[ĐM/EDIT] NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC ĐÓNG VAI ÁC
Chương 55
Edit & Beta: Đòe
Vai chính thực sự của thế giới 【END】
Bị hạn chế bởi lượng thông tin không đủ, Phủ Tinh Lan cuối cùng không thể giải đáp những câu hỏi sâu hơn, đưa ra kết quả xác thực. Hắn đã lập nhiều giả thiết, nhưng không có đủ căn cứ để xác minh.Còn anh trai dường như không giấu giếm nhiều, ngoại trừ cách rời đi. Y không biết tiêu chuẩn cụ thể để thông quan, nhưng biết "kết cục" của mình, và đó là điều duy nhất không nói với hắn.Dù giờ đây Phủ Tinh Lan đã biết "anh trai" không thực sự là "anh trai", cả về mặt huyết thống của nhân vật Phủ Trí Kiệt lẫn linh hồn trong cơ thể này. Nhưng "anh trai" thậm chí không nói tên thật, nên hắn chỉ có thể giữ cách xưng hô cũ, dù không còn muốn gọi ra miệng.Nếu anh trai không biết những điều này, hắn cũng không thể suy đoán thêm, vậy chỉ còn cách bắt đầu từ những gì y biết.Dương Diệp đã vài ngày không thấy Phủ Tinh Lan. Ngoài việc trước đó cố ý dùng hôn ước để cắt đứt với y, khi còn ở chung một mái nhà, Phủ Tinh Lan chưa bao giờ vắng mặt trước mặt y lâu đến vậy.Dương Diệp muộn màng nhận ra: Phủ Tinh Lan đang tránh mặt y.Y không hiểu tại sao Phủ Tinh Lan lại phản ứng như vậy. Rõ ràng chính hắn đã đoán ra hơn nửa sự thật, nhưng khi xác minh, lại khó chấp nhận? Hay hắn vẫn đang hoang mang? Dù sao, là cư dân gốc của thế giới này, dù lý trí suy ra được những điều ấy, việc thực sự tin và chấp nhận từ đáy lòng không phải chuyện muốn là làm được.Giống như Trang Tuyết Nhu, dù cô cũng suy đoán ra mọi thứ gần như hoang đường, với cô, nó giống một trò chơi thú vị, không hoàn toàn ảnh hưởng đến quy hoạch cuộc đời hay giá trị quan đã hình thành. Vì dù mọi thứ là thật, với cô, nó quá xa vời và khó tưởng tượng.Tóm lại: Biết thì đã biết, nhưng cuộc sống chẳng phải vẫn phải tiếp diễn như thường sao?Dương Diệp không phải không cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Phủ Tinh Lan. Cuộc nói chuyện cuối cùng đã bộc lộ không ít, chỉ là y không muốn nghĩ sâu.Dương Diệp cảm thấy mình không làm sai. Chẳng lẽ y phải thẳng thắn, không chút phòng bị với một Phủ Tinh Lan gần như nắm quyền sinh sát của y sao?Phủ Tinh Lan đã trưởng thành, không lý nào không hiểu.Nhưng suy nghĩ là một chuyện, cảm giác tội lỗi và xấu hổ không thể dứt bỏ trong lòng lại là chuyện khác.Sự thật đúng là vậy. Về đạo nghĩa, cách làm của y không có vấn đề, nhưng thực tế lại là sự phản bội không thương tiếc cảm xúc của Phủ Tinh Lan.Như thể mọi liên kết giữa họ từ đầu đến cuối chỉ là mưu tính giả dối, cùng với sự đa tình tự luyến của đối phương.Dương Diệp muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lại càng không tìm được Phủ Tinh Lan. Đồng thời, dù mọi thứ bị hắn biết, tiến triển cốt truyện vẫn bế tắc, khiến Dương Diệp vô cùng bực bội.Sau gần một tuần bị Phủ Tinh Lan tránh mặt, y không chịu nổi, chủ động đi tìm. Nhưng Phủ Tinh Lan luôn "bận" việc, không có "thời gian rảnh" cho y.Trước mặt Phủ Tinh Lan, Dương Diệp luôn được ưu tiên cao nhất, nhưng giờ y chỉ như những người bị Phủ Tinh Lan từ chối, bị đối xử bình đẳng, đứng ngoài cửa.Điều này khiến y cực kỳ không quen, càng thêm bực bội.Vì muốn nắm bắt hành tung của Phủ Tinh Lan, y đã lâu không dùng chức năng nhảy thời gian, cũng là một trong số ít lần cảm nhận được ngày dài như năm ở đây.Mối quan hệ từng có giữa họ giờ hoàn toàn đảo ngược.Sáng hôm ấy, Dương Diệp dậy sớm, cuối cùng gặp được Phủ Tinh Lan đang chuẩn bị ra ngoài.Y chặn đường: "Chúng ta nói chuyện đi."Phủ Tinh Lan lúc này đối mặt y với vẻ lạnh nhạt, giữ khoảng cách lịch sự mà xa cách, như đối với một người xa lạ bình thường, không còn thân mật hay cảm xúc mãnh liệt như trước, khiến Dương Diệp cảm thấy xa lạ."Nói gì?" Phủ Tinh Lan lạnh lùng, "Còn gì anh chưa nói mà chịu nói với tôi sao?"Chỉ một câu, hắn đã khiến Dương Diệp nghẹn họng, bực bội nói: "Cậu rốt cuộc đang làm loạn cái gì?""Loạn?" Phủ Tinh Lan thấy buồn cười, cười lạnh, "Đây không phải điều anh luôn muốn sao? Sửa chữa mối quan hệ sai lầm này.""Cậu!" Dương Diệp nghe hắn nói ra sự thật mà mình từng nghĩ, nhưng lòng không dễ chịu. Thấy hắn khí thế bức người, y cuối cùng dịu giọng, "Tôi không nghĩ vậy...""Vậy sao?" Phủ Tinh Lan không quan tâm câu trả lời, cũng không muốn nói nhiều, làm bộ rời đi, "Tùy anh nghĩ thế nào.""Phủ Tinh Lan!" Dương Diệp không nhịn được nắm chặt cánh tay hắn, bực bội, "Cậu muốn gì đây?! Nếu thật sự không muốn thấy tôi, cậu không cần về cái 'nhà' này!"Phủ Tinh Lan cứng họng, nhưng nhanh chóng trả lời: "Tôi hiểu rồi, cứ làm vậy đi.""Phủ Tinh Lan!" Dương Diệp kéo hắn lại. Y biết Phủ Tinh Lan đang giận dỗi, nhưng không biết làm sao dỗ dành. Làm "anh trai" lâu như vậy, lời ra khỏi miệng lại thành quở trách, chẳng có tác dụng.Hơn nữa, y chưa từng yêu ai, lại còn là đàn ông. Y luôn nghĩ tâm tư phụ nữ khó đoán, không ngờ Phủ Tinh Lan, một người đàn ông, cũng đầy lòng vòng."Tôi không có ý đó." Dương Diệp hít sâu, "Cậu rốt cuộc muốn gì?""Tôi muốn gì?" Phủ Tinh Lan hỏi ngược, "Không phải anh mới là người muốn gì sao?"Hắn nắm cằm Dương Diệp, nâng mặt y đối diện mình, ánh mắt không gợn sóng, bình tĩnh nói: "Anh bất mãn sao? Vì tôi không còn đối xử với anh như trước đây?"Hắn túm cổ áo Dương Diệp, kéo y đến trước mặt, đôi mắt nâu vàng như pha lê vô cảm: "Từ đầu đến cuối, người muốn phân rõ ranh giới là anh, giờ lại không chịu được à?"Hắn cười nhạo: "Với anh, tôi chỉ là con chó gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi sao?""Tôi không nghĩ vậy..." Dương Diệp bị hắn nói đến á khẩu. Ban đầu y đúng là tự cho rằng có thể khống chế Phủ Tinh Lan, nhưng mọi chuyện đến nước này, y đã mất ý nghĩ đó."Cậu..." Y không biết nói sao. Y không thích trạng thái hiện tại, nhưng muốn Phủ Tinh Lan bỏ qua hiềm khích, trở lại như xưa, lại như quá đòi hỏi, xem nhẹ ý nguyện của đối phương.Nhưng Phủ Tinh Lan hiểu rất rõ suy nghĩ của y, chủ động nói: "Chẳng lẽ anh hy vọng sau tất cả, chúng ta vẫn như trước sao?"Dương Diệp không biết trả lời thế nào. Y đương nhiên muốn vậy, dường như còn để ý Phủ Tinh Lan hơn cả chính mình nghĩ. Nhưng yêu cầu này quá trơ trẽn, như thể bảo Phủ Tinh Lan xem mọi lừa dối, giấu giếm, toan tính... là không tồn tại, vô điều kiện "làm lành" với y.Lời trơ trẽn như vậy, Dương Diệp thực sự không nói ra được."Được thôi." Nhưng Phủ Tinh Lan bất ngờ nhanh chóng chấp nhận sự thật, khẽ cười, "Nếu anh muốn, hôm nay chúng ta đi hẹn hò đi."Dương Diệp sững sờ nhìn hắn. Phủ Tinh Lan thu lại sự sắc bén và châm biếm, như trở lại trước đây, khẽ cười với y, thân mật nắm tay, đan mười ngón.Nhưng Dương Diệp thấy rõ, nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.Phủ Tinh Lan nói hẹn hò, họ thật sự đi hẹn hò. Hắn rõ ràng đã lên kế hoạch nhiều địa điểm, đáng tiếc từ lần đến công viên cổ sinh vật, họ ít ra ngoài hẹn hò.Phủ Tinh Lan đặt trước những nơi thích hợp cho hẹn hò, nhiều chỗ ngày thường khó kiếm vé, nhưng với thân phận hiện tại của hắn, mọi thứ đều thông suốt.Hắn thực sự như chưa có gì xảy ra, nắm tay Dương Diệp, như một đôi tình nhân thực thụ, dạo bước trong những khung cảnh ấy, lời nói cũng trở lại thân mật như xưa.Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của Dương Diệp, ngược lại khiến y trở thành người không thích nghi kịp thời.Đối mặt sự thân mật như trước của Phủ Tinh Lan, Dương Diệp thất thần, ít lời. Y không hiểu mục đích của Phủ Tinh Lan là gì."Tôi nên gọi anh là gì?" Phủ Tinh Lan tựa đầu vào vai Dương Diệp, cùng ngồi trên ghế mềm lơ lửng giữa không trung, xung quanh lướt qua những hình ảnh thực tế ảo giả lập.Thân thể họ tuy dựa vào nhau, nhưng trái tim lại cách nhau muôn trùng. Dựa vào những thể xác giả lập này để kề cận, vậy mà ngay cả tên thật của nhau cũng không biết.Dương Diệp sững sờ, không trả lời ngay."... Tên cũng không được sao..." Phủ Tinh Lan cười khẽ, chỉ mình hắn cảm nhận được nỗi chua xót lúc này, "Khi hẹn hò, đừng thất thần như vậy chứ?"Dương Diệp nghẹn đến hoảng, không nhịn được hỏi: "Sao đột nhiên muốn hẹn hò?""Hứng thú nhất thời thôi." Hắn đáp qua loa, chấm dứt chủ đề.Dương Diệp cứ thế ăn mà không biết vị, trải qua ngày hôm đó. Đêm đến, ánh đèn rực rỡ mới lên, sau bữa tối, cả hai cùng về.Nhưng khi xe lơ lửng dừng lại, Dương Diệp bước ra, mới phát hiện đây không phải trang viên nhà Phủ.Nhìn tấm biển xa hoa truỵ lạc trước mặt, phản ứng đầu tiên của y là nghĩ Phủ Tinh Lan vẫn chưa quên bước cuối của hẹn hò. Dù cả hai đã bằng mặt không bằng lòng đến mức này, tên ngựa giống Phủ Tinh Lan vẫn còn hứng thú sao?Thành thật mà nói, trong tình huống này, ngay cả Dương Diệp cũng thấy hứng thú tàn lụi.Nhưng y nhanh chóng nhận ra không phải vậy. Nơi này rất quen, chính là hộp đêm không quá xa hoa mà y từng đến nhiều lần.Y không biết tại sao Phủ Tinh Lan đưa mình đến đây, nhưng nghĩ đến mối liên hệ giữa nơi này và nhân vật Phủ Trí Kiệt, chuông cảnh báo trong lòng y vang lên."Đây là nơi cuối cùng tôi nghĩ tới." Phủ Tinh Lan bình thản nói, "Trước kia anh thường đến đây.""Nơi này liên quan đến chuyện anh luôn phiền lòng, đúng không?" Phủ Tinh Lan khẳng định, "Chìa khóa để anh rời đi, có phải ở đây?"Thông tin duy nhất y không nói cho Phủ Tinh Lan, vậy mà Phủ Tinh Lan đã lần theo dấu vết hành tung để tìm ra.Mười ngày trôi qua, với sự thông minh của Phủ Tinh Lan, suy ra được điều này chẳng có gì bất ngờ. Dương Diệp lúc này mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Bị vạch trần đến bước này, y hơi buông xuôi."Anh muốn thông qua nơi đây để rời khỏi thế giới này sao?"Nghe vậy, lòng Dương Diệp càng chìm xuống. Quả nhiên, khi điểm yếu bị Phủ Tinh Lan nắm giữ, mọi thứ dường như không còn đường xoay chuyển. Y không muốn nói cho Phủ Tinh Lan mọi thứ vì lý do này: chỉ cần nói ba phần, Phủ Tinh Lan có thể suy ra bảy phần.Nhưng lời tiếp theo của Phủ Tinh Lan lại đảo ngược mọi dự đoán của y."Vậy cụ thể phải làm thế nào?" Phủ Tinh Lan nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ hỏi một lần, anh nghĩ kỹ rồi trả lời."Ý này là gì? Nghe như muốn giúp y? Nhưng Phủ Tinh Lan thực sự sẽ giúp sao? Hay chỉ đang moi lời? Chẳng phải hắn luôn muốn giam mình bên cạnh sao?Thấy Dương Diệp do dự, Phủ Tinh Lan lại lộ ra vẻ xa cách và châm chọc, nhưng không nói thêm gì."Là nơi này." Dương Diệp biết khi địa điểm đã bị xác nhận, nói dối cũng vô ích. Chỉ cần Phủ Tinh Lan muốn, hắn có thể san bằng nơi này, và điểm thoát ly tượng trưng cho kết cục của Phủ Trí Kiệt sẽ không còn tồn tại."Sau khi Phủ Trí Kiệt ám toán Phủ Tinh Lan thất bại, Phủ Tinh Lan sẽ 'mua' Phủ Trí Kiệt đến đây để trả nợ."Sau khi mất đi nhà họ Phủ và thân phận người thừa kế, Phủ Trí Kiệt mắc nợ khổng lồ, ngay cả cổ phần sòng bạc cũng bị bán để gán nợ. Nhưng Phủ Tinh Lan đã trả hết nợ cho y, nên hiện tại chủ nợ duy nhất của Phủ Trí Kiệt là Phủ Tinh Lan.Còn về việc y bị "mua" đến đây làm gì, chắc chắn không cần nói cũng hiểu."Vậy sao." Phủ Tinh Lan không chút bất ngờ. Dù sao, với một nhân vật phản diện háo sắc, rơi vào kết cục này rất bình thường."Nơi này đã chuyển sang danh nghĩa tôi." Phủ Tinh Lan mở màn hình quản lý hệ thống cửa hàng, trước mặt Dương Diệp, chuyển nợ của Phủ Trí Kiệt vào cửa hàng, tạo ra một hợp đồng lao động nhìn như hợp đồng mua bán thân.Buôn bán người đương nhiên không được pháp luật cho phép, nhưng những thao tác trong vùng xám này, từ khi loài người ra đời, chưa bao giờ bị ngăn chặn."Ký tên đi." Phủ Tinh Lan đưa màn hình tới trước mặt y, nhàn nhạt nói.Dương Diệp khó tin nhìn hắn, ánh mắt như gặp ma. Y xem xét hợp đồng Phủ Tinh Lan đưa ra, đúng là sử dụng từ ngữ chính thức, nêu rõ mọi thứ Phủ Tinh Lan vừa làm.Nếu y ký hợp đồng này và nhập thông tin gene, nợ của Phủ Trí Kiệt sẽ được trả bằng "lao động" trực thuộc cửa hàng. Nội dung công việc không được nêu rõ, chỉ nói là phục vụ, danh nghĩa là phục vụ khách hàng riêng của cửa hàng.Mà người có quyền hạn khách hàng riêng chỉ có Phủ Tinh Lan.Dương Diệp chưa ký ngay, sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Tại sao?""Tôi đã nói, điều anh muốn, tôi sẽ cho anh." Phủ Tinh Lan nhìn hắn, ánh mắt không gợn sóng, như chỉ đang tuân thủ một lời hứa cũ.Dương Diệp bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng, nhưng kỳ lạ là, y không cảm thấy vui mừng. Ngược lại, lòng dâng lên nỗi bất an và sợ hãi mãnh liệt. Như thể trong vô thức, y đã mất đi thứ gì quan trọng không thể thấy, khiến tim y như trống rỗng.Y như con rối bị lý trí điều khiển, ký hợp đồng và nhập thông tin của Phủ Trí Kiệt.Từ đây, hợp đồng lập tức có hiệu lực."Đi thôi." Phủ Tinh Lan bình thản nói, "Anh đã có được điều mình luôn muốn. Cảm ơn anh hôm nay vẫn đi cùng tôi."Hắn nói xong định xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm phút nào.Đây rõ ràng là kết cục tốt nhất. Chỉ cần Dương Diệp bước vào hộp đêm trước mặt, mọi thứ sẽ kết thúc.Rõ ràng là vậy, nhưng Dương Diệp lại túm chặt Phủ Tinh Lan đang định rời đi, phi lý ép hỏi: "Tại sao?!""Không có tại sao!" Phủ Tinh Lan hất tay y ra, cảm xúc kìm nén bấy lâu bùng nổ, "Mọi thứ đã như anh muốn! Anh còn muốn gì nữa?!""Tại sao cậu làm vậy? Sao lại dễ dàng thả tôi đi? Rõ ràng trước đây...""Đã qua rồi!" Phủ Tinh Lan cắt ngang, gần như gầm lên, "Anh mau cút đi! Biến khỏi mắt tôi! Rời khỏi thế giới này, đừng để tôi hối hận!"Hắn luôn giữ phong thái tốt, trước mặt Dương Diệp tính tình ôn hòa, chưa từng dùng giọng điệu hung dữ như vậy với bất kỳ ai, huống chi là "anh trai" Dương Diệp.Điều này có lẽ gây sốc với người khác, nhưng với Dương Diệp, lại giống một con thú bị thương, tự buông xuôi đuổi mọi thứ đến gần."Phủ Tinh Lan..." Dương Diệp ngược dòng tiến tới, mạnh mẽ ôm lấy eo Phủ Tinh Lan, kéo hắn lại gần, "Nhìn tôi.""Cút!" Phủ Tinh Lan giãy giụa, muốn gỡ tay y."Thật sự muốn tôi đi ngay sao?" Dương Diệp khẽ cười, "Vậy sao cậu khóc?""Tôi không khóc!" Hắn nói vậy, nhưng đôi mắt vàng trong trẻo đã mờ đi. Vừa rồi cúi đầu, xoay người rời đi, thậm chí mạnh mẽ đuổi khách, chỉ là để che giấu sự chật vật của cảm xúc thật.Hắn luôn kìm nén lòng mình. Từ khoảnh khắc mọi thứ bị lật tẩy, hắn đã như vậy.Dù từng giam cầm người mình yêu, khi đó hắn chỉ nghĩ đó là chút hiểu lầm trong tình yêu đôi lứa, chưa từng nghĩ giữa họ lại có mâu thuẫn đến mức dao động cả sự tồn tại.Hắn không còn cách nào, chỉ có thể dùng lý trí đè nén cảm xúc, tê liệt xử lý mọi việc, đưa ra quyết định vừa trái với cảm xúc, vừa thuận theo tình cảm.Dương Diệp không tranh cãi thêm, vươn tay ôm chặt hắn, ép đầu hắn vào cổ mình, ôm nhau kề cận.Y không nói được lý do, chỉ theo một khát khao trong lòng, để mặc cảm xúc chân thật nhất bộc lộ.Trong lòng y, Phủ Tinh Lan đã không chỉ là một nhân vật giả lập. Y không thể phủ nhận, đối diện người này, y khó kìm lòng yêu thương.Phủ Tinh Lan chỉ giãy nhẹ, rồi vòng tay ôm chặt lấy eo người trước mặt. Hắn không thể lừa dối bản thân, vờ kiên cường. Hắn ôm chặt người này, như cá mắc nước bám lấy hơi thở của y, như thể đó là dưỡng chất để hắn tiếp tục sống.Dương Diệp cảm nhận được hơi ẩm nóng bên gáy, là nước mắt của Phủ Tinh Lan.Y vỗ nhẹ lưng Phủ Tinh Lan, cố gắng xoa dịu cảm xúc của hắn, muốn nhìn hắn để trò chuyện.Nhưng khi y định rời khỏi vòng tay, hành động ấy lại kích hoạt nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong Phủ Tinh Lan. Hắn vội vàng ra lệnh: "Đừng đi!""Tôi không quan tâm anh là ai, dù anh chẳng muốn nói tên thật..." Giọng hắn gần như van xin, "Ít nhất lúc này, hãy dừng lại vì tôi..."Trái tim Dương Diệp dâng lên nỗi xót xa nồng đậm. Khi Phủ Tinh Lan đau khổ, y không thể đứng ngoài cuộc."Em biết không, Phủ Tinh Lan." Những thông tin từng cân nhắc giữ kín, giờ đây trước một Phủ Tinh Lan như vậy, tự nhiên tuôn ra, không vì toan tính, chỉ vì y muốn Phủ Tinh Lan biết, "Thực ra ở thế giới này, tôi có thể nhảy qua nhiều 'thời gian', nhưng riêng thời gian với em, tôi không thể bỏ qua.""Em chiếm trọn mọi thời gian của tôi ở thế giới này." Giọng y kề bên tai Phủ Tinh Lan, thì thầm, "Với tôi, em luôn là 'duy nhất'."Phủ Tinh Lan dao động phủ nhận: "Đó chỉ vì tất cả đã được thiết lập. Dù anh gặp không phải 'tôi' này, có lẽ cũng chẳng có gì thay đổi.""Không thể." Dương Diệp kiên định, "Ngoài em ra, không ai đặc biệt như vậy. Em không chỉ là ai đó trong thế giới này, mà là cả cuộc đời tôi."Có lẽ những lời này khiến Phủ Tinh Lan bớt bất an. Dương Diệp nới lỏng vòng ôm gần như ngạt thở, đối diện hắn, dùng tay lau nước mắt nơi khóe mắt Phủ Tinh Lan, nghiêm túc nhìn gương mặt được trời ưu ái nhưng yếu ớt đáng thương: "Rời khỏi đây, tôi sẽ tìm em.""Nhưng anh nói không thể giải thích sự tồn tại của tôi, ngay cả tôi cũng không biết." Phủ Tinh Lan bi quan, "Có lẽ tôi chỉ thuộc về nơi này, hoặc như anh nói, sẽ gặp anh ở thế giới của anh. Tôi... không biết...""Nhưng em chắc chắn tồn tại ở một thế giới nào đó.""Nếu tôi không có tiền tài, địa vị, hay dung mạo như bây giờ thì sao?""Không quan trọng."Phủ Tinh Lan cười khổ: "Vậy sao...""Tôi thực sự..."Nhưng lời yêu thương y chưa từng nói ra lại bị ngăn lại ngay lần đầu thổ lộ. Ngón tay thon dài của Phủ Tinh Lan chạm môi y, nghiêm túc nói: "Đừng nói nữa, sẽ khiến tôi hối hận."Dương Diệp nhìn hắn, không biết nói gì thêm. Nhiệt độ cơ thể Phủ Tinh Lan dần rời xa, dù là đêm hè, y lại cảm thấy lạnh lẽo.Phủ Tinh Lan nhẹ đẩy y, khẽ nói: "Đi đi, đừng quay đầu."Họ lặng lẽ nhìn nhau. Khi xoay người bước đi, Dương Diệp như bị rút cạn sức lực, bước chân nặng nề.Y đi càng lúc càng chậm, cuối cùng không nhịn được quay lại, bước nhanh về phía Phủ Tinh Lan, như thể được ánh sáng dẫn lối, gấp gáp không chờ nổi!"Phủ Tinh Lan!" Quả nhiên, Phủ Tinh Lan chưa rời đi, vẫn quyến luyến ngắm bóng lưng y. Dương Diệp gần như lao về phía hắn, không kìm được hôn lên môi hắn, "Tôi sẽ rời đi, nhưng không có nghĩa là từ bỏ em!"Phủ Tinh Lan đáp lại nụ hôn nồng nhiệt mà dịu dàng, môi lưỡi quấn quýt, lộ ra lưu luyến và cẩn thận, như sợ đánh thức giấc mộng ngọt ngào mong manh.Hắn nhẹ nhàng che mắt Dương Diệp, biết nước mắt mình sẽ khiến đối phương không nỡ. Nhưng trong nụ hôn, Dương Diệp vẫn nếm được vị chua xót.Dù kéo dài đến đâu, mọi thứ rồi cũng kết thúc, huống chi là khoảnh khắc ngắn ngủi. Tình cảm bùng nổ như pháo hoa rực rỡ, sau khoảnh khắc lộng lẫy, cuối cùng trở về bóng tối.Phủ Tinh Lan không đáp, chỉ nếm dư vị cuối cùng của người mình yêu, nở nụ cười chua xót.Dù nghe được mọi đáp án mong muốn, trái tim hắn vẫn thì thầm: Anh đã bỏ rơi tôi...Hắn buông tay, để người mình yêu nhất rời khỏi thế giới của mình, có lẽ cả đời không còn gặp lại.Làm sao hắn có thể lấy mình làm lồng giam, cắt cánh người ấy, trói buộc mãi mãi trong khoảng trời nhỏ bé này?Hắn nhìn người ấy biến mất sau cánh cửa tối om như nuốt chửng mọi thứ, trong lòng không kìm được ảo tưởng:Có lẽ anh ấy sẽ sớm bước ra, nhưng không còn là "anh ấy".Có lẽ anh ấy biến mất trong đó, mãi mãi không tìm thấy.Hoặc có lẽ tất cả chỉ là phán đoán của hai kẻ điên là họ.......Nhưng hắn nhanh chóng nhận được đáp án vượt xa tưởng tượng.Hắn trân trối nhìn hộp đêm trước mặt... không, cả những công trình xung quanh bắt đầu mờ đi, như hình ảnh thực tế ảo bị nhiễu, xuất hiện điểm ảnh cơ học, rồi dần tiêu tan.Hiện tượng bất thường không chỉ ở các công trình. Mọi người xung quanh cũng mờ dần, tiêu biến, vẫn giữ nét mặt như thường, cười nói vui vẻ, như chẳng có gì xảy ra. Nhưng thế giới này như được nhấn nút dừng, sắp kết thúc vận hành.Cảnh tượng ấy vô cùng đồ sộ, thậm chí lộng lẫy, đáng tiếc chỉ Phủ Tinh Lan chứng kiến được.Hắn cúi nhìn đôi tay mình. Hóa ra, hắn cũng không thoát khỏi.Tất cả là thật. Đây đúng là một thế giới "trò chơi", một thế giới giả lập được "thần" bên ngoài định sẵn.Giờ đây, mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Nguyên nhân rõ ràng: Thế giới này không lấy hắn làm trung tâm, mà sụp đổ vì sự ra đi của người ấy, kể cả hắn – "nhân vật chính".Hóa ra hắn không phải "vai chính" của thế giới này.Phủ Tinh Lan nhắm mắt, bất đắc dĩ nhếch môi, đón nhận kết cục của mình: Anh ấy lại một lần nữa "lừa" tôi.Đúng là một kẻ lừa đảo...【 Thế giới đầu tiên: END】【 Tác giả có lời muốn nói: 】Hô... Thế giới này cuối cùng kết thúc, kịp cờ kết thúc tháng này!Kết cục này đã được lên kế hoạch từ trước. Phủ Tinh Lan cuối cùng chọn thành toàn cho người mình yêu, đúng là true love.Thế giới này đáng lẽ còn một nhánh đen tối về giam cầm và mang thai, xem hai ngày tới có viết được không.Điểm chính của thế giới tiếp theo đã được đăng ở tóm tắt, ai hứng thú có thể xem. Đúng vậy, thế giới sau họ sẽ đảo ngược mở màn.A... Cứ như viết xong một bộ truyện, cảm ơn các bạn đã theo đến đây T-T. Không có sự ủng hộ và đồng hành của các bạn, có lẽ tôi không kiên trì nổi Orz.Cảm ơn rất nhiều!!! Hy vọng ở phần sau, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhờ cùng sở thích, và tôi cũng hy vọng mình kiên trì viết xong!Dù chưa kết thúc, các bạn, có bình luận, cất giữ gì không đến một đợt nào!!! Nói chuyện với tôi là tôi đã vui lắm rồi!!!-----Đây là lần đầu tiên mà bảnh vừa edit vừa khóc, có khi khóc quá phải dừng edit lại một lúc để điều chỉnh lại tâm trạng, bởi vì chính bảnh là đứa rất mau nước mắt. Phải công nhận tác giả viết rất chắc tay (đối với bản thân bảnh thấy thế), chị ấy xây dựng và xử lý các chi tiết truyện rất logic luôn, hy vọng các thế giới sau và cho đến tận khi kết thúc thì ấn tượng ấy vẫn sẽ duy trì như thế. Đến đây là kết cục của Thế giới đầu tiên, còn một ngoại truyện nữa sẽ vui vẻ hơn nhưng mà hôm nay đã quá sức với bảnh rồi, nên hẹn anh em ngày mai chiến tiếp. Bảnh cần sang thế giới tiếp theo gấp để được chữa lành QAQ Cảm ơn chế iu dấu "nào đó" (bảnh rất nhớ tên nhé) đã gợi ý cho bảnh bộ này :333Thế, viết lại lời bình thôi mà cứ như hoàn một bộ truyện ấy =))Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store