ZingTruyen.Store

Dm Edit Ta Nghi Mot Dang Noi Mot Neo Tap Yen

Chương 27:

Cậu yêu người kia sao?

Giọng nói của Lệ Thâm vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí mãi không gạt đi được, Lệ Thâm thậm chí còn có chút kỳ vọng mà nhìn hắn, Cù Đông Trần hơi nhếch môi, đưa đầu hướng ra phía ngoài cửa sổ, hắn không rõ giờ phút này tâm tình mình đang cảm thấy thế nào.

Lệ Thâm vẫn thích hắn sao? Hắn không biết, nhưng từ sau khi gặp lại, mỗi lần đều có thể cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt Lệ Thâm dành cho hắn, ánh mắt Lệ Thâm khi nhìn về phía hắn, Lệ Thâm cam tâm tình nguyện để hắn làm, Lệ Thâm nói với hắn, "Không ai có thể cưỡng ép tôi, cậu biết mà..."

Trong lòng hỗn loạn đủ loại cảm xúc, thấy có chút buồn cười, cũng thấy đau lòng khó giải thích được, nhớ tới ánh mắt Lệ Thâm khi nhìn về phía hắn. Lệ Thâm nhìn hắn cười nhàn nhạt, một cảm giác chua xót khó giải thích dâng lên trong lòng.

Hắn đúng là có thích Tô Nhiên, sau khi rời khỏi Lệ Thâm, thiếu niên ấy mang niềm vui đến với hắn, hắn không cần phải chịu đựng thống khổ như vậy nữa, nhưng đó là yêu sao?

Trong lòng Cù Đông Trần biết rõ, cho nên hắn không biết trả lời thế nào, đặc biệt là đối với Lệ Thâm.

Một lúc lâu sau, di động rung lên.

Cù Đông Trần khôi phục lại tinh thần, cúi đầu liếc nhìn hiển thị cuộc gọi. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đối phương ở bên kia nói, "Cù tổng, đã tìm được Hứa Gia Vinh, nhưng..."

Đối phương như muốn nói lại thôi, Cù Đông Trần cau mày, "Đừng có dài dòng, nói."

"Hứa Gia Vinh chạy trốn tới phía nam, cùng một người đàn bà khác lập gia đình, hiện tại tôi tra được, bọn họ còn có một đứa con, đã bốn tuổi."

Trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau Cù Đông Trần mới mở miệng hỏi, "Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, bởi vì bây giờ tôi đang ở dưới nhà lão", đối phương đáp lời.

Cù Đông Trần không ngờ kết quả sẽ lại như thế này. Hứa Gia Vinh không ly hôn, lại cùng một người khác có quan hệ vợ chồng, còn sinh ra một đứa bé, nhiều năm như vậy vẫn không quay trở về là vì lão đã vứt bỏ gia đình này.

Vừa nghĩ như thế, mọi chuyện như được thông suốt, Cù Đông Trần trước đây mãi không nghĩ ra, sao đã nhiều năm như vậy mà Hứa Gia Vinh vẫn không trở về nhà.

Trước đúng là có lỗi, nhưng sau khi Hứa Dĩnh rời khỏi Lệ Thâm, Cù Đông Trần cũng đã thay Hứa gia giải quyết mọi vấn đề, nếu Hứa Gia Vinh còn có tình người thì sẽ không như con đà điểu né tránh suốt bao năm, ngay cả nhà cũng không trở về dù chỉ một lần như vậy.

Giờ đây mọi chuyện đều đã có lời giải thích.

"Được, tôi biết rồi", Cù Đông Trần nói với người ở đầu dây bên kia, "Chuyện này trước tiên cứ như vậy đã, cậu quay về đi, còn lại tôi sẽ xử lý."

Cúp điện thoại, Cù Đông Trần mới yên lặng lắc đầu một cái.

Qua mấy ngày, Cù Đông Trần đang dùng bữa trong nhà hàng thì gặp Khúc Ba.

Thường Thiếu Tiên đang ở kia bấm đầu ngón tay cân nhắc số chữ muốn nói với hắn. Phía sau bỗng có người thử thăm dò gọi tên, Cù Đông Trần quay đầu lại nhìn, là Khúc Ba đã nhiều năm không gặp.

Hắn đứng lên nở một nụ cười, "Khúc Ba? Đã lâu không gặp."

"Thật sự là cậu sao, Đông Trần?" Khúc Ba nhìn thấy bạn học cũ thực sự vui mừng, đôi mắt sáng lên, "Tôi mới đầu còn không dám chắc, lại nghe được tiếng cậu nói chuyện,"

"Trăm phần trăm thực sự là tôi đây." Cù Đông Trần cùng hắn đùa giỡn vài câu, hai người bắt tay nhau.

"Trước tôi có nghe tin cậu trở về, nhưng không có cách nào liên lạc với cậu, cũng không biết liên hệ thế nào, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, cậu nhất định phải để lại số điện thoại cho tôi đó. Cuối tuần có thời gian chứ? Tôi phải hẹn một đám người tụ họp vui vẻ một chút."

Cù Đông Trần nở nụ cười, thấy tính tình Khúc Ba vẫn vậy, hắn đọc dãy số di động cho gã, nói, "Cuối tuần này tôi không có thời gian, để cuối tuần sau đi, tôi chủ trì, hẹn mọi người cùng nhau ăn một bữa."

Hai người lại hàn huyên vài câu Khúc Ba mới rời đi, Thường Thiếu Tiên ngồi nơi đó hút thuốc cười, "Vị bạn học cũ này của cậu hay nói như vậy sao."

"Gã vẫn luôn như vậy, không hề thay đổi." Cù Đông Trần nói.

"Được rồi, vừa nãy tôi nói đến đâu rồi?" Thường Thiếu Tiên bị người ta ngắt lời cũng không nhớ mình đang nói đến chỗ nào, ngước mắt hỏi Cù Đông Trần. Cù Đông Trần nhấp một ngụm trà, cười nói, "Tôi cũng không nhớ rõ, cứ nói bừa đi."

Thường Thiếu Tiên xì một tiếng, "Vậy lát nữa có đi hay không? Người ta vẫn đang chờ tôi trả lời đó, hẹn cậu một tháng rồi cậu cũng chẳng nói gì."

"Không muốn đi lắm."

"Cậu về nhà cũng chẳng có gì làm, hay là tiểu Tô hôm nay muốn qua?"

"Tôi không bảo em ấy qua, người vẫn đang ở nhà em ấy." Cù Đông Trần nhàn nhạt nhíu mày lại, "Không liên quan đến Tiểu Tô, tôi không đến nỗi vì em ấy mà thoái thác chuyện này, chỉ đơn giản là lười xã giao thôi."

Thường Thiếu Tiên nghe hắn nói vậy cũng chỉ nói, "Vậy được rồi, tôi trở về, có điều sau này hai ta phải đi tìm một chỗ uống mấy chén, mà cậu buổi tối cũng không bận gì, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh ngồi một lúc."

Cù Đông Trần ừ một tiếng, trả lời, "Được."

Khúc Ba sau khi ra cửa liền gọi điện thoại cho Lệ Thâm, đối phương còn chưa nói gì gã đã thật kích động lên tiếng, "Lệ Thâm, cậu biết lúc nãy tôi vừa gặp ai không? Tôi gặp Cù Đông Trần rồi!"

Lệ Thâm nhàn nhạt ừ một tiếng, vừa ghi chép tài liệu vừa nói, "Sao cậu phải kích động như vậy?"

"Đều là bạn học cũ tôi có thể không kích động sao", Khúc Ba trả lời, "Tôi hẹn hắn xong xuôi rồi nha, cuối tuần sau cùng nhau ăn một bữa, tôi thấy hắn cũng có vẻ không muốn gặp quá nhiều người, nhưng cậu với hắn có quan hệ thân thiết, đến lúc đó chỉ ba chúng ta thôi, tôi sẽ dẫn theo bà xã tới."

Lệ Thâm dừng lại, "Tôi không chắc là sẽ rảnh rỗi..."

"Nhất định phải rảnh", Khúc Ba ngắt lời hắn, "Cứ quyết định như thế đi, cuối tuần sau gặp nhé!"

Sau đó không chờ Lệ Thâm trả lời liền vội vàng cúp máy. Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lệ Thâm xoa nhẹ mi tâm, có chút bất đắc dĩ.

Trương Thư Thần gõ cửa bước vào đưa tài liệu cho hắn, nhìn thấy Lệ Thâm còn chưa định tan làm liền hỏi, "Chủ nhiệm, hôm nay lại tăng ca à?"

Lệ Thâm nhìn thấy cậu tiến vào tiện tay đưa cốc của mình tới, Trương Thư Thần rót cho hắn nửa cốc nước nóng, Lệ Thâm uống vào mấy ngụm nói, "Nửa giờ nữa là chuẩn bị xong, tôi làm xong sẽ về."

Trương Thư Thần đùa hắn, "Công việc làm không xong đâu anh Thâm, anh giữ một ít mai lại làm tiếp."

"Ngày mai có việc."

Trương Thư Thần dừng một chút mới nhớ tới, nói, "Ừ nhỉ, anh không nói tôi cũng quên mất, là GE mời anh tham dự hội nghị của bọn họ phải không?"

"Không phải mời tôi, tôi chỉ là đại biểu, chẳng phải bí thư để tôi đi sao", Lệ Thâm ngước mắt nhìn cậu, "Ngày mai cậu cũng đi cùng tôi chứ?"

Trương Thư Thần cười lắc đầu, "Tôi thực sự cũng muốn đi lắm, nhưng ngày mai bí thư có cuộc họp, anh không đi thì đành đổ lên đầu tôi. Vừa nãy tổng bí thư nói với tôi, bảo sáng mai trực tiếp đi trung tâm thương nghị."

"Đúng rồi, anh Thâm", Trương Thư Thần trước khi đi không quên nói với hắn, "Nghe nói ở GE mỹ nhân ngoại quốc nhiều cực kì, hay là anh tranh thủ đi thêm vài lần chấm một em đi, thân hình của mấy cô nàng người Mỹ kia, chà chà."

Lệ Thâm nhíu mày, "Vậy hay là tôi và bí thư xin được để lại cơ hội này cho cậu ha?"

Trương Thư Thần ha ha cười vài tiếng, nói "Tôi cũng không dám", sau đó chạy trốn mất.

Điện thoại di động đúng lúc này rung lên, Lệ Thâm uống một ngụm nước cúi đầu xem, là Lệ Vanh gửi tới một tin nhắn ngắn, nội dung thẳng thắn, "Phê duyệt điều lệnh."

Lệ Thâm trầm mặc đặt di động xuống.

Lúc xe lái vào gara dưới hầm, Cù Đông Trần nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu bạc bám đuôi theo, biển số xe hơi lạ, hắn nhất thời không nhớ nổi đã từng nhìn thấy hay chưa. Mãi đến khi xe dừng hẳn lại, thấy đối phương từ trên xe bước xuống Cù Đông Trần mới nhận ra, là Lệ Thâm.

Bước chân hắn sững lại, đứng đó không nhúc nhích, Lệ Thâm khóa kỹ cửa xe, ngước mắt lên nhìn, có hơi bất ngờ.

"Chờ tôi?" Lệ Thâm mở miệng hỏi.

Cù Đông Trần gật đầu một cái, nói, "Tôi đoán hẳn là cậu sẽ tới."

Từ sau lần đó, thái độ của Cù Đông Trần đối với hắn có vẻ không lạnh nhạt như trước, hiện tại thậm chí còn bình thản tự nhiên nói chuyện cùng hắn. Lệ Thâm cũng không biết mình nên vui mừng hay là nên khổ sở.

Chỉ là có thể gặp được nhau, dù thế nào đi nữa, sau này hai người bọn họ cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.

Nghĩ tới đây, Lệ Thâm đi về phía Cù Đông Trần, cố gắng tỏ ra ung dung nhẹ nhàng, "Bí thư không biết hỏi thăm được từ đâu chuyện chúng ta là bạn học, cho nên tìm mọi cách phái tôi giao tiếp với cậu, để tôi và cậu thân mật nhiều hơn một chút."

Cù Đông Trần bật cười một tiếng, "Tôi nói với anh ta đấy, nói chúng ta là bạn học."

Lệ Thâm ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, "Thảo nào tôi cứ thấy kỳ quái, làm sao anh ta có thể biết được chuyện mười năm trước."

Hai người đi song song bước đến thang máy, phía sau đột nhiên có tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất rít lên, Cù Đông Trần theo bản năng kéo Lệ Thâm một cái, đẩy hắn đi vào phía trong, "Cẩn thận, phía sau có xe."

Lệ Thâm bị Cù Đông Trần kéo một cái mới lấy lại tinh thần, xe lái sát qua bọn họ, Cù Đông Trần vẻ mặt tức giận nhìn hắn, "Cậu làm gì mà ngẩn ra vậy? Phía sau có xe cũng không mau chóng tránh ra."

Tay hắn còn bị Cù Đông Trần nắm thật chặt, Lệ Thâm lặng lẽ rút ra, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, vừa nãy mất tập trung."

Cánh tay tách ra từ lòng bàn tay ấm áp, sắc mặt Cù Đông Trần chẳng biết vì sao bỗng có chút khó coi, hắn nhìn Lệ Thâm vài lần, chẳng nói thêm câu nào, đi về phía trước.

Cù Đông Trần đi thang máy chuyên dụng, Lệ Thâm nhìn hắn ấn lên tầng 3, thấy hơi kì lạ, Cù Đông Trần liền lên tiếng giải thích, "Tôi vẫn chưa ăn sáng, cùng ăn luôn đi."

Bữa sáng ở GE rất phong phú, đầy đủ thể loại, đồ ăn Trung Quốc và phương Tây không thiếu món gì, Cù Đông Trần quay đầu hỏi Lệ Thâm muốn ăn gì, Lệ Thâm ngập ngừng một chút, nói, "Sữa đậu nành đi."

"Còn gì nữa không?" Cù Đông Trần hỏi hắn.

"Tùy", Lệ Thâm nhìn hắn đáp, "Gì cũng được."

Cù Đông Trần gật đầu, để Lệ Thâm tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, tự mình đi lấy bữa sáng cho hắn.

Chỉ một lát sau Cù Đông Trần đã bưng một cái khay tới, ngoại trừ sữa đậu nành, trên khay thức ăn còn đặt mấy miếng bánh ngọt nhỏ. Hắn ngồi xuống vị trí đối diện Lệ Thâm, hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn sáng.

Cạnh đó mấy người lục tục tiến vào, nhìn thấy Cù Đông Trần đều lễ phép gọi một tiếng, "Cù tổng."

Lệ Thâm uống một ngụm sữa đậu nành, nói, "Nhân viên công ty ai cũng có vẻ khá là sợ cậu."

Cù Đông Trần không thể hiện rõ ý kiến, "Sợ tôi là phải."

Lệ Thâm nghe lời này bỗng nhiên nở nụ cười, thỉnh thoảng ở trước mặt hắn Cù Đông Trần sẽ lộ ra tính khí trẻ con này, lúc nào cũng làm cho hắn thấy mềm lòng, cho dù đã rất nhiều năm qua đi, Cù Đông Trần vẫn là Cù Đông Trần.

"Cậu cười cái gì?" Cù Đông Trần hỏi hắn.

"Không có gì." Lệ Thâm phủ nhận, nét mặt vẫn trong sáng như trước.

Hai người ăn bữa sáng xong, Cù Đông Trần mới dẫn hắn đến phòng họp, thư ký đi tới chỗ ngồi Cù Đông Trần đặt ly cà phê vừa pha xong xuống, Cù Đông Trần gọi cậu lại, "Chủ nhiệm Lệ thêm đường thêm đá, không cần đắng quá."

Lời còn chưa dứt Lệ Thâm đã ngước mắt nhìn về phía hắn, trong đôi mắt thấy rõ tâm tình có chút xao động, Cù Đông Trần muốn thu lại lời nói ban nãy đã không còn kịp.

Thư ký hoàn toàn không nhận ra bầu không khí lúng túng lan tỏa giữa hai người, chỉ gật đầu một cái nói, "Vâng", liền lui ra ngoài.

Cù Đông Trần không nhìn Lệ Thâm, hắn buông tầm mắt uống một ngụm cà phê, hơi nóng, và cũng hơi đắng.

Hắn cho rằng mình đã quên tất cả những gì liên quan tới Lệ Thâm, mà ngay chính bản thân hắn cũng không hề biết, hóa ra mình vẫn còn nhớ.

Lúc này trong phòng họp rộng lớn chỉ có hai người họ, Lệ Thâm ngồi ở đó nhìn hắn, hắn lại từ đầu đến cuối không hề nhìn Lệ Thâm. Lệ Thâm cười nhạt một tiếng, dời ánh mắt đi.

Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, Cù Đông Trần cũng giống như bây giờ, nhớ kỹ từng sở thích, từng thói quen của hắn, nhưng đối phương chưa bao giờ nói ra. Đến mãi về sau, Lệ Thâm mới chợt nhận ra, Cù Đông Trần trước đây đã dành cho hắn biết bao nhiêu ôn nhu.

Người kia bụng dạ nhỏ nhen, tính tình không tốt, nhưng hắn đem tất cả sự dịu dàng mà hắn có trao cả cho mình.

Là hắn không biết trân trọng tử tế, là hắn thay đổi thất thường, đối với Hứa Dĩnh dư tình chưa dứt, chờ đến khi hắn nhận ra mình có tình cảm với Cù Đông Trần, mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi, hắn nhất định phải ép Cù Đông Trần rời đi, bất kể là dùng thủ đoạn gì đi nữa.

Cho nên đời này của hắn đã bỏ lỡ tất cả.

Lệ Thâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình ổn lại trái tim từ lâu đã thủng vô số lỗ của mình.

Họp xong Lệ Thâm muốn đi, Cù Đông Trần lại đứng lên nói với hắn, "Cậu tới phòng làm việc chờ tôi một lát đi, tôi hoàn thành nốt chỗ này rồi chúng ta cùng đi ăn", hắn liếc nhìn thời gian, "Sẽ xong ngay thôi, tôi còn có mấy chuyện nữa muốn nói với cậu."

Cù Đông Trần đã giữ hắn lại, Lệ Thâm liền gật đầu nói, "Được, vậy tôi chờ cậu."

Thư ký dẫn hắn đến văn phòng làm việc, Cù Đông Trần ở lại phòng họp thu xếp hạng mục công việc. Lúc đi ngang qua thang máy, thang máy keng một tiếng mở ra, tầm mắt Lệ Thâm và Tô Nhiên giao nhau.

"Là anh?" Tô Nhiên nhìn thấy Lệ Thâm đầu tiên là sững sờ, đôi mắt bất chợt lạnh đi mấy phần, cậu nói, "Anh tới tìm anh Trần sao?"

Thực ra Lệ Thâm cảm nhận được rõ ràng thiếu niên trước mặt có địch ý với mình, trong lòng cười thầm, hắn vẫn gật đầu nói, "Đúng vậy."

Tô Nhiên nghe được câu trả lời của hắn liền quay đầu hỏi thư ký một bên, "Anh Trần ở đâu vậy? Em qua tìm anh ấy."

"Cù tổng còn ở trong phòng họp, hay là cậu và chủ nhiệm Lệ cùng đến văn phòng chờ anh ấy đi. Cù tổng trong lúc đang làm việc không cho phép người khác quấy rầy."

Tô Nhiên đương nhiên biết phép tắc của Cù Đông Trần, cậu gật đầu nói, "Được."

Lệ Thâm bỗng nhiên có ý muốn rời đi. Tô Nhiên đến, Cù Đông Trần đương nhiên sẽ muốn đi ăn cùng cậu, nếu không phải Cù Đông Trần bảo với hắn là còn có chuyện khác muốn nói, Lệ Thâm cũng sẽ không nán lại.

Thư ký rót cho Tô Nhiên một ly nước trái cây, hỏi Lệ Thâm "Vẫn là cà phê sao?", Lệ Thâm lắc đầu nói, "Nước lọc là được rồi."

Tô Nhiên bước vào văn phòng cũng không để ý tới Lệ Thâm, tự mình nằm trên ghế salon đeo tai nghe lên nghe nhạc chơi game, Lệ Thâm đứng trước cửa sổ sát đất, có hơi thất thần.

Một lát sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Cù Đông Trần nhanh chân bước vào.

Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy là hắn lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười, kéo tai nghe xuống chạy về phía hắn, "Anh có thể coi là xong việc rồi chứ, em chờ đến sắp ngủ gật luôn rồi đây."

Nói xong cũng ngửa đầu lên hôn một cái lên môi hắn, động tác thân mật mà làm càn, không hề để ý còn có những người khác ở đây.

Cù Đông Trần theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Lệ Thâm một cái, tia sáng trong mắt thu hẹp lại, Lệ Thâm vẫn quay lưng về phía hắn nhìn ngoài cửa sổ như trước.

Hắn xoay đầu chuyển hướng về phía Tô Nhiên, nhíu mày nói, "Không phải đã bảo em đừng đến sao?"

"Em nhớ anh mà, lâu rồi không gặp anh nên em lén chạy đến." Tô Nhiên ôm lấy eo hắn cười hì hì.

"Hôm nay tôi có việc, em đến đây tôi cũng không thể đi cùng em." Cù Đông Trần nói, xoa xoa tóc cậu, "Như thế này đi, em về trước, tối tôi lại đến đón em."

Tô Nhiên không nghĩ tới Cù Đông Trần sẽ đuổi mình đi, có chút tức giận, "Tại sao chứ, không phải anh đã tan làm rồi sao, tan làm rồi tại sao không thể đi ăn cùng em?"

"Tôi có khách", giọng Cù Đông Trần nhàn nhạt, "Tôi hứa buổi tối nhất định sẽ tới đón em."

Tô Nhiên chỉ vào Lệ Thâm hỏi, "Anh Thâm chính là khách của anh sao? Các anh vốn quen biết, ba người chúng ta có thể cùng nhau ăn mà, em hứa sẽ ngoan ngoãn ăn không chen miệng vào, được không?"

Cù Đông Trần cau mày nói, "Đi thôi, bây giờ tôi đưa em trở về", nói xong quay đầu nhìn Lệ Thâm nói, "Cậu lái xe đến Thủy Lan trước chờ tôi, lát nữa tôi tới tìm cậu."

Lệ Thâm biết Cù Đông Trần nhất định là có lời muốn nói cùng mình, liếc mắt nhìn hai người một cái.

Tô Nhiên hiển nhiên là có chút oan ức thương tâm, nhưng thái độ Cù Đông Trần rất kiên quyết, giọng nói lại khá lạnh lùng, cho nên cậu không còn dám chống đối, chỉ nghiêng đầu hung hăng trừng Lệ Thâm.

Lệ Thâm cười bất đắc dĩ.

Thiếu niên này, địch ý cũng quá nặng.

"Em trừng Lệ Thâm làm gì?" Cù Đông Trần tất nhiên cũng nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, giơ cằm cậu lên nói, "Em đừng có cố tình gây sự, tôi nói rồi, buổi tối sẽ đến đón em thì nhất định sẽ đến, giờ tôi đưa em trở về."

"Không cần anh đưa, em tự đi!" Tô Nhiên giận hờn đẩy Cù Đông Trần một cái, chạy ra ngoài.

Cù Đông Trần đứng đó phiền lòng nhíu mày lại, nhìn thấy cậu quẹo qua chỗ rẽ không thấy bóng dáng đâu nữa mới xoay người nói với Lệ Thâm, "Đi thôi, đừng để ý tới em ấy."

Lệ Thâm muốn mở miệng hỏi hắn có muốn đuổi theo không, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại cảm thấy không thích hợp. Một người ngoài như mình không có lý do gì mà can thiệp, cho nên chỉ gật đầu một cái nói, "Được."

Cù Đông Trần dẫn Lệ Thâm đến một nhà hàng mới mở. Nhà hàng không lớn, điều kiện lại rất tốt. Hai người đặt một căn phòng nhỏ, nhân viên phục vụ đọc cho Cù Đông Trần tên vài món ăn, Cù Đông Trần gật đầu một cái, nói, "Chỉ những thứ này thôi."

Hai người vào phòng ngồi, nhân viên phục vụ lại rót trà, mang lên hoa quả tươi mới, sau đó mới khép cửa rời đi.

"Hôm nay đưa cậu đi ăn đồ Vân Nam, trà này cũng là trà phổ nhĩ Vân Nam, nếm thử đi, cũng không tệ lắm." Cù Đông Trần giới thiệu với Lệ Thâm.

Lệ Thâm gật đầu một cái, nhìn chén trà chế tác khéo léo cực kỳ chăm chú, hương trà quanh quẩn nơi chóp mũi, hắn nâng chén lên uống một ngụm, đắng mà không chát, đầu lưỡi lưu lại vị ngọt, đúng là trà ngon.

Hắn nở nụ cười, nói, "Tôi còn tưởng quen uống cà phê rồi cậu sẽ không thích uống trà nữa."

"Cà phê hại dạ dày, sau khi tôi trở về lại muốn uống trà hơn."

Sau khi gặp lại, hai người hiếm có lúc nào ôn hòa như vậy, giống như là hai người bạn cũ, thỉnh thoảng cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, tán gẫu một vài chuyện vụn vặt.

Khoảng thời gian như vậy đối với hai người mà nói, có vẻ hơi không chân thật.

Cho nên Lệ Thâm lên tiếng phá vỡ trầm mặc trước, hắn hỏi, "Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?" Hắn cho rằng hẳn là một ít chuyện trong công việc, nhưng không nghĩ tới Cù Đông Trần lại nói rằng, "Cậu kỳ thực đã sớm tìm được Hứa Gia Vinh, đúng không?"

Lời này vừa nói ra, Lệ Thâm nhất thời kinh ngạc.

"Cậu cũng..."

Cù Đông Trần gật gật đầu, nói, "Tôi không nghĩ tới tình huống sẽ thành ra như vậy, bên Hứa Dĩnh có biết không?"

Lệ Thâm uống một ngụm trà, dừng một chút mới nói, "Cô ấy biết, tôi tìm được Hứa Gia Vinh từ hai năm trước, lúc đó vẫn quyết định nói cho cô ấy biết, sau khi biết có đến nhìn lão một lần, trở về liền bảo tôi không cần nói với mẹ mình, coi như Hứa Gia Vinh chết rồi."

Sau khi nghe được Lệ Thâm nói như vậy, Cù Đông Trần cũng nói, "Được, tôi hiểu rồi."

Nhìn người trước mặt, Lệ Thâm trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, bảy năm, Cù Đông Trần thực sự đã trưởng thành. Người kia từng chỉ vào mũi hắn nói "Con mẹ nó, tôi không hối hận", giờ đây, theo tháng năm mài dũa dần trở nên thành thục thận trọng hơn. Cả hai người bọn họ đều có sự cố chấp ngông cuồng, mà bảy năm trôi qua, ai cũng thay đổi.

Hai người cơm nước xong nói lời từ biệt ngay ngoài cửa, Cù Đông Trần dường như nhớ tới điều gì, nói với hắn, "Đúng rồi, cuối tuần sau tôi hẹn Khúc Ba ăn một bữa, cậu cũng tới đi, đến lúc đó tôi nói địa chỉ cho cậu."

"Tôi..." Lệ Thâm gần như là theo bản năng mở miệng từ chối, nhưng Cù Đông Trần lại ngắt lời hắn, "Cùng đi đi, nếu chỉ có tôi với Khúc Ba, cũng không có gì để trò chuyện, thời gian quá dài không gặp cũng sẽ trở nên xa lạ hơn."

Lệ Thâm thấy Cù Đông Trần thật lòng muốn hắn đến, cũng không đành lòng từ chối nữa, đành phải gật đầu nói, "Được, cậu gọi điện cho tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store