ZingTruyen.Store

[ĐM/END] Dư Uy

Chương 11: Lương Thế Kinh: Sau Này Có Thể Sẽ Càng Ngày Càng Đau

LDiu463

Giữa trưa

Ôn Ngôn vô cùng xấu hổ bước ra khỏi phòng, hôm qua mới lập flag phải dậy sớm, vì không có điện thoại nên còn nhờ Kỷ Lãnh sự 7 giờ gọi cậu dậy, ừm, cậu nghĩ chắc là do mình không nghe thấy, hoàn toàn không nghĩ đến việc Kỷ Lãnh sự có gọi hay không.

"Chào buổi sáng ngài Ôn." Kỷ Lãnh sự với nụ cười như gió xuân ấm áp bước ra khỏi thang máy, xem ra là đến gọi cậu ăn trưa...

Bữa trưa trong phòng ăn nhỏ đã được chuẩn bị xong, vốn dĩ Ôn Ngôn còn lo lắng Lương Thế Kinh có oán giận không, không ngờ Lương Thế Kinh trông có vẻ tâm trạng không tệ, đang gọi điện thoại ở sân sau.

Cậu bấm mở công tắc vòng cổ, vì đã uống thuốc giảm đau trước nên cũng đỡ.

Vài phút sau Lương Thế Kinh đi vào, bữa cơm này hai người ăn trong im lặng, cho đến khi bầu trời truyền đến tiếng gầm rú của cánh quạt trực thăng.

"Ăn xong rồi?" Lương Thế Kinh nói.

Ôn Ngôn gật đầu.

Họ lên trực thăng trên bãi cỏ, đến sân bay tiếp tục đổi sang máy bay để đi tiếp, đối tượng của chuyến thăm cấp nhà nước lần này là một trong 8 nước Liên minh, địa điểm quốc gia nằm ở bắc bán cầu của hành tinh Cyrus, thời gian bay khoảng 2 tiếng rưỡi.

Máy bay nghiêng nghiêng chui vào tầng mây, qua ô cửa sổ, Ôn Ngôn nhìn thấy phía dưới tầng mây có hai tàu chiến quân sự hộ tống, bóng đen khổng lồ chiếu lên trên, tựa như hai con cá voi đen đang bơi trong biển mây.

Vừa lên máy bay, Lương Thế Kinh đã ngồi trên chiếc ghế da rộng rãi thoải mái đối diện để xử lý công vụ, tài liệu chất đống bên cạnh anh, cái đầu hơi cúi xuống để lộ nửa khuôn mặt phía trên thanh tú lạnh lùng.

"Nhìn gì?" Anh đột nhiên nói.

"Không, không có gì." Ôn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác quay cổ có hơi cứng nhắc.

"Cổ bị sao?" Lương Thế Kinh liếc cậu một cái.

"Anh làm việc của anh đi, không cần quan tâm tôi, vòng cổ tôi đang mở."

"Tôi biết."

Ôn Ngôn bất an động đậy, Lương Thế Kinh liền hỏi cậu, "Trên người có sâu?"

Im lặng một lúc lâu, Ôn Ngôn thử hỏi, "Anh thật sự có thể ngửi thấy pheromone của tôi sao?"

Chiếc vòng cổ này thật sự thần kỳ như vậy? Dù là hàng đặt riêng, chỉ thông qua rung động là có thể giải phóng pheromone mà không ảnh hưởng đến Alpha sao? Có lẽ có thể tìm cơ hội hỏi Hồ Lập hoặc Lý Lý.

"Có thể, vui rồi chứ?" Lương Thế Kinh ngẩng mặt lên khỏi tài liệu.

"Rất vui, chỉ cần có thể chữa trị cho anh mà không ảnh hưởng đến anh là tốt." Ôn Ngôn mỉm cười nhàn nhạt, cậu sợ những gì mình làm đều là vô ích, ngược lại còn làm chậm trễ việc điều trị của Lương Thế Kinh.

Lương Thế Kinh nhìn cậu chằm chằm hai giây, từ trong áo khoác lấy ra ống tiêm, "Tự mình vào phòng nghỉ ngủ đi."

Ôn Ngôn tuy rất muốn nằm xuống nhưng nghĩ đến Lương Thế Kinh lại tái phát bệnh, nếu bây giờ cần pheromone của cậu thì cậu không thể rời đi. "Tôi không nói nữa, tạm biệt." Cậu nhắm mắt giả chết, chỉ là giả vờ một lúc liền thiếp đi, một giấc tỉnh dậy máy bay đã đang chạy trên đường băng.

Thư ký trưởng Trình Trác xách theo một chiếc hộp đen đến báo cáo, "Thủ tịch, mặt đất an toàn, không trung an toàn, đội an ninh báo cáo 30 giây một lần."

"Ừ." Lương Thế Kinh mặc áo khoác vào.

Khi cửa cabin mở ra, không khí ẩm ướt ấm áp ập vào mặt, Thủ tịch của nước sở tại cùng phu nhân chờ ở cửa thang máy.

Cảnh tượng như vậy Ôn Ngôn thời niên thiếu đã cùng Ôn Tắc Thành tham dự hàng chục lần, cùng Lương Thế Kinh thì là lần đầu tiên, cậu cố gắng để mình trông giống một thư ký thân cận. Đây dường như là một chuyến thăm cá nhân, không có truyền thông chính thức, cũng không có nghi thức xã giao nghiêm túc, càng không có đoàn thư ký rầm rộ.

Thủ tịch của nước sở tại bắt tay Lương Thế Kinh, nói chuyện về thời tiết thế nào, gần đây có bận không, những lời lẽ đơn giản cho thấy giao tình của họ không hề nông cạn.

Ôn Ngôn đi sau Lương Thế Kinh một mét, là khoảng cách tiêu chuẩn của thư ký, lúc xuống máy bay tiện tay rút một tập tài liệu trong số những tài liệu mà Lương Thế Kinh đã xử lý ra ôm trước người, như vậy càng giống hơn...

Đang xuất thần, phu nhân Thủ tịch omega có khí chất thanh tao đến trước mặt cậu, "Trốn sau lưng cũng không nói chuyện, thật là lâu rồi không gặp đó nha."

Ôn Ngôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ung dung đưa tay ra, "Xin chào."

Mây trắng muốt và lười biếng, chiếc xe hơi màu đen lướt qua sân bay chuyên dụng rộng lớn trống trải, ánh nắng rực rỡ như thủy triều trải dài trên bầu trời. Ôn Ngôn thầm nghĩ, vị phu nhân kia chắc là nhận nhầm người nhỉ? Là người thích "dẫm khoai tây chiên", "chủ nhân vườn thực vật" ư?

Lương Thế Kinh đưa omega đi thăm cấp nhà nước là chuyện rất bình thường, chỉ là bây giờ vì lý do pheromone mà phải mang theo mình, đối với anh chắc chắn là một sự ghê tởm không thể chịu đựng được nhưng vẫn phải chịu đựng chăng?

Nửa giờ sau, họ đến phủ Thủ tịch của nước sở tại, phủ Thủ tịch này có quy mô tương đối nhỏ, dọc đường là những cây thông kiếm thẳng tắp và những bông hoa tulip không cành không nhánh. Từ lúc xuống xe đến lúc vào sảnh lớn, Ôn Ngôn luôn đi song song với phu nhân Thủ tịch, phu nhân Thủ tịch cũng là một omega cấp S, mái tóc đen dài xõa trên bộ vest màu xám trên vai, bà khoảng ba mươi mấy tuổi, nụ cười ấm áp, giọng nói dễ nghe.

"Sao lâu như vậy mà không ra ngoài?" Phu nhân Thủ tịch cười hỏi cậu.

Ôn Ngôn không hiểu sao lại chiếm chỗ của người khác, đang nghĩ cách trả lời thì Lương Thế Kinh, người luôn đi trước nửa bước cùng với Thủ tịch của nước sở tại, quay đầu lại, cậu tự cho là mình đã nhận được tín hiệu nào đó từ Lương Thế Kinh, liền nói dối một cách tự nhiên, "Ở nhà cũng rất tốt."

"Vẫn là tính cách yên tĩnh như vậy." Thủ tịch Alpha cười quay đầu lại, "Ngược lại chúng tôi lớn tuổi hơn thế mà vẫn cãi nhau, tháng trước cô ấy còn bỏ nhà đi nữa."

Nhân viên an ninh mở cửa phòng khách, một đoàn người đi vào, những món điểm tâm tinh tế được bày trên bàn nhỏ. Lương Thế Kinh không hề tỏ ra là Thủ tịch của quốc gia lớn nhất Liên minh, tư thế thoải mái ngồi trên chiếc ghế lưng thấp đơn.

Thủ tịch Alpha liên tục khơi mào chủ đề, không nịnh nọt nhưng cũng không dám chậm trễ.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?" Phu nhân Thủ tịch cười hỏi, "Lát nữa họ hút xì gà, tôi nhớ cậu không thích mùi khói thuốc."

Ôn Ngôn không dám tự ý rời đi, im lặng liếc nhìn Lương Thế Kinh.

"Đi đi, tôi đợi cậu." Lương Thế Kinh uống một ngụm cà phê nói.

Ôn Ngôn theo phu nhân Thủ tịch đứng dậy, lúc ra ngoài gặp một thư ký ôm một chiếc hộp giữ nhiệt giữ ẩm cỡ máy tính bảng, dưới lớp kính trong suốt bày những điếu xì gà to màu nâu.

Cửa đóng lại, Thủ tịch Alpha lén hỏi, "Đây là bộ sưu tập của tôi đó, thật sự không thử sao?"

Lương Thế Kinh xua tay.

"6 năm trước Tiểu Ngôn có thai cậu bỏ thuốc, bây giờ Tiểu Hữu đã 5 tuổi rồi, vẫn có thể thử một chút để tỉnh táo mà, lúc đêm khuya vắng vẻ có thể giảm bớt rất nhiều áp lực." Thủ tịch Alpha cười cảm khái, "Tôi khuyên như vậy có phải không tốt lắm không?"

"Cậu ta đã bỏ nhà đi một lần." Lương Thế Kinh lười biếng nhướng mí mắt.

Đợi đến khi phản ứng lại, Thủ tịch Alpha đột nhiên cười, "Vậy thì tôi không dám khuyên nữa."

"Kết hôn rồi thật khác." Phu nhân Thủ tịch chậm rãi đi dạo, "Có phải ở nhà đã nói hết lời với Lương Thủ tịch không?"

Ôn Ngôn chỉ có thể dùng nụ cười để nói dối, nếu bị chính chủ phát hiện cậu mạo nhận, đến lúc đó sẽ xấu hổ biết bao.

"Ôi chao, có phải cãi nhau với Lương Thủ tịch không?" Phu nhân Thủ tịch khá tò mò, "Từ nãy đến giờ chỉ cười không nói chuyện, trước đây thân với tôi như vậy, bây giờ như thế này không biết có phải ghét tôi không, thật là hơi buồn đấy nha."

"Không phải." Ôn Ngôn dừng lại một chút, "Bây giờ rất ít khi ra ngoài, lâu như vậy không gặp ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không."

"Thật là không có miếng lương tâm nào, điểm tâm chuẩn bị hôm nay đều là món cậu thích ăn, cậu một miếng cũng không ăn."

"Lát nữa về tôi nhất định sẽ nếm thử."

Hai người đi dọc theo con đường hoa vừa đi vừa trò chuyện, thân thiết như những người bạn đã quen biết nhiều năm, Ôn Ngôn lúc này mới biết thì ra cặp vợ chồng này có một cô con gái omega, lớn hơn Lương Vọng Hữu rất nhiều, đang học trung học, nghe phu nhân Thủ tịch đau đầu kể về con gái nổi loạn, cá tính như thế nào.

Trong chớp mắt đã đến bữa tối, bốn người lại gặp nhau.

Ôn Ngôn vô cùng chắc chắn đây là một chuyến đi cá nhân của Lương Thế Kinh, trên bàn ăn hoàn toàn không liên quan đến công vụ, sau khi dùng bữa xong, cậu theo Lương Thế Kinh lên xe, tưởng sẽ về nơi ở riêng để nghỉ ngơi, không ngờ Lương Thế Kinh lại đưa cậu đến một điểm tham quan rất nổi tiếng. Nếu cậu nhớ không lầm, ngày hôm trước Lương Thế Kinh còn thức trắng đêm làm việc ở phủ Thủ tịch, hôm nay thế mà thảnh thơi đến mức đi du lịch.

Dưới bầu trời đêm, những hồ nước tròn lớn nhỏ như những ô trống trên bàn cờ, xanh biếc, xanh đậm, xanh ngọc, dưới giàn cây chanh hương thơm trong lành.

Ôn Ngôn vịn vào lan can nhìn ra xa nơi nước và trời giao nhau.

Thực ra phong cảnh như vậy không có gì đặc biệt, nhưng luôn có một cảm giác quen thuộc luẩn quẩn trong đầu, nhìn lâu, còn vô cớ trùng lặp với những mảnh vỡ lóe lên trong sâu thẳm.

Ôn Ngôn cau mày.

Lương Thế Kinh đến bên cạnh, cùng cậu dừng chân nhìn ra xa.

Bầu không khí hiện tại thực sự quá kỳ lạ... Ôn Ngôn im lặng dịch sang bên cạnh từng chút một, cậu và Lương Thế Kinh không phải là mối quan hệ có thể đứng cạnh nhau ngắm phong cảnh, Lương Thế Kinh chắc là rất thích nơi này đi? Chỉ là thuốc giảm đau đã hết tác dụng, tuyến thể lại bị hàng nghìn cây kim bạc dày đặc đâm lên đâm xuống, đâm trái đâm phải.

"Tôi muốn lên xe nghỉ một lát." Ôn Ngôn nhỏ giọng hỏi, "Được không."

"Tại sao." Lương Thế Kinh bình tĩnh nhìn mặt hồ xa xăm.

"Đầu hơi đau." Ôn Ngôn nói dối.

"Hiện tượng bình thường, sau này có thể sẽ càng ngày càng đau." Lương Thế Kinh nhàn nhạt nói.

Ôn Ngôn chợt bừng tỉnh, hóa ra vòng cổ có tác dụng phụ như vậy, cậu nắm chặt lan can đã bị phong hóa nghiêm trọng, chịu đựng nỗi đau, cảnh đẹp như tranh vẽ tựa như hư ảo, có vài giây trước mắt cậu mờ đi không nhìn thấy gì cả, rồi lại dần dần sáng rõ trong cơn choáng váng, cậu không nói chuyện, Lương Thế Kinh cũng không nói chuyện

Cho đến khi gió trở nên rất lạnh, Lương Thế Kinh hỏi: "Nhớ ra được gì chưa?"

Câu nói kỳ lạ này bây giờ truyền đến tai Ôn Ngôn là tiếng nước sôi ù ù lộn xộn, cậu ngây ngốc quay mặt lại, đáy mắt sâu thẳm như chứa vũng nước trong veo, "Sắp về rồi à?"

"Tại sao không trả lời câu hỏi?" Lương Thế Kinh nói.

"Câu hỏi gì?" Ôn Ngôn ngây ngốc hỏi.

"Về." Lương Thế Kinh nhắm mắt lại.

Chốn cũ thăm lại cuối cùng không như năm xưa...

Lúc về, Ôn Ngôn ngủ thiếp đi một lúc trên xe, khi tỉnh dậy tinh thần đã tốt hơn một chút, cũng đã đến nơi ở, nơi này là nơi ở riêng được xây dựng đặc biệt cho các Thủ tịch của các nước, tầng một là nơi ở của nhân viên an ninh, tầng hai là tầng nghỉ ngơi của cậu và Lương Thế Kinh.

Ôn Ngôn ngây ngốc nhìn chiếc giường lớn và Lương Thế Kinh đang đứng bên giường cởi cà vạt, hoàn toàn không ngờ đi thăm nước ngoài lại ở cùng Lương Thế Kinh...

Đêm nay phải làm sao đây? 7 ngày sau phải làm sao đây?

_____________________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Lương Vọng Hữu tan học về nhà, trời sập rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store