[ĐM/EDIT - OG] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh
🐇 32: Tiên sinh lại nửa đêm trêu chọc cậu! Đồ xấu xa! 🐇
Edit: mellyjellyxxTruyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật của Lục lão gia, Lục Cẩn Thừa không còn nhắc đến chuyện người đàn ông hung hãn trên du thuyền nữa.Tô Ngôn muốn biết xem người đó có được tìm ra hay chưa, hay có manh mối mới gì không nhưng lại không dám hỏi.Từ đó trở đi, Tô Ngôn nhận ra tiên sinh dường như không vội vàng gì, ngày ngày đều ngồi trong thư phòng biệt thự.Buổi tối đi ngủ cũng không còn nhắc đến chuyện không cho cậu ngủ giường chính hay đuổi cậu ra ngoài như trước.Dù thái độ vẫn lạnh lùng, nhưng không còn khiến cậu sợ như trước.Nhưng mà...Tô Ngôn thật sự rất bực mình.Mỗi sáng khi tỉnh dậy thay quần áo, cậu đều thấy trên người mình có vài vết đỏ nhẹ, sờ vào còn hơi đau.Trong khi rõ ràng tối qua ngủ rất ngon, chẳng nhớ gì có phải mình có lỡ rơi xuống giường hay không.-Càng lúc càng nghiêm trọng!Sáng nay khi tỉnh dậy, Tô Ngôn phát hiện làn da giữa hai đùi mình đỏ lên một mảng lớn, chạm vào còn thấy nóng rát và hơi đau.Lần này thì cậu thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu nghi ngờ có khi nào ban đêm bị quỷ đè, hay có thứ gì đó âm hồn về cắn nuốt cậu trong lúc ngủ.Mà cũng chẳng trách Tô Ngôn lại nghĩ mê tín như vậy.Vài ngày gần đây, khi cùng dì Lương nhặt rau trong bếp, cậu đã nghe dì kể không ít chuyện ma quỷ ly kỳ xảy ra ở nông thôn.Một đứa nhỏ đơn thuần như Tô Ngôn hoàn toàn không hiểu những thay đổi trên cơ thể mình là do đâu mà có.Chẳng lẽ... chẳng lẽ là tiên sinh nửa đêm trêu chọc cậu?Không thể nào.Thế nên, cậu chỉ còn cách cố gắng tìm lý do từ... cõi âm.-Chỉ vừa tưởng tượng trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ, Tô Ngôn đã sợ muốn mất mật.Không được!Chuyện này nhất định phải nói với tiên sinh, để tiên sinh tìm một vị pháp sư về làm lễ trừ tà!Dì Lương nói rồi, mấy thứ dơ bẩn nhất là sợ pháp sư đó!Mà Lục tiên sinh lại vừa có tiền, vừa lợi hại như vậy, chắc chắn có thể mời được pháp sư giỏi nhất!-Tô Ngôn đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, càng nghĩ càng thấy sợ.Thỉnh thoảng lại liếc nhìn xuống bồn cầu, lo lắng giây tiếp theo sẽ có một bàn tay từ dưới đó vươn lên kéo mình đi mất!Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, Tô Ngôn mặc chiếc áo ngủ mỏng tang gần như xuyên thấu của mình, vừa lau tóc vừa tung tăng chạy đến thư phòng tìm tiên sinh.-Tô Ngôn vội vàng gõ hai cái lên cánh cửa, vừa nghe thấy bên trong truyền ra giọng trầm thấp "Vào đi" liền lập tức mở cửa chạy vào.Thư phòng của Lục Cẩn Thừa trước đây cậu đã lén lút ghé qua một lần khi tiên sinh không có ở nhà nên giờ cũng khá rành đường.Thế là cậu quen tay quen chân chui luôn vào khoảng trống giữa bàn làm việc và ghế ngồi của Lục Cẩn Thừa, thân hình nhỏ gầy lọt thỏm vào đó một cách tự nhiên.Giọng nói mang theo sự hoảng hốt, còn lẫn chút nghẹn ngào:
"Tiên sinh, em gặp chuyện đáng sợ lắm... thật sự rất sợ..."-Lục Cẩn Thừa vốn tưởng là quản gia mang cà phê lên, ai ngờ người xông vào lại là Tô Ngôn.Mà lúc này...Hắn...Đang...Họp video...-Tô Ngôn đột ngột xông vào, lại còn chen thẳng vào trước mặt hắn khiến Lục Cẩn Thừa không kịp tắt micro và camera.Kết quả...Tất cả những người đang họp trực tuyến đều nghe rõ mồn một giọng nói ngọt ngào, mang theo âm điệu ủy mị của phu nhân tổng tài.Còn thấy bóng dáng nhỏ gầy, mặc chiếc áo ngủ mỏng tang gần như trong suốt...Nhìn không ra...-Phản ứng đầu tiên của Lục Cẩn Thừa là nhanh chóng đưa camera sang hướng khác, để mọi người chỉ nhìn thấy bức tường trắng tinh treo bức tranh thư pháp "Thanh tâm quả dục". Sau đó, hắn lập tức tắt micro.Một loạt động tác gấp rút ấy khiến Tô Ngôn nhận ra - hình như mình vừa gây họa lớn rồi...Quả nhiên, sắc mặt của tiên sinh... cực kỳ đáng sợ!-Lục Cẩn Thừa mặt lạnh như tiền, trong lòng đang gồng mình kìm nén suy nghĩ muốn ném Tô Ngôn ra ngoài cửa sổ. Hắn cố dặn bản thân không thể so đo với một đứa trẻ con."Em xông vào đây làm gì?" – giọng hắn trầm xuống, chất đầy sự kiềm chế."Em... em... ơ, ơ?"
Tô Ngôn bị dọa đến mức quên luôn cả lý do mình chạy vào.Lục Cẩn Thừa vốn ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang làm việc. Hắn mất kiên nhẫn, nắm lấy tay Tô Ngôn, kéo mạnh cậu sang một bên.Tô Ngôn bị kéo lảo đảo mấy bước, giữa hai chân đau rát do vết đỏ vẫn chưa lành khiến cậu giật mình nhớ lại mục đích ban đầu.Ngay lập tức, cậu nhào tới ôm lấy tay Lục tiên sinh, run rẩy nói:"Tiên sinh, tiên sinh! Trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ... nó ở ngay trong phòng chúng ta!"-"Thứ gì?"Lục Cẩn Thừa nhíu mày, nhóc con lại đang làm trò quỷ gì..."Là...là..."Tô Ngôn không dám đem mấy chuyện ma quỷ này nói ra, vì thế tự đưa vật chứng trên người mình ra cho tiên sinh xem.-Để chứng minh mình không hề nói dối, Tô Ngôn vội vàng vén áo lên để lộ phần hông bên sườn đỏ ửng như bị véo qua."Ngài xem nè, chỗ này đỏ hết luôn! Còn nữa, còn nữa!"Nói rồi, cậu nhanh chóng tụt quần ngủ xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn mềm mềm, trên đó cũng có mấy mảng đỏ nhạt."Ngài nhìn đi! Nhìn nè! Ở đây nữa này!"Tô Ngôn như một đứa trẻ bị bạn khác giành mất đồ chơi, giờ vừa mếu máo vừa chạy về méc người lớn, trong mắt ngập tràn uất ức."Đau lắm... hu hu hu... bị, chắc chắn là bị cái gì đó dơ bẩn cào vào hu hu hu..."-Lục Cẩn Thừa bị một loạt hành động của cậu dọa cho sững sờ. Chỉ đến khi nhìn thấy những dấu vết quen thuộc do chính mình để lại trên người Tô Ngôn, hắn mới chợt hiểu ra mọi chuyện.Hóa ra cậu bé này lại tưởng hắn là... quỷ? Nửa đêm mò đến ăn thịt người?Cũng phải, nửa đêm lén lút ăn vụng đậu hũ người ta mà không biết tiết chế, đúng là có hơi không đứng đắn. Nếu bị nói ra, chẳng khác nào hình tượng sụp đổ hoàn toàn.Lục Cẩn Thừa cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, trấn an:
"Trong nhà không có thứ gì dơ bẩn hết. Đừng suy nghĩ lung tung."Tô Ngôn ấp úng:
"Vậy... vậy tại sao lại...""Đừng hỏi nữa. Tôi nói không có là không có," Lục Cẩn Thừa lạnh giọng cắt lời, "Em nghe rõ chưa?""...Nghe rồi ạ..."Tô Ngôn rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu, hai tay đan vào nhau, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.Lục Cẩn Thừa ngẫm nghĩ một lát, lại dặn thêm:
"Chuyện này ngoài tôi ra không được kể với bất kỳ ai, cũng không được đi hỏi ai khác. Nghe rõ chưa?""Dạ... nghe rõ rồi ạ...""Ừ, vậy đi ra ngoài đi. Tôi còn phải làm việc."-Cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài, nhưng Tô Ngôn vẫn sợ lắm. Trong lòng cậu, chỉ có ở bên cạnh tiên sinh mới cảm thấy an toàn nhất.Cậu ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn Lục Cẩn Thừa, nước mắt cứ lưng tròng nơi khóe mắt, trông đến tội nghiệp không chịu được."Tiên sinh... Em sợ..."Lục Cẩn Thừa ban nãy là người khi dễ người ta giờ lại còn nhẫn tâm đuổi cậu đi, đúng là có phần không hợp tình người.Thế nên cuối cùng hắn đành đồng ý cho Tô Ngôn ở lại trong thư phòng - nhưng với điều kiện là không được nói chuyện.Tô Ngôn lúc này mới ngoan ngoãn nén nước mắt quay trở lại, rúc vào ghế sofa ở góc phòng. Chẳng bao lâu sau, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.-Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, những vết đỏ kỳ quái trên người Tô Ngôn cũng dần biến mất, làn da trắng trẻo mềm mịn của cậu lại trở về như ban đầu.Tô Ngôn thầm nghĩ, chắc là tiên sinh đã mời thầy pháp đến làm lễ, mấy thứ dơ bẩn kia chắc cũng bị dọa chạy hết rồi.Chỉ là vẫn còn một chuyện khiến Tô Ngôn vô cùng đau đầu, đó là kỳ khai giảng của trường đại học cậu trúng tuyển sắp tới rồi.Cậu muốn tiếp tục đi học, nhưng Tô gia thì chắc chắn không còn khả năng chi trả học phí cho cậu nữa.Tuy rằng cậu có thể nhận được học bổng, nhưng học phí năm nhất vẫn cần tự mình lo liệu.Lục Cẩn Thừa từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến chuyện học hành của cậu, đến mức Tô Ngôn còn nghi ngờ liệu tiên sinh có biết rằng cậu vẫn muốn tiếp tục học đại học hay không.Cậu nghĩ mình nên tìm một cơ hội để nói chuyện với tiên sinh. Nếu tiên sinh không đồng ý, thì cậu sẽ đi tìm Lục lão gia. Ông nội Lục nhất định sẽ bằng lòng giúp cậu.-Chiếc điện thoại Tuyết Lê (*hãng đt của Tô Ngôn) lần trước bị hỏng rồi, sau đó bị Lục Cẩn Thừa cầm đi. Từ lúc cầm đi đến giờ tiên sinh vẫn chưa trả lại cho cậu.Thực ra cái điện thoại đó vốn dĩ là do tiên sinh mua cho, nên bị lấy lại cũng không có gì để trách. Nhưng ít nhất cũng nên đưa lại cho cậu một cái máy khác để dùng chứ!Dù sao thì lúc trước mọi thông tin cá nhân, giấy tờ và tài khoản của cậu đều dùng số điện thoại cũ kia để đăng ký!Cho nên, Tô Ngôn hạ quyết tâm, cậu muốn hỏi tiên sinh đòi lại điện thoại!Lần đầu tiên mở miệng xin tiên sinh một món đồ, trong lòng cậu thật sự rất căng thẳng. Có chút do dự, có chút ngại ngùng, mãi vẫn không dám nói ra.Nhưng rồi trong đầu lại vang lên tiếng nói nhỏ của tiểu ác ma:"Cái điện thoại đó vốn là của mình, Lục Cẩn Thừa cầm đi không trả thì rõ ràng là sai rồi!""Ngẩng đầu lên, tự tin vào! Chính là của mình, thì phải đòi lại! Sợ cái rắm! Lên luôn!"-Mấy ngày nay tiên sinh không hề nổi giận với mình, Tô Ngôn thở phào nhẹ nhõm!
Ngồi trên giường, cậu lặng lẽ tự động viên bản thân. Vừa nghe tiếng cửa phòng tắm mở liền lập tức nhảy xuống giường.Vì quá vội vàng, đầu gối Tô Ngôn va vào mép giường bên cạnh phát ra một tiếng đập thình thịch, kèm theo tiếng kêu đau của cậu.Ôi trời... Đau đến mức nước mắt cậu lăn dài.Tô Ngôn khom người che lấy đầu gối rồi bước vài bước, bất ngờ đầu nhỏ va vào bụng rắn chắc của Lục Cẩn Thừa.Suýt chút nữa thì đụng phải tiên sinh..."A! Tiên sinh..."
Từ sau buổi tiệc sinh nhật của Lục lão gia, Lục Cẩn Thừa không còn nhắc đến chuyện người đàn ông hung hãn trên du thuyền nữa.Tô Ngôn muốn biết xem người đó có được tìm ra hay chưa, hay có manh mối mới gì không nhưng lại không dám hỏi.Từ đó trở đi, Tô Ngôn nhận ra tiên sinh dường như không vội vàng gì, ngày ngày đều ngồi trong thư phòng biệt thự.Buổi tối đi ngủ cũng không còn nhắc đến chuyện không cho cậu ngủ giường chính hay đuổi cậu ra ngoài như trước.Dù thái độ vẫn lạnh lùng, nhưng không còn khiến cậu sợ như trước.Nhưng mà...Tô Ngôn thật sự rất bực mình.Mỗi sáng khi tỉnh dậy thay quần áo, cậu đều thấy trên người mình có vài vết đỏ nhẹ, sờ vào còn hơi đau.Trong khi rõ ràng tối qua ngủ rất ngon, chẳng nhớ gì có phải mình có lỡ rơi xuống giường hay không.-Càng lúc càng nghiêm trọng!Sáng nay khi tỉnh dậy, Tô Ngôn phát hiện làn da giữa hai đùi mình đỏ lên một mảng lớn, chạm vào còn thấy nóng rát và hơi đau.Lần này thì cậu thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu nghi ngờ có khi nào ban đêm bị quỷ đè, hay có thứ gì đó âm hồn về cắn nuốt cậu trong lúc ngủ.Mà cũng chẳng trách Tô Ngôn lại nghĩ mê tín như vậy.Vài ngày gần đây, khi cùng dì Lương nhặt rau trong bếp, cậu đã nghe dì kể không ít chuyện ma quỷ ly kỳ xảy ra ở nông thôn.Một đứa nhỏ đơn thuần như Tô Ngôn hoàn toàn không hiểu những thay đổi trên cơ thể mình là do đâu mà có.Chẳng lẽ... chẳng lẽ là tiên sinh nửa đêm trêu chọc cậu?Không thể nào.Thế nên, cậu chỉ còn cách cố gắng tìm lý do từ... cõi âm.-Chỉ vừa tưởng tượng trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ, Tô Ngôn đã sợ muốn mất mật.Không được!Chuyện này nhất định phải nói với tiên sinh, để tiên sinh tìm một vị pháp sư về làm lễ trừ tà!Dì Lương nói rồi, mấy thứ dơ bẩn nhất là sợ pháp sư đó!Mà Lục tiên sinh lại vừa có tiền, vừa lợi hại như vậy, chắc chắn có thể mời được pháp sư giỏi nhất!-Tô Ngôn đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, càng nghĩ càng thấy sợ.Thỉnh thoảng lại liếc nhìn xuống bồn cầu, lo lắng giây tiếp theo sẽ có một bàn tay từ dưới đó vươn lên kéo mình đi mất!Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, Tô Ngôn mặc chiếc áo ngủ mỏng tang gần như xuyên thấu của mình, vừa lau tóc vừa tung tăng chạy đến thư phòng tìm tiên sinh.-Tô Ngôn vội vàng gõ hai cái lên cánh cửa, vừa nghe thấy bên trong truyền ra giọng trầm thấp "Vào đi" liền lập tức mở cửa chạy vào.Thư phòng của Lục Cẩn Thừa trước đây cậu đã lén lút ghé qua một lần khi tiên sinh không có ở nhà nên giờ cũng khá rành đường.Thế là cậu quen tay quen chân chui luôn vào khoảng trống giữa bàn làm việc và ghế ngồi của Lục Cẩn Thừa, thân hình nhỏ gầy lọt thỏm vào đó một cách tự nhiên.Giọng nói mang theo sự hoảng hốt, còn lẫn chút nghẹn ngào:
"Tiên sinh, em gặp chuyện đáng sợ lắm... thật sự rất sợ..."-Lục Cẩn Thừa vốn tưởng là quản gia mang cà phê lên, ai ngờ người xông vào lại là Tô Ngôn.Mà lúc này...Hắn...Đang...Họp video...-Tô Ngôn đột ngột xông vào, lại còn chen thẳng vào trước mặt hắn khiến Lục Cẩn Thừa không kịp tắt micro và camera.Kết quả...Tất cả những người đang họp trực tuyến đều nghe rõ mồn một giọng nói ngọt ngào, mang theo âm điệu ủy mị của phu nhân tổng tài.Còn thấy bóng dáng nhỏ gầy, mặc chiếc áo ngủ mỏng tang gần như trong suốt...Nhìn không ra...-Phản ứng đầu tiên của Lục Cẩn Thừa là nhanh chóng đưa camera sang hướng khác, để mọi người chỉ nhìn thấy bức tường trắng tinh treo bức tranh thư pháp "Thanh tâm quả dục". Sau đó, hắn lập tức tắt micro.Một loạt động tác gấp rút ấy khiến Tô Ngôn nhận ra - hình như mình vừa gây họa lớn rồi...Quả nhiên, sắc mặt của tiên sinh... cực kỳ đáng sợ!-Lục Cẩn Thừa mặt lạnh như tiền, trong lòng đang gồng mình kìm nén suy nghĩ muốn ném Tô Ngôn ra ngoài cửa sổ. Hắn cố dặn bản thân không thể so đo với một đứa trẻ con."Em xông vào đây làm gì?" – giọng hắn trầm xuống, chất đầy sự kiềm chế."Em... em... ơ, ơ?"
Tô Ngôn bị dọa đến mức quên luôn cả lý do mình chạy vào.Lục Cẩn Thừa vốn ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang làm việc. Hắn mất kiên nhẫn, nắm lấy tay Tô Ngôn, kéo mạnh cậu sang một bên.Tô Ngôn bị kéo lảo đảo mấy bước, giữa hai chân đau rát do vết đỏ vẫn chưa lành khiến cậu giật mình nhớ lại mục đích ban đầu.Ngay lập tức, cậu nhào tới ôm lấy tay Lục tiên sinh, run rẩy nói:"Tiên sinh, tiên sinh! Trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ... nó ở ngay trong phòng chúng ta!"-"Thứ gì?"Lục Cẩn Thừa nhíu mày, nhóc con lại đang làm trò quỷ gì..."Là...là..."Tô Ngôn không dám đem mấy chuyện ma quỷ này nói ra, vì thế tự đưa vật chứng trên người mình ra cho tiên sinh xem.-Để chứng minh mình không hề nói dối, Tô Ngôn vội vàng vén áo lên để lộ phần hông bên sườn đỏ ửng như bị véo qua."Ngài xem nè, chỗ này đỏ hết luôn! Còn nữa, còn nữa!"Nói rồi, cậu nhanh chóng tụt quần ngủ xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn mềm mềm, trên đó cũng có mấy mảng đỏ nhạt."Ngài nhìn đi! Nhìn nè! Ở đây nữa này!"Tô Ngôn như một đứa trẻ bị bạn khác giành mất đồ chơi, giờ vừa mếu máo vừa chạy về méc người lớn, trong mắt ngập tràn uất ức."Đau lắm... hu hu hu... bị, chắc chắn là bị cái gì đó dơ bẩn cào vào hu hu hu..."-Lục Cẩn Thừa bị một loạt hành động của cậu dọa cho sững sờ. Chỉ đến khi nhìn thấy những dấu vết quen thuộc do chính mình để lại trên người Tô Ngôn, hắn mới chợt hiểu ra mọi chuyện.Hóa ra cậu bé này lại tưởng hắn là... quỷ? Nửa đêm mò đến ăn thịt người?Cũng phải, nửa đêm lén lút ăn vụng đậu hũ người ta mà không biết tiết chế, đúng là có hơi không đứng đắn. Nếu bị nói ra, chẳng khác nào hình tượng sụp đổ hoàn toàn.Lục Cẩn Thừa cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, trấn an:
"Trong nhà không có thứ gì dơ bẩn hết. Đừng suy nghĩ lung tung."Tô Ngôn ấp úng:
"Vậy... vậy tại sao lại...""Đừng hỏi nữa. Tôi nói không có là không có," Lục Cẩn Thừa lạnh giọng cắt lời, "Em nghe rõ chưa?""...Nghe rồi ạ..."Tô Ngôn rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu, hai tay đan vào nhau, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.Lục Cẩn Thừa ngẫm nghĩ một lát, lại dặn thêm:
"Chuyện này ngoài tôi ra không được kể với bất kỳ ai, cũng không được đi hỏi ai khác. Nghe rõ chưa?""Dạ... nghe rõ rồi ạ...""Ừ, vậy đi ra ngoài đi. Tôi còn phải làm việc."-Cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài, nhưng Tô Ngôn vẫn sợ lắm. Trong lòng cậu, chỉ có ở bên cạnh tiên sinh mới cảm thấy an toàn nhất.Cậu ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn Lục Cẩn Thừa, nước mắt cứ lưng tròng nơi khóe mắt, trông đến tội nghiệp không chịu được."Tiên sinh... Em sợ..."Lục Cẩn Thừa ban nãy là người khi dễ người ta giờ lại còn nhẫn tâm đuổi cậu đi, đúng là có phần không hợp tình người.Thế nên cuối cùng hắn đành đồng ý cho Tô Ngôn ở lại trong thư phòng - nhưng với điều kiện là không được nói chuyện.Tô Ngôn lúc này mới ngoan ngoãn nén nước mắt quay trở lại, rúc vào ghế sofa ở góc phòng. Chẳng bao lâu sau, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.-Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, những vết đỏ kỳ quái trên người Tô Ngôn cũng dần biến mất, làn da trắng trẻo mềm mịn của cậu lại trở về như ban đầu.Tô Ngôn thầm nghĩ, chắc là tiên sinh đã mời thầy pháp đến làm lễ, mấy thứ dơ bẩn kia chắc cũng bị dọa chạy hết rồi.Chỉ là vẫn còn một chuyện khiến Tô Ngôn vô cùng đau đầu, đó là kỳ khai giảng của trường đại học cậu trúng tuyển sắp tới rồi.Cậu muốn tiếp tục đi học, nhưng Tô gia thì chắc chắn không còn khả năng chi trả học phí cho cậu nữa.Tuy rằng cậu có thể nhận được học bổng, nhưng học phí năm nhất vẫn cần tự mình lo liệu.Lục Cẩn Thừa từ trước đến giờ chưa từng hỏi đến chuyện học hành của cậu, đến mức Tô Ngôn còn nghi ngờ liệu tiên sinh có biết rằng cậu vẫn muốn tiếp tục học đại học hay không.Cậu nghĩ mình nên tìm một cơ hội để nói chuyện với tiên sinh. Nếu tiên sinh không đồng ý, thì cậu sẽ đi tìm Lục lão gia. Ông nội Lục nhất định sẽ bằng lòng giúp cậu.-Chiếc điện thoại Tuyết Lê (*hãng đt của Tô Ngôn) lần trước bị hỏng rồi, sau đó bị Lục Cẩn Thừa cầm đi. Từ lúc cầm đi đến giờ tiên sinh vẫn chưa trả lại cho cậu.Thực ra cái điện thoại đó vốn dĩ là do tiên sinh mua cho, nên bị lấy lại cũng không có gì để trách. Nhưng ít nhất cũng nên đưa lại cho cậu một cái máy khác để dùng chứ!Dù sao thì lúc trước mọi thông tin cá nhân, giấy tờ và tài khoản của cậu đều dùng số điện thoại cũ kia để đăng ký!Cho nên, Tô Ngôn hạ quyết tâm, cậu muốn hỏi tiên sinh đòi lại điện thoại!Lần đầu tiên mở miệng xin tiên sinh một món đồ, trong lòng cậu thật sự rất căng thẳng. Có chút do dự, có chút ngại ngùng, mãi vẫn không dám nói ra.Nhưng rồi trong đầu lại vang lên tiếng nói nhỏ của tiểu ác ma:"Cái điện thoại đó vốn là của mình, Lục Cẩn Thừa cầm đi không trả thì rõ ràng là sai rồi!""Ngẩng đầu lên, tự tin vào! Chính là của mình, thì phải đòi lại! Sợ cái rắm! Lên luôn!"-Mấy ngày nay tiên sinh không hề nổi giận với mình, Tô Ngôn thở phào nhẹ nhõm!
Ngồi trên giường, cậu lặng lẽ tự động viên bản thân. Vừa nghe tiếng cửa phòng tắm mở liền lập tức nhảy xuống giường.Vì quá vội vàng, đầu gối Tô Ngôn va vào mép giường bên cạnh phát ra một tiếng đập thình thịch, kèm theo tiếng kêu đau của cậu.Ôi trời... Đau đến mức nước mắt cậu lăn dài.Tô Ngôn khom người che lấy đầu gối rồi bước vài bước, bất ngờ đầu nhỏ va vào bụng rắn chắc của Lục Cẩn Thừa.Suýt chút nữa thì đụng phải tiên sinh..."A! Tiên sinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store