Dm Edit Tieu My Nhan Om Yeu Roi Vao Tu La Trang
Cho nên khi sự vội vàng của Arthur được thỏa mãn,hắn vẫn chậm rãi chạm vào mặt Lâm Chiêu Vân."A, Arthur, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh có thể dừng lại nói chuyện với tôi không..." Lâm Chiêu Vân bị Arthur dọa sợ, vụng về cố gắng chuyển chủ đề.Miệng mũi Arthur tràn ngập mùi hương của Lâm Chiêu Vân, mí mắt hơi mơ hồ, "Hả?"Đối với hắn, nói chuyện như thế này với Lâm Chiêu Vân trong một không gian chỉ có hai người họ cũng rất có lực hấp dẫn."Anh, anh vì sao muốn giết bọn họ?" Lâm Chiêu Vân cắn môi dưới, nhan sắc chở nên càng diễm lệ.Arthur, người vừa nãy vẫn còn vẻ mặt si mê, đột nhiên thay đổi sắc mặt mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào sau khi Lâm Chiêu Vân hỏi câu hỏi này, làm cho Lâm Chiêu Vân sửng sốt."Tôi có một người em gái.""Chết vào hai năm trước.""Bị giết bởi một tên cặn bã.""Tôi rời khỏi thành phố đó vì bận rộn công việc, cho đến một giờ trước khi tìm thấy thi thể của em ấy, em ấy đã gửi cho tôi một bức ảnh chụp đồ ăn...""Em ấy là một người thích sạch sẽ. Khi tôi nhìn thấy em ấy, khuôn mặt của em ấy tràn đầy dơ bẩn, cơ thể cũng..."Arthur chậm rãi cúi đầu, tựa cằm lên vai Lâm Chiêu Vân, giống như một chú chó tha mồi vàng không thể không bám lấy chủ nhân sau khi buồn bã."Rác rưởi không nên chết sao? Tất cả bọn chúng đều đáng chết dưới họng súng, nhưng chúng đã trốn tránh pháp luật!"Lâm Chiêu Vân đột nhiên hiểu ra."Đó là dưới vỏ bọc của bệnh tâm thần."Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, Lâm Chiêu Vân lại có chút không đành lòng hỏi thêm, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục hỏi: "Bọn họ cũng ở bệnh viện này, bọn họ là ai?""Bọn chúng đã chết rồi." Arthur chậm rãi gặm hôn lên hai má Lâm Chiêu Vân , hưng phấn thở hổn hển, nhịp tim tăng nhanh, hắn nói: " tự tay tôi giết bọn chúng."Lâm Chiêu Vân bị cắn một cách đau đớn, phát ra tiếng thở hổn hển ướt át."Từng người một, từ từ chết đi." Thanh âm của hắn trầm thấp, âm trầm mà vui vẻ: " Tôi cũng không có để cho bọn chúng chết quá dễ dàng."Điều này vẫn khiến Lâm Chiêu Vân có chút sợ hãi, lông mi kịch liệt run lên: "Cho nên Joey thật sự là anh...""Phải, nhưng tôi vốn đang muốn làm cho cái chết của hắn đau đớn hơn, nhưng hắn làm điều tương tự với em, tôi khống chế không được.""Hắn chết quá dễ dàng.""tất cả những người trong bệnh viện này đều là ma quỷ. Những người này đã hủy hoại cuộc sống và tính mạng của người khác, sử dụng bệnh tâm thần để thoát khỏi sự trừng phạt. Đáng lẽ chúng phải xuống địa ngục."Sau khi hắn nói xong một loạt lời này, hai người trầm mặc một hồi, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương cùng tiếng thở dốc trầm thấp.Lâm Chiêu Vân nghe thấy những lời này, vẻ mặt có chút sững sờ, "Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy...""Không sao đâu cưng, tôi sẽ nói cho em biết."Arthur nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào eo Lâm Chiêu Vân."Lance là người của tôi, hắn rời đi một ngày trước khi xảy ra chuyện, hắn là do tôi thuê, tư liệu thân phận của hắn đều là giả, nhưng lần trước hắn cố ý khi dễ em, tôi còn cùng hắn đánh nhau một trận.""Case, hắn và tôi có mục đích giống nhau, thẳng đến tháng trước tôi và hắn mới hiểu được lập trường của đối phương"Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một nhóm người phát hiện cửa căn bản mở không ra được."Bọn chúng sắp chết, tôi đem em mang vào, giam giữ một mình em" Arthur âm thanh lộ ra nồng đậm ghen tuông, "Bọn chúng như tôi mong muốn đều đối với em mê muội, tôi còn tưởng rằng mình sẽ vui vẻ.""Nhưng chính em cũng rất hấp dẫn đối với tôi.""Rõ ràng em cũng là tù nhân, tôi điên cuồng mà nghĩ, tôi có thể chơi đùa em, sau đó ném em đi, ném đến giữa bọn chúng, sau đó cùng nhau diệt trừ em. . . ""Tuy nhiên, tôi đã rơi vào đó. Tôi đã tự phỉ nhổ chính mình, nhưng sau đó phát hiện ra rằng em chỉ là một kẻ nói dối nhỏ đã đánh cắp mấy trăm đồng...""Tôi hối hận."Lâm Chiêu Vân thanh âm ướt át, mềm mại hỏi: "anh hối hận cái gì?""Để Slater xem ảnh của em.""Tôi lúc ấy cảm thấy em cũng là tù nhân, cùng bọn họ đều giống nhau, cho nên mới có thể không chút lưu tình lợi dụng em...""Nhưng tôi tự biết rằng mình hết thuốc chữa mà chìm trong trầm luân.""Tôi sẽ không để cho em chết, mỗi một mảnh làn da mềm mại của em đều phải nguyên vẹn, ngón tay thon dài chỉ có thể dùng để nĩa bánh ngọt, đôi mắt đẹp của em nên nhìn thấy cảnh đẹp, hưởng thụ cuộc sống..."Có những tiếng đập cửa sau lưng Arthur, với lực mạnh đến nỗi cơ thể của hai người bị hất tung khỏi tấm cửa.Arthur 'chậc' một tiếng khịt mũi, bất mãn nói: "Tôi còn muốn cùng em lưu lại một đoạn thời gian."Hắn khéo léo nhấc bàn ghế kê sát vào cửa, nói xong chỉ chỉ cây ngang cao, "Em yêu, em có thể ra ngoài.""Tôi và Case liên thủ có thể toàn thân mà lui, nhưng mang theo em thì không chắc có thể "Arthur lau sạch tất cả các mảnh thủy tinh có thể nhìn thấy, dùng lòng bàn tay chà xát các cạnh và ấn vào tất cả những chỗ có thể còn sót lại.Hắn dễ dàng kéo Lâm Chiêu Vân lên, lòng bàn tay bao lấy da thịt mềm mại của cậu, có hắn đẩy mạnh từ phía sau, lần này cậu không bị kẹt quá lâu, Lâm Chiêu Vân thuận lợi trốn thoát.Lâm Chiêu Vân quay lại nhìn Arthur, Arthur đang ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu vào mặt hắn, hắn cong cong khoé môi cười."Cục cưng, thuyền ở bến tàu nhỏ góc đông bắc, hơi xa, có lẽ em sẽ hơi mệt, dọc đường em nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ tới.""Mà này, cục cưng, có thể đưa cho tôi cúc áo gần môi nhất trên cổ áo không? Trên đó hẳn là có mùi thơm của em."Lâm Chiêu Vân theo bản năng cởi cúc áo đưa cho hắn, đồng thời trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ, gió đêm lạnh lẽo đập vào tấm vải ướt sau lưng, làm cậu lạnh run.Arthur xoay người không nhìn Lâm Chiêu Vân nữa, lấy dùi cui điện từ thắt lưng ra và di chuyển đồ đạc chặn cửa.Lâm Chiêu Vân lao vào đêm tối dưới sự nhắc nhở của 886.Hệ thống nhấp nháy âm thanh thông báo: [Đã đạt được điểm mục tiêu, phó bản sắp tiến vào đếm ngược]________Editor: tui phải nhập viện dô nc biển do suy dinh dưỡng,thiếu máu và viêm dạ dày nên tạm thời k ra chương một thời gian nha 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store