Dm Edit Ta Lam Binh Hoa O The Gioi Vo Han P1
Chương 27: Ngôi trường ma quái (2) – Có lẽ tôi điên rồi!Edit: MeiiĐường Ninh nghe xong liền muốn ngất đi.Trong lúc cậu cho rằng mình đang đối đầu cùng một quỷ không biết tên, thì có một đám người đứng đó nhìn chằm chằm cậu!Chuyện hoang đường quái dị này làm những ngón chân mượt mà của cậu cuộn tròn lại, ngay cả hàm răng cậu cũng không nhịn được mà phát run. Đám học sinh trêu đùa thấy Đường Ninh đang hoảng loạn chậm rãi lùi về phía sau, rồi lơ đãng đâm vào bờ vai rộng lớn của Kỳ Vân, vì thế hơi thở kỳ quái thuộc về Kỳ Vân lập tức bao phủ cậu.Dường như thân thể này đối với Kỳ Vân có một phản ứng khó có thể tả được. Đường Ninh nhận ra khi da thịt mình chạm vào Kỳ Vân, sống lưng đang căng chặt đến mức tận cùng nháy mắt liền giãn ra như chim mỏi về tổ, toàn thân cậu mềm như một bãi nước, chỉ cần dính vào Kỳ Vân là chảy.Bàn tay thon dài mạnh mẽ đỡ được vòng eo run rẩy Đường Ninh, chỉ cần một tay, hắn đã có thể ôm trọn chiếc eo thon gọn của cậu."Cậu ổn chứ?"Lòng bàn tay của nam sinh tay ấm áp như mùa xuân vui vẻ thuận hòa, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như băng.Đường Ninh run mạnh hơn, cậu có cảm giác như mình đang bị một con sư tử khổng lồ đè ở dưới thân vậy.Thân thể thì mê luyến Kỳ Vân, tiềm thức thì lại kêu gào rằng mau chạy đi.Trước mắt là một đám bạn học xa lạ đang ngước mắt nhìn chăm chú vào cậu, còn cậu thì đang dựa vào thân thể rắn chắc nóng bỏng kia, hai chân cậu run lên, gương mặt lộ vẻ ngại ngùng phát khóc.Thật kỳ quái.Những gương mặt kia đang nở những nụ cười quái dị như đang trào phúng hành động của cậu lúc này.Không cần....Kỳ Vân ôm lấy cậu từ phía sau, hắn chậm rãi cúi đầu, như thể đang làm gì đó với cậu.Tránh ra!Hơi thở ấm áp phả lên cổ và bờ vai của Đường Ninh.Đều tránh ra!!!Đường Ninh dùng hết sức lực mà đẩy Kỳ Vân ra, sau đó liền lảo đảo nghiêng ngả chạy từ WC ra ngoài.Trên hành lang đều là học sinh vừa tan học, bọn họ mặc bộ đồng phục giống nhau đi ra ngoài. Đường Ninh hoa mắt nhiễu loạn nhìn quanh, một bên hành lang là một bức tường kính, trên mặt kính là hình ảnh phản chiếu của Đường Ninh đứng giữa dòng người tấp nập, cậu cố mở to đôi mắt đen mờ mịt hơi nước của mình, cả người liêu xiêu như sắp đổ.【Hệ thống ơi, tôi bị làm sao thế? Vì sao khi tôi gặp được Kỳ Vân liền cảm thấy.....】Đường Ninh không có cách nào hình dung chính xác được cảm giác lúc đó, nhưng lí trí của hắn vẫn ý thức được chuyện này không thích hợp cho lắm.【Đây là giả thiết về thân thể của cậu ở phó bản này, nguyên nhân cụ thể hệ thống không thể tiết lộ.】Đường Ninh ôm lấy hai tay của mình, cậu cảm giác vào ngay khi cậu tiếp xúc với Kỳ Vân, thân thể này giống như không còn thuộc về cậu nữa, mà mỗi một tế bào trên người cậu đều đang kêu gào muốn tới gần hơn. Muốn tiến gần thêm một bước, lại gần một bước, hận không thể đem máu thịt chính mình dung hòa với Kỳ Vân......Thật sự rất kỳ quái.Không cần như vậy.【Thông báo nhỏ: Bây giờ đã là lúc tan học, cậu hẳn là nên dựa theo thiết lập nhân vật của "Đường Ninh" làm việc đi, ví dụ như......】Một thân ảnh cao lớn đi ra từ WC, trên cánh tay Kỳ Vân đang treo một chiếc áo khoác đồng phục, nửa người của hắn bị bóng tối trên hành lang bao trùm, trên mặt cũng không có biểu cảm nào dư thừa.【Hẳn là, lúc này cậu nên theo dõi Kỳ Vân.】Hệ thống chỉ điểm.Tuân thủ thiết lập nhân vật trong phó bản là một quy tắc bắt buộc trong game thẻ bài. Người chơi phải tuân thủ thiết lập nhân vật của mình mới có thể thu thập được nhiều tin tức có ích. Nếu như làm ngược lại với thiết lập nhân vật của mình, thì chắc chắn là độ khó của phó bản sẽ tăng lên gấp bội, cũng sẽ dễ bị tử vong hơn.Đường Ninh khẽ cắn môi, lặng lẽ đuổi theo Kỳ Vân.Ngay khoảnh khắc cậu quyết định theo đuôi Kỳ Vân, nội tâm Đường Ninh bỗng nảy sinh ra một cảm giác thỏa mãn mà chính cậu cũng khó nhận ra.Kỳ Vân rất cao lớn, đôi chân dài của hắn đi rất nhanh, hắn xuyên qua vườn cây to lớn của trường, nhẹ nhàng vượt qua tất cả đám học sinh khác.Có vài bạn học không quen chắn mất tầm nhìn của cậu, Đường Ninh vừa duỗi tay nỗ lực tách đám đông trước mắt ra, vừa nôn nóng nói "Xin lỗi, xin lỗi, làm ơn nhường đường một chút!". Ánh mắt cậu cố gắng nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập cố gắng xuyên qua đám người này rồi liều mạng tìm kiếm.Ở đâu?Ở đâu?!Một bóng dáng cao gầy đang đứng dưới một cây cây liễu, Kỳ Vân như thể vừa mới đi tới, đang chuẩn bị dừng chân lại thưởng thức cảnh sắc bên hồ.Cuối cùng cũng tìm thấy hắn khiến Đường Ninh không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nhìn theo ánh mắt Kỳ Vân. Chỉ thấy cách hàng liễu không xa có một hồ nước nhỏ, trời tối khiến sóng nước trong hồ chỉ hiện ra lấp loáng, ngoài ra còn có cái đình xinh đẹp giữa hồ.Lại một lần nữa quay đầu lại, Kỳ Vân đã biến mất không thấy đâu.Cậu vội vàng tìm kiếm, rồi lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia ở nơi xa.Cho dù tất cả mọi người đều mặc quần áo giống hệt nhau, nhưng bóng dáng của Kỳ Vân cũng vô cùng dễ phân biệt, vai rộng eo thon, chân vừa dài vừa thẳng. Hắn đứng đó bắt mắt như giống hạc lạc giữa bầy gà.Kỳ Vân rẽ sang một hướng khác, đi qua một cái sân bóng rổ cũ kỹ, bên cạnh sân bóng rổ là một vách tường bò đầy dây thường xuân (1). Con đường nhỏ này không có nhiều người đi qua, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Đường Ninh không dám đi gần quá, cậu ép sát mình vào tường, thật cẩn thận đi theo Kỳ Vân qua đường nhỏ.(1)Dây thường xuân:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store