.
Lại đến gần thực vật biến dị, họ không bình tĩnh như Kỳ Việt, cúi gằm đầu, không dám thở mạnh.
Đám trẻ vừa được bàn giao cũng bị dẫn trở lại, đứng ở cuối hàng.
Chốc lát sau, một Cà Rốt và một Sầu Riêng từ phía đối diện sóng đôi bước tới.
Chắc Cà Rốt là thực vật biến dị cấp đặc biệt từng xuất hiện ở Khu An Toàn số 5. Còn Sầu Riêng bên cạnh...
Kỳ Việt từng đích thân tham gia đuổi bắt nên nhận ra ngay.
Anh ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Cà Rốt và Sầu Riêng đi tới trước mặt.
Cà Rốt chỉ Kỳ Việt, hỏi: "U?"
Sầu Riêng gật đầu, còn trừng Kỳ Việt một cái.
Cà Rốt tỏ vẻ hung dữ, đeo đôi găng tay giật được từ Bắp Cải lên tay, nhảy lên, đấm cho Kỳ Việt một cái.
Kỳ Việt bị đấm lùi nửa bước, đầu óc choáng váng.
Sau đó, Cà Rốt dẫn theo Sầu Riêng vòng qua anh ta, tiếp tục đi tìm các đội viên khác.
Sầu Riêng lần lượt đánh hơi từng người còn lại, chỉ cần nó gật đầu xác nhận là đúng người, Cà Rốt sẽ đấm một cú không chút nương tay.
Tất cả đội viên đều im lặng, không ai dám phản kháng.
Một lát sau, một Bắp và một Khoai Tây cũng đi tới.
Chúng đi qua đi lại bên cạnh, nhìn trúng chiếc ba lô sau lưng một đội viên.
Chiếc ba lô nhét đầy căng cứng, có vẻ cất thứ gì đó quý giá.
Hai thực vật biến dị này vừa dùng kỹ năng tốn nhiều năng lượng, giờ đang mệt, không muốn ra tay mạnh bạo.
Chúng bước đến gần đội viên kia, Bắp chỉ vào ba lô, Khoai Tây đưa tay ra: "U!"
Đội viên hiểu ý, vội vàng cởi ba lô xuống rồi còn chu đáo mở ra sẵn.
Cherry lớn cũng nhảy tới, ba thực vật biến dị cùng nhau lục tung cái ba lô, tìm được vài băng gạc, thuốc men và ít đồ ăn.
Bắp ôm ổ bánh mì cứng như đá cắn thử một miếng, nếm nếm, rồi chê bai đặt lại vào trong.
Nó nhìn người đội viên trước mặt bằng ánh mắt khó tả, khẽ lắc đầu, rồi dẫn theo Khoai Tây và Cherry lớn rời đi.
Khi Cà Rốt đánh xong những kẻ đáng đánh, nó và Sầu Riêng về bên Thiên Hồi.
Bao gồm cả Kỳ Việt, trên mặt mấy người đều sưng tím một cục to, chính là những đội viên từng tham gia đuổi bắt Sầu Riêng lúc trước.
Nhưng sau cú đấm đó, ngược lại, Kỳ Việt lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau đó, đám thực vật không buồn để tâm tới đám con người trước mắt nữa.
Cà Rốt nhanh chóng sắp xếp một tiểu đội mới, đi lục soát quanh đây để tiêu diệt nốt những con zombie còn sót lại.
Tiểu đội này do Hoa Ăn Thịt và Bắp Cải dẫn đầu, còn các thực vật biến dị như Cà Rốt, Đậu Hà Lan và Quả Hạch đã tiêu hao nhiều nên được giữ lại nghỉ ngơi.
Nhân lúc đội loài người còn ở đây, Ớt và Măng Tí Hon lén quay lại đống đổ nát trước đó, moi hết toàn bộ tinh hạch.
Trong số các thực vật biến dị, đứa bị thương nặng nhất là Quả Hạch, nó đã cản đòn cho cả đội khi đối đầu với Vua Zombie. Giờ nó thu nhỏ lại, trên người vẫn còn vết rạch do lưỡi gió để lại.
Thiên Hồi xót xa không nguôi, ngồi lên một tảng đá, đút rất nhiều thuốc cho nó.
Ánh sáng từ Hoa Hướng Dương vẫn không ngừng tỏa ra. Nó vẫn lo lắng cho tụi trẻ vừa được cứu nên mở rộng phạm vi chữa trị đến mức tối đa, tiện thể bao phủ cả Kỳ Việt và các đội viên của anh ta.
Cảm nhận được luồng sáng ấm áp mang theo hiệu quả chữa lành, tất cả mọi người đều vừa kinh ngạc vừa tò mò, nhận thức của họ một lần nữa được đồi mới.
Biết được từ Bắp rằng đội ngũ loài người này chẳng có gì tốt, ngay cả thức ăn cũng khó nuốt, Thiên Hồi nghĩ ngợi một lúc rồi bảo Cherry lớn đem cho họ ít bánh quy.
Cậu cố ý xé bao bì bánh quy, nhét hết bánh vào một chiếc khăn lông đã dùng lâu năm.
Cherry lớn đội bánh quy trên đầu nhảy đến đưa chiếc khăn gói kỹ cho Kỳ Việt.
Thiên Hồi nói: "Đưa cho tụi nhỏ phía sau..."
Cherry lớn đã giơ nắm đấm lên, cảnh cáo Kỳ Việt không được tự ý ăn.
Kỳ Việt hiểu ngay, lập tức gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Anh ta đưa khăn lại cho đội viên phía sau, rồi chuyền dần ra phía sau cùng.
Lúc quay đầu lại, Kỳ Việt thở dài từ tận đáy lòng: "Thật không thể ngờ..."
Anh ta như đang nói với mình, chợt nghĩ tới điều gì đó bèn nhìn sang Nam Đình Cận bên cạnh Thiên Hồi.
"Thủ lĩnh Nam," Kỳ Việt hơi ngập ngừng hỏi, "Anh cũng bị đưa vào danh sách nhiệm vụ, đội trưởng Nguyên có nói với anh không?"
Nam Đình Cận chưa kịp trả lời, Thiên Hồi đã hỏi dồn: "Danh sách gì?"
"Nhiệm vụ ủy thác của căn cứ Thiên Không," Kỳ Việt nói sự thật, "Mọi căn cứ và đội ngũ đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. Nếu phát hiện ra thực vật biến dị hoặc... con người có tên trong danh sách, có thể chọn giết, bắt sống, hoặc báo cáo hành tung."
"Nhưng hai người yên tâm," Anh ta bổ sung liền, "Chúng tôi sẽ không liên hệ với căn cứ Thiên Không, nhưng..."
Kỳ Việt nhìn sang Nam Đình Cận, nói tiếp: "E là gần đây căn cứ Hắc Tích Sơn sẽ bị tập kích."
Câu chuyện nhỏ:
Đậu Hà Lan lớn: (tủi thân) huhuhuhu
Cà Rốt: (hung dữ) khứa nào dám bắt nạt thằng em toiiii!
Bắp: (ánh mắt thương hại) loài người nghèo dữ vậy trời...
Nguyên Cực - Phó lãnh đạo của căn cứ: (tuyệt vọng, gục ngã chết lặng) ơ kìa, sao seen mà hổng dề!
___
12/6/2025.
16:13:28.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store