[ĐM- EDIT] [VHL] Thỏ Thỏ Yếu Đuối Là Vạn Nhân Mê
Chương 55: Con tin trên du thuyền
Thiếu niên mảnh khảnh đá mạnh vào cánh cửa. Sức mạnh phi thường được tạo ra từ chân cậu khiến cánh cửa lung lay rồi từ từ đổ ập về phía trước, "ầm" một tiếng, đập xuống hành lang, bụi bay mù mịt.[!!!][Vợ ơi, em...][Bé cưng mạnh mẽ quá.][Hình như vợ đã nương tay khi đá con chó trước đó, cú này có thể làm người ta tàn phế luôn đó.][Bé cưng, em giống như một quả đạn nhỏ vậy.][Cú đá siêu đỉnh, sức mạnh từ đôi chân mũm mĩm khi bùng nổ trông thật tuyệt!]May mắn thay, cánh cửa của căn phòng trống ở tầng dưới khoang tàu bị ẩm ướt và mục nát, nếu không Chung Niên sẽ không thể đá mở nó bằng một cú đá, cậu sẽ cần thêm vài cú nữa.Chân cậu tê cứng vì gắng sức quá mức. Chung Niên hít thở hai hơi. Không chần chừ, cậu quay người chạy lên lầu.Đến tầng hai, cậu thấy bên ngoài hỗn loạn. Các thành viên phi hành đoàn từ khoang tàu tầng dưới đang sơ tán theo lệnh của bọn bắt cóc.Cậu thiếu niên xinh đẹp mặc đồ ngủ đứng ngơ ngác giữa đám đông, rất bắt mắt. Một đồng nghiệp trong phi hành đoàn nhận ra cậu, túm tay kéo cậu chạy ra ngoài."Tầng dưới đang bị ngập!""Chờ, chờ đã..." Chung Niên chạy được vài bước, rồi bị xô đẩy về phía cửa thang máy.Nơi này chật cứng người, ai cũng muốn lên trước."Bây giờ không thể đi thang máy!" Có người hét lên, nhưng đám đông hoảng loạn không nghe thấy, chỉ muốn tìm cách nhanh nhất để thoát khỏi tầng dưới.Trong lúc xô đẩy, đầu gối Chung Niên bị va đập, cơn đau khiến cậu suýt ngã, nhưng có người đã đỡ cậu dậy."Cậu ổn chứ?" Người lạ mặt hỏi.Chung Niên lắc đầu: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?""Tôi không biết tại sao lại phát nổ, nhưng bây giờ đáy tàu đã bị vỡ và nước bắt đầu tràn vào." Người qua đường giải thích.Mặt Chung Niên tái nhợt, cậu nhớ đến những quả bom mà bọn bắt cóc đã đặt.Nhưng bọn họ không có lý do gì để kích nổ chúng vào lúc này, ban đầu họ chỉ dùng để đe dọa con tin.Đang hoang mang và bối rối, cậu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang chen qua đám đông ở hành lang phía bên kia và tiến về phía mình."Trạm Lục!" Chung Niên vui mừng gọi tên hắn.Không nói một lời, người đàn ông bế hai chân cậu lên, đi về phía cầu thang."Vụ nổ là sao vậy?" Chung Niên ôm cổ hắn, hỏi.Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn khác lại vang lên, cả con tàu du lịch rung chuyển.Giữa cơn rung lắc dữ dội, Trạm Lục vẫn vững vàng bước đi, không hề loạng choạng, leo lên cầu thang với tốc độ cực nhanh."Tôi sẽ giải thích sau." Trạm Lục đổi tư thế, để cậu kẹp chân vào eo mình, tránh va chạm với người khác.Trạm Lục mạnh mẽ, tốc độ nhanh như báo săn, mỗi bước lên vài bậc thang.Trên đường đi, Chung Niên phát hiện có một du thuyền tư nhân khác đang bám theo phía sau tàu du lịch bọn họ ở vị trí bốn giờ, cùng một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên không.Chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra bọn chúng không phải cảnh sát. Người đến với ý đồ xấu, chắc chắn là ba nhà họ Tông, Thịnh và Quan.Vị trí của họ đã bị lộ vào đêm hôm trước, họ đã bị đuổi kịp sớm hơn dự kiến.Đang chìm trong suy nghĩ, Chung Niên được Trạm Lục đưa vào một căn phòng trên boong tàu.Cậu đã từng được Charles đưa đến đây trước đó. Đó là văn phòng của họ, và bây giờ tất cả các lãnh đạo đều đang tập trung ở đây.Ngay khi hai người bước vào, những người đang chờ bên trong đã tiến đến.Charles vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Chung Niên, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Niên, cậu ổn chứ?"Kha Chính Sơ nhìn chằm chằm vào vết thương của Chung Niên, vẻ mặt rất nghiêm nghị: "Đầu gối của cậu."Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào đầu gối của Chung Niên.Trạm Lục đặt cậu xuống ghế sô pha: "Chuyện này là sao?"Charles trừng mắt nhìn Trạm Lục: "Tôi bảo anh đi đón cậu ấy, đây là cách anh đón cậu ấy sao?""Tôi...""Tôi tự ngã." Chung Niên thấy Kha Chính Sơ đã tìm thấy thuốc nên chủ động duỗi chân ra: "Tôi lo quá nên đã tự chạy ra ngoài."Charles nhìn Trạm Lục."Khi tôi đến đó, tôi thấy cửa nằm trên sàn, không có ai bên trong. Sau đó, tôi tìm thấy cậu ấy ở cửa thang máy tầng trên." Trạm Lục cau mày hỏi Chung Niên: "Tiểu Niên, làm sao em ra ngoài được? Có ai đến tìm em sao?"Chung Niên lắc đầu: "Có mỗi tôi thôi."Charles: "Vậy cửa..."Chung Niên cử động chân bị thương: "Tôi tự đá nó ra."Mọi người đều sững sờ. Charles là người đầu tiên bật cười: "Tiểu Niên của chúng ta thật sự ghê gớm."Hóa ra, nếu thật sự muốn giam giữ cậu thì cũng chẳng thể giam nổi.Nhưng việc trốn thoát như vậy là không cần thiết, vì trên tàu đều là người của họ và cậu vẫn sẽ bị bắt lại.Đúng lúc này, tên thủ lĩnh bắt cóc từ bên ngoài bước vào. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trông hắn cực kỳ chật vật, quần áo bị cháy xém, phần chân dưới đầu gối ướt sũng.Ngay khi hắn bước vào, ánh mắt lập tức đổ dồn vào Chung Niên: "Đầu gối em làm sao vậy?"Trạm Lục nói: "Đã bôi thuốc rồi. Mau thay quần áo cho cậu ấy đi."Trước khi Chung Niên kịp phản ứng, họ đã cởi bỏ bộ đồ ngủ mỏng manh của cậu và thay cho cậu một bộ quần áo bình thường.Trạm Lục bí mật nhét tiền và một ít thức ăn dự trữ giàu calo vào túi của cậu. Charles giúp cậu thắt dây lưng, Kha Chính Sơ ngồi xổm xuống giúp cậu xỏ tất và giày.Tên thủ lĩnh vuốt lại mái tóc lòa xòa bên tai Chung Niên, nhìn cậu thật sâu, trầm giọng nói: "Tiểu Kha, ở lại đây với em ấy."Vừa dứt lời, những người còn lại nhanh chóng theo hắn ra ngoài.Chỉ còn lại Chung Niên và Kha Chính Sơ trong phòng."Tiểu Niên, ăn chút gì đó đi." Kha Chính Sơ đẩy một chiếc hộp về phía cậu. Đó là một hộp bánh donut, rõ ràng là Trạm Lục đã làm.Hiện tại Chung Niên không có tâm trạng để ăn: "Hãy kể cho tôi nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra.""Bọn họ đã đuổi kịp." Kha Chính Sơ đưa cho Chung Niên một cốc nước ấm: "Có người đã cố ý phóng hỏa và kích nổ một quả bom ở tầng dưới."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store