[ĐM- EDIT] [VHL] Thỏ Thỏ Yếu Đuối Là Vạn Nhân Mê
Chương 45: Con tin trên du thuyền
Đối với những gì tên thủ lĩnh bắt cóc vừa nói, Chung Niên không sợ lắm.Cậu cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này, đều là người từng trải rồi.Vì vậy, khi người đàn ông muốn trói cậu lại, Chung Niên chỉ ngồi trên giường lặng lẽ chờ đợi, tâm trạng bình tĩnh.Trong bóng tối mịt mờ, cậu nghe tiếng người đàn ông đang tìm thứ gì đó trong tủ, không biết bên trong có gì, va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.Không lâu sau hắn đóng cửa tủ, quay lại bên giường. Người đàn ông hành động tự nhiên, không biết là khả năng nhìn đêm quá xuất sắc, hay là quá quen thuộc với mọi thứ trong căn phòng này.Mệnh lệnh lạnh lùng của người đàn ông còn chưa kịp thốt ra, Chung Niên đã chủ động đưa hai tay ra trước."..." Người đàn ông sững sờ: "Cậu không sợ?""Sợ chứ." Tuy nói vậy, nhưng giọng của Chung Niên vẫn bình tĩnh, không nghe ra chút sợ hãi nào."Cậu coi tôi là cái gì?" Không ngờ, người đàn ông có vẻ bị cậu kích thích, đột nhiên nắm lấy hai cổ tay cậu, kéo cậu ngã xuống giường.Chung Niên cảm nhận thân thể người đàn ông áp sát về phía mình, một tay chống bên hông mình, gần như bị thân hình người đàn ông bao phủ.Trong bóng tối, dù không nhìn thấy gì, cũng có thể cảm nhận được trận áp bức vô hình, Chung Niên vô thức nín thở, nuốt nước bọt."Tại sao cậu không sợ?" Người đàn ông bức hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ không thực sự làm hại cậu? Chỉ vì tôi..."Đột ngột dừng lại, Chung Niên khó hiểu ngẩng đầu, sau đó nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông, cậu cẩn thận lên tiếng: "Xin lỗi."Vừa rồi không sợ, bây giờ sự thay đổi tư thế và bầu không khí thực sự khiến cậu có chút căng thẳng.May mắn thay, lời xin lỗi tỏ ra yếu đuối rất hữu ích, người đàn ông không nói gì nữa, nâng cổ tay cậu lên, trói lại.Khác với dây thừng hoặc còng tay mà Chung Niên tưởng tượng, đó là một loại vải mềm mại hơn, buộc không chặt, không khó chịu.Chưa kịp trói chân và bịt mắt, cửa phòng đột nhiên bị gõ."Đại ca, bên ngoài có chút việc..."Người đàn ông đáp lại một tiếng, nhưng không vội ra ngoài. Tay hắn dừng lại ở cổ tay Chung Niên, chỉnh lại dây buộc, ngón tay luồn vào khe hở móc móc, dường như đang xác nhận độ chặt lỏng của dây buộc.Trong lúc làm vậy, khó tránh khỏi việc cọ vào cổ tay Chung Niên.Vì ngứa, Chung Niên không nhịn được cựa quậy, rồi đột nhiên cả người cứng đờ.Người đàn ông đặt một tay lên bụng cậu, tỉ mỉ sờ soạng, cũng không biết muốn làm gì.Trong đầu Chung Niên không nhịn được hiện lên đủ loại hình ảnh đáng sợ như moi tim móc phổi, không dám thở mạnh, bụng hóp lại.Người đàn ông lại hỏi: "Chưa ăn sáng à?"Chung Niên ngẩn người, nói: "... Ăn rồi.""Ăn gì rồi?"Do dự nửa giây, Chung Niên mới đáp: "Một cốc sữa đậu nành và một cái bánh bao."Người đàn ông hơi bất mãn: "Tôi nhớ chúng tôi không hề bạc đãi khẩu phần ăn của các thủy thủ."Chung Niên giải thích: "Sáng nay quá bận, tôi không kịp, nên ăn tạm một ít."Người đàn ông không nói gì nữa, đứng dậy đi ra cửa, lúc sắp đóng cửa lại, còn để lại một câu: "Tôi sẽ quay lại ngay."Chung Niên nằm trên giường nhìn hắn, gật đầu.Chờ mọi thứ lại trở về yên tĩnh, trong bóng tối, Chung Niên nằm lại xuống giường, uể oải ngáp một cái.Không còn cách nào khác, tối qua vì Kha Chính Sơ mà cậu gần như không chợp mắt được chút nào, trong hoàn cảnh này cũng không nhịn được buồn ngủ.Hơn nữa, chiếc giường đơn bên dưới lại mềm mại ngoài dự liệu, có một lớp đệm lò xo, không giống như trong ký túc xá của cậu, chỉ là tấm ván cứng, hoàn toàn dựa vào mấy lớp chăn đệm.Nghĩ lại kết quả này cũng không tệ lắm, ít nhất không cần phải lo lắng tối về ký túc xá phải đối mặt với Kha Chính Sơ như thế nào.Người bạn cùng phòng này đã không còn là người bạn cùng phòng trước đây nữa, lỡ như lại bám lấy cậu đòi tát thì sao?Chung Niên không thích đánh người, rất đau tay, rất mệt.Bây giờ thì tốt rồi, không cần phải lo lắng nữa.Ở lại đây cũng không tệ, không cần làm việc, ăn uống có người mang đến.Môi trường xung quanh rất tối và yên tĩnh, không có ai đến làm phiền cậu ngủ...Nghĩ như vậy, mí mắt Chung Niên càng ngày càng nặng trĩu.[Vợ cứ thế mà ngủ ngon lành không chút lo lắng.][Dù không bị tra tấn dã man, nhưng cũng phải đề phòng tên chó đực này có ý đồ xấu xa a a a.][Cứ thế đem về nuôi dưỡng, tên lão đại chó má quỷ kế đa đoan.][Vợ bị trói ngủ mất, lại là một cơ hội tốt.][Ngủ livestream tôi cũng có thể xem cả ngày.][Hôn hôn.]-Tầng sáu du thuyền.Tại một chiếc bàn dài trong sòng bạc, bốn người đàn ông ngồi quanh."Anh đưa cậu ấy đi đâu rồi?" Trạm Lục nhíu mày, nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.Charles im lặng, cũng đang chờ đợi một câu trả lời.Tên thanh niên khẽ cười: "Nhị ca, cậu ta là kẻ phản bội mà, đương nhiên phải nhốt lại thẩm vấn cho kỹ rồi. Hay là đại ca giao cậu ta cho em đi, anh cũng biết em giỏi nhất khoản moi móc lời người khác mà, em còn chưa từng moi được ai xinh đẹp như vậy đâu~"Người đàn ông mặc đồ đen ngước mắt, khiến tên thanh niên đang huyên thuyên lập tức im bặt, sau đó hắn lạnh nhạt liếc nhìn Trạm Lục: "Gọi tôi đến đây gấp gáp như vậy, chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"Trạm Lục không hề né tránh, thẳng thắn gật đầu: "Đối với tôi mà nói, chuyện này rất quan trọng.""Tôi đã nói với các cậu rồi." Người đàn ông lại nhìn về phía Charles: "Cậu ấy không thích các cậu."Khóe miệng Trạm Lục giật giật.Charles cười khẩy một tiếng: "Không thích thì không thích thôi, đó là chuyện khác, bây giờ tôi chỉ muốn biết anh giam cậu ấy ở đâu?""Theo quy định, tất cả những người khả nghi đều phải bị giám sát chặt chẽ, các cậu không có tư cách nghi ngờ quyết định của tôi hay chất vấn tôi xử lý như thế nào." Người đàn ông không muốn nói nhiều: "Nếu rảnh rỗi như vậy thì hãy đến thẩm vấn những thứ bị nhốt ở tầng tám đi, đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta."-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store