[ĐM/edit] Mỹ Nhân Có Chút Mạnh , Nhưng không Quá Đáng Chứ?
Chương 63: Đại Gia Kim Cương (34)
Ủng hộ mình bằng ⭐️,cmt nhé ,iu mọi người
(*^3^)/~☆●●●●●●●●●
Chương 63: Đại Gia Kim Cương (34)
------------------Mặt trăng treo lơ lửng giữa trời đêm, phủ lên thế gian một ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa."Hả?" Lục Nguyên Thời mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Hoài.Tiêu Hoài dường như cũng cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, vành tai hơi ửng đỏ.Cậu giơ tay, nhẹ nhàng day day dái tai mình.Càng đỏ hơn.Tiêu Hoài lên tiếng:"Trước hết nói rõ, tôi không có ý kỳ thị, chỉ là mong anh đừng làm những hành động dễ gây hiểu lầm như vậy nữa thì tốt hơn."Lục Nguyên Thời đột nhiên bật cười:"Ví dụ như?"Tiêu Hoài trầm mặc không nói, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh nhưng cậu không tiện nhắc đến.Chỉ bình tĩnh nói:"Tôi chỉ muốn nhắc anh rằng, tôi là một kẻ vô tình, đừng lãng phí thời gian với tôi."Tiêu Hoài vốn là người lạnh lùng, với nhiều chuyện lại cực kỳ chậm hiểu.Cậu có thể xuất sắc trong việc suy luận các tình huống trong trò chơi, nhưng những chuyện khác thì lại rất đần độn.Cậu nghi ngờ về tính hướng của LụcLục Nguyên Thời một phần cũng bởi vì dạo gần đây rảnh rỗi, Sophie có đưa cho cậu vài quyển sách đặc biệt.Những câu chuyện tình yêu trong đó không giống với định nghĩa thông thường.Mà trùng hợp thay, hành vi của nhân vật chính trong sách rất giống những gì Lục Nguyên Thời làm với cậu.Ví dụ như... cái ôm kỳ lạ sau khi bước xuống xe mô tô.Chỉ là trong sách, sau cái ôm ấy, họ còn làm vài chuyện khác nữa.Tiêu Hoài không dám đọc tiếp.Nhưng vừa nghĩ đến khả năng này, cậu lập tức hiểu ra:Hóa ra Lục Nguyên Thời kỳ quặc như vậy là có lý do.Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cậu.Tiêu Hoài lập tức quay đầu lườm Lục Nguyên Thời, nhưng đối phương đã nhanh chóng thu tay lại.Khóe môi Lục Nguyên Thời hơi nhếch lên, giọng điệu có phần đùa cợt nhưng cũng chất chứa một sự thật kỳ dị:"Rất tiếc, tôi và cậu giống nhau. Nhưng tôi lại có hứng thú với chính cậu.Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cậu, tôi đã mong chờ cái chết của cậu.Điều đó... sẽ không thay đổi."Nói rồi, hắn dùng nĩa xiên miếng thịt Tiêu Hoài vừa gắp cho, đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức.Như chợt nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên bật cười:"Tôi chưa từng động lòng với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ.Vậy nên, Tiêu Hoài, có muốn thử quyến rũ tôi không?Xem thử nếu tôi thật sự động lòng thì sẽ thế nào?Nếu điều đó xảy ra... quả thực sẽ rất thú vị đấy."Tiêu Hoài trợn mắt, trực tiếp lật bàn:"Câu đầu tiên của anh còn có chút ý nghĩa hơn đấy."Quyến rũ á?Mơ đi!Cậu căn bản không biết quyến rũ là viết thế nào.Câu đầu tiên của Lục Nguyên Thời ít nhất còn hợp lý: Rất có hứng thú với cái chết của cậu.Ít nhất, phần lớn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, cũng đều là vì muốn thấy cậu "lật xe" mà đến.---Sau khi dùng bữa tối xong, Tiêu Hoài lấy ra một chiếc hộp màu hồng, đưa cho Lục Nguyên Thời :"Quà tặng anh."Lục Nguyên Thời nhướng mày:"Của tôi?""Ừ, có muốn mở ra xem thử không?"Lục Nguyên Thời mở hộp, bên trong là một bông hồng đỏ rực, cánh hoa mềm mại, trông như vừa được hái xuống."Cậu tự tay hái à?" Hắn cười.Tiêu Hoài gật đầu:"Ừ, coi như là vậy. Ngày mai chúng ta phải mặc lễ phục dự buổi trình diễn kim cương, anh có muốn thử đeo bông hoa này không?""Được thôi."Lục Nguyên Thời không từ chối, nhận lấy bông hoa.Hai người rời khỏi nhà ăn, bầu trời đêm điểm đầy ánh sao, tuyết trắng rơi nhẹ tựa lông vũ.Tiêu Hoài ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một bông tuyết rơi xuống, chạm vào cánh tay cậu.Cảm giác lạnh buốt truyền vào da thịt, nhưng hắn vẫn bất động.Bên cạnh truyền đến một hơi thở ấm áp.Giọng nói của Lục Nguyên Thời vang lên bên tai cậu :"Đau không?"Tiêu Hoài không quay đầu, đôi mắt yên lặng dõi theo bông tuyết trên tay.Nhưng cậu vẫn trả lời câu hỏi của Lục Nguyên Thời:"Không đau.""Tôi đang nói về những thứ này."Bàn tay Lục Nguyên Thời chạm nhẹ lên cánh tay cậu,nơi chi chít vết kim tiêm và vết bầm tím.Đầu ngón tay mang theo chút thô ráp của vết chai, lướt nhẹ qua làn da lạnh giá.Tiêu Hoài hơi run rẩy.Cậu lùi lại một bước, lắc đầu:"Không tính là đau."Sương giá lặng lẽ đọng trong đôi mắt cậu, ánh trăng soi rọi lên những nụ hoa khép kín, tựa như bàn tay của nữ quỷ Siren vươn lên từ đáy đại dương.Mặt trăng là thần Poseidon của những bông hồng.Cho dù nỗ lực leo lên bao nhiêu, cuối cùng cũng chẳng thể chạm đến.Trong mắt cậu phản chiếu ánh sáng và bóng tối hòa quyện, giọng nói khẽ vang lên, không mang chút cảm xúc.Dù có đau hay không thì đã sao?Cảm giác đó cũng chỉ là một trạng thái bình thường mà thôi.Thế gian này chỉ tôn sùng những thứ rực rỡ dưới ánh mặt trời, những gì mãi mãi đẹp đẽ, không đau đớn, không tổn thương.Đột nhiên, một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên vai cậu.Tiêu Hoài thoáng sững sờ, quay sang nhìn người bên cạnh.Dưới bầu trời đầy sao, Lục Nguyên Thời khẽ cười:"Tôi rất giỏi trong việc chăm sóc người khác."Thực ra hắn chưa từng chăm sóc con người bao giờ, chỉ từng nuôi vài con mèo.Không biết liệu Bạch Trạch có được tính là một trường hợp đặc biệt hay không.Dù sao đi nữa, hôm nay hắn cũng đã nói một câu thật lòng.Bất chợt, trong tâm trí Tiêu Hoài lóe lên một hình ảnh.Là khoảnh khắc khi họ rời khỏi trạm xe lửa, Lục Nguyên Thời đã nói gì đó.Cậy nhớ lại, đọc qua khẩu hình môi khi ấy—"Tôi có thể chăm sóc cậu."Thanh âm trầm thấp của Lục Nguyên Thời len lỏi vào thần kinh thính giác của Tiêu Hoài, khuấy động tâm trí cậu, mang theo một dòng điện kỳ lạ.Tiêu Hoài cứng đờ một giây, siết chặt chiếc áo khoác trên người, bước đi:"Cảm ơn."Trở lại phòng, Tiêu Hoài nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.Cảm giác rất kỳ lạ.Tiêu Hoài chưa bao giờ như thế này trước đây.Nhưng khi đau đớn, có người vươn tay an ủi.Khi lạnh lẽo, có người khoác áo lên vai.Khi đói bụng, có người đặt trước mặt cậu một bát canh nóng.Những điều nhỏ bé ấy, vốn là ký ức quen thuộc của bất kỳ ai.Thế nhưng, dường như suốt cuộc đời mình, cậu chưa từng trải qua.Những sự dịu dàng ấy, cậu chưa từng có được.Vậy nên, khi cậu bất giác đón nhận chúng, làm sao có thể tránh khỏi việc nhớ đến người đã trao chúng cho cậu?Tiêu Hoài kéo chăn trùm kín đầu.Không khí trong chăn dần vơi đi, cảm giác ngột ngạt khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.Cậu biết, khi ở trạm xe lửa hôm ấy, lời Lục Nguyên Thời nói chỉ là một trò đùa.Nếu khi đó Tiêu Hoài tiếp tục nhìn hắn, có lẽ đối phương sẽ bổ sung thêm một câu—"Trừ khi cậu cầu xin tôi."Họ là cùng một loại người.Họ sẽ không tùy tiện tốt bụng với bất kỳ ai.Mọi sự quan tâm đều dựa trên lợi ích .Tiêu Hoài không hiểu vì sao Lục Nguyên Thời lại mong muốn chứng kiến cái chết của cậu.Nhưng qua những ngày chung sống vừa rồi, cậu có thể khẳng định—Lục Nguyên Thời rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật.Ngay cả khi nhìn thấy xác chết, nhìn thấy quái vật, hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.Cứ như thể...Hắn chỉ đang diễn.Những biểu hiện sợ hãi, kinh hoàng, tất cả đều chỉ là giả tạo.Tiêu Hoài không muốn nghĩ nhiều về điều đó.Có thể Lục Nguyên Thời không hề sợ hãi bởi vì hắn đã quá quen với máu tanh.Hoặc có thể, hắn chính là một người chơi cấp cao đến từ cấp trên.Dù thế nào đi nữa...Sau khi phó bản này kết thúc, Tiêu Hoài thực sự không muốn tiếp tục hợp tác với loại người như Lục Nguyên Thời nữa.Không phải vì lý do gì sâu xa—Đơn giản là vì lần này, cậu đã quá mệt mỏi rồi.
(*^3^)/~☆●●●●●●●●●
Chương 63: Đại Gia Kim Cương (34)
------------------Mặt trăng treo lơ lửng giữa trời đêm, phủ lên thế gian một ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa."Hả?" Lục Nguyên Thời mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Hoài.Tiêu Hoài dường như cũng cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, vành tai hơi ửng đỏ.Cậu giơ tay, nhẹ nhàng day day dái tai mình.Càng đỏ hơn.Tiêu Hoài lên tiếng:"Trước hết nói rõ, tôi không có ý kỳ thị, chỉ là mong anh đừng làm những hành động dễ gây hiểu lầm như vậy nữa thì tốt hơn."Lục Nguyên Thời đột nhiên bật cười:"Ví dụ như?"Tiêu Hoài trầm mặc không nói, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh nhưng cậu không tiện nhắc đến.Chỉ bình tĩnh nói:"Tôi chỉ muốn nhắc anh rằng, tôi là một kẻ vô tình, đừng lãng phí thời gian với tôi."Tiêu Hoài vốn là người lạnh lùng, với nhiều chuyện lại cực kỳ chậm hiểu.Cậu có thể xuất sắc trong việc suy luận các tình huống trong trò chơi, nhưng những chuyện khác thì lại rất đần độn.Cậu nghi ngờ về tính hướng của LụcLục Nguyên Thời một phần cũng bởi vì dạo gần đây rảnh rỗi, Sophie có đưa cho cậu vài quyển sách đặc biệt.Những câu chuyện tình yêu trong đó không giống với định nghĩa thông thường.Mà trùng hợp thay, hành vi của nhân vật chính trong sách rất giống những gì Lục Nguyên Thời làm với cậu.Ví dụ như... cái ôm kỳ lạ sau khi bước xuống xe mô tô.Chỉ là trong sách, sau cái ôm ấy, họ còn làm vài chuyện khác nữa.Tiêu Hoài không dám đọc tiếp.Nhưng vừa nghĩ đến khả năng này, cậu lập tức hiểu ra:Hóa ra Lục Nguyên Thời kỳ quặc như vậy là có lý do.Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cậu.Tiêu Hoài lập tức quay đầu lườm Lục Nguyên Thời, nhưng đối phương đã nhanh chóng thu tay lại.Khóe môi Lục Nguyên Thời hơi nhếch lên, giọng điệu có phần đùa cợt nhưng cũng chất chứa một sự thật kỳ dị:"Rất tiếc, tôi và cậu giống nhau. Nhưng tôi lại có hứng thú với chính cậu.Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cậu, tôi đã mong chờ cái chết của cậu.Điều đó... sẽ không thay đổi."Nói rồi, hắn dùng nĩa xiên miếng thịt Tiêu Hoài vừa gắp cho, đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức.Như chợt nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên bật cười:"Tôi chưa từng động lòng với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ.Vậy nên, Tiêu Hoài, có muốn thử quyến rũ tôi không?Xem thử nếu tôi thật sự động lòng thì sẽ thế nào?Nếu điều đó xảy ra... quả thực sẽ rất thú vị đấy."Tiêu Hoài trợn mắt, trực tiếp lật bàn:"Câu đầu tiên của anh còn có chút ý nghĩa hơn đấy."Quyến rũ á?Mơ đi!Cậu căn bản không biết quyến rũ là viết thế nào.Câu đầu tiên của Lục Nguyên Thời ít nhất còn hợp lý: Rất có hứng thú với cái chết của cậu.Ít nhất, phần lớn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, cũng đều là vì muốn thấy cậu "lật xe" mà đến.---Sau khi dùng bữa tối xong, Tiêu Hoài lấy ra một chiếc hộp màu hồng, đưa cho Lục Nguyên Thời :"Quà tặng anh."Lục Nguyên Thời nhướng mày:"Của tôi?""Ừ, có muốn mở ra xem thử không?"Lục Nguyên Thời mở hộp, bên trong là một bông hồng đỏ rực, cánh hoa mềm mại, trông như vừa được hái xuống."Cậu tự tay hái à?" Hắn cười.Tiêu Hoài gật đầu:"Ừ, coi như là vậy. Ngày mai chúng ta phải mặc lễ phục dự buổi trình diễn kim cương, anh có muốn thử đeo bông hoa này không?""Được thôi."Lục Nguyên Thời không từ chối, nhận lấy bông hoa.Hai người rời khỏi nhà ăn, bầu trời đêm điểm đầy ánh sao, tuyết trắng rơi nhẹ tựa lông vũ.Tiêu Hoài ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một bông tuyết rơi xuống, chạm vào cánh tay cậu.Cảm giác lạnh buốt truyền vào da thịt, nhưng hắn vẫn bất động.Bên cạnh truyền đến một hơi thở ấm áp.Giọng nói của Lục Nguyên Thời vang lên bên tai cậu :"Đau không?"Tiêu Hoài không quay đầu, đôi mắt yên lặng dõi theo bông tuyết trên tay.Nhưng cậu vẫn trả lời câu hỏi của Lục Nguyên Thời:"Không đau.""Tôi đang nói về những thứ này."Bàn tay Lục Nguyên Thời chạm nhẹ lên cánh tay cậu,nơi chi chít vết kim tiêm và vết bầm tím.Đầu ngón tay mang theo chút thô ráp của vết chai, lướt nhẹ qua làn da lạnh giá.Tiêu Hoài hơi run rẩy.Cậu lùi lại một bước, lắc đầu:"Không tính là đau."Sương giá lặng lẽ đọng trong đôi mắt cậu, ánh trăng soi rọi lên những nụ hoa khép kín, tựa như bàn tay của nữ quỷ Siren vươn lên từ đáy đại dương.Mặt trăng là thần Poseidon của những bông hồng.Cho dù nỗ lực leo lên bao nhiêu, cuối cùng cũng chẳng thể chạm đến.Trong mắt cậu phản chiếu ánh sáng và bóng tối hòa quyện, giọng nói khẽ vang lên, không mang chút cảm xúc.Dù có đau hay không thì đã sao?Cảm giác đó cũng chỉ là một trạng thái bình thường mà thôi.Thế gian này chỉ tôn sùng những thứ rực rỡ dưới ánh mặt trời, những gì mãi mãi đẹp đẽ, không đau đớn, không tổn thương.Đột nhiên, một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên vai cậu.Tiêu Hoài thoáng sững sờ, quay sang nhìn người bên cạnh.Dưới bầu trời đầy sao, Lục Nguyên Thời khẽ cười:"Tôi rất giỏi trong việc chăm sóc người khác."Thực ra hắn chưa từng chăm sóc con người bao giờ, chỉ từng nuôi vài con mèo.Không biết liệu Bạch Trạch có được tính là một trường hợp đặc biệt hay không.Dù sao đi nữa, hôm nay hắn cũng đã nói một câu thật lòng.Bất chợt, trong tâm trí Tiêu Hoài lóe lên một hình ảnh.Là khoảnh khắc khi họ rời khỏi trạm xe lửa, Lục Nguyên Thời đã nói gì đó.Cậy nhớ lại, đọc qua khẩu hình môi khi ấy—"Tôi có thể chăm sóc cậu."Thanh âm trầm thấp của Lục Nguyên Thời len lỏi vào thần kinh thính giác của Tiêu Hoài, khuấy động tâm trí cậu, mang theo một dòng điện kỳ lạ.Tiêu Hoài cứng đờ một giây, siết chặt chiếc áo khoác trên người, bước đi:"Cảm ơn."Trở lại phòng, Tiêu Hoài nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.Cảm giác rất kỳ lạ.Tiêu Hoài chưa bao giờ như thế này trước đây.Nhưng khi đau đớn, có người vươn tay an ủi.Khi lạnh lẽo, có người khoác áo lên vai.Khi đói bụng, có người đặt trước mặt cậu một bát canh nóng.Những điều nhỏ bé ấy, vốn là ký ức quen thuộc của bất kỳ ai.Thế nhưng, dường như suốt cuộc đời mình, cậu chưa từng trải qua.Những sự dịu dàng ấy, cậu chưa từng có được.Vậy nên, khi cậu bất giác đón nhận chúng, làm sao có thể tránh khỏi việc nhớ đến người đã trao chúng cho cậu?Tiêu Hoài kéo chăn trùm kín đầu.Không khí trong chăn dần vơi đi, cảm giác ngột ngạt khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.Cậu biết, khi ở trạm xe lửa hôm ấy, lời Lục Nguyên Thời nói chỉ là một trò đùa.Nếu khi đó Tiêu Hoài tiếp tục nhìn hắn, có lẽ đối phương sẽ bổ sung thêm một câu—"Trừ khi cậu cầu xin tôi."Họ là cùng một loại người.Họ sẽ không tùy tiện tốt bụng với bất kỳ ai.Mọi sự quan tâm đều dựa trên lợi ích .Tiêu Hoài không hiểu vì sao Lục Nguyên Thời lại mong muốn chứng kiến cái chết của cậu.Nhưng qua những ngày chung sống vừa rồi, cậu có thể khẳng định—Lục Nguyên Thời rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật.Ngay cả khi nhìn thấy xác chết, nhìn thấy quái vật, hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.Cứ như thể...Hắn chỉ đang diễn.Những biểu hiện sợ hãi, kinh hoàng, tất cả đều chỉ là giả tạo.Tiêu Hoài không muốn nghĩ nhiều về điều đó.Có thể Lục Nguyên Thời không hề sợ hãi bởi vì hắn đã quá quen với máu tanh.Hoặc có thể, hắn chính là một người chơi cấp cao đến từ cấp trên.Dù thế nào đi nữa...Sau khi phó bản này kết thúc, Tiêu Hoài thực sự không muốn tiếp tục hợp tác với loại người như Lục Nguyên Thời nữa.Không phải vì lý do gì sâu xa—Đơn giản là vì lần này, cậu đã quá mệt mỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store