[ĐM- EDIT] [VHL] Thỏ Thỏ Yếu Đuối Là Vạn Nhân Mê
Chương 58: Nghỉ ngơi
Ánh nắng ban mai ấm áp dịu dàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên chiếc giường lớn cạnh cửa sổ.Chăn ga gối đệm trên giường thẳng thớm, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có một cái ụ nhỏ nhô lên ở giữa."Dậy thôi.""Còn không chịu dậy nữa sẽ lỡ bữa sáng, không tốt cho sức khỏe.""Nhanh lên, dậy thôi."Một bàn tay vô hình không ngừng chọc vào cái ụ nhỏ dưới chăn, dùng giọng nói vô cảm máy móc thúc giục.Một lúc lâu sau, cái "ụ nhỏ" đột nhiên rung lên, đạp xuống giường phát ra tiếng "bịch" nặng nề.Bàn tay đang chọc nó dừng lại, rồi lại tiếp tục chọc."Bịch!"Lại một tiếng nữa, "ụ nhỏ" dưới chăn bắt đầu ngọ nguậy, lúc chui ra giống như một đóa bồ công anh bị ép bỗng chốc nở bung.Một cục bông bầu dục lông xù, run lên dưới ánh nắng, lông tơ bay lơ lửng.Ngay sau đó, cục lông bầu dục đang co rúm bỗng thò ra bốn cái chân nhỏ, dựng lên hai cái tai to màu xanh lam nhạt, trông vừa giống tai mèo vừa giống tai thỏ, nó run run hai cái, cuối cùng cũng có thể để người ta phân biệt được cái đầu của nó trong bộ lông dài và xù.Đôi mắt xanh đen tròn xoe như viên đá quý.Hai má phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng phấn ba cánh, là kiểu "đáng yêu" đánh thẳng vào trái tim con người, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa về sinh vật đáng yêu.Nhưng loài thỏ tính tình thường không nhỏ.Vì bị làm phiền giấc ngủ ngon, nó liền giơ chân sau giậm liên tục lên chăn, đạp xuống giường phát ra tiếng "bịch bịch bình bịch", mỗi tiếng đều rất mạnh mẽ, thể hiện rõ sự tức giận.Nhưng vì quá đáng yêu nên chẳng có chút uy hiếp nào cả.Nhúm lông mềm mại trên chóp tai bị thứ gì đó chạm vào, ngứa ngứa, nó nhạy bén lập tức quay đầu lại cắn, nhưng chẳng cắn được gì, càng tức hơn."Hệ thống xấu! Hệ thống xấu! Hệ thống xấu!!!"Nó gào lên trong đầu.Đợi thỏ xả hết cơn tức giận, hệ thống thả xuống nửa bát cỏ Timothy và rau quả sấy khô vào chiếc bát inox nhỏ dưới chân giường, đồng thời đổ đầy nước ấm vào bát đựng nước, nói: "Tối qua cậu nói, muốn tôi gọi cậu dậy ăn sáng.""..."Chung Niên dần dần nhớ lại, tối qua lúc sắp bị câu chuyện trước khi đi ngủ của hệ thống ru ngủ, hình như có tự mình nói ra, tự biết đuối lý, yên lặng thu hồi cơn giận lúc thức dậy.Cậu ngoan ngoãn xuống giường, lao đến chỗ thức ăn trong bát. Cái miệng ba cánh nhai trông có vẻ khá tốn sức, nhưng thực ra tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả bát.Phải nói, đồ đổi bằng tích phân đều rất tốt.Không chỉ thức ăn muốn gì có nấy, mà còn đều là loại tươi ngon nhất, Chung Niên tỏ vẻ rất hài lòng.Lâu lắm rồi mới được ăn đồ ăn cho thỏ, hương vị thực sự khác biệt.Ăn no xong, cậu lại thè cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếm vài ngụm nước ấm.Sau đó nhảy lên giường bắt đầu dọn giường.Dùng mũi ủi ủi từng chút một cho nếp nhăn trên chăn phẳng ra, đặt lại ngay ngắn bát ăn bị xô lệch, làm xong những việc này thì hơi mệt, cậu nằm bẹp dí trên giường, giống như một chiếc dép lê bằng lông.Nằm một lúc, lại buồn ngủ.Thấy cậu lại sắp ngủ tiếp, cái giọng phiền phức của hệ thống lại vang lên: "Đừng ngủ nữa, làm việc khác đi."Từ sau khi vượt qua phó bản tân thủ, Chung Niên được đưa vào không gian cá nhân của người chơi, ngoài việc dùng tích phân mua vật phẩm cải tạo nhà cửa thì hầu hết thời gian đều là ngủ.Cửa ở ngay đó, chỉ cần mở ra là có thể tự động được chuyển đến khu vực công cộng của người chơi, bên ngoài có đường phố phồn hoa náo nhiệt và công viên phong cảnh hữu tình, cung cấp cho người chơi phương tiện giao lưu giải trí, đáp ứng đủ loại nhu cầu.Thông thường người chơi đã ở lâu trong môi trường áp lực cao có thể mất mạng bất cứ lúc nào, vừa ra ngoài là cầm tích phân kiếm được tiêu xài hoang phí, ăn chơi trác táng cho đến khi thời gian nghỉ ngơi hết, bị ép đưa vào cơn ác mộng tiếp theo.Cũng có không ít người giống như Chung Niên, cứ rúc trong phòng, đều là những người chơi bị rối loạn tinh thần, bài xích tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài, tinh thần suy sụp, có tiếp tục vào trò chơi cũng không sống được bao lâu."Cậu nên ra ngoài đi dạo." Hệ thống khuyên cậu.Con thỏ đang nằm bẹp dí đạp đạp chân: "Không muốn.""... Cứ ở lì như vậy thì cậu sẽ luôn nghĩ đến trò chơi vừa rồi."Hệ thống luôn bên cạnh cậu biết rõ, sau khi Chung Niên thoát khỏi phó bản vẫn luôn mang tâm trạng sa sút, ủ rũ không vui.Hôm qua, hệ thống còn tự chủ trương dùng tích phân đổi lấy một quả cầu ánh sáng.Quả cầu ánh sáng vừa bật lên, cả căn phòng ngập tràn ánh sao, như mộng như ảo.Nhưng không ngờ, sau khi Chung Niên nhìn thấy thì tâm trạng càng tệ hơn, tối đó còn gặp ác mộng.Nửa đêm, quả cầu lông nhỏ cuộn tròn thành một cục không biết mơ thấy gì, cứ thút thít mãi.Hệ thống gọi cậu dậy, cậu thất thần nói: "Anh ta quên nói tên cho tôi rồi."Hệ thống không hiểu, chẳng qua chỉ là một NPC, cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy?"Không muốn ra ngoài thì thôi, có muốn tôi chơi bóng cùng cậu không?"Trong phòng, một quả bóng nhỏ màu vàng đột nhiên xuất hiện, nảy trên mặt đất, khi sắp mất lực đàn hồi thì bị không khí đỡ lấy, ném lên cao lại."Cái hệ thống xấu xa nhà cậu, sao lại lấy tích phân mà người chơi vất vả kiếm được để mua đồ chơi! Lần này coi như bỏ qua, không có lần sau đâu..." Chung Niên trách móc xong, giơ chân nhỏ lên, chạy ra ngoài đuổi theo quả bóng nhỏ lăn ra xa, ngậm trong miệng đặt xuống giữa sàn nhà, lùi lại lấy đà."Lại nào lại nào!"Quả bóng nhỏ màu vàng lại được ném ra, nhóc thỏ trắng xanh giống như lò xo bật nhảy đuổi theo, cứ như vậy lặp lại...Cho đến khi sức lực bị tiêu hao gần hết, Chung Niên nằm bẹp thành một cái bánh thỏ, thè lưỡi nhỏ thở hổn hển.Hệ thống đổi cách khác, lăn quả bóng nhỏ đến bên cạnh móng vuốt của cậu, Chung Niên động đậy móng vuốt, đẩy quả bóng ra xa, đợi hệ thống lăn bóng lại, cậu lại đẩy ra...Một hệ thống một thỏ chơi với nhau rất lâu, Chung Niên đè chặt quả bóng nhỏ dưới bụng."Tôi mệt rồi, mai chơi tiếp nhé!" Thỏ nhỏ chơi đã đời tinh thần tốt lên không ít, bắt đầu ngồi xổm liếm lông rửa mặt, miệng lẩm bẩm oán trách: "Mấy hệ thống cũng thật là, còn muốn người chơi chơi bóng cùng, thật khó hầu hạ."Hệ thống: "..."Hai ngày nay hệ thống thật sự rất phiền phức, luôn trò chuyện với cậu, không giống như trước kia không gọi thì sẽ không bao giờ xuất hiện, bây giờ càng ngày càng có cảm giác như người sống.Mặc dù giọng nói máy móc lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe ra chút ngữ khí bất đắc dĩ hoặc dịu dàng.Hơn nữa ở khu nghỉ ngơi của người chơi, quyền hạn của hệ thống cao hơn, có thể hóa thành thực thể vô hình, có thể chạm vào người chơi và có thể điều khiển đồ vật trong không gian này.Hệ thống chuẩn bị thức ăn nước uống cho thỏ, canh chừng cậu ăn đủ ba bữa, không để cậu cứ ngủ nướng mãi, thúc giục cậu dậy vận động thân thể.Đến tối, ngoài việc kể chuyện trước khi đi ngủ, còn vỗ lưng cho cậu khi gặp ác mộng.Thỏ cũng biết, hệ thống thường xuyên nhân lúc cậu ngủ say lén sờ tai cậu.Tai thỏ đâu phải thứ có thể tùy tiện sờ mó!Cậu muốn cắn nhưng lại cắn không được, chỉ có thể nổi giận vô cớ với không khí, cùng lắm là giậm chân hoặc đập bát cơm để trút giận."Ăn trưa thôi."Soạt soạt...Bát inox nhỏ đựng đầy thức ăn, Chung Niên lao tới nhai rôm rốp được một nửa, đột nhiên cảm thấy hơi nhạt nhẽo."Muốn ăn bánh kem nhỏ." Cậu nói với hệ thống.Hệ thống đang định dùng tích phân đổi, con thỏ trắng xanh chợt biến mất tại chỗ, thay vào đó là một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, dung mạo xinh đẹp.Cậu quay đầu nhìn thời tiết nắng đẹp bên ngoài cửa sổ, nói với hệ thống: "Chúng ta ra ngoài mua đi, không biết bánh kem ở ngoài có ngon hơn không."Hệ thống ngẩn ra, lập tức nói: "Được."Hệ thống lập tức mặc quần áo cho thiếu niên, sợ cậu hối hận.Nếu cứ buồn tiếp nữa thì sẽ biến thành thỏ mốc mất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store