Dm Edit Mang Bau Chay Tron Ai Ngo Cha Dua Be La Thai Tu
Tên gốc: Đái cầu bào tiền dã bất tri tha thị thái tử a.Tác giả: Bất Thức Triều Triều.Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Sinh con, Niên thượng, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Cải trang giả dạng, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Mang cầu chạy.Mấy tháng trước, Tri phủ mới đến nhậm chức ở Dương Châu mặc kệ cậu em vợ cậy nam khinh nữ, chèn ép thương nhân giàu có địa phương.Gia tộc Cố Nghiên Linh vốn là hào phú, trở thành mục tiêu cho kẻ khác hãm hại.Không chỉ vậy, ngay cả cha hắn đến cửa cũng bị đủ loại nhục nhã. Từ trước tới nay, ở Dương Châu, đi đâu Cố Nghiên Linh cũng được người kính nể, chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, quả thực khinh người quá đáng!Bất hạnh thay lại chẳng thể trị bọn họ, mãi cho đến khi hắn phát hiện Tri phủ đối với một vị nam nhân tuấn mỹ, lạnh lùng, khí chất bất phàm lại cúi đầu khom lưng, nịnh bợ hết mức.Đoán chắc người này chính là đại nhân vật đến từ kinh thành.Đáng giận! Hắn nhất định phải thi đỗ công danh, vào triều làm quan, đem loại quan lại càn rỡ này chém đầu mới hả giận!Nghĩ vậy liền nhớ đến lời phu tử từng bình luận văn chương của hắn: thối hoắc không ai chịu nổi.Cố Nghiên Linh: ......Ha ha, vào triều còn không bằng làm tình nhân của nam nhân này thì chém quan tham dễ hơn nhiều......Hử? Làm tình nhân?Ngày hôm sau, Cố Nghiên Linh dịch dung thành một gương mặt bình thường và vô cùng tầm thường, trà trộn vào phủ đệ của nam nhân kia làm sai vặt. Cho dù không thể thành tình nhân, hắn cũng muốn trở thành kẻ được sủng ái nhất!Ngày ngày hắn lấy đủ trò "Thiếu gia dài", "Thiếu gia ngắn" ra khoe mẽ, dùng hết chiêu trò để trêu chọc nam nhân kia.----------------Hồ Gia Uy, em vợ của Tri phủ Dương Châu, ai gặp cũng phải hầu hạ.Trong một tửu lâu, lại bị một thiếu niên tướng mạo tầm thường hắt rượu vào người. Gã còn chưa kịp làm khó dễ, thiếu niên kia đã chống nạnh trừng mắt, lớn tiếng chất vấn:
"Ngươi là loại ác nhân mù mắt mất lương tâm, dám động vào rượu của gia gia ngươi à!"Dứt lời xoay người bỏ chạy.Hồ Gia Uy vung tay đuổi theo, vừa đánh vừa mắng:
"Hôm nay không lột da ngươi, ngươi còn không biết ở Dương Châu này ai mới là chủ!"Vừa dứt lời, liền thấy tỷ phu gã đang cúi đầu khom lưng hầu hạ đại nhân vật kia.Thiếu niên nọ còn ấm ức mách lẻo, trắng trợn bịa đặt:
"Thiếu gia cứu ta! Chỉ lỡ làm đổ rượu lên người hắn, vậy mà hắn kêu đánh kêu giết, còn đòi lột da ta!"Hồ Gia Uy: ......???Vị đại nhân vật cao cao tại thượng vốn chẳng bao giờ thèm liếc nhìn tỷ phu gã, vậy mà lại nghe lời này. Đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào gã, lập tức khiến Hồ Gia Uy mềm nhũn đầu gối, mồ hôi thấm ướt cả quần áo.Không lâu sau, đơn kiện vạch tội Tri phủ bay tới trước mặt vị đại nhân kia, chẳng mấy chốc Tri phủ bị cách chức điều tra, cả đám em vợ làm bậy cũng bị tống vào ngục. Dân chúng Dương Châu đồng loạt reo hò vui mừng.Cố Nghiên Linh đang muốn rút lui công thành, không ngờ nam nhân kia lại muốn cùng hắn thành thân.Cố Nghiên Linh: ???Không cần mà! Chỉ là ngủ vài lần thôi, không cần phải chịu trách nhiệm đâu!Không dám để lộ thân phận, Cố Nghiên Linh trong đêm chạy ra khỏi Dương Châu thành.Bốn tháng sau, cúi đầu nhìn bụng hơi nhô lên.Cố Nghiên Linh: ?Bắt mạch xong.??? Hắn mang thai! Hắn là nam nhân! Sao có thể mang thai được?!----------------Thái tử đương triều - Tiêu Hàn Hành luôn luôn nghiêm cẩn giữ lễ, thanh tâm quả dục.Khi ở Dương Châu tu dưỡng, lại bị một hạ nhân không biết trời cao đất dày hết lần này tới lần khác dây dưa trêu chọc.Ban đầu anh lạnh mắt mặc kệ, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu.Thế nhưng, dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn là tính cách đầy mưu kế, lại vừa hoạt bát vừa thông minh. Ngày qua ngày, cuối cùng anh cũng khó mà tự kiềm chế—— động tâm.Anh thừa nhận rồi.Anh chỉ muốn đưa người ấy về kinh, xin phụ hoàng ban cho hắn danh phận Thái tử phi. Dù có phải đối mặt với nhiều sự phản đối, anh cũng chấp nhận. Nhưng, ngay sau đêm ôm ấp thân mật, sáng hôm sau người ấy đã biến mất.Cả thành Dương Châu bị lục tung, mà hắn giống như bốc hơi khỏi nhân gian.Mãi cho đến khi ở kinh thành, anh bắt gặp một gương mặt sáng rực động lòng người, cưỡi ngựa đi ngang qua, dáng vẻ phong thái, nụ cười ánh mắt giống hệt người anh tìm kiếm bấy lâu.---------------Cha của Cố Nghiên Linh làm ăn lớn, cả nhà chuyển tới kinh thành, ngày tháng trôi qua cực kỳ sung sướng. Ai ngờ được nam nhân mà năm đó hắn từng trêu chọc lại chính là Thái tử đương triều!Đã vậy còn xui xẻo gặp mặt ngay trên đường, bị lôi mạnh tới trước mặt Thái tử.Cố Nghiên Linh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.Thái tử nhìn hắn chăm chú:
"Ngươi rất giống vong thê của ta."Cố Nghiên Linh vẻ mặt vô tội:
"Thái tử điện hạ thật biết nói đùa, ai mà không biết ngài còn chưa cưới vợ, chỗ Thái tử phi vẫn để trống mà."Đối phương cất giọng nguy hiểm:
"Nói như vậy, lại càng giống."Cố Nghiên Linh: ......Ô ô, xong rồi, có đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận mình là kẻ từng lừa gạt trêu chọc Thái tử rồi bỏ chạy.Càng không thể để Thái tử biết hắn còn sinh một tiểu hoàng tử!!--------------Hư cấu, niên thượng 1v1, hai người chỉ có nhau, ngọt văn.Tag: Sinh con, cung đình hầu tước, yêu sâu sắc, cải trang giả dạng, thiên chi kiêu tử, ngọt vănNhân vật chính: Cố Nghiên Linh × Tiêu Hàn HànhMột câu tóm tắt: May mắn trêu chọc thái tử khi ta cải trangLập ý: Đối đãi tình cảm phải chân thành--------------Chương 1:Có lẽ sắp mưa, mấy hôm nay thời tiết đặc biệt âm u nặng nề.Cố Nghiên Linh thất thần dựa vào cột hành lang dài, trong tay cầm cái chổi quơ lấy quơ để, lực quét nhiều nhất cũng chỉ đủ gãi ngứa cho chính mình. So với hắn, gã sai vặt A Vượng bên cạnh thì chăm chỉ hơn nhiều, vừa quét vừa nói:"Một lát nữa tới giờ cơm rồi, nghe nói hôm nay có hâm lại thịt."Trong giọng nói lộ ra sự thèm thuồng không giấu nổi.Lúc này, đầu óc Cố Nghiên Linh bay tận đâu đâu, trên gương mặt vốn chẳng có gì nổi bật giữa đám đông lại lộ ra vẻ trầm tư.A Vượng thấy hắn không đáp, liền gọi: "Nguyên Bảo?"Không nghe trả lời, A Vượng lại gọi liên tiếp mấy tiếng. Cố Nghiên Linh lúc này mới giật mình, phản ứng lại thì mới biết A Vượng đang gọi mình. "Nguyên Bảo" chính là thân phận hắn đang dùng hiện tại."Quét xong chưa?"Cố Nghiên Linh thu chổi lại, trong lòng thì tính toán làm sao có thể lẻn vào nội viện của nhân vật lớn trong kinh thành kia. Hắn đã vào phủ ba ngày, nhưng chỉ được ở tiền viện làm tạp dịch.A Vượng lắc đầu: "Phía trước kia cũng phải quét."Cố Nghiên Linh trà trộn vào phủ là có mục đích quan trọng, chứ chẳng phải thật sự đến làm sai vặt. "Có gì để quét đâu, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có."Phủ đệ to như thế này, người lại ít, quản sự đàng hoàng thì chẳng thấy, miễn sao bề ngoài nhìn sạch sẽ là được, cũng chẳng ai tới kiểm tra thật sự. Người của nhân vật lớn đến đây cũng chỉ coi như chỗ dừng chân, sẽ không ở lại lâu.A Vượng vốn thành thật, do dự chốc lát mới nói: "Dù sao cũng quét một chút đi."Trong phủ ăn ngon, đãi ngộ tốt, không làm cho đàng hoàng thì cầm bạc cũng chẳng yên lòng.Cố Nghiên Linh hời hợt đáp: "Vậy ngươi quét trước đi, ta hơi mắc tiểu, ngươi quét xong thì cứ đi ăn, không cần đợi ta."A Vượng còn định nói thêm, thì Cố Nghiên Linh đã vội vàng chạy mất, vòng quanh phía sau nhà bếp một hồi, vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tiếp cận nhân vật lớn kia.Sở dĩ hắn phải cải trang lẻn vào phủ, cũng bởi hôm đó từ xa nhìn thấy một tên cẩu quan lại cúi đầu khúm núm, mặt mũi nịnh nọt với người kia, thế là trong lòng mới dấy lên tính toán."Người nào?"Cố Nghiên Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị một nam nhân từ đâu nhảy ra tóm lấy. Thường Phong nắm chặt cổ tay hắn, thấy hắn không có võ công, lại mặc đồ hạ nhân trong phủ nên mới buông lỏng ra, nhưng cũng không dễ dàng tha, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi tới đây làm gì?"Dù sao nơi này cũng là chỗ chuẩn bị đồ ăn cho Thái tử, hậu viện là trọng địa, không thể sơ sài. Người trong bếp đều do Đông Cung đưa tới, kẻ không liên quan tuyệt đối không được tới gần.Cố Nghiên Linh nhìn ra thân thủ đối phương bất phàm, áo tay bó sát, rõ ràng là người biết võ. Trong lòng đoán chắc là người bên cạnh nhân vật lớn, hắn liền giả vờ hoảng sợ, lắp bắp nói:"Đại ca tha mạng, ta... tiểu nhân chỉ đi vệ sinh, rồi lạc đường."Là đi lạc hay cố ý, cậu ta nhìn một cái là biết ngay."Nói thật đi."Cố Nghiên Linh lại bị siết chặt tay, sức đối phương rất mạnh, đau đến mức hắn nghiến răng trợn mắt, trong lòng thì ghi thêm một bút hận, trên mặt lại làm bộ ngốc nghếch:"Đại ca muốn tiểu nhân khai cái gì đây?"Thường Phong vốn là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, bảo vệ Thái tử là trách nhiệm. Người trước mặt ngoài miệng thì sợ hãi, nhưng đôi mắt lại láo liên, rõ ràng có gian ý."Lén lút, còn chối?"Cố Nghiên Linh sợ hắn động thủ, vội kêu lớn: "Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay không! Chẳng lẽ đại ca muốn bức cung tiểu nhân! Ta thật sự bị oan!"Thường Phong: "......"Thấy cậu ta vẫn không buông tay, Cố Nghiên Linh kéo dài giọng kêu to: "Cứu mạng! Oan uổng! Có người muốn dùng tư hình!"Đúng lúc ấy, có thêm một người tới. Đó là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, quát mắng:"Ồn ào cái gì? Ở trong viện cũng nghe thấy cả."Cố Nghiên Linh nghe giọng ông ta hơi the thé, nhưng không nghĩ nhiều. Thấy đối phương đi từ trong viện ra, chắc chắn là người bên cạnh nhân vật lớn, lập tức đổi sắc mặt, nói:"Tiểu nhân chỉ đi vệ sinh lạc đường, vị đại ca này lại túm lấy tay tiểu nhân, bảo phải khai thật, tiểu nhân cũng không biết phải khai cái gì."Người này là Lý Hữu Phúc, đại thái giám Đông Cung, luôn hầu hạ bên cạnh Thái tử. Lão tâm tư tinh tế, thấy người này tuy bề ngoài bình thường, nhưng ánh mắt lại cơ linh, miệng lưỡi sắc sảo, vừa nhìn đã biết là loại người bụng dạ nhiều mánh khóe. Lão liền nói với Thường Phong:"Chẳng qua là không quy củ, cho ít bạc rồi tống ra ngoài là được."Chuyện nhỏ như thế này không cần bẩm báo chủ tử.Nghe vậy, Thường Phong liền buông tay, định gọi người dẫn hắn đi. Nhưng Cố Nghiên Linh sao chịu bỏ qua, trực tiếp ngã lăn ra đất, lại la toáng lên:"Tiểu nhân thật không có thất lễ! Tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân không đi!""......" Hai người đều là người trong Đông Cung, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.Cố Nghiên Linh liều mạng lẻn vào phủ, nếu bây giờ bị tống ra ngoài thì khác nào uổng công vô ích. Hắn liền bất chấp mà làm loạn:"Tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân không đi!"Âm thanh thật sự quá lớn, thành công làm ồn đến chủ tử trong phòng. Cố Nghiên Linh bị Thường Phong xách như gà con, dễ như trở bàn tay đưa tới trước mặt Thái tử điện hạ, đặt người xuống đất. Cố Nghiên Linh cũng không đứng dậy, thuận thế ngồi dưới đất, gan to bằng trời mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhân vật lớn đang chơi cờ. Đối phương vẫn chưa cho hắn một ánh mắt, thấy bọn họ đi vào cũng không mở miệng hỏi, dáng ngồi thẳng tắp, ngón tay thon dài kẹp quân cờ đen, thân mặc cẩm y thường phục, khí chất đẹp đẽ cao quý khó mà nói hết.Ba ngày rồi! Cuối cùng cũng nhìn thấy người!Trong lòng Cố Nghiên Linh vô cùng kích động, mở to mắt nhìn chằm chằm nhân vật lớn. Người này cũng quá trẻ, trẻ như vậy mà chức quan đã có thể cao hơn lũ cẩu quan kia, lại nhìn khí chất cao quý, hoàn toàn không giống người thường. Hắn càng thêm tin chắc đây là người từ kinh thành tới, thân phận tuyệt đối không tầm thường.Ánh mắt Cố Nghiên Linh quá mức không kiêng nể gì, Tiêu Hàn Hành chậm rãi buông quân cờ đen trong tay, cúi mắt, ánh mắt rơi xuống người hắn.Thường Phong vội cúi người bẩm báo:
"Thiếu gia, nô tài vừa mới thấy gã sai vặt này lấm la lấm lét, lén lút quanh quẩn gần nhà bếp ——"Cố Nghiên Linh nghe cậu ta dám dùng "lấm la lấm lét" để hình dung mình, trong lòng hung hăng ghi sổ một bút, lập tức cắt lời:
"Tiểu nhân thật sự oan uổng, trong phủ quá lớn, tiểu nhân đi xong nhà xí thì lạc đường trong chốc lát, tiểu nhân đã giải thích nhiều lần rồi!""Tiểu nhân không trộm không cướp, chỉ là lạc đường, thế mà liền bị đuổi khỏi phủ, về sau còn nhà ai giàu có chịu chứa tiểu nhân? Thanh danh của tiểu nhân chẳng phải bị hủy hết sao! Thiếu gia ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân! Tiểu nhân có bị đ·ánh ch·ết cũng không thể cứ thế bị đuổi ra ngoài!"Thường Phong lần đầu tiên thấy có kẻ dám ở trước mặt Thái tử điện hạ gào khóc như thế. Tuy người không biết thì vô tội, nhưng cậu ta vẫn tốt bụng nhắc nhở:
"Trước mặt thiếu gia không thể làm càn."Cố Nghiên Linh cũng cảm thấy nhân vật lớn này tuy chưa nói gì, nhưng khí thế cực kỳ đủ lớn. Hắn thức thời mà im miệng, theo bản năng đối diện ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Tiêu Hàn Hành, nhanh chóng cúi đầu, trong lòng phán đoán nhân vật lớn này chắc chắn không phải người dễ chung sống, không biết có phải là quan tốt hay không. Nhỡ đâu quan lại bao che cho nhau thì nguy to.Rốt cuộc vẫn phải cẩn thận một chút.Lý Hữu Phúc không đoán được chủ tử nghĩ thế nào. Chuyện nhỏ như thế vốn không nên để điện hạ bận tâm, nhưng điện hạ không lên tiếng, ông cũng không dám mở miệng. Dù hầu hạ điện hạ nhiều năm, có lúc cũng khó đoán tâm tư của chủ tử.Vì Tiêu Hàn Hành mãi không nói, trong phòng im ắng.Cố Nghiên Linh ngồi không yên, hắn vốn được nuông chiều nên không sợ trời không sợ đất, bèn đánh bạo nói:
"Thiếu gia, tiểu nhân xưa nay làm người giữ quy củ, cũng không thể vô cớ bị oan uổng. Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân."Thường Phong nghe mà mí mắt giật giật.Tiêu Hàn Hành cuối cùng cũng mở miệng, giọng hơi trầm, ngữ khí cực nhạt:
"Ngươi muốn thế nào?"Trong lòng Cố Nghiên Linh đương nhiên nghĩ nên lôi cái gã to con bắt mình ra, đánh cho một trận nhừ tử, rồi bỏ đói mấy ngày, sau đó hắn có thể ở lại viện này. Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng lại nói:
"Tất cả đều nhờ thiếu gia làm chủ cho tiểu nhân!"Nghe xong, Tiêu Hàn Hành đứng dậy, vạt áo đen khẽ đong đưa, bước qua người hắn.Cứ thế mà đi rồi??Cố Nghiên Linh vội bò dậy, quay sang hỏi Thường Phong:
"Thiếu gia có ý gì vậy hả?"Thường Phong thấy hắn cứ tự nhiên như quen thân, có chút cạn lời, nhưng chính cậu ta cũng đoán không ra ý tứ của chủ tử, nên nhìn sang Lý Hữu Phúc."Được rồi, ý thiếu gia là ngươi không cần ra phủ." Lý Hữu Phúc để lại một câu, rồi nhấc chân đi theo ra ngoài.Cố Nghiên Linh mừng rỡ, hướng bóng dáng nhân vật lớn mà nịnh hót:
"Thiếu gia đúng là thanh thiên đại lão gia! Biết ta oan uổng."Thường Phong nghe ý hắn nói, càng thêm cạn lời. Nhưng chủ tử không nói gì, cậu ta cũng lười tính toán:
"Đi thôi, không phải lạc đường sao? Ta đưa ngươi về."Cố Nghiên Linh vốn luôn biết dựa cột mà leo, đã vào được nội viện này thì tất nhiên không muốn đi. Hắn nép lại gần Thường Phong, dùng khuỷu tay huých huých:
"Vừa rồi ngươi oan uổng ta, làm tay ta đau, không định tỏ chút gì sao?"Thường Phong lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách:
"Ta chỉ làm nhiệm vụ tuần tra thường lệ thôi."Cố Nghiên Linh không chịu bỏ qua:
"Ngươi tuần tra thì tuần tra, nhưng ta tay trói gà không nổi, ngươi võ công cao như vậy, suýt bóp nát xương cốt ta!"Thường Phong ra tay có chừng mực, chưa hề làm gãy xương. Nghe hắn nói quá, cũng lười tranh luận. Cậu lấy từ túi ra một mảnh bạc vụn đưa cho.Cố Nghiên Linh không khách khí, nhận lấy xem như tiền thuốc men, còn đưa tay chạm chạm vào cậu.Thường Phong hết hồn:
"...... Còn gì nữa không?"Cố Nghiên Linh thò đầu nhìn theo hướng thiếu gia vừa rời đi:
"Nơi này ngoài thiếu gia, còn ai quản sự?"Thường Phong nghe vậy liền cảnh giác:
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"Cố Nghiên Linh ra vẻ chính đáng:
"Thiếu gia vừa rồi vì ta làm chủ, ta muốn báo đáp thiếu gia, nên muốn ở lại hầu hạ ——"Chưa nói hết câu, hắn đã bị Thường Phong xách cổ áo. Cố Nghiên Linh sợ bị ném ra ngoài, hai chân đạp loạn:
"Thả ta xuống! Ta tự đi!"Thường Phong thấy hắn chẳng có chút lễ nghĩa nào:
"Thiếu gia thích yên tĩnh, đừng ồn ào."Cố Nghiên Linh nhìn ra đại cao nhân này không có ác ý, hạ giọng, muốn kết thân:
"Ây, không đánh thì không quen, đại ca ngươi tên gì?"Thường Phong là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, chưa từng cùng ai xưng huynh gọi đệ. Thấy Cố Nghiên Linh đùa cợt kết thân, không nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói thanh thúy êm tai, lại trái ngược hẳn với khuôn mặt bình thường kia.Đôi mắt thì to, sáng láng, ríu rít cũng không khiến người ghét."Thường Phong." Cậu ta đáp rồi nói thêm, "Sao lời ngươi nhiều thế?"Cố Nghiên Linh vốn nhiều lời:
"Thường Phong đại ca, từ nay chúng ta chính là huynh đệ, về sau ngươi phải chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn."Thường Phong: "......"Cuối cùng hai chân Cố Nghiên Linh cũng chạm đất. Hắn cứ quấn lấy, không chịu đi:
"Sắp mưa rồi."Quả nhiên trời đổi, mây đen kéo đến.Cố Nghiên Linh ngoài gầy yếu, làn da ngăm cũng gần như người tập võ quanh năm dãi nắng dầm mưa, không phải loại da trắng nõn yếu ớt. Thường Phong chẳng bận tâm:
"Đi nhanh, mưa cũng chẳng sao."Cố Nghiên Linh ghét nhất trời mưa:
"Thiếu gia đi đâu?"Thường Phong giơ tay, hắn vội né:
"Đi đi đi! Ta đi!"Sợ hắn lại sinh tâm tư quái lạ, Thường Phong đích thân đưa ra ngoài.Cố Nghiên Linh tò mò hỏi:
"Nghe giọng thiếu gia không giống người Dương Châu?"Thường Phong:
"Đừng hỏi thăm."Cố Nghiên Linh khen lấy lòng:
"Ta thấy thiếu gia khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú nhất đẳng. Còn Thường Phong đại ca ngươi thân thủ phi phàm, người cũng dũng mãnh, rõ ràng không giống người nơi này."Thường Phong: "......"Cố Nghiên Linh liền đổi đề tài:
"Thường Phong đại ca, ngươi tuổi không nhỏ, đã cưới vợ chưa?"Thường Phong:
"Ngươi hỏi làm gì? Muốn mai mối cho ta?"Cố Nghiên Linh:
"Nghe ý Thường Phong đại ca thì là chưa cưới vợ. Ta cũng chưa cưới tức phụ. Hơn nữa ta làm gì quen biết được cô nương nào xứng với thân phận đại ca ngươi."Thường Phong chưa kịp mở miệng, hắn lại nói tiếp:
"Hầu hạ trước mặt thiếu gia, bổng lộc chắc không ít?""......"Nghe hắn luyên thuyên, hỏi đông hỏi tây, cuối cùng Thường Phong cũng hiểu rõ. Thì ra hắn muốn ở lại viện thiếu gia để có thêm tiền tiêu vặt, tích cóp tiền cưới vợ.
"Ngươi nhìn còn nhỏ tuổi, đã nghĩ chuyện cưới vợ?"Vừa qua sinh nhật mười chín tuổi, Cố Nghiên Linh trợn mắt nói dối:
"Ta đã hai mươi ba rồi! Có thể không vội sao?"Thường Phong thật không nhìn ra, hắn chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, ngạc nhiên nói:
"Nhìn ngươi chỉ mười sáu mười bảy."Cố Nghiên Linh nghe thế liền bất mãn. Ý chẳng phải chê hắn lùn? Khi còn nhỏ hắn ốm yếu, uống không ít thuốc, thân thể gầy gò, tất nhiên không cao lớn vạm vỡ. Hừ một tiếng:
"Ngươi biết gì, ta do nhà nghèo, lớn lên thường xuyên ăn không đủ no nên thế."Thường Phong tuổi trẻ đã làm thống lĩnh thị vệ Đông Cung, vốn không phải người thường. Nghe vậy thì mềm lòng:
"Trong phủ sẽ không để ngươi đói, nhưng chuyện ở lại viện thiếu gia thì đừng mơ. Thành thật làm việc, vợ thì sớm muộn cũng cưới được."Cố Nghiên Linh làm như không nghe, lại hỏi:
"Kia thiếu gia của ta đã cưới vợ chưa?"Thường Phong:
"...... Đừng hỏi thăm."Điều hắn tò mò nhất là:
"Thường Phong đại ca, trong viện thiếu gia sao không có lấy một nha hoàn?"Hắn vừa rồi lén quan sát, trong viện toàn nam nhân.Ở Đông Cung, Thái tử điện hạ chỉ cho thái giám hầu hạ bên người, Thường Phong đã quen. Nhưng điện hạ năm nay hai mươi hai, chẳng những chưa cưới Thái tử phi, bên người cũng không có một thị th·iếp. Vậy mà bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương lại chẳng hề sốt ruột, chưa từng chọn phi cho điện hạ.Dần dần, có lời đồn nói điện hạ ở phương diện kia... không được.Đương nhiên loại lời bất kính này chỉ có thể nghe, tuyệt đối không thể truyền ra.Thường Phong đơn giản làm ngơ.Cố Nghiên Linh thấy tên né tránh, lập tức ngộ ra ——Trong viện không có nha hoàn, vậy chẳng phải thiếu gia thích... nam nhân sao!-------------Tác giả nói:
Khai văn rồi~ Dần dần sẽ ổn định, có việc bận thì mình sẽ xin nghỉ nha [ôm hôn].
Niên thượng, chênh nhau 3 tuổi. Công – thụ chỉ có nhau thôi.
Thái tử đến Dương Châu để dưỡng bệnh là có lý do đó nha~ [thả tay]
"Ngươi là loại ác nhân mù mắt mất lương tâm, dám động vào rượu của gia gia ngươi à!"Dứt lời xoay người bỏ chạy.Hồ Gia Uy vung tay đuổi theo, vừa đánh vừa mắng:
"Hôm nay không lột da ngươi, ngươi còn không biết ở Dương Châu này ai mới là chủ!"Vừa dứt lời, liền thấy tỷ phu gã đang cúi đầu khom lưng hầu hạ đại nhân vật kia.Thiếu niên nọ còn ấm ức mách lẻo, trắng trợn bịa đặt:
"Thiếu gia cứu ta! Chỉ lỡ làm đổ rượu lên người hắn, vậy mà hắn kêu đánh kêu giết, còn đòi lột da ta!"Hồ Gia Uy: ......???Vị đại nhân vật cao cao tại thượng vốn chẳng bao giờ thèm liếc nhìn tỷ phu gã, vậy mà lại nghe lời này. Đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào gã, lập tức khiến Hồ Gia Uy mềm nhũn đầu gối, mồ hôi thấm ướt cả quần áo.Không lâu sau, đơn kiện vạch tội Tri phủ bay tới trước mặt vị đại nhân kia, chẳng mấy chốc Tri phủ bị cách chức điều tra, cả đám em vợ làm bậy cũng bị tống vào ngục. Dân chúng Dương Châu đồng loạt reo hò vui mừng.Cố Nghiên Linh đang muốn rút lui công thành, không ngờ nam nhân kia lại muốn cùng hắn thành thân.Cố Nghiên Linh: ???Không cần mà! Chỉ là ngủ vài lần thôi, không cần phải chịu trách nhiệm đâu!Không dám để lộ thân phận, Cố Nghiên Linh trong đêm chạy ra khỏi Dương Châu thành.Bốn tháng sau, cúi đầu nhìn bụng hơi nhô lên.Cố Nghiên Linh: ?Bắt mạch xong.??? Hắn mang thai! Hắn là nam nhân! Sao có thể mang thai được?!----------------Thái tử đương triều - Tiêu Hàn Hành luôn luôn nghiêm cẩn giữ lễ, thanh tâm quả dục.Khi ở Dương Châu tu dưỡng, lại bị một hạ nhân không biết trời cao đất dày hết lần này tới lần khác dây dưa trêu chọc.Ban đầu anh lạnh mắt mặc kệ, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu.Thế nhưng, dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn là tính cách đầy mưu kế, lại vừa hoạt bát vừa thông minh. Ngày qua ngày, cuối cùng anh cũng khó mà tự kiềm chế—— động tâm.Anh thừa nhận rồi.Anh chỉ muốn đưa người ấy về kinh, xin phụ hoàng ban cho hắn danh phận Thái tử phi. Dù có phải đối mặt với nhiều sự phản đối, anh cũng chấp nhận. Nhưng, ngay sau đêm ôm ấp thân mật, sáng hôm sau người ấy đã biến mất.Cả thành Dương Châu bị lục tung, mà hắn giống như bốc hơi khỏi nhân gian.Mãi cho đến khi ở kinh thành, anh bắt gặp một gương mặt sáng rực động lòng người, cưỡi ngựa đi ngang qua, dáng vẻ phong thái, nụ cười ánh mắt giống hệt người anh tìm kiếm bấy lâu.---------------Cha của Cố Nghiên Linh làm ăn lớn, cả nhà chuyển tới kinh thành, ngày tháng trôi qua cực kỳ sung sướng. Ai ngờ được nam nhân mà năm đó hắn từng trêu chọc lại chính là Thái tử đương triều!Đã vậy còn xui xẻo gặp mặt ngay trên đường, bị lôi mạnh tới trước mặt Thái tử.Cố Nghiên Linh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.Thái tử nhìn hắn chăm chú:
"Ngươi rất giống vong thê của ta."Cố Nghiên Linh vẻ mặt vô tội:
"Thái tử điện hạ thật biết nói đùa, ai mà không biết ngài còn chưa cưới vợ, chỗ Thái tử phi vẫn để trống mà."Đối phương cất giọng nguy hiểm:
"Nói như vậy, lại càng giống."Cố Nghiên Linh: ......Ô ô, xong rồi, có đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận mình là kẻ từng lừa gạt trêu chọc Thái tử rồi bỏ chạy.Càng không thể để Thái tử biết hắn còn sinh một tiểu hoàng tử!!--------------Hư cấu, niên thượng 1v1, hai người chỉ có nhau, ngọt văn.Tag: Sinh con, cung đình hầu tước, yêu sâu sắc, cải trang giả dạng, thiên chi kiêu tử, ngọt vănNhân vật chính: Cố Nghiên Linh × Tiêu Hàn HànhMột câu tóm tắt: May mắn trêu chọc thái tử khi ta cải trangLập ý: Đối đãi tình cảm phải chân thành--------------Chương 1:Có lẽ sắp mưa, mấy hôm nay thời tiết đặc biệt âm u nặng nề.Cố Nghiên Linh thất thần dựa vào cột hành lang dài, trong tay cầm cái chổi quơ lấy quơ để, lực quét nhiều nhất cũng chỉ đủ gãi ngứa cho chính mình. So với hắn, gã sai vặt A Vượng bên cạnh thì chăm chỉ hơn nhiều, vừa quét vừa nói:"Một lát nữa tới giờ cơm rồi, nghe nói hôm nay có hâm lại thịt."Trong giọng nói lộ ra sự thèm thuồng không giấu nổi.Lúc này, đầu óc Cố Nghiên Linh bay tận đâu đâu, trên gương mặt vốn chẳng có gì nổi bật giữa đám đông lại lộ ra vẻ trầm tư.A Vượng thấy hắn không đáp, liền gọi: "Nguyên Bảo?"Không nghe trả lời, A Vượng lại gọi liên tiếp mấy tiếng. Cố Nghiên Linh lúc này mới giật mình, phản ứng lại thì mới biết A Vượng đang gọi mình. "Nguyên Bảo" chính là thân phận hắn đang dùng hiện tại."Quét xong chưa?"Cố Nghiên Linh thu chổi lại, trong lòng thì tính toán làm sao có thể lẻn vào nội viện của nhân vật lớn trong kinh thành kia. Hắn đã vào phủ ba ngày, nhưng chỉ được ở tiền viện làm tạp dịch.A Vượng lắc đầu: "Phía trước kia cũng phải quét."Cố Nghiên Linh trà trộn vào phủ là có mục đích quan trọng, chứ chẳng phải thật sự đến làm sai vặt. "Có gì để quét đâu, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có."Phủ đệ to như thế này, người lại ít, quản sự đàng hoàng thì chẳng thấy, miễn sao bề ngoài nhìn sạch sẽ là được, cũng chẳng ai tới kiểm tra thật sự. Người của nhân vật lớn đến đây cũng chỉ coi như chỗ dừng chân, sẽ không ở lại lâu.A Vượng vốn thành thật, do dự chốc lát mới nói: "Dù sao cũng quét một chút đi."Trong phủ ăn ngon, đãi ngộ tốt, không làm cho đàng hoàng thì cầm bạc cũng chẳng yên lòng.Cố Nghiên Linh hời hợt đáp: "Vậy ngươi quét trước đi, ta hơi mắc tiểu, ngươi quét xong thì cứ đi ăn, không cần đợi ta."A Vượng còn định nói thêm, thì Cố Nghiên Linh đã vội vàng chạy mất, vòng quanh phía sau nhà bếp một hồi, vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tiếp cận nhân vật lớn kia.Sở dĩ hắn phải cải trang lẻn vào phủ, cũng bởi hôm đó từ xa nhìn thấy một tên cẩu quan lại cúi đầu khúm núm, mặt mũi nịnh nọt với người kia, thế là trong lòng mới dấy lên tính toán."Người nào?"Cố Nghiên Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị một nam nhân từ đâu nhảy ra tóm lấy. Thường Phong nắm chặt cổ tay hắn, thấy hắn không có võ công, lại mặc đồ hạ nhân trong phủ nên mới buông lỏng ra, nhưng cũng không dễ dàng tha, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi tới đây làm gì?"Dù sao nơi này cũng là chỗ chuẩn bị đồ ăn cho Thái tử, hậu viện là trọng địa, không thể sơ sài. Người trong bếp đều do Đông Cung đưa tới, kẻ không liên quan tuyệt đối không được tới gần.Cố Nghiên Linh nhìn ra thân thủ đối phương bất phàm, áo tay bó sát, rõ ràng là người biết võ. Trong lòng đoán chắc là người bên cạnh nhân vật lớn, hắn liền giả vờ hoảng sợ, lắp bắp nói:"Đại ca tha mạng, ta... tiểu nhân chỉ đi vệ sinh, rồi lạc đường."Là đi lạc hay cố ý, cậu ta nhìn một cái là biết ngay."Nói thật đi."Cố Nghiên Linh lại bị siết chặt tay, sức đối phương rất mạnh, đau đến mức hắn nghiến răng trợn mắt, trong lòng thì ghi thêm một bút hận, trên mặt lại làm bộ ngốc nghếch:"Đại ca muốn tiểu nhân khai cái gì đây?"Thường Phong vốn là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, bảo vệ Thái tử là trách nhiệm. Người trước mặt ngoài miệng thì sợ hãi, nhưng đôi mắt lại láo liên, rõ ràng có gian ý."Lén lút, còn chối?"Cố Nghiên Linh sợ hắn động thủ, vội kêu lớn: "Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay không! Chẳng lẽ đại ca muốn bức cung tiểu nhân! Ta thật sự bị oan!"Thường Phong: "......"Thấy cậu ta vẫn không buông tay, Cố Nghiên Linh kéo dài giọng kêu to: "Cứu mạng! Oan uổng! Có người muốn dùng tư hình!"Đúng lúc ấy, có thêm một người tới. Đó là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, quát mắng:"Ồn ào cái gì? Ở trong viện cũng nghe thấy cả."Cố Nghiên Linh nghe giọng ông ta hơi the thé, nhưng không nghĩ nhiều. Thấy đối phương đi từ trong viện ra, chắc chắn là người bên cạnh nhân vật lớn, lập tức đổi sắc mặt, nói:"Tiểu nhân chỉ đi vệ sinh lạc đường, vị đại ca này lại túm lấy tay tiểu nhân, bảo phải khai thật, tiểu nhân cũng không biết phải khai cái gì."Người này là Lý Hữu Phúc, đại thái giám Đông Cung, luôn hầu hạ bên cạnh Thái tử. Lão tâm tư tinh tế, thấy người này tuy bề ngoài bình thường, nhưng ánh mắt lại cơ linh, miệng lưỡi sắc sảo, vừa nhìn đã biết là loại người bụng dạ nhiều mánh khóe. Lão liền nói với Thường Phong:"Chẳng qua là không quy củ, cho ít bạc rồi tống ra ngoài là được."Chuyện nhỏ như thế này không cần bẩm báo chủ tử.Nghe vậy, Thường Phong liền buông tay, định gọi người dẫn hắn đi. Nhưng Cố Nghiên Linh sao chịu bỏ qua, trực tiếp ngã lăn ra đất, lại la toáng lên:"Tiểu nhân thật không có thất lễ! Tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân không đi!""......" Hai người đều là người trong Đông Cung, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.Cố Nghiên Linh liều mạng lẻn vào phủ, nếu bây giờ bị tống ra ngoài thì khác nào uổng công vô ích. Hắn liền bất chấp mà làm loạn:"Tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân không đi!"Âm thanh thật sự quá lớn, thành công làm ồn đến chủ tử trong phòng. Cố Nghiên Linh bị Thường Phong xách như gà con, dễ như trở bàn tay đưa tới trước mặt Thái tử điện hạ, đặt người xuống đất. Cố Nghiên Linh cũng không đứng dậy, thuận thế ngồi dưới đất, gan to bằng trời mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhân vật lớn đang chơi cờ. Đối phương vẫn chưa cho hắn một ánh mắt, thấy bọn họ đi vào cũng không mở miệng hỏi, dáng ngồi thẳng tắp, ngón tay thon dài kẹp quân cờ đen, thân mặc cẩm y thường phục, khí chất đẹp đẽ cao quý khó mà nói hết.Ba ngày rồi! Cuối cùng cũng nhìn thấy người!Trong lòng Cố Nghiên Linh vô cùng kích động, mở to mắt nhìn chằm chằm nhân vật lớn. Người này cũng quá trẻ, trẻ như vậy mà chức quan đã có thể cao hơn lũ cẩu quan kia, lại nhìn khí chất cao quý, hoàn toàn không giống người thường. Hắn càng thêm tin chắc đây là người từ kinh thành tới, thân phận tuyệt đối không tầm thường.Ánh mắt Cố Nghiên Linh quá mức không kiêng nể gì, Tiêu Hàn Hành chậm rãi buông quân cờ đen trong tay, cúi mắt, ánh mắt rơi xuống người hắn.Thường Phong vội cúi người bẩm báo:
"Thiếu gia, nô tài vừa mới thấy gã sai vặt này lấm la lấm lét, lén lút quanh quẩn gần nhà bếp ——"Cố Nghiên Linh nghe cậu ta dám dùng "lấm la lấm lét" để hình dung mình, trong lòng hung hăng ghi sổ một bút, lập tức cắt lời:
"Tiểu nhân thật sự oan uổng, trong phủ quá lớn, tiểu nhân đi xong nhà xí thì lạc đường trong chốc lát, tiểu nhân đã giải thích nhiều lần rồi!""Tiểu nhân không trộm không cướp, chỉ là lạc đường, thế mà liền bị đuổi khỏi phủ, về sau còn nhà ai giàu có chịu chứa tiểu nhân? Thanh danh của tiểu nhân chẳng phải bị hủy hết sao! Thiếu gia ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân! Tiểu nhân có bị đ·ánh ch·ết cũng không thể cứ thế bị đuổi ra ngoài!"Thường Phong lần đầu tiên thấy có kẻ dám ở trước mặt Thái tử điện hạ gào khóc như thế. Tuy người không biết thì vô tội, nhưng cậu ta vẫn tốt bụng nhắc nhở:
"Trước mặt thiếu gia không thể làm càn."Cố Nghiên Linh cũng cảm thấy nhân vật lớn này tuy chưa nói gì, nhưng khí thế cực kỳ đủ lớn. Hắn thức thời mà im miệng, theo bản năng đối diện ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Tiêu Hàn Hành, nhanh chóng cúi đầu, trong lòng phán đoán nhân vật lớn này chắc chắn không phải người dễ chung sống, không biết có phải là quan tốt hay không. Nhỡ đâu quan lại bao che cho nhau thì nguy to.Rốt cuộc vẫn phải cẩn thận một chút.Lý Hữu Phúc không đoán được chủ tử nghĩ thế nào. Chuyện nhỏ như thế vốn không nên để điện hạ bận tâm, nhưng điện hạ không lên tiếng, ông cũng không dám mở miệng. Dù hầu hạ điện hạ nhiều năm, có lúc cũng khó đoán tâm tư của chủ tử.Vì Tiêu Hàn Hành mãi không nói, trong phòng im ắng.Cố Nghiên Linh ngồi không yên, hắn vốn được nuông chiều nên không sợ trời không sợ đất, bèn đánh bạo nói:
"Thiếu gia, tiểu nhân xưa nay làm người giữ quy củ, cũng không thể vô cớ bị oan uổng. Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân."Thường Phong nghe mà mí mắt giật giật.Tiêu Hàn Hành cuối cùng cũng mở miệng, giọng hơi trầm, ngữ khí cực nhạt:
"Ngươi muốn thế nào?"Trong lòng Cố Nghiên Linh đương nhiên nghĩ nên lôi cái gã to con bắt mình ra, đánh cho một trận nhừ tử, rồi bỏ đói mấy ngày, sau đó hắn có thể ở lại viện này. Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng lại nói:
"Tất cả đều nhờ thiếu gia làm chủ cho tiểu nhân!"Nghe xong, Tiêu Hàn Hành đứng dậy, vạt áo đen khẽ đong đưa, bước qua người hắn.Cứ thế mà đi rồi??Cố Nghiên Linh vội bò dậy, quay sang hỏi Thường Phong:
"Thiếu gia có ý gì vậy hả?"Thường Phong thấy hắn cứ tự nhiên như quen thân, có chút cạn lời, nhưng chính cậu ta cũng đoán không ra ý tứ của chủ tử, nên nhìn sang Lý Hữu Phúc."Được rồi, ý thiếu gia là ngươi không cần ra phủ." Lý Hữu Phúc để lại một câu, rồi nhấc chân đi theo ra ngoài.Cố Nghiên Linh mừng rỡ, hướng bóng dáng nhân vật lớn mà nịnh hót:
"Thiếu gia đúng là thanh thiên đại lão gia! Biết ta oan uổng."Thường Phong nghe ý hắn nói, càng thêm cạn lời. Nhưng chủ tử không nói gì, cậu ta cũng lười tính toán:
"Đi thôi, không phải lạc đường sao? Ta đưa ngươi về."Cố Nghiên Linh vốn luôn biết dựa cột mà leo, đã vào được nội viện này thì tất nhiên không muốn đi. Hắn nép lại gần Thường Phong, dùng khuỷu tay huých huých:
"Vừa rồi ngươi oan uổng ta, làm tay ta đau, không định tỏ chút gì sao?"Thường Phong lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách:
"Ta chỉ làm nhiệm vụ tuần tra thường lệ thôi."Cố Nghiên Linh không chịu bỏ qua:
"Ngươi tuần tra thì tuần tra, nhưng ta tay trói gà không nổi, ngươi võ công cao như vậy, suýt bóp nát xương cốt ta!"Thường Phong ra tay có chừng mực, chưa hề làm gãy xương. Nghe hắn nói quá, cũng lười tranh luận. Cậu lấy từ túi ra một mảnh bạc vụn đưa cho.Cố Nghiên Linh không khách khí, nhận lấy xem như tiền thuốc men, còn đưa tay chạm chạm vào cậu.Thường Phong hết hồn:
"...... Còn gì nữa không?"Cố Nghiên Linh thò đầu nhìn theo hướng thiếu gia vừa rời đi:
"Nơi này ngoài thiếu gia, còn ai quản sự?"Thường Phong nghe vậy liền cảnh giác:
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"Cố Nghiên Linh ra vẻ chính đáng:
"Thiếu gia vừa rồi vì ta làm chủ, ta muốn báo đáp thiếu gia, nên muốn ở lại hầu hạ ——"Chưa nói hết câu, hắn đã bị Thường Phong xách cổ áo. Cố Nghiên Linh sợ bị ném ra ngoài, hai chân đạp loạn:
"Thả ta xuống! Ta tự đi!"Thường Phong thấy hắn chẳng có chút lễ nghĩa nào:
"Thiếu gia thích yên tĩnh, đừng ồn ào."Cố Nghiên Linh nhìn ra đại cao nhân này không có ác ý, hạ giọng, muốn kết thân:
"Ây, không đánh thì không quen, đại ca ngươi tên gì?"Thường Phong là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, chưa từng cùng ai xưng huynh gọi đệ. Thấy Cố Nghiên Linh đùa cợt kết thân, không nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói thanh thúy êm tai, lại trái ngược hẳn với khuôn mặt bình thường kia.Đôi mắt thì to, sáng láng, ríu rít cũng không khiến người ghét."Thường Phong." Cậu ta đáp rồi nói thêm, "Sao lời ngươi nhiều thế?"Cố Nghiên Linh vốn nhiều lời:
"Thường Phong đại ca, từ nay chúng ta chính là huynh đệ, về sau ngươi phải chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn."Thường Phong: "......"Cuối cùng hai chân Cố Nghiên Linh cũng chạm đất. Hắn cứ quấn lấy, không chịu đi:
"Sắp mưa rồi."Quả nhiên trời đổi, mây đen kéo đến.Cố Nghiên Linh ngoài gầy yếu, làn da ngăm cũng gần như người tập võ quanh năm dãi nắng dầm mưa, không phải loại da trắng nõn yếu ớt. Thường Phong chẳng bận tâm:
"Đi nhanh, mưa cũng chẳng sao."Cố Nghiên Linh ghét nhất trời mưa:
"Thiếu gia đi đâu?"Thường Phong giơ tay, hắn vội né:
"Đi đi đi! Ta đi!"Sợ hắn lại sinh tâm tư quái lạ, Thường Phong đích thân đưa ra ngoài.Cố Nghiên Linh tò mò hỏi:
"Nghe giọng thiếu gia không giống người Dương Châu?"Thường Phong:
"Đừng hỏi thăm."Cố Nghiên Linh khen lấy lòng:
"Ta thấy thiếu gia khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú nhất đẳng. Còn Thường Phong đại ca ngươi thân thủ phi phàm, người cũng dũng mãnh, rõ ràng không giống người nơi này."Thường Phong: "......"Cố Nghiên Linh liền đổi đề tài:
"Thường Phong đại ca, ngươi tuổi không nhỏ, đã cưới vợ chưa?"Thường Phong:
"Ngươi hỏi làm gì? Muốn mai mối cho ta?"Cố Nghiên Linh:
"Nghe ý Thường Phong đại ca thì là chưa cưới vợ. Ta cũng chưa cưới tức phụ. Hơn nữa ta làm gì quen biết được cô nương nào xứng với thân phận đại ca ngươi."Thường Phong chưa kịp mở miệng, hắn lại nói tiếp:
"Hầu hạ trước mặt thiếu gia, bổng lộc chắc không ít?""......"Nghe hắn luyên thuyên, hỏi đông hỏi tây, cuối cùng Thường Phong cũng hiểu rõ. Thì ra hắn muốn ở lại viện thiếu gia để có thêm tiền tiêu vặt, tích cóp tiền cưới vợ.
"Ngươi nhìn còn nhỏ tuổi, đã nghĩ chuyện cưới vợ?"Vừa qua sinh nhật mười chín tuổi, Cố Nghiên Linh trợn mắt nói dối:
"Ta đã hai mươi ba rồi! Có thể không vội sao?"Thường Phong thật không nhìn ra, hắn chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, ngạc nhiên nói:
"Nhìn ngươi chỉ mười sáu mười bảy."Cố Nghiên Linh nghe thế liền bất mãn. Ý chẳng phải chê hắn lùn? Khi còn nhỏ hắn ốm yếu, uống không ít thuốc, thân thể gầy gò, tất nhiên không cao lớn vạm vỡ. Hừ một tiếng:
"Ngươi biết gì, ta do nhà nghèo, lớn lên thường xuyên ăn không đủ no nên thế."Thường Phong tuổi trẻ đã làm thống lĩnh thị vệ Đông Cung, vốn không phải người thường. Nghe vậy thì mềm lòng:
"Trong phủ sẽ không để ngươi đói, nhưng chuyện ở lại viện thiếu gia thì đừng mơ. Thành thật làm việc, vợ thì sớm muộn cũng cưới được."Cố Nghiên Linh làm như không nghe, lại hỏi:
"Kia thiếu gia của ta đã cưới vợ chưa?"Thường Phong:
"...... Đừng hỏi thăm."Điều hắn tò mò nhất là:
"Thường Phong đại ca, trong viện thiếu gia sao không có lấy một nha hoàn?"Hắn vừa rồi lén quan sát, trong viện toàn nam nhân.Ở Đông Cung, Thái tử điện hạ chỉ cho thái giám hầu hạ bên người, Thường Phong đã quen. Nhưng điện hạ năm nay hai mươi hai, chẳng những chưa cưới Thái tử phi, bên người cũng không có một thị th·iếp. Vậy mà bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương lại chẳng hề sốt ruột, chưa từng chọn phi cho điện hạ.Dần dần, có lời đồn nói điện hạ ở phương diện kia... không được.Đương nhiên loại lời bất kính này chỉ có thể nghe, tuyệt đối không thể truyền ra.Thường Phong đơn giản làm ngơ.Cố Nghiên Linh thấy tên né tránh, lập tức ngộ ra ——Trong viện không có nha hoàn, vậy chẳng phải thiếu gia thích... nam nhân sao!-------------Tác giả nói:
Khai văn rồi~ Dần dần sẽ ổn định, có việc bận thì mình sẽ xin nghỉ nha [ôm hôn].
Niên thượng, chênh nhau 3 tuổi. Công – thụ chỉ có nhau thôi.
Thái tử đến Dương Châu để dưỡng bệnh là có lý do đó nha~ [thả tay]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store