Dm Editing Alaska Cua Anh Tap Lieu Nang Toa
Editor: Kally, Thỏ Chê Rau.======Cảm nhận được hơi thở đều đặn phả lên cổ mình, Khương Nhất Nguyên giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy Thẩm Thư Lâm. Cậu nghiêng đầu, má áp sát vào má đối phương, những sợi râu cứng trên mặt anh cạ lên má nhồn nhột. Thanh niên khẽ rời ra một chút, hôn nhẹ lên đôi chân mày mệt mỏi của người nọ.Một cơn gió đêm mang theo hương dạ lan thoảng qua, Thẩm Thư Lâm khẽ cựa mình, mở mắt tỉnh dậy. "Anh..." Khương Nhất Nguyên nhẹ nhàng vuốt lưng đối phương, thủ thỉ. "Vào nhà ngủ nhé."Thẩm Thư Lâm buông người ra, xoa mặt mạnh một cái, giọng khàn đặc: "Xin lỗi em.""Tại sao lại xin lỗi?"Thẩm Thư Lâm mở cửa, Khương Nhất Nguyên cầm đèn lồng theo sau, bước lên một bước để bật đèn hành lang rồi lấy dép từ tủ giày đặt bên chân anh."Cảm ơn."Khương Nhất Nguyên nhận lấy áo khoác và chìa khóa xe từ tay đối phương, đặt chìa khóa vào khay trên kệ ở cửa rồi bỏ áo khoác vào giỏ đồ bẩn, chỉ đơn giản nói: "Có gì đâu mà cảm ơn. Anh đã mệt thế này rồi, để em làm chút việc cho anh."Người đàn ông vào phòng ngủ thay đồ mặc ở nhà rồi dùng khăn nóng lau mặt. Anh chống tay lên bồn rửa, thở ra một hơi dài, cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút."Anh ơi, anh chưa ăn gì đúng không?" Khương Nhất Nguyên thò đầu từ ngoài cửa vào, ngượng ngùng nói. " Mì em mua cho anh vón lại thành cục rồi. Anh muốn ăn gì không, em đặt đồ ngoài cho?" Giọng Thẩm Thư Lâm vẫn mệt mỏi nhưng đã thoải mái đôi chút: "Muộn rồi, nấu ít mì thôi." Thấy đối phương đứng yên trông có vẻ lưỡng lự, anh tiếp lời. "Tôi chỉ em."Khương Nhất Nguyên nhìn anh, nhìn gương mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh, bấy giờ mới nhẹ nhõm đôi chút: "Được ạ."Hai người cùng vào bếp, Khương Nhất Nguyên nghe theo chỉ dẫn lấy mì từ tủ ra."Đầu tiên là đun nước." Thẩm Thư Lâm nói. Khương Nhất Nguyên xắn tay áo, đổ nửa nồi nước rồi bật bếp. Trong lúc chờ nước sôi, thanh niên nghiêng đầu nhìn sang, thấy người đàn ông đang khoanh tay đứng tựa cửa nhìn nồi nước hoặc nhìn mình thì tiến lại nắm lấy tay anh, hôn lên chút râu lún phún kia. "Anh à, anh đừng buồn quá nhé."Thẩm Thư Lâm khẽ ngẩng cằm ra hiệu: "Nước sôi rồi." Cậu vội quay lại chỗ cũ, quả nhiên thấy nước trong nồi đã sôi."Cho mì vào, nấu khoảng 1-2 phút. Thích ăn cứng thì nấu ít, thích ăn mềm thì nấu lâu hơn chút." Thẩm Thư Lâm bổ sung. "Cứ dựa theo cảm giác mà làm."Khương Nhất Nguyên tập trung nhìn nồi mì chỉ sợ nấu quá tay, nhưng may mắn cậu cũng là người ăn uống theo cảm giác. Tắt bếp xong, cậu vớt mì ra hai bát nếm thử, độ mềm vừa phải, rất ngon."Anh ăn vậy thôi á? Chẳng có vị gì cả."Thẩm Thư Lâm chầm chậm bước tới: "Cho một thìa muối vào nước mì, thêm chút xì dầu, bỏ thêm hai lá cải rồi rắc ít hành lá." Khương Nhất Nguyên cười đáp. "Trùng hợp ghê, chẳng có cải cũng chẳng có hành lá. Em thấy trong tủ lạnh có một lọ sốt ăn kèm, dùng tạm nhé?"Thẩm Thư Lâm vỗ nhẹ vai cậu: "Đi theo tôi." Dứt lời thì quay người bước ra ngoài.Khương Nhất Nguyên ngẩn ngơ một chút rồi vội đi theo, nhanh chóng phát hiện đối phương đang đi ra vườn. Cậu vội hỏi "Anh ơi, mình ra ngoài làm gì thế? Anh mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều chút đi, đừng chạy lung tung nữa." Một bộ sợ Thẩm Thư Lâm mệt đến mức mất cả nhận thức.Ai kia lạnh nhạt liếc cậu một cái, mở cửa bước ra vườn. Khương Nhất Nguyên chạy nhanh theo anh, vòng qua nhiều lối trong vườn, cuối cùng dừng lại ở một góc. Thẩm Thư Lâm nửa quỳ xuống, bắt đầu tìm kiếm gì đó trên mặt đất."Anh, tìm gì vậy?" Khương Nhất Nguyên kéo tay đối phương, nhất quyết muốn lôi người vào nhà."Rau cải." Người đàn ông trả lời. "Em tìm giúp tôi, mắt tôi nhìn không rõ lắm, chỉ nhớ ở quanh đây." Khương Nhất Nguyên cạn lời. "Anh à, mình vào nhà nghỉ ngơi được không? Ở đây làm gì có..." Chợt cậu im bặt khi nhìn thấy một đám lá xanh cách đó vài bước.Thẩm Thư Lâm chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo: "Em định nói đầu óc tôi không tỉnh táo à?"Khương Nhất Nguyên lập tức xua tay: "Đâu có! Anh Thẩm của em lúc nào cũng minh mẫn sáng suốt. Đứa nào dám chê anh không tỉnh táo? Nói em, em sẽ xử tử hắn ngay."Thẩm Thư Lâm khẽ bật cười: "Còn hành lá nữa, em tìm đi."Chẳng mấy chốc, Khương Nhất Nguyên đã cầm trong tay một cây cải xanh và vài cọng hành tươi non trở lại bếp. Dưới sự hướng dẫn của chef Thẩm, cậu luộc chín rau cải, rửa sạch hành rồi cắt thành những lát nhỏ.Trong lúc chờ rau cải, Khương Nhất Nguyên lại hỏi: "Mì đã hơi nát rồi, sao hồi nãy anh không để em luộc chung với cải luôn?"Thẩm Thư Lâm xoa trán, giọng có chút mệt mỏi: "Có lẽ tôi thật sự không tỉnh táo lắm."Hiện giờ Khương Nhất Nguyên nâng niu cưng chiều Thẩm Thư Lâm như bảo bối, sợ nhất là thấy anh bị buồn và mệt. Nghe vậy, cậu vội dỗ dành: "Ai nói vậy? Nếu anh không tỉnh táo thì trên đời này còn người nào tỉnh táo nữa? Mọi người đều say, chỉ có anh vẫn còn tỉnh." "..." Thẩm Thư Lâm bị mấy lời chẳng ra đâu vào đâu ấy chọc cười. "Không cần làm quá như vậy đâu."Nước lèo chỉ thêm chút muối và xì dầu, vị thanh đạm nhưng rất ngon miệng. Rau cải xanh và hành lá nổi lên làm tăng thêm sự hấp dẫn. Ăn xong, Khương Nhất Nguyên tự giác thu dọn bát đũa vào bếp. Khi quay trở ra, cậu thấy Thẩm Thư Lâm đã nhắm mắt, dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.Ai kia rón rén bước đến ngồi xuống bên cạnh. Cậu đưa tay đẩy nhẹ người đàn ông dựa vào vai mình, kéo chăn đắp lên cho anh.Đối phương không hề nhận ra, có thể thấy ngủ say cỡ nào.Khương Nhất Nguyên kéo tay anh lại mân mê trong lòng bàn tay mình, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay vẽ theo những đường gân xanh nhạt màu nổi trên mu bàn tay.Nửa giờ sau, Thẩm Thư Lâm tỉnh giấc, từ từ ngồi thẳng dậy, chỉ nói: "Xin lỗi em.""Sao lại xin lỗi nữa rồi?" Khương Nhất Nguyên tỏ vẻ không hài lòng, kéo Thẩm Thư Lâm nằm xuống đùi mình. "Anh buồn ngủ thì cứ nằm xuống đi." Tiếp đó, cậu đưa tay, nhẹ nhàng mát xa trán cho anh.Những ngón tay dài, mạnh mẽ của dân vẽ biết chơi piano xoa bóp rất chính xác. Thẩm Thư Lâm dần thả lỏng, lại nhắm mắt. Khương Nhất Nguyên biết anh chưa ngủ, liền hỏi: "Anh ơi, có phải anh rất mệt không?""Cũng không hẳn." Thẩm Thư Lâm im lặng một lúc rồi trả lời. "Tuần trước bận rộn cũng không thấy mệt. Giờ nghĩ lại, mặc dù mệt nhưng dù sao cũng qua rồi.""Em hỏi là trong lòng anh có mệt không?"Lần này, Thẩm Thư Lâm không nói gì. Một lúc lâu sau, anh mở mắt, mỉm cười: "Chẳng phải em luôn muốn uống loại trà đó sao?"Trong phòng trà có rất nhiều hộp trà được đánh dấu rõ năm và tên bằng nét bút máy mạnh mẽ, chỉ có một hộp là không ghi gì. Khương Nhất Nguyên đã tò mò về hộp trà đó suốt nửa năm nay, thậm chí đã đổ ra so sánh nhưng vẫn chưa thấy khác biệt ở đâu, mà lần nào thắc mắc cũng nhận được câu trả lời rằng chưa đến lúc uống loại trà đó.Trong lúc đợi nước sôi ở phòng trà, Khương Nhất Nguyên nhìn chăm chú những lá trà đen to, dù tò mò nhưng cũng có chút hoài nghi. Là người đã uống qua nhiều loại trà từ các vùng núi khác nhau, cậu thấy trừ trà Băng Đảo là ngọt thì các loại khác không có gì khác biệt, cũng không nghĩ loại trà này có thể có hương vị gì đặc biệt.Trong lư hương, một cây trầm hương đang cháy, làn khói trắng nhè nhẹ bay lên.Lần này, Thẩm Thư Lâm không dùng cân, chỉ tùy ý lấy một nắm trà bỏ vào chén trà, sau đó lặng lẽ chờ nước sôi.Khi nước sôi, anh cầm ấm lên. Không nhẹ nhàng chậm rãi rót nước vào chén như mọi lần, lần này người đàn ông tùy ý rót nước, đổ đầy chén trà. Khương Nhất Nguyên ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Trước đây khi pha trà, Thẩm Thư Lâm luôn rất chú tâm, từng động tác rất chậm và nhẹ. Anh từng giải thích rằng. "Lực đạo khi pha trà phải nhẹ, rót nước sao cho nước động mà lá không động. Nếu lực quá mạnh, nước sẽ đánh vào lá trà làm tăng tốc độ tiết tanin khiến trà trở nên đắng chát."Khương Nhất Nguyên lo lắng nhìn Thẩm Thư Lâm, chắc mẩm rằng ắt hẳn anh của cậu đã mệt lắm rồi, mệt đến mức không còn quan tâm đến sở thích pha trà vốn có của mình nữa. "Thử đi." Thẩm Thư Lâm rót trà vào hai chén, đẩy một cái về phía Khương Nhất Nguyên.Trong đầu ai kia chỉ toàn đang nghĩ cách làm sao để dụ anh lên giường nghỉ ngơi, lơ đãng cầm tách trà lên, hờ hững nhấp một ngụm Và rồi..."... Ui!" Cậu sững sờ nhìn chén trà trong tay. Một ngụm trà đắng ngắt trong miệng, nuốt cũng không được mà nhổ cũng chẳng xong.Đắng, đắng quá! Vị đắng sộc lên đến tận đỉnh đầu. Đây là trà thật sao? Hay là thuốc Bắc trá hình?Bấy giờ Khương Nhất Nguyên mới hiểu tại sao Thẩm Thư Lâm lại rót nước một cách tùy tiện như vậy, bởi dù có tiết ra bao nhiêu tanin đi nữa cũng không thể đắng hơn cái vị vốn có của loại trà này."Đây là trà đắng Lão Mạn Nga nguyên chất." Uống xong chén trà của mình, Thẩm Thư Lâm không hề cau mày vì vị đắng. Vẻ mặt anh bình thản, chẳng khác gì khi uống trà Băng Đảo. (Chú thích: Lão Mạn Nga cổ thụ trà là một loại trà lá lớn của Bố Lãng Sơn ở huyện Mạnh Hải, được phơi dưới nắng và ép bằng kỹ thuật truyền thống đồng thời là một trong những khu vực trà cổ thụ có lịch sử lâu đời bậc nhất. Hình sắc lá chắc và dày, hương đặc trưng, nước trà trong, vị đậm đà, có mùi thơm dai dẳng sau khi ủ lâu. Vị đắng mạnh trong miệng, có tác dụng thúc đẩy sản xuất tân dịch, hậu trà lại rất ngọt ngào. Điểm đặc biệt của Lão Mạn Nga chính là sự cân bằng tuyệt vời giữa vị đắng đậm và hậu ngọt mượt mà, cùng với đó là kết cấu nước trà dày, tròn vị.)Anh từ từ xoay chén trà trong tay, giọng điềm tĩnh: "Đây là một trong những loại trà Phổ Nhĩ đắng nhất, đối lập hoàn toàn với trà Băng Đảo. Bạn trà thường nói, nếu lòng không mang tâm sự thì khó mà uống nổi Lão Mạn Nga."Anh cười một tiếng, lại tiếp tục: "Tất nhiên cách nói này có phần phóng đại, bởi suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một loại trà. Có điều, đôi khi vị ngọt ngào không hẳn đã phù hợp với tâm trạng." Đêm đã khuya, đèn trần trong phòng trà không bật, chỉ có chiếc đèn lồng tre phát ra ánh sáng vàng nhạt mờ ảo.Thẩm Thư Lâm pha lượt trà thứ hai. Lần này, anh không rót cho Khương Nhất Nguyên nữa, chỉ tự mình uống.Ban đầu hai người ngồi đối diện nhau qua bàn trà, về sau Khương Nhất Nguyên kéo chiếc đệm ngồi sang bên cạnh Thẩm Thư Lâm."Anh ơi, trong lòng có điều gì khó chịu thì có thể nói với em." Cậu nói. "Nếu anh muốn em nghe thôi thì em sẽ không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Còn nếu anh cần em an ủi thì em sẽ nói chuyện."Thẩm Thư Lâm khẽ nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng đậm đà từ đầu lưỡi đến cuống họng. Một lúc sau, anh khẽ thở dài: "Tôi không khó chịu, chỉ là... có chút tiếc nuối."Anh đưa tay chạm vào chai Nhị Oa Đầu trong túi áo, cảm nhận lớp vỏ chai lạnh buốt lan qua đầu ngón tay. "Hồi tháng Giêng, ba đã rủ tôi uống cùng ông ấy một chén rượu. Tôi đã nói lần sau sẽ uống cùng, nhưng sau đó công việc quá bận rộn nên không kịp thực hiện." Thẩm Thư Lâm nói, "Chỉ là một chén rượu thôi, một mong muốn nhỏ bé như vậy."Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nghiêng đầu nhìn chàng trai trẻ, ánh mắt dịu dàng pha chút cô đơn: "Tôi chỉ thấy hơi tiếc nuối.""Anh à..." Khương Nhất Nguyên nắm chặt tay người đàn ông. "Lần trước ở Vân Nam, lão Ngô từng nói gặp được nhau là duyên, không gặp được cũng là duyên. Chén rượu này uống hay không cũng đều là duyên số. Anh từng nói 'Nhất kỳ nhất hội' có nghĩa là bất kể tốt hay xấu, mọi thứ chỉ diễn ra một lần, vì vậy hãy trân trọng nó."Thanh niên nhìn anh, lặp lại. "Anh à, 'nhất kỳ nhất hội'."Thẩm Thư Lâm nhìn vào mắt cậu, sau một lúc lâu thì khẽ cười: "Ừ, 'nhất kỳ nhất hội'." "Em sẽ cùng anh chia sẻ vị đắng này." Khương Nhất Nguyên cầm chén trà lên uống một ngụm, ngay lập tức cau mày vì vị đắng quá mức. Cậu cố gắng giữ nguyên biểu cảm trên mặt, không muốn bản thân bị mất hình tượng.Người đàn ông lấy lại chén trà từ tay cậu: "Được rồi. Em đã biết đó là loại trà gì, vậy là đủ rồi."Ai kia mới tuyên bố hùng hồn rằng sẽ cùng anh chia sẻ vị đắng. Nhưng khi nhìn chén trà, trong lòng cậu thực sự không còn dũng khí uống thêm ngụm nào nữa. Cậu đảo mắt, tiến đến gần: "Anh ơi, em đã nói sẽ cùng anh chia sẻ vị đắng, tất nhiên không thể nuốt lời."Nói đoạn, thanh niên hôn lên môi người đàn ông. Đối phương cũng giữ lấy gáy cậu, làm nụ hôn sâu thêm. Khi nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, cả hai vô tình làm đổ chiếc đèn lồng tre trên sàn, ánh sáng trong phòng trà lúc tỏ lúc mờ, họ khẽ thở rồi tách ra.Thẩm Thư Lâm đứng dậy, nhặt lại chiếc đèn lồng tre dưới sàn rồi đưa tay về phía Khương Nhất Nguyên: "Lại đây."Dù không hiểu lắm, thanh niên vẫn đưa tay cho anh. Đối phương nắm lấy tay cậu, giữ chặt ngón trỏ rồi đi xuống lầu, hướng về phía cửa.Ai kia bắt đầu đoán già đoán non. Trái tim cậu đập rộn ràng, không dám tin nhìn người bên cạnh.Thẩm Thư Lâm mở cửa, điều chỉnh hệ thống khóa điện tử rồi ấn ngón trỏ của Khương Nhất Nguyên vào đó.Màn hình điện tử hiển thị dòng chữ: Đã nhập dấu vân tay thành công.Thẩm Thư Lâm buông tay cậu ra, không để ý đến ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh, chỉ bình thản nói: "Sau này đừng chờ bên ngoài nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store