[ĐM/EDIT] NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC ĐÓNG VAI ÁC
Chương 40
Edit & Beta: Đòe
Việc trở thành Phủ Trí Kiệt là điều cần thiết
Sau khi xác nhận mối quan hệ, Phủ Tinh Lan càng trở nên quyến rũ và táo bạo hơn. Ban ngày, ngoài công việc, hắn luôn tìm cách tiếp xúc thân mật với anh trai, chỉ cần có cơ hội là quấn quýt không rời, len lỏi khắp các góc trong công ty để trêu đùa, gần gũi.Mối quan hệ thân mật của họ rõ ràng là hòa hợp và đầy sung sướng. Đây cũng là lý do tại sao Dương Diệp vốn dĩ đã luôn mập mờ, dây dưa với hắn, giờ đây lại càng không thể cưỡng lại những đòi hỏi của Phủ Tinh Lan.Thế giới giả tưởng này, vốn dĩ được tạo ra để tìm niềm vui, đúng không? Giống như một loại ma túy tinh thần, một khi đã nếm được vị ngọt, ranh giới đạo đức sẽ dần bị gặm nhấm từng chút một.Họ gần như đã "thử" mọi nơi có thể trong công ty và sự quấn quýt không rời mỗi ngày càng củng cố những tin đồn nhảm nhí trong công ty. Ai cũng biết Leo từ trước đã theo đuổi cậu chủ của tập đoàn và nhìn cách họ giờ đây như hình với bóng, rõ ràng là đã thành một cặp. Cậu chủ không hề giữ ý tứ trước mặt mọi người, ngược lại còn cực kỳ "ưu ái" Leo, đến mức mê muội, sẵn sàng trao cả giang sơn cho người này.Dương Diệp sớm biết những "công việc" của Phủ Trí Kiệt chẳng có ý nghĩa gì, nên chẳng màng để tâm. Giờ đây, tình hình đã hoàn toàn vượt khỏi kịch bản ban đầu. Dương Diệp nhất thời không biết làm thế nào để cứu vãn, lại thêm sa đà vào sắc đẹp, nên mặc kệ tất cả.Thực tế, ngay cả Phủ Tinh Lan cũng chẳng cần làm gì thêm, vì từ khi mối quan hệ của họ vượt khỏi cốt truyện, mọi thứ dường như đã dừng lại, cốt truyện không còn tiến triển thêm.Theo lẽ thường, lúc này Phủ Trí Kiệt đáng ra phải ngày ngày đối đầu gay gắt với Phủ Tinh Lan, mâu thuẫn giữa hai người đã sâu sắc. Phủ Tinh Lan bề ngoài cười nói ngọt ngào nhưng sau lưng âm thầm gặm nhấm nhà họ Phủ, cắt đứt thế lực của Phủ Trí Kiệt, sắp đặt để gã liên tục mắc sai lầm, thậm chí mất mặt trước đám đông, làm suy yếu uy tín của gã.Đồng thời, hắn còn lén lút qua lại với Nam Cung Dao, được Trang Tuyết Nhu hỗ trợ, hợp sức bày mưu chiếm đoạt nhà họ Phủ. Hắn còn khơi lại tình cũ với Sở Thiên Tâm, cuối cùng đạt được hôn ước, lợi dụng Thành Hoàng để lôi kéo nhà họ Thành, xây dựng một mạng lưới quan hệ khổng lồ.Nhưng hiện tại, đừng nói đến đối đầu gay gắt, Dương Diệp tự nhận mình đã cố gắng, nhưng kết quả là Phủ Tinh Lan như một cục bông mềm mại, chịu thương chịu khó, lại còn "lắm mồm", khiến không khí công ty chẳng những không căng thẳng mà còn bị xem như trò đùa tình cảm giữa hai người yêu nhau. Những âm mưu, thiết kế, hay mưu kế mà hắn đáng ra phải thực hiện thì chẳng thấy bóng dáng đâu.Còn về các nhân vật nữ... thì càng khiến người ta tuyệt vọng.Nam Cung Dao từ sau lần hỗ trợ hóa trang đã không xuất hiện nữa. Vì gần đây không có cốt truyện tiến triển, cô ta thậm chí chẳng có lý do để tìm Phủ Tinh Lan bàn chuyện hợp tác. Trang Tuyết Nhu thì chẳng biết đang ở đâu, Dương Diệp thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Sở Thiên Tâm đừng nói đến "khơi lại tình cũ", gần như chẳng liên lạc gì với Phủ Tinh Lan, chỉ thi thoảng nói chuyện vài câu với y, cũng chẳng rõ cô nàng này nghĩ gì. Còn Thành Hoàng... thôi, tuyến nhân vật này hoàn toàn bỏ đi.Dương Diệp nhẩm tính các nhân vật nữ còn lại. Tuyến ẩn của Delera chưa được kích hoạt, phía sau đáng ra còn hai nhân vật nữ và một tuyến ẩn nữa. Tuyến ẩn đó Dương Diệp đã chẳng trông mong gì, còn một nhân vật nữ thì không phải người Phủ Trí Kiệt có thể gặp. Về phần người còn lại..."Anh..." Giọng nói trong trẻo của Phủ Tinh Lan mang chút nũng nịu, lười biếng, "Anh đang nghĩ gì thế? Không phải lại nghĩ đến mấy người phụ nữ kia chứ?"Phủ Tinh Lan đang nằm trên giường của Dương Diệp, nép vào người y. Từ sau khi trở về từ Vĩnh Dạ Thành, hắn công khai vào phòng ngủ của Dương Diệp và không còn ngủ ở phòng mình nữa.Thư ký Lưu nghe loáng thoáng về chuyện ở Vĩnh Dạ Thành, chỉ nghĩ rằng họ đã vượt qua hoạn nạn, tình anh em được hàn gắn. Ông ta đâu biết rằng hai cậu chủ này không chỉ đơn thuần là hàn gắn, mà đã như củi khô bùng cháy!Phủ Tinh Lan tắm xong, mặc áo ngủ chỉnh tề trèo lên giường anh trai. Dương Diệp thì thoải mái hơn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ lồng ngực rắn chắc, tóc ướt được vuốt ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng, trông sắc sảo hơn ngày thường.Còn Phủ Tinh Lan thì như một cung tần hầu hạ hoàng đế, nép vào vai y, vừa mềm mại trách móc liệu y có đang nghĩ đến người con gái khác, vừa vuốt tóc y, nói: "Anh, không sấy khô tóc sẽ khó chịu đấy."Dương Diệp cúi mắt nhìn hắn. Nét mặt hắn tinh xảo, đôi mắt nâu vàng như mắt mèo chăm chú nhìn mình, bộ áo ngủ chỉnh tề toát lên vẻ thanh thuần nhưng lại mang chút cám dỗ cấm kỵ."Phụ nữ khác nào?" Dương Diệp không nhịn được, hừ lạnh, "Xung quanh tôi còn cô gái nào mà chưa bị cậu đuổi đi hết không?"Phủ Tinh Lan không hài lòng nhìn anh: "Anh, anh phải tự giác. Dù em không đuổi họ, anh cũng không được nhìn họ, nghĩ đến họ.""Vậy tôi nhìn ai?" Dương Diệp đưa tay chạm vào cúc áo trên cùng của hắn, nói, "Nhìn cậu à? Cậu có gì hay ho mà nhìn? Ngày nào cũng mặc kín mít thế này, kiểu con gái đoan trang nhất là chán nhất, cậu biết không?"Phủ Tinh Lan bị y chặn họng, đang không biết đáp thế nào thì Dương Diệp túm lấy cổ áo hắn, giật mạnh một cái. Mấy chiếc cúc áo văng tứ tung, bộ áo ngủ lập tức rách thành hai mảnh, để lộ làn da trắng mịn, lồng ngực săn chắc và cơ bụng căng mịn bên dưới."Như thế này mới đẹp chứ?" Dương Diệp đưa tay vuốt ve lồng ngực hắn, chà xát một bên núm vú hồng nhạt, thưởng thức, "Cậu nói xem, ngày nào cũng giả vờ đứng đắn, lát nữa chẳng phải vẫn cởi hết sao?"Tay y chậm rãi trượt từ cơ bụng của Phủ Tinh Lan xuống dưới: "Chẳng lẽ hôm nay không làm gì à?"Từ khi xác nhận quan hệ, Phủ Tinh Lan như một con ngựa giống, ngày nào cũng phải "hành sự" ít nhất hai lần mới chịu dừng. Ban đêm, hắn luôn vuốt ve cơ thể anh trai, không phải liếm láp, mút mát thì cũng là lần lượt "chơi" cả phía trước lẫn phía sau.Trong tình trạng hoan ái ngày đêm như vậy, cơ thể y sớm đã quen với kích thước quá khổ của hắn, chỉ còn lại khoái cảm mãnh liệt, khiến Dương Diệp chẳng còn lý do để từ chối. Thậm chí, vì cảm giác ngọt ngào quá đỗi, y còn chủ động đòi hỏi."Ưm... Phải làm chứ." Phủ Tinh Lan bị y khơi gợi đến đỏ mặt, nhưng ánh mắt sáng rực nhìn anh trai.Họ nhanh chóng dính chặt vào nhau, như bao đêm trước, quấn quýt, hòa quyện.Sau khi lên đỉnh, Phủ Tinh Lan vẫn ôm chặt anh trai, cơ thể vẫn kết nối chặt chẽ, không muốn rời xa."Ưm... Xong rồi còn chưa rút ra à?" Dương Diệp lười biếng vuốt mái tóc màu nhạt của Phủ Tinh Lan, miệng nói vậy nhưng hành động và ánh mắt chẳng có chút kháng cự nào, vẫn để hắn ôm chặt.Phủ Tinh Lan hôn y, lưỡi quấn quýt trong nụ hôn sâu, hơi thở như muốn hòa tan đối phương. Hắn hôn anh trai, đôi mắt nâu vàng lấp lánh phản chiếu hình ảnh người trước mặt, ánh nhìn mê đắm đầy lưu luyến, thì thầm: "Em yêu anh, anh à."Hắn rõ ràng đang mong chờ một câu trả lời, ánh mắt lấp lánh sự kỳ vọng.Nhưng Dương Diệp không đáp lại bằng lời, chỉ khẽ nhếch môi, rồi lại hôn lên môi hắn, đôi chân chủ động quấn lấy vòng eo thon gọn của Phủ Tinh Lan. Con cặc khủng kia vẫn còn nằm sâu trong cơ thể y, chặn chặt tinh dịch vừa phóng ra, nhưng lại bắt đầu cứng trở lại."Nhóc biến thái, mỗi lần đều đẩy sâu như vậy, bắn đầy vào trong, muốn làm tôi mang thai à?" Y trêu đùa hài hước, động tác đầy cám dỗ khơi lại dục vọng trong Phủ Tinh Lan.Nhưng hắn vẫn cố kìm nén, muốn một câu trả lời: "Anh, anh cũng... thích em chứ?"Dương Diệp thầm mắng hắn "ngây thơ", nhưng lại chẳng thể trả lời, vì y thực sự không biết...Y không nghi ngờ chuyện mình thích Phủ Tinh Lan, nhưng y cũng biết rõ rằng Phủ Tinh Lan, cũng như thế giới này, tất cả đều là giả. Đây là thực tại của Phủ Tinh Lan, nhưng không phải của y. Đây chỉ là một trò chơi giả tưởng. Y không dám chắc mình có thể đắm chìm sâu đến mức nào để khi "tỉnh lại" không quá đau đớn. Nếu y thực sự đặt Phủ Tinh Lan vào vị trí quá quan trọng, liệu y còn có thể quay về được không?Phủ Tinh Lan rốt cuộc là gì? Tại sao trò chơi này không thể thoát ra? Y phải làm gì tiếp theo?Dương Diệp chẳng biết gì cả, và giờ cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Y chỉ muốn đắm mình trong khoái lạc ngắn ngủi này, dù biết rõ tất cả chỉ là mộng mị hư ảo, vẫn như thiêu thân lao vào lửa, đắm chìm trong ngọn lửa tình cháy bỏng."Đoán xem." Cuối cùng, y chỉ cười bất cần.Lời nói nhẹ nhàng ấy khiến lòng Phủ Tinh Lan gợn sóng. Ban đầu là bất an và thất vọng. Dù hắn tự an ủi thế nào, cũng không thể bỏ qua cảm giác lúc này.Hắn cảm thấy anh trai dường như rất xa vời, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ hắn. Dù họ đã hòa quyện bao lần, hắn vẫn mãi không thể thực sự sở hữu y.Hắn như người thả diều, chỉ dựa vào sợi dây mỏng manh vô hình trong tay. Chỉ cần một cơn gió mạnh, sợi dây ấy sẽ đứt, cắt bỏ mọi liên kết giữa hai người. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai càng lúc càng xa, đến một nơi hắn không thể với tới, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, khỏi cuộc đời hắn, không còn dấu vết để tìm.Hắn luôn có linh cảm rằng mình sẽ mất người này, nên hắn liều mạng nắm chặt sợi dây vô hình ấy, kéo y về bên mình.Hắn không thích trẻ con, chẳng muốn có một "kẻ thứ ba" xen vào giữa họ. Nhưng hắn quá bất an, quá... sợ hãi...Chỉ khi nếm được vị ngọt, người ta mới biết khổ đau là gì. Chỉ khi đã sở hữu, mới bị nỗi đau mất mát giày vò đến thương tích đầy mình.Nếu họ có một đứa con, liệu có tạo ra mối ràng buộc sâu sắc hơn không? Liệu anh trai có vì đứa con mà không dễ dàng rời bỏ hắn?Hắn hỏi về "yêu", nhưng điều hắn muốn không chỉ dừng ở đó.Hắn nghĩ rằng có được thân thể và trái tim anh trai, mình sẽ thỏa mãn. Hắn thường tự nhủ: Phủ Tinh Lan, đủ rồi, đừng tham lam quá.Nhưng hắn không làm được. Nếu con người có thể kiểm soát hoàn toàn thất tình lục dục, thì đã chẳng phải con người. Hắn không phải những AI chỉ biết thực thi mệnh lệnh, rõ ràng như số liệu. Hắn không thể bóp chết suy nghĩ của mình, kìm nén dục vọng của mình.Rốt cuộc phải làm thế nào để anh trai hoàn toàn thuộc về hắn?Thời gian bình yên và ngọt ngào như vậy kéo dài hơn nửa năm, nhưng trong khoảng thời gian ấy, cốt truyện chẳng có thêm bất kỳ tiến triển mới nào.Dương Diệp chưa từng trải qua khoảng thời gian dài như thế mà không "nhảy" bước vọt. Y dường như đã thực sự bén rễ trong thế giới giả tưởng này, trở thành một phần của nó.Y và Phủ Tinh Lan chung sống, cùng ngủ, ôm nhau say giấc. Họ tán tỉnh, hẹn hò, làm tình, hòa quyện vào nhau, tận hưởng từng phút từng giây bên đối phương. Dương Diệp chưa bao giờ có một cuộc sống phong phú đến vậy. Điều nực cười là, trong thế giới thực, y chẳng có mục tiêu, việc tìm vui chỉ là những phút mơ màng, trống rỗng và nhạt nhẽo.Nhưng trong thế giới giả tưởng này, y dường như cuối cùng cũng cảm nhận được một thứ bản năng và sức sống mãnh liệt. Y biết rõ mình thích cuộc sống này, muốn mãi mãi sống như thế cùng Phủ Tinh Lan, thậm chí suốt cả đời.Nhưng......Tất cả những điều này không phải thật.Giống như một lời nguyền, trói chặt lồng ngực y, khiến y không thể cho Phủ Tinh Lan bất kỳ lời hứa hẹn chắc chắn nào.Y có thể cảm nhận được sự thất vọng của Phủ Tinh Lan, nhưng y chỉ có thể dẫn dắt hắn, cùng mình, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.Phủ Tinh Lan hoàn toàn không giống một nam chính trong kịch bản hậu cung. Hắn tràn đầy cảm xúc, trung thành với trái tim mình, ngây thơ nhưng lại nồng nhiệt. Khi đau lòng, hắn sẽ khóc; khi được yêu chiều, hắn lại nũng nịu bày tỏ tình yêu. Trước mặt người mình yêu, mọi cảm xúc của hắn đều thẳng thắn, chân thành, như được viết rõ trên gương mặt.Khi đối diện với đôi mắt trong trẻo ấy, Dương Diệp thường cảm thấy áy náy. Y như một gã ăn chơi đùa giỡn với một thiếu niên ngây thơ, đối mặt với sự trao đi trọn vẹn của đối phương, nhưng lại khôn khéo giữ đường lui cho mình, kéo dài một mối tình chắc chắn chẳng đi đến đâu.Đúng vậy, tất cả rồi sẽ kết thúc, có thể là một năm, hoặc ba năm. Phủ Tinh Lan đã làm rối loạn dòng thời gian của cốt truyện ban đầu, và hiện tại mọi thứ đã vượt khỏi kịch bản. Nhưng cuối cùng, tất cả sẽ được đưa về quỹ đạo, và đến lúc đó...Khi nhận được tin từ Sở Thiên Tâm, Dương Diệp có chút ngạc nhiên. Y biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, và càng không ngờ nó lại đến theo cách này.Sở Thiên Tâm: Anh Phủ, nếu anh không muốn, có thể từ chối.Dương Diệp nhanh chóng hiểu ý cô. Trong thông tin thực tế ảo kéo dài từ cha của Phủ Trí Kiệt, Phủ Anh Bác, y được biết nhà họ Phủ sẽ liên hôn với nhà họ Sở, và thiên kim nhà họ Sở, Sở Thiên Tâm, đã chọn y.Phủ Anh Bác rõ ràng đã nghe từ thư ký Lưu về việc hai anh em họ "hòa giải", còn khen ngợi y "biết nhìn xa trông rộng", ám chỉ y hoàn toàn khác với người mẹ chua ngoa, hay ghen của mình.Dương Diệp chỉ thầm cười trong lòng: Hòa giải? Nếu ông ta biết hai người con trai của mình "hòa giải" trên giường, không biết sẽ nghĩ gì.Sau khi kết thúc thông tin, Dương Diệp trầm ngâm hồi lâu trước tin nhắn của Sở Thiên Tâm, cuối cùng gửi đi câu hỏi mà y đã thắc mắc từ lâu..Dương Diệp: Sao không phải là Phủ Tinh Lan?Sở Thiên Tâm: Vì người thiếu nợ của chúng ta là anh mà ~Dương Diệp: Cô hẳn là thân quen với Phủ Tinh Lan hơn chứ.Dương Diệp nhớ rõ Sở Thiên Tâm từng hỏi y về Phủ Tinh Lan, nhưng giờ đây cô lại dường như chẳng quan tâm.Không đợi được câu trả lời từ Sở Thiên Tâm, Dương Diệp bắt đầu suy nghĩ từ góc độ cốt truyện, sắp xếp lại tình hình hiện tại.Có lẽ đây lại là sự tự điều chỉnh của số phận trong cốt truyện. Vì lời mời liên hôn của Sở Thiên Tâm dành cho y quả thực quá hợp lý. Trong nguyên tác, Sở Thiên Tâm và Phủ Tinh Lan là thanh mai trúc mã, tình cảm đôi bên sâu đậm. Nhà họ Sở biết rõ thân phận thật của Phủ Tinh Lan, nên kiên quyết ủng hộ hai người đính hôn, qua đó xác lập vị trí "chính cung" của Sở Thiên Tâm.Nhưng giờ đây, tình hình hoàn toàn khác. Đừng nói đến tình cảm đôi bên, Sở Thiên Tâm và Phủ Tinh Lan còn chẳng dễ gì gặp mặt một lần.Y kiểm tra thanh tiến độ tình cảm của Sở Thiên Tâm, thấy có chút tiến triển, nhưng không quá nhiều.Dù Sở Thiên Tâm có ý, tâm tư của Phủ Tinh Lan lại hoàn toàn đặt vào y, chắc chắn sẽ không do dự mà từ chối liên hôn. Vì thế, lựa chọn này rơi vào tay y.Nếu là Phủ Trí Kiệt thực sự, người từ lâu đã thèm muốn Sở Thiên Tâm, chắc chắn sẽ mong mỏi thúc đẩy cuộc hôn sự này.Nhưng lựa chọn thực sự mà y phải đối mặt không phải là chấp nhận hay từ chối cuộc liên hôn này, mà là... y sẽ chọn trở thành ai? Và rốt cuộc y là ai?Y là Dương Diệp, nhưng chỉ mình y biết tên thật của mình, biết mình thực sự là ai. Trong mắt mọi người ở thế giới này, y là cậu cả nhà họ Phủ, Phủ Trí Kiệt. Y như một linh hồn phiêu bạt, chiếm giữ một thân xác không thuộc về mình, đánh mất cuộc sống thật sự, rời xa thế giới thật sự của mình.Những ký ức xưa cũ ùa về trong lòng. Y nhớ rõ ràng thế giới thực của mình, những trải nghiệm của Dương Diệp; nhưng đồng thời, cuộc đời của Phủ Trí Kiệt cũng hiện lên rõ mồn một, và cả... Phủ Tinh Lan...Phủ Tinh Lan nhỏ bé đáng yêu ngày nào, Phủ Tinh Lan khóc lóc phản đối khi bị ép ăn, Phủ Tinh Lan tuyệt vọng nói muốn dùng cả mạng sống để đổi lấy y...Giọt nước mắt lăn qua chiếc mặt nạ trên giường, hơi thở kề bên tai khi gặp lại, những giọt nước mắt lo lắng và lời trách móc ở Vĩnh Dạ Thành...Và cả ánh mắt tràn đầy tình yêu cùng kỳ vọng của hắn, cùng những phút giây hòa hợp mãnh liệt... Những hình ảnh ấy thậm chí còn nhiều hơn, lấn át cả hiện thực trống rỗng, nhạt nhẽo của y.Trong khoảnh khắc này, y đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi mãnh liệt: Y thực sự còn biết mình là ai không?Chỉ nửa năm trong thế giới giả tưởng này, có lẽ chỉ là mười phút ngủ say trong thế giới thực, nhưng đã gây ra tác động to lớn đến cảm nhận và nhận thức của Y. Nếu y thực sự tự lừa dối mình, ẩn náu dưới thân phận Phủ Trí Kiệt, tiếp tục bịt tai trộm chuông mà nắm tay Phủ Tinh Lan "yêu đương" suốt kiếp sống trong thế giới giả tưởng...Liệu y còn có thể nhớ mình là ai không?Dù có trở về hiện thực, liệu y thực sự còn có thể tỉnh lại từ giấc mộng này?Dương Diệp rửa mặt, làm lạnh đầu óc mình. Y nhìn vào gương, thấy gương mặt quen thuộc, nhưng lại mơ hồ cảm thấy xa lạ.Ngón tay y chạm vào gương mặt trong gương, đó là diện mạo của "Dương Diệp", không phải Phủ Trí Kiệt. Nhưng chỉ cần ở đây, y chỉ có thể là Phủ Trí Kiệt.Không thể tiếp tục như thế này. Trước khi bị nuốt chửng hoàn toàn, y phải rời đi, phải trở về với chính mình, với "Dương Diệp", với hiện thực thực sự.Nhưng để rời đi, để trở lại làm "Dương Diệp" thực sự, trước tiên y phải ở đây, trở thành một Phủ Trí Kiệt thực sự.【 Tác giả có lời muốn nói: 】Tám được rồi, nói ngọt chỉ ba chương là ngọt đúng ba chương thôi. Cá nhân tôi không thích ăn bánh ngọt hay thanh thủy văn, cũng không thích dây dưa vòng vo. Không có cốt truyện thì tóm lại là chán.Dương Diệp cuối cùng cũng phải trở lại vai phản diện. Lúc này có thể nói là đập nồi dìm thuyền, về sau tại sao lại ầm ĩ đến bước như ở chương 1 cũng có thể đoán được, hì hì.Chương này giải thích tâm lý của cả hai bên có thể hơi nhàm, nhưng nếu không đào sâu viết rõ, phần sau sẽ không nối được, logic nhân vật nhất định không thể thiếu!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store