ZingTruyen.Store

Dm Edit Vi Sao Ban Cung Phong Deu Dung Loai Anh Mat Do Nhin Tui Vay

Thứ hai lên lớp, tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn.

Nhưng tốc độ chấm thi môn Ngữ văn xưa nay là chậm nhất, lão Tiêu nói: "Bài thi đã chấm gần xong rồi, điểm vẫn chưa tính xong, ngày mai sẽ phát, hôm nay chúng ta lên tiết trước."

Tùy Dực lo lắng nhất chính là môn Ngữ văn.

Lần trước chấm thi, cậu liền ý thức được môn Ngữ văn mình thi được điểm khá cao.

Trong tất cả các môn, môn đầu tiên phát bài thi là môn Toán.

Chuyện Lăng Tuyết Trúc thi được điểm tuyệt đối, hôm qua đã lan truyền rộng rãi.

Lần thi khảo sát chất lượng này môn Toán rất khó, lớp bọn họ vẫn luôn rất mạnh về môn Toán, đại thần mọc lên như rừng, kiểu thi được 134 như Khương Thừa Diệu cũng không tính là nổi bật trong lớp, thường xuyên có người đạt điểm tuyệt đối.

Đạt điểm tuyệt đối lần thi này chỉ có một người, đó là Lăng Tuyết Trúc.

Giáo viên Toán gọi tên từng người bọn họ lần lượt lên bục nhận bài.

"Lăng Tuyết Trúc." Giáo viên Toán trên bục cầm bài thi của Lăng Tuyết Trúc lên, "Lần này Tuyết Trúc lại đứng đầu khối môn Toán, 150."

Trong lớp phát ra tiếng sùng bái đối với học sinh giỏi.

Lăng Tuyết Trúc ngồi bên trong đi đứng không tiện, giáo viên Toán đi đến bên cạnh vài bước, đích thân đưa bài thi cho y: "Chớ nóng vội, tiếp tục cố gắng."

Lăng Tuyết Trúc không tỏ vẻ gì, y ngồi cạnh cửa sổ, đẹp đẽ thẳng tắp.

"Khó vậy mà vẫn đạt điểm tuyệt đối." Cố Thanh Dương cảm khái với Khương Thừa Diệu.

Xưa nay Lăng Tuyết Trúc thi Toán luôn đạt điểm tối đa, Cúp Olympic Toán học cũng cầm đến mềm tay, việc y đạt điểm tuyệt đối không có gì bất ngờ. Toán vốn là điểm mạnh nhất của y.

Khương Thừa Diệu không quan tâm Lăng Tuyết Trúc thi Toán được bao nhiêu điểm, lần thi này hắn chỉ quan tâm đến hai điều, một là khoa học tự nhiên, hai là thành tích của Tùy Dực.

"Khương Thừa Diệu." Giáo viên Toán gọi hắn.

Cố Thanh Dương cười cười vỗ vai hắn, Khương Thừa Diệu đứng dậy, chậm rì rì đi lên nhận lấy bài thi, giáo viên Toán nói với hắn: "Lần này Khương Thừa Diệu thi không tồi, tiến bộ rất lớn."

Khương Thừa Diệu liếc nhìn bài thi, hắn thi được 140.

Hắn cầm bài thi đi về phía sau, nhìn Tùy Dực, lúc này ánh nắng mặt trời hơi chói, rèm cửa sổ không khép chặt khiến nắng chiếu lên người Tùy Dực, mái tóc đen nhánh được ánh nắng chiếu rọi khiến nó nhiễm màu hạt dẻ.
Chùm sáng như tô điểm riêng cho cậu.

Cố Thanh Dương nhìn thành tích của hắn, hơi bất ngờ: "Thi rất tốt."

Tên nhóc này vốn rất thông minh, nước tới chân mới nhảy cũng có thể tiến bộ lớn như vậy.

Nếu hắn học hành tử tế, chưa chắc kém hơn Lăng Tuyết Trúc.

"Cố Thanh Dương."

Giáo viên gọi anh lên bục nhận bài.

Cố Thanh Dương lên lấy bài thi, anh thi được không cao không thấp, 134 điểm.

Anh vẫn chưa đi đã nghe thấy giáo viên lại đọc tên hai bạn học khác, một trong số đó là Tùy Dực.

Cố Thanh Dương nhịn không được ló đầu nhìn một cái, giáo viên Toán đang cầm bài thi của Tùy Dực, nói: "Nhìn gì đấy."

Ngoại trừ Lăng Tuyết Trúc và các bạn học trên 140 điểm ra thì thành tích của những người khác giáo viên đều không đọc lên.

Du Khoái chạy lên nhận giúp Tùy Dực, cậu ta nhìn bài thi của Tùy Dực một cái, sau đó cười cười đưa cho cậu: "132 nha."

Tùy Dực rất hài lòng.

Còn vui hơn cả đạt 150.

Đối với cậu thi được 132 khó hơn 150 nhiều.

Cậu tính toán rất chuẩn, chỉ sai sót 2 điểm ở câu hỏi lớn cuối cùng.

Lần này lớp bọn họ chỉ có một người đạt được điểm tuyệt đối, đó là Lăng Tuyết Trúc.

Có 7 bạn học trên 140, gần điểm tuyệt đối nhất là lớp phó học tập Chu Đình Đình, cô thi được 148.

Tuy tổng thể chế độ lên lớp khiến lớp Tinh Quang không còn dẫn đầu trong việc chọn ra những học sinh xuất sắc nhất trong mỗi học kỳ như trước, nhưng thành tích Toán của lớp Một vẫn cao nhất so với các lớp khác, 140 căn bản đã chiếm trọn top 3.

Tiếp đó giáo viên bắt đầu sửa và giảng đề, Du Khoái được 120 nhưng cậu ta đã rất hài lòng rồi, dự đoán ban đầu của cậu ta cũng chỉ trên dưới 100.

Thế nhưng trong quá trình sửa bài, cậu ta phát hiện một hiện tượng rất khó hiểu.

Ví dụ như giáo viên trên bục nói: "Câu hỏi này sai nhiều nhất."

Cậu ta liếc nhìn bạn cùng bàn, Tùy Dực làm đúng câu này.

Ví dụ như đề bài giáo viên Toán đang nói trên bục: "Câu này không cần giảng đâu nhỉ, nếu vẫn còn người làm sai thì tự về lật sách bài tập xem đi, đáp án cũng không đổi, câu này mà cũng làm sai thì làm gì ăn."

Cậu ta liếc nhìn bạn cùng bàn, bất ngờ phát hiện Tùy Dực làm sai.

Tùy Dực nhìn ánh mắt nghi ngờ của Du Khoái, nghĩ thầm, cậu rốt cuộc vẫn chưa có kinh nghiệm, lần sau nhất định chọn làm sai câu khó hơn xíu.

Cũng may mà Du Khoái khá 'thô', cũng không đoán ra chân tướng.

Học tiết Toán xong, cậu liền giấu bài thi đi.

Thời gian nghỉ giữa giờ, Lưu Tử Huy lên rót nước, lúc về hỏi cậu: "Tùy Dực, thi được nhiêu điểm đó?"

"132." Tùy Dực nằm sấp trên bàn đáp.

Lưu Tử Huy lắc lư về đằng sau, nói với Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương: "Tùy Dực thi được 132."

"Tớ thấy rồi." Cố Thanh Dương nói.

Lưu Tử Huy nghĩ thầm, tớ biết cậu thấy rồi, tớ báo cáo với lão đại mừ.

Cậu ta cảm thấy Khương Thừa Diệu chắc chắn rất muốn biết Tùy Dực thi được bao nhiêu.

Giang Hoài bước lên bục giảng, viết ba chữ Lăng Tuyết Trúc bên dưới cột Toán học.

Những thứ này đều là sáng chế độc lạ của lão Tiêu, ông rất dốc lòng trong việc kích thích học sinh học tập, học sinh đứng đầu mỗi môn học và hạng nhất lớp đều sẽ được ghi lên bản con màu trắng sau khi thi xong.

Bảng con trắng được treo bên trái bảng đen, sát cửa phòng học.

Lăng Tuyết Trúc nhìn tên mình ở trên cùng, tâm trạng khoan khoái.

Thật ra y không hài lòng lắm với lần thi này. Lúc thi, y muốn kích thích Khương Thừa Diệu cho nên mỗi môn y đều cố gắng hết sức làm nhanh nhất có thể, cũng không kiểm tra lại. Nhất là tổ hợp khoa học tự nhiên, y biết Khương Thừa Diệu rất trâu khoảng này.

Môn thứ hai phát bài thi là môn Anh.

Tiếng Anh lần này không khó, nhìn chung điểm của mọi người đều rất cao, không hề bất ngờ khi Lăng Tuyết Trúc lại đạt điểm tuyệt đối, có điều Chu Đình Đình cũng lấy được điểm tối đa, song hạng nhất.

Cố Thanh Dương được 145, đây là môn anh mạnh nhất.

Khương Thừa Diệu chỉ được 114.

Đây được tính là điểm thấp nhất ở lớp Một.

Lưu Tử Huy đập bàn: "Có rồi có rồi có rồi!"

Cậu ta đã phá vỡ kỷ lục của mình: "117!"

Tùy Dực thi được 139.

Thành tích Toán học và Tiếng Anh của cậu tuy đều không tệ nhưng hoàn toàn chìm nghỉm trong lớp Một. Cậu phát hiện thật ra cậu thi cao hơn chút cũng không sao.

Mọi người đều có tâm lý mong chờ nhất định đối với thành tích của cậu, cũng giống Du Khoái nói với cậu, có thể chuyển từ ngoài vào lớp Tinh Quang, thành tích chắc chắn không hề tệ.

Cậu không biết bài đăng hot nhất trên diễn đàn Thanh Lễ hôm nay chẳng khác nào 'hiện trường livestream' thành tích của cậu.

Học sinh chuyển trường mới đến là nhân vật nổi tiếng nhất Thanh Lễ hôm nay, rất nhiều fan nhan sắc của cậu đã la ó muốn danh hiệu hotboy Thanh Lễ, còn cắn xé rất hung bạo với fan Cố Thanh Dương.

Fan hai bên tranh nhau khoe ảnh đẹp, Cố Thanh Dương thắng ở căn cơ thâm hậu, dẫu sao đã làm hotboy trường hai năm, còn sở hữu danh tiếng hotboy đẹp nhất hơn 20 năm qua, ảnh chụp anh đâu đâu cũng có, có thể nói là số lượng nhiều vô số kể, nhiều ảnh như vậy muốn tìm rất dễ.

Tùy Dực căn cơ nông, ảnh bị chụp trộm cũng không nhiều, lan truyền rộng rãi nhất vẫn là khoảnh khắc thần tiên lúc cậu nhìn vào ống kính livestream. Ảnh tuy không nhiều nhưng một bức cũng đủ phong thần, lúc đó Tùy Dực bị viêm mũi, lại còn mắc mưa, mũi hồng, mắt hồng, ướt dầm dề như bụi nước, dung mạo xinh đẹp đến vậy, ánh mắt còn hơi ngạc nhiên đờ đẫn, đủ loại cảm giác xinh đẹp mâu thuẫn trộn lẫn với nhau, vừa thanh thuần vừa vô tội, vừa quyến rũ vừa ngây thơ, yết hầu đẹp mắt, cần cổ thon dài, vai gầy xương nhỏ, tóm lại là rất 'thần'.

Giá trị nhan sắc không phân cao thấp, các fan liền nhắm vào thành tích.

Thành tích của Tùy Dực là một ẩn số.

Vì thế ngày thứ nhất có thành tích, mọi người đã gửi rất nhiều bài post đoán già đoán non.

Trong số đó có bài [Phát súng đầu tiên của nam thần mới Tùy Dực tại Thanh Lễ!] dựa vào tiêu đề cực kỳ bắt mắt đã thành công ngồi lên ngai vàng hotsearch.

"Toán học 132!"

"Hơi thất vọng."

"Tàm tạm."

"Lần thi này khó như vậy, 132 điểm đã rất ổn rồi!"

"Mọi người đặt nhiều hy vọng vào nam thần mới thật đấy, tui mẹ nó nếu có thể thi qua 130 tui đã trực tiếp trần truồng chạy quanh trường rùi."

"Tiếng Anh 139!"

"Thành tích này cũng thường thôi."

"Cũng tạm thôi, không thấp."

"Được rồi, Tiếng Anh lần này xác thực tương đối đơn giản, gần 140 thật sự chỉ ở mức tạm ổn."

"......À thì, cắt ngang một chút, tui muốn hỏi người bình luận ở bài đăng này đều là học sinh giỏi hả? Không có học sinh kém ư?"

Bài thi Ngữ Văn của Thanh Lễ ra chậm, tổ hợp khoa học tự nhiên còn chậm hơn, căn bản là ra cuối cùng.
Ngày đầu tiên ra hai môn, Lăng Tuyết Trúc lấy được điểm tuyệt đối cả hai môn.

Tối về ký túc xá, Lăng Tuyết Trúc vừa vào thì bão bình luận liền bắt đầu điên cuồng.

Toàn bộ đều là xin vía vái lạy học sinh giỏi.

Cố Thanh Dương nhìn bão bình luận, nói: "Tuyết Trúc tàn sát hết rồi còn đâu."

Tùy Dực cười cười nhìn thoáng qua.

Cậu mới biết mọi người đều gọi Lăng Tuyết Trúc là anh Tuyết, Tuyết thần mà không phải là anh Lăng, anh Trúc, cũng không phải vì chữ Tuyết êm tai.

Mà là vì biệt danh của y là học thần.

'Học' và 'Tuyết' đọc tương tự nhau.

Khương Thừa Diệu bây giờ chỉ đợi mỗi điểm tổ hợp khoa học tự nhiên.

Mọi người đều biết, các môn khác Khương Thừa Diệu có thể không ổn định, nhưng tổ hợp khoa học tự nhiên vẫn luôn rất trâu.

Nhưng so với Lăng Tuyết Trúc, hắn hoàn toàn không nắm chắc.

Lăng Tuyết Trúc hôm nay nắm bắt ánh đèn sân khấu, tối qua vì chuyện tuyển phi công mà y thật sự đã hậm hực cả đêm, y cảm thấy bản thân có một số vấn đề về tâm lý, Tùy Dực càng xuất sắc, càng được yêu thích thì y lại càng để ý khuyết điểm trên cơ thể mình.

Tình địch của y quá lợi hại.

Nếu là một nam sinh bình thường, cũng không đến mức khiến y tự ti.

Nhưng Khương Thừa Diệu đúng là muốn gì có đó, hơn nữa Khương Thừa Diệu cũng không phải kiểu học sinh vô lại kém cỏi.

Nhưng hiện giờ y đang nắm giữ ánh đèn sân khấu, mọi lời ngưỡng mộ ngập trời đã trở thành đôi chân của y, đôi cánh của y.

Bây giờ chỉ còn đợi khoa học tự nhiên thôi.

Giờ truy bài sáng thứ ba, bài thi Ngữ văn khoan thai đến muộn.

Với tư cách là chủ nhiệm lớp, lão Tiêu chiếm dụng giờ truy bài của mọi người một cách tự nhiên: "Phát bài thôi, lát nữa cán sự môn chép đáp án câu hỏi nhỏ lên bảng, mọi người có thể tự xem trước."

Ông nói rồi nhấp một hớp trà hoa cúc, bắt chéo hai chân ngồi trên bục giảng, bắt đầu đọc tên.

Không nhân từ như các giáo viên khác, lão Tiêu rất vô tình.

Ông đều đọc điểm số của mỗi bạn học một lần.

Cái tên đầu tiên là Khương Thừa Diệu.

"74 điểm, anh tự xem anh viết văn lạc đề lạc đến tận đâu thế hả. Kêu anh viết khói lửa nhân gian, anh lại đi viết chuyến đi dã ngoại?"

Cả lớp đều nhịn cười, muốn cười cũng không dám cười.

Khương Thừa Diệu cầm bài thi đi về, lại nhìn Tùy Dực.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tùy Dực thu lại ý cười nơi khóe môi, hơi nhướn mày.

Người được xướng tên thứ hai chính là Lưu Tử Huy.

77 điểm.

Tùy Dực nghe một hồi, bỗng phát hiện lão Tiêu gọi tên theo xếp hạng thành tích.

"Từ thấp đến cao?" Cậu hỏi Du Khoái.

Du Khoái gật đầu: "Tiểu Hoàn Tử biến thái chết đi được."

Vừa nói xong Du Khoái bỗng bị điểm tên.

Ngữ văn của Du Khoái được 107 điểm.

Ngữ văn lớp Một được phân cấp rất rõ rệt, 110 trở xuống rất ít, 130 trở lên cũng rất ít, trên dưới 120 là nhiều nhất. Càng đọc về sau, tim Tùy Dực càng đập nhanh.

Du Khoái hơi hưng phấn, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa đọc đến tên cậu luôn."

Đã đến 131 điểm rồi còn đâu.

Danh sách còn lại trong lớp còn dư lại không đến mấy cái tên.

Lưu Tử Huy meo meo nửa ngày, bỗng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn một hồi mới bất giác nhận ra: "Má nó, Tùy Dực vẫn chưa nhận bài hả?"

"Chu Đình Đình, 133."

Đọc đến sau, giọng điệu lão Tiêu liền mềm mại hơn nhiều.

Chu Đình Đình lên bục nhận bài thi, hệt như nữ vương, eo lưng ưỡn thẳng tắp.

"Lần này Chu Đình Đình thi rất tốt."

Lão Tiêu lập tức cầm bài tiếp theo lên: "Lăng Tuyết Trúc, 135."

Bạn cùng bàn của Lăng Tuyết Trúc chạy lên lấy bài thi cho y.

Lăng Tuyết Trúc lại quay đầu nhìn Tùy Dực, vẻ mặt ngạc nhiên.

Du Khoái kích động duỗi thẳng tay, đã đứng dậy trước nhường chỗ cho Tùy Dực.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lão Tiêu cầm bài thi cuối cùng lên, vỗ lên mặt bàn dính phấn trắng trên bục giảng: "Tùy Dực, 145."

Lớp học phát ra một trận tiếng hô kinh ngạc.

Dù không phải đợt thi khảo sát chất lượng siêu khó, nhưng thành tích này cũng xem như là điểm siêu cao rồi đó, đây còn là môn Ngữ văn!

Du Khoái vui sướng giậm chân, ra hiệu Tùy Dực mau lên nhận bài.

Tùy Dực mím môi đi lên bục giảng, lão Tiêu nói: "Tùy Dực viết văn rất hay, 145, cũng là điểm số nhất khối môn Văn."

Tùy Dực cầm bài thi về chỗ, cách đám người mênh mông nhìn ba người bạn cùng phòng của mình, ngạc nhiên có, sửng sốt có, khẽ cười có.

Ngay lập tức, diễn đàn Thanh Lễ nổ tung.

--

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store